Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Truyện tương tự

Sayonara Princess

(Đang ra)

Sayonara Princess

Nakanishi Kanae

Mình sẽ nói lời "tạm biệt" với con người cũ kỹ của mình, và trở thành một phiên bản mới mẻ và dễ thương hơn

2 6

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

230 739

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

(Đang ra)

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

400 698

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

18 371

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

22 506

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời cấp ba - Chương 538: Bạn có thích chuyến du lịch của nhóm Sakurai không?

Kỳ nghỉ hè năm nhất cấp ba, nhóm Sakurai vì một vài lý do mà đã cùng nhau đi du lịch.

“...”

“...”

“...”

Cả nhóm Sakurai đứng dàn hàng ngang, chết lặng.

“C-cái quái gì thế nàyyyyyyy!!”

Tiếng thét của Sakurai vang vọng khắp không gian.

Nhóm Sakurai, Takanashi, Yatsugai và Arai đứng hình trước một cầu thang dài dằng dặc, tưởng chừng như không thấy điểm kết thúc.

“Sao lại ra nông nỗi này chứ!?”

Sakurai quay phắt lại.

“A-ai mà biết được! Tớ không biết gì hết nhé!”

Yatsugai khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác.

“Không biết ai là người đã nói ‘Chúng ta hãy đi du lịch để thắt chặt tình bạn nào’ nhỉ?”

Takanashi nheo mắt lạnh lùng tìm kiếm thủ phạm.

“...”

“...”

“...”

Cả nhóm nhìn về phía Mizuki.

“Ể, t-tớ á!?”

Mizuki cao giọng.

“Nh-nhầm rồi! Tớ chỉ truyền đạt lại y nguyên những gì thầy cô nói thôi mà…”

“Thế không biết ai là người đã nói muốn đến đây nhỉ?”

Takanashi hỏi lại lần nữa.

“...”

“...”

“...”

Cả nhóm nhìn về phía Yatsugai.

“T-tớ á!?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Yatsugai, người đang quay mặt đi.

“Thì làm sao tớ biết được nó lại thành ra thế này chứ!”

Yatsugai phản bác trước bậc thang dài vô tận được bao bọc bởi những hàng cây cao hai bên.

“Tớ chỉ nói nơi mình muốn đi thôi mà…”

“Vì cậu nói muốn đi nên đáng lẽ cậu phải tìm hiểu trước chứ? Tớ ghét phải leo một cái cầu thang dài thế này giữa mùa hè lắm.”

“Cái gì! Tớ chỉ nói nơi mình muốn đi thôi mà, sao lại đổ hết tội cho tớ!”

“Thôi nào, thôi nào.”

Sakurai đứng ra hòa giải.

Có lẽ vì chưa giao lưu với Sakurai nhiều nên mối quan hệ giữa Yatsugai và những người khác vẫn còn khá gượng gạo.

“Leo hết cầu thang này thì có gì vậy?”

“Có một ngôi đền, nên tớ nghĩ chúng ta có thể đi lễ bái như bình thường…”

Yatsugai lí nhí đáp lại.

“Hay là mình đến địa điểm tham quan khác đi? Còn nhiều nơi khác mà.”

“...”

Mizuki gợi ý, nhưng Yatsugai trông không vui.

“...”

Sakurai liếc nhìn sắc mặt của Yatsugai.

“Không!”

Rồi cậu vỗ tay một cái, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

“Đây cũng là một cơ hội mà! Khó có dịp, chúng ta cùng nhau leo lên thôi! Chẳng phải sẽ thành một kỷ niệm đẹp sao?”

Coi như là trải nghiệm, Sakurai vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu bước lên cầu thang.

“Tớ không đi đâu.”

“Thôi mà, khó có dịp mà…”

Mizuki dỗ dành Takanashi.

“Tớ thì khỏe re! Tớ thích vận động lắm!”

“Sướng cho cậu nhỉ, lúc nào người cũng toàn mùi mồ hôi.”

“Hả!? Cái gì chứ! Người tớ chẳng có mùi mồ hôi nào cả!”

Arai lườm Takanashi.

“Nào nào, mọi người cùng đi thôi!”

Arai đi trước, Takanashi cũng bắt đầu leo lên một cách miễn cưỡng.

“Haizz…”

Natsumi - em gái của Sakurai, ngước nhìn bậc thang dài dằng dặc và bước lên một bước nhỏ.

Với một cô bé thấp và thể lực yếu như Natsumi, đây tự nhiên trở thành một thử thách khắc nghiệt.

“...”

“Hộc, hộc, hộc.”

“Tại sao mình lại phải làm chuyện này…”

Bắt đầu leo thang được năm phút, khoảng cách giữa nhóm Sakurai đã dần hình thành.

“Nào nào, mọi người nhanh lên!”

