――Khi nhận ra thì tôi đã đứng ở trong rừng.
Đó là một khu rừng tối với những hàng cây to rậm rạp mà không thể nhìn thấy hết phạm vi.
Có thể thấy là do quá tối nên cỏ dưới gốc cây không thể mọc nổi. Nơi tôi đang đứng có một cái gốc cùng một cái cây khổng lồ, có lẽ thuộc loại tùng bách, mọc thẳng cao vút đã đổ sập. Do đó, một lỗ hổng được mở ra ở trên không gian.
Các loài cây ―― đặc biệt là loài tùng bách, có thể dễ dàng đổ đến bất ngờ. Càng mọc dài thẳng thì lại càng dễ đổ, theo nguyên lí đòn bẩy vậy.
Nếu cây đổ và tạo ra khoảng trống trong rừng thì sẽ thế nào nhỉ? Khi nhìn lên trên, tôi có thể thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống.
Một bầu trời màu xanh.
Trước hết thì tình huống này là thế nào đây.
Tôi quét lại dòng kí ức... Không thể nhớ ra tên tuổi của bản thân, cũng chẳng nhớ ra địa chỉ nơi mình sống.
Tôi là một ông chú đang tận hưởng cuộc sống chậm vừa chăm sóc vườn rau, vừa lướt chi tiết các hàng hóa với ảnh vẽ minh họa trên mạng bằng thứ mạng cáp quang, mà cuối cùng cũng được dẫn về đến nông thôn.
Tôi chỉ leo lên ngọn núi ở gần nhà để hái rau dại mà tại sao lại bị mắc kẹt vào chuyện này nhỉ? Chưa kể cơ thể không có gì bất thường, hoàn toàn khỏe mạnh.
"Thế là tại sao nhỉ ......"
Dù có tự thì thầm mấy lời đó một mình thì hiển nhiên cũng chẳng giải quyết được điều gì.
Nên làm gì giờ? Nếu không hiểu nơi mình đang ở, theo nghĩa đen, đó sẽ là một thảm họa.
Mà có ở lại chỗ này cũng chẳng được gì, tôi bắt đầu đi bâng quơ.
------◇◇◇------
Sau khi đi một lúc trong rừng, tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng không thể sắn tay áo lên được. Bởi trong rừng có sâu bọ và đỉa mà.
Dù không hiểu tình hình hiện tại, thật tốt là bản thân vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay này.
Phía dưới là chiếc quần của một hãng rẻ tiền mà tôi luôn mặc và đôi giày thể thao nhẹ tôi mua ở cửa hàng giảm giá.
Trong rừng mà đi giày cao cổ thì hoàn hảo rồi...... mà tôi đâu thay đổi được chứ.
Thực sự muốn có cái khăn cuốn quanh cổ. Nếu cứ để cổ hở, mấy con ve có thể chui vào và ăn tôi từ sau lưng mất.
Lúc thu hoạch rau dại trên núi, bao lần tôi bị vậy và phải vào bệnh viện rồi.
Do sống ở làng quê, bệnh viên ở thị trấn nhỏ cũng cách mấy chục km. Nếu mà bị phản ứng sốc phản vệ do ong đốt thì sẽ chết chắc nếu không cầm cự được đến bệnh viện. Đó là một làng quê như vậy.
Dù đi trong rừng, nó cũng bằng phẳng, không nhấp nhô, núi cũng không có. Nơi tôi sống không được như thế này.
Nơi bình phẳng chỉ có khu ruộng được khai hoang thôi. Thay vì gọi là rừng, thì đó là núi mà.
"Phùù......"
Tôi tạm dừng một chút, rồi nhìn xung quanh ―― không có gì cả.
Không có gì cũng tốt, nếu gấu mà xuất hiện thì xong rồi. Tuy nhiên, cứ thế này thì chẳng có nước hay thức ăn mất, thì kiểu gì cũng mất mạng thôi.
Vừa khát nước, vừa đói bụng, trong túi cũng trống không.......
Xung quanh có những cây nấm nhưng tôi không rõ loại nào, toàn những loại chưa từng thấy, chưa kể ... nấm hoàn toàn không có chất dinh dưỡng mà.
"Thật là không may mắn mà. Bằng cách nào cũng phải ra khỏi rừng và đến nơi có người sống."
Tôi lại nhìn xung quanh lần nữa. Khi đó, tôi nhận ra có thứ gì màu trắng đang phát sáng.
Trước hết, thử đến đó xem sao.
------◇◇◇------
"Ôô...... Cái quái gì đây?"
Tôi đến nơi có thứ đang phát sáng. Ở đó là một bộ giáp hoen rỉ nằm dưới gốc cây to.
