Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Xin lỗi vì sự chậm trễ…Anh đã đợi lâu chưa…?”
“Không, không sao đâu. Anh cũng đã ôn tập lại trong thời gian rảnh rỗi.”
“Vậy thì may quá.”
Giờ đang là 16:40.
Sau bài giảng của tiết 4, Kokono cùng với anh trai kế của mình, Yuuto, đang ở trước lối vào của toà nhà A.
(Giống như đang hẹn hò vậy…)
Cô cũng vẽ những hình minh hoạ cho những cảnh như này, nên giờ cô đang ngày càng lún sâu hơn vào suy nghĩ này.
“À, bài giảng của em sao rồi? Em đã cố hết sức chưa?”
“Em đã cố gắng hết sức, nhưng giờ em mệt mỏi lắm rồi.”
“Ahaha, dù sao 4 tiết cho một ngày cũng khá khó khăn thật. Bài giảng cũng dài nữa.”
“Vất lắm.”
Có lẽ mọi chuyện sẽ dần ổn định hơn khi cô ấy quen với môi trường này, nhưng giờ thì vẫn chưa. Nó sẽ nhọc nhằn hơn bao giờ hết.
“Nhưng dành cho Kokono-san, người đã cố gắng hết mình ― Đây, một phần thưởng nhỏ.”
“Hể? Cảm ơn anh…”
Yuuto lấy ra một cái túi đựng đồ của cừa hàng tiện lợi ra từ trong túi cậu ấy.
Cô cầm chiếc túi bằng cả hai tay, và khi nhìn vào trong, có một thanh chocolate, baumkuchen, pudding và một số đồ điểm tâm khác.
“Em có thể nhận những cái này sao?”
“Tất nhiên. Anh biết ngày mai sẽ là một ngày khó khăn, những hãy cùng nhau cố hết sức nhé.”
“V-Vâng…”
Cô không mong muốn nhận được một món quà như vậy.
(Mình rất vui…Anh ấy thật tử tế…)
Pudding vẫn còn mát.
Nói cách khác, cậu đã mua nó trước khi cả hai gặp nhau, và cậu đã tính toán thời gian cho việc tự học và đi đến cửa hàng tiện lợi.
Những sự quan tâm nhỏ bé như thế này đã sưởi ấm trái tim của Kokono.
(Không biết có phải những người anh kế đều như thế này không…)
Cô ấy không biết rõ vì cô không thân thiết với ai nhiều.
“Có ổn không nếu anh mang cặp cho em? Em có 4 tiết học, vì vậy nó hẳn rất nặng, đúng không?”
“K-Không. Em ổn mà.”
(Rốt cuộc, không phải ai cũng tốt như vậy.)
Cậu vừa hỏi vừa nghiêng đầu lo lắng, và một kết luận được đưa ra ngay lập tức.
“T-Thế à?”
“Đúng vậy. Em rất khoẻ. Nhìn này.”
Cô xắn tay áo lên và uốn cong tay phải lên như để khoe cơ của mình.
“Nhìn em gồng lên này.”
“Ừm…Nó đang nhô lên sao?”
“Anh có muốn chạm vào không? Chỉ là nó hơi thô thôi.”
“Không, không cần đâu! Anh biết em rất khoẻ rồi. Đúng vậy.”
“…?”
Yuuto ngoảnh mặt đi cố không nhìn vào làn da của cô, nhưng Kokono lại không cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy cánh tay của mình.
“V-Vậy đi thôi.”
“Đúng. Tới nhà Yuuto onii-chan.”
Cô đáp lại trong khi mặc lại chiếc áo khoác của mình và mỉm cười.
“Quả nhiên là anh không thể để em về nhà anh được. Anh lớn hơn em, và hơn thế nữa, anh còn là một thằng con trai.”
“…Đừng có đối xử với em như một đứa con nít nữa. Em đã lớn rồi.”
(Mình cũng có một công việc. Mình đã từng vẽ ảnh 18+ rồi.)
