Hãy quay trở lại cái ngày Hajime gặp Yue và cả hai chơi vơi trên bờ vực sinh tử trong trận quyết chiến với con Bò cạp Roi.
Tổ đội anh hùng do Kouki dẫn đầu lại một lần nữa tiến vào bên trong【Đại mê cung Orcus】. Tuy nhiên, lần này tham dự chỉ có nhóm của Kouki, nhóm tiểu quỷ và một nhóm nhỏ gồm năm thành viên nam nữ do Nagayama Juugo – một nam sinh với thân hình hộ pháp thuộc câu lạc bộ Judo – cầm trịch.
Lý do thật đơn giản. Tuy đã cố gắng lảng tránh chủ đề nhạy cảm này, nhưng tâm trạng của rất nhiều học sinh vẫn bị tác động sâu sắc bởi cái chết của Hajime. Khung cảnh “tử trận” của cậu đã gây ảnh hưởng nặng nề tới cảm xúc của bọn nhóc, khiến không ai trong số đó còn tâm trạng để tiếp tục trực tiếp chiến đấu cho được. Có thể nói đây là một dạng chấn thương tâm lý.
Tất nhiên là diễn biến này chẳng làm đẹp lòng các chức sắc của Giáo hội Thánh đạo một chút nào. Gần như mỗi ngày bọn họ đều thúc giục cả hội mau chóng hồi tâm chuyển ý, với suy nghĩ rằng chỉ cần liên tục thực chiến thì bọn học sinh rồi cũng sẽ có thể chiến đấu trở lại như trước kia.
Thế nhưng, nỗ lực trên đã vấp phải phản ứng kịch liệt của một người. Đó chính là Aiko-sensei.
Aiko lần này cũng không tham dự vào chuyến thám hiểm. Thiên chức Tác nông sư là một Thiên chức hiếm hoi và khá đặc thù, do vậy thay vì rèn luyện kĩ năng thực chiến, phía Giáo hội muốn cô tập trung vào việc mở rộng diện tích đất canh tác. Tận dụng kĩ năng của bản thân, Aiko hoàn toàn có thể giải quyết dứt điểm vấn đề nhu yếu phẩm hiện tại của tộc người.
Khi được tin Hajime tử trận, Aiko đã sốc đến độ ngất lịm đi nhiều ngày liền. Trong lúc bản thân cô thảnh thơi ở khu vực an toàn thì đã có đứa học sinh phải bỏ mạng ngoài kia, và tất cả đã chẳng thể cùng nhau quay về Nhật Bản toàn vẹn được nữa. Đây là một cú sốc hết sức nặng nề với một người có tinh thần trách nhiệm cao như Aiko đây.
Thế nên kể từ đó trở đi, cô nhất quyết không cho ai khác đẩy bọn học sinh không-còn-khả-năng-chiến-đấu ra chiến trường thêm lần nào nữa.
Thiên chức của Aiko vốn dĩ rất hiếm với tiềm năng thay đổi hoàn toàn hiện trạng lương thực của thế giới này. Bằng ý chí sắt đá, Aiko-sensei đã phản đối hành động ép buộc bọn học sinh phải rèn luyện chiến đấu. Để tránh làm xấu đi mối quan hệ giữa hai bên, phía Giáo hội đành phải nhún nhường chấp thuận yêu cầu của cô.
Kết quả chỉ có nhóm của anh hùng, nhóm tiểu quỷ bốn tên và một nhóm nhỏ do Nagayama Juugo cầm trịch quyết định tự mình tiếp tục rèn luyện chiến đấu. Mục đích của hội là thử thách【Đại mê cung Orcus】lần thứ hai vốn khi trước không thành. Đi cùng với họ lần này còn có cả thủ lĩnh Meld và vài thành viên trong hội hiệp sĩ.
Hôm nay là ngày thứ sáu trong cuộc hành trình chinh phục mê cung.