Đó là một bộ giáp sắt kiểu plate armour mà mấy kỵ sĩ Trung Cổ mặc. Có lẽ do bị động vật hoang dã phá hoại, nên có vài chỗ bị hỏng rồi.......
Bên trong cũng có một bộ hài cốt với cái cằm và cổ bị rời ra ngoài. Tôi gửi ―― một câu chào.
"Nguy to, phát hiện được xác chết."
Tôi vừa run rẩy vừa tìm kiếm xung quanh, có một cái kiếm rơi gần đó. Đó là một thanh kiếm thẳng hai lưỡi ―― tôi nghĩ nếu cầm bằng hai tay thì đó có lẽ là thứ tuyệt vời đó.......
Nó khá gỉ sét nên cần mài lại lưỡi. Mà dù có mài thì cũng hơi khó dùng nhỉ. Tôi nghĩ nếu đúc lại lần nữa có khi còn nhanh hơn.
Hơi tội nghiệp với ông Phật, nhưng do tình huống cấp bách, tôi dành lục tìm trong xác chết. Tuy người đó chẳng cầm theo gì, nhưng tôi tìm được cái nhẫn và con dao.
Con dao có cái vỏ có gắn dây, nên tôi quyết định buộc cố định nó vào thắt lưng.
Trước mắt là có vũ khí rồi. Vấn đề là thức ăn nhỉ.
Mà rốt cuộc có chuyện gì với bộ áo giáp này nhỉ? Tôi không biết có tên nào thất thường như thế này ở làng mình.
Cấu trúc bộ giáp cũng không hề nửa vời. Nhìn kiểu gì cũng là hàng thật chứ không phải mô hình thu nhỏ. Chưa kể với vết xước này thì không thể mặc được rồi, còn có dấu vết sửa chữa nữa chứ.
Chắc sở thích của người này là chơi trận giả chăng, tôi không hiểu nổi.
Chưa kể thanh kiếm này phải bị thu hồi theo Luật kiểm soát kiếm và súng chứ. Đương nhiên, nó được làm bằng thép thật, chứ không phải hợp kim.
Chuyện gì thế này―― cái tình huống này?
Bẫy à? Có ai đang tính gài bẫy tôi sao?
Tuy nhiên, không lẽ họ tính gài bẫy một ông chú ở một ngôi làng không nổi tiếng như nơi này sao? Có lừa được thì tôi cũng đâu có cầm tiền theo chứ?
Chưa kể, phạm vi nơi này quá rộng.
Đây là một nơi mà tôi chưa từng thấy. Bộ giáp và thanh kiếm này hẳn cũng không phải miễn phí rồi.
―― Nếu vậy, không lẽ nào ...... là thế giới giới khác? Một câu chuyện thực sự, mà cứ như trò đùa vậy?
"Vậy thì, nếu nói『Status Open!』 thì nó sẽ mở ra à!"
Chắc là phản ứng với từ ngữ đó, trước mắt tôi hiện ra một cái bảng trắng đang tỏa sáng.
"Ra thật này"
【Tên】Kenichi Hamada
【Tuổi】38
☆Shangri-La
☆Item BOX
☆Thùng rác
"Há? Chỉ thế à? HP hay MP đâu? Skill hay ma pháp đâu?
Chưa kể Shangri-La là cái gì chứ? Suy nghĩ đầu tiên của tôi thì đó là trang web mua hàng trên mạng mà tôi hay dùng. Không rõ nữa.
Trước hết, thử nói Shangri-La xem, nhưng chẳng có phản ứng gì cả. Vậy thì ―― sờ thử xem.
Màn hình thay đổi. Và thứ hiện ra là trang web mua hàng trên mạng mà tôi hay dùng ―― màn hình Shangri-La hiện ra.
Shangri-La là một công ty bán hàng trên mạng tổng hợp, cái gì cũng bán. Họ bán từ sách, thực phẩm tươi sống, quần áo, đồ chơi, xe mới & xe cũ hay xe đạp, xe tải, đến cả xe dùng cho xây dựng.
Nếu hàng tháng trả 1000 yên thì có thể thoải mái xem sách điện tử hay phim ảnh. Chắc thứ không bán là máy bay và mấy món hàng nóng nhỉ.
―― Tôi đã nghĩ vậy, nhưng gần đây khi tìm kiếm, tôi khá bất ngờ khi thấy có bán máy bay phản lực thương mại.
"Thật á? Cái này cũng được sao? Thứ gian lận như thế này."
Kế đến, tôi cũng sờ vào item BOX và Thùng rác thì hiện ra một màn hình trắng xóa.
"Nếu là item BOX tức là có thể bỏ đồ vào à?"
Tôi thử để thanh kiếm cạnh bộ giáp lại gần màn hình ―― Nó liền bị hút vào.
"Ưô!"
Màn hình thay đổi thành ――.
