«Hoả Diệm Sơn Guryuu-en»
Nó nằm cách 800 km ở hướng bắc Công quốc Ancadi. Nhìn bề ngoài thì đó là một ngọn núi đường kính 5 km và cao 3000m. Nó không phải hình nón như mấy ngọn núi lửa hoạt động thông thường, mà dạng như mái vòm, đỉnh bằng tạo bởi dung nham, đồng thời gọi nó là một cái đồi khổng lồ thì đúng hơn là một ngọn núi. Tuy nhiên, độ cao và quy mô của nó không bình thường chút nào.
«Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» được biết đến rộng rãi là một trong Thất Đại Mê Cung. Thế nhưng không giống như «Đại Mê Cung Orcus», không có nhiều phiêu lưu giả ghé thăm nơi đây. Tất cả là do độ nguy hiểm bên trong và sự phiền phức mà nó mang lại. Ngoài ra nó còn khác «Đại Mê Cung Orcus» ở chỗ số ma thú có thể thu thập được ma thạch rất khan hiếm… đó là những nguyên nhân căn bản, nhưng nguyên nhân trước hết thực ra lại là bởi rất ít người có khả năng đến được cửa vào.
Và đó là bởi,
“… Trông nó như Laputa[1] vậy.”
“… Laputa?”
Hajime vô thức lẩm bẩm trong khi nhớ lại cảnh từ một bộ anime kiệt tác, khiến cho đám Yue nhìn vào cậu thắc mắc. Hajime chỉ nhún vai và quan sát cơn bão cát khổng lồ từ bên trong xe.
Đúng thế, giống như lâu đài bay được bao bọc bởi mây vũ tích, «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» nằm trọn trong một cơn bão cát khổng lồ. Quy mô của nó lớn tới mức hoàn toàn che đi cả ngọn núi, và những đợt lốc xoáy trông như một bức tường gió vậy.
Hơn nữa, rất nhiều ma thú thể loại như sâu cát đang ẩn mình bên trong cơn bão, chúng sẽ tấn công bất ngờ không thương tiếc trong khu vực tầm nhìn bị giới hạn. Do đó, Hajime chỉ có thể gật đầu đồng tình với chuyện đám phiêu lưu giả hạng trung không thể nào vượt qua được bão cát để đi vào «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en».
“Mừng là chúng ta không phải đang đi bộ.”
“Thực vậy, ngay cả tiện nữ cũng không muốn phải lê thân vô chốn này.”
Nhìn ra cơn bão từ trong xe giống như Hajime, Shia và Tio cảm thấy biết ơn chiếc xe ma thuật. Cười gượng, Hajime lên tiếng, “Vậy, đi thôi.” và chiếc xe phóng đi. Lần này họ không đến chinh phục nó một cách nhàn nhã. Không có nhiều Tịnh Thạch ở trên bề mặt nên cần phải đi vào sâu bên trong mê cung nơi chưa ai đặt chân tới để lấy đủ số lượng cần thiết. Rồi khi họ đã đến phần sâu nhất, chắc hẳn sẽ có một lối tắt ra ngoài tương tự như những thứ mà họ đã trải nghiệm cho tới lúc này. Thế thì cả bọn sẽ có thể ngay lập tức trở về Ancadi.
Bản thân Hajime không hứng thú với an toàn của người dân Ancadi, nhưng cũng không phiền giúp họ một tay. Làm thế ít nhất cậu sẽ không cảm thấy tội lỗi với bạn đồng hành của mình, Kaori, cũng như cậu sẽ không để Myuu phải thấy một cảnh tượng khiến cô bé sốc nặng.
Trong khi nghĩ vậy, Hajime tập trung tinh thần và lao vào cơn bão cát.
Bên trong đó là một thế giới nhuộm màu nâu. Tương tự như màn sương ở «Thụ Hải Halteena», khó mà có thể nhìn thấy gì đằng trước. Ngoài ra nó còn có khả năng ảnh hưởng đến thể trạng của cơ thể, nên nó còn khó nhằn hơn làn sương kia nữa. Thế nên cho dù có sử dụng ma thuật đi nữa, thì việc vượt qua chỗ đầy bọn ma thú ẩn mình này quả thực gần như bất khả thi.
Ánh sáng phát ra từ đèn pha tạo bởi Lục Quang Thạch cắt xuyên qua không gian tối mờ nơi ánh mặt trời không vươn đến được. Tốc độ hiện tại là 30km/h. Nếu thông tin họ thu được trước đó là chính xác thì họ sẽ có thể phá qua được cơn bão cát trong năm phút.