Hiện tại cả hội đã đặt chân đến tầng thứ sáu mươi, và chỉ còn cách năm tầng là đạt đến số tầng lớn nhất từng được khai phá trong lịch sử.
Tuy nhiên nhóm của Kouki lúc này đã chững lại. Chính xác thì không phải là có chướng ngại ngăn cản họ đi tiếp, mà là do cơn ác mộng trong quá khứ ập về khiến đôi chân họ không tài nào di chuyển được.
Phải, trước mắt cả hội giờ đây là một vách đá dựng đứng trải dài, tương tự – nhưng không phải – vách đá của ngày hôm ấy. Để xuống tầng tiếp theo thì cần phải vượt qua một cây cầu treo vắt ngang qua miệng vực. Nội bản thân việc này không phải là vấn đề, thế nhưng nó vẫn khiến họ nhớ lại khoảnh khắc u ám đó trong ký ức, nhất là đối với Kaori – người đang đứng chôn chân nhìn đăm đăm vào màn đêm đen đặc bên dưới vực thẳm như lối dẫn vào địa ngục.
“Kaori...”
Shizuku cất giọng hỏi với vẻ lo lắng. Sau một hồi nhìn không rời mắt khỏi dưới sâu, Kaori chậm rãi lắc đầu, rồi quay lại mỉm cười với cô bạn.
“Mình ổn mà, Shizuku-chan.”
“Ừm... đừng làm gì quá sức nhé? Cậu không cần phải khách sáo với tớ đâu.”
“Ehehe, cảm ơn cậu, Shizuku-chan.”
Shizuku cũng đáp lại cô bạn thân nhất bằng một nụ cười tươi. Ánh mắt của Kaori rực sáng mạnh mẽ không chút tuyệt vọng hay phảng phất dấu hiệu của sự trốn chạy thực tại. Là một người có nhận thức sâu sắc và nhạy cảm trước sự tinh tế của con người, Shizuku hiểu rằng Kaori thực tâm cảm thấy ổn trong lòng.
Đúng như mình nghĩ, Kaori quả thật mạnh mẽ.
Cái chết của Hajime gần như là điều chắc chắn. Nói cậu còn sống là nửa vời và bấu víu trong tuyệt vọng. Thế nhưng, Kaori vẫn quyết định tiến về phía trước, không vì chối bỏ hay né tránh, mà là để bản thân có thể chấp nhận được sự thực. Là người bạn thân nhất của Kaori, Shizuku cũng cảm thấy tự hào thay cho cô.
Tuy nhiên, người có phẩm chất anh hùng trong hội lại không thể thấu hiểu được bầu không khí xung quanh. Trong mắt của Kouki, hình ảnh Kaori lặng yên đứng nhìn màn đêm đen đặc dưới chân như phản ánh nỗi ưu phiền của cô gái khi hồi tưởng lại cái chết của Hajime. Cậu ta kết luận rằng vì Kaori quá nhân hậu nên cho đến tận bây giờ, cô vẫn không nguôi nỗi buồn trước sự ra đi của một người bạn cùng lớp. Do vậy, nụ cười của Kaori toát nên nét khiên cưỡng dưới góc nhìn phiến diện của cậu ta.
Thêm vào đó, Kouki biết rằng Hajime đối với riêng Kaori là rất đặc biệt, song cậu ta lại không có chút niềm tin nào vào khả năng sống sót của Hajime, thế nên thi thoảng Kouki lại an ủi Kaori bằng những lời lẽ chẳng ăn nhập gì với câu chuyện.
“Kaori… Mình rất thích sự tốt bụng của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể cứ giữ khư khư cái chết của người bạn cùng lớp trong lòng mãi được! Bỏ lại phía sau đi. Mình nghĩ nhất định Hajime cũng muốn như vậy.”
