“Chuyện này tệ quá.”
Dotta Luzlus nói với vẻ nghiêm trọng.
“Thật sự tệ rồi. Tôi, có lẽ sẽ kết thúc luôn không chừng.”
Lại nữa à? Tôi nghĩ thầm.
Vốn dĩ tần suất của Dotta là ba ngày một lần, và chừng đó thì thực sự cực kì tệ.
Song nói gì thì nói, đây âu cũng là do cái thói xấu chuyên ăn trộm của cậu ta. Còn xấu đến mức nào thì là đến cái mức mà cậu ta bị buộc tội [Phản quốc nghiêm trọng] và dính luôn cái bản án dũng giả.
Mọi người nói rằng cậu ta đã thực hiện hơn 1000 vụ trộm trước khi bị Thánh Hiệp Sĩ Đoàn bắt và bỏ tù.
Có lẽ gọi cậu ta là tên trộm vô song trong lịch sử cũng được, bởi dẫu sao thì gã này cũng sẽ trộm bất cứ thứ gì mà.
Tôi đã bật cười khi nghe chuyện cậu ta ăn trộm một con rồng của hoàng tộc, song liền ngừng lại vì cậu ta kể rằng cũng đã bị nó ăn mất tay trái. Tên này đầu óc đúng là có vấn đề lắm rồi.
Cơ mà, dẫu sao thì dũng giả nào cũng như thế này cả thôi.
“Này, Zairo. Cậu nghĩ tôi phải làm gì đây, tôi...”
“Chuyện đó á.”
Tôi quay lại khi cậu ta đến gần và khiến cậu ta phải câm mồm.
“Để đến ngày mai tính thì đếch được à? Có thể mày không chú ý nhưng hiện tại chúng ta đang bận đến chết đấy.”
Chết ở đây không phải là ẩn dụ hay ý gì khác cả.
Chúng tôi thật sự đang phải mạo hiểm mạng sống của mình trên cái chiến trường này.
Tại nơi tận cùng phía bắc của Liên Hiệp Quốc, nơi mà đã vượt qua ranh giới sinh sống của con người. Sâu bên trong khu rừng tuyết phủ, mang theo những cơn gió buốt đến thấu cả da thịt.
Đây là Rừng Kuvenji, một khu vực sẽ sớm vuột mất khỏi tay của nhân loại.
Vì vài lý do khác nhau mà tôi và Dotta phải túc trực ở đây từ sáng sớm trong tâm trạng lo lắng.
Trời đã gần tối rồi, và chẳng bao lâu nữa, một buổi đêm lạnh giá như địa ngục sẽ bắt đầu.
Tình cờ thay là nó còn xảy ra cùng lúc với [chiến dịch quyết tử] mà bọn tôi buộc phải thực hiện để chống lại hiện tượng Ma Vương.
Dotta đã đến đó do thám rồi quay trở về và nói rằng: “Chuyện này tệ quá”.
Điều ấy khiến tôi cảm thấy đau hết cả đầu và muốn làm cậu ta ngậm mồm lại.
“Dotta, mày biết điều gì đang đợi chúng ta phía trước chứ?
“Thì... cũng gọi là biết.”
“Nói xem nào.”
“Chiến đấu với Ma Vương.”
Từ chiếc túi bên trong áo khoác quân đội, Dotta lấy ra một cái chai nhỏ với vẻ mặt tái nhợt.
Xem chừng đó là một loại rượu đắt tiền có nguồn gốc ở quần đảo phía đông. Một loại rượu được làm từ hạt đậu nành.
Khỏi nói cũng biết thứ này là hàng ăn cắp trong kho của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn, không thì cũng là từ nhà máy rượu của Tập Đoàn Tiên Phong Verkle.
“Chuẩn rồi đấy.”
Lấy cái chai từ tay Dotta, tôi nốc cạn nó trong một hơi.
Một cảm giác bỏng rát cả cổ họng― và chỉ có vậy thôi. Tôi dù sao cũng đâu phải là chuyên gia về rượu.
“Ngay cả khi là hiện tượng Ma Vương thì quy mô lần này cũng cực kì lớn, và số lượng Fairy dị hình bị ảnh hưởng lên tới 5000 con đấy. Muốn khóc chưa hở?”
Tóm lại thì thông tin mà chúng tôi có từ trước là như vậy.
Có thể là số lượng của chúng cũng giảm dần rồi... tùy vào nỗ lực của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn vĩ đại và hùng mạnh từ Liên Hiệp Quốc của chúng ta.