Đúng lúc đó, đôi tai thỏ của Shia dựng lên và Hajime cũng phản ứng lại chỉ sau cô một nhịp. “Bám chắc vào!”, Hajime lớn tiếng và xoay mạnh vô lăng.
Ba con sâu cát với cái hàm mở rộng của chúng phóng lên từ bên dưới. Tránh khỏi cuộc phục kích, chiếc xe vạch ra hình chữ S trên mặt đất và Hajime tiếp tục chạy đi, chẳng hề để tâm gì. Với tốc độ của chiếc xe ma thuật thì tốt hơn là cứ nhanh chóng thoát khỏi bọn sâu cát thay vì mỗi lần đụng mặt là đánh với chúng.
Hai con sâu cát nữa tấn công từ hai bên chiếc xe trong khi nó bỏ qua ba con lúc trước mà phóng đi. Chúng căn thời gian quá chuẩn và chiếc xe sẽ phải nhận đòn ở phần thân. Tuy nhiên, nó sẽ đánh trúng mà chẳng làm xây xát nổi chiếc xe, chiếc xe sẽ chỉ quay sang bên mà thôi. Đó là lý do khi Hajime nhận ra những đòn tấn công bất ngờ bằng “Cảm Ứng Dấu Hiệu”, cậu ngay lập tức cố ngoặc tránh đi. Tuy nhiên, Yue và Tio ngăn cậu lại.
“… Nn, để đó cho em.”
“Cứ giao cho tiện nữ, thưa chủ nhân.”
Nghe hai người nói vậy, hajime không do dự lái xe theo đường thẳng vốn có. Sau đó, mấy con sâu cát khổng lồ phóng ra từ cái thế giới nhuộm màu nâu.
Tuy nhiên, đòn tấn công của bọn sâu từ hai bên trái phải thậm chí chẳng chạm được vào chiếc xe.
『 Phong Đao 』
Nhìn thấy con sâu cát từ bên trái, Yue lẩm nhẩm và một lưỡi đao gió ngay lập tức hình thành bên ngoài chiếc xe rồi bắn đi vẽ nên một đường từ đám cát bụi trong không khí. Thế là con sâu vừa mới nhảy bổ ra trước đó bị xẻ ngang, máu bắn tung toé.
Ở bên cánh phải do Tio đảm trách cảnh tượng cũng tương tự vậy.
“Hmm, quả như mong đợi ở Yue-san, ngọn gió đẹp lắm.”
“… Dĩ nhiên là tôi sẽ dùng phong nguyên tố ở giữa bão cát này rồi. Tio, cô cũng vậy, không ngoài mong đợi.”
Cả hai cùng đồng thời sử dụng phép thuật phong hệ, “Phong Đao”, mặc dù nó là một ma thuật sơ cấp nhưng “Phong Đao” bắn ra vừa rồi lại mạnh ngang phép trung cấp. Lý do là bởi họ lợi dụng cơn cuồng phong bên ngoài. Đơn giản mà nói, sức mạnh của ma thuật không chỉ phụ thuộc vào mỗi ma lực, do đó phép thuật tốt nhất được lựa chọn dựa theo điều kiện môi trường. Tuy nhiên, nói thì đơn giản nhưng rất khó có thể thực sự làm được điều này. Yue và Tio quả xứng với thiên bẩm của cả hai khi có khả năng vận dụng nó.
Đằng sau họ, ba con sâu cát lúc trước vẫn tiếp tục đuổi theo. Tốc độ của chúng khá đáng kể khi di chuyển trong lòng đất. Thấy phát bực, Hajime kích hoạt tính năng của chiếc xe ma thuật. Briiing!, âm thanh đó vang lên từ phần sau của chiếc xe và một phần đuôi của nó mở ra, vài vật thể tròn màu đen từ đó lăn xuống.
Khoảnh khắc khi vài cái trong số chúng chạm mặt bọn sâu cát đang truy đuổi dằng sau xe, một vụ nổ được tạo ra. Chấn động thổi bay mặt đất, mấy con sâu bay lên, vương vãi thịt và máu tươi. Càng nhiều vật thể đen, lựu đạn, lăn xuống và nổ tung nửa thân người mấy con sâu. Phần thân trên của chúng bị thổi bay, ngoe nguẩy giữa không trung và biến mất vào trong cơn bão cát.
“Uhya~, tuyệt vời. Hajime-san, chiếc xe này cài đặt tới bao nhiêu chức năng lận thế?”
Shia hỏi Hajime trong khi nhìn vào lũ sâu cát bị diệt gọn trong tích tắc từ cửa sổ đằng sau. Hajime nở một nụ cười bí hiểm.
“Nó còn có thể biến hình thành một vũ khí dạng người, một con golem khổng lồ.”