“Gượm đã, Kouki…”
“Làm ơn đừng xen ngang, Shizuku! Có thể mình hơi khắt khe, nhưng với tư cách là bạn từ thuở nhỏ thì mình vẫn phải nói ra... Kaori, mọi chuyện ổn cả. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu. Mình sẽ không chết, và mình cũng sẽ không để ai phải chết. Mình hứa sẽ không làm cậu phải đau buồn thêm nữa đâu.”
“Haa~, vẫn hấp tấp như thường lệ... Kaori…”
“Ahaha, mình vẫn bình thường mà, Shizuku-chan... Coi nào, mình hiểu Kouki-kun muốn nói gì, ổn cả thôi.”
“Ra thế, ra là cậu hiểu ý của mình!”
Kaori đành nở một nụ cười gượng gạo trước lời an ủi lạc điệu của Kouki.
Dù bây giờ Kaori có giải bày tâm sự thật lòng thì chưa chắc đã có thể đả thông tư tưởng của Kouki được.
Trong thâm tâm Kouki thì Hajime đã không còn trên cõi đời này, thế nên cậu ta không thể ngờ rằng việc Kaori nhiệt tình rèn luyện và chấp nhận chinh phục mê cung là vì cô tin tưởng Hajime vẫn còn sống sót. Là mẫu người hễ đã tin là sẽ tin không chút ngờ vực gì, Kouki diễn giải cách xử sự của Kaori như một tâm bệnh hoặc phương thức trốn tránh thực tại của riêng cô.
Vốn đã chơi với nhau từ rất lâu nên Kaori có thể hiểu được cách suy nghĩ của Kouki, do vậy cô im lặng không buồn phản bác.
Bên cạnh đó, tuy những lời lẽ vừa rồi của Kouki như có ý tán tỉnh Kaori song đương sự tuyệt nhiên chẳng có động cơ sâu xa nào cả. Đã quá quen với điều này nên Shizuku và Kaori thường không để tâm đến ngôn từ và hành động của Kouki, nhưng nếu là những nữ sinh khác thì hẳn họ đã đổ cái rầm trước vẻ ngoài kết hợp cùng bầu không khí ngọt ngào này của Kouki rồi.
Thông thường, một ikemen văn võ song toàn với nhân cách đàng hoàng kiểu gì cũng có một cô bạn thời thơ ấu mê mẩn mình như điếu đổ, thế nhưng Shizuku từ nhỏ đã là môn sinh trưởng thành của võ đường tại gia. Ảnh hưởng của người cha nghiêm khắc cùng nhận thức sâu sắc bẩm sinh cho phép cô sớm nhận thấy khuyết điểm của Kouki chính là ý thức chính nghĩa của đương sự. Thêm vào đó, khía cạnh này được bộc lộ không ít lần nên cảm xúc Shizuku dành cho Kouki chưa bao giờ vượt quá mức tình bạn thời thơ ấu, tuy vẫn chiếm vị trí quan trọng hơn so với người ngoài.
Về phía Kaori thì cô nhiều lần vẫn thường bị Shizuku trêu là có kĩ năng dốt đặc bẩm sinh trong chuyện tình cảm, do vậy cô chẳng mảy may rung động trước ngôn từ và hành động của Kouki bao giờ. Đối với Kaori thì Kouki là người tốt và là một người bạn thời thơ ấu quan trọng, song nhiêu đó vẫn chưa đủ để dẫn đến một mối quan hệ tình cảm vượt trên mức bình thường.
“Kaori-chan, có tớ luôn ủng hộ nên ấy có gì thì cứ nói nhé.”
“Phải đó ~, bởi vì Suzu luôn là đồng minh của Kaorin mà.”
Đứng ở bên cạnh và tham gia vào cuộc trò chuyện của Kouki là Nakamura Eri và Taniguchi Suzu. Sau khi nhập học cao trung, cả hai đã qua lại khăng khít với nhóm của Kaori tới độ có thể coi là bạn thân, và bọn họ đều là những người có năng lực đáng kể được thêm vào tổ đội anh hùng do Kouki dẫn đầu hôm nay.