[Thanh kiếm rỉ] x 1
Và khi sờ thử vào hạng mục của [Thanh kiếm rỉ], một cửa sổ khác hiện ra.
[Lấy ra?] [Thùng rác]
―― 2 lựa chọn. Khi ấn vào nút lấy ra, thanh kiếm lại hiện ra trước mặt tôi.
"Ôô! Cái này, tiện lợi đó"
Tôi thử bỏ vào Thùng rác, rồi nhìn vào trong cửa sổ Thùng rác. Ở dưới màn hình Thùng rác có một cái nút xoáy.
"Cái này là......?"
Khi ấn vào nút xoáy, một màn hình khác hiện ra.
[Làm sạch Thùng rác?]
HAHAa, nó giống OS của máy tính à. Nếu không làm sạch Thùng rác, nó sẽ được lưu trữ trong thời gian nhất định nhỉ. Có thể lấy ra lại từ Thùng rác lần nữa đó.
Việc cho được cả vào item BOX, rồi Thùng rác nữa, tức là, vị trí hiện tại là không rõ ràng rồi.......
Trước hết, đã giải quyết được một chuyện. Tuy nhiên, cứ vậy mà dùng thứ này có được không?
Việc có thể sử dụng miễn phí một thứ tiện lợi thế này, có gì có rờn rợn? Thứ trao đổi lại là gì đây?
Nếu sau vài lần sử dụng là phải trả tiền, thì đó chẳng phải là lừa đảo sao?
Chưa kể, nếu ác ma xuất hiện rồi bảo: "thay cho tiền phí, hãy giao linh hồn đây ―― Gưhêhêhê" hay sao?
―― Dù vậy, tuy nhiên.
Nếu giờ không nhờ vào năng lực không lý giải được này ―― thì sau vài ngày, tôi sẽ chết đói mất.
Sẽ chung vận mệnh với người kỵ sĩ mặc sắp đang nằm ở đây đó.
Tôi quyết định sử dụng năng lực này và thử chuyển mắt đến Shangri-La.
Khi xác nhận màn hình, nó giống hệt trang web mà tôi hay sử dụng....... Cứ thử dùng bừa xem sao.
Ở cửa sổ tìm kiếm ở phía trên màn hình, khi ấn thử vào, một bàn phím màn hình khởi động, quả là một thiết kế tử tế.
Tôi thử nhập vào [Bánh mỳ]
―― Thế là, nó hiện ra một bảng kết quả tìm kiếm bình thường. Ừm, hoàn toàn không khác so với mọi khi vẫn dùng.
Tôi kết hợp [Giới hạn lần đầu] với bánh ngon
―― rồi tôi chọn một loại bánh gồm mười cái và bỏ vào giỏ đồ. Kế đến là đồ uống nhỉ. Sữa bò ngon, có bán loại 3 hộp 1000 yên này. Chọn nó vậy.
Sau khi xác nhận giỏ đồ, khoảng 2500 yên, tôi bấm vào nút [Thanh toán].......
[Số dư không đủ để thanh toán]
――những chữ đáng buồn như vậy đã vô tình hiện ra.
"Ếế? Tiền sao? Vậy là cần tiền à? Mình có cầm theo đâu. Làm thế nào giờ?"
Trong khi đang buồn bã, tôi để ý thấy dưới ô "Số dư không đủ để thanh toán" có một mục là [Nạp tiền]. Tôi ấn thử vào [Nạp tiền].
――thế là một cửa số mới xuất hiện.
"Thế là bỏ tiền vào đây à ...... Nhưng không có tiền thì phải làm sao?"
Dù nói mấy lời tào lao đi nữa thì màn hình cũng không trả lời gì cả. Cảm thấy tuyệt vọng, tôi bỏ thanh kiếm ban nẫy vào lại item BOX.
"Chưa kể thứ có duy nhất mình có cũng chỉ là đồ ăn trộm."
Tuy nhiên, thanh kiếm bị hút vào màn hình.
[Thanh kiếm rỉ]x 1
Và ở dưới có ――
[Định giá; Giao dịch?]
Ếế? Có thể thu mua à? Chắc tính bằng giá kim loại sắt nhỉ? Trước hết, thử ấn xem.
[Kết quả định giá] [Thanh kiếm rỉ Giá giao dịch 100,000 yên]
"Một mười trăm ―― một trăm nghìn yên á? Thứ này có giá vậy sao?"
Bên dưới phần Định giá giao dịch có một danh mục.
[Xem thêm chi tiết]
Chỉ cho tôi cách mấy người định giá coi. Thứ này tiện nhỉ.
[Thanh kiếm rỉ (kim loại) định giá 5,000 yên]
[Đá hồng ngọc định giá 95,000 yên]
Ế? Hồng ngọc? Viên hồng ngọc gắn ở chỗ nào chứ? Do vết gỉ và vết bẩn nên có thể tôi đã không thấy chỗ có khảm nơi viên hồng ngọc.
