"Sybel, con bé dễ thương quá đi! Để mình ôm ẻm một chút được hông?"
"Sybel, Sybel, cậu kiếm đâu ra bé hầu dễ thương thế? Mình cũng muốn nói bố kiếm một bé như vậy nữa!"
"Hai người là chị em à? Nhìn giống nhau thật đấy…"
Michelle càng nghe càng khó chịu.
Thứ nhất.
Tại sao muốn ôm mình mà không hỏi ý kiến mình, lại chạy đi hỏi Sybel chứ?
Thứ hai.
Mình không phải món đồ, cái kiểu "mình cũng muốn kiếm một bé" đó là sao chứ!
Cuối cùng…
Ừ thì, đúng là giống thật.
Trong giờ nghỉ, các nữ sinh trong lớp đều không ngừng bày tỏ sự hứng thú với cô bé hầu gái luôn đi theo Sybel. Thậm chí, một số nam sinh cũng không nhịn được mà liếc mắt về phía hai người.
"Đừng nhìn nữa, coi chừng hù con bé sợ đó." Sybel nhẹ nhàng chắn giữa Michelle và đám đông.
Còn Michelle thì cung kính đứng sau lưng Sybel, tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Dù gì tối qua hai người cũng đã tham khảo rất kỹ rồi.
Thứ dùng để tham khảo là một quyển sách mang tên "Hầu Gái Bản Thân Tu Dưỡng”.
Dựa theo kiến thức trong sách, Sybel đã điều chỉnh lại cử chỉ và cách ăn nói của Michelle. Giờ đây, từ phong thái đến ngoại hình, Michelle đã rất ra dáng một nữ hầu chuyên nghiệp. Tuy nhiên, chính sự đối lập giữa dáng vẻ non nớt và phong thái chững chạc ấy lại càng khiến cô thêm phần đặc biệt.
"Mình ra giá 300,000 Kana. Sybel, nhượng ẻm lại cho mình đi!"
"Không bán." Sybel dứt khoát từ chối, giọng điệu không chút do dự. Đối với cô, việc duy trì hình ảnh đau buồn vì mất Mill là vô cùng cần thiết để tránh bị nghi ngờ. Mà để làm được điều đó, Sybel phải diễn cho tròn vai.
Hơn nữa, Michelle là báu vật vô giá của Sybel, làm sao có thể đem bán?
Nhưng trong lòng Michelle thì chẳng được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
300,000 Kana?! Mình đáng giá 300,000 Kana!?
Đời trước dù làm việc quần quật cả đời cũng chẳng kiếm nổi 30,000 Kana, vậy mà giờ đây, con số ấy lại tăng gấp mười lần…
Khụ khụ khụ! Không được! Không được có ý nghĩ này!
Michelle, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh…
"Đúng vậy, tôi là hầu gái của tiểu thư Sybel. Cả đời này, tôi chỉ phục vụ một mình tiểu thư." Michelle cẩn thận nói từng chữ một, giọng điệu trang nghiêm đến mức làm Sybel nở mũi vì tự hào.
Một bé hầu tóc vàng nhỏ nhắn, vừa điềm tĩnh, vừa đáng yêu, vừa giỏi giang. Tập hợp đầy đủ những yếu tố ấy, Michelle như một viên ngọc sáng giữa lớp học, khiến ai nấy đều không thể rời mắt.
Nhưng thực chất, Michelle bên trong gần như sắp không xong rồi.
Đừng nhìn nữa mà! Trên mặt tôi cũng không có cái gì để nhìn đâu…
May mắn thay, giáo viên lịch sử đã bước lên bục giảng, nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn.
Âm thanh ấy tuy không lớn nhưng lại như mang theo sức mạnh kỳ lạ, xuyên thẳng vào tai từng học sinh trong lớp. Giống như một phản xạ có điều kiện, hệt như chú chó của Pavlov nghe tiếng chuông, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Vị giáo viên lịch sử này, Michelle không xa lạ gì. Đối với cô, khuôn mặt ấy vô cùng quen thuộc, vì ông cũng dạy cả lớp của cô trước kia.
