Quân đội của Arslan ở lại thành Saint Emmanuel một thời gian. Nữ tư tế Farangis đảm nhận cầu nguyện cho những người lính Pars đã ngã xuống, còn hiệp sĩ tập sự Etoile, hay còn gọi là Estelle cầu nguyện cho binh sĩ Lusitania tử trận. Sau đó, quân Arslan thu gom lương thực cùng vũ khí, chuẩn bị rời thành.
Mùi hôi thối của xác chết vẫn còn, kể cả sau khi mai táng. Những người lính Pars không lên tiếng phàn nàn nhưng bầu không khí vẫn khó chịu.
Nếu không giám sát pháo đài này, có nguy cơ kẻ thù khác sẽ chiếm lấy, cho nên họ quyết định phóng hỏa. Nhìn làn khói đen bốc ra từ những ngọn tháp, quân Pars chính thức lên đường.
Có một nhóm người trông vô cùng lạc lõng trong đoàn quân ấy. Trừ một người cưỡi ngựa, những người khác ngồi trên 3 chiếc xe bò được trải cỏ khô và đắp chăn. Quân Pars cho phép những người Lusitania đã đầu hàng đi cùng họ. Arslan sợ nếu bỏ họ lại, họ có thể bị bọn cướp tấn công, hay bị thú dữ ăn thịt, nên nghĩ ra cách này.
“Narsus, ngài cảm thấy làm thế có dại dột quá không?”
“Thật hiếm có dịp được trách mắng chúa thượng, nên thần sẽ tận dụng cơ hội này.”
Thái tử hỏi rất nghiêm túc, nhưng vị quân sư trẻ bật cười.
“Suy nghĩ nào khiến người đưa ra quyết định ấy?”
“Ta nghĩ nếu chỉ có 900 người chết thay vì 1000 người, sự khác biệt là không đáng kể nhưng vẫn nên làm. Chẳng qua ấy chỉ là suy nghĩ cả cá nhân ta. Liệu có cách nào khác tốt hơn không….”
Cưỡi ngựa cạnh thái tử, Narsus trầm tư nhìn bầu trời mùa hạ.
“Thần không có ý nói điện hạ không nên quan tâm đến người khác. Nhưng một khi người đã tin rằng đó là cách tốt nhất vào thời điểm này thì không cần lo lắng.”
Nói thẳng ra, người Lusitania đã xâm chiếm vùng đất Pars. Dù có là phụ nữ, trẻ em, miễn là người Lusitania thì họ sẽ phải chịu tội danh xam lược. Tuy nhiên, chính những kẻ cầm quyền của vương quốc Lusitania mới là kẻ đưa ra quyết định, cho nên phụ nữ và trẻ em đều là nạn nhân. Thậm chí, họ cũng đâu có quyền đưa ra ý kiến. Arslan nghĩ vậy. Narsus hiểu điều này, và anh cho rằng đó mới là sức mạnh thật sự của vị thái tử trẻ.
Estelle, cô gái trẻ tự xưng là hiệp sĩ tập sự Etoile, hiện cũng đi cùng quân đội của Arslan nhưng không tỏ ra thân thiện với vị chủ tướng. Cô được trao cho 3 chiếc xe bò để chở 20 người còn sống sót, bao gồm người bệnh, người bị thương không thể di chuyển, phụ nữ mang thai và trẻ em. Etoile một mình ngưỡi ngựa đi trước, vẫn mặc bộ áo giáp ngoại cỡ trước kia.
Khi đứa bé khóc vì người mẹ trẻ hết sữa, cô vội cầm bát chạy đến khu gia súc để vắt sữa bò. Dù không thành thạo nhưng cô vẫn cố hết sức để chăm lo cho những người yếu thế. Trong nhóm người Lusitania, cô là người làm việc chăm chỉ nhất. Vì các hiệp sĩ khác đều đã tử trận nên cô cảm thấy mình có trách nhiệm phải chăm lo cho vợ con họ, với tư cách là hiệp sĩ tập sự.
“Cô gái Lusitania đó lạ nhỉ?”
“Phải, rất thú vị. Hy vọng cô ta cứ tiếp tục như thế.”
Cả Dariun và Narsus đều có chút áy náy khi trận chiến thành Saint Emmanuel đi đến hồi kết, nhưng họ biết mình không làm sai. Sự hiện diện của Estelle khiến họ nhẹ nhõm phần nào.
Arslan cũng thấy vậy.