Chắc là thằng này hy vọng vào điều đó hơi nhiều.
Mà vốn dĩ việc giảm số lượng địch đi 1000 hay 2000 cũng chả có ý nghĩa gì.
Bởi vì......
“Chúng ta phải ngăn đám Fairy chết dẫm kia chỉ với hai người thôi đó.”
Tôi trả lại chai rượu cho Dotta.
“Ư...”
Dotta gục đầu với vẻ mặt tái mét.
“Tôi biết rồi mà. Chúng ta là dũng giả, đành chịu thôi.”
Nói theo cách khác thì nó là như vậy đấy.
Chúng tôi là những tội nhân bị kết án dũng giả nên không thể làm trái lệnh được.
Thậm chí là còn không được phép chết.
Ngay cả khi chết thì cũng sẽ được hồi sinh và buộc phải tiếp tục chiến đấu... nghe thì hay đấy, song ngay cả các vị thần cũng chẳng thể hồi sinh một cái xác về trạng thái hoàn hảo như trước đây được.
Sống lại là sẽ mất đi kí ức, mất đi tính người và cả mấy thứ tương tự nữa.
Có vài người thậm chí đã đánh mất cả bản ngã của mình, để rồi trở nên giống như cái xác sống.
Chúng tôi không còn sự lựa chọn nào hết.
Và cũng chẳng thể làm gì khác hơn là hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại thì nhiệm vụ được giao cho chúng tôi lần này khá đơn giản.
Đó là [Hỗ trợ rút lui].
Yểm trợ cho cuộc tháo chạy của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn và giúp họ thoát khỏi khu rừng này.
Một toán quân đang tiến tới―[Binh đoàn] Fairy dị hình được sinh ra từ hiện tượng Ma Vương, ước chừng khoảng 5000 con.
Không hề có quân tiếp viện hay đơn vị dự phòng nào khác. Nhiệm vụ này bắt buộc phải hoàn thành với chỉ duy nhất Đơn Vị Trừng Phạt Dũng Giả 9004.
Và những kẻ duy nhất có thể làm việc ấy từ Đơn Vị Trừng Phạt Dũng Giả 9004 là tôi, Zairo, cùng với Dotta và tên “sĩ quan chỉ huy” vô dụng.
Về phần đám còn lại, một số thì được giao cho nhiệm vụ khác, một số thì đang trong quá trình gắn lại tay và đầu nên cũng chẳng thể trông đợi gì được.
Nếu mà nói giảm nói tránh thì, bọn khốn đó đang đùa cợt với thằng này à. Thật sự muốn đập chết đứa nào nghĩ ra cái chiến dịch này quá.
Thôi dù gì thì kế hoạch này vẫn tốt chán.
Ngay từ đầu chúng tôi còn được chỉ định cho một nhiệm vụ phi lý là đánh bại Ma Vương-thứ cốt lõi của hiện tượng Ma Vương này cơ.
Thế rồi tên “chỉ huy” của chúng tôi đã đàm phán để thay nó thành nhiệm vụ hiện tại.
Gã đó là một tên ngốc vô dụng, không có khả năng lãnh đạo, song lại rất giỏi lừa người vì từng là tội phạm chính trị kiêm kẻ lừa đảo.
Bỏ qua cái tính cách tệ hại thì cũng phải thừa nhận là hắn giỏi chuyện đó thật.
“Thế thì, chúng ta sẽ phải làm gì đó... nhỉ?”
Dotta liếc nhìn tôi trong khi uống một ngụm từ chai rượu.
“Lần này có Zairo lo phần bạo lực, và chúng ta cũng là dũng giả cơ mà nhỉ. Tệ nhất thì cũng chỉ thành đống thịt vụn rồi được hồi sinh lần nữa――”
“Mày đúng là vẫn chả hiểu gì ha.”
Tôi cảm thấy cần phải cho Dotta biết hiện thực khắc nghiệt ra sao.
“Việc hồi sinh tốt đến đâu còn tùy thuộc vào tình trạng của cơ thể. Nếu mà thành đống thịt vụn rồi, hoặc thậm chí là còn chẳng thu hồi về được thì sẽ để lại hậu quả khôn lường đấy.”
Không hề có tí hy vọng nào về việc các Thánh Hiệp Sĩ sẽ đem thi thể của chúng tôi sau khi bị vùi dưới đống tuyết về cả. Căn bản là vì sớm thôi, khu rừng này sẽ hoàn toàn bị ô nhiễm bởi hiện tượng Ma Vương.
