“Chẳng biết là ai nhưng tôi không có hứng thú… Về được chưa?”
Kurono nhìn Kanami bằng đôi mắt vẩn đục.
“Mà nói đúng hơn là sao cứ bám riết lấy loại như tôi…”
Phì phì, Kurono cười khẩy.
“Ra là hội thượng đẳng trong lớp cũng biết ghen tị với hạng con gái hạ đẳng cơ đấy.”
He he he, Kurono cười thầm.
“Tôi không hề ghen tị. Chỉ là không thể tha thứ cho đánh giá của cậu về tôi. Chỉ vậy thôi.”
“Chẳng phải là bitch đúng rồi sao. Thế có bạn bè con gái nào không?”
“…………”
Kanami im lặng.
Về mặt đó mà nói thì Sakurai và Kanami cũng không phải là không giống nhau, Akaishi nghĩ.
“Vì mới chuyển trường chưa được bao lâu nên tôi làm sao có bạn ngay được.”
“Chẳng phải đang léng phéng với thằng Akaishi gì đó còn gì. Đồ đàn bà dâm đãng.”
“Cậu ấy không phải bạn tôi.”
“…”
Kurono nhìn Akaishi với ánh mắt thương hại.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Akaishi cau mày.
“Thôi được, dù không phải vậy, nếu không có bạn bè con gái nào thì chắc là một con bitch tâm thần bệnh hoạn đáng thương bám víu lấy Sakurai nào đó nhỉ.”
Kurono nói xong, rồi định bụng “Vậy nhé,” và rời khỏi lớp học.
“Đứng lại!”
“Híc!”
Kanami nắm lấy tay Kurono.
Ngay lập tức, Kurono hất tay Kanami ra, rồi bắt đầu chà xát cánh tay mình liên tục như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.
“Cái thái độ đó là sao hả…!”
“Ghê quá…”
Cọ đi cọ lại, Kurono chà xát cánh tay.
Akaishi đứng xem từ chỗ gần cửa sổ, nơi xa hai người họ nhất.
“Tôi không hề muốn nổi giận. Chỉ là muốn nói chuyện một cách tử tế, có tính xây dựng thôi.”
“…Chưa thấy bitch nào nói chuyện có tính xây dựng bao giờ. Chỉ toàn nghe nói chuyện tình dục với trai đẹp thôi.”
“Mà này Kurono-san, cậu cũng không có bạn bè phải không?”
“…Cũng không hẳn…”
Thế công thủ đảo ngược, Kanami bắt đầu công kích Kurono.
Kanami dùng sức kéo tay Kurono, lôi cô ra giữa lớp.
“Cậu, cùng nhóm với Akaishi-san phải không?”
“Hể… Đến cả loại như tôi mà cậu cũng biết à… Quả nhiên lũ bitch rất rành chuyện xung quanh thằng đàn ông mà chúng nó nhắm tới nhỉ.”
“Chậc…”
Như thể khạc nhổ, Kanami tặc lưỡi.
“Cậu lúc nào cũng lủi thủi một mình lẩm bẩm ở góc lớp, thật kinh tởm. Bảo tôi là bitch, chẳng phải chỉ vì cậu không hài lòng với hiện tại, không muốn đối mặt với thực trạng của bản thân nên mới ghen tị với tôi sao? Thực tế là tôi nổi tiếng hơn cậu nhiều đấy.”
Akaishi đang ở góc lớp, khẽ dịch ghế vào giữa hơn một chút.
“Chẳng phải cậu nói vậy là vì nếu không nghĩ rằng ‘mình đang bị một kẻ xoàng xĩnh ở góc lớp ghen tị’ thì mới giữ được bình tĩnh nên mới nói thế chứ gì? Nếu không có hứng thú với tôi thì chắc lời tôi nói cũng chẳng đến tai đâu. Quả nhiên bị đứa lẩm bẩm ở góc lớp nói trúng tim đen thì cay cú lắm nhỉ. Ghét bị đứa mình cho là kém cỏi vạch trần bộ mặt xấu xí của bản thân lắm chứ gì.”
A ha ha, thật là một trò hề, Kurono cười.
“Sao cậu cứ chỉ biết nói chuyện kiểu này vậy?”
“Nếu không muốn tôi nói chuyện thì đừng bắt chuyện với tôi là được rồi? Tự mình kiếm chuyện với tôi rồi nổi khùng lên, nhìn từ bên ngoài vào thấy thật nực cười.”
“Là cậu gọi tôi là bitch trước cơ mà!”
“Đâu có, tôi tự nói một mình thôi.”
