Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

21 32

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

10 76

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

82 783

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

9 61

Toàn Tập - Mở đầu

Tôi năm nay 26 tuổi, đã kết hôn được ba năm. Cho đến đêm Giáng sinh hôm nay, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ phải thực hiện một cuộc gọi như thế này.

Tôi chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng.

Đây là đâu mà ồn thế nhỉ?

Nào là tiếng bước chân vội vã, rồi tiếng máy móc điện tử vang lên từng hồi. Nhìn những chiếc giá bạc để đầy dược phẩm, tôi đoán đây là bệnh viện nhưng không tài nào nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. 

Tôi vẫn mặc nguyên bộ vest, chỉ khác ở chỗ không đi giày. Trên chiếc cáng di động có bánh, tôi nửa nằm nửa ngồi vì phần tựa lưng được nâng lên một chút.

Toan gọi người thì một cơn đau dữ dội chợt nhói lên nơi đáy ngực, khiến tôi không sao cử động nổi. Cảm giác cứ như tim tôi đang bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt vậy, còn toàn thân thì rịn đầy mồ hôi lạnh.

“Bác sĩ, bên này ạ.”

Cô y tá cùng một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước tới.

“Chào anh Tsujimura Kouhei. Tôi là bác sĩ Muroi.”

Vị bác sĩ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười. Tôi định đáp lại nhưng không thốt lên được lời nào, đành gật đầu thay cho lời chào.

“Đây là Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện Thập Tự Musashino. Anh đã lên cơn khó chịu và gục ngã tại một cửa hàng, sau đó được xe cấp cứu đưa đến đây. Bây giờ tôi sẽ trao đổi một số điều rất quan trọng, mong anh lắng nghe thật kỹ. Nếu có gì không hiểu thì anh cứ hỏi lại nhé.”

Giọng ông rõ ràng, dứt khoát, nhưng có hơi gấp gáp.

“Vâng.”

Lần này thì tôi đã có thể trả lời.

“Kết quả siêu âm cho thấy tim của anh đang hoạt động kém, nếu tình trạng này kéo dài thì có thể ngừng đập hẳn. Chúng tôi chẩn đoán anh đang mắc viêm cơ tim cấp tính. Tức là vi khuẩn hoặc virus đã xâm nhập vào tim và gây bệnh.”

“Vâng.”

Tôi trả lời vị bác sĩ, dù vẫn chưa thể cảm nhận rõ tính hiện thực từ những gì ông nói.

“Sau đây, chúng tôi sẽ đặt ống dẫn vào cơ thể anh để kết nối với máy trợ tim. Bằng cách này, tim anh có thể tạm nghỉ. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi sẽ chờ nó hồi phục. Chắc chắn anh sẽ khỏe lại thôi. Cùng nhau cố gắng nhé.”

“Vâng.”

“Anh Tsujimura, anh có mang điện thoại di động hay smartphone gì không?”

“À, vâng, tôi có mang… smartphone…”

Vị bác sĩ quay sang cô y tá đứng bên cạnh.

“Đồ cá nhân của anh Tsujimura đâu?”

“Ở đây ạ. Xin phép, tôi sẽ tìm ngay.”

Cô y tá khẽ cúi chào, mở chiếc túi vải đặt bên cạnh cáng rồi đưa tay vào lục. Tôi nhìn thấy những món đồ quen thuộc.

Chiếc áo khoác, đôi găng tay, khăn choàng cổ, cả cái cặp táp màu đen và chiếc ô gấp còn ướt nữa.

Phải rồi, lúc ấy trời đang có tuyết rơi.

Những mảnh ký ức lập tức ùa về.

Sáng nay trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp. Tôi cứ khăng khăng cho rằng chỉ cần mặc áo khoác là đủ, nhưng em vẫn đưa cho một chiếc ô gấp kèm theo lời nhắc:

“Tầm tối trời lại trở lạnh, khả năng có mưa tuyết là ba mươi phần trăm đấy. Dạo này anh cảm vặt suốt còn gì? Nghe em đi đừng cãi, mang theo cái ô này. Găng tay với khăn choàng cũng đừng có mà quên đấy.”

Cả hai đã bên nhau khá lâu nên tôi không dám phản đối. Nghe lời em, tôi đút tất cả vào cặp. Hai đứa cùng rời nhà, vừa đi vừa chuyện trò đến ga. Trước cổng soát vé, chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt. Người thì đi JR, người thì tàu điện ngầm. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bỗng lóe sáng.

