“Này, các cậu cũng quậy tưng bừng quá rồi đấy! Kìm chế chút đi!”
“Bọn tớ có quậy đâu!”
“Đúng đó~”
Mizuki và Hazuki vừa cười toe toét vừa ngả vào người Sakurai.
“Ôi chao, các cậu vui quá nhỉ.”
“……Gì thế?”
Kirishima bắt chuyện với Natsumi đang đứng xem ở một bên.
“Vui không, Natsumi-chan?”
“Vui chỗ nào chứ? Chẳng vui chút nào hết. Ồn ào chết đi được, mấy con nhỏ cứ bám theo anh hai vừa ồn ào vừa khó chịu! Cả Shiori-neechan với Yuki-nee nữa, cứ như sói đói quấn quýt lấy anh ấy làm tớ lộn hết cả ruột!”
“Ra vậy à~ Natsumi-chan nhà mình yêu Sousuke lắm nhỉ.”
“Đương nhiên rồi! Anh cứ hay dò xét chuyện người khác, thật kinh tởm.”
“Oa, đây là đang khen anh phải không?”
Vừa cười ha hả, Kirishima vừa uống ly nước trái cây trên tay.
“Vậy thì, tiếp theo anh sẽ đến chỗ Yuki-chan nhé!”
“Tùy anh!”
“Rồi rồi~”
Kirishima bắt chuyện với Arai, người đứng ngoài nhóm của Sakurai.
“Yuki-chan, Yuki-chan, vui không?”
“Gì thế, Kirishima. Tớ trông không vui à?”
Cô đưa tay lấy đồ ăn trên bàn.
“Đâu có, tớ là người quan sát niềm vui của mọi người mà.”
“Đó là cái gì cơ? Được ở bên Sousuke, làm sao mà tớ không vui cho được.”
Cô cụp mắt xuống, khẽ thở dài.
“Ồ, ở bên tớ vui không?”
“Chết đi! Ở bên cậu chẳng vui chút nào!”
“Chà, thật là vinh hạnh.”
“Tớ có khen cậu đâu!”
Cô thúc nhẹ vào hông Kirishima.
“Nhưng bây giờ cậu đâu có ở bên Sousuke, phải không?”
“Ừ, tớ cũng đâu thể lúc nào cũng kè kè bên Sousuke mãi được…”
“Ồ…”
Arai vừa thở dài vừa nhìn Sakurai.
“Bọn mình từ khi nào lại thành ra thế này nhỉ…”
“…”
Giọng cô lí nhí như muỗi kêu, tựa như đang thủ thỉ với chính mình, mà cũng như đang nói cho riêng mình nghe.
“Ban đầu chỉ có một mình tớ.”
“Gì cơ?”
“Nghe tớ nói hết đã chứ.”
“Được, được rồi.”
Kirishima giơ hai tay lên, nheo mắt lại.
“Tớ là bạn thuở nhỏ của Sousuke.”
“Tớ biết mà.”
“Nhưng, chẳng biết từ lúc nào, xung quanh Sousuke lại tụ tập nhiều người đến vậy.”
“Không phải từ đầu đã vậy sao?”
Kirishima thẳng thắn hỏi.
“Không phải. Nhà tớ ở ngay cạnh nhà Sousuke.”
“Cái này tớ cũng biết.”
Arai chỉ về phía căn nhà kế bên.
“Thế nên tớ lúc nào cũng chơi riêng với Sousuke. Cậu ấy là người bạn thuở nhỏ lâu nhất của tớ.”
“Vậy à~”
Kirishima đáp lại, như thể đang nghiền ngẫm từng lời của Arai.
“Giá mà bọn tớ cứ được chơi riêng với nhau mãi như thế thì tốt biết bao…”
“Ồ~”
Arai ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lơ đãng như đang tìm kiếm điều gì đó.
“Yuki-chan thích chơi riêng hai người à. Vậy lần sau cùng tớ nhé—”
“Tớ không có ý đó! Haizz… Thiệt tình, nói chuyện với Kirishima cứ thấy đầu óc sắp có vấn đề đến nơi.”
Arai đứng dậy, bước đi như muốn tránh xa Kirishima.
“Chờ đã, cậu đi đâu vậy?”
“Đ-i-v-ệ-s-i-n-h!”
Arai nói với vẻ mặt mệt mỏi, như thể việc đối phó với Kirishima đã vắt kiệt sức của cô.
“Vậy tớ cũng đi với cậu!”
“Đừng có lẽo đẽo theo sau! Biến đi!”
“Lại tsundere nữa rồi, Yuki-chan nhỉ.”
Arai lờ đi câu nói cuối cùng của Kirishima, bắt đầu thơ thẩn đi quanh nhà Sakurai.
“Đây là căn phòng mà mình và Sousuke lần đầu tiên chơi cùng nhau nhỉ...”
Arai khẽ chạm vào tay nắm cửa, ánh mắt nhìn nó đầy trìu mến.
“Đây là nơi tớ và Sousuke lần đầu có những cảm xúc thật khó tả.”
Cô vừa đi vừa miết tay dọc theo bức tường.
“Đây là nơi mình lần đầu tiên thấy được vẻ hậu đậu của Sousuke.”
“Đây là nơi mình lần đầu được ăn món Sousuke nấu.”
“Đây là món bánh ngọt mà Sousuke thích.”
Arai vừa đi vừa chìm đắm trong những kỷ niệm với Sakurai.
“Đây là của Sousuke…”
Cô dừng lại trước cửa phòng Sakurai.
“Phòng của Sousuke.”