Nakamura Eri là một cô gái xinh đẹp đeo kính với mái tóc đen kiểu bob tự nhiên. Là một người có tính cách ôn hòa và trầm lặng, cô thường đứng ở vị trí có thể lùi lại một chút mà quan sát toàn cảnh sự việc. Cô khá yêu sách và tạo cảm giác như một cô bé ủy viên trong hội đồng quản lý thư viện, mà đúng cô là ủy viên trong hội đồng thật.
Taniguchi Suzu thì là một chimikko với chiều cao khiêm tốn 142 centimét. Đối lập với vẻ ngoài nhỏ nhắn ấy lại là một cơ thể - không biết lấy từ đâu ra – bùng nổ một nguồn sinh lực tưởng chừng không bao giờ cạn. Là một cô gái thuộc tuýp chororin yêu đời luôn tung tăng nhảy múa với mái tóc tết thả ở sau lưng, Suzu là nhân vật pha trò trong các câu chuyện và được xem là linh vật của lớp học.
Trông thấy cảnh tượng Kaori đã suy sụp như thế nào vào cái ngày Hajime rơi xuống vực thẳn, hai cô gái hiểu được cảm xúc của cô bạn và hoàn toàn ủng hộ mục đích của cô.
“Ừm, Eri-chan, Suzu-chan, cảm ơn nhé.”
Kaori nở một nụ cười thật hạnh phúc với hai cô bạn thân của lớp cao trung này.
“Uu ~, Kaori can đảm ghê ~ Nagumo-kun thật đáng ghét! Dám làm Kaori-chan của Suzu phải đau khổ như vầy! Nếu không còn sống, nhất định Suzu sẽ cho hắn chết không toàn thây!”
“Su-Suzu? Nếu không còn sống, ừm, s-sao có thể làm cậu ấy chết được chứ…”
“Mặc kệ tiểu tiết đi! Nếu chết rồi thì ta dùng Thông linh Thuật của Eririn chiêu hồn hắn làm samurai cho Kaorin là được mà!”
“Su-Suzu, cậu chẳng tế nhị gì hết! Kaori-chan vẫn tin Nagumo-kun còn sống … Với lại, Thông linh Thuật của tớ thì…”
Suzu quậy tung lên còn Eri thì cố can gián – đó là chuyện diễn ra thường ngày ở huyện.
Trước cảnh tượng quen thuộc của cặp bài trùng huyên náo này, nét mặt Kaori và Shizuku trở nên tươi vui. Kouki cùng số còn lại trong hội thì đứng cách một quãng nên chẳng nghe thấy được gì. Chuyện Kouki sở hữu kĩ năng điếc tạm thời khi câu chuyện chuyển sang vấn đề hệ trọng có lẽ chẳng cần phải bàn cãi chi cho mệt.
“Eri-chan, cậu cứ bình tĩnh đi, mình không bận tâm đâu.”
“Cả Suzu cũng thôi nào. Eri đang phiền lắm đấy.”
Kaori và Shizuku cười khổ trong khi Suzu phồng má kêu lên “Muu~.” Eri thì cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Kaori không để tâm lắm đến lời nói của Suzu ban nãy, song lại tái mặt khi nghe thấy từ Thông linh Thuật.
“Eririn bộ không giỏi Thông linh Thuật ư? Một Thiên chức tuyệt vời đến vậy mà…”
“…Ừm, xin lỗi nhé. Giá như có thể sử dụng được nó thì tớ đã có ích hơn rồi…”
“Eri. Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Cậu có năng khiếu ma thuật rất cao nên không cần phải lo lắng gì cả.”
“Đúng thế, Eri-chan. Nói là Thiên chức chứ lĩnh vực năng khiếu và sở thích sở ghét vẫn là hai thứ khác nhau. Chẳng phải ma thuật chuẩn xác và đúng mục tiêu của Eri-chan đã giúp mọi người rất nhiều đó sao?”
