Trans + Edit: Hito
____________________________________
Đại sảnh nơi tổ chức tiệc cưới cho Reinhardt và Belche tràn ngập sức sống và niềm vui.
Anh trai của Reinhardt, Leonhardt, là người đại diện cho gia đình ở phía chú rể. Còn bên phía cô dâu, người thực hiện vai trò đó là anh trai của Belche, Matheus.
Sau khi họ đọc một bài phát biểu ngắn gọn nhưng chân thành, cô dâu và chú rể bắt đầu nghênh tiếp tất cả những vị khách tham dự.
Cả Reinhardt lẫn Belche đều rót rượu vào ly của tất cả những vị khách.
Sau khi gần 30 ly được đổ đầy, lời ăn mừng vang lên.
“Hãy nâng ly chúc mừng cho tương lai đầy hứa hẹn của hai đứa trẻ này!”
Cha của Reinhardt, Wolfgang, nâng ly lên và sau khi nói lời như vậy, ông đã uống sạch trong một phát.
Sau đó, trong phòng chuyển sang tán dóc. Dù rằng có chuẩn bị ghế cho khách, nhưng căn bản thì đây là tiệc đứng.
Jin và Saki đang đứng cạnh bờ tường, vì họ có giỏi xử lý mấy chuyện ồn ào đâu.
“Giờ Reinhardt đã là lãnh chúa rồi nhỉ?”
Saki lẩm bẩm trong khi cởi mắt kính ra và thẫn thờ nhìn quanh căn phòng.
“À, phải rồi. Bây giờ nhà ngoại giao của chúng ta đang làm gì vậy ta?”
“Belche-ojou...à không, vợ anh ta là một người rất đáng tin, nên ngay cả khi anh ta vắng mặt thì vẫn còn cô ấy thích hợp làm những việc văn phòng”
Saki nói mấy chuyện như 'Belche có ý thức kinh tế tốt lắm' và 'Cô ấy sẽ chăm sóc anh ta tốt thôi' với nụ cười trên mặt.
“... Tôi quả nhiên là không hợp với cậu ta hử?”
Sau khi nói lời này, một giọt lệ tuôn rơi nơi đôi mắt còn đang mỉm cười của Saki.
“...Ah...?”
Saki vội vã dùng mu bàn tay để quẹt nó đi.
“Lạ thật ha...Và tôi phải sắp xếp lại cảm xúc thôi...”
Nước mắt cô ấy không ngừng tuôn rơi, chẳng cần biết cô ấy quẹt cỡ nào. Thấy thế, Jin thầm nghĩ 'tôi biết chứ'.
Vậy là, Jin dẫn Saki ra ngoài phòng từ cửa phụ trong khi chẳng ai nhìn theo.
“...Cô vẫn còn nghĩ về Reinhardt à?”
“... Ừ... Dạng như thế ấy. Jin... tôi xin lỗi... khi để anh thấy mình trong bộ dạng này”
Giọng điệu nức nở của Saki khi cô nói, những giọt lệ vẫn tuôn rơi từ đôi mắt.
“Có phiền gì đâu. Nhưng đừng để Reinhardt hay Belche thấy cô như vầy”
“Hmph, tôi biết chứ. Nếu họ thấy tôi như vầy, tôi sẽ tiếp tục chấp nhận chuyện này như kiểu chẳng có gì... Những người biết được cảm xúc của tôi chỉ có anh với Elsa thôi”
“Hử?”
Jin ngạc nhiên khi nghe thấy tên Elsa.
“Cách đây lâu lắm rồi, tôi đã nói cảm xúc của mình với Elsa. Tôi nghĩ khi đó con bé mới có 12 hay 13 tuổi à”
Mắt Saki nhìn về nơi xa vắng, như thể hồi tưởng lại quá khứ.
“Hồi đó, tôi chỉ cần bộc lộ điều đó với người khác thôi. Elsa lắng nghe tôi mà chẳng hề nói lời nào. Ừm, chắc do con bé còn quá nhỏ và có lẽ chẳng biết tôi đang nói gì, nhưng mà”
Jin gật đầu, tán thành với Saki vì đó là kịch bản có khả năng nhất.
“Tôi muốn gặp lại con bé vào ngày nào đó”
Những giọt lệ của Saki cuối cùng cũng ngừng, và với nụ cười trở lại trên khuôn mặt, cả hai quay về căn phòng chính.