Arai từ từ tựa người vào tay nắm cửa, dựa vào đó như thể sắp ngủ thiếp đi.
“Yuki, cậu sao vậy?”
“Á!”
Bất ngờ có người gọi từ phía sau, Arai giật nảy mình.
Khi quay lại nhìn, cô thấy Sakurai đang cầm một chiếc cốc giấy đứng đó.
“Kh, không có gì, tớ chỉ đang khám phá nhà Sousuke một chút thôi!”
“Cậu nói gì vậy chứ, cậu đến đây bao nhiêu lần rồi mà?”
“Đúng là hết cách với cậu,” Sakurai vừa cười khổ vừa tiến lại gần Arai.
Cứ mỗi bước Sakurai tiến lại gần, Arai lại căng thẳng đến đổ mồ hôi.
“Yuki, cậu vui không?”
“V, vui chứ!”
“Nếu cậu không vui, tớ sẽ buồn lắm đấy, biết không?”
“Tớ, tớ đã nói là rất vui rồi mà!”
Arai vừa nói “ngốc, ngốc quá”, vừa khẽ đánh yêu vào người Sakurai.
“Yuki.”
“…?”
Sakurai khom người xuống, như thể muốn nhìn thẳng vào mắt Arai.
“Nếu có chuyện gì buồn phiền, phải nói ngay cho tớ biết nhé.”
“…Ể.”
“Vì chúng ta là bạn thuở nhỏ mà.”
“Sousuke…”
Sakurai mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Arai.
“Nỗi buồn của cậu cũng là nỗi buồn của tớ, đừng gánh vác một mình, được không?”
“Ừm…”
Gò má Arai ửng hồng vì hồi hộp, cô chỉ mải mê cảm nhận bàn tay Sakurai đang dịu dàng xoa đầu mình.
“Nào mọi người ơi, chúng ta chơi Bingo thôi~!”
“Ể, Sakurai-kun đâu rồi…?”
“Sakurai-kun~~~!”
Lúc Kirishima đang chuẩn bị bắt đầu trò Bingo trong phòng khách thì Sakurai mở cửa bước vào.
“A, Sakurai-kun, hình như sắp bắt đầu chơi Bingo rồi… Ủa, Yuki-chan cũng đến à?”
Mizuki để ý thấy Arai đang đi theo sau Sakurai.
“C, chào cậu!”
“A, ahaha, gì vậy Yuki-chan, cậu vừa đi đâu thế?”
“Tớ đi vệ sinh một lát… phải không, Sousuke?”
“T-Tớ đâu có đi theo cậu ấy đâu!”
Bất ngờ bị hỏi, Sakurai trở nên luống cuống.
“A, a ha ha ha.”
Mizuki mỉm cười với Sakurai và Arai.
Sakurai-kun thật sự rất đáng yêu mà.
Không nói ra những suy nghĩ đó, cô đưa cho Sakurai một tấm thẻ Bingo.
“Vậy bây giờ tớ bắt đầu giải thích luật chơi nhé!”
“Trò Bingo thì làm gì có luật lệ gì chứ! Nhanh lên điー!”
“Được rồi, Natsumi-chan, vì em phàn nàn nên không được mở ô giữa đâu đấy.”
“Độc tài quáー! Hãy sử dụng quyền lực một cách đúng đắn đi chứー!”
Sakurai mỉm cười nhìn Mizuki và những người khác, thầm nghĩ họ vẫn ồn ào như mọi khi. Rồi cậu quay lại bàn, bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
“Ồ, món này… ngon… cũng khá ngon đấy chứ! Ai làm vậy?”
“A, là tớ nhưng mà...”
Yatsugai, người đang lắng nghe Kirishima giải thích luật chơi Bingo, rụt rè giơ tay.
“C, cậu làm được món ngon thế này á! Xạo hả! Trước đây rõ ràng là…”
“C, cái gì chứ! Có gì muốn nói thì nói thẳng ra xem nào!”
Yatsugai gừ gừ gừ, nhe nanh với Sakurai.
“Kh, không có, cậu…”
Sakurai nhìn vào mắt Yatsugai.
“Cậu đã cố gắng nhiều rồi nhỉ.”
“C, cái gì chứ…”
Má Yatsugai ửng hồng, cô nàng vội nhìn đi chỗ khác.
“Cậu chắc chắn sẽ trở thành một người vợ đảm đang.”
“Hả, hảả!? Cậu đang nói cái quái gì vậy!? Thật là khó hiểu!”
Yatsugai đỏ bừng mặt, quay mặt đi chỗ khác.
“Sakurai-kun, của tớ nữa, ăn đi!”
Sakurai được Hazuki dùng đũa gắp thức ăn đút cho.
“Ồ, ồ ồ, cảm ơn cậu nhé Touka.”
“G-Gián tiếp hôn môi...”
Hazuki mềm nhũn cả người, dường như có thể nghe thấy tiếng “xììì” một cái.
“Ch, chờ chút, Sousuke, của tớ cũng ăn đi chứ!”
“S-Sakurai-kun, món của tớ cậu cũng ăn nhé…?”
“Ch, chờ một chút! Tớ không thể ăn nhiều thế này một lúc được đâu!”
Sakurai ra hiệu cho Arai và Mizuki đang xúm lại chờ một chút.
“Nào, mọi người đã hiểu luật chơi Bingo chưa nhỉ!?”
“Có ai thèm nghe đâu.”
“Hầy…”
Kirishima bất đắc dĩ nhún vai với Natsumi.
Tiệc sinh nhật của Sakurai kết thúc trong không khí vô cùng náo nhiệt.