Giữa vùng đồng bằng rộng lớn là một xa lộ kéo dài về hướng Bắc. Gọi là xa lộ vậy thôi chứ nó thật ra chỉ là khoảng đất không có cỏ mọc vì bị giẫm lên quá nhiều, nên tự nhiên trở thành con đường. Vì không có mấy thứ như hệ thống giảm xóc xe ngựa ở thế giới này, nên người phu xe chắc chắn sẽ bị tê rần cả mông một khi đến nơi.
Đột nhiên, một cái bóng chạy qua con đường không bằng phẳng với tốc độ khó tin. Trên cơ thể màu đen của nó là hai cái bánh xe tiến về phía trước trên mặt đường gồ ghề, mang theo hình bóng của 3 con người.
Họ là Hajime, Yue và Shia. Ba người đang di chuyển trên xa lộ với tốc độ khác xa lúc mà họ ở Đại Vực Raisen. Chắc phải hơn 80km/h. Vì không có thứ gì cản trở phép thuật của Hajime nên chiếc xe ma thuật hai bánh có thể phô diễn tốc độ vốn có của nó. Thứ tự ngồi của họ cũng như thường lệ: Yue ngồi giữa hai cánh tay Hajime, và Shia ngồi sau lưng cậu. Đôi tai thỏ của Shia đang phấp phới pata pata trong gió.
Trời đẹp với ánh nắng ấm áp đổ xuống, và Yue dùng phép thuật của mình để điều chỉnh áp lực gió nên có thể nói là thời tiết tốt để du hành. Thực ra, Yue và Shia đang nhắm mắt lại cảm nhận ánh mặt trời và làn gió dễ chịu bằng cả cơ thể mình.
"Hau~, tuyệt quá~, Yue-saa~n. Chúng ta nên đổi chỗ khi về nhé."
"… … Không có chuyện đó đâu. Đây là chỗ của tôi."
"Eh~, đừng nói thế chứ, đổi chỗ đi mà~, ở đằng sau tuyệt lắm~"
Shia đòi Yue đổi chỗ bằng giọng nũng nịu cho bằng được. Mặt mày khó chịu, Hajime ngoái lại nhìn khuôn mặt thoải mái của Shia thay Yue.
"Cô biết đấy, cô không thể ngồi đằng trước được, không hiểu à? Hơn nữa, cô sẽ chỉ cản trở tôi thôi. Đặc biệt là đôi tai thỏ đó. Chúng sẽ bị gió thổi đập vào mắt tôi mất."
"Ah~, đúng rồi ha~"
"… … Không ổn, cô ta sắp ngủ gục rồi."
Có vẻ như Shia đã nửa ngủ vì cảm giác quá đỗi dễ chịu. Cô ấy tựa đầu lên vai Hajime cùng với toàn bộ sức nặng của mình. Lúc nãy khi nói chuyện với Yue thì Shia cũng gật gà rồi.
"Chậc, với tốc độ này chúng ta chỉ cần một ngày là đủ. Tôi sẽ chạy không ngừng nghỉ, nên tới lúc nào cần thì hãy cứ nghỉ ngơi."
Như Hajime nói, nhóm của cậu đang đi tới một thị trấn chỉ cách một ngày đường; thị trấn gần nhất với dãy núi phía bắc nơi party của Will nhận nhiệm vụ điều tra. Ba người đã đi như vậy mà không hề ngưng nghỉ, nên họ hẳn sẽ tới nơi lúc mặt trời lặn và bắt đầu tìm kiếm sau khi qua đêm ở thị trấn. Lý do họ vội vàng như vậy à, dĩ nhiên, do càng để lâu thì khả năng sống sót của party của Will càng giảm. Nhưng bởi vì Hajime hiện tại lại tích cực vì lợi ích của một người khác, cho nên Yue đang nhìn lên vẻ nghi ngờ. Hajime cười gượng khi cậu thấy Yue nghiêng đầu một cách đáng yêu giữa hai cánh tay cậu.
"… … Hăng hái vậy?"
"Aa, anh ta còn sống thì tốt hơn mà. Nếu như thế thì ông già đó sẽ thực sự rất biết ơn. Dù sao thì, mấy rắc rối từ vương quốc và giáo hội cũng đang chờ đợi chúng ta. Cho nên không phải có nhiều hỗ trợ thì sẽ tốt hơn sao? Anh hoàn toàn không muốn đối phó với chúng từng cái một đâu?"
"… … Em hiểu rồi."
Thực ra, cậu không biết với sự trợ giúp của Ilwa thì làm được những gì. Mà thực ra khả năng ông ta vô dụng có khi lại lớn hơn. Nhưng, nếu có thể đạt được nó chỉ với công việc nhỏ nhặt như vậy thì cũng không phải là phí phạm.
