Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

146 4663

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

208 24656

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

56 317

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

3 9

Web novel - Chương 1: Chào mừng đến với Vương quốc Ngã giao

Là một nhân viên kiểm soát nhập cảnh, hành động mà tôi thực hiện thường xuyên nhất trong 4 năm qua chắc hẳn là đây.

“Rất tốt. Người tiếp theo!”

-Cộp.

Khi tôi đóng dấu tờ tài liệu với toàn là thông tin cá nhân, những con chữ lớn “ĐƯỢC PHÉP NHẬP CẢNH” xuất hiện.

“Cảm ơn, thực sự cảm ơn rất nhiều!”

“Vâng, vâng. Chúc bạn có một khoảng thời gian lưu trú vui vẻ. Xin hãy tiếp tục di chuyển.”

Người phụ nữ trước mặt tôi cúi đầu thấp xuống và nhanh chóng đi qua.

Tôi đã nghe từ “cảm ơn” đó 118 lần trong ngày hôm này rồi, và mỗi lần đều là từ một người khác nữa chứ.

Tai tôi sắp chảy máu rồi.

“Như vậy là được tổng cộng bao nhiêu rồi ấy nhỉ…”

Hôm nay đã là 118 người rồi này, vậy nếu tôi nhân 118 với 365 rồi lại nhân thêm 5 nữa…

Không, đây còn là bởi vì đang không trong mùa cao điểm thôi. Nếu tính cả cuối năm hay các ngày nghỉ lễ nữa thì…

Nói chung là rất nhiều.

Ngay khi đó, người phụ tá bên cạnh tôi lên tiếng.

“Người xin nhập cảnh tiếp theo đang tiến vào. Đây sẽ là người cuối cùng ạ.”

“Ồ, cuối cùng.”

Tôi còn đang tự hỏi là khi nào thì việc này mới kết thúc đây, nhưng có vẻ là khái niệm người xin nhập cảnh cuối cùng có tồn tại.

‘Chỉ một người nữa thôi và mình có thể về nhà rồi!’

Chỉ một người nữa thôi và mình có thể nằm xuống giường rồi! Được nghỉ ngơi với một bữa tối ấm bụng!

Trong khi tôi đang hát vang bài ca về nhà của mình trong đầu, cánh cửa ở phía đối diện mở ra và một người đàn ông với vẻ ngoài nhếch nhác lê chân đi vào một cách lo lắng.

“Xin hãy đứng ở đây.”

“Vâng, vâng!”

Nghe theo hướng dẫn của người phụ tá, ông ấy đứng vào giữa căn phòng, và tôi bắt đầu nói.

“Xin chào mừng. Bản chức là Nadan Kell, nhân viên kiểm soát nhập cảnh của Phòng Quản lý xuất nhập cảnh trực thuộc Bộ Ngoại giao.”

Đó là lần thứ 119 tôi nói câu này trong ngày hôm nay rồi.

“Xin, xin chào! Ngài, ngài, ngài Cán bộ!”

“Bản chức sẽ rất biết ơn nếu ngài có thể bỏ từ ‘ngài’ đi.”

“Vâng, vâng! Thưa Cán bộ!”

Một phong thái hăng hái quá mức, không quen thuộc với các danh xưng lịch sự.

Có lẽ đây là lần đầu tiên ông ấy đi qua biên giới, hoặc có lẽ chỉ là ông ấy không được học hành.

Tôi sẽ ghi nhớ điều này.

Tôi từ từ với tới chiếc đồng hồ cát trên bàn và xoay ngược nó lần thứ 119 trong ngày.

“Xin hãy trình bày tên, quê quán, và lý do nhập cảnh. Ngài sẽ có năm phút.”

Cát bắt đầu chảy xuống.

Năm phút cuối cùng.

Một khi năm phút này trôi qua, tôi sẽ tan ca, đặt dấu chấm hết cho ca làm 12 tiếng không giải lao này.

Vậy nên hãy trả lời nhanh đi.

Ông là ai?

Người đàn ông lo lắng liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, gãi đầu, và bắt đầu nói.

“Ừm…Tôi là Macton. Không có họ. Tôi là một nông dân đến từ Vương quốc Mahalan phía nam”

“Ra vậy. Lý do ghé thăm của ngài là gì?”

