Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 381

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến - Chương 303: Bạn có thích tự hy sinh bản thân không?

Tiếng chuông tan học vang lên.

Akaishi, người đã lâu mới có việc cần làm ở trường, đang ngồi một mình tại chỗ.

“A~ Đời chán thật.”

Gần cửa lớp học, Hirata và nhóm bạn đang nói chuyện rôm rả.

Akaishi đã lên năm ba, học cùng lớp với Hirata.

“Thôi nào, chuyện đó là do thằng kia kia tệ mà.”

“Tớ hiểu mà~. Hắn ta hoàn toàn không hiểu được điểm tốt của Tomomi nhỉ.”

“Thiệt luôn.”

Hirata vừa đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ chán ghét, vừa thở dài.

“Tớ đi vệ sinh chút.”

“A, vậy tớ cũng…”

“Tớ đi một mình.”

“…Biết rồi~”

Hirata một mình bước ra khỏi lớp.

Vài giây sau khi Hirata rời khỏi lớp, một nữ sinh lên tiếng:

“Mà nè, Tomomi quê mùa ghê.”

“Ể~, tớ hiểu mà~. Quê một cục. Chỉ vì ở cạnh Tomomi có lợi nên mới chơi cùng thôi, thật sự tệ hại hết sức.”

“Bọn mình cũng chịu đựng đủ rồi.”

“Đúng không.”

Lũ nữ sinh tụm lại, bắt đầu nói xấu Hirata.

Nội dung đã hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.

“Hirata bị…?”

Akaishi, người không hề biết chuyện gì, vừa giả vờ như không nghe thấy gì, vừa nhét sách giáo khoa vào cặp.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hirata? Không phải cậu ta là kẻ thống trị ngầm sao? Tại sao Hirata lại gặp phải chuyện này? Hirata rốt cuộc đã làm gì?

Hoặc có lẽ, cậu ta đang phải chịu ảnh hưởng nào đó từ mình.

Akaishi dù cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng không thể cứ đứng nghe họ nói xấu Hirata mãi, nên đã rời khỏi đó.

“A, Tomomi, cậu về rồi à~”

Một lát sau, Hirata quay lại lớp học.

“Haizz… Chán phèo.”

“Nè~, tìm thằng khác đi~”

“Đúng đó đúng đó~. Tomomi thì khối thằng theo ấy mà~, trước giờ vẫn vậy còn gì.”

“…”

Hirata và nhóm bạn lại nói chuyện rôm rả trong lớp.

Akaishi rời khỏi lớp, như thường lệ đi đến phòng học ẩm thấp không có mấy người.

“Haizz…”

Kétt, cậu kéo chiếc ghế có lẽ giờ đây gần như không còn ai dùng đến.

Rầm, một tiếng động chói tai vang lên khi Akaishi ngồi xuống ghế.

“…”

Kít kít, cậu nhấc một chân ghế lên, vừa đung đưa vừa nhìn ra ngoài.

“Mệt quá... tất cả mọi thứ.”

Akaishi đã kiệt sức hoàn toàn.

Một năm ở cạnh Sakurai, biết bao chuyện đã xảy ra. Tinh thần Akaishi đã hao mòn kiệt quệ. Cậu không nghĩ mình còn đủ sức lực để chiến đấu với bất cứ điều gì nữa.

Không còn sức để tức giận, không còn sức để vui vẻ, không còn sức để chiến đấu, chẳng còn gì cả.

Chỉ muốn bình yên trải qua năm học cuối cấp này.

Không bị ai sai khiến, không dính dáng đến ai, chỉ muốn sống một cuộc đời lặng lẽ, bình yên.

Akaishi đã kiệt sức lắm rồi.

Soạt soạt soạt, cánh cửa được kéo ra.

“Cuối cùng cậu cũng hạ mình xuống ngang hàng với tôi rồi.”

Bên kia cánh cửa mở, Kurono đang đứng đó với nụ cười nhếch mép.

“Cảm giác thế nào, Akaishi?”

Kurono đóng sầm cửa lại “Rầm”, cười toe toét tiến lại gần Akaishi.

“Sao cơ?”

“Cuối cùng cậu cũng hạ mình xuống chỗ của tôi rồi đấy.”