“Ah, Saki, tôi đang tìm cô đây!”
Người phụ nữ đứng trước bọn họ cao tầm Saki, chắc là thấp hơn xíu. Mái tóc vàng ánh bạch kim với đôi mắt xám, và dáng người gầy.
“Ồ, Karen-obasan”
“Thật hiếm khi thấy cô đi cùng người đàn ông khác ngoài Reinhardt. Và hình như anh ta đến từ Vương quốc Egelia. Cô giới thiệu cho mọi người được chứ?” (Trans: Karen là dì của Saki, nhưng Karen lại nhỏ tuổi hơn Saki, không biết nên đặt theo vai vế 'dì-cháu' hay tuổi tác 'tôi-cô' nữa)
Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn Jin.
“À, đây là Jin Nidou, anh ta là bạn thân của Reinhardt. Như cô thấy đó, anh ta là Magi Craftman Danh Dự”
“Tôi là Jin Nidou”
Jin khẽ gật đầu.
“Jin, đây là dì của tôi...”
“Karen Theoderic Von Banarth. Hân hạnh được gặp anh”
Dì của Saki giới thiệu bản thân giữa lúc Saki đang giới thiệu. Jin nghĩ chắc cô ấy là người thiếu kiên nhẫn.
“Và Saki, đừng gọi tôi là 'Oba-san' chứ”
“Hoho! Hiểu rồi, Karen”
“Thấy chưa, vầy mới tốt hơn chứ. Và tôi thấy cô vẫn chẳng thay đổi cái cách cười quỷ dị đó. Ngay cả phụ thân, ông của cô, cũng bảo tôi trông coi cô nữa...”
“Hmph! Nhưng đây là thói xấu của tôi mà. Nó có phải thứ dễ dàng xóa bỏ đâu”
“Buồn ghê, cô thật vô vọng”
Karen thở dài trong khi nói thế, và quay qua Jin.
“Jin, có lẽ anh đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi là con gái út, và Saki là con gái của chị cả của tôi. Đó là lý do dù tôi là dì của cô ấy, thực chất tôi còn nhỏ hơn cô ấy nữa”
Karen bắt đầu nói chuyện đó dù chẳng ai hỏi cô. Jin nghĩ có thể đây là khía cạnh khác trong tính cách mà cô ấy không thể che dấu.
Theo cô ấy, mẹ của Saki - Shirley Theoderic Von Morley, là con của Hầu Tước khi ông mới 16 tuổi – bà rời bỏ Hầu Tước và chạy trốn cùng Toa Eschenbach khi bà 15 tuổi. Một năm sau, bà sinh ra Saki, rồi hai năm sau, bà qua đời ở tuổi 18.
Mặt khác, mẹ của Karen là Emma, vợ thứ tư của Hầu Tước. Theo Karen, Hầu Tước đã ở giá kể từ khi Emma qua đời lúc Karen 12 tuổi.
Jin thấy hơi chán khi nghe quá nhiều chi tiết chẳng đáng mong đợi về chuyện nhà người khác.
Đúng lúc đó, Reinhardt và Belche đến.
“Này, Jin, Saki. Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé. Ồ, hai người ở cùng Karen sao?”
Reinhardt có vẻ đã biết Karen từ trước rồi.
“Cảm ơn hai người, Reinhardt, Belche. Trông hai người hạnh phúc lắm”
“Có vẻ cô cũng làm rất tốt nhỉ, Karen. Mấy ngày nay, Hầu Tước thế nào rồi?”
Đây là lời chào tiêu chuẩn giữa hai người họ, nhưng Karen lại hơi nhíu mày.
“Hmm, tôi có hơi lo, mấy ngày nay chắc ông ấy không được khỏe lắm, ông ấy đã sụt mấy kí rồi... Tâm trạng ông ấy cũng chẳng tốt gì”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tôi không biết sao ông ấy lại ốm đi nữa. Mấy ngày nay, ông ấy chẳng thèm ăn gì cả... Ừm, tôi đoán điều đó chẳng vui vẻ gì. Tôi nghĩ Elsa là người đã ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ấy. Có vẻ ông ấy đã khó tính hơn từ khi con bé mất tích. Về phần tôi... phải xin lỗi rồi, tôi không muốn con bé trở thành mẹ kế của tôi, cảm giác thật kỳ lạ khi biết mẹ kế tương lai của mình lại bằng tuổi mình”
Reinhardt chẳng tài nào tránh khỏi cười khi nghe những lời không kiềm chế được như vậy.