"Anh cũng có nghe rằng đích đến của chúng ta, thị trấn ven hồ, có rất nhiều sông. Đó là lý do vùng ngoại vi của thị trấn này là nơi sản suất gạo số một của lục địa."
"… … Cánh đồng lúa?"
"Ou, nói cách khác nó là gạo. Gạo đấy. Nó là thức ăn chủ yếu ở quê nhà anh, Nhật Bản. Anh thậm chí chưa được ăn thứ đó kể từ lúc tới đây. Vậy nên, dù anh không biết nó có phải cùng loại không nhưng anh muốn nhanh được nếm thử."
"… … Nn, em cũng muốn ăn… … còn… …Tên thị trấn?"
Hajime nhìn đăm chiêu trong khi nhớ lại những món cơm. Thấy vẻ mặt say sưa của Haijme, Yue, thực ra còn chưa nghe tới tên thị trấn, hỏi cậu. "Hah", Hajime giật mình, cậu thậm chí có hơi xấu hổ khi nhận ra ánh mắt của Yue. Rồi cậu đáp lại với giọng hơi lớn để che giấu nỗi xấu hổ của mình.
"Đó là một thị trấn ven hồ tên là Ul."
***
"Haa, hôm nay cũng không có manh mối gì luôn,… Shimizu-kun, em đã biến đi chỗ quái nào vậy…"
Với đôi vai rũ xuống bất lực, người đang đi dọc con đường chính thị trấn Ul cũng chính là là một trong số những người được triệu hồi đến thế giới này; sensei, Hatayama Aiko. Vẻ tươi tắn thường ngày của cô đã biến mất. Hiện tại, cô đang bị dằn vặt bởi nỗi lo âu trong khi tỏa ra xung quanh một bầu không khí u ám. Bằng cách nào đó mà màu sắc con đường, thậm chí ánh đèn đường cũng ảm đạm hơn mọi khi.
"Aiko, đừng thất vọng thế. Chúng ta vẫn chưa biết gì cả. Chỉ cần nghĩ cậu ấy vẫn ổn là đủ rồi. Em thậm chí không có niềm tin thì còn làm được gì nữa."
"Đúng vậy, Ai-chan-sensei. Phòng của Shimizu-kun không có vẻ gì là bị tấn công. Nên không phải là khả năng cậu ấy tự mình ra ngoài cao hơn sao? Xin đừng chỉ nghĩ những chuyện tồi tệ như vậy."
Bởi vì Aiko đang thất vọng, đội trưởng đội bảo vệ độc quyền của Aiko: David, và học trò của cô ấy: Yuka, nói với cô. Xung quanh là những hiệp sĩ và đám học sinh thân thuộc. Họ cũng vô cùng lo lắng cho Aiko và cố bắt chuyện với cô.
Một trong những học sinh, Shimizu Yukitoshi đã biến mất khoảng hơn hai tuần trước. Aiko và những người khác đã cố tìm kiếm cậu ta, lật tung từng hòn đá một. Tuy nhiên, vẫn không biết được cậu ta ở đâu. Không ai trông thấy cậu ta ở thị trấn này, nên họ đã gửi tin tới những thị trấn và làng mạc lân cận, nhưng rốt cục nỗ lực của họ cũng vẫn vô ích.
Mặc dù, ban đầu họ nghĩ cậu ta bị dính vào một vụ tai nạn nhưng phòng của Shimizu lại rất sạch sẽ. Bản thân Shimizu lại là một "Hắc Pháp Sư", một phân lớp sở hữu thiên hướng phép thuật bóng tối. Cậu ta cũng có tài năng với các hệ phép khác nữa, do đó mà cậu ta không thể nào lại bị hạ bởi đám côn đồ xung quanh đây. Đa số họ nghĩ cậu ta đã tự rời đi.
Hơn nữa, Shimizu là một học sinh loại hướng nội ngoan hiền ít giao du. Thậm chí trong số bạn bè cùng lớp cậu cũng không đặc biệt thân thiết với ai. Chuyện cậu ta muốn làm vệ sĩ cho Ai-chan cũng khá bất ngờ. Bởi thế, ngoài Aiko ra, các học sinh đều chắc ăn về sự an toàn của cậu ta. Họ lại lo hơn về Aiko, người đã trở nên càng ngày càng xuống tinh thần. Không cần nói cũng biết những hiệp sĩ hộ tống lo lắng thế nào.
Do những lời lo lắng cứ đến hết cái này tới cái khác, Aiko thầm trách bản thân. Dù cho cậu ta có bị vướng vào một tai nạn hay tự thân biến mất, không quan trọng, nó không thay đổi thực tế rằng điều đó làm cô lo lắng. Tuy nhiên, hiện tại cô phải gác chuyện đó qua một bên. Giờ đây trách nhiệm của cô là phải vực dậy các học sinh bên cạnh mình. Do đó, "Mình là giáo viên của bọn trẻ!". Aiko hít sâu rồi lấy hai tay tát vào mặt mình để hồi phục tinh thần.
