“Này Akaishi, mở cửa ra mau, thằng khốn!”
Giọng Torikai vọng tới từ phía bên kia cửa.
“Phiền phức thật đấy.”
“Tuy không biết có chuyện gì, tóm lại mau mở cửa ra.”
Mitsuya hất cằm về phía cánh cửa.
“Không còn cách nào khác nhỉ.”
Akaishi tiến về phía cửa.
“Mật khẩu là?”
“Hả?”
Akaishi hỏi vọng ra từ trong phòng.
“Yuuto-kun cứu tớ với, là tớ đây.”
Giọng của Kirishima, người hẳn là đã bị Torikai tóm được, cũng vọng qua cánh cửa.
“Mật khẩu là?”
“Làm gì có thứ đó!”
“Chào mừng đến với phòng VIP.”
Akaishi mở cửa.
“Này Akaishi, mày cũng là đồng bọn phải không.”
Torikai túm gáy Kirishima, bắt cậu ta đứng trước mặt Akaishi.
“Ây da, xin lỗi nhé Yuuto-kun, chỉ có mình tớ bị bắt thôi.”
“Vị nào đây...?”
Akaishi nghiêng đầu.
“Kirishima chụp ảnh bọn tau nên đã bị bắt xóa hết rồi. Mày cũng xóa hết ảnh đã chụp đi, đồ cặn bã.”
“Đúng đó, đúng đó!”
Torikai và mấy nữ sinh phía sau cô ta đồng thanh.
“Đó là chuyện Kirishima tự ý làm. Tôi không biết.”
“Kirishima nói mày cũng là đồng bọn đấy.”
“Chà,” Kirishima gãi đầu.
“Đó chỉ là Kirishima nói thôi. Chuyện đó không đúng.”
“Đúng hay không để tau quyết định. Đưa điện thoại đây.”
Torikai chìa tay ra.
“Tại sao tôi lại phải bị đối xử như vậy. Tôi đã nói là không phải rồi mà.”
“Kirishima nói mày là đồng bọn đấy.”
Torikai lườm Kirishima.
“Nếu Kirishima nói tôi là đồng bọn thì tôi cũng thành kẻ làm chuyện đó à? Đối với cô, lời của Kirishima nặng ký hơn lời của tôi sao? Nếu Kirishima nói trong đám bọn cô có đồng bọn thì cô cũng tin à?”
“...”
Torikai quay lại, nhìn đám nữ sinh ở phía sau.
“Đối với cô, lời đồn từ kẻ khác còn đáng tin hơn lời của chính chủ à? Cô mù quáng tin lời một kẻ vô danh không rõ thực hư, rồi bỏ luôn cả suy nghĩ sao? Chuyện như vậy không hỏi thẳng người trong cuộc thì làm sao biết được. Huống chi, tôi và Kirishima cũng đâu phải bạn bè thân thiết hay có mối quan hệ đặc biệt gì.”
“Phũ phàng thật đấy, Yuuto-kun.”
“Câm miệng.”
Kirishima ngậm miệng lại.
“Cô là kiểu người ai đó bảo xấu thì liền cho là xấu, ai đó nói tốt thì lại cho là tốt, toàn nghe hơi nồi chõ nhỉ. Tiếc thay, tôi lại thuộc tuýp người phải tự mình nhìn nhận, suy xét xem người đó có đáng tin hay không. Tôi không sống cái kiểu mù quáng tin lời kẻ gây bất lợi cho mình, cũng chẳng sống kiểu chỉ tin vào những gì mình muốn tin.”
“Cái giọng đó là sao hả.”
Trán Torikai hằn lên gân xanh.
“Kể cả có là vậy đi nữa thì cái giọng điệu đó của mày cũng có vấn đề đấy!”
“...Cái này thì đúng.”
Lời của Torikai cũng có lý.
“Nhưng cái kiểu kéo cả đám đông xông vào phòng chỉ có vài nam sinh yếu đuối mỏng manh thế này thì tôi thấy còn vô lý hơn nhiều đấy.”
“Ự...”
Torikai nghẹn lời.
“Nếu muốn nói chuyện với người khác thì trước hết phải tạo điều kiện ngang bằng đã chứ. Kéo cả đám xông vào gây sự, lại còn đằng đằng sát khí muốn biến tôi thành kẻ xấu, thì tôi cũng chỉ còn nước nói ‘Vâng, là tôi làm đấy’ thôi chứ sao. Muốn biết sự thật thì ít nhất cũng phải chuẩn bị một cái bàn để có thể thương lượng chứ.”
“...Tau nhượng bộ.”