Kurono ngồi xuống chiếc ghế phía trước Akaishi, đối mặt với cậu.

“Đó là vị trí của kẻ bị ghét bỏ. Vị trí bị tất cả mọi người xa lánh. Cuối cùng cậu cũng đến cùng một chỗ với tôi rồi.”

Kurono giơ một ngón tay lên. Lên năm ba, Akaishi học cùng lớp với cả Kurono.

“Tôi đã chờ đợi cậu hạ mình xuống đến mức này từ lâu rồi. Tôi luôn nghĩ cậu chắc chắn là đồng loại với tôi. Căm ghét con người đến mức không thể chịu đựng nổi. Muốn giết người đến mức không thể chịu đựng nổi. Ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét đến mức không thể chịu đựng nổi.”

“Cũng không đến mức đó đâu.”

Akaishi có thể nói chuyện mặt đối mặt với Kurono một cách tự nhiên. Điều này có lẽ cũng liên quan đến việc lập trường của cả hai tương tự nhau.

“Con người ai cũng là rác rưởi. Đứa nào đứa nấy cũng là thứ rác rưởi không thể chịu đựng nổi. Đàn ông đàn bà, già trẻ, tất cả đều là rác rác rác rác rác. Chẳng có ai đáng sống cả.”

“Đừng nói vậy chứ.”

Akaishi nhìn Kurono.

“Cậu cũng ghét con người mà, phải không?”

“Ừm, có lẽ khó mà nói là tớ có cảm tình với con người.”

“Vậy thì chúng ta giống nhau.”

Kurono cười toe toét.

“Nhưng con người là sinh vật xã hội mà. Con người vẫn nên ở bên ai đó, hợp tác, hỗ trợ, đùm bọc lẫn nhau, tớ nghĩ nên sống như vậy. Con người không thể sống một mình. Tớ không nghĩ nhất thiết phải hợp tác, nhưng dù vậy, với tư cách là sinh vật xã hội, tớ nghĩ chúng ta nên sống cùng ai đó.”

“Ha.”

Kurono cười khẩy.

“Tuy không biết cậu bị ai ảnh hưởng, nhưng cái kiểu suy nghĩ tích cực này thật kinh tởm.”

“Tớ không tích cực, chỉ là nói thẳng những điều mình nghĩ thôi, chưa bao giờ giải thích một cách tích cực cả.”

“Không~, tích cực đấy chứ. Akaishi của trước kia sẽ không nói như vậy. Cậu của lúc đó, lúc lễ tốt nghiệp ấy…”

Kurono toàn thân run rẩy.

“Trẻ con quá.”

“Rất trưởng thành.”

“Tớ đã làm chuyện xấu.”

“Cậu đã làm chuyện tốt.”

Kurono khẳng định Akaishi.

“Con người là sinh vật xã hội. Một người không thể sống sót. Tớ nghĩ cậu cũng không nên ghét bỏ người khác, không nên trốn tránh, mà nên ở cùng ít nhất một người hiểu mình.”

“Chậc.”

Kurono tặc lưỡi.

“Cậu có biết sự tích cực thái quá sẽ mang lại điều gì không?”

“…?”

Kurono nắm lấy chiếc bàn Akaishi đang ngồi.

“Là bất hạnh của tất cả mọi người.”

Kurono cười.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé A.”

Kurono đột nhiên bắt đầu kể chuyện.

Akaishi ngồi thẳng dậy, lắng nghe câu chuyện của Kurono.

“Cậu bé A có một chú mèo cưng, là thành viên vô cùng quan trọng trong gia đình.”

Kurono giơ thêm một ngón tay nữa.

“Cậu bé A là một cậu bé đáng thương. Gia đình cậu chỉ có mỗi chú mèo này. Cậu đã nuôi nấng nó rất cẩn thận, rất yêu thương.”

“Câu chuyện hay đấy.”

Akaishi làm điệu bộ như đang lau nước mắt.

“Cậu bé A có một người bạn thân nhất. Đó là cậu bé B. Cậu bé A không có gia đình hay người thân nào khác, không có chỗ dựa, nên cũng rất trân trọng cậu bé B.”

“Đúng là một câu chuyện hay.”