「 … 」
Mặc dù cả bọn muốn thét lên không thể nào, nhưng họ biết Hajime thực sự có thể làm chuyện đó, nên không chỉ Shia mà cả Tio và Yue cũng bắt đầu lặng lẽ dáo dác xung quanh chiếc xe. Cười khổ, Hajime lên tiếng, “Chỉ đùa thôi. Đúng là tôi không thể tạo nên một tính năng như thế được… dù cũng muốn lắm”. Tuy nhiên, Yue và hai cô gái kia tin chắc rằng một ngày nào đó Hajime sẽ có thể tạo ra một thứ như thế thật.
Sau đó, đám Hajime cũng bị tấn công bởi mấy loại ma thú như nhện khổng lồ màu nâu hay mấy con giống như kiến. Tuy nhiên, tất cả chúng đều bị nghiền nát bởi vũ khí trên xe và phép thuật của hai cô nàng Yue và Tio mà chẳng gây nổi thiệt hại gì, thậm chí còn chẳng dừng được chiếc xe nữa.
Lờ đi Shia đang thất vọng lẩm bẩm “Ở đây mình vô dụng rồi” từ ghế đằng sau, nhóm Hajime dễ dàng vượt qua cơn đại bão cát từng gây khó khăn cho rất nhiều phiêu lưu giả.
Buuahh!, đội của Hajime phóng ra khỏi cơn bão và đến được ngọn núi đá lớn gấp vài lần Uluru[2]. Đó là một nơi bình lặng được bao quanh bởi cơn bão xung quanh trông như bức tường và có thể nhìn thấy được bầu trời ở trên cao – mắt bão.
Lối vào «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» nằm trên đỉnh, nên họ tiếp tục đi lên con dốc bằng chiếc xe ma thuật. Bề mặt đá lộ ra một màu đỏ thẩm, hơi nước phun ra chỗ này chỗ nọ. Dù cho nó là một ngọn núi lửa hoạt động nhưng việc nó chưa bao giờ phun trào là một bí ẩn ngang tầm như Đại Mê Cung.
“Uwau… n-nóng quá.”
“Nn~…”
“Đúng thật. … nhiệt độ ở đây ở một đẳng cấp khác hoàn toàn với thời tiết khô hạn của sa mạc… Cho dù không có giới hạn thời gian đi nữa thì tốt hơn hết vẫn cứ chinh phục chỗ này mau lẹ thôi.”
“Hmm, còn tiện nữ thì cảm thấy thoải mái ở đây… tiện nữ không thể đợi được nữa… cảm giác nóng tới độ cơ thể này phải quằn quại trong đau đớn.”
“… Rồi tôi sẽ quẳng cô vô dung nham sau.”
Cái nóng ập đến ngay khi vừa bước ra khỏi xe, trừ Tio thì tất cả đều biểu hiện không hài lòng. Cũng bởi ở trong có máy điều hoà khiến cho họ còn cảm thấy nóng hơn nữa khi bước ra ngoài. Với tư cách những phiêu lưu giả trong thế giới khác cũng như những nhà du hành mà họ lại mắc chứng sợ ra ngoài như mấy kẻ hikikomori thì… đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Cả bọn không có nhiều thời gian, nên trong khi vẫn đang phàn nàn về cái nóng, họ nhanh chóng đi lên đỉnh núi, trèo lên dốc đá thoăn thoắt như thể chẳng cảm thấy chút trọng lượng nào. Kết quả là đám Hajime lên đến đỉnh trong chưa tới một giờ đồng hồ.
Trên đỉnh núi là một nơi phức tạp đầy những tảng đá kích cỡ khác nhau. Có những tảng đá bề mặt gồ ghề sắc nhọn, cũng có những tảng trơn nhẵn. Trông chỗ này như thể một nơi trưng bày mấy vật thể lạ ấy. Ngoài ra, họ có thể cảm nhận được đỉnh của cơn lốc cát ở gần đó.
Có một tảng đá lớn dị thường, và một nhóm những tảng hình thù kỳ lạ. Nó là một tảng đá hình vòng cung dài mười mét.
Nhóm Hajime tới đó và phát hiện một lối cầu thang đi vào bên trong «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» bên dưới tảng đá vòng cung ấy. Hajime đứng trước bậc thang và nhìn qua vai mình lần lượt về phía Yue, Shia và Tio. Dáng điệu tự tin, cậu cất lên tiếng nói thách thức Đại Mê Cung.
“Làm thôi nào!”
“Ừ!”
“Vâng!”
“Ừm!”
***
Bên trong «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» còn đáng kinh ngạc hơn cả «Đại Mê Cung Orcus» và «Đại Mê Cung Raisen».
