“Haizz…”
Dường như đã buông xuôi, thái độ của Hazuki thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Hóa ra là một nhân cách được dựng nên à.”
Akaishi lại một lần nữa đối mặt với Hazuki.
“Thì sao?”
“Cậu làm thế trước mặt tôi mà được à? Nếu tôi mà đi rêu rao cho lũ xung quanh, thì danh tiếng của cậu sẽ bay sạch trong một nốt nhạc đấy.”
“Hả?”
Hazuki ép sát Akaishi, ghé mặt lại gần nhìn xoáy vào cậu.
“Làm được thì cứ thử xem?”
“…”
Cảm nhận được áp lực từ Hazuki, Akaishi lùi lại một bước.
“Mày có làm được đâu, một thằng âm u khốn nạn như mày.”
“Tiếc thật, tao là loại người có thể lôi cả lớp vào một cuộc bạo động đấy. Một hai cái mạng này, tao sẵn sàng cho đi.”
“Ngu hết chỗ nói.”
Hazuki rời khỏi Akaishi.
“Mấy lời khoác lác viển vông, đúng là kiểu một thằng âm u đáng kinh tởm hay nói. Cái mồm mày cũng là cái mồm đã nói mấy câu kiểu ‘Nếu có kẻ khả nghi xuất hiện thì tao sẽ xử lý cho’ chứ gì. Kinh tởm thật đấy.”
Hazuki vò rối tóc mình, trừng mắt nhìn Akaishi với ánh mắt hung tợn.
“Vốn dĩ, một thứ rác rưởi như mày có nói gì thì ai tin cơ chứ? Một bên là thứ rác rưởi âm u bị ghét bỏ, một bên là mỹ nữ được mọi người ngưỡng mộ. Tin lời ai thì đã quá rõ ràng rồi còn gì.”
“Một con nhỏ tự nhận mình là mỹ nữ thì không đáng tin, nên chắc là người ta sẽ tin tao thôi.”
“Tởm.”
Hazuki buông một câu mà không thèm liếc nhìn Akaishi.
“Đây.”
Akaishi lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ồ ra là vậy.”
Trên màn hình điện thoại, dòng chữ “Đang ghi âm” hiện lên.
“…”
Hazuki im lặng nhìn vào điện thoại của Akaishi.
“Lúc nào mày cũng ghi âm như thế à?”
“Để sự thật không bị bóp méo, tao nghĩ mình nên tự vệ.”
“Vậy là mày lúc nào cũng không tin tưởng người khác, vừa nói là để bảo vệ bản thân, vừa ghi âm như thế à.”
“Ai biết được.”
Akaishi cất điện thoại vào túi.
“Ấy, ra là~ vậy à.”
Như để đối chọi lại Akaishi, Hazuki chỉ tay ra phía sau.
Nhìn theo, một chiếc điện thoại đang quay video được đặt giấu sau một vật cản.
“Tao cũng đang quay phim đấy thì sao?”
Hazuki đi đến lấy chiếc điện thoại.
“Quay lại bộ dạng xấu xí của mình để làm gì? Rõ ràng đó sẽ là bằng chứng bất lợi mà?”
“Nếu tao cắt ghép rồi tung ra, mày có biết tình hình bên nào sẽ tệ hơn không?”
“…Ra là vậy.”
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu được ý nghĩa hành động đột ngột định cởi nội y của Hazuki.
“Một bên là gã đàn ông rác rưởi âm u, dễ nổi điên, đầu óc có vấn đề, một bên là cô gái xinh đẹp được tin tưởng hết mực. Dư luận sẽ tin ai, đã quá rõ ràng rồi nhỉ.”
“…”
Hazuki khẽ cười một cách ma mị.
“Dư luận sẽ chẳng nghiêng về phía tao đâu.”
Akaishi cười khẩy.
“Bởi vì thế giới này coi trọng ‘ai đã làm’ hơn là ‘đã làm gì’. Việc ‘bạn phản ứng thế nào’ rõ ràng quan trọng hơn ‘bạn đã bị làm gì’. Tùy vào phản ứng của mình, ta có thể ‘giết chết’ đối phương bất cứ lúc nào. Đây là một thế giới mà ta có thể tiêu diệt người khác chỉ bằng ý chí của bản thân.”
“Chính xác.”
Hazuki đung đưa chiếc điện thoại.