“Đối với cậu bé A, dù không cùng máu mủ, nhưng chú mèo cưng và cậu bé B là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu.”

“…”

Kurono khẽ nheo mắt lại.

“Một ngày nọ, cậu bé A phải đi xa. Nhưng nếu cậu đi, sẽ không ai chăm sóc chú mèo. Cậu bé A giải thích rằng chú mèo là gia đình rất rất quan trọng, rồi giao nó cho cậu bé B.”

“À.”

“Cậu bé B ở lại nhà cậu bé A, chăm sóc chú mèo.”

“À…”

“Đêm đó, cậu bé B ngửi thấy mùi lạ, tỉnh dậy.”

“…”

Akaishi chăm chú theo dõi màn kịch rối ngón tay của Kurono.

“Là hỏa hoạn. Ai đó trong cùng tòa chung cư đã gây ra vụ cháy. Khi nhận ra, cậu bé B đã bị biển lửa bao vây.”

“…”

“Nguy rồi! Phải nhanh chóng thoát ra! Cậu bé B hoảng hốt tìm cách chạy trốn. Nhưng rồi, cậu nhớ ra chú mèo cưng, gia đình vô cùng quan trọng của cậu bé A, vẫn còn bị nhốt trong lồng đã khóa.”

Akaishi quay mặt đi.

“Chết rồi, chết rồi! Phải cứu chú mèo! Cậu bé B liều mình trong biển lửa, cố gắng tìm chìa khóa lồng. Nhưng cậu đã quên mất mình để chìa khóa ở đâu. Giữa ngọn lửa bùng cháy, cậu cố gắng tìm kiếm chìa khóa.”

“…”

“Tìm thấy rồi! Cậu bé B tìm được chìa khóa, cứu chú mèo ra khỏi lồng. Cậu bé B ôm chú mèo, cố gắng hết sức để chạy thoát.”

“…”

“Đúng lúc đó. Một mảnh vỡ lớn từ trên trần rơi xuống, đè lên người cậu bé B.”

“Quá tàn nhẫn.”

Kurono không để tâm đến lời Akaishi, tiếp tục kể.

“Mình không thoát được nữa rồi. Ít nhất, ít nhất cũng phải cứu con mèo này… Cậu bé B dùng hết sức mình đẩy chú mèo ra khỏi đống đổ nát. Và rồi, cậu bé B bị chôn vùi dưới đống đổ nát, qua đời.”

“…”

Akaishi mím chặt môi.

“Một lúc sau, cậu bé A trở về. B! B! Tránh ra! Bạn thân của tôi ở trong đó! Nhìn thấy nhà mình đang chìm trong biển lửa, cậu bé A không nghe lời can ngăn của mọi người, lao vào.”

“…Không thể nào.”

“Khi cậu bé A tìm thấy cậu bé B, cậu bé B đã tắt thở.”

“…”

“Thế là, cậu bé A mất cả nhà cửa lẫn người bạn thân nhất, cậu bé B. Thứ duy nhất còn lại với cậu bé A là chú mèo cưng, gia đình vô cùng quan trọng.”

“…”

“Mình, là mình đã sai. Là do mình đã nhờ cậu ấy chăm sóc con mèo. Là mình… không, là do con mèo này. Thứ còn lại trong cậu bé A là cảm giác tội lỗi vì đã giết chết cậu bé B, và sự căm ghét đối với chú mèo.”

“…”

“Vì nó, vì có một kẻ như nó mà B đã…!”

“…”

“Cậu bé A đã giết chết chú mèo. Nhưng dù vậy, lòng cậu bé A vẫn không nguôi ngoai. Mình, chính mình đã giết cậu ấy… Mình, mình… Cậu bé A từ nay về sau, phải sống cả đời mang theo trách nhiệm về cái chết của cậu bé B. Cậu bé A từ nay sẽ sống một cuộc đời không còn niềm vui. Bởi vì, chính cậu bé A đã giết cậu bé B. Vì cậu bé B cố gắng cứu chú mèo, cậu bé B đã bị kẹt dưới đống đổ nát, chú mèo bị A giết chết, và A từ nay về sau, phải sống cả đời trong hối hận… Hết chuyện.”

