“Con về rồi đây.”
Akaishi vừa trở về nhà sau khi tham dự một buổi tiệc nhỏ ở biệt thự của Takanashi.
“Ara, mừng con đã về, Yuuto.”
“Ừm~”
Akaishi đáp lại mẹ một cách qua loa. Cậu rửa tay, thay quần áo rồi vào phòng riêng của mình.
“...Ự!”
Ngay khi vừa bước vào phòng, một tiếng “bốp” chói tai đã tấn công Akaishi. Phải mất một lúc cậu mới nhận ra đó là tiếng pháo giấy.
“Chúc mừng đã thi xonggggg!”
Người trước mặt Akaishi đang tự mình khuấy động không khí, miệng hô “Yeahhh~”.
“...”
Akaishi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, toàn thân đông cứng.
“Lâu thật lâu rồi không gặp~ Siêu lâu rồi còn gì? Dạo gần đây bọn mình toàn cắm đầu vào học thôi mà.”
“Ể?”
Cô gái vừa bắn pháo giấy ngay trước mặt cậu – Sendou – đang ở đó.
“Nè, cậu có bất ngờ không, bất ngờ không?”
“Ừm, phải nói sao đây nhỉ...”
Akaishi vừa gỡ những mảnh giấy vụn dính trên áo vừa trả lời.
“Bất ngờ thì đúng là có bất ngờ thật.”
“Hửm...?”
Sendou nhíu mày.
“Sao trông cậu chẳng có chút tinh thần nào thế? Lâu ngày mới gặp mà sao lại ủ rũ thế kia?”
Thấy phản ứng chẳng mấy hào hứng của Akaishi, Sendou tỏ vẻ không vui.
“Người ta thì đang vui vì lâu rồi mới được gặp lại, thế mà Yuuto lại chẳng nghĩ thế nhỉ?”
“Không, không phải thế, chỉ là vì cậu đột nhiên xuất hiện nên tớ hơi bất ngờ thôi.”
Akaishi đặt chiếc cặp đang đeo trên lưng xuống.
“Hôm nay lại là lễ tốt nghiệp nên đầu óc tớ vẫn chưa sắp xếp lại được.”
Akaishi thở dài một hơi rồi ngồi xuống ghế.
“Cảm giác phản ứng khác với những gì tớ tưởng tượng, ghét thật,” Sendou vừa lẩm bẩm phàn nàn vừa quay mặt đi. “Kiểu như cậu sẽ cảm động đến phát khóc, hay là vừa khóc vừa ôm chầm lấy tớ nói mừng trở về chứ.”
“Có phải phim về thú cưng đâu.”
Akaishi khẽ xoay ghế lại, đối mặt với Sendou.
“Thế, giờ làm luôn không?”
“Không làm.”
Trước vòng tay đang dang rộng của Sendou, Akaishi chỉ biết cười khổ đáp lại.
“Cậu làm thế này, tớ cũng khó xử không biết phải phản ứng thế nào.”
“Haizz, chán thật. Lâu lắm rồi mới gặp lại mà.”
Sendou ngồi xuống giường.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, làm thế nào mà cậu vào được phòng tớ thế?”
“Mẹ cậu bảo tớ là ‘Cháu cứ vào phòng đợi nó nhé, nó sắp về rồi đấy~’.”
“Mẹ tự tiện cho vào phòng sao...”
Chắc là không bị lục lọi gì đâu nhỉ, Akaishi nhìn Sendou với vẻ mặt nghi ngờ.
“Tớ không làm gì lạ hết!”
“Thế à.”
Akaishi lấy đồ dùng học tập từ trong cặp ra rồi hướng về phía bàn học.
“Trông cậu về muộn thế, đã đi đâu à?”
“Tớ có dự một buổi tiệc nhỏ ở biệt thự của Takanashi.”
“Ể~, cái gì thế! Có vụ đó sao không gọi tớ với!”
“Thế bên cậu không đi tiệc nhỏ sau lễ tốt nghiệp hay gì à?”
“Tớ có đi đâu.”
“Vậy à.”
Akaishi lật giở từng trang cuốn sách tham khảo nhận được từ Miichi.
“Nè nè, cậu đang làm gì thế?”
“Học bài.”