Trong trường hợp đó, dẫu cho có dùng Thánh Ấn Phục Sinh thì chắc chắn vẫn sẽ có tác động nghiêm trọng đến ký ức và bản ngã.
Kết quả là, đã có vài dũng giả trở thành những cái xác sống theo đúng nghĩa đen.
Nghe được điều này khiến Dotta cảm thấy kinh ngạc.
“Ể, thật á?”
“Bịa ra thì được gì đâu?”
“Tôi cũng chịu. Zairo, cậu biết nhiều thứ thật đấy.”
Tôi bỏ qua không đáp lời.
Xem chừng loại thông tin này là thứ không được công khai.
“Thế nên là, chúng ta cần phải hoàn thành xuất sắc cái nhiệm vụ này. Tao không có thời gian để nghe mày luyên thuyên nữa đâu.”
“Ấy, nhưng mà.”
“Không muốn nghe.”
“Làm ơn nghe tôi nói đã! Lần này có lẽ thực sự tệ lắm đó. Đây, cậu thấy sao về thứ này?”
Dotta chỉ xuống mặt đất ngay cạnh mình.
Ở đó là một vật thể lớn mà tôi đã cố gắng không muốn nhìn suốt từ nãy đến giờ.
“...... Cái quái gì đây?”
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là một chiếc quan tài.
Nó là một chiếc hộp thuôn dài, với kích thước vừa đủ cho một người có vóc dáng nhỏ.
Bề mặt được trang trí có phần phức tạp nên nếu là quan tài thì hẳn phải dành cho người có địa vị rất cao.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy nghi ngờ về độ tỉnh táo của Dotta.
“Dotta... sao mày lại trộm cả cái quan tài là thế nào?”
“Chịu thôi... Tôi chỉ nghĩ rằng nó là một cái hộp rất đẹp và tôi có thể trộm nó về, nhưng trước khi kịp nhận ra thì đã lỡ rồi.”
Tôi còn chẳng buồn trả lời cậu ta.
Dù sao thì tôi không có ý định trách móc gì thói ăn trộm của Dotta. Cái tính trộm cắp theo bản năng ấy có chết cũng chả chữa nổi nữa.
Tên này thực sự là cái gì cũng muốn trộm nên tôi không muốn bận tâm nữa.
Ngay bây giờ, thứ mà tôi để ý lại là một thứ khác.
“Này Dotta, cái quan tài này.”
Tôi quyết định đặt tay lên trên nắp.
“Chẳng lẽ nào... có người ở bên trong?”
“Chuẩn rồi đó.”
Dotta đưa ra câu trả lời đúng như dự đoán, chỉ là, tên này bị cái quái gì vậy.
“Lúc mang theo, tôi thấy nó rất nặng nên là đã kiểm tra bên trong――”
“Vậy thì làm trước khi ăn trộm đi chứ. Thế đếch nào mày lại đi trộm một cái xác về đây hả. Tao đúng là chả hiểu nổi nữa rồi.”
“Ừ đó, đến tôi còn chả hiểu nữa là! Khi tôi lấy lại được ý thức thì đã trộm về luôn rồi.”
“Thế đách nào toàn là mày chọc giận tao vậy hả. Tao phải giết mày trước khi lũ Fairy dị hình làm thế mới được.”
Bây giờ tôi đã hiểu phần nào ý nghĩa của cái câu “Chuyện này tệ quá” mà Dotta nói khi nãy rồi.
Vì được đặt vào trong một chiếc quan tài xa xỉ nên hẳn cái xác này phải là của một hoàng tộc, đại quý tộc, hoặc là của người cùng gia tộc.
Cũng có thể nó là của một vĩ nhân từng phục vụ cho Thánh Hiệp Sĩ Đoàn, để rồi được đặt vào chiếc quan tài này sau khi qua đời.
Nếu bị đánh cắp thì chắc chắn nó sẽ gây ra phiền phức lớn lắm.
Thế nên là, tôi chỉ có một lời khuyên dành cho Dotta mà thôi.
“Trả nó lại ngay, thằng ngu.”
Vừa nói, tôi vừa mở cái nắp ra để kiểm tra cái xác.
Tôi cũng chả biết tại sao mình lại đi mở nó ra nữa.
Có thể là do sự hiếu kì vô duyên chăng.
Nếu là hoàng tộc hay quý tộc thì có khả năng đó là người mà tôi biết, bởi dẫu sao thì thằng này thậm chí còn có cả danh sách những kẻ muốn giết cơ mà.
Nên là tôi cảm thấy như mình đang có một thứ kỳ vọng vô đạo đức, với mong muốn rằng đây có thể là một trong số chúng.