“Tôi đến đây để, ừm…thăm con trai của mình. Thằng bé chuẩn bị kết hôn với một quý cô đến từ vương quốc này”

Ngay lập tức, người phụ tá bên cạnh tôi bắt đầu điền các giấy tờ.

Tôi lặng lẽ hướng mắt về đôi giày của Macton. Chúng đã gần như mòn hoàn toàn với bùn khô dính đầy khắp.

Ông ấy có một thể hình vững chắc, làn da ngăm đen do ánh nắng mặt trời, và móng tay của ông ấy không được vệ sinh kỹ càng, đầy bùn đất ở dưới.

Đồng thời, những ngón tay của ông ấy cũng toàn là những vết chai sạn.

‘Ông ấy cũng có thể là một lính đánh thuê thay vì là một nông dân.”

Cũng khá đáng nghi đấy. Lúc nào cũng có những người cố gắng che giấu danh tính của mình mà. Người đàn ông này cũng có thể là một trong số đó.

Tôi cố tính với lấy con dao găm được đặt ở phía đối diện của bàn.

Vậy nhưng Macton chỉ thẫn thờ nhìn vào nó, không cử động dù chỉ một ngón tay.

‘Ít nhất thì ông ấy không phải một người quen với việc chiến đấu.’

Nếu một người không phản ứng khi người đối diện mình với tới một món vũ khí, họ hoặc là một kẻ ngốc, hoặc là hoàn toàn không quen thuộc với việc chiến đấu.

Macton khả năng cao là trường hợp sau.

Bên cạnh đó, Vương quốc Mahalan cũng là vùng trồng lúa lớn nhất của lục địa. Quả thực ở đó có rất nhiều nông dân.

‘Lý do nhập cảnh của ông ấy đạt yêu cầu.’

Ai mà lại không muốn gặp con dâu của mình khi con trai kết hôn cơ chứ?

Ông ấy không có vẻ gì là đang nói dối cả.

“Vương quốc Mahalan cũng cách nơi này khá xa đấy. Ngài có người đồng hành nào không?”

“Ý cậu là những người đi cùng tôi sao? Không có đâu. Vợ tôi phải ở lại chăm sóc cây trồng rồi…À! Tôi đã được cho đi nhờ xe ngựa của một đoàn thương nhân trên đường đến đây.”

“Ngài có nhớ tên của đoàn thương nhân đó là gì không?”

“Là gì ấy nhỉ…Đoàn thương nhân…Kell, thì phải?”

Tôi vô thức chớp mắt.

Không ngờ là tôi lại nghe được tên của đoàn thương nhân của gia đình mình ở đây đấy.

Tôi chạm mắt với người phụ tá, và anh ta khẽ gật đầu.

“Vào chiều nay, Cán bộ Khứu giác đã duyệt nhập cảnh cho Đoàn thương nhân Kell. Lý do của họ là vận chuyển tượng điêu khắc gỗ của tộc Elf.”

“Cán bộ Khứu giác à.”

Đúng là bố có khác.

Ông ấy chắc hẳn đã chủ đích sắp xếp cho đoàn thương nhân được kiểm tra bởi Cán bộ Khứu giác, người nổi tiếng vì hoàn thành các thủ tục ở tốc độ ánh sáng.

Tôi không khỏi mỉm cười khi mà ông ấy vẫn chẳng thay đổi gì sau tận bốn năm.

“Rất tốt. Nếu là Đoàn thương nhân Kell thì không cần phải xác nhận thêm nữa.”

Hành vi tương xứng với danh tính của mình, lý do nhập cảnh đầy đủ, và có đoàn thương nhân của gia đình tôi đồng hành cùng.

Sạch sẽ không tì vết. Không có vấn đề gì theo quy định cả.

Bây giờ thì hẳn là việc kiểm tra hành lý cũng xong rồi. Xét đến việc không có báo cáo về điều gì bất thường, có vẻ là đồ cầm theo của ông ấy cũng không có vấn đề gì cả.

Bây giờ chỉ còn một việc nữa thôi.

“Một câu hỏi xác nhận cuối cùng thôi. Tên con trai ngài là gì vậy?”