Arai, người dẫn đầu, nhìn xuống nhóm Sakurai và vẫy tay.

“Cái cậu đó, đúng là quái vật thể lực mà…!”

Sakurai vừa ngước nhìn Arai vừa thở lấy hơi.

“...”

Yatsugai đến bên cạnh Sakurai.

“Xin lỗi nhé, là tại tớ.”

“Hửm?”

Yatsugai vừa thở dốc vừa bắt chuyện với Sakurai.

“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.”

“Là chuyện chúng ta đang leo thang bây giờ đó!”

Yatsugai vừa thở không ra hơi, má ửng hồng, vừa huých nhẹ vào người Sakurai.

“Nếu đổi sang địa điểm khác thì lịch trình sẽ bị rối tung, đi du lịch mà lại tốn thời gian tìm chỗ muốn đến thì cũng phí, với lại…”

Yatsugai ngẫm lại hành động của mình.

“Với lại, cậu đã làm vậy để đề xuất của tớ không bị bác bỏ, đúng không?”

“...”

Sakurai nhìn Yatsugai chăm chú.

Nếu đề xuất của Mizuki hay Takanashi được chấp nhận mà của Yatsugai lại bị từ chối, cô ấy sẽ khó xử.

“Cậu không cần phải suy nghĩ gì đâu.”

Sakurai xoa đầu Yatsugai, vò rối mái tóc cô.

“C-cậu làm gì vậy!”

“Này nhé.”

Sakurai thở dài.

“Cậu có thể dựa dẫm vào tớ một chút cũng được mà?”

“...”

Yatsugai tròn mắt.

“Cậu lúc nào cũng định tự mình giải quyết mọi chuyện. Cậu có thể dựa vào những người xung quanh một chút cũng được mà?”

Sakurai toe toét cười với Yatsugai.

“Bởi vì đã có tớ đây đứng về phía cậu rồi mà!”

Phừng, Sakurai gồng cơ bắp và cười sảng khoái.

“...Đồ ngốc.”

Yatsugai đỏ bừng mặt, quay đi.

“Đi nhanh lên!”

Yatsugai đập vào lưng Sakurai một cái rồi đi trước.

“G-gì thế chứ…!”

Sakurai nghiêng đầu khó hiểu, rồi đuổi theo Yatsugai.

“Mọi người ơi!”

Arai đã leo hết cầu thang và nhìn xuống nhóm Sakurai.

Họ vẫn còn ở phía sau rất xa.

“Thiệt tình…”

Không còn cách nào khác, Arai lẩm bẩm rồi đi xuống cầu thang.

“Hộc, hộc, hộc…”

Trong lúc leo lên những bậc thang dài, Natsumi đang khổ sở ở phía sau cùng.

“Mệt quá…”

Natsumi nhăn mặt.

“Nghỉ một chút…”

Natsumi dừng chân và bắt đầu nghỉ.

“Hộc, hộc…”

Natsumi cúi gằm, hai tay chống lên gối để lấy lại hơi thở.

“Natsumi-chan.”

“...?”

Natsumi ngẩng đầu lên.

“Chị gái của em xuất hiện đây.”

Arai đã đi xuống cầu thang, tới tận chỗ Natsumi ở phía sau cùng.

“Chị…?”

Cô bé không hiểu tại sao Arai, người đáng lẽ đang ở tít phía trước, lại đi xuống tận đây.

“Em mệt không? Đừng cố quá nhé?”

“...”

Natsumi lặng lẽ gật đầu.

“Nào, lên đi.”

Arai ngồi xổm xuống, quay lưng về phía Natsumi.

“Nhưng, nhưng mà…”

Natsumi ngập ngừng định từ chối.

“Không saooo đâu. Chị giỏi thể thao lắm. Có thêm vật nặng bằng Natsumi-chan lại vừa sức ấy chứ.”

Arai vẫy vẫy tay với giọng nói vui vẻ như thể có nốt nhạc bay ra từ cuối câu.

“Vậy thì…”

Rụt rè, Natsumi tựa người vào lưng Arai.

“Woa, nhẹ tênh! Cứ như chẳng cõng gì cả ấy nhỉ!”

Arai pha trò bằng một giọng nói đầy kịch tính.

“Được rồi, xuất phát!”

Arai cõng Natsumi trên lưng và bắt đầu leo lên cầu thang.

“Em xin lỗi, chị.”

“Không sao, không sao. Mọi người cùng cười vui vẻ đi lễ bái mới là tuyệt nhất!”

Arai trò chuyện với Natsumi qua vai.

“Natsumi-chan… à không, tất cả chúng ta đều cảm thấy vui vẻ, chuyến đi như vậy mới là tuyệt nhất, phải không?”

Arai cười hì hì.

“Chị ơi…”

Natsumi ôm chặt lấy lưng Arai.