Không hẳn là độ khó, mà phải nói cấu trúc bên trong rất đáng kinh ngạc.
Thứ nhất, dòng dung nham đang chảy giữa không trung. Không giống như đường thuỷ ở đất nước bán nhân, Faea Belgaen, mà dung nham đang ở giữa không trung chảy thành như một con sông. Dòng dung nham sôi sục, cháy đỏ ấy trông tựa một con rồng khổng lồ đang nhảy múa.
Cái thứ này chảy dọc theo hành lang và không gian rộng khiến cho những kẻ thách thức phải đề phòng không chỉ từ mặt đất mà còn cả trên đầu nữa.
Ngoài ra,
“Ukya!”
”Woops, cô không sao chứ?”
“Ha~, Hajime-san, cảm ơn. Em không thể cảm nhận được nó… dung nham đột nhiên phun lên từ mặt đất.”
Chính xác như những gì Shia nói, dung nham bất ngờ phun ra từ khắp các bức tường, đột ngột tới mức khó có thể cảm nhận trước được bất kỳ dấu hiệu nào, tương tự như mấy cái bẫy treo. May mắn là Hajime có “Cảm Ứng Nhiệt”. Nếu không có nó thì tốc độ khai phá của họ sẽ giảm xuống nhiều bởi cần phải cảnh giác.
Kèm theo đó, điều khiến cho mọi thứ thực sự khó nhằn là cái nóng sôi sục – cực kỳ nóng. Đó là nhiệt tự nhiên toả ra từ dòng dung nham xung quanh hành lang và các cái hang khiến cho cả đám cảm tưởng như ở trong nhà xông hơi, hay chính xác hơn là nằm trên một cái chảo dầu. Cái nóng chính là thứ phiền phức nhất trong «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en».
Mồ hôi đổ ròng ròng, đám Hajime tiếp tục tiến lên trong khi tránh né những giọt dung nham phun trào. Khi đến một vùng không gian rộng nọ, họ tìm thấy khắp nơi đầy rẫy những vết cắt nhân tạo. Chỗ đó bị xói mòn bởi những vết cắt trông như đến từ thứ gì đó kiểu cuốc chim, có một tinh thể nhỏ màu hồng nhạt lồi ra từ một phần bức tường.
“Oh? Thứ đó. Tịnh Thạch… đúng không?”
“Hmm, đúng là nó đấy, chủ nhân.”
Câu thắc mắc của Hajime được Tio hiểu biết rộng xác nhận. Hình như đây là nơi mà các phiêu lưu giả vượt qua được cơn bão cát để vào «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» khai khoáng.
“… Nhỏ thật.”
“Ở mấy chỗ khác cũng chỉ cỡ viên đá nhỏ…”
Như Yue vừa nói, Tịnh Thạch còn lại hầu như chỉ lớn bằng một ngón tay. Mặc dù chúng có thể được lấy ra và mang đi nhưng kích cỡ quả thực quá nhỏ. Quả nhiên chỉ thu thập mấy viên trên bề mặt thôi là không đủ chút nào, nên cần phải đi sâu vào trong để có thể nhanh chóng thu thập được số lượng lớn.
Lúc này, Hajime đang dùng “Tìm Kiếm Khoáng Vật” để tìm Tịnh Thạch ở xung quanh. Sau khi cậu cất mấy viên có thể dễ dàng thu thập, Hajime giục Yue và hai cô gái còn lại nhanh chóng đi tiếp.
Trong khi kinh tởm cái nóng ở nơi đây, họ tiến xuống đến tầng thứ bảy. Đây là tầng sâu nhất các phiêu lưu giả trước đó đến được. Không một ai tiến sâu hơn còn sống sót quay trở về. Thế nên, chuẩn bị tinh thần, nhóm Hajime tiến xuống tầng tám.
Đúng lúc đó,
GRuuOoOOOO!!!
Khi họ cảm thấy một luồng gió nóng thổi tới thì một ngọn lửa nóng rực bay đến tấn công nhóm Hajime từ chếch phía trước bên phải. Nó tiến đến trong khi vẽ một đường xoắn ốc trên bức tường màu cam.
『 Tai Ương Tuyệt Đối 』
Phép thuật của Yue kích hoạt chống lại ngọn lửa. Một quả cầu đen vặn xoáy xuất hiện trước nhóm Hajime. Đó là phép thuật trọng lực. Tuy nhiên nó không dùng để nghiền nát vật thể trên mặt đất.