“Tất cả chị em của cô đều đã kết hôn, và nếu cô tìm được một người chồng, Karen... thì Hầu Tước đã không nói về vụ vợ mới rồi, phải không?”
“Nhưng trong mắt cha tôi, chẳng có người đàn ông nào đủ tốt cả. Dù cho Reinhardt đến từ dòng tộc danh giá...”
Người đầu tiên phản ứng với lời đấy là Belche.
“Tôi e là không thể đâu. Reinhardt là chồng tôi rồi”
Reinhardt lườm Karen trong khi ôm chặt tay Reinhardt.
“Hahaha! Tôi biết chứ, tôi không đi giựt chồng người khác như thế đâu. Jin cũng vậy thôi, được chưa? Đừng lo gì hết, Saki, tôi không có tách anh ta ra khỏi cô đâu”
Nghe thấy thế, Saki bối rối tới mức bất thường.
“Ka...Karen! Jin và tôi không có kiểu quan hệ đó đâu!”
“Ồ, vậy sao? Thế thì, anh có muốn làm chồng tôi không, Jin? Cuối cùng anh cũng thành người kế vị Hầu Tước đó”
Karen cười ranh mãnh. Chẳng giống cô ấy đang nghiêm túc gì cả, nhưng Jin vẫn từ chối thẳng thừng.
“Xin lỗi, nhưng tôi không có hứng thú gì với quyền lực chính trị hay mấy thứ như thế”
“Ồ, hiếm thật đấy! Nếu đó là những gì mà Magi Craftman Danh Dự nói, nếu người đó muốn tiếp tục làm thường dân, có lẽ phụ thân tôi có thể chấp nhận người đó... Saki, liệu cô có về nhà không?”
Lời Karen nói làm Jin nhớ đến cha của Saki, một thường dân.
“Đây là nơi tôi sống lúc này. Hãy nói thế với Hầu Tước”
Nhưng Saki không có vẻ gì là muốn quay về với địa vị Hầu Tước cả. Karen trông hơi thất vọng.
“Phải rồi, đứng như tôi nghĩ. Nhưng hãy nhớ nơi đó vẫn là nhà cô. Cô có thể trông cậy vào chúng tôi nếu gặp phải chuyện gì”
“Ừ, tôi sẽ cân nhắc nếu có chuyện xảy ra”
Karen kết thúc cuộc đối thoại với Jin và Saki để đi trò chuyện với người khác.
“Vậy thì, gặp lại sau. Mệt thật, đi chào mọi người quả thật là nhiệm vụ chẳng đơn giản gì”
Sau khi Karen rời đi, Jin nhờ người phục vụ gần đó lấy chút nước ép trái cây. Rồi anh uống sạch trong một nháy.
“Ồ, anh mệt rồi sao, Jin?”
Saki vừa nói vừa cười.
“Ừ, tôi có hơi mệt. Ở trong căn phòng nhiều người này thật quá mức chịu đựng của tôi”
“Hmm, rồi, rồi. Đó là lý do tôi không muốn trở thành quý tộc đó”
Saki lấy nước ép trái cây tương tự với cái Jin lấy, và uống chầm chậm.
Đúng lúc đó, họ nghe tiếng nói về chuyện gì đó tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
“Hmph! Dù cho hắn chả phải là con hợp pháp, họ vẫn trao lãnh thổ cho hắn”
Khi nghe thế, Saki lao thẳng về phía người đàn ông nói những lời đó.
“Anh nói cái gì?! Nói lại xem!”
“Cái...ý cô là sao?”
Người đàn ông hoàn toàn bị bất ngờ bởi đòn tấn công chớp nhoáng của Saki, nhưng hắn sớm bình tĩnh lại.
“Hmph! Có gì sai khi nói sự thật chứ. Ba người anh em của hắn là con hợp pháp, còn mẹ hắn chẳng là gì ngoài một tình nhân cả”
Hắn cười khinh bỉ khi trả lời.
Một âm thanh vang lên khắp phòng. Saki toàn lực tát người đàn ông.
“Cái...Cái gìììì?”