Tuy nhiên, về cơ bản thì chủ yếu là do “chả biết tại sao nhưng...” thôi.
Tựu chung lại thì tôi chỉ là một đứa bất cẩn.
Nên là chẳng cần thiết phải mở nó ra.
Đúng hơn là, tuyệt đối không nên mở nó ra mới phải.
“Thôi hỏng rồi.”
Tôi đã mở nó ra để rồi phải hối hận.
Quả thực có con người ở bên trong-một bé gái xinh đẹp đến đáng sợ.
Khoác lên mình bộ trang phục màu trắng của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn. Mái tóc vàng suôn mượt, còn làn da thì trắng như tuyết, gợi người ta nhớ đến dân phương Bắc. Các đường nét trên khuôn mặt trông như thể được điêu khắc mà ra――
Song trên hết, thứ đập vào mắt tôi là [biểu tượng] được khắc từ má trái xuống đến cổ. Có lẽ hoa văn cũng đã kéo đến vùng ngực và trái tim rồi. Và tôi biết nó là gì.
Thứ đó được gọi là Thánh Ấn.
Mặc dù trông giống cái ở trên cổ của chúng tôi, nhưng nó lại là một loại khác hoàn toàn. Đó là Thánh Ấn của phước lành, không phải là lời nguyền.
“Dotta, chuyện này tệ quá.”
“Đúng vậy nhỉ. Đây là đứa con của vương tộc nào đó hả?”
“Sai rồi... đây vốn còn chẳng phải là con người nữa.”
Cảm giác như thể đầu tôi sắp sửa nổ tung vậy.
“Đứa trẻ này, là một <Nữ Thần>.”
“Ể? Gì cơ?”
“Không phải là “gì cơ”. Là <Nữ Thần>.”
Một trong những niềm hy vọng của nhân loại. Được tạo ra nhờ trí tuệ của thời kì cổ đại, là dạng sống tối thượng có thể xoay chuyển cục diện chiến tranh.
Quả thực là đã có mấy lời phóng đại như thế đấy.
Song tôi biết rất rõ―cách diễn đạt thích hợp hơn. <Nữ Thần> chính là lực lượng lớn mạnh nhất của nhân loại nhằm chống lại các Ma Vương.
Và Thánh Hiệp Sĩ Đoàn là một tổ chức có trách nhiệm bảo vệ, vận hành họ như một thứ vũ khí.
Số <Nữ Thần> hiện đang tồn tại trên khắp thế giới chỉ là 12――không, hay nên gọi là 11 nhể.
Bởi vì Dotta đã trộm mất một trong số đó rồi, cái gã kinh khủng này.
Nếu không phải là trong hoàn cảnh hiện tại thì cậu ta sẽ có thể trở thành tên trộm vĩ đại nhất lịch sử rồi.
“Trước tiên thì trả nó về chỗ cũ cái đã. Chuyện này tệ vãi cả cứt. Mày hẳn phải biết về <Nữ Thần> rồi chứ!”
“Ểể. Có biết đâu, à thì, tôi đã từng thấy qua...... rồi hả?”
Dotta trông có vẻ như chẳng biết cái gì cả.
Hiểu rồi, vậy là công chúng không hề biết đến hình dáng thực sự của <Nữ Thần>.
“Họ thật sự ở trong hình hài một bé gái như này á? Này nhé, <Nữ Thần> mà tôi nhìn thấy trông giống cá voi khổng lồ hay một cục sắt cơ...”
“Thật khó để giải thích, nhưng đúng là cũng có loại đó thật.”
<Nữ Thần> là thứ vũ khí tối thượng được phát triển kể từ thời cổ đại và cho đến ngày nay nhân loại vẫn chưa hiểu rõ hết về nó.
Một số có hình thái cực kì khó hiểu đối với con người, số khác thì lại không. Và để cho tiện thì chúng được gọi là <Nữ Thần>, nhưng không nhất thiết phải ở trong hình hài của một người phụ nữ.
“Dotta, nghe cho rõ nhé, cái này―”
Mặc dù phiền vãi cả lều nhưng tôi vẫn cố gắng để giải thích một chút.
Tuy nhiên, trước khi kịp làm điều đó thì tôi bỗng nghe thấy thứ thanh âm dữ dội phá vỡ vẻ tĩnh mịch của buổi hoàng hôn.
Là tiếng tù và.
Song hành cùng với tiếng trống.
“Cái gì vậy trời. Chúng đã tới đây rồi hả?”
