Nhờ cuộc hội ngộ tình cờ của họ, Miledi như gỡ được nút thắt trong lòng. Cô ấy quay trở lại chi nhánh Giải phóng quân trên những bước chân tươi tỉnh và vui vẻ. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng chuyển thành nước mắt, khi Howzer chào đón cô ấy bằng một cốc vào đầu khi cô trở về. Cô đã nói rằng mình sẽ chỉ tản bộ một chút, nhưng sau đó biến mất trong hàng giờ đồng hồ. Chẳng trách ông ấy không khỏi lo lắng cho cô.
Bình thường, việc Miledi biến mất hàng giờ liền chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng họ đang ở giữa lãnh thổ của kẻ địch. Hơn nữa, ma lực của Miledi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Và vì vậy, cô ấy buộc phải ngồi seiza và nghe Howzer thuyết giảng một thôi một hồi về cách cô cần phải hành động giống như một lãnh đạo hơn. Cuối cùng, nước mắt tuôn rơi và tiếng khóc cất lên, 「O-aaaaaa! Tôi xin lỗi màààààà!」 Những Giải phóng khác chỉ quan sát cảnh tượng ấy và cười nhẹ,
「Hoài niệm thật, nhỉ.」
「Trông giống bốn năm trước thật.」
「Cô ấy chẳng hề trưởng thành tý nào.」
「Cả cái thân hình kia nữa. Vẫn nhỏ bé đáng yêu như xưa.」, họ thốt ra những lời bình luận như thế.
Khi mà đôi chân của Miledi bắt đầu chuột rút và tê rần vì quỳ quá lâu, Naiz bước vào trong khi xoa xoa hai bên thái dương.
「Tại sao cô lại không thể ngủ yên khi mệt mỏi như người bình thườngđược nhỉ?」
Anh hỏi cô với gương mặt bực bội. May thay, sự xuất hiện của anh đã kết thúc bài thuyết giáo của Howzer. Ông tóm lấy gáy cô và ném cả người cô lên giường, ra lệnh cho cô nghỉ ngơi. Giờ đây, nỗi lo của cô đã được giải tỏa, lần này Miledi dễ dàng chìm vào giấc ngủ trong tức khắc.
Vài giờ sau, dưới màn đêm đen kịt, Miledi đứng trước mặt những đồng đội Giải phóng quân của mình trong cửa hàng vũ khí vắng tanh khi đã đóng cửa.
「Được rồi, Howzer, mọi người. Đã đến lúc phải đi rồi.」
Ma lực và sức mạnh thể chất của Miledi đã phần nào hồi phục, ít nhất là đủ để cô có thể tiếp tục du hành. Naiz đứng cạnh cô, và một Meiru đang bọc trong chiếc túi ngủ dưới chân.
「Không phải cô nên đánh thức cô ấy trước sao?」
「Đánh thức Meru-nee là điều không thể.」
Đúng ra thì, Meiru đang nửa tỉnh nửa mê. Khi Miledi véo má cô và hét lên, 「Dậy đi Meru-nee, đã đến lúc phải đi rồi!」 Ít nhất Meiru cũng thò mặt ra khỏi túi ngủ, trông hệt như một con rùa.
「Thôi nào, Meru-nee.」
「… Cộng hòa cản chân được giáo hội rồi, phải không? Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, Miledi-chan. Để mai đi.」
「Câm miệng và ra khỏi túi ngủ đi.」
「Không muốn.」
Meiru vẫn chưa tỉnh giấc sau hơn 8 giờ đồng hồ rồi. Có vẻ như cô ấy khá say mê chiếc túi ngủ đặc biệt này. Cửa hàng vũ khí này là một cửa hàng lớn, nên bọn họ có thể cung cấp những chiếc túi ngủ với chất lượng tốt nhất. Tất nhiên, văn phòng chi nhánh ở Esperado cũng sở hữu những chiếc giường tuyệt vời, nhưng những cái nệm tại đây đem lại cảm giác tốt nhất cho Meiru, có lẽ là do sử dụng những vật liệu địa phương tại vùng đất này.