"Khục khục, trật tự, mau dọn dẹp đồ đạc trên bàn, chúng ta chuẩn bị vào tiết học rồi. Mấy trò phía sau, mau về chỗ ngồi!" Giọng của thầy giáo già vang lên, khiến cả lớp lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhanh chóng quay lại vị trí của mình. Riêng Michelle thì ung dung kéo một chiếc ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh Sybel.
"Được rồi, như đã nói từ trước, hôm nay lớp ta sẽ có một bài kiểm tra lịch sử.”
Tin này vừa được thông báo, cả lớp đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Ai nấy đều rõ, bài kiểm tra của thầy lịch sử không phải chuyện đùa—nếu không qua được, sẽ bị bắt chép lại nội dung bài kiểm tra hàng chục lần.
Hơn nữa, thầy giáo này chưa bao giờ thông báo trước. Việc ông làm thường theo kiểu ngẫu hứng, khiến cho mọi học sinh trong lớp phải vừa sợ vừa bất mãn. Sybel, dĩ nhiên, cũng chẳng ngoại lệ.
"Michelle, giúp em với!" Sybel quay sang, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Nhìn dáng vẻ thảm thương ấy, Michelle chỉ biết bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Thôi được rồi, để anh giúp em lần này vậy."
"Em biết Michelle là tốt nhất mà!"
Nghe lời khen ngợi ấy lại làm Michelle có chút lâng lâng.
Lúc này, thầy giáo lịch sử lại gõ gõ lên bàn, cắt ngang: "Đừng lật sách nữa, học đối phó giờ phút này cũng chẳng ích gì đâu. Lấy giấy ra, chuẩn bị làm bài!"
Cả lớp vội vàng rút giấy viết ra, đồng loạt ngồi thẳng lưng. Còn thầy giáo lịch sử thì bắt đầu lấy ra tờ giấy ghi đề.
"Câu hỏi đầu tiên… nhớ ghi số thứ tự vào, nếu không tôi chấm bài không được đâu. Câu một: Vào Tinh Lịch năm 373, nguyên nhân dẫn đến sự sụt giảm dân số nghiêm trọng của Đế Quốc Polmas là gì? Và giai cấp thống trị sau đó đã đưa ra các biện pháp xử lý như thế nào?"
“Cái gì thế này…?” Một vài học sinh trong lớp đã bắt đầu ngẩn người. Nhưng những câu hỏi kiểu này đều nằm trong sách lịch sử, ai chăm chỉ nghe giảng hẳn sẽ dễ dàng trả lời được.
Sybel nhanh chóng cúi đầu viết câu trả lời. Nhưng chỉ vừa viết xong vài dòng, cô nàng đã liếc mắt sang Michelle, mong nhận được câu trả lời chính xác.
“Đúng rồi, viết vậy là đúng rồi.” Michelle nhẹ nhàng nói, giọng nhỏ như tiếng thì thầm, đủ để Sybel nghe thấy.
Tinh Lịch năm 373, do Nhân Hoàng Pamela III đột ngột qua đời vì bạo bệnh, chính trị rơi vào hỗn loạn. Đúng lúc đó, một trận đại dịch không rõ nguồn gốc quét qua thế giới, làm giảm gần 50% dân số của Đế quốc Polmas. Sự phát triển của nhân loại bị đình trệ, và giai cấp cầm quyền đã phát động chiến tranh với Huyễn Ma tộc. Sau khi chiến thắng, họ chiếm được lãnh thổ và buộc đối phương bồi thường, nhờ đó ổn định tình hình, vượt qua thảm họa dịch bệnh.
“Câu hỏi thứ hai, Tinh Lịch năm 394, Đế Quốc Polmas đã áp dụng những chính sách gì để khôi phục kinh tế, và những chính sách đó đã mang lại kết quả ra sao?”
Sybel lại một lần nữa quay sang Michelle, ánh mắt đầy mong chờ. Michelle khẽ lắc đầu, sau đó đáp nhỏ:
“Giảm thuế và khai phá miền Tây.”
Lời gợi ý vừa vang lên, Sybel liền nhớ ra ngay, cô nhanh chóng hoàn thiện câu trả lời.