“Da, Daniel.”

“Daniel.”

Người phụ tá đang điền tài liệu bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy và đi đến giá sách phía sau.

Một khi xác nhận xong cái này, công việc sẽ thực sự kết thúc. Và vì ngày mai là cuối tuần nên tôi cũng không phải đến đây nữa.

Như thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi, người phụ tá mang hai quyển sách dày cộp đến bàn của tôi nhanh gấp đôi tốc độ thông thường của mình.

-Hồ sơ nhập cảnh.

-Hồ sơ xuất cảnh.

Bây giờ thì tôi chỉ cần tìm được ghi chép cho thấy Daniel đã vào và vẫn chưa ra thôi.

“Da, da, da, da”

Tôi từ từ lướt tay theo danh sách tên, tìm kiếm phần bắt đầu với “Da”. Chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Và một lúc sau,

“Tìm thấy—, ôi cái định mệnh”

Lời chửi thề đã đi ra trước cả khi tôi có thể ngăn cản bản thân.

Có tận hơn 600 Daniel trong hồ sơ nhập cảnh, và 400 trong hồ sơ xuất cảnh.

Dự cảm được thứ đang chuẩn bị ập tới, khuôn mặt của người phụ tá tràn đầy tuyệt vọng.

“Ngài, ngài Cán bộ. Đừng nói là chúng ta sẽ phải kiểm tra hết tất cả đống này…?”

“Hừm…”

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên và hỏi người nông dân giản dị.

“Ừm…Tên đầy đủ của con trai ngài là gì vậy?”

Năm phút cái con khỉ.

Mất tận một tiếng lận.

***

“Da, da, da, daaaa…”

Sau khi phải chật vật với vô số “Daniel” bằng đôi mắt lờ đờ và thiếu tỉnh táo, người phụ tá đột nhiên đứng bật dậy.

“Tôi, tôi, tôi tìm thấy rồi! Thưa ngài Cán bộ, tôi tìm thấy rồi!”

“Cái gì?! Đưa đây xem nào!”

“Ở đây, là Daniel thứ 582!”

Có một dòng chữ ở bên cạnh cái tên anh ta đang chỉ đến.

[Nam giới trẻ 24 tuổi đến từ Đồi Khoai tây thuộc lãnh thổ của Nam tước Ihan, Vương quốc Mahalan] Daniel.

Cùng quê quán với Macton, ngày nhập cảnh là 289 ngày trước, không có họ, không có ghi chép xuất cảnh.

Mọi thứ đều trùng khớp với thông tin được cung cấp.

Cuối cùng.

Vào khoảnh khắc tìm thấy con trai của Macton, người phụ tá và tôi vứt phẩm giá của mình ra ngoài cửa sổ và hét lớn.

“Hoan hô! Daniel vạn tuế! Ngài Cán bộ vạn tuế!”

“Hoan hô!”

“Hoan, hoan hô…?”

Macton cũng đọc bầu không khí và lúng túng tham gia vào màn ăn mừng của chúng tôi. Ông ấy có vẻ là một người tốt.

Không có thời gian để chần chừ nữa.

“Tài liệu nhập cảnh!”

“Đây ạ!”

Khi tôi cầm lên con dấu “CHO PHÉP NHẬP CẢNH”, người phụ tá đã nhanh chóng đưa cho tôi tờ tài liệu hoàn chỉnh.

Tôi đọc qua tờ tài liệu với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tên, quê quán, lý do nhập cảnh, các bên liên quan, và cả một bức chân dung thô. Hoàn hảo.

Với những giọt nước mắt của niềm vui chảy xuống khuôn mặt, người phụ tá tha thiết hỏi.

“Cán bộ, chúng ta có thể về nhà bây giờ rồi đúng không? Tối nay tôi có thể ăn tối với vợ rồi đúng không?”

“Chắc chắn rồi. Nhất định! Bản chức bảo đảm điều đó!”

“Hức hức hức.”

Kìm lại cảm xúc dữ dội của mình, tôi hít một hơi sâu.

Hãy tạm hoãn việc ăn mừng như người phụ tá đã nào. Tôi vẫn còn một nghĩa vụ nữa cần phải hoàn thành với tư cách nhân viên kiểm soát nhập cảnh.