「Miledi-chan. Chị không phải là kiểu người liên tục làm việc. Chị thích một cuộc sống chậm rãi.」
「Nữ hoàng hải tặc đang nói gì thế? Chị chuẩn bị biết bao nhiêu thứ cho cuộc đảo chính cơ mà.」
「Đó là bởi vì chị cần phải cứu Diene. Nếu là vì em gái, chị hai có thể cố gắng hết sức.」
「Miledi-chan không phải em gái của chị sao!? Cố gắng lên nào!」
「Diene >>>>>> Bức tường không thể vượt qua >>> Chiếc túi ngủ này>Miledi-chan.」
Meiru xấu xa này! Miledi cố gắng Meiru ra khỏi túi ngủ. Nhưng ngay lúc cô đưa tay tới, một luồng nước từ khoảng không dội thẳng vào mặt cô. Meiru bắn nước vào cô bằng một ma thuật tương tự như súng nước. Chiếc túi ngủ này giờ đã trở thành thiên đường mới của Meiru, và không gì có thể khiến cô rời bỏ nó. Cô đã trở thành thành con lười vô dụng.
Miledi lau mặt bằng chiếc khăn tay mà Naiz đưa, sau đó quay lại phía Howzer đang mang vẻ mặt cứng đờ.
「Hiểu ý tôi chưa? Đây là lý do tại sao chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi thế này. Ông không phiền nếu chúng tôi lấy một chiếc túi ngủ chứ?」
「Không sao, nhưng mà... cô có chắc là muốn mang theo một chị gái như thế không?」
「… Sẽ ổn thôi mà, chắc vậy. Khi đến lúc, chị ấy là người có thể dựa dẫm….」
Cùng lúc, tiếng thở nhịp nhàng lại tuôn ra từ chiếc túi ngủ. Miledi thở dài ngao ngán, ôm lấy Meiru gói trong túi ngủ vào tay mình trong khi nhận lấy những nụ cười thông cảm từ các thành viên cấp dưới của Howser.
「Thôi bỏ đi, chúng tôi đi đây!Mọi người nên nhanh chóng sơ tán đi!」
「Ừ, đừng lo cho chúng tôi. Gửi lời chào của tôi tới tên đần Badd. Naiz, hai người đó nhờ cậu nhé?」
「Ừm. Mọi người nhớ bảo trọng.」
Ngay sau cái gật đầu mạnh mẽ của Naiz, dịch chuyển được kích hoạt. Nhóm Miledi đã rời khỏi chi nhánh Angriff.
Thụ hải ngập trong màn sương mù dày đặc, hệt như những lời đồn đại. Mặt trăng khuất sau những đám mây, khiến tầm nhìn trong biển sương trắng thậm chí còn tệ hơn. Tuy nhiên vẫn có điều khác biệt với những lời đồn.
「Này, Nacchan. Cảm giác về hướng có bị rối loạn không?」
「Không, không hề. Có vẻ vẫn bình thường.」
Đúng vậy, họ không thể cảm nhận được tác dụng nguy hiểm nhất của màn sương mù dày đặc ở Bạch Đại Thụ Hải. Kể cả khi Miledi thử nghiệm “Phong Lịch” lên một cái cây gần đó, nó vẫn trúng mục tiêu như dự định.
「Ra đây là ý của Badd khi nói cộng hòa sẽ để chúng ta vào chăng?」
「Khu rừng không từ chối chúng ta như những kẻ khác à.」
「Trong trường hợp đó, có lẽ anh không nhất thiết phải dịch chuyển cách xa Đại Thụ thế này.」
Người ta truyền tai nhau rằng thủ đô của cộng hòa nằm đâu đó gần Đại Thụ, mặc dù đa số nhân tộc đều chưa từng nhìn thấy nó. Có lẽ Badd cũng đang ở đó. Nhưng Miledi đã nói với Naiz không nên dịch chuyển trực tiếp đến đó vì cô không muốn kích động các thú nhân bằng cách đột nhiên xuất hiện từ hư không.