Bài kiểm tra ngắn ngủi kéo dài khoảng mười phút. Khi kết thúc, trong lớp có người thì còn chưa tỉnh hồn, người lại tái mét, và cũng có người ra dáng đầy tự tin như đã tính trước.
“Không hổ là anh! Học lịch sử giỏi như vậy, đến giờ em vẫn phải dựa vào anh đây.” Sybel nở nụ cười nói với Michelle.
“Thì do em vốn chẳng thích học lịch sử, còn hay mượn vở của anh để ôn thi nữa. Để giúp em đỡ cực, anh mới khuyên em học thuộc một ít điểm trọng tâm đấy.”
Với Sybel, môn lịch sử luôn là những chuỗi ngày nhàm chán và buồn tẻ. Đối với cô, những ghi chép lịch sử trên sách vở dường như chứa đựng không ít sự giả tạo.
Những lời dối trá đầy hư cấu.
Nhưng cảm giác này đến từ đâu, cô lại không thể nói rõ, chỉ là trực giác mơ hồ luôn mách bảo cô rằng lịch sử thực sự có lẽ không như những gì đang được dạy.
“Vậy thì, sau khi Elf ra tay cứu giúp con người, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo…” Thầy giáo lịch sử đứng trên bục giảng, giọng điệu đầy truyền cảm, kết hợp với những động tác minh họa sôi nổi. Không muốn nhìn ông biểu diễn cũng khó.
Michelle chỉ vào đoạn văn trong sách giáo khoa, nhỏ giọng nói: “Phần này cần gạch chân, chỗ kia thì khoanh lại, hai điểm này là phần kiến thức trọng yếu.”
“À, à…” Sybel cố gắng gật gù, dù mí mắt đã gần như sắp sụp xuống. Những câu chuyện nhàm chán của lịch sử chính là phần cô ghét nhất. Rõ ràng chỉ cần học thuộc lòng các kiến thức trên sách là đủ, vậy mà trong bài kiểm tra lại phải viết thêm mấy thứ như bài học rút ra hay cảm nghĩ nữa...
Lịch sử, xét cho cùng, chỉ là những chuyện đã qua, với những người hiện tại chỉ mang giá trị tham khảo.
Nhưng đôi khi, lịch sử không nhất thiết phải là sự thật.
Một sự thật bị bóp méo bởi những ghi chép sai lệch có thể trở thành công cụ dẫn dắt cho các hành vi cụ thể.
Và một chiếc gương méo mó, vĩnh viễn không thể phản chiếu đúng hình ảnh thật của chính nó.
“Mấy em phía sau, đừng ngủ nữa!” Giọng thầy giáo lịch sử không cần lớn mà vẫn đầy uy nghiêm, khiến cậu học sinh đang gật gù giật mình ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
Thầy giáo cầm cây thước chỉ lên bảng, gõ vài cái tạo tiếng vang, sau đó nói: “Không tập trung nghe giảng, làm sao hiểu được những kiến thức sắp tới? Nhìn xem, ngay cả hầu gái nhà Sybel cũng không ngủ gật, vậy mà em lại dám ngủ trên lớp?”
“Thầy nói vậy…” Cậu học sinh vừa bị nhắc nhở tỏ vẻ không phục, giọng điệu còn có chút bực bội, đáp lại: “Một con hầu không có học thức, làm sao mà hiểu được, thầy đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
Nói xong, cậu ta còn liếc nhìn Michelle ngồi bên cạnh Sybel với ánh mắt đầy khinh miệt.
Thầy giáo nhất thời nghẹn lời, chưa kịp đáp lại. Nhưng Sybel lúc này đã tỏ vẻ không hài lòng.
Dám coi thường Michelle nhà mình?
Sybel siết chặt nắm tay, định nhẫn nhịn. Nhưng chưa đợi cô kịp hành động, Michelle đã tự đứng dậy.
“Thưa thầy, nếu thầy muốn, thầy có thể kiểm tra em ngay bây giờ. Thầy không kiểm tra thì làm sao biết được em có hiểu bài hay không?”
