Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 103

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1691

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu - Chương 430: Bạn có thích khoảng thời gian rảnh trước lễ tốt nghiệp không? (1)

Lễ tốt nghiệp——

“Chào buổi sáng~”

“Chào buổi sáng.”

“Chào~”

Cuối cùng cũng đến ngày đi học cuối cùng của thời cấp ba, các học sinh chào hỏi nhau, chìm đắm trong cảm xúc man mác hơn thường lệ.

“…Chào buổi sáng.”

Buổi sáng, Hirata đến lớp sớm hơn mọi khi và chào Akaishi.

“…”

“Này.”

Hirata dùng cặp sách gõ vào đầu Akaishi.

“Hử?”

Akaishi ngẩn ra, nhìn Hirata.

“Chào buổi sáng.”

“…À, chào, chào buổi sáng.”

Akaishi có hơi e dè đáp lại lời chào của Hirata.

“Cái thái độ đó của mày là sao vậy?”

“Không có, tôi đang nghĩ tại sao mình lại bị gõ đầu.”

Akaishi xoa xoa sau gáy.

“Vì mày bơ tao đấy.”

“Tôi không có.”

“Có mà.”

“Tôi không có.”

“Có mà.”

“Tôi không có.”

“Thôi đừng cãi nữa. Được rồi được rồi, là tôi sai. Cãi cọ cũng chẳng được gì. Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Tha cho tôi đi.”

“Cái thái độ gì đây, ra vẻ mình đúng nhưng vì để dỗ dành đối phương đang sai nên đành nhượng bộ hả?”

Trán Hirata nổi gân xanh.

“Vậy tại sao mày lại bơ tao?”

“Tôi đã nói đến nước này rồi mà cậu vẫn có thể quay lại chủ đề đó hả?”

Akaishi xoa cằm.

“Không có, chỉ là tôi không nghe thấy thôi.”

“Rõ ràng là một giọng nói hay đến thế mà.”

“Hay ở chỗ nào chứ?”

“…”

Hirata lườm Akaishi.

“À không, đúng thật đấy. Vì giọng hay quá nên tôi còn tưởng là gà tây.”

“Hả? Trong nhận thức của tao thì gà tây chỉ có hình dạng khỏa thân trong lò nướng Giáng sinh thôi đấy?”

“Haizz——” Hirata thở dài.

“Thật sự chỉ có vậy thôi à? Mày không nghĩ ‘nếu bơ đi thì không biết cậu ấy sẽ có biểu cảm gì’ à?”

“Ý này hay đấy. Lần sau thử xem sao.”

“Biết thế đã chẳng nói…”

Hirata ôm đầu khổ não.

“Thì, một phần là vì tôi không nghe thấy, một phần là tôi cứ nghĩ cậu đang chào ai khác. Vì tôi hoàn toàn không thấy cậu.”

“Ồ, thế à.”

Hirata kết thúc câu chuyện một cách không hứng thú.

“Mày đang xem gì thế?”

Hirata ghé mặt sát vào Akaishi.

“Kia kìa.”

Akaishi chỉ ra sân thể dục.

Có một nam sinh đang dùng xe kẻ vạch vẽ bậy lên sân và bị giáo viên mắng.

“Đang làm gì thế kia?”

“Xem xem”

“Đúng là siêu ngốc mà.”

“Nhưng mà, biết đâu sau này người làm thế giới xoay chuyển lại chính là những kẻ ngốc như thế đấy…”

“Mày nói cứ như danh ngôn ấy nhỉ?”

Hirata vỗ lưng Akaishi.

“Trông ra dáng nhân vật chính nhỉ.”

“Ừm~ ha.”

“Vào ngày cuối cùng, ngày lễ tốt nghiệp mà làm được trò ngốc nghếch đó, cảm giác đúng là nhân vật chính.”

“Cảm giác như là niềm ao ước của người thường ấy.”

“Ai cơ?”

Hirata đặt cặp sách lên ghế rồi quay lại.

“Vẫn còn bị mắng kìa.” (Akaishi)

Dù Hirata đã quay lại, nam sinh kia vẫn bị mắng không ngừng.