Đó chính là chào mừng những người đi vào vương quốc với tư cách bộ mặt và ấn tượng đầu tiên.

“Ngài Macton.”

“Vâng, vâng!”

“Ngài đã khai báo nhất quán và cung cấp thông tin phù hợp giúp xác nhận danh tính của mình.”

Khuôn mặt của người nông dân trở nên rạng rỡ, và tôi mỉm cười với ông ấy.

“Vì vậy, theo đánh giá của bản chức, không có lý do gì để từ chối ngài nhập cảnh cả.”

Tôi giơ tay phải của mình lên.

Và cứ như vậy, tôi đóng dấu tờ tài liệu.

-Cộp.

“Chào mừng đến với Vương quốc Ngã giao.”

Đến lúc về nhà rồi.

******

Vương quốc Ngã giao.

Một cái tên ngớ ngẩn cho một quốc gia, nhưng nếu xét đến vị trí địa lý của vương quốc của chúng tôi, không có cái tên nào phù hợp hơn cái tên đó cả.

Nằm giữa trung tâm của lục địa rộng lớn.

Ở ngay chính giữa, chỉ nằm phía dưới dãy núi khổng lồ chia cắt lục địa thành bốn phần.

Một quốc gia tọa lạc tại thung lũng duy nhất mà một người có thể tự do đi đến phía đông, tây, bắc, và nam của lục địa.

Đó chính là Vương quốc Ngã giao.

‘Tên ngốc nào lại dựng lên một quốc gia ngay trên đường đi của tất cả mọi người cơ chứ?’

Cũng chính vì điều đó, quốc gia này còn chẳng có được mười năm yên bình.

Đa dạng các chủng tộc và loại người tấp nập băng qua nơi đây, yêu cầu mở đường cho chiến tranh, thành lập các tuyến đường giao thương…

Bỏ qua đất nước của chúng tôi và vượt qua dãy núi hiểm trở sẽ chẳng khác nào một hành động điên rồ.

Nơi đó tràn ngập những loài quái vật, đạo tặc, và những vách đá sâu thẳm. Sau cùng, một người phải đi qua vương quốc của chúng tôi để có thể băng qua lục địa.

Thành thật mà nói, đây là một vị trí mà bất cứ ai cũng khao khát thôi. Nằm ngay giữa trung tâm lục địa luôn mà.

Nhưng khi tất cả mọi người đều khao khát một thứ, điều đó có nghĩa là sẽ không một ai có được nó.

Cũng vì vậy, Vương quốc Ngã giao đã trở thành một quốc gia trung lập nơi tất cả mọi người đều có thể tự do vào ra bất kể quốc tịch, loại người, hay chủng tộc.

Và đây chính là nơi chúng tôi tỏa sáng.

Nhân viên kiểm soát nhập cảnh.

Những người đầu tiên tương tác với những người đến từ bên ngoài.

Chỉ cần tuân thủ đúng theo luật lệ thì bất cứ ai cũng có thể đi vào, bất cứ thứ gì cũng có thể được mang vào.

Nhưng khi một thứ gì đó phá vỡ luật lệ, khi nó được đánh giá rằng có khả năng làm ảnh hưởng đến nền hòa bình và trật tự của quốc gia, chỉ có nhân viên kiểm soát nhập cảnh đứng ra ngăn chặn điều đó.

Trách nhiệm nặng nề này là một vị trí vinh dự được gia đình hoàng tộc trực tiếp ban tặng, một nghĩa vụ mà chỉ những người có năng lực mới có thể gánh vác.

Và tôi, một trong những cán bộ như vậy, chỉ vừa mới hoàn thành việc sắp xếp tài liệu của mình và đứng dậy khỏi chỗ, vui mừng trước suy nghĩ cuối cùng cũng được về nhà.

“Về nhà nào, về nhà nào, về nhà vui quá đi~”

“Tối nay là thời điểm làm đứa thứ hai, bữa tối có lươn và rượu vang~”

Phụ tá của tôi thêm một đoạn điệp khúc tinh tế vào bài hát của tôi. Sau khi làm việc cùng nhau vài năm, giờ đây anh ta còn hát theo giai điệu của tôi nữa rồi.