Mọi người trong lớp đều kinh ngạc…
Cô chỉ là một hầu gái, một người hầu xuất thân thấp kém thì làm sao hiểu được mà trả lời?
Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Michelle, chẳng ai cảm thấy cô đang giả vờ.
“Thế thì… cũng được.” Thầy giáo lịch sử khẽ hắng giọng, rồi bước chậm về phía bục giảng. Thầy lật vài trang giáo trình, ánh mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì, và đặt câu hỏi:
“Được rồi, vậy tôi hỏi em một kiến thức mà tôi vẫn chưa giảng đến. Tinh Lịch năm 537, sự kiện nào trong các sự kiện lớn đã ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của Đế quốc Polmas?”
Michelle bình tĩnh đáp, không chút do dự:
“Là 'Khởi nghĩa Pegasus'. Nguyên nhân đến từ sự bất tài và thối nát của giai cấp thống trị, dẫn đến phân phối tài nguyên xảy ra vấn đề. Sau đó, giai cấp nông dân đã liên kết với một số quý tộc khởi nghĩa. Dù trên bề mặt, các quý tộc không công khai ủng hộ, nhưng thực tế họ đã bí mật cung cấp tài chính và vật tư nhằm giành được vị trí thống trị trong xã hội mới sau khi cách mạng thành công.”
“Ssss...”
Cả lớp xôn xao hẳn lên, thậm chí thầy giáo lịch sử cũng phải gật gù.
“Nhìn xem, ngay cả một người hầu cũng biết tận dụng cơ hội để học hỏi. Còn các em thì làm cái gì?”
Chuẩn một cô hầu gái kiểu toàn năng…
Sau khi Michelle ngồi xuống, một số học sinh không kiềm được mà quay đầu nhìn. Một cô bé trông còn nhỏ tuổi hơn cả họ, vậy mà lại có thể trả lời được câu hỏi mà thầy giáo lịch sử chưa từng giảng dạy.
Michelle thì hiểu rõ, cô đã tự mình ôn tập trước một phần nội dung. Nhưng điều kỳ lạ là những kiến thức này dường như được củng cố rất rõ ràng trong đầu cô, giống như...
Như là mình đích thân trải qua vậy…
Tuy nhiên, sách giáo khoa lại không ghi chép về việc một số quý tộc lợi dụng cuộc khởi nghĩa để thăng tiến địa vị. Đa phần người ta tin rằng hành động viện trợ của quý tộc là từ lòng trắc ẩn và tinh thần chính nghĩa. Nhưng thực tế, nội dung trong giáo trình đã bị chỉnh sửa.
Việc chỉnh sửa lịch sử như vậy là kết quả từ quyền lực của giai cấp cai trị và tài chính của giới quý tộc. Họ dùng cả hai yếu tố đó để định hình nhận thức của người dân theo cách mà họ mong muốn. Còn sự thật thì chỉ một số ít người mới có thể suy luận ra, dựa trên những mảnh ghép bị bóp méo ấy.
Thầy giáo lịch sử lúc này đã nhận ra cô bé hầu gái này không phải người bình thường. Nhưng với các học sinh khác, họ chỉ cho rằng cô hầu này tình cờ biết được hoặc là do ham đọc sách mà thôi.
“Giỏi lắm, Michelle.” Sybel mỉm cười nói.
“Không có gì đâu, chỉ là do ôn tập trước thôi.” Michelle đáp lại một cách bình thản, nhưng trong lòng cô, cảm giác hoài nghi vẫn chưa tan biến.
Thật kỳ lạ... tại sao...
Câu trả lời từ trong miệng nói ra, lại khác biệt với cảm giác trong lòng mình đến thế?
Chỉ là ngẫu hứng suy diễn mà thôi.
Nhưng thầy giáo lịch sử, rõ ràng, lại không hề phản bác.
Thí nghiệm phản xạ có điều kiện, nhớ là kiến thức cấp 2, thí nghiệm trước khi cho con chó ăn thì đều gõ chuông, sau này chỉ cần gõ chuông thì con chó tự biết đến giờ ăn và bắt đầu tiết nước bọt