“Mà vả lại, ngay từ đầu mày cũng đâu có định làm thế, đúng không?”
“…”
Akaishi im lặng không nói một lời.
“Vạch trần chuyện của tao trước khi tốt nghiệp thì có ý nghĩa gì đâu. Tao không nghĩ một gã đàn ông nhàm chán, chỉ biết hành động vì lợi ích và sự thỏa mãn bản thân như cậu lại làm chuyện đó đâu.”
Hazuki cất điện thoại đi.
“Cũng đúng.”
“Thấy chưa.”
Hazuki khúc khích cười nhạo.
“Chúng ta đình chiến nhé.”
“Vậy thì đôi bên sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.”
Hazuki “suỵt” một tiếng, dùng ngón tay làm dấu chéo rồi đặt lên môi.
“Tất cả đều là diễn kịch sao?”
Akaishi hỏi điều mà cậu muốn biết.
“Tất cả?”
“Con người của cậu. Con người mang tên Hazuki Touka, có phải là nhân cách và hành động mà cậu đã dựng nên không?”
“Đương nhiên rồi. Thế thì sao?”
Hazuki tặc lưỡi.
“Con người thật của cậu, có phải rất giỏi trong việc phân tích con người không?”
“Tao chỉ đơn giản là biết cái loại âm u khốn nạn như mày nghĩ gì thôi. Một kẻ chỉ biết hành động vì lợi ích của bản thân nhưng lại làm ra vẻ ta đây thượng đẳng, chế giễu và hạ bệ người khác, không thể kiểm soát cảm xúc của chính mình, cứ oang oang lải nhải dai như đỉa, là đàn ông thì hạng ba, là con người thì như rác rưởi, tính cách của cậu như thế thì chẳng cần phải nghĩ làm gì. Đúng là trẻ con mà.”
“Chỉ là tôi tự tin vào sự kiên trì của mình thôi.”
“Chỉ là dai như đỉa thôi chứ gì.”
“Hờ,” Hazuki cười khẩy một tiếng.
“Sắp đặt để bắt nạt Yatsugai cũng là cậu sao?”
“Nếu vậy thì sao?”
“Cậu là người đã chụp ảnh à?”
“Ê, Touka không biết đâu~!”
Hazuki vừa nói bằng giọng điệu kịch cỡm, vừa uốn éo thân trên.
“Lập ra bảng tin của trường cũng là cậu sao?”
“Ưm~…”
“Tôi đã thấy lạ rồi. Tôi, Sakurai và đám tùy tùng của hắn, Yatsugai, Mizuki, Arai, dù nghĩ thế nào thì chỉ có những người xung quanh Sakurai là bị réo tên với tần suất khác hẳn. Tôi đã cảm thấy có một sự thao túng đầy ác ý. Ban đầu tôi nghĩ có kẻ nào đó ghét bọn họ, nhưng hóa ra tất cả đều do cậu sắp đặt.”
“Ưm~… Touka không hiểu cậu đang nói gì hết~…”
Nếu nghĩ rằng đó là do Hazuki làm, có thể hiểu tại sao cô ta lại rành rọt về đám tùy tùng của Sakurai đến vậy.
Giống như lúc gặp nhau ở biệt thự của Takanashi, bằng một cách tương tự, Hazuki đã tiếp tục theo dõi đám tùy tùng của Sakurai. Ở những nơi không có tôi, cô ta hành động để không bị phát hiện, hoặc ngụy trang thành một sự tình cờ. Trong số đó, lần duy nhất tôi nhận ra có lẽ chính là sự việc ở khu biệt thự. Có lẽ vì không ngờ tới việc bị phát hiện, nên màn đổ tội cho Kirishima mà cô ta nghĩ ra ngay tại chỗ đã phát huy tác dụng cho đến tận bây giờ.
“Là cậu làm đúng không?”
“…”
Hazuki, hà một tiếng, thở dài thườn thượt.
“Thế thì sao?”
Nếu vậy, Hazuki có liên quan đến mức độ nào.
“Chuyện của Torikai cũng là do cậu gây ra à?”
“...Hả?”
Hazuki nhăn mặt. Xem ra là không phải.
“Chuyện lễ tốt nghiệp của Sakurai cũng là trách nhiệm của cậu à?”
“…?”
Chuyện lễ tốt nghiệp của Sakurai, xem ra cũng là do chính Sakurai tự mình làm.