Tôi đặt số tài liệu còn lại lên giá tủ, kéo rèm lại, và cầm lấy tay nắm cửa.

“Hôm nay anh đã làm việc vất vả rồi. Hãy không gặp mặt nhau vào cuối tuần này nhé.”

“Đâu đâu, ngài mới là người đã làm việc vất vả chứ, ngài Cán bộ. Hahaha. Kể cả khi ngài có gọi thì tôi cũng sẽ không đến đâu”

“Hahaha. Ai mà thèm gọi cơ chứ?”

Những lời nói vui vẻ của anh ta cũng khiến tôi phải bật cười.

Một khi bước qua cánh cửa này, tôi sẽ được rảnh rỗi hai ngày.

Sự tự do được pháp luật đảm bảo. Có thể còn từ nào ngọt ngào hơn thế không chứ?

Không một ai ngoại trừ bản thân Đức vua có thể ngăn cản tôi, kể cả Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

‘Hôm nay mình sẽ nghỉ ngơi thật tốt, và ngày mai thì nên làm gì đây? Chỉ ở nhà không làm gì cả một lần hay là ghé qua thủ đô đây ta?’

Khi tôi còn đang vui vẻ trầm ngâm trong khi xoay tay nắm cửa, cánh cửa đã bật mở ra trước.

-Rầm.

Một nữ phụ tá trẻ xông vào trong khi thở hổn hển.

“Ah, cuối cùng cũng tìm được rồi!”

Tôi khẽ nhíu mày trước lời nói thiếu lịch sự của người phụ nữ, nhưng xét đến việc cô ấy đang thở hổn hển đến thế nào, tôi nhận ra rằng cô ấy đã phải chạy một khoảng cách xa đến đây để truyền đạt tin tức khẩn cấp nên cũng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.

“Có việc gì khẩn cấp đến vậy mà cô—”

Đột nhiên, một cảm giác chẳng lành bao lấy tôi.

Cảm giác rằng sẽ có chuyện gì đó kinh khủng xảy ra nếu tôi cất tiếng hỏi.

Cảm giác rằng…chuyến đi về nhà của tôi sẽ bị hoãn lại, và điều đó thực sự rất khó chịu.

“Hà, hà…Cái gì cơ? Ngài vừa nói gì à?”

“Không có gì. Bản chức về nhà đây. Cô vất vả rồi.”

Tôi cố mau chóng đi qua người phụ nữ và bước đi nhanh hơn. Cảm nhận được tình hình, phụ tá của tôi cũng lặng lẽ đi theo sau.

“Đợi, đợi đã! Ngài Cán bộ, ngài Cán bộ!”

“Lalalala. Không nghe thấy gì hết. Không nhìn thấy gì hết.”

Không ai có thể cướp đi sự tự do của tôi hết. Tôi đã hoàn thành xong tất cả công việc của mình rồi.

Tạm biệt, Văn phòng quản lý xuất nhập cảnh. Gặp lại ngươi trong hai ngày.

“Ngài Cán bộ Trung ương! Tôi có một tin báo quan trọng!”

“Gư.”

Giọng nói chói tai đó cuối cùng cũng khiến tôi phải dừng bước.

Cán bộ Trung ương.

Đó là danh hiệu chính thức của tôi với tư cách một nhân viên kiểm soát nhập cảnh.

Sử dụng danh hiệu chính thức của tôi đồng nghĩa với việc có công việc chính thức.

‘Chết tiệt.’

Tôi lưỡng lự đứng lại và quay về sau.

“...Trước hết, hãy trình bày đơn vị. Bản chức vẫn chưa biết cô là ai.”

“Ah, tôi xin lỗi. Tôi là phụ tá trực tiếp của Cán bộ Vị giác. Quan trọng hơn, thưa ngài Cán bộ Trung ương, ngài Cán bộ Vị giác đã yêu cầu trợ giúp ạ. Cô ấy đã bảo tôi dẫn ngài đến ngay lập tức…”

Một cái tên khác.

Cán bộ Vị giác.

Danh hiệu chính thức của một trong các cấp dưới trực tiếp của tôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, cầu mong rằng đây chỉ là một giấc mơ, rồi mở ra. Phụ tá của Cán bộ Vị giác vẫn đang ở đó.