“Ể, đã thi xong rồi mà!? Đi chơi đi~”
“Kỳ thi đợt đầu kết thúc rồi nhưng đợt sau thì chưa. Lỡ như đợt đầu rớt thì phiền lắm, nên phải học cho đợt sau.”
“Ể~, đã cố gắng, cố gắng hết sức, cuối cùng cũng xong rồi mà~! Đi chơi đi mà~! Tớ muốn đi chơi~!”
“Học học. Cậu cũng học đi.”
Akaishi đưa cho Sendou một cuốn sách giáo khoa.
“...Vẫn phải học à.”
“Đúng thế.”
“Vậy sau khi thi xong đợt sau thì mình đi chơi nhé?”
“Nếu như có đi chơi thì là vậy.”
Akaishi đưa mắt nhìn lên tấm lịch. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày có kết quả kỳ thi đợt đầu.
“Nếu Yuuto đã nói vậy thì đành chịu thôi...”
“Xin lỗi cậu nhé.”
Sendou vừa mới đến đã vội chuẩn bị ra về.
“Chúng ta cùng cố gắng cho đến đợt sau nhé. Hoặc là, nếu kết quả đợt đầu cả hai đều đỗ.”
“Ừm~”
Sendou trả lời một cách hờ hững.
“Vậy, gặp lại sau nhé.”
“Ừm.”
Akaishi đưa cho Sendou một thanh sô cô la.
“Cái gì đây?”
“Tặng cho kẻ lữ hành chút quà mọn vậy mà.”
“Hình như có gì đó hơi sai sai thì phải?”
Sendou cười khổ.
“Cảm ơn cậu. Vậy tớ sẽ ăn cái này và cố gắng đến kỳ thi đợt sau.”
“Ừ, cả hai cùng cố gắng nhé.”
Akaishi tiễn Sendou ra về.
“Được rồi...”
Akaishi bắt tay vào buổi học cuối cùng, hướng tới kỳ thi đợt sau.
-----------
Ngày công bố kết quả thi đợt đầu.
“Cậu chuẩn bị xong chưa, đàn em?”
“À, xong rồi ạ.”
Akaishi đang gặp Miichi ở trước nhà mình.
“Thật sự không cần dẫn những người khác theo sao?”
“Không cần đâu ạ. Nếu mọi người cùng đi xem, lỡ chỉ một người rớt thôi cũng không thể vui nổi.”
Akaishi đã quyết định sẽ cùng Miichi đến tận nơi để xem kết quả kỳ thi đợt đầu. Cậu không đi cùng bất kỳ ai đã dự thi vào trường Hokushuuin như Suda, Kurono, Sanzenro, Sendou, hay Yatsugai, mà dự định sẽ một mình đi xem kết quả. Chỉ duy nhất Miichi, người đã là sinh viên của Hokushuuin, đưa cậu đi.
“Hôm nay làm phiền cậu rồi, đàn em. Do chị cũng tò mò về kết quả thi của cậu lắm.”
“Không sao đâu ạ. Vì senpai đã đỗ rồi, nên dù tôi vui hay khóc cũng không cần phải ngại ngần gì.”
Akaishi và Miichi cùng khởi hành đến địa điểm thi.
“Nào, người đàn em vô cùng, vô cùng quý giá của chị. Chúng ta đi xem kết quả thi thôi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Akaishi cẩn thận cất phiếu báo danh vào trong ngực áo.
Đến trường Đại học Hokushuuin, cả hai đi qua cổng. Tuy có thể xem kết quả trên mạng, nhưng với sự kiện có lẽ chỉ có một lần trong đời này, Akaishi đã hiếm hoi quyết định ra ngoài.
Số báo danh là 1416.
Kết quả của kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời cậu từ trước đến nay sắp được niêm yết.
Rất nhiều nam nữ có vẻ cùng trang lứa đang tụ tập ở đó. Và không hiểu sao, một số nam nữ trông như sinh viên của trường cũng đang đứng gần đó để chứng kiến.
“Haizz...”
Akaishi khẽ thở dài. Cậu không tài nào che giấu được sự căng thẳng.
“Ổn không đấy, đàn em? Của chị này, có muốn bóp không?”
Miichi vừa nói đùa vừa ưỡn ngực ra.
“Nếu bây giờ tôi nói YES, thì Kaname-san định sẽ làm gì ạ?”
Akaishi cười với vẻ mặt tinh quái.