“Kureishi cũng là tay sai của cậu à?”
“…Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Hazuki có liên quan ít hơn tôi tưởng. Tôi nhận ra rằng, đơn giản là mình đã bị ghét một cách thuần túy.
“Arai bị tẩy chay cũng là do cậu sao?”
“Ai biết~?”
Hazuki cười hềnh hệch.
“Chẳng phải có vài người đã nhận ra trước cả tôi sao?”
“…”
Liệu có ai đó đã nhận ra trước cả mình không? Tôi không thể không nghĩ như vậy. Đến mức đó, tội ác của Hazuki rất cẩu thả, chẳng thể nào gọi là một thứ hoàn hảo được.
“Những kẻ đã nhận ra từ trước đến nay thì sao rồi?”
“Ai biết? Chắc chết rồi chăng?”
“…Cậu đã quyến rũ họ sao?”
Giống như đã làm với tôi, Hazuki đã che giấu sự thật bằng cách trở thành người yêu của những kẻ phát hiện ra. Một người có nhan sắc như Hazuki mà vô điều kiện tiếp cận, thì việc họ rơi vào lưới tình cũng là điều dễ hiểu. Những người không sa vào lưới tình, có lẽ cô ta đã dùng thủ đoạn nào đó, dùng video hay hình ảnh, theo một kiểu như là hăm dọa, để bảo vệ bí mật cho đến giờ.
“Rốt cuộc thì cậu đang nắm giữ điểm yếu của bao nhiêu người?”
“…Của cậu cũng có đấy.”
Hazuki ném qua một tấm ảnh.
“…”
Đó là tấm ảnh Arai với quần áo bị xé toạc, đang nói chuyện ở cửa nhà của Akaishi.
“Là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm hay không là chuyện để dư luận phán xét.”
“Mà, chắc là cậu hiểu hết mọi chuyện rồi nhỉ.”
Akaishi ném trả tấm ảnh lại cho Hazuki.
“Không cần à?”
“Dù gì cậu cũng giữ cả dữ liệu rồi còn gì.”
“Cũng phải.”
Hazuki cất tấm ảnh đi.
“Tấm ảnh này mà lộ ra thì cậu cũng sẽ gặp kha khá rắc rối đấy.”
Hazuki cười ha hả đầy chế nhạo.
“File ghi âm của tôi mà bị tung ra, thì cậu cũng sẽ không yên đâu.”
“He he he.”
“Ha ha ha.”
Akaishi và Hazuki, cả hai cùng cười nhạo.
“Mối quan hệ bí mật của Arai và Akaishi. Giao dịch mờ ám được kết nối bằng tiền bạc. Arai tiều tụy vì bạo lực của Akaishi. Một đêm nóng bỏng của Akaishi và Arai, chắc là kiểu vậy nhỉ.”
“Hay là tung lên bảng tin kèm cả ảnh nhỉ.”
“Nếu tôi muốn tung ra.”
Hazuki lấy điện thoại ra.
“Nhưng tôi chẳng quan tâm đến bọn cậu. Nên tôi sẽ không làm chuyện vô nghĩa như thế.”
“…”
Hazuki cất điện thoại đi.
Nếu Hazuki chán ghét tất cả mọi thứ, và quyết định tung hê tất cả, thì sẽ ra sao nhỉ. Nếu như con thú mất hết lý trí này trút hết mọi thứ lên mạng, thì sẽ thế nào đây.
“…”
Không.
Con người, vốn dĩ là những sinh vật như vậy.
Nếu tất cả mọi người đều phơi bày những phần đen tối của người khác mà mình nắm giữ, xã hội loài người có lẽ sẽ sụp đổ. Mọi người đều mang trong mình một vài lịch sử đen tối của kẻ khác, và để bảo vệ bản thân, họ sẽ sống hết đời mà không công khai chúng.
Tấm ảnh của Arai cũng vậy, nếu Yamada có hứng, thì cũng có khả năng nó sẽ bị công khai.
Cứ như vậy, đôi bên cứ ngấm ngầm nắm giữ phần đen tối của nhau, kìm hãm lẫn nhau, để ác ý không hướng về mình, rồi cho qua mọi chuyện mà sống tiếp.
“Rốt cuộc thì, mục đích của cậu là gì?”
Akaishi hỏi Hazuki như vậy.