Ngọn lửa dễ dàng thiêu con người thành tro bị hút vô quả cầu đường kính chỉ 60 cm và biến mất không một dấu vết. Ngọn lửa bị nuốt chửng bởi quả cầu thực sự đã bị vô hiệu hoá. Quả cầu đen xoáy, loại phép thuật mang tên 『 Tai Ương Tuyệt Đối 』 sản sinh ra trọng lực của riêng nó, hút mọi thứ đến gần và nuốt chửng chúng vào bên trong như một hố đen.
Khi đòn tấn công đã bị vùng siêu trọng lực của Yue nuốt mất, cả đám có thể thấy được nhân dạng kẻ tấn công.
Đó là một con bò. Nó đứng giữa dung nham, đồng thời cả cơ thể nó cũng phủ dung nham. Hai cái sừng cong ở trên đầu, ngọn lửa phì phò ra khỏi mõm nó theo từng hồi. Tính chống nhiệt của con ma thú này khiến Hajime vô thức muốn vặn lại.
Có lẽ bởi vì con Bò Magma tức giận khi thấy ma thuật đặc trưng của nó, ngọn lửa rực cháy, dễ dàng bị vô hiệu hoá, nó đánh chân thud! Thud! và chuyển sang tư thế húc.
Trước con Bò Magma, hố xoáy trọng lực Yue tạo ra ngay lập tức di chuyển như thể bị kéo về phía nó. Đúng lúc đó, con Bò Magma đồng thời tấn công bằng một ngọn lửa cô đặc. Đòn tấn công như lazer đến từ con bò mang sức mạnh gấp vài lần một đòn lửa thông thường.
Ngay cả lúc này, con bò vẫn trong tư thế sẵn sàng đâm đầu. Tuy nhiên, Yue, theo nghĩa đen, nhận đòn tấn công rồi trả về.
KABOOOOM!!
Không gian chấn động kèm theo tiếng nổ lớn, con bò magma đứng trên dung nham bị thổi bay bởi đòn đánh và bị dộng vào tường phía đằng sau. Tuy nhiên, “GRAAAAH!!”, nó gầm lên giận dữ và ngay lập tức đứng dậy. Lần này, nó bắt đầu xông tới một lần nữa bằng tất cả sức mạnh để đẩy lùi những kẻ xâm nhập.
“Hah… đúng như dự đoán, đòn tấn công bằng lửa không ảnh hưởng tới nó.”
“Chà, dù sao nó cũng bọc trong dung nham mà… nên chẳng trách được.”
Yue, người vừa phản lại cú bắn, cất tiếng phàn nàn. Gượng cười, Hajime định lấy Donner ra, nhưng Shia giơ tay ra ngăn.
“Hajime-san, để đó cho em!”
Mặc dù Hajime nghi ngờ Shia, đã thủ sẵn Doryukken trong tay, cô nàng khịt mũi cao hứng. Nỗi nghi ngờ của cậu tan thành cát bụi và cậu vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã hiểu. Đó là bởi cậu đoán Shia muốn kiểm tra thử tính năng mới lắp vào Doryukken vì con mắt ma thuật của cậu nhìn thấy Shia đang dồn ma lực của mình vào Doryukken.
“Được rồi~! Em chuẩn bị làm đây!”, Shia hét lên. Sau vài bước nhẹ nhàng, cô nhảy tới chỗ con bò magma đã di chuyển được vài mét tới gần nhóm Hajime.
Xoay một vòng giữa không trung và theo đà, cô nàng vung cây Doryukken về phía con bò trên mặt đất vô cùng chuẩn xác. Cô không hề nhắm trật, cây Doryukken vung xuống trúng trực tiếp vào đầu con bò. Ngay khoảnh khắc đó, những gợn sóng ma lực màu xanh nhạt lan ra từ trung tâm chỗ va chạm, kèm theo một chấn động kinh thiên. Đầu con bò nổ tung.
Dùng Doryukken mắc lại làm đòn bẫy, Shia lại xoay người. Cô nhảy qua cơ thể con bò đang trượt dài và hạ cánh đẹp mắt xuống phía bên kia.
“O-Ohh Hajime-san, dùng nó rồi em mới biết tính năng mới này tạo ra một lực rất đáng kinh ngạc.”
“Ah, có vẻ thế… anh vốn không rõ cái thứ “Chuyển hoá: Chấn động” này là gì nhưng nó tốt thật…”
Không chỉ Hajime, Yue và Tio cũng ngay lập tức buông lời khen ngợi đòn đánh cực mạnh vừa rồi của Shia. Đó là nhờ vào ma thuật đặc trưng mà Hajime vừa nhắc tới “Chuyển hoá: Chấn động”.
Cái “Chuyển hoá: Chấn động” này là một kỹ năng mới Hajime đạt được, một phân nhánh của “Chuyển hoá ma lực”. Hiệu quả của nó giống như từ ngữ đã diễn tả, chuyển hoá ma lực thành xung lực.