"Mọi người, xin lỗi vì làm mọi người lo lắng. Đúng như mọi người nói. Cứ ủ ê cũng không được gì. Shimizu là một pháp sư xuất sắc. Em ấy chắc chắn sẽ ổn thôi. Tạm thời chúng ta cứ tin là em ấy vẫn an toàn. Giờ thì, bữa tối nay hãy ăn no bụng để chuẩn bị cho ngày mai nào!"
Mặc dù họ biết cô đang làm quá lên, nhưng đám học sinh ngoan ngoãn hô đáp lại "Vâ~ng", khi chúng vui vẻ lên. Những hiệp sĩ cũng mừng do biểu hiện của cô ấy đã khá hơn.
KARANh KARANh
Khi âm thanh đó vang lên, cánh cửa nhà trọ mà Aiko và những người khác đang cư trú mở ra. Nó là nhà trọ số một của thị trấn Ul, tên là "Nhà Trọ Nàng Tiên Nước". Một thời gian dài trước đây, có một cặp vợ chồng tiên tử sống ở hồ Uldeia, đó là nguồn gốc cái tên quán trọ. Uldeia nổi danh là hồ lớn nhất lục địa, và nằm ở ngoại vi thị trấn Ul. Kích thước của nó gấp khoảng bốn lần hồ Biwa ở Nhật.
Tầng trệt của "Nàng Tiên Nước" là một nhà hàng. Những món ăn nó phục vụ cũng là đặc sản của Ul. Bên trong rất yên tĩnh, đặt những cái bàn và quầy bar toát ra không khí trang trọng. Đồ trang trí được làm tỉ mỉ nhưng không quá hào nhoáng. Hơn nữa, có một cái đèn chùm giản dị treo trên trần, và những bông hoa được thêm vào không gian tĩnh lặng. Nó làm người ta nhớ tới từ "không gian đẹp", một nhà trọ nơi người ta có thể cảm nhận bề dày lịch sử của nó.
Ngay từ đầu, Aiko và những đứa học sinh của cô không không thể bình tĩnh lại vì nhà trọ này quá cao cấp. Với danh tiếng của nhóm Aiko thì không lý nào họ lại có thể ở trong một quán trọ bình dân được, kể từ khi mà người dân bắt đầu gọi họ là "tông đồ của Thần Linh" và "Nữ Thần Mùa Vụ". Sau một vài lời thuyết phục của những hiệp sĩ thì họ đồng ý trọ lại nơi đây trong thời gian ở thị trấn Ul.
Thực tế thì họ đã dành thời gian của mình ở những căn phòng xa hoa trong Lâu Đài Hoàng Gia, nên Aiko và đám học sinh đã dần trở nên quen với nó. Giờ quán trọ này đã trở thành nơi mà họ có thể thực sự thư giãn. Với Aiko và những người khác kiệt quệ trở về từ công việc cải thiện mùa màng và tìm kiếm Shimizu, những món ăn ở quán trọ này là thú vui thường ngày của họ.
Tất cả họ đều được ngồi ghế VIP ở phần sâu nhất bên trong quán trọ, và họ tận hưởng bữa tối ngày hôm nay.
"Aa, lúc nào cũng ngon thật~ Tôi chưa bao giờ nghĩ có thể được ăn cà ry ở thế giới này."
"Chà, mặc dù nó trông giống món hầm… … Không, phải chăng nó là cà ry trắng?"
"Không đâu, có cả một bát cơm đặt tempura mà, nhớ không? Ngay cả nước tương cũng tuyệt vời, đúng chứ? Không phải Nhật Bản kém hơn chắc?"
"Chuyện đó, không phải tại Tamai-kun chỉ toàn ăn hàng làm sẵn thôi sao? So sánh nó với của Hokaben là không hay đâu."
"Chà, tôi sẽ chọn thứ giống cơm chiên này. Nên dừng chuyện này ở đây đi."
Trạng thái căng thẳng của đám học sinh cứ dâng lên mỗi tối bởi những món ăn ở đây gần giống với Trái Đất. Mặc dù có một chút khác biệt về hình thức và hương vị, nhưng bản thân nội dung món ăn lại giống với bản sao của nó ở Trái Đất. Sự phong phú về nguyên liệu cũng là một trong những lý do làm tăng chất lượng các món ăn ở Ul. Ngoài gạo ra, còn có các loại cá từ hồ Uldeia, thêm với các loại rau và gia vị từ dãy núi phía bắc nữa.