“Cậu nghĩ thầy ấy sẽ mắng đến bao giờ?” (Akaishi)

“Chắc khoảng hai, ba phút nữa là xong thôi nhỉ?”

“Cá cược không?” (Akaishi)

“Nếu thua thì sao?”

“Thì từ giờ về sau, mỗi khi gặp người có tên bắt đầu bằng hàng ‘ka’ thì phải gọi người ta là ‘thưa chủ nhân’.” (Akaishi)

“Hình phạt quái đản gì vậy!”

Hirata ghé sát vào Akaishi.

“Cậu chọn hai, ba phút nữa nhỉ. Nếu hơn ba phút một giây thì tôi thắng vô điều kiện. Tôi cược ba phút một giây.” (Akaishi)

“Không không không không không.”

Hirata từ chối quyết liệt.

“Hả, mà khoan, thằng kia bị mắng từ khi nào thế?” (Hirata)

“Khoảng hai mươi phút trước.”

“Không, thế thì còn lâu mới xong!” (Hirata)

Hirata càng ép sát vào Akaishi hơn.

“Điều kiện tiên quyết khác nhau mà!” (Hirata)

“Thì cũng đâu biết được là sẽ xong trong hai, ba phút hay là lâu hơn ba phút đâu.”

“Bị mắng hơn hai mươi phút rồi thì khả năng cao là sẽ còn tiếp tục chứ!” (Hirata)

“Giống như pachinko à?”

“Không, tao không biết, nhưng mà!” (Hirata)

Hirata vừa chỉ tay về phía cậu nam sinh ngoài sân trường vừa nói.

“Nếu có một đứa đã không đến trường sáu tháng rồi thì ngày mai chắc chắn nó cũng sẽ không đến! Chính là như thế! Điều kiện tiên quyết đã khác nhau rồi, chowi không công bằng!” (Hirata)

“…Haizz.”

“Hơn nữa, mày còn chơi ăn gian kiểu oẳn tù tì mà ra sau, điều kiện thắng của tao là từ không giây đến ba phút, còn của mày thì chỉ cần hơn ba phút một giây là thắng! Xác suất hoàn toàn khác nhau mà!” (Hirata)

Hirata tuôn một tràng vào mặt Akaishi.

“Tôi không rành mấy chuyện phức tạp lắm. Nhưng tôi nhạy cảm với cái ác hơn người thường gấp bội.”

“Đừng có làm Melos nữa!” (Melos là nhân vật chính trong tiểu thuyết “Chạy đi, Melos!” của Dazai Osamu)

Hirata tặc lưỡi rồi lấy điện thoại ra.

“…Thiệt tình.” (Hirata)

“Gì thế?”

Hirata chĩa điện thoại về phía Akaishi.

“Này.”

Rồi chụp Akaishi một tấm.

“Tự dưng làm gì thế hả?” (Akaishi)

“Không phải lúc trước mày bảo là chụp ảnh đi à?”

“Đừng có chụp bất thình lình thế chứ.”

“Chụp ảnh thì phải chụp bất thình lình chứ.”

Hirata lướt tấm ảnh vừa chụp rồi đưa cho Akaishi xem.

“Uwa, xấu hoắc~...” (Hirata)

“Cậu bất lịch sự thật đấy.”

Akaishi nhíu mày.

“Làm ơn hãy thông qua công ty quản lý của tôi.” (Akaishi)

“Mày là diễn viên à?”

“Mẹ tôi đã tự ý gửi phiếu dự thi đi…”

“Mày là diễn viên à.”

Hirata xóa tấm ảnh của Akaishi.

“Thế thì chụp đây~”

Hirata chuyển sang camera trước rồi chụp chung với Akaishi.

Akaishi dùng ngón tay che vùng mắt.

“Trông cứ như ảnh tục tĩu ấy.” (Akaishi)

Trong ảnh, Akaishi thì che mắt, còn Hirata thì tạo dáng.

“Gửi cho tôi tấm này đi.” (Akaishi)

“Mày muốn tấm thế này á?”

“Tôi sẽ coi nó là báu vật gia truyền.”

“Bạn bè mày ít quá nhỉ?”

Hirata gửi ảnh cho Akaishi.

“Tôi chụp một tấm được không?” (Akaishi)

“Cho phép.”