「Thận trọng không bao giờ là thừa. Bởi chúng ta đang ở trong vùng đất không cho phép sự có mặt của nhân tộc. Hơn nữa, anh nhận ra rồi… đúng không?」
「Ừ ... Một sự hiện diện kỳ lạ. Cảm giác như có ai đó đang quan sát chúng ta.」
Không khí thật sự khác biệt trong khu rừng yên tĩnh, như thể một thế giới hoàn toàn khác. Ngoài ra, Miledi khá chắc có ai đó đang quan sát mình, dù cô không biết ánh mắt đó tới từ đâu. Cả Miledi và Naiz đều chờ đợi những người đang chờ đón mình trong căng thẳng.
「Không biết chị ấy có loại dây thần kinh như nào mới có thể ngủ ngon trong tình huống thế này...」
「Đồng quan điểm.」
Meiru vẫn đang thở đều, rõ ràng cô vẫn đang ngủ rất thoải mái và dễ chịu. Gương mặt hạnh phúc lúc ngủ kia cho thấy chiếc túi ngủ này tuyệt vời đến nhường nào. Meiru-san, người có năng lực đặc biệt có thể ngủ ngon mọi lúc mọi nơi, đồng thời cũng có thể nhanh chóng thức dậy nếu tình huống yêu cầu, bằng một cách nào đó... Có lẽ bọn họ thực sự không nên giữ cái túi ngủ này, vì giờ Meiru sẽ tận dụng nó bất cứ khi nào có cơ hội. Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí họ, và họ đang cân nhắc việc vứt đi chiếc túi ngủ, một giọng nói yếu ớt vang lên từ đằng xa.
「Nacchan, mới nãy là!?」
「Ừ, một tiếng hét nhỉ.」
Âm giọng the thé có lẽ của một cô gái hoặc một đứa trẻ. Miledi và Naiz thoáng nhìn nhau, sau đó phóng về nơi phát ra tiếng hét. Nhân tiện, Naiz mang theo Meiru đang cuộn trong túi ngủ trên tay mình. Họ di chuyển với tốc độ lớn nhất có thể, băng qua khu rừng rậm rạp.
Hai mươi giây sau, tầm nhìn của họ đột nhiên sáng rõ khi họ đến một ngôi làng nơi sương mù không chạm tời. Ngôi làng được bao quanh bởi một rào chắn mái vòm, và hiện tại, năm thú nhân đang chiến đấu với ba ma thú ngay bên ngoài. Phía sau họ, một cô bé khuyển nhân đang nằm trên mặt đất. Có vẻ như cô bé là người đầu tiên đụng mặt đám ma thú, và người lớn đã chạy tới giúp khi nghe thấy tiếng hét của cô bé. Nhưng hiện tại bọn họ đang bị dồn ép. Bởi vì đám ma thú này không phải loại bình thường.
「Hổ ma thú với hào quang ánh sáng?」
「Không phải! Là Thánh thú!Thánh thú của Thánh Quang Kỵ Sĩ Đoàn!」
Không có thời gian thắc mắc tại sao những thánh thú của giáo hội lại ở trong rừng, vì một trong những con hổ đột nhiên phát ra quang bộc và thổi bay những thú nhân.
Một thú nhân đã cố gắng đứng vững và dừng đòn tấn công của hổ ma thú. Nhưng hai con hổ còn lại vòng ra sau anh ta, hướng tới cô bé không có khả năng tự vệ phía sau. Chúng lao tới từ hai phía trái phải như thể đang tranh giành con mồi của nhau.
「Nacchan, bên phải!」
「Rõ!」
Miledi chuyển hướng trọng