Mấy cảm giác chẳng lành không bao giờ sai cả.

‘Khốn nạn.’

Từ từ, đã quá giờ tan làm một tiếng rồi và Cán bộ Vị giác vẫn đang làm việc sao? Người phụ nữ đó bị điên à?

Quan trọng hơn, tại sao cô ta lại tìm tôi? Tôi này, người chỉ vừa mới chuẩn bị rời đi? Tại sao?

Bởi vì tôi là cấp trên trực tiếp của cô ta sao? Không phải chúng tôi đều là người lạ sau khi tan làm à?

Tôi cần một cái cớ. Không, chẳng phải còn nhiều người khác nữa à.

Còn ai nữa ấy nhỉ? À, phải rồi.

“Cán bộ Khứu giác bây giờ chắc vẫn đang ở đây đấy. Nếu cô đi nhanh thì có khi vẫn còn kịp.”

Tôi sẽ hy sinh một cấp dưới trực tiếp khác. Đi đến chỗ anh ta đi.

“Cán bộ Khứu giác đã rời đi từ hai tiếng trước rồi ạ.”

“Cái gì cơ? Từ tận hai tiếng trước sao? Trước giờ tan làm chính thức? Thằng khố—E hèm.”

Tên khốn đó.

Giờ nghĩ lại, đêm nay là một đêm trăng tròn mà.

Bảo sao tốc độ làm việc của anh ta ngày hôm nay có vẻ nhanh hơn nhiều—Tên khốn nạn đó đã rời đi sớm một tiếng mà không được cho phép.

Hãy hy sinh một người khác thôi.

“Vậy thì có lẽ sẽ tốt hơn nếu hỏi Cán bộ Thính giác hoặc Cán bộ Xúc giác đấy. Lịch trình ngày hôm nay của bản chức đã xong hết…”

“Hiện tại chỉ còn mỗi mình ngài ở Văn phòng quản lý xuất nhập cảnh thôi ạ.”

“Cái quái gì cơ, thật luôn?”

Tôi không kìm được mà buông lời chửi thề.

Phụ tá của Cán bộ Vị giác bị giật mình và ngay lập tức chỉnh lại dáng đứng của mình.

“Thực, thực sự xin lỗi! Tôi đã quá bất lịch sự rồi!”

Mụ elf 500 tuổi và con mắm tóc xúc tu đó đã rời đi ngay khi vừa hoàn thành công việc của mình vào thứ sáu mà không thèm báo cáo.

Không còn đường thoát nữa rồi. Tôi thực sự là người duy nhất ở lại.

Nếu tôi phớt lờ chuyện này, ai mà biết được kẻ điên nào sẽ đi vào chứ.

Hơn nữa, Cán bộ Vị giác còn là một tân binh non nớt mới chỉ làm nhân viên kiểm soát nhập cảnh được ít hơn một tháng.

Chỉ mới tưởng tượng việc có thể sẽ xảy ra nếu để cô ta tự xử lý thôi đã làm tôi bất an rồi.

“Hàa…”

Một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra. Không còn lựa chọn nào khác sao?

Tôi quay sang phụ tá của mình với ánh mắt buồn bã.

Anh ta đã đang nhìn tôi với vẻ mặt của một người đã mất nước.

“Thực sự xin lỗi. Dù là bản chức đã đảm bảo với anh như vậy.”

“Không sao cả, thưa ngài Cán bộ. Nghĩa vụ với đất nước luôn được đặt lên hàng đầu mà. Híc, và tôi còn đã ăn dâu tằm đen vào sáng nay rồi mà.”

Bất cứ nơi nào người cán bộ đi, người phụ tá cũng phải theo sau. Bị ràng buộc bởi quy tắc đó, anh ta cũng không thể rời đi không có tôi.

Với cảm giác như thể đang bị dẫn tới lò mổ, tôi nói với phụ tá của Cán bộ Vị giác.

“...Xin hãy dẫn đường đến chỗ của Cán bộ Vị giác.”

Cán bộ Vị giác, nếu không phải là một việc thực sự quan trọng, tôi chắc chắn sẽ tức giận lắm đấy.