“…”

Akaishi nhìn Kurono với vẻ mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó đắng chát. “Chuyện này cậu vừa bịa ra đấy à?”

“Vừa bịa xong.”

Kurono trả lời.

“Đây chính là kết cục của sự tích cực thái quá của cậu bé B. Sự tích cực ích kỷ, tự cho là đúng, cuối cùng đã dẫn đến kết quả tồi tệ nhất. Bản thân thì bị chôn vùi dưới đống đổ nát, chú mèo thì bị giết, còn A thì phải sống cả đời trong hối hận.”

“…”

Akaishi suy nghĩ.

“Đây là kết cục của sự tích cực. Đây là kết cục của việc tin vào chính nghĩa của bản thân. Không một ai được hạnh phúc cả.”

“Đó chỉ là kết quả mà thôi.”

Akaishi phản bác.

“Dù B có một mình chạy thoát thì con mèo cũng đâu có sống sót được.”

“Nhưng B có thể sống sót. Nếu có B, cậu ấy có thể chữa lành vết thương lòng của A. Có thể ở bên cạnh A. Cũng không có chuyện A tự trách mình vì đã nhờ chăm sóc con mèo.”

“Nhưng B sẽ hối hận vì đã để con mèo của A chết.”

“Xét tổng thể, việc ích kỷ chạy thoát một mình sẽ mang lại kết quả tốt hơn.”

“Cũng có khả năng B một mình chạy thoát rồi bị kẹt dưới đống đổ nát mà.”

“Trường hợp đó thì kết quả cũng giống như khi cứu con mèo. Khả năng cao nhất để có được kết quả tốt nhất là sống vì bản thân mình.”

“Sao lại…”

Akaishi im bặt.

“Vì muốn cứu nên đã cứu con mèo. Điều đó cuối cùng lại đẩy A vào đường cùng. Khiến A phải mang một vết sẹo không bao giờ phai mờ. Cũng phải nghĩ đến việc lòng tốt của mình có thể khiến đối phương đau khổ. Phải nghĩ xem hành động này sẽ dẫn đến kết quả gì. Không được bị ám ảnh bởi công lý trước mắt. Phải làm sao để cuối cùng có thể chữa lành trái tim ai đó. Đây không phải là chuyện chỉ cần mình hi sinh là xong. Đây không phải là một câu chuyện đơn giản như vậy.”

“Dù vậy, nếu là lòng người thì chẳng phải sẽ cứu con mèo sao?”

“Đó chỉ là một ví dụ thôi. Con mèo không thể chữa lành cho A, nhưng B thì có thể ở bên cạnh A. Không phải mèo cũng được, một chiếc chăn quan trọng hay bất cứ thứ gì cũng được. B phải nhận thức được mình có giá trị như thế nào đối với A. Đáng lẽ cậu ấy nên sống vì bản thân mình để có thể ở bên cạnh A. Việc hi sinh bản thân để cứu A, sự tích cực thái quá như vậy tuyệt đối sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp. Phải nhận thức được rằng sự hi sinh bản thân cũng đang làm khổ đối phương.”

Kurono dùng hai tay kẹp lấy má Akaishi, nhìn vào mắt cậu. Như thể nhìn thấu tận đáy lòng.

“Những gì cậu đang làm chính là như vậy. Tự mãn với sự hi sinh của bản thân, tự cho rằng mình đã cứu được ai đó. Cái suy nghĩ ngạo mạn rằng mình chưa được cứu mà lại muốn cứu người khác, tốt nhất nên dừng lại đi. Đừng nghĩ rằng nếu mình bị tổn thương thì ai đó sẽ được cứu. Điều đó sẽ làm tổn thương cả những người ở gần cậu nữa. Hi sinh bản thân là lựa chọn tồi tệ nhất, xuất phát từ sự ích kỷ.”

“…”

Akaishi nhìn vào mắt Kurono.

“Hãy suy nghĩ kỹ đi. Lựa chọn của cậu đang làm tổn thương ai, đang gây ra chuyện gì. Sự tích cực tạo ra điều gì và phá hủy điều gì. Suy nghĩ đi nhé.”

Nói xong, Kurono rời khỏi lớp học.

“…”

Akaishi, không thể nói lại được gì.