Nó là năng lực của cái con đầu ngựa mà cậu đã ngay lập tức nghiền thành mảnh vụn vài ngày trước ở «Đại Mê Cung Orcus». Cậu thực ra đã bí mật thu lấy thịt của nó, và khi cậu lấy cái cọc về, cậu đã ăn nó.
Nếu nó là một ma thú trung bình thì cả chỉ số và kỹ năng của Hajime sẽ chẳng tăng lên tẹo nào, nhưng cậu ăn nó bởi vì cậu nghĩ có lẽ nó có hiệu quả do con đầu ngựa đã có thể cầm cự với nhóm Kouki khi Kouki ở trạng thái đột phá giới hạn… Nhưng như cậu nghĩ, chỉ số không hề thay đổi gì hết; cậu chỉ nhận được ma thuật đặc trưng của nó mà thôi.
Sau đó, cậu sử dụng ma thuật sáng tạo và thêm “Chuyển hoá: Chấn động” vào một loại khoáng và lắp đặt vào trong Doryukken cải tiến.
Hajime nhìn cái đầu nổ tung của con bò magma vẻ hứng thú, nhưng cậu bị Yue giục phải nhanh lên.
Sau đó, số lượng ma thú tăng lên khi họ càng xuống sâu. Có loại ma thú dạng dơi rải dung nham từ đôi cánh, có loại màu đỏ xém dạng cá chình nhảy ra từ bức tường mà nó nung chảy, có loại dạng nhím bắn ra các mũi gai lửa, loại thì trông như tắc kè chỉ thò mặt ra từ trong dung nham và tấn công bằng cái lưỡi dầy dung nham giống như một cái roi trong khi bơi trong dòng sông dung nham phản trọng lực ở trên đầu, và thậm chí có cả những con rắn lửa…
Thực sự rất phiền phức khi cơ thể của bọn ma thú bọc trong dung nham hay cháy phừng phừng có thể vô hiệu hoá những phép thuật nửa vời, một số còn chơi trò núp trong dòng sông dung nham mà đột kích. Bọn ma thú không chỉ cố gây ra vết thương chí mạng bằng những đòn đánh từ cơ thể chúng không thôi, rất nhiều con cũng sử dụng cả dung nham xung quanh để tấn công; một tình huống mà chúng có lượng vũ khí vô hạn. Bên cạnh đó, chúng sẽ lẩn vào trong dung nham để đảm bảo an toàn.
Quả thực là ngay cả những phiêu lưu giả đủ khả năng đột phá qua cơn bão các cũng không thể xuống sâu hơn tầng bảy mà quay về. Hơn nữa, dù rằng có thể tiêu diệt bọn ma thú thì kích cỡ và chất lượng ma thạch cũng chỉ ngang bằng với ma thú tầng bốn mươi ở «Đại Mê Cung Orcus», ngay cả sự tồn tại của một khoáng sản giá trị như tịnh thạch cũng không làm thay đổi gì nhiều lợi nhuận. Nên cũng dễ hiểu khi không ai muốn thách thức chỗ này.
Kèm với đó, điều phiền nhất vẫn là cái nóng cứ không ngừng tăng.
“Haa, haa… nóng quá.”
“… Shia, cô thấy nóng là vì cô nghĩ nó nóng đấy. Cái thứ đang chảy đó chỉ là nước thôi… Thấy chưa, giờ nó mát rồi, fufu.”
“Ah, chủ nhân! Yue bắt đầu không chịu nổi rồi! Đôi mắt cô ấy trở nên vô hồn kìa!!”
Trừ Tio ra, cả bọn Hajime xuống sức bởi cái nóng kinh khủng. Lúc này, cậu lấy ra mấy loại Tạo Tác điều hoà không khí… nhưng mà chỉ giống như vẩy nước vô dầu ấy. Cả đám mồ hôi tuôn như thác. Thấy ý thức của Yue và Shia sắp nhoà đi, Hajime vừa lau mồ hôi vừa suy tính cần phải để họ nghỉ ngơi một chút.
Khi họ đi tới một khoảng đất rộng, Hajime dùng “Biến Đổi” lên một bức tường cách xa dòng dung nham tạo nên một cái hang. Cậu giục Yue và hai cô gái kia vào bên trong rồi đóng lối vào lại thật kín để cái nóng từ dung nham không thể trực tiếp lan đến chỗ họ. Hơn nữa, cậu sử dụng “Phân tách khoáng vật” và “Biến đổi nén ép” để phủ lên bức tường của căn phòng một lớp vật chất cứng nhằm mục đích cho cả bọn không bị tấn công bởi mấy con ma thú cá chình và những đợt phun trào dung nham.