Torikai giữ lại vài nữ sinh, bảo những người còn lại về.
“...Để tau nghe xem mày nói gì.”
“Đó mà là thái độ của kẻ gây án à.”
“Vào đi.”
Akaishi cho Torikai và nhóm của cô vào phòng.
“Sao thế Aka, lại dính vào chuyện phiền phức nữa rồi à.”
“Cho họ vào nhé? Có đứa kỳ quặc đến gây sự vớ vẩn.”
“Cũng được thôi.”
Torikai ngồi xuống bàn trong phòng của nhóm Akaishi.
“Trước hết, Akaishi, mày xóa hết ảnh đã chụp đi.”
“Tao không có chụp.”
“Mày chụp ảnh con gái mới tắm xong rồi định đem bán chứ gì!”
“Đã bảo là không có chụp mà.”
Lại quay về điểm xuất phát.
“Vậy tại sao cậu không cho bọn này xem điện thoại?”
“Ai lại muốn cho một đứa chẳng quen biết gì xem điện thoại của mình chứ.”
“Cậu đâu phải không quen biết tôi.”
“Thì cũng gần như thế cả thôi. Vậy cô có cho tao xem điện thoại của tôi được không?”
“Thoải mái.”
Torikai đưa điện thoại cho Akaishi.
“Xem được thật à?”
“Cứ tự nhiên.”
“Tao xem thật đấy nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Akaishi mở CAOF của Torikai.
“...”
Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại của Torikai.
“Đây là đang lãng phí thời gian à?”
Mitsuya chống má nói.
“Ừm............”
“Hửm?”
Akaishi đứng hình giữa chừng.
“Cái lịch sử tìm kiếm này...”
“Lịch sử tìm kiếm?”
Torikai nghiêng đầu.
“Cô không biết là lịch sử tìm kiếm đã xem ở chế độ ẩn danh cũng có thể xem được từ chính điện thoại của mình hả?”
“Hả!?”
Torikai giật lại điện thoại.
“Cái lịch sử tìm ki――”
“Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Torikai đấm Akaishi.
“Đùa thôi.”
“Hừ...”
Cơ thể cô run lên bần bật.
“Đừng có giỡn mặt tauuuuuuuuuuu!”
Rồi cô ta lại đấm Akaishi một lần nữa.
“Phản đối bạo lực.”
“Akane-chan, cậu ấy chết mất đấy, chết mất đấy.”
Torikai bị đám nữ sinh xung quanh giữ lại.
“Với lại, trên CAOF, Kênh Bears Official là gì thế?”
“Đừng có nói thêm bất cứ điều gì về điện thoại của tau nữa! Chết đi!”
Akaishi giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng.
“Vậy thì, hay là dán thông tin này lên bảng đen của trường nhỉ.”
“Tau giết mày!”
“Chẳng phải cô bảo có cho xem bên trong điện thoại cũng không sao à?”
“Về chuyện đó là tau sai rồi.”
Torikai tặc lưỡi. Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn lại tư thế.
“M-Mày không chụp ảnh thì Kirishima cũng là người trong tổ bọn mày, nên bọn mày cũng có vấn đề chứ!”
“...”
Cũng có lý.
“Dù có nói vậy thì... đằng nào cậu ta cũng phải vào tổ của ai đó thôi, bọn tôi cho vào một nửa cũng là vì thiện ý muốn gánh giùm của nợ này đấy.”
“Này này~, phũ phàng quá đấy~”
Kirishima cười hề hề.
“Cả chuyện ở nhà tắm công cộng nữa. Kirishima định nhìn trộm bọn tau ở phòng tắm nữ phải không! Bọn mày cũng cùng tổ với nó! Lẽ ra bọn mày phải ngăn cản nó chứ!”
“Làm thế thì bọn tôi có được lợi lộc gì đâu.”
Akaishi nói, vẻ không hề áy náy.
“Sao mày có thể trơ tráo nói thế được... Bình thường thì dù chẳng có lợi lộc gì cũng phải ngăn cản chứ! Bọn mày cũng là đồng lõa!”
“Chẳng phải cô cũng làm ngơ khi tôi bị người khác gây khó dễ đó sao.”
“...”
“...”
“...”
“...”