“Dĩ nhiên là sẽ để cậu tự do làm điều mình thích rồi. Dù sao thì bị bóp cũng đâu có mất mát gì đâu.”
“Sẽ tổn thất về mặt tinh thần chứ ạ. Chị vẫn thích nói đùa như mọi khi nhỉ.”
Những lời nói đùa của Miichi không lọt vào tai cậu. Akaishi đang rất căng thẳng.
“Số báo danh của cậu là gì?”
“1416.”
“Vậy à.”
Miichi liếc nhìn vào phiếu báo danh của Akaishi.
“Chơi chữ thì là, ‘trượt một năm’ đấy.”
“Sao chị lại nói những điều xui xẻo như vậy chứ.”
Miichi cất tiếng cười sảng khoái.
Trong lúc họ đang nói chuyện phiếm như vậy, tấm bảng thông báo có lẽ ghi kết quả thi đã được đẩy ra lọc cọc. Một tấm vải trắng phủ lên trên khiến không ai có thể nhìn thấy gì.
“Cuối cùng...”
“Cuối cùng cũng tới.”
Một sự căng thẳng tột độ bao trùm lấy Akaishi và những người xung quanh.
“Haizz...”
Akaishi lại thở dài một lần nữa. Ngay tại đây, hướng đi của Akaishi trong một năm tới sẽ được quyết định.
“...”
“...”
Một cách tự nhiên, cuộc trò chuyện giữa Akaishi và Miichi cũng ít dần.
“...”
Đúng mười lăm giờ, thời gian dự kiến công bố kết quả thi. Một người phụ nữ đứng tuổi liên tục nhìn đồng hồ đã cất tiếng:
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi sẽ niêm yết kết quả kỳ thi đợt đầu của trường Đại học Hokushuuin.”
Ngay khi bà vừa dứt lời, tấm vải trắng đã được kéo xuống.
“Ra rồi...”
“Ra rồi.”
Trước bảng thông báo, có rất đông sinh viên. Người quá đông, không thể nhìn rõ nội dung được viết trên bảng. Đám đông học sinh tụ tập trước bảng thông báo xôn xao chen chúc.
“...”
“...”
Sau vài giây im lặng,
“Đỗ rồiーーーーーーーーーーーーーーーー!”
Tiếng hét của một người nào đó có lẽ đã đỗ vang vọng khắp không gian.
“Có rồi, có rồiーーーーーー!”
Ngay sau đó, một cô gái khuỵu xuống khóc nức nở. Cô nhanh chóng xác nhận mình đã đỗ rồi lau nước mắt.
Như thể được lan truyền, những tiếng reo hò vui sướng của các học sinh lần lượt vang lên. Vui buồn lẫn lộn, cùng lúc đó cũng có những học sinh rơi nước mắt. Không thể phán đoán được họ đang khóc vì đỗ hay vì trượt.
“Chúc mừng, đỗ rồiーーーーー!”
Một nhóm đông những người đàn ông trông như thuộc câu lạc bộ bóng bầu dục đã chạy đến chỗ nam sinh vừa hét lên tiếng reo mừng đầu tiên.
“““Hò dô! Hò dô!”””
Những cầu thủ bóng bầu dục tung hô nam sinh viên lên không.
“...”
Không có cả thời gian để nghĩ những điều vô bổ như, tình hình thật kinh khủng, Akaishi vội tìm số báo danh của mình trên bảng thông báo.
“1416, 1416...”
Akaishi tìm thấy dãy số một nghìn bốn trăm.
“1402, 1403, 1406, 1409, 1411, 1413—”
Cậu đọc lướt qua.
“...”
Akaishi đứng trước bảng thông báo, chết lặng.
Kỳ thi đợt đầu và đợt sau (một số trường có thêm đợt giữa), thí sinh có thể đăng ký vào một trường đại học cho mỗi đợt thi, tối đa có thể tham gia ba lần. Trong tiếng Nhật, số báo danh 1416 (ichi-yon-ichi-roku) có thể được chơi chữ thành いっしょういちろう (isshō ichirō), nghe giống với cụm 一生一浪, nghĩa là “cả đời thi lại một năm” hoặc “chắc chắn phải thi lại”. Trong đó, “一浪” (ichirō) là từ lóng chỉ việc học sinh trượt đại học và phải ôn luyện thêm một năm để thi lại.