“Phù… Yue, em tạo một tảng băng được không. Chúng ta sẽ nghỉ ở đây một chút. Nếu cứ tiếp tục thì chẳng lạ khi chúng ta mắc một sai lầm chí mạng đâu.”
“Ừm… được thôi.”
Tuy đôi mắt trống rỗng, Yue vẫn gọi lên băng hệ ma pháp và một khối băng lớn xuất hiện giữa căn phòng. Mặc dù Tio không ngại cái nóng nhưng cô nàng vẫn tạo ra gió thổi lấy khối băng làm tâm. Nhờ cơn gió Tio tạo ra, không khí lạnh từ tảng băng ngay lập tức hạ nhiệt độ căn phòng.
“Whaa~~, mát quáááá~, em có thể sống lại rồiiii~.”
“… Hmmmm~.”
Ngồi bệt xuống, Yue và Shia lim dim mắt sảng khoái. Thế là ra đời Yue-mềm-nhũn và Shia-mềm-nhũn.
Trong khi đang nghĩ hai người họ moe thật, Hajime lấy ra mấy chiếc khăn từ “Hộp Châu Báu” rồi đừa cho mọi người.
“Yue, Shia, tận hưởng bản thân là tốt nhưng lau mồ hôi cái đã. Chuyển động của hai người sẽ bị cùn đi nếu quá lạnh đấy.”
“…Ừm~.”
“Đã rõ~.”
Đáp lại bằng giọng kéo dài ra, Yue và Shia chậm rãi nhận lấy khăn. Nhìn họ như vậy, Tio nói với Hajime.
“Chủ nhân, đừng mất cảnh giác quá, được chứ?”
“Cả cô nữa. Cái nóng này quả thực rất nguy hiểm. Tôi phải làm một loại tạo tác điều hoà tốt hơn mới được…”
“Hmm, thứ này mà có thể hạ gục chủ nhân… Đây chắc là khái niệm của Đại Mê Cung này rồi.”
Thay vì nói là hạ gục, nóng muôn đời vẫn là nóng thôi, còn Tio, người cũng đang dùng khăn lau mồ hôi, khiến Hajime cảm thấy ngờ ngợ điều cô vừa nói.
“Khái niệm?”
“Mhm. Tiểu nữ đã nghe nhiều điều từ chủ nhân, nhưng mà có thứ gọi là thử thách, đúng không? Nếu mục đích là để thách thức Thần… vậy thì nó phải dựa trên nhiều khái niệm, đó là điều tiểu nữ nghĩ. Ví dụ như, «Đại Mê Cung Orcus» tiểu nữ nghe chủ nhân kể lại có rất nhiều ma thú, nên khi tiến càng sâu thì đối tượng càng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu. «Đại Mê Cung Raisen» vô hiệu hoá khả năng mạnh mẽ mang tên ma thuật, rèn giũa phản xạ của đối tượng trước bất kỳ loại tấn công nào. «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» này có lẽ là dùng sức nóng để ngăn cản tập trung và cách mà đối tượng phản ứng lại trước những đòn tấn công bất ngờ trong tình cảnh như thế này, đúng không?”
“… Đúng thật… Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện này vì suy cho cùng tôi chỉ cần chinh phục nó thôi… nhưng các thử thách được những Người Gải Phóng dùng để “dạy” chúng ta à.”
“Ra vậy”, Hajime gật đầu trước phỏng đoán của Tio. Cô ấy sở hữu hiểu biết sâu rộng mặc dù cho chỉ là một con khổ dâm hết thuốc chữa, và Tio khi giữ kẻ thông thường có thể được xem như một người đẹp tóc đen toát ra vẻ gợi tình quyến rũ… nên Hajime nhìn vào cô ta bằng ánh mắt thương hại.
Thế nhưng, khi thấy những giọt mồ hôi của Tio chảy xuống từ cổ rồi biến mất vào trong cái thung lũng giữa hai quả núi đôi kia, Hajime vội ngoảnh mặt đi. Ánh mắt cậu quay sang quần áo của Yue và Shia ướt đẫm mồ hôi. Nhận ra những chỗ ẩn ẩn hiện hiện trên da họ, đôi mắt cậu bị kéo về phía Yue.
Có lẽ bởi vì cô nàng đang lau mồ hôi, nhiều phần da thịt bị lộ ra từ bộ đồ trắng tinh của cô ấy. Da của cô hơi ửng đỏ do cái nóng. Phần da trần bóng láng bởi mồ hôi và hơi thở gấp gáp hơn thông thường thực sự quá khêu gợi.