“Ừm, nhưng phải cố gắng hết sức thì mới có thành quả được. Mình muốn trở nên có ích với mọi người hơn nữa.”
Eri siết chặt nắm tay nhỏ nhắn tỏ vẻ quyết tâm. Suzu thì tung tăng nhún nhảy, “Phải tinh thần thế chứ, Eririn!” còn gương mặt Kaori và Shizuku thì giãn ra trước sự kiên định của cô bạn thân.
Thiên chức của Eri là Thông linh Thuật sư.
Là ma thuật hắc ám thuộc chi hệ tác động đến tinh thần và tri thức, Thông linh Thuật được xem là loại ma thuật gây trạng thái bất lợi lên đối tượng trong thực chiến.
Trong số các loại ma thuật hắc ám thì Thông linh Thuật có độ khó cực kỳ cao, có thể tác động đến ý niệm còn sót lại của người đã chết. Cũng có một vài linh mục thuộc Giáo hội Thánh đạo đi sâu vào lĩnh vực này, thiết lập một phương pháp – giống như các giáo sĩ – truyền đạt lại ý niệm của người chết cho gia quyến của họ.
Tuy nhiên, cốt lõi của Thông linh Thuật không phải là như thế. Sức mạnh thực sự của nó là năng lực khơi dậy sự sống và nô dịch ý niệm còn sót lại trong hình hài của bản thể như những con rối. Nói theo cách khác, Thông linh Thuật là sức mạnh điều khiển người đã chết và phát huy được thực lực của họ, tuy rằng kém xa so với lúc sinh tiền. Bên cạnh đó, nếu điều khiển một cơ thể còn sống thì hoàn toàn có thể tận dụng được kĩ thuật và năng lực của đối tượng tới một mức độ nhất định.
Tuy nhiên, đối tượng chỉ có thể phản hồi trong chừng mực và mang vẻ ngoài nhợt nhạt không chút sinh khí như những bóng ma. Chưa kể Eri cảm thấy việc điều khiển người chết là sai trái về mặt đạo đức, thế nên tuy có tài trong lĩnh vực này song cô gần như không sử dụng Thông linh Thuật bao giờ cả.
Có một người đứng ở phía sau quan sát bốn cô gái, đặc biệt là Kaori, với một cặp mắt u ám.
Đó là Hiyama Daisuke. Ngày hôm ấy, sau khi trở về kinh đô được một lúc và bọn học sinh cũng dần trấn tĩnh trở lại, Hiyama biết kiểu gì bản thân cũng sẽ bị công kích nặng nề vì đã đẩy mọi người vào tình thế thập tử nhất sinh trong mê cung.
Đương nhiên là đã có tính toán từ trước, Hiyama một mực dogeza dập đầu xin lỗi. Hắn hiểu rằng những lúc như vầy, phản ứng hay làm bất cứ điều gì khác đều là hạ sách. Quan trọng là phải tranh thủ địa điểm và thời gian để đưa ra lời xin lỗi thích hợp.
Mục đích của Hiyama là dogeza trước mặt Kouki. Hắn dự đoán một người như Kouki nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi và tìm cách hòa giải các thành viên khác trong lớp hộ hắn.
Kế hoạch đó thành công mĩ mãn. Kết quả là những lời tha thứ của Kouki đã khiến cơn bão chỉ trích nhằm vào Hiyama vơi đi. Kaori thì vốn dĩ đã là người tốt bụng nên cũng không thể trách tội một Hiyama dập đầu khóc nức nở xin lỗi mọi người. Tất cả đều diễn ra đúng như tính toán của Hiyama.