Thuở nhỏ, Arslan được cặp vợ chồng bảo mẫu nuôi nấng bên ngoài cung điện. Cậu thường chơi trong sân hoặc trên đường phố với những đứa bé cùng tuổi. Trong số đó có cả những cô con gái của các gia đình thường dân. Họ sẽ đuổi bắt, trốn tìm, Arslan viết những từ chàng được học lên một tấm bảng sáp, và lũ trẻ cùng đồng thanh đọc to. Cuộc sống tuy giản dị nhưng rất vui vẻ, đầm ấm.
Sau khi chuyển vào cung điện, xung quanh Arslan không cô gái nào cùng trang lứa, chỉ có những người phụ nữ quý tộc ăn mặc trang trọng, chỉnh tề trong những buổi thiết đãi của hoàng gia. Arslan đứng nhìn họ, hết sức cô đơn, không có sự kết nối nào. Sau này, khi chàng gặp Farangis, Alfarid và giờ là Etoile, mọi chuyện dần thay đổi. Chàng cảm thấy như mình được gặp lại những cô bạn từng chơi cùng thuở nhỏ, nên muốn cố hết sức giúp đỡ cô.
Tâm trạng của Estelle cũng thay đổi rất nhiều.
Ít nhất là hiện giờ, cô đã không còn nghĩ đến tự sát hay trả thù nữa. Nhiệm vụ quan trọng hơn của cô lúc này là đưa 20 người đồng bào bị thương, bị bệnh, không thể chăm sóc bản thân đến nơi có nhiều đồng đội hơn. Sau khi thấy hài cốt của vài nghìn chiến hữu được đặt trước mặt trong một ngôi mộ tập thể, Estelle không muốn thấy thêm một người chết nào nữa, ít nhất là dân thường hay những người đã đầu hàng. Nhưng quyết tâm thôi là chưa đủ khi cô không có cách nào chăm lo cho họ, buộc phải dựa vào những thứ vị hoàng tử ngoại đạo cung cấp cho cô, cùng sự chỉ dạy của nữ tu sĩ dị giáo xinh đẹp với mái tóc đen và cặp mắt xanh lục. Cô đã hướng dẫn Estelle cách chăm sóc một người phụ nữ đang mang thai. Dù là dân ngoại đạo, nhưng lòng tốt vẫn là lòng tốt. Nếu những con người yếu đuối này bị bỏ rơi, kết cục của họ chẳng còn gì ngoài cái chết.
“Bản thân ngai vàng không có ý nghĩa gì hết. Nó là biểu tượng của công lý hay cái ác đều phụ thuộc vào người ngự trên đó là ai. Không một con người nào hoàn hảo, nhưng nếu một vị vua mà không nỗ lực hoàn thiện bản thân, không coi trọng bất cứ ai ngoài mình, thì sớm muộn cũng rơi vào hố sâu tội lỗi. Thái tử điện hạ vẫ đang cố hết sức, các thuộc hạ của người chứng kiến điều đó. Bởi họ tin người sẽ trở thành một bậc quân vương khác biệt, nên mới đi theo với lòng tự hào.”
Khi Estelle hỏi Farangis vì sao mọi người trung thành với cậu thái tử thiếu niên kia, Farangis trả lời như thế. Ngược lại, khi Farangis hỏi vì sao Estelle học tiếng Pars, thứ ngôn ngữ cô ấy căm ghét, Estelle đáp:
“Tôi học tiếng Pars để phụng sự Lusitania. Nếu tôi biết ngôn ngữ thì tôi có thể hiểu được kẻ ngoại đạo các người đang làm gì. Tôi có thể thông báo cho đồng đội về âm mưu, chiến lược của các người, cho nên các người coi chừng đấy.”
Estelle nói với vẻ căm ghét, nhưng chủ yếu là để thuyết phục bản thân.
“Rõ rảnh hơi ! Nếu cô ghét người Pars như thế thì không cần đi cùng chúng tôi đâu.”
Alfarid luôn phàn nàn như thế với Estelle, nhưng nhìn Estelle chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giúp những người tị nạn, cô lại không nỡ nhiều lời.
“Đúng là ngứa hết cả mắt ! Cô phải ôm đứa bé thế này, sau đó nhẹ nhàng đu đưa, nó sẽ bình tĩnh và nín khóc thôi.”
Alfarid từng chăm trẻ nhỏ khi còn ở tộc Zot.
“Nào bé con, đừng khóc nữa ! Yếu ớt như vậy thì làm sao sau này trở thành một tên cướp cừ khôi đây?”
“Nhảm nhí ! Đứa bé sẽ trở thành một hiệp sĩ vĩ đại của Lusitania, sao có thể đi cướp?”
“Một hiệp sĩ nhát gan à?”
“Tôi không nói thế!”
Nhìn hai cô gái trẻ cãi cọ, Farangis bật cười.
“Xem cảnh này không bao giờ chán.”