Tuy nhiên, giờ tôi muốn có tiền ngay. Tôi quyết định sẽ bán với giá vậy.
"Ấn nào"
Sau khi thanh toán, 100,000 yên đã được nạp vô.
"Được roài! Nếu là thế này, trước mắt sẽ không gặp rắc rối với đồ ăn......"
Tuy nhiên, cỡ 100,000 yên mà ngày nào cũng dùng thì cũng không cầm cự nổi một tháng đâu? Vẫn cần phải đến nơi có người sống, rồi kiếm tiền nhỉ?
Hay là, nếu có mỏ đá quý hay kim loại quý thì có thể nạp tiền được, nhưng giờ phải tìm xem nó ở đâu nữa nhỉ? ―― Bất khả thi rồi.
Có u sầu cũng vậy thôi, trước hết, ăn cơm đã――.
Dù là thật hay đùa, tôi thử bỏ hàng hóa vào giỏ đồ, rồi ấn nút [Thanh toán].
――và thế là,
Từ một không gian không có gì, một cái túi có bánh mỳ và ba hộp sữa rơi xuống.
Chờ chút, rơi vậy là thế nào chứ? Nếu là máy móc sẽ hỏng mất đó?
Maa, so với chuyện đó, trước hết cứ giữ im cái sự xấu bụng đó đi đã ...... tôi cứ bị chú ý vào bộ xương xác chết ở trước mắt.
"Ừ~m......"
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi tháo bộ giáp ra khỏi bộ xương xác chết, rồi mua một cái xẻng trên Shangri-La với giá 2000 yên.
Tôi đào đất lên. Mà gọi là cái xẻng (scoop) theo nơi tôi sống, chứ theo tiêu chuẩn JIS phải gọi là cái xẻng (shovel) mới đúng. Gọi vậy có vẻ đúng hơn.
Có vẻ tùy địa phương, cách gọi cũng thay đổi.
Bởi cái xẻng mới cứng đã vào tay, tôi liền đào hố. Do là đất mùn nên khá mềm. đào sâu cỡ 50 cm là được nhỉ.......
Tôi bỏ bộ xương vào, rồi lấp hố lại.
"Xin hãy thành Phật đi"
Tôi bỏ cái xẻng vào lại item BOX, rồi xoa tay vào nhau ――mà thế giới này có Phật không nhỉ. Khác với thần mà.
Tuy nhiên, tôi vẫn cúi đầu cám ơn. Tôi sẽ dùng những thứ đó lấy từ anh một cách cẩn thận.
Tôi để bộ giáp mới lấy ra từ bộ xương xác chết kia cho cửa sổ hút vô, rồi ngay lập tức định giá.
[Kết quả định giá] [Plate armour (cũ) Giá giao dịch 50,000 yên]
Hừm, 50,000 yên à ――giá cũng được nhỉ. Mà đại để, dù bảo bán thì tôi cũng chẳng biết là nó được bán đi đâu.
Giờ xác chết cũng đã biến mất, tôi tính ăn bánh mỳ ―― Nhưng bởi sẵn đang mua sắm trên mạng nên tôi lại chúi mặt vào thử tìm vài thứ.
Tôi mua cái bếp ga du lịch với giá 2000 yên. Sẵn tiện mua cả bình ga luôn. Ba bình 300 yên. Tức là 1 bình 100 yên nhỉ.
Tôi mua cái nồi nhỏ có nắp với giá 1000 yên. Và nước ―― 6 bình nước thiên nhiên Nantoka giá 1200 yên. Cuối cùng là 12 hộp mỳ cốc vị cà ri cỡ bự giá 2500 yên.
"Và giờ [Thanh toán]"
Những thứ đã mua đã rơi xuống.
Tôi ngay lập tức lắp bình ga và đặt cái nồi lên bếp ga du lịch, rồi bỏ nước vào để đun nước sôi. Khi nước sôi thì tôi đổ vào cốc mỳ ―― và đợi 3 phút.
Đúng rồi, phải mua đũa tách đôi nữa nhỉ. Tôi thích đũa tre mà ――100 cây giá 500 yên. Nếu thế dù dùng một lần rồi bỏ, thì trước mắt cũng đủ dùng rồi.
"Hahaha! Hoàn thành rồi! Đây là gia vị của văn minh!"
Vừa nhấm nháp mì cốc vị cà rì, tôi vừa ăn bánh mỳ.
"Ngon ghê!"
Thứ này mà mang đi lúc cắm trại thì quả là quá tiện lợi nhỉ. Leo đỉnh Everest cũng được đó.
Thật sự, tuy chẳng hiểu đây có phải thế giới khác không, nhưng trước hết, bụng tôi đã no căng.