Tuy vậy, Shizuku vẫn mơ hồ nhận ra được âm mưu của Hiyama, và cô cảm thấy ghê tởm trước việc hắn lợi dụng cậu bạn thời thơ ấu của cô để đạt được mục đích của bản thân mình.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn bị buộc phải thi hành mệnh lệnh của nhân vật đó mà không được hé nửa lời ra ngoài. Một mệnh lệnh cực kỳ đáng sợ. Một mệnh lệnh dễ khiến người khác phải rùng mình khiếp đảm. Dẫu mười phần muốn lảng tránh, song chân đã vượt quá giới hạn nên Hiyama không thể nào ngừng lại cho được.
Thế nhưng, đối với nhân vật đó – một kẻ vừa hòa nhập đầy tự nhiên trong lớp học, vừa thảo ra một kế hoạch đáng sợ đến vậy – Hiyama nửa phần cảm thấy kinh hãi, nửa phần lại cảm thấy hoan hỉ trong lòng.
Hắn bị điên rồi... nhưng chỉ cần nghe lời hắn thì Kaori sẽ là của mình...
Nếu làm theo những gì nhân vật đó sai khiến thì hắn sẽ có được Kaori. Ý nghĩ đó gợi nên một niềm vui đen tối khiến Hiyama bất giác nhếch mép cười.
“Oi, Daisuke? Ông làm sao thế?”
Kondo, Nakamura và Saitou lộ cái nhìn ngờ vực trước dáng điệu của Hiyama. Cả ba vẫn bám đuôi Hiyama ngay cả trong chuyến đi này. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã – bốn kẻ đồng điệu tâm hồn này tự động quây quần lại chung một chỗ với nhau. Có một khoảng lặng nhỏ ngượng nghịu giữa đôi bên, song thái độ thân thiện của Hiyama đã khiến các chiến hữu nhanh chóng hồ hởi trở lại.
Tuy nhiên, ý nghĩa thật sự trong mối quan hệ giữa các “chiến hữu” này có lẽ khó mà phân định rạch ròi cho được...
“Kh-Không, không có gì đâu. Chỉ là tao thấy mừng khi đã xuống được tới tầng sáu mươi thôi.”
“Aa ~, chí phải chí phải. Chỉ cần thêm năm tầng nữa là bọn mình sẽ vượt qua thế hệ trước để đi vào lịch sử còn gì ~”
“Lại còn sức mạnh được tăng lên tương xứng nữa. Thiệt tình cái lũ ở nhà chỉ rặt một phường thỏ đế.”
“Chậc, còn phải nói. Bởi vì anh hào tụi mình đều là những người đặc biệt mà lị.”
Cả ba đồng thanh phụ họa không chút thắc mắc trước sự dối trá của Hiyama.
Bởi tiểu quỷ thì vẫn hoàn tiểu quỷ, thế nên bọn chúng phấn khích tự cho mình là đặc biệt vì đã tiếp tục con đường chiến đấu. Đối với số đông chọn cách ở lại cung điện thì chúng thể hiện thành kiến không mấy tốt đẹp, và chúng luôn mở mồm than vãn bằng một thái độ đầy cao ngạo. Tuy nhiên, rõ ràng là cả bốn đều có thực lực thì mới đặt chân tới tầng thứ sau mươi này được, do vậy xét cho cùng chẳng ai có thể kiếm được lý do chính đáng để mà bắt bẻ được bọn chúng.
Thế nhưng, so với tổ đội của anh hùng thì nhiêu đó chẳng ăn nhằm gì, do vậy khi ở bên cạnh nhóm của Kouki thì bốn tên đều im thin thít. Đúng là cách hành xử của những kẻ vặt vãnh.
Tiến về phía trước mà không gặp phải trở ngại gì bất thường, cuối cùng cả nhóm đã đặt chân đến ranh giới cao nhất của thế hệ trước – tầng thứ sáu mươi lăm.
“Tập trung vào! Bản đồ khu vực này vẫn chưa được hoàn thiện. Chúng ta không thể biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo.”