Cô ấy đáp lại lời của Yuuto trong đầu của mình. Tất nhiên, nó không được truyền đạt ra bên ngoài.
“À, không phải anh đang đối xử với em như trẻ con đâu. Chỉ là anh đang quan tâm đến em thôi, Kokono-san.”
“A-Anh đang nói một điều khá xấu hổ đó…”
“E hèm. Im nào.”
Cậu ngượng ngùng xẵng giọng.
“Chà, đó là lý do anh không muốn như thế đó.”
“…”
“Không sao?”
“Vậy thì…đành nghe theo anh vậy. Em rất vui khi nghe vậy.”
“Ahaha, cảm ơn em. Anh đánh giá cao điều đó đó.”
Mặc dù đó là một sự phiền phức không nhỏ, cậu vẫn cảm ơn cô.
Không phải để tâng bốc hay mỉa mai, mà là một lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng.
(...)
Trước nghĩa cử cao đẹp này mà không phải ai cũng làm được, Kokono quyết định trả ơn cậu bằng một việc nhỏ nhoi.
“Để đổi lấy chuyến đi, em sẽ nói cho Yuuto onii-chan biết nơi em sống. Nếu anh ở gần đó thì hãy ghé qua.”
[Tốt hơn là đừng nói cho anh ấy biết nơi chúng ta sống, phòng anh ấy biết về công việc của chúng ta.]
Cô đã được dặn như vậy, nhưng cậu lại không đả động gì về điều đó ngay khi cả ở nhà ăn.
Cô quyết định rằng nó sẽ không phải là vấn đề.
Tuy nhiên―
“Vậy sao!? Vậy thì, nếu anh đến ga Rinkai, anh sẽ ghé thăm căn hộ của mấy đứa.”
“Ừm.”
Ga Rinkai ở gần đó. Và cô chú ý đến căn hộ.
“Yuuto onii-chan, anh đã biết rồi sao…? Căn hộ của bọn em.”
“Miyu-san không cho anh biết số phòng, nhưng anh đã đi về nhà cùng em ấy sau khi làm thêm về. Em ấy không nói cho em sao?”
“…Em chưa được nghe gì cả.”
Một cú shock lớn với Kokono.
(Mặc dù chính Miyu onee-chan là người bảo mình đừng nói gì cả…)
Cũng vì cảm giác rằng chị của mình sẽ nói với anh trai mình ― Yuuto, về điều đó, cho nên cô đã định đi trước một bước.
(Nghiêm túc mà nói, mọi người đều lén lút…)
Không còn những sơ hở hay bất cẩn như trong quá khứ nữa ― Kokono nghĩ như vậy.
Nhưng lần đầu tiên, cô không cảm thấy bất mãn.
Đó là vì giờ cô đang cầm một cái túi ở cửa hàng tiện lợi ― số điểm tâm mà Yuuto đã tặng cho cô.
(Vậy mình sẽ giữ riêng tất cả chỗ này…)
Cô nghĩ vậy và nắm chặt quai túi.
Để không bị Mashiro tìm thấy hoặc Miyu lấy đi.
“Nè, Yuuto onii-chan.”
“Sao?”
“Làm ơn đừng nói cho Mashiro onee-chan và Miyu onee-chan rằng anh đã đưa cho em chỗ này.”
“Tất nhiên rồi, anh không định nói cho ai cả. Nó là của em mà, Kokono-san.”
“Ừm, cảm ơn anh…”
Bằng cách này, Kokono đã tạo ra một kỷ niệm chỉ của riêng hai người.
Hai cô chị của cô sẽ không thể nào biết được điều này.
Xét theo một cách khách quan, đây chỉ là một món đồ rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi, nhưng những món quà này lại có ý nghĩa hơn nhiều đối với Kokono.
Nheo mắt lại và mỉm cười, Kokono bước gần lại một bước tới bờ vai của Yuuto.
eo, tự hào thế em