“Yuu, tao hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nếu mày có thể nói cho tao biết thì tao cảm kích lắm…”
Suda buông Takanashi ra.
“Còn nữa, má cậu sưng vù lên rồi. Takanashi, rốt cuộc cậu đã tát Yuu mạnh đến mức nào vậy hả? Sưng to như cái bánh bao luôn rồi.”
“Tao sẽ kiện.”
“Chẳng phải là do cậu không chịu thừa nhận gì hết sao.”
Takanashi mặt đỏ bừng, giận dỗi nhìn Akaishi.
“Tớ thật sự không thể hiểu nổi tại sao cậu lại tát tớ.”
“Chuyện đó………… lỗi của tớ. Tớ sẽ giải quyết bằng tiền nên tha cho tớ nhé.”
“Đừng có dùng cách giải quyết như bọn quan tham ác bá thế chứ.”
Akaishi khẽ mỉm cười.
“Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường đấy. Từ nay về sau, cả đời này, mỗi khi tớ gặp khó khăn là cậu phải giúp đỡ đấy nhé.”
“…………Để tớ xem xét.”
Akaishi vừa xoa xoa bên má sưng vù, vừa trò chuyện với Takanashi.
Lúc này, Akaishi không hề cảm thấy có gì không tự nhiên.
Khi Yatsugai bị Hirata bắt nạt, Takanashi đã không làm gì cả.
Rõ ràng tự nhận là chính thất của Sakurai, dành trọn một tình yêu vô bờ bến, vậy mà vẫn cứ dây dưa không dứt với Akaishi.
Hàng loạt hành động của cô ấy dường như đều cố ý để Yatsugai nhận ra mối quan hệ mờ ám giữa mình và Akaishi.
Chính cô ấy đã cho Akaishi biết những hành vi tồi tệ trên mạng của Hazuki.
Chính cô ấy đã để Akaishi đảm nhận vai trò viết kịch bản cho lễ hội văn hóa.
Akaishi chẳng mảy may lấy làm lạ khi tất cả những hành động đó lại khác một trời một vực so với những gì Takanashi vừa làm lúc nãy. Với một thái độ có lẽ là gượng gạo đến mức trở nên tự nhiên, cậu chấp nhận những hành động của Takanashi.
Là vì cậu đã vứt bỏ hết những chuyện Takanashi làm trong quá khứ ra sau đầu rồi ư? Hay cậu đã nhận ra, nhưng lại chôn chặt sự nhận biết đó sâu trong đáy lòng? Hay là, cậu chỉ đơn giản là đã quên? Hoặc giả, chỉ đơn thuần là trực giác của cậu đã nắm bắt được điều gì đó khôn tả?
Akaishi chấp nhận một Takanashi như thể đã biến thành người khác so với trước đây. Nhưng đây có thật sự là bản chất của Takanashi không, chính Akaishi cũng không rõ. Cậu thậm chí còn không chắc mình có nhận ra điều đó hay không nữa.
“…………”
Akaishi đứng ngẩn người trong phòng.
“Này Yuu, mày mau thay đồ đi. Bẩn hết phòng bây giờ.”
“Tao biết rồi mà.”
Akaishi bắt đầu thay quần áo trong phòng mình.
Takanashi, người cũng dính đầy bùn đất, cũng đang thay đồ ở phòng bên cạnh.
Suda lơ đãng nhìn trời, nói với Akaishi:
“Yuu, mày với Takanashi lại xích mích hả…”
“Ừa…”
Suda, sau khi nghe Akaishi kể lại đầu đuôi sự việc, cũng ngẩn người ra.
“Tao… có lẽ đã sai rồi…”
“…………”
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
“Này Tou, mày nghĩ sao về tao?”
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy. Cứ như mấy cặp tình nhân mới quen ấy…”
Akaishi thay đồ xong bèn ngồi xuống giường. Suda và Akaishi ngồi đối diện nhau.
“Ừm thì… tao nghĩ là tao hiểu mày rõ lắm đấy.”
“Mày cũng nghĩ tao nên thay đổi thì tốt hơn sao?”
“…………Phải nói sao đây nhỉ.”
Suda với vẻ mặt nghiêm túc, quay người lại.
“Tao chưa từng nghĩ đến việc thay đổi người khác, và cũng thấy mày cứ như hiện tại là ổn rồi. Nhưng mà…”
Cậu hít một hơi sâu.
“Nhưng, tao cũng hiểu những lời Takanashi nói. Có điều, điểm tốt của mày… tao nghĩ đó là việc mày có sức mạnh để muốn thay đổi chính mình.”
“Sức mạnh để muốn thay đổi chính mình…?”
Đây là ý gì?
“Mỗi người đều nhìn sự việc từ một góc độ khác nhau mà, phải không? Từ góc nhìn này thì là anh hùng chính nghĩa, từ góc nhìn khác lại có thể là hiện thân của quỷ dữ. Vậy nên, có lẽ sẽ có người thích mày khi mày thay đổi, cũng có thể có người vì thế mà ghét mày. Tao cho rằng sự vật vốn dĩ không có thước đo tuyệt đối như vậy.”
“Tou nhà mày lại nói mấy lời cao siêu rồi đấy…”
“Lắm lời.”
Suda khẽ cốc vào đầu Akaishi.
“Nhưng… nếu mày muốn thay đổi, tao nghĩ vậy cũng tốt. Dù mày có trở thành người thế nào, tao đều sẽ chấp nhận. Nếu mày muốn thay đổi, tao sẽ chấp nhận, cho dù kết quả thế nào, tao cũng sẽ giúp mày. Nếu cần, tao cũng sẽ ra tay, và nếu mày bằng lòng, tao sẽ không nói gì thêm đâu.”
“Vậy, trước đây là vì tao chấp nhận, nên mày mới không nói gì hết hả?”
“Ừm~… chủ đề này quả nhiên khó nhằn thật!”
Suda bỏ lửng câu chuyện, xoay tới xoay lui trên ghế.
“Tóm lại là, tao hoàn toàn tin tưởng mày, nên mày cứ làm những gì mày muốn đi, ý là vậy đó!”
“Mày không thấy thế là vô trách nhiệm à?”
“Ý tao là, tao sẽ không phán xét đúng sai đâu!”
“Ừm… cứ cho là vậy đi.”
Akaishi “bịch” một tiếng, ngã vật ra giường.
Sự vật không có thước đo tuyệt đối. Akaishi cũng hiểu điều Suda muốn nói.
Giết một người là tội phạm, giết một triệu người là anh hùng.
Cuộc đời nhìn ở góc độ cận cảnh là bi kịch, nhìn ở góc độ toàn cảnh là hài kịch.
Sự vật đôi khi nhận được những đánh giá hoàn toàn trái ngược nhau.
Có lẽ đúng như Suda nói, sự vật không có thước đo tuyệt đối. Có người thích bản thân mình không đổi thay, cũng có người thích bản thân mình của sau khi thay đổi. Người phán xét là chính mình, còn người khiến mình hạ quyết tâm thay đổi là Takanashi… Akaishi thầm nghĩ, chắc là thế rồi.
“Khó hiểu quá đi…”
“Ừa…”
Tĩnh lặng.
“Này, Tou.”
“Hửm~?”
“Tao ấy à… muốn thử yêu một người. Rồi sau đó, muốn được một người nào đó yêu lại tao. Muốn thử tự mình hành động, tự mình nỗ lực, để yêu một người…”
“Vậy à.”
Suda nở một nụ cười rạng rỡ với Akaishi.
“Cố lên nhé.”
“…Cảm ơn mày.”
Akaishi và Suda cụng nắm đấm.