“Nhớ về sớm nhé!”

Đương nhiên rồi. Nguyên liệu nấu ăn đã mua đầy đủ cả. Em sẽ đi lấy chiếc bánh kem mà chúng tôi đã đặt trước. Việc còn lại chỉ là mua quà Giáng sinh cho em.

Tôi hoàn thành công việc đúng giờ, báo lại với sếp rằng mình sẽ về sớm, tắt máy tính và bất giác ngoảnh ra cửa sổ. Những bông tuyết trắng li ti bay kín cả một khoảng trời. Đúng như em dự đoán. Nắm chặt cây ô trong tay, tôi bật cười.

“Điện thoại của anh để đâu vậy ạ?”

Tiếng gọi của cô y tá kéo tôi trở về với thực tại. Cô vẫn đang lục lọi chiếc cặp.

“Chắc là ở túi áo khoác hoặc ngăn bên của cặp gì đấy.”

“À, đây rồi.”

Cầm chiếc smartphone, cô y tá tiến lại gần tôi. Vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tôi đưa tay nhận lấy. Sau đó, vị bác sĩ từ tốn mà dõng dạc nói:

“Nếu anh có ai cần liên lạc, hãy gọi ngay bây giờ. Nếu anh muốn nhắn gì, hãy nhắn luôn đi.”

“Hả?”

Vị bác sĩ liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

“Anh chỉ có khoảng mười phút. Không, chính xác là năm phút. Hãy gọi điện trong thời gian đó.”

Tôi đang bối rối thì bác sĩ nói tiếp với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Chúng tôi sẽ làm hết sức. Nhưng hiện tại anh đang rất nguy kịch. Tôi sẽ nói thẳng. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để anh nói chuyện với ai đó đấy.”

Tôi chẳng hiểu ông ấy đang nói gì, hay đúng hơn là không muốn hiểu.

Tay tôi bắt đầu run lên, còn tầm nhìn thì cứ nhòe dần.

“Anh Tsujimura… cố lên nào.”

Cô y tá bên cạnh xoa lưng tôi khích lệ. Bị thúc giục, tôi mở khóa màn hình, bấm vào biểu tượng danh bạ. Tôi chọn số của em - thứ chiếm hầu như hết nhật ký cuộc gọi, rồi áp máy lên tai.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khi tôi đang ngơ ngác nhìn quanh.

Đây là lần cuối ư? Không thể nào.

Tự dưng bảo tôi phải gọi điện thế thì… biết nói gì bây giờ? Thời gian chỉ vỏn vẹn có năm phút. Mà năm phút ấy đang trôi đi từng giây, từng giây một.

Vì cơn đau buốt nhói trong lồng ngực, tôi túa mồ hôi lạnh.

Làm ơn. Ai đó hãy nói với tôi rằng đây chỉ là một trò đùa, một giấc mơ thôi đi. Tại sao chứ? Cớ sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Rời công ty với chiếc ô trong tay, tôi tạt qua trung tâm thương mại. Thay vì khăn choàng hay túi xách, tôi lại để ý tới cái chân nến được làm từ thủy tinh màu của Tây Ban Nha. Chỉ cần thắp nến lên, cả căn phòng sẽ chìm trong ánh sáng dưới lòng đại dương. Chợt nhớ đến nụ cười của em khi thấy thứ này, tôi toan hỏi giá. Nhưng ngay lúc đó, tôi bỗng đau thắt nơi lồng ngực.

Tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dứt.

Mau bắt máy đi mà. Nhưng dù em có nhấc máy lúc này, tôi cũng chẳng biết phải nói gì cả. Dẫu vậy, tôi nhất định phải nói. Biết nói gì đây, tôi phải làm sao để biểu đạt cảm xúc này đây?

Tôi thở hổn hển. Dù chớp liên tục, đôi mắt vẫn ráo khô.

Hai mươi sáu tuổi, tôi sống cùng em cũng ngót nghét được ba năm. Chỉ mới vài phút trước thôi, tôi còn ở trung tâm thương mại, chọn quà trong tiếng nhạc Giáng sinh, khẽ mỉm cười khi nhớ đến nụ cười của em.

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ phải gọi một cuộc điện thoại như thế này.