Trong khi Aiko và những người khác thưởng thức bữa ăn ngon một cách vui vẻ, một ông lão với bộ râu hoành tráng khoảng 60 tuổi mỉm cười đến gần họ.
"Mọi người thấy bữa ăn hôm nay thế nào? Nếu có gì góp ý, xin đừng ngại nói với chúng tôi."
"Ah, ông chủ-san."
Người nói chuyện với nhóm Aiko là chủ nhà trọ "Nàng Tiên Nước": Foss Selo. Ông thẳng lưng dậy, đôi mắt khẽ híp, mái tóc xám lẫn với tóc đen chải ngược. Ông là một người rất hợp với phong thái của nhà trọ này.
"Không đâu, hôm nay cũng rất ngon. Nó chữa trị cho chúng tôi mỗi ngày đấy."
Khi Aiko mỉm cười đáp lại, Foss vui vẻ nói, "Cảm ơn vì lời khen", và cũng mỉm cười. Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, biểu hiện của ông ấy tối sầm lại như thể muốn xin lỗi. Với Foss luôn mỉm cười dịu dàng thì vẻ mặt này không phù hợp chút nào.
"Thực ra, mặc dù đáng tiếc phải nói nhưng… tôi chỉ có thể phục vụ những món sử dụng gia vị như thế này hôm nay nữa thôi."
"Eh!? Ý ông là, chúng tôi không thể ăn Nilshisseer (phiên bản cà ri của thế giới này) nữa sao?"
Sonobe Yuka, một người yêu cà ri, bị sốc và cố hỏi lại.
"Vâng, tôi xin lỗi. Mặc dù có dùng bao nhiêu nguyên liệu… thì bình thường vẫn đủ… Tuy nhiên, trong những tháng gần đây khu vực này trở nên bất ổn, nên số người đi thu hoạch nguyên liệu đã giảm đáng kể. Thậm chí một vài ngày trước, một party phiêu lưu giả đến điều tra tình hình cũng đã mất tích. Do đó, càng nhiều người không muốn tới đó nữa. Rốt cục trở thành tình trạng mà quán trọ này không biết khi nào thì hàng hoá sẽ tới nữa."
"Umm… Ý ông nói chuyện bất ổn là thế nào?"
"Đại loại như trông thấy những nhóm ma thú ấy… Lúc trước miễn là đừng đi sâu vào những ngọn núi ở dãy núi phía bắc thì vẫn tương đối an toàn. Mặc dù hình như có những ma thú mạnh bên trong ngọn núi nhưng chúng không bao giờ tự ý đến gần. Tuy nhiên, gần đây lại có người nhìn thấy những nhóm ma thú trong ngọn núi mà chúng đáng lẽ không nên có mặt."
"Thật đáng lo ngại…"
Aiko nhíu mày. Những người khác phần nào phiền muộn và đồng loạt nhìn nhau. Foss nói bằng thái độ hối lỗi, "Đây không phải chủ đề thích hợp để nói khi đang ăn, nhỉ?", rồi ông ấy tiệp tục nói với giọng hồ hởi để lấy lại không khí.
"Tuy nhiên, tai ương lần này chắc có lẽ sẽ được giải quyết sớm thôi."
"Ý ông là sao?"
"Thực ra, hôm nay có mấy người khách mới vừa tới lúc mặt trời lặn. Có vẻ họ định đến chỗ dãy núi phía bắc để tìm kiếm những phiêu lưu giả đã mất tích. Họ được bổ nhiệm bởi Trưởng Chi Nhánh của Hội quán Fhuren, nên chắc họ đều là những nhân vật tầm cỡ. Nếu là họ chắc có thể xác định nguyên nhân của tai hoạ này."
Mặc dù Aiko và đám học sinh vẫn đang ngồi ăn, những hiệp sĩ hộ tống dẫn đầu là David hiện đang ngồi ăn chung với họ thốt ra tiếng "Hô", với giọng điệu nửa ngưỡng mộ nửa hứng thú. Thậm chí trong số những nhân viên của hội quán, thì Trưởng Chi Nhánh của Fhuren vẫn được xem là hạng nhất. Ai đó mà được đích thân ông ta chỉ định nhiệm vụ nghĩa là họ thực sự có khả năng hoàn thành việc mà chỉ những người mạnh mẽ mới có thể thực hiện. Nỗi tò mò càng tăng bởi vì họ muốn chiến đấu ở cùng chiến tuyến với những người như vậy. Trong đầu những hiệp sĩ đang liệt kê ra những phiêu lưu giả cấp "Hoàng Kim" nổi tiếng.