“Anh thì biết cái gì? Vợ cũ của Wolfgang-sama, Sophia-sama, đã sinh Leonhardt ở tuổi 16, Wilhardt ở tuổi 19, và Elhardt ở tuổi 21, rồi qua đời khi cô ấy ở tuổi 22. Wolfgang-sama nghĩ đến chuyện tái hôn vì lợi ích của những người con trai mình, và hy vọng sẽ lấy em gái của Sophia-sama, Isolde-sama làm vợ thứ hai. Nhưng với Isolde-sama, vị trí 'vợ hợp pháp' chỉ thuộc về chị mình thôi, nên họ quyết định sống trong cảnh thê thiếp. Rồi Reinhardt chào đời. Anh nói như kiểu mình biết mọi chuyện vậy, nhưng anh có biết cái gì đâu”
Người đàn ông có vẻ bị ấn tượng bởi những lời Saki nói. Thế nhưng...
“Hmph! Ta là Gunther Kirhoff Von Dust, người kế thừa Tử Tước Kirhoff đó, ngươi biết không? Ngươi có chắc là mình nên nói chuyện như thế với ta không?”
Người đàn ông khoe khang địa vị xã hội của mình chỉ nhằm để kháng nghị với lời của Saki.
“Ồ, tôi hiểu, anh là con trai của Tử Tước Kirhoff. Hoho! Giờ anh nhắc tôi mới nhớ, tôi nghe Tử Tước nói con trai ông ta khá là vô lại”
“Cá...Cái gì?”
Sau đó, Saki nói tiếp với nụ cười toe toét.
“Anh nói tên mình ra, thì tôi cũng làm vậy. Tôi là Saki Theoderic Von Silva”
Saki giới thiệu bản thân bằng cách nói cái tên mà mình được phía gia đình Hầu Tước trao cho. Gunther hoàn toàn bị bất ngờ.
“The...Theoderic...?”
Hắn tái mét sau khi nghe tên gia đình.
“Ohoho! Đúng vậy! Gia đình anh là phân nhánh của gia đình tôi!”
“Tôi...Tôi thành thật xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho những lời ngu xuẩn của tôi!”
Hắn ngã gục như thể rơi từ độ cao 2m xuống, và ngẩng đầu lên từ trên sàn nhà trong khi quỳ xuống với cả tay và chân. Saki bắn ra giọng nói lạnh lùng.
“Tôi không phải là người mà anh nên xin lỗi. Anh nên xin lỗi tất cả mọi người ở đây. Hiểu chưa?”
“V...Vâng!”
Gunther lại cúi đầu.
“M...Mọi người! Tôi xin lỗi sâu sắc vì những lời thiếu suy nghĩ của mình. Tôi đã nói chuyện mà mình không biết mà chả hề suy nghĩ gì cả. Tôi rất xin lỗi!”
Sau khi nói lời đó to và rõ, hắn rời khỏi phòng.
“...Hmph!”
Saki dõi theo Gunther rời đi và thở dài một tiếng. Người đầu tiên tới gần cô sau chuyện đó là Karen.
“Saki, ấn tượng lắm đấy! Đúng lắm, hãy chắc phải nói tên mình thật rõ ràng khi cô gặp chuyện như vậy”
Người kế tiếp là Jin.
“Saki, cô ngầu ghê! Cô trông... Tôi nên nói sao nhỉ? Đẹp trai chăng?”
“Này, Jin! Anh khen phụ nữ kiểu đó à?”
Jin chẳng thể nào không bật cười.
“Ah, hahaha...”
Rồi người cuối cùng đến là Reinhardt và mẹ của anh ta, Isolde.
“Saki, cảm ơn cậu đã lên tiếng thay tớ”
“Bác không để tâm lời cậu ta nói về bác đâu, nhưng... Saki, bác thấy mừng vì cháu đã nổi giận vì những gì cậu ta nói về con trai bác. Cảm ơn cháu nhiều”
“Ồ, có... có gì đâu”
Giờ Saki lại đang gãi đầu và thấy ngại.
Jin bị ấn tượng bởi Saki, khi thấy Saki giận tới mức dùng đến cái tên mà cô ghét bỏ để bảo vệ danh dự của Reinhardt và mẹ anh ta.
Đồng thời, quan điểm của anh về Saki như một người quả thật đáng tin đã được tăng thêm.