Vô thức, Hajime quên cả việc quay mặt đi và cứ tiếp tục nhìn cô, nhưng ánh mắt cậu đột nhiên chạm mắt Yue đang ngẩng lên. Quên mất tình cảnh hiện tại do bị quyến rũ… và phần nào bị kích thích, Hajime thấy tội lỗi, cố nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, ngay trước khi cậu kịp quay đi, Yue bắt được ánh mắt của Hajime liền nở một nụ cười mê hoặc. Với bộ quần áo vẫn còn xộc xệch, cong người như một chú mèo, cô nàng chậm rãi bò trên tứ chi tiến lại gần Hajime. Đôi mắt ngà ngà say của cô sẽ không để ánh mắt Hajime thoát được, hai má nhuốm đỏ vì cái nóng, và một phần ngực cứ thấp thoáng mỗi lần cô di chuyển…
Yue ngay lập tức đến được chỗ Hajime trên bốn chi, ngồi lên đôi chân bắt chéo của cậu, nhìn cậu từ dưới lên, và bằng một giọng ngọt ngào, hư hỏng…
“… Hajime, lau cho em không?”
Hajime vô thức nhận lấy cái khăn từ cô ấy, ánh mắt cậu dính chặt vào đôi mắt Yue. Trong đầu thì vang lên tiếng “Ah, chết tiệt. Mình không thể chống lại Yue trong tình trạng này”, cậu nghĩ vậy trong khi cười gượng. Lặng lẽ, cậu cố trượt đôi tay trên chiếc khăn đặt ở cổ Yue… nhưng bị lời phản đối của Shia ngăn lại.
“H-A-I N-G-Ư-Ờ-I! Làm ơn để ý thời gian địa điểm điều kiện một chút đi! Chúng ta đang vội và ở đây là Đại Mê Cung đấy! Gừ! Thiệt tình, hừ!”
“Không, chậc, umm. Chẳng trách tôi được, đúng không? Yue gợi cảm quá nên tôi không thể lờ cô ấy đi được.”
“… Hajime lặng lẽ nhìn tôi trông rất dễ thương.”
“Hai người không hối lỗi một chút được à? Mà ngay từ đầu tại sao Hajime-san không nhìn vào em chứ? Ngay cả khi em ở sát bên Yue-san và cũng trong tình trạng như thế này… Chết tiệt, sự tự tin của mình trượt dốc không phanh mất rồi~. Này, Tio-san cũng nên nói gì đó đi chứ.”
“Chà, hai người đó say đắm nhau mà. Nên tiểu nữ nghĩ cũng khó trách, đúng không? Tiểu nữ cũng muốn chủ nhân sỉ vả tiểu nữ không màng nơi chốn… tuy nhiên, thì, chủ nhân đã phản ứng với ngực của tiểu nữ một chút~. Tiểu nữ cảm thấy lần này như vậy là đủ rồi. Kufufu.”
Đó là một lời bình luận biến thái như thường lệ của Tio. Thế nhưng, Hajime bị phát hiện rằng cậu cảm thấy mồ hôi chảy vào giữa ngực Tio khiến cô ấy trông gợi cảm. Nghe vậy, “Anh còn chả thèm nhìn vào em!”, Shia hét lên giận dữ. Shia đã quên mất TĐĐ (thời gian, địa điểm, điều kiện) cô vừa nói trước đó và bắt đầu cởi đồ trước mặt Hajime.
“Vậy, tiện nữ cũng cởi luôn”
Nhưng Hajime liền bắn đạn cao su để khiến bọn họ im lặng vì nếu không mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Hajime tiếp tục lau mồ hôi cho Yue trước mặt Shia với bộ ngực trần và Tio đang quằn quại trong khi nở nụ cười ghê tởm. Cậu thầm thở ra nhẹ nhõm vì Kaori không có ở đây.
Chú thích
↑ Lâu đài trên mây trong một bộ anime rất nổi tiếng của Nhật, mình lười lắm nên ai có nhu cầu thì search google nhé
↑ Uluru, cũng được gọi là đá Ayers (Ayers Rock), là một khối kiến tạo sa thạch ở phía nam của Northern Territory, miền trung Australia. Nó nằm cách thành phố lớn gần nhất là Alice Springs về phía nam 335 km; 450 theo đường bộ. Kata Tjuta và Uluru là những điểm nổi bật chính của Vườn quốc gia Uluru - Kata Tjuta. Uluru được xem là nơi thiêng liêng của những người bản xứ Pitjantjatjara và Yankunytjatjara. Khu vực này có nhiều suối, vũng nước, hang động và các bức họa cổ. Uluru là một di sản thế giới.