Aiko và đám học sinh đang nhìn vào cuộc nói chuyện khác với ngày thường của David và các hiệp sĩ, rồi họ bắt đầu nghe những giọng nói đến từ cầu thang dẫn lên tầng hai. Đó là giọng của một nam và hai nữ. Có vẻ như một cô gái trong bọn đang than phiền với chàng trai. Người phản ứng với những giọng nói đó là Foss.
"Oya, nói Tào Tháo Tào Tháo đến . Chính là họ, thưa các hiệp sĩ. Nếu các ngài muốn nói chuyện với họ thì hãy làm lúc này vì họ sẽ rời đi vào sáng mai."
"Vậy à, tôi hiểu rồi. Nhưng, những giọng nói đó không phải hơi trẻ sao. Có ai cấp "Hoàng Kim" trẻ vậy không nhỉ?"
David và các hiệp sĩ vốn đã hoàn toàn ghi nhớ những người cấp "Hoàng Kim" trong đầu, nhưng không có ai với giọng trẻ như vậy. Một vài người trong số họ nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Trong khi họ đang bối rối, bộ ba vừa nói chuyện vừa tiến đến.
Chỗ ngồi của Aiko và những người khác là ở tận trong cùng với ba mặt là tường. Từ chỗ đó họ có thể nhìn mọi ngóc ngách trong quán trọ. Hiện tại, nó đã được làm thành một phòng kín bằng cách sử dụng rèm che. Không cần phải nói, bên trong là nhóm của Aiko: người được chào đón như "Nữ Thần Mùa Vụ", điều đó khiến họ càng trở nên nổi bật. Do vậy mà nhóm thường xuyên dùng rèm che mỗi khi dùng bữa. Ngay cả hôm nay cả đám cũng đóng rèm lại để không bị nhìn thấy.
Từ bên kia chiếc rèm, họ có thể nghe cuộc trò chuyện của một chàng trai và hai cô gái.
"Mồ, em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu đây. Xin hãy dừng việc bỏ em lại một mình và tạo dựng thế giới riêng của hai người đi. Nó khiến em rất, rất là cô đơn đó. Anh có nghe không vậy? "Hajime"-san."
"Tôi nghe rồi, tôi nghe cô mà. Nếu không muốn nhìn chuyện đó thì cô cứ đi mà ở phòng khác."
"Nmah! Cô có nghe anh ta vừa nói gì không, Yue-san? "Hajime"-san vừa nói mấy lời lạnh lùng kìa."
"… "Hajime" … tồi tệ!"
"Vâng, vâng."
Từ cuộc nói chuyện của họ, cái tên mà những cô gái nhắc tới ngay lập tức làm tim Aiko giật thót. Hai cô gái kia vừa nói gì vậy? Chàng trai đó tên gì? Giọng của cậu ta… không phải giống như "em ấy" sao?, là câu hỏi ngay lập tức nổi lên trong đầu Aiko. Cô cứng đơ người như thể có gì đó trói chặt thân thể, nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm rèm.
Điều tương tự cũng xảy đến với Sonobe Yuka và những học sinh khác bên cạnh cô. Trong đầu họ, suy nghĩ về một chàng trai nọ vốn đã biến mất vào sâu trong vực thẳm bốn tháng trước nay lại hiện lên. Cậu ta là người mà đám học sinh tin sái cổ rằng "đã chết ở cái thế giới khác này". Một cậu trai mà họ muốn quên đi bằng được, một người nổi bật theo cả cách tốt lẫn xấu.
Thấy biểu hiện bất thường của Aiko và đám học sinh, Foss và các hiệp sĩ cố gắng gọi tên họ với cái nhìn đờ đẫn, nhưng không ai phản ứng lại. Những hiệp sĩ thắc mắc cái quái gì đang diễn ra khi họ nhìn khuôn mặt những người kia. Rồi, Aiko thốt ra một cái tên.
"… Nagumo-kun?"
Bởi những lời cô vô thức thốt ra, cơ thể cô ấy vốn bị đông cứng do tình huống không lường trước được nay đã lấy lại tự do. Aiko ngay lập tức đứng dậy và chiếc ghế cô ngồi ngã xuống nền đất. Sau đó cô ấy kéo rèm ra, mạnh đến mức như muốn xé toạt nó. SHAAAA!!
Vì tiếng ồn bất ngờ phát ra khi chiếc rèm bị kéo, bộ ba chàng trai và hai cô gái chỉ có thể ngây ngốc nhìn sang.
Aiko chưa kịp xác nhận xem người phía kia là ai thì đã hét lên. Đó là cái tên của người học sinh rất đỗi quan trọng đối với cô.
"Nagumo-kun!"
"Ah?......... Sensei?"
Trước mắt cô, với đôi mắt mở to kinh ngạc, là một cậu trai tóc trắng mang băng bịt mắt. Cậu ta trông khác hẳn với Nagumo Hajime trong ký ức của cô. Không chỉ diện mạo, mà cả không khí xung quanh cậu ta cũng hoàn toàn khác. Nagumo Hajime mà Aiko biết là một cậu bé luôn luôn mơ mộng, dịu dàng, và trầm lặng. Thực ra, Aiko từng thừa nhận rằng một nụ cười gượng rất hợp với cậu ấy, nhưng đó là bí mật của cô. Tuy nhiên, chàng trai trước mắt cô hiện tại có đôi mắt sắc bén, toả ra bầu không khí khiến người khác khó đến gần. Cậu ta quá đỗi khác biệt so với trí nhớ của cô. Nếu cô mà đi ngang qua cậu ta bên trong thị trấn, cô chắc chắn sẽ không thể nhận ra chàng trai trước mặt mình hiện tại chính là Nagumo Hajime.
Nhưng nếu cô xét kỹ lại thì giọng cậu ấy vẫn giống như trong ký ức của cô. Trên hết… là cái cách cậu trai này gọi cô ấy. Đúng vậy, là "sensei". Aiko tin chắn. Mặc dù dáng vẻ và phong thái của cậu ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng chàng trai trước mặt cô chắc chắn là cậu học sinh của cô, "Nagumo Hajime"!
"Nagumo-kun… Em là Nagumo-kun đúng không? Em vẫn sống… Em thực sự vẫn còn sống…"
"Không, cô nhận nhầm người rồi. Tạm biệt."
"Heee?"
Gặp được người học sinh những tưởng đã chết rồi thế này quả là một phép màu. Quá xúc động, mắt Aiko ngân ngấn nước. "Em đã ở đâu tới tận giờ? Chuyện gì đã xảy ra? Cô thực sự rất vui vì em vẫn an toàn." chỉ là một trong số rất nhiều điều mà cô ấy muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời. Ngay cả vậy, đáp lại những lời tuyệt vọng của cô lại là câu trả lời hoàn toàn không thể ngờ tới.
Cô ấy vô thức thốt ra giọng ngớ ngẩn, và những giọt nước mắt của Aiko cũng thu lại vào trong. Cô ấy chỉ có thể nhìn chăm chăm vô hồn vào Hajime, người đã bắt đầu bước suta suta về phía lối ra. 'HAH', Aiko hồi tỉnh lại, và vội vã đuổi theo nắm lấy cổ tay cậu.
"Đợi chút đã nào? Không phải em là Nagumo-kun sao? Không phải em vừa gọi cô là sensei sao? Làm thế nào lại nhầm người được chứ."
"Không, cô nghe nhầm đấy. Đó là… Đúng rồi, đó là tiếng địa phương, nghĩa là nhỏ đấy. Un."
"Cho dù thế thì cũng là vô cùng thô lỗ đó! Hơn nữa, không lý nào cái tiếng địa phương như thế lại tồn tại được. Tại sao em lại cố dối gạt cô chứ? Diện mạo đó nữa… Có chuyện gì đã xảy ra sao? Em đang làm gì ở nơi này? Tại sao, tại sao em không trở về ngay với mọi người chứ? Nagumo-kun! Xin hãy trả lời cô đi! Sensei sẽ không để bị em gạt đâu!"
Giọng điệu giận dữ của Aiko vang khắp trong nhà hàng. Vài người khách nhìn vào cảnh "Nữ Thần Mùa Vụ" được đồn đại đang bắt lấy và hét vào một cậu con trai. "Suwah, đó là người đàn ông của Nữ Thần sao!?", họ nhầm tưởng, và đôi mắt họ sáng rỡ tò mò. Đám học sinh và đội hiệp sĩ hộ tống cũng từ trong đi ra.
Bọn học sinh bị sốc khi nhìn thấy bề ngoài của Hajime vì chúng không thể tin vào mắt mình. Nửa là vì cậu ta vẫn còn sống, nửa khác là bởi khác biệt quá đổi về vẻ ngoài và phong thái của cậu ta. Tuy nhiên, chúng không biết mình nên làm gì, vậy nên chúng chỉ nhìn thờ thẫn vào Aiko và Hajime.
Mặt khác, mặc dù Hajime trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí cậu thì lại hơi hoảng sợ. Trong thị trấn mà cậu đến, sau khi nhận yêu cầu từ Trưởng Chi Nhánh mà mình tình cờ quen biết, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có khả năng gặp lại Aiko và đám bạn cùng lớp.
Bởi vì sự kiện quá đột ngột, cậu đã vô thức lẩm bẩm "sensei", cậu thậm chí đã nghĩ, "Không thể nào~", khi cậu cố tự lừa dối bản thân mình. Sau một chuỗi câu hỏi của Aiko, tất cả các quân bài chạy qua đầu cậu: "bỏ chạy", "tiếp tục giả vờ như lầm người", "giả mạo một kẻ ngoại quốc đáng nghi" và "chỉ cần bắt cóc Ai-chan thôi". Cậu đặc biệt không biết tại sao cái cuối cùng lại hiện lên nữa.
Sau đó, Hajime được cứu bởi người cộng sự đáng tin cậy của mình. Dĩ nhiên không phải là nhân vật tai thỏ đáng xấu hổ rồi, mà là nàng công chúa ma cà rồng xinh đẹp. Yue, chen vào giữa Hajime và Aiko, rồi cô mạnh bạo kéo tay Aiko đang nắm lấy Hajime ra. Ở bên kia, đám hiệp sĩ hộ tống toát ra một chút sát khí.
"… Biến đi, Hajime đang phiền."
"C-cô là cái gì chứ? Hiện tại sensei đang có một cuộc nói chuyện quan trọng với Nagumo-kun…"
"… Vậy, bình tĩnh một chút đi."
Bởi vì cô gái xinh đẹp lườm vào cô với đôi mắt vô hồn, Aiko hơi chùn bước. Cách biệt chiều cao giữa cả hai không quá nhiều. Thường thì nó chỉ được xem là trẻ con cãi vả nhau thôi. Tuy nhiên, Aiko thực tế lại nhỏ tuổi hơn, và Yue toả ra một khí chất quyến rũ mặc cho vẻ ngoài của mình. Cho dù ai nhìn vào cũng thấy như một người lớn (Yue) và một đứa trẻ hờn dỗi (Aiko). Aiko dè chừng Yue, nên cô im lặng lùi lại với đôi má đỏ ửng bởi vì những lời lẽ của mình khi nãy và cách mà cô nổi điên với cậu. Khi cô thẳng người dậy để thể hiện phẩm giá của một người trưởng thành, dù cho có hơi quá trễ, Aiko... giống như một đứa trẻ đang tập làm người lớn.
"Cô xin lỗi, cô đã quẫn trí. Hãy bắt đầu lại từ đầu nào, em là Nagumo-kun, phải không?"
Lần này, Aiko nói một cách bình tĩnh, nhưng giọng của cô chứa đầy tin tưởng khi cô hỏi cậu câu đó và mắt đối mắt với cậu. Nhìn Aiko như thế, Hajime tin chắc dù cậu có cố gạt cô ấy như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng sẽ không thay đổi niềm tin của mình và sẽ đuổi bám cậu bất kể cậu có đi đâu. Do đó, cậu gãi đầu và thở dài thườn thượt đáp lại.
"Ah. Đã lâu không gặp, sensei."
"Quả nhiên, em đúng là Nagumo-kun… Em vẫn còn sống…"
Đôi mắt Aiko lại hoen lệ lần nữa, nhưng Hajime không quan tâm và chỉ nhún vai.
"Đại loại vậy. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, và bằng vài cách nào đó thì em vẫn còn sống."
"Cô vui lắm. Cô thực sự rất vui."
Sau khi cậu nhìn Aiko không thể nói thêm lời nào nữa, Hajime đi đến cái bàn gần nhất và ngồi xuống. Nhìn thấy cậu như vậy, Yue và Shia cũng ngồi xuống. Shia thì có hơi bối rối. Aiko và những người kia bị ngạc nhiên bởi hành động đột ngột của cậu. Hajime đã lấy lại được bình tĩnh và cậu phớt lờ xung quanh, vẫy tay ra hiệu về phía Foss đang quan sát diễn biến tình hình trong khi đứng sau đám học sinh.
"Umm, Hajime-san. Vậy được không đó? Không phải là người quen của anh sao? Mặc dù chỉ là suy đoán của em nhưng… những người từ thế giới khác…"
"Chuyện đó dù sao cũng không quan trong nữa. Tôi chỉ bất ngờ vì họ đột nhiên xuất hiện thôi, chậc, cũng chỉ thế thôi. Chúng ta vốn tới đây để ăn mà, vậy thì gọi món thôi. Tôi thực sự đã rất mong chờ đó. Cô không biết à? Món cà ry này… Ah, cô không biết nhỉ. Cái món sử dụng gia vị gọi là Nilshisseer đó. Chỉ tưởng tượng mùi vị của nó thôi cũng làm tôi hạnh phúc rồi..."
"… Vậy, em cũng sẽ gọi món đó. Em muốn biết hương vị mà Hajime thích."
"Ah, thản nhiên quyến rũ anh ấy như vậy… quả đúng là Yue-san. Vậy, em nữa. Phục vụ-saa~n, chúng tôi muốn gọi món~"
Lúc đầu thì Shia còn rụt rè lén nhìn Aiko và những người khác, nhưng giờ đã thay đổi cách nghĩ sau khi Hajime nói những lời đó. Và rồi Foss đến nhận thực đơn với nụ cười phiền muộn.