“...”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
“Lúc tôi bị bọn khác xa lánh, bị gây khó dễ, cô có chủ động ra tay giúp đỡ tôi không? Cô có ở bên cạnh để tôi không cô đơn không? Cô có để tâm đến tôi mà tự mình làm điều gì đó không? Cô có không thể làm ngơ chuyện tôi bị người khác ghét bỏ mà hành động gì không? Không hề, phải chứ. Trong suốt cuộc đời từ trước đến giờ, cô có luôn hành động khi thấy người khác gặp bất hạnh không? Có luôn không thể bỏ qua bất hạnh của người khác, luôn cầu mong hạnh phúc cho họ, thậm chí hy sinh cả cuộc đời mình để phục vụ những người xa lạ không? Không hề, phải chứ. Chính cô cũng xa lánh tôi khi tôi bị người khác né tránh mà. Thậm chí mày còn tích cực tìm cách hạ bệ tôi nữa là đằng khác. Đừng bắt người khác làm những điều mà chính bản thân cô còn không làm được.”
“Đó là vì mày có lỗi.”
“Lúc Yatsugai bị bắt nạt bọn cô cũng làm ngơ còn gì.”
“Chuyện đó thì...”
Torikai và đám bạn im bặt.
“Theo lý lẽ của bọn cô thì chuyện đó Yatsugai cũng có lỗi à. Mà, có khi đúng là vậy thật.”
“...”
Torikai cúi gằm mặt.
“Rốt cuộc thì con người, vì lo sợ bất hạnh sẽ giáng xuống đầu mình nên sẽ chẳng đời nào đi giúp đỡ kẻ khác đâu. Hầu hết mọi người đều thế, phải không. Nếu có ai đó buồn bã ở gần, thì cũng chỉ biến thành chủ đề buôn chuyện thôi. Hoặc là quay video rồi đem ra làm trò cười. Chính cô không phải hạng người đó thì đừng có đòi hỏi tôi phải thế. Rốt cuộc thì cả bọn tôi lẫn bọn cô, nếu thấy ai đó xung quanh đang đau khổ thì sẽ đạp thêm một cái rồi cười nhạo, nếu có ai đó chìa tay ra giúp đỡ, thì sẽ chặt đứt bàn tay đó đi. Đó chính là cách làm của bọn tôi, của bọn vô mà, nhỉ.”
“Đâu thể nói như vậy được...”
Torikai nghiến răng.
“Mày đòi hỏi quá nhiều thiện ý từ con người rồi đấy. Với lại, nói trước cho mà biết, tôi có bằng chứng ngoại phạm đàng hoàng.”
“Hả?”
“Gằn,” Torikai siết chặt nắm đấm.
“Vào thời điểm đó, tôi đang ở ngoài cùng Takanashi và Uemugi nghe tiếng sóng biển. Nếu thấy nghi ngờ thì cứ tách riêng từng người ra mà tra hỏi. Chắc chắn họ sẽ nói giống nhau. Tôi đã đưa cái này cho Uemugi.”
Akaishi lấy từ trong túi ra một gói lương khô.
“Đương nhiên là cũng chẳng có thời gian để thống nhất lời khai đâu. Cứ hỏi Uemugi mà xem. Chắc chắn cậu ấy sẽ nói y như vậy.”
“...”
Akaishi thả lỏng người.
“Chà, quả không hổ danh Yuuto-kun. Lường trước được cả chuyện này mà chuẩn bị sẵn bằng chứng ngoại phạm, ngạc nhiên thật đấy.”
“Đừng có nói kiểu như tôi thực sự làm chuyện đó. Vốn dĩ là tại mày cả mà.”
“Tớ chẳng hề nói một lời nào là Yuuto-kun đồng bọn cả. Tớ chỉ gọi Yuuto-kun thôi, là Akane-chan tự dưng hiểu lầm đấy chứ.”
“Hả!?”
Torikai lườm Kirishima.
“Chà, ảnh cũng xóa rồi, tha cho tớ đi mà. Sắp đến giờ đi ngủ rồi, thầy cô sắp đi tuần đấy. Giờ này mà có nhiều con gái ở trong phòng con trai thì không biết sẽ bị nói gì đây nhỉ.”
“Chậc... Kirishima, ngày mai mày liệu hồn đấy.”
Nói rồi, Torikai đứng dậy.
“Với lại, Akaishi.”
“?”
Torikai cúi đầu.
“Coi như là xin lỗi.”
“Không cần ‘coi như là’.”
“Xin lỗi.”
“Đừng bao giờ nghi ngờ tôi nữa.”
“Chuyện đó thì không được.”
Cứ như vậy, Torikai rời khỏi phòng.
“Haizzz, gặp phải chuyện kinh khủng thật đấy nhỉ.”
“Là tại mày cả đấy!”
“Ahahahaha.”
Phòng của Akaishi lại trở về với sự yên tĩnh.
Trước mình dùng tau-mi cho Torikai cho nó nhẹ bớt, nhưng chắc chuyển sang dùng tau-mày luôn