Hirata cũng che mắt và lè lưỡi ra.

Akaishi chụp ảnh Hirata.

“Chụp phải một tấm ảnh trông hư hỏng quá nhỉ…”

Akaishi cho Hirata xem ảnh.

“Trông khiêu gợi nhỉ?”

“Theo nhiều nghĩa thì đúng là đã chụp một tấm ảnh khá tục tĩu rồi.”

Akaishi cất điện thoại đi.

“Gửi cho tao nữa?”

“Tấm đó á?”

“Tấm đó.”

“Haizz.”

Akaishi gửi ảnh cho Hirata.

“Lần sau có lẽ tôi sẽ chụp kiểu này.”

“Cậu sẽ bị bạn bè xa lánh đấy.”

“Cảm ơn,” Hirata khẽ nói cảm ơn Akaishi.

“Không chụp chung à?”

“Che mắt á?” (Akaishi)

“Không, chụp bình thường!”

Hirata chuyển sang camera trước và chụp một tấm ảnh bình thường cùng Akaishi.

“Buồn cười ghê~”

“Chả có gì buồn cười cả.” (Akaishi)

Hirata cười “kya ha ha”.

“…”

“Xấu hoắc~”

“…Thì, khiếu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác mà… Ừm, chắc là vậy rồi.”

“Ha ha ha,” Akaishi cười gượng.

“Đây là phản ứng mỗi khi tao nói điều gì đó kỳ quặc mà.”

“Không sao không sao, Hirata cứ như vậy là được rồi, a ha ha…”

“Mày đúng là làm người ta tức điên mà.”

Hirata tặc lưỡi.

“Thì, biết đâu sau này người làm thay đổi thế giới lại là những người như thế…”

“Câu đó không phải là câu nói vạn năng đâu.”

“Hừ,” Hirata khoanh tay.

“…”

Akaishi nhìn đồng hồ đeo tay.

“Gì thế?”

“Không có gì.”

“…”

Rồi cậu lại cúi xuống nhìn đồng hồ.

“Hả?”

“…”

“Sao mày cứ để ý đến thời gian thế?”

Hirata nhìn vào đồng hồ của Akaishi.

“Vì tôi là Kira.”

“Xạo vừa thôi.”

Cùng lúc nhìn Akaishi, ánh mắt cô lại hướng ra sân trường.

“…À~”

Hirata cũng nhìn đồng hồ của mình.

“Đã qua ba phút rồi nhỉ~...”

Đã quá ba phút kể từ thời điểm đã hẹn.

“Vẫn còn bị mắng kìa.”

“…”

Hirata làm vẻ mặt chán ghét.

“Phải đấm bóp vai hay sao ấy nhỉ?”

“Hai vị đang làm gì vậy ạ?”

Kanami bước vào lớp.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Akaishi, Hirata.”

Kanami nhón mép váy, khẽ chùng gối.

“Yêu cầu của tôi được thông qua rồi.”

“Vâng ạ, vì Akaishi thích kiểu chào này mà.”

“Lần tới tôi muốn cậu tăng thêm các vị kem.”

“Đây đâu phải là hòm thư góp ý của khách hàng ở siêu thị đâu ạ.”

“Phư phư phư,” Kanami mỉm cười.

“Hirata?”

Kanami ghé nhìn gương mặt đang im lặng của Hirata.

“Kanami là bắt đầu bằng ‘ka’ nhỉ?” (Hirata)

“...? Vâng, đúng là vậy ạ.”

“––Thưa.” (Hirata)

“Thưa?”

“Chủ nhân!” (Hirata)

“Ể?”

Kanami nhìn Hirata với vẻ mặt như vừa thấy thứ gì đó kinh khủng.

“Cậu không khỏe ở đâu ạ?”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Hirata đấm đá Akaishi túi bụi.

“Gần đây bạo lực ở giới trẻ có vẻ đã thành vấn đề, và giờ tớ có cảm giác mình đang chiến đấu ở tiền tuyến của vấn đề đó đây.”

“Cậu trông có vẻ ung dung quá nhỉ?”

Akaishi đang né đi những cú đấm của Hirata.

H2lcNby.gif