Tiếng của thủ lĩnh Meld vang lên văng vẳng. Nhóm của Kouki lộ nét mặt căng thẳng trong khi đặt chân vào khu vực xa lạ chưa được ghi chép trên bản đồ.
Sau một lúc tiến lên trước thì một sảnh lớn xuất hiện trước mắt cả hội. Tất cả liền đồng loạt có một linh cảm không lành.
Linh cảm ấy nhanh chóng trở thành sự thật. Ngay khi cả hội đi vào sảnh thì một trận đồ ma thuật hiện lên ngay tại khu vực trung tâm gian phòng. Một trận đồ ma thuật sắc đỏ thẫm rung động với đường kính khoảng mười mét. Một trận đồ hết sức quen thuộc.
“K-Không thể nào… là nó sao!?”
Kouki hét lên trong khi trán đổ mồ hôi lạnh. Nét mặt của các thành viên khác liền căng cứng rõ rệt.
“Là thật ư, vậy ra nó vẫn chưa chết!”
Ryuutarou cũng la lên lộ vẻ bàng hoàng. Đáp lại cả hai là thanh âm trầm tĩnh cùng biểu lộ đầy nghiêm nghị của thủ lĩnh Meld.
“Chúng ta vẫn chưa thể làm sáng tỏ nguồn cơn phát sinh quái vật bên trong mê cung. Chuyện đối đấu với một con quái vật từng đánh bại trước đấy là điều hết sức thường tình. Tập trung vào! Đừng quên đến việc bảo đảm đường lui cho chúng ta đấy!”
Ở thời khắc quyết định thì cả hội cần phải chắc chắn có thể rút đi được, thế nên trước hết thủ lĩnh Meld đã ra chỉ thị ưu tiên bảo đảm con đường lui. Các hiệp sĩ lập tức thi hành mệnh lệnh. Thế nhưng, Kouki đáp trả Meld bằng ngôn từ có vẻ không hài lòng trước quyết định đấy.
“Meld-san. Chúng em đã không còn là chúng em của khi trước. Mọi người đã mạnh hơn gấp nhiều lần! Chúng em sẽ không thể bị đánh bại! Nhất định chúng em sẽ giành chiến thắng!”
“Hee, đúng như cậu ấy nói. Không có chuyện chúng ta cứ bị đánh bại hoài được. Đây chính là trận tái đấu phục thù của chúng ta!”
Ryuutarou cũng nở một nụ cười can đảm và hét lên phụ họa. Thủ lĩnh Meld nhún vai chịu thua và cũng nở một nụ cười can đảm, vì nếu là nhóm Kouki của hiện tại thì moi chuyện chắc chắn sẽ ổn cả thôi.
Thế rồi, trận đồ ma thuật cuối cùng cũng rực sáng như phát nổ. Cơn ác mộng trong quá khứ, thêm một lần nữa, xuất hiện trước mắt nhóm Kouki.
“Guugaaa!!!”
Một hình dạng dị thường dậm chân khiến mặt đất rung chuyển, rồi thét lên một tiếng gầm dữ dội. Con Behemoth trừng trừng nhìn cả hội với ánh mắt tràn đầy sát ý khủng khiếp.
Trong số các thành viên lộ nét mặt căng như dây đàn, duy chỉ có một thiếu nữ đáp trả lại cái nhìn bằng một gương mặt quyết tâm không gì có thể lay chuyển nổi.
Đó là Kaori. Cô gái bày tỏ bằng một thanh âm sôi sục ý chí, đủ nhỏ để không ai khác có thể nghe thấy được.
“Ngươi đừng hòng có thể cướp đi thêm bất kỳ ai khác. Ta sẽ vượt qua ngươi, và tiến về phía chỗ của cậu ấy.”
Giờ đây, cuộc chiến chinh phục quá khứ đã bắt đầu.
Thường chỉ con gái với chiều cao khiêm tốn Thường chỉ người nhí nhảnh/nhí nhố.