“Sau này nhé, chị nghĩ chúng ta sẽ còn cùng nhau đi nhiều nơi, làm nhiều việc và tụ tập với nhau như thế này nữa.”

Arai vừa vững bước trên từng bậc thang, vừa nói với Natsumi đang được cõng trên lưng.

“Natsumi-chan này, sau này em không cần phải chịu đựng nữa đâu.”

“...”

Natsumi bám vào lưng Arai, lặng lẽ lắng nghe lời cô nói.

“Có một người anh ngốc như thế chắc em cũng vất vả, nhưng Natsumi-chan không cần phải nhẫn nhịn gì cả. Em cứ giao hết cho chị cũng được.”

“...”

Arai bước lên cầu thang với những bước chân nhẹ nhàng.

“Khi nào đó, chúng ta lại cùng nhau đến đây thử thách với bậc thang này nhé? Lúc đó, chúng ta sẽ nắm tay nhau từ đầu và cùng nhau leo lên, được không?”

“Vâng, vâng…”

Natsumi đáp, mắt ngấn lệ.

“Chị sẽ luôn luôn là đồng minh của Natsumi-chan. Chúng ta sẽ cùng làm takoyaki, đi xem live, cùng học bài, mùa đông thì ăn lẩu, cùng nhau đón năm mới, cứ thế tạo nên thật nhiều kỷ niệm nhé?”

“Cảm ơn chị…”

Trên lưng Arai, Natsumi cảm nhận được hơi ấm của cô.

------

“Đến đây là được rồi ạ.”

Khi đã leo được khoảng tám phần mười cầu thang, Natsumi nói rằng cô muốn xuống.

“Phần còn lại chúng ta nắm tay nhau đi nhé?”

“Vâng!”

Arai và Natsumi nắm tay nhau, bắt đầu leo những bậc thang cuối cùng.

“Này, bên này bên này!”

Sakurai đã leo lên đỉnh, vẫy tay với Arai.

“Một, hai…”

Arai và Natsumi cùng lúc bước lên bậc thang cuối cùng.

“Đến nơi rồi!”

Hai người cùng giơ tay lên.

Nhìn sang Arai, có lẽ việc cõng Natsumi cũng khá tốn sức, cả người cô lấm tấm mồ hôi.

“Cậu ổn không? Xin lỗi nhé, đã để cậu lo cho Natsumi.”

“Không sao, không sao. Với một quái vật thể lực như tớ thì đây lại là phần thưởng ấy chứ.”

“Cái đó, bình thường người ta gọi là biến th…”

“Cậu vừa nói gì!?”

Arai lườm Sakurai.

“Tớ không nói gì hết ạ!”

Sakurai đứng nghiêm giơ tay chào.

“Cuối cùng mọi người cũng đông đủ rồi, chúng ta đi lễ bái thôi.”

Takanashi chỉ vào ngôi đền trên đỉnh cầu thang.

“Chúng ta đã leo một quãng đường dài thế này, chắc chắn lời cầu nguyện sẽ thành hiện thực đấy.”

“Nếu được vậy thì tốt quá.”

Nhóm Sakurai bỏ tiền vào hòm công đức và chắp tay cầu nguyện.

“...”

“...”

“...”

Sau khi lễ bái xong, cả nhóm rời khỏi đó.

“Trời ơi, lại phải đi xuống nữa à.”

“Nếu không thích thì thôi. Cậu cứ ở đây mãi đi.”

“Tớ có nói thế đâu!? Nghỉ một lát đi.”

Sakurai rủ Takanashi và những người khác vào một quán đồ ngọt gần đó.

“Thiệt tình… nghỉ một lát rồi đi.”

Takanashi miễn cưỡng bước vào quán, nhóm Sakurai cũng nối gót theo sau.

“Chị ơi.”

“Hửm?”

Natsumi, đang nắm tay Arai, hỏi cô bằng một giọng nhỏ.

“Chị đã ước gì vậy ạ?”

Natsumi kéo tay Arai.

“Ừm thì…”

Arai đặt ngón tay lên cằm.

“Chị đã ước rằng, ‘Mong cho con từ nay về sau vẫn có thể thân thiết với Natsumi-chan và mọi người’. Chị đã ước, ‘Mong cho chúng con sau này sẽ có thật nhiều, thật nhiều những lần vui chơi bên nhau’.”

Cô nhẹ nhàng nói với Natsumi.

“---!”

Natsumi xúc động đến cực điểm, ôm chầm lấy Arai.

“Nào nào, vào quán thôi, Natsumi-chan.”

“Vâng!”

Natsumi cùng Arai bước vào quán đồ ngọt.

“Từ nay về sau…”

Mong rằng mình có thể tạo nên thật nhiều kỷ niệm với các chị.