“Tôi nghe thấy đấy!”
“Tớ cũng nghe thấy lũ bitch như các cậu nói về tớ là ‘con nhỏ kinh tởm không biết đang nghĩ gì, không giao tiếp bình thường được’ mà.”
“Ực… Tôi không có nói!”
Kanami cắn môi dưới.
Quả thực, Kurono đã bị người trong lớp nói như vậy.
“Với lại, chẳng phải trước mặt Akaishi-san cậu cũng có nói năng trôi chảy được đâu? Lí nhí, khó nghe, chẳng hiểu nói gì, lại còn giả nai, chẳng phải chính cậu mới là người để ý đến con trai sao?”
“Đâu có…”
Kurono lùi lại một bước.
“Chẳng phải vì đầu óc toàn nghĩ đến đàn ông, nên cậu mới dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi sao? Vốn dĩ cậu đã coi thường loại phụ nữ như bọn tôi, là vì bản thân không được đàn ông chào đón phải không? Chắc là vậy rồi, Akaishi-san nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Akaishi tóm lại là hùa theo trước đã.
“Đâu có…… Chỉ là vì tôi không giỏi nói chuyện với con trai nên mới lí nhí…… thôi…… cũng không có…… giả nai……”
Kurono đột nhiên nói năng lắp bắp.
Rồi cô liếc nhìn Akaishi.
“Này, Akaishi…”
“Hoàn toàn đúng như vậy.”
Akaishi giữ lập trường trung lập.
“Chẳng phải vì tôi là con gái, ở đây lại ít người, nên mới đắc ý vênh váo nói lời cay độc với tôi sao? Trước mặt mọi người cậu có làm được vậy không? Trước mặt Sousuke-sama cậu có làm được vậy không? Không thể phải không. Cậu chỉ trút cái sự ghen tị xấu xí đó lên những cô gái mà cậu cho là yếu hơn mình, vì bản thân không được các bạn nam ngó ngàng tới, đúng không? Saii sao? Không thể sai được nhỉ. Cậu chỉ muốn áp đặt trái tim yếu đuối đó lên tôi mà thôi. Dù sao thì cậu cũng đâu có ngoại hình để được các bạn nam để ý đến…”
A, Kanami như thể lỡ lời, vội đưa tay che miệng.
Nhưng, trái tim Kurono không hề bị tổn thương.
“Ồn ào quá…… bitch…… Thật sự…… Tao ghét bitch chính vì cái kiểu ra vẻ chính nghĩa như thế này đây…… Cứ tỏ vẻ như việc mình được đàn ông theo đuổi là một loại địa vị xã hội vậy. Bản thân thì chẳng có năng lực gì, lại mặc quần áo dâm đãng để quyến rũ đàn ông, rồi xem những gã đàn ông mình câu được như là biểu tượng cho địa vị của mình. Thật sự, kinh tởm. Bản thân chúng mày căn bản chẳng có giá trị gì cả. Loại người như chúng mày, tao tuyệt đối không thua kém được.”
Kurono lườm Kanami.
“Tôi chỉ một lòng với Sousuke-sama thôi! Không phải ai cũng được đâu!”
Kanami gằn giọng.
“Tao chẳng có ai cả. Akaishi gì đó cũng không, Sakurai gì đó cũng không, chẳng có gì hết. Loại như mày, tìm kiếm giá trị bản thân ở đàn ông, nghĩ rằng giá trị của mình là thằng đàn ông mình đã chinh phục được, thì đương nhiên không hiểu được cảm xúc của tao rồi. Loại như mày, từ bỏ việc tự mình nỗ lực, chỉ biết ve vãn đàn ông để được yêu thích, thì không hiểu cũng là phải. Vì tao với mày là hai sinh vật khác nhau mà. Đương nhiên, năng lực cũng hoàn toàn khác.”
“…Con ranh này!”
Kanami tát vào má phải Kurono. Tiếng “chát” vang vọng khắp lớp học.
“…………”
Kurono rơm rớm nước mắt.
“Chết đi bitch!”
Nói rồi Kurono tát lại vào má Kanami.
“…”
Như đại chiến quái vật vậy…, Akaishi nhìn theo.
Thấy rằng nếu không can thiệp sớm thì bản thân có thể sẽ gặp bất lợi gì đó, Akaishi đứng dậy.
“Này, thôi nào--”
“Hai người đang làm gì vậy!”
Xoạch một tiếng, cửa mở ra, Sakurai bước vào lớp.
“Sousuke-sama…”
“…”
Quý ngài nhân vật chính, đã xuất hiện.
Akaishi nhìn Sakurai.