Theo phản xạ, tôi nắm chặt hai bàn tay rồi mở ra.
Từ lòng bàn tay cho đến cổ tay và cả khuỷu tay là Thánh Ấn được khắc kín hết da thịt.
Thứ này gọi là Thánh Ấn của chiến trận.
Vốn dĩ thứ này chỉ được trao cho các Thánh Hiệp Sĩ của Liên Hiệp Quốc, và nó có cái tên dài vãi cả đái là: Nhóm Siêu Đa Mục Đích Berku Chủng Loại Động Lôi Kích Ấn.
Đây chính là thứ duy nhất không bị tước bỏ khi tôi bị kết án dũng giả.
Và cũng là “tài sản cá nhân” duy nhất của tôi ở thời điểm hiện tại.
“Là một đám Fairy dị hình à. Mày có thấy không Dotta?”
“Ừm.”
Dotta mở to mắt, nhìn vào trong bóng tối sâu thẳm của hoàng hôn. Đôi mắt của cậu ta cực kì đặc biệt, nó là thành quả sau nhiều năm tháng trộm cắp không ngừng nghỉ.
“... Chúng đang ở đây. Bắt đầu di chuyển rồi.”
“Thế thì, đến lượt của chúng ta.”
“Đ-Đợi đã. Tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
“Còn có thời gian cho việc ấy nữa à? Hỏi thử cái Thánh Ấn trên cổ mày đi.”
Cổ tôi như thể đang bị thiêu đốt. Và Thánh Ấn thì như muốn nói rằng hãy chiến đấu đi.
“Đến lúc đánh rồi.”
“――đánh, sao?”
Câu hỏi đột ngột ấy khiến tôi rùng mình.
Đó không phải là Dotta.
Cùng lúc với tiếng lắp bắp ấy là thứ âm thanh rõ ràng như thể một miếng kim loại mỏng bị gõ vào vậy.
Thế rồi tôi nhận ra.
Từ bên trong quan tài, <Nữ Thần> nâng phần thân trên của mình lên. Đôi mắt của cô ấy giờ đã mở ra, sáng rực màu của ngọn lửa, và nhìn thẳng vào tôi.
“Trận chiến sao... hiểu rồi.”
<Nữ Thần> lẩm bẩm rồi điềm nhiên đứng dậy.
“Anh là, hiệp sĩ, của ta phải không?”
Cô ấy nói trong khi nhấn mạnh từng từ từng từ một.
Mái tóc vàng phát ra tia lửa đang tung bay trong gió, còn đôi mắt màu lửa thì nhìn tôi từ đầu đến chân.
Sau khi cau mày vài giây, cổ gật đầu.
“Rất tốt.”
Việc phát âm dần trở nên mượt mà hơn.
“Ta chấm đỗ cho anh.”
“Gì cơ?”
“Trận chiến sắp bắt đầu phải không. Với tư cách là <Nữ Thần>, ta hứa sẽ mang lại chiến thắng cho anh. Đổi lại――”
<Nữ Thần> vuốt lên mái tóc vàng của mình, khiến những tia lửa bắn ra xung quanh.
“Sau khi tiêu diệt được hết kẻ thù rồi thì anh hãy khen ngợi và xoa đầu ta.”
Chuyện này tôi cũng biết.
Rằng <Nữ Thần> có rất nhiều chủng loại và cá tính riêng.
Duy chỉ có một thứ là điểm chung của họ: Niềm tự hào khi ra trận và khát vọng được công nhận.
Tôi biết rất rõ bởi từng có kinh nghiệm sử dụng một <Nữ Thần> từ trước kia rồi.
“Dotta......”
Tôi vòng tay qua cổ cậu ta rồi bắt đầu siết.
“Lần này đúng như mày nói, tất cả có lẽ sẽ kết thúc luôn không chừng.”
“Ể? Thật hả?”
“Chuẩn rồi.”
Trong khi thêm lực vào cánh tay, tôi nhận ra giọng mình như thể sắp khóc tới nơi.
“Đây là một <Nữ Thần> chính hiệu. Không những thế lại còn là hàng chưa được kích hoạt nữa. Vị <Nữ Thần> thứ 13.”
Khi tôi nói vậy thì bóng tối giữa những cái cây cũng bắt đầu chuyển động.
Có thể thấy rằng rất nhiều dị hình đang ở đây. Nhiều đến vãi cả chưởng. Mặc dù rất muốn phàn nàn với Dotta nhưng tôi không còn đủ thời gian để làm thế nữa rồi.
Hiện tượng Ma Vương đang sắp sửa tấn công.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại