Một hành lang tráng lệ được nâng đỡ bởi các cây cột trụ kiểu cách trải dài đến gần như vĩnh cửu. Các cột trụ lớn đến nỗi cần 4 người vòng tay nhau mới có thể ôm hết được và dọc theo chiều dài mỗi cây cột là các hoa văn được chạm khắc phức tạp. Một người đàn ông đang bước đi giữa hành lang được trải thảm màu đỏ thẫm. Ông đang mặc áo choàng trắng của linh mục, cho thấy ông là một thành viên của nhà thờ và là một thành viên cao cấp ở đây. Ông mang biểu cảm nghiêm khắc và những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt già nua. Từ dáng đi của ông, rõ ràng ông trông giống một chiến binh hơn là một linh mục. Sau khi đi được một lúc, người đàn ông cuối cùng cũng đi đến cuối hành lang.
"Laus Barn, báo cáo nhiệm vụ."
Người đàn ông, Laus Barn, cúi đầu cung kính dưới chân cầu thang uốn vòng màu trắng cẩm thạch. Ở đầu cầu thang là một thánh đường, và trong đó có một ngai vàng được trang trí phô trương. Trên bức tường phía sau là một bức tranh đồ sộ rộng mười mét. Bức tranh mô tả một hình bóng với các đường nét mềm mại. Không thể biết được hình bóng ấy là đàn ông hay phụ nữ. Nhưng đó là bởi bức tranh không miêu tả một con người. Không, đó là một bức tranh vị thần mà nhà thờ cung phụng, Sáng Thế Thần Ehit.
Lý do nó ở thậm chí trên cả ngai vàng là để nhắc nhở người đàn ông ngồi đó—vua của Thần Quốc Elbard, và Giáo hoàng của nhà thờ—rằng nó thậm chí còn nắm giữ quyền lực còn cao hơn. Điều đó cũng chứng tỏ rằng, Giáo hoàng là đại diện của Ehit, và do đó nắm giữ quyền lực lớn nhất trên toàn Tortus.
"Laus, vùng biển phía tây đang trở nên hỗn loạn," Giáo hoàng, Lucifer Slaine Elbard, nói với giọng khàn khàn. Laus không nói gì. Nghi vấn người đại diện cho Ehit đơn giản là không được phép. Nhiệm vụ của Laus chỉ là thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào mà Lucifer giao cho ông. Lucifer là một lão già, có lẽ ở tuổi chín mươi, và có mái tóc trắng dài đến đầu gối, cùng với bộ râu trắng dài không kém tới ngực. Đôi mày rủ xuống che đi miệng lão, khiến người ta khó mà đọc được biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Những ngón tay gầy gò xương xẩu của lão bám quanh tay vịn của ngai vàng và đôi mắt màu xám tro nhìn xuống Laus.
"Sự tồn tại của Andika là một cái ác thiết yếu đối với chúng ta và là một phần của hệ thống mà chính Đức Chúa Ehit chấp thuận."
Một chút sức sống tràn vào giọng nói yếu ớt của Lucifer.
"Những kẻ phá vỡ hệ thống này là kẻ thù của thần linh, những kẻ dị giáo phải bị thanh trừng."
Vì thế-
"Loại bỏ những tên hải tặc bẩn thỉu đe dọa bờ biển Andika. Giáng chiếc búa công lý xuống những kẻ dị giáo đó."
"Như ý Ngài."
Laus cúi thấp đầu. Sau một lúc, ông đứng dậy, cầu nguyện như mọi khi và quay gót. Ông đã nằm lòng thói quen này. Lúc này đây, ông thậm chí không phải suy nghĩ; cơ thể ông chỉ tự động di chuyển. Tuy nhiên, lần này Lucifer có nhiều hơn một mệnh lệnh cho Laus.
"Laus."
Laus ngay lập tức xoay người về phía Lucifer và quỳ xuống. Ông áp trán xuống sàn như lời xin lỗi vì đã rời đi trước khi Lucifer kết thúc mệnh lệnh. Tuy nhiên, Lucifer không bận tâm hành động có thể coi là vô lễ mới nãy.
"Chúng ta đã không nhận được báo cáo nào."
"......"
"Tuy nhiên, một Thánh Nữ vẫn đang tồn tại trong Andika. Cô ta là một trong những Đứa con của Thần, một Ma pháp sư. Ban cho cô ta trí tuệ Thần Linh và dạy nó ý nghĩa của việc là một tín đồ. Đó là cả số phận và niềm hạnh phúc tột đỉnh đang chờ đợi tất cả Những đứa con của Thần."
Lucifer nhíu mày.
"Tuy nhiên, ta không được thông báo gì về sự tồn tại của Thánh Nữ này. Người đàn ông đó dường như đã quên món nợ mà Andika nợ chúng ta ... Laus. Nói với hắn điều này: 'Có gì ngươi cần phải báo cáo với ta không?'"
"Như Ngài muốn."
Lần này Lucifer đã hoàn thành, Laus lại quay bước và rơì khỏi khán phòng.
Lâu đài Elbard nằm trên đỉnh một ngọn núi cao 8000 mét—Thánh Sơn. Lâu đài được chạm khắc trực tiếp từ mặt núi và các tòa tháp cao vút tăng thêm 600 mét từ đỉnh núi. Thang máy tạo điều kiện di chuyển giữa các cánh khác nhau của tòa lâu đài, và các lối đi trên không kết nối các tòa tháp và tầng lầu khác nhau. Các lối đi đã được xây dựng bằng các kỹ thuật kiến trúc khiến chúng có khả năng xuất hiện và biến mất với những thay đổi về góc độ ánh sáng. Những người sống ở thủ đô dưới chân núi hàng ngày vẫn luôn ngắm nhìn lên sự hùng vĩ trải dài của lâu đài.
Laus bước trên một trong những lối đi trên không về phía cánh đông của tòa lâu đài. Ông nhíu mày, hằn sâu hơn những nếp nhăn trên trán. Ông đã chuyển bộ linh trang của mình thành quân phục, vì vậy trông ông còn đáng sợ hơn bình thường. Ngoài bộ chiến phục màu trắng của mình, ông đeo thêm găng tay, giáp chân và giáp ngực.
Bất chấp những nếp nhăn trên khuôn mặt, Laus vẫn chỉ mới 32 tuổi và đang trong giai đoạn đỉnh cao của cuộc đời. Ông sinh ra và lớn lên trong Thần Quốc, trong một gia đình quý tộc đã có nhiều thế hệ sản sinh ra các Thần Điện Kị Sĩ mẫu mực cho nhà thờ. Đương nhiên, Laus đã được truyền dạy lý tưởng của nhà thờ từ khi còn nhỏ. Trớ trêu thay, ông luôn nghi ngờ về việc liệu phương pháp của nhà thờ có thực sự đúng hay không.
Giống như nhóm Miledi, Laus cũng có thể sử dụng một trong những Ma Thuật Thần Đại, Ma Thuật Linh Hồn. Đó là một nhánh ma thuật nguy hiểm cho phép ông ta can thiệp vào linh hồn của người khác. Ông ta có thể dùng nó để nói chuyện với linh hồn của người chết, tăng cường linh hồn của chính mình hoặc điều khiển tâm trí của người khác. Nhưng ấn tượng nhất trong tất cả là trong những điều kiện nhất định, ông ta thậm chí có thể hồi sinh người chết.
Đương nhiên, gia đình Barn đã rất vui mừng khi họ biết rằng Laus là một Ma pháp sư. Sau cùng thì điều đó có nghĩa là người đứng đầu tiếp theo của gia đình họ đã được chính Thần Linh chọn lựa. Nhà thờ cũng rất vui khi biết tin đó. Một gia đình nổi tiếng như Barn mang đến một người sử dụng Ma Thuật Thần Đại là một tin đáng mừng. Bởi vì điều đó có nghĩa Thần Linh đã đáp lại lời cầu nguyện của nhà thờ. Với sự ra đời của Laus, những con chiên ngoan đạo của nhà thờ thậm chí còn cuồng tín hơn trước.
Tuy nhiên, bản thân Laus không bị tẩy não bởi làn sóng nhiệt thành tôn giáo như bao người khác. Ông không thể nhắm mắt làm ngơ trước những mâu thuẫn giữa những lý thuyết nhà thờ giảng dạy và những điều họ thực hiện. Và vì vậy, ông bắt đầu có những nghi ngờ, cả về tín ngưỡng của nhà thờ và của chính tổ chức này.
Lý do Laus có thể duy trì sự tỉnh táo của mình, điều tất cả những người khác không thể là vì không ai, kể cả chính vị thần trên kia, có thể kiểm soát tâm trí của Laus. Nhưng mặc dù có thể đã thấu suốt, Laus không chống đối nhà thờ. Ông không ngốc đến thế.
Ông biết việc phản đối học thuyết của nhà thờ sẽ chẳng ích gì cho bản thân. Nó không chỉ kéo ông vào một cuộc chiến vô nghĩa mà ông không thể giành phần thắng, nhà thờ gần như chắc chắn sẽ nhắm vào gia đình, bạn bè và đồng đội của ông—tất cả những người ông cần bảo vệ. Ông sẽ chẳng đạt được gì khi bắt đầu một cuộc chiến với nhà thờ, mà ảnh hưởng của chúng đã trải dài trên toàn lục địa. Nhưng ông sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Phát biểu từ quan điểm hoàn toàn thực dụng, bảo vệ hạnh phúc của đa số là giải pháp hiệu quả nhất. Điều đó có nghĩa là bỏ qua hoàn cảnh của thiểu số, nhưng cái giá phải trả chính là hạnh phúc. Đó là cách Laus thuyết phục bản thân tiếp tục tuân theo mệnh lệnh. Ông không chống cự. Ông không phản đối. Ông thậm chí không suy nghĩ quá sâu về nghi ngờ của mình. Ông trở thành một con tốt của Ehit, một cỗ máy vô cảm, không suy nghĩ, làm mọi thứ được ra lệnh.
"Ta sẽ một lần nữa dập tắt ánh sáng tự do. Đó là cách duy nhất để giữ gìn hạnh phúc của đa số."
Laus Barn cau mày khi ông lặp lại câu nói đó trong đầu. Mặc dù đã nói với chính mình những lời đó hàng trăm lần, nhưng chúng chỉ càng củng cố những nghi ngờ của ông ta. Laus nhăn nhó nhìn xuống thủ đô của thần quốc. Ông không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa. Nhưng khi ông phát hiện ra bóng tối che khuất một góc của thành phố, ông dừng bước.
"......"
Ông tập trung ánh mắt tới một con hẻm ngoằn ngoèo ở ngoại ô thủ đô. Ông nhớ lại hành động khôn ngoan duy nhất mình từng thực hiện trong đời.
"Ta tự hỏi ... giờ đây cô gái đó đang làm gì."
Đã từng có một nữ tu sĩ thánh trong nhà thờ, nhưng cô đã bị thần bỏ rơi. Khi cô ấy vẫn còn ở trong nhà thờ, Laus đã tình cờ nghe thấy cô nói "Nguyện rằng một ngày nào đó nhân loại sẽ được tự do..." Ông chỉ tình cờ đi ngang qua sân thượng lúc đó. Nhưng có lẽ đó chính là lý do. Lý do tại sao ông cảm thấy mình buộc phải cứu cô.
Ngay cả bản thân ông cũng không hiểu điều gì thúc đẩy bước chân ông, nhưng trước khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ông đã đi đến hẻm núi nơi cô ấy bị tra tấn, gắn mác dị giáo và hành quyết. Ông tìm thấy thi thể cô và sử dụng toàn bộ ma thuật ông sở hữu để cố hồi sinh cô. Khi tỉnh táo trở lại, ông quay về thủ đô. Ông sẽ chịu chung số phận với cô gái. Rốt cục thì ông đã bất tuân Thiên Ý. Ông là một kẻ nổi loạn, một kẻ dị giáo.
Ông trở về cung điện chuẩn bị tinh thần để bị xử tử. Tuy nhiên, thiên phạt mà ông nghĩ sẽ đến lại không bao giờ đến. Hơn nữa, thậm chí không ai đề cập đến việc ông đã hồi sinh một kẻ dị giáo.
Có lẽ Ehit không toàn tri như ngài muốn chúng ta tin vậy ... Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là ngài ấy bỏ qua lần vi phạm này ... Laus lắc đầu ngao ngán. Nghĩ nhiều về vấn đề này chả giải quyết được thứ gì cả. Ngay sau đó, một trong những thuộc cấp của ông ta chạy đến.
"Laus-sama! Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy ngài!"
Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi đang mang một cây chùy khổng lồ trên tay.
"Phi thuyền sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào, thưa ngài."
Anh ta đưa cây chùy cho Laus. Laus cầm lấy nó mà không nói một lời, ông dễ dàng nâng thứ vũ khí quá khổ đó bằng một tay. Ông thở ra một hơi nhẹ khi vắt nó qua vai.
"Nhiệm vụ của chúng tôi lần này là loại bỏ một nhóm dị giáo lớn, phải không ạ? Đây là một cơ hội hoàn hảo để thể hiện sự tận tâm của chúng tôi đối với Đức Ngài Ehit. Tôi không thể đợi lâu hơn nữa rồi!"
"Vậy à..."
Cái nhìn háo hức trong mắt cấp dưới khiến Laus khiếp sợ. Tuy nhiên, anh ấy cũng là một trong những người mà Laus muốn bảo vệ. Tuy nhiên, Laus không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Sự điên rồ và khát máu trong mắt của những thuộc cấp không phải là thứ ông có thể chịu đựng được khi nhìn vào. Laus quay về phía chân trời và ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống. Bầu trời đỏ thẫm dần dần chuyển xanh khi mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời. Cảnh tượng đó dường như tượng trưng cho Laus, một đại diện cho hy vọng của ai đó đang mờ dần. Khi ánh sáng mặt trời mờ dần, một vật thể to lớn nổi lên từ bên dưới lối đi trên không. Nó trông giống như một con tàu thủy lớn, nhưng nó đang trôi nổi trên bầu trời.
Đây là phi thuyền của các thánh kỵ sĩ, một con tàu được đặc biệt chế tạo để săn lùng những kẻ dị giáo. Nó cũng là một biểu tượng cho sức mạnh của nhà thờ. Phi thuyền dừng lại trước mặt Laus kèm theo tiếng ầm lớn. Một lối đi vươn ra khỏi boong tàu, kết nối lối đi trên không với con tàu. Laus lập tức tiến lên đoạn đường nối và bước tới boong tàu. Một đội thánh kỵ sĩ được vũ trang đầy đủ chào đón ông khi ông lên tàu. Laus bước tới mũi tàu và nhìn chằm chằm về phía chân trời thêm một vài phút nữa. Khi bầu trời chuyển từ màu xanh chàm sang hẳn đen tuyền, ông quay sang người của mình và nói với sự lạnh lùng giả tạo.
"Chúng ta đã nhận được mệnh lệnh, mọi người! Tiêu diệt những kẻ dị giáo xâm phạm vùng biển phía tây! Là kỵ sĩ của Thần Linh, nhiệm vụ của chúng ta là giáng Thiên Phạt xuống đầu chúng!"
Với một tiếng hét mạnh mẽ, Laus kêu gọi thuộc cấp của mình tham gia vào cùng một sự điên rồ mà cá nhân ông cảm thấy không thể tha thứ được. Laus chĩa chùy về phía tây và nói với giọng đủ lớn để dội xuống thủ đô bên dưới.
"Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn, xuất kích!"
Theo lệnh của ông, lực lượng chiến đấu mạnh nhất của nhà thờ tiến về đại dương. Những người ở thủ đô hoan hô sự ra đi của Laus. Laus giữ ánh mắt kiên định về phía tây, hướng về thành phố nơi những người yêu thích tự do cư trú.
"Nếu có thể, cứ thử kháng cự lại cho ta xem..." Giọng nói trầm lặng của Laus nghe giống như một lời cầu xin hơn là đe dọa.