Tuy vậy, dĩ nhiên là không có thời gian để chờ đợi, Aiko đang bị ngớ người lần nữa do cách hành xử của Hajime đã lấy lại được ý thức và cô đi đến bàn của Hajime. Cô ấy hét, "Sensei đang rất giận đó!", với một biểu cảm thật sự giận giữ khi cô đập cái bàn pishi.
"Nagumo-kun, cuộc nói chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc mà. Sao em lại có thể gọi món như đúng rồi thế hả. Trên hết thì mấy cô này là ai đây?"
Điều Aiko vừa nói chính là cảm nghĩ của tất cả mọi người xung quanh. Đội hiệp sĩ đã đoán được Hajime là học sinh của Aiko, người mà họ nghe rằng đã chết bốn tháng trước, đám học sinh đằng sau Aiko, và những người khác nữa gật đầu "Un un." và chờ đợi câu trả lời của Hajime.
Hajime nhíu mày vì chuyện phiền phức này. Do nghĩ rằng mà cậu sẽ không thể ngồi ăn một cách yên ổn nhờ có Aiko, người vẫn đợi cậu trả lời thậm chí cả khi cậu đang ăn, nên Hajime miễn cưỡng quay sang nhìn Aiko.
"Em chỉ tới đây trong có một ngày thôi đấy, đi một mạch không nghỉ, bởi vì một nhiệm vụ. Do đó mà em đang rất đói, nên để em ăn đi được không. Ngoài ra, đây là…"
Hajime đánh mắt sang Yue và Shia. Và hai cô gái, trước cả khi Hajime kịp nói, họ đã bắt đầu một màn giới thiệu chấn động với Aiko và những người khác.
"… Yue."
"Tôi là Shia."
"" Tôi là người phụ nữa của Hajime(-san).""
"Ng-người phụ nữ?"
Aiko lắp bắp, rồi "Eh? Eh?", cô nhìn qua lại giữa Hajime và hai cô gái xinh đẹp. Hình như cô ấy đang không thể xử lý nổi thông tin này. Đám học sinh đằng sau cô cũng bối rối. Ờ thì, những học sinh nam hét lên, "Không thể nào!", khi họ liên tục nhìn qua lại giữa Yue và Shia. Dần dần, mặt họ đỏ lên và họ bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của hai cô gái.
"Này, Yue thì không kể. Nhưng Shia, cô làm gì phải?"
"Chuyện đó! Hajime-san nhẫn tâm quá đi. Anh thậm chí đã lấy mất nụ hôn đầu của em đó!"
"Không, cô còn tính níu kéo chuyện đó tới bao giờ nữa hả. Đó chỉ là đặt biệ--“
"Nagumo-kun?"
“… Gì vậy, sensei?"
Bởi tình tiết cậu đã "lấy mất nụ hôn đầu của Shia", dường như tiến trình suy nghĩ của Aiko cũng bắt kịp tình hình. Rồi, giọng Aiko rớt xuống một quãng tám. Trong đầu Aiko hình như đang tưởng tượng ra cảnh Hajime cười ha hả hai tay ôm hai em xinh đẹp. Vẻ mặt của cô ấy đã nói lên tất cả.
Đỏ mặt, Aiko chen vào lời của Hajime. Khuôn mặt cô tràn ngập quyết tâm sửa chữa đứa học sinh hư hỏng của mình trở về con đường chính đạo. Theo đó, một lượng lớn sấm sét mang tên "cơn giận của Sensei" trút xuống nhà trọ hạng nhất thị trấn Ul.
"Lấy mất nụ hôn đầu của con gái, và thậm chí ha-hai lần! Vậy ra, em không trở về ngay lập tức là vì muốn đi la cà hả! Nếu thế… thật không thể tha thứ! Ee, sensei tuyệt đối không bỏ qua chuyện đó! Tới giờ thuyết giáo rồi! Chờ đó đi, Nagumo-kun!"
Hajime nhìn vào Aiko đang hét lên "kyan kyan" bằng nửa con mắt, và cậu thở ra một hơi dài, rất dài, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất rắc rối đây.
Ghi chú
TL: chém đấy
TL: Lười tìm hiểu quá, ai biết thì để lại comment nhá
HiKi: chẳng biết có nên thay câu này không nữa
TL: Câu trả lời cuối cùng của tôi là phương án D, HiKi: Ta cũng chọn phươn án cuối
HiKi: nghe vợ cả-san nói chuyện chưa
TL: Thế éo nào đập bàn lại nghe pishi nhỉ, HiKi: Ai biết, thử tưởng tượng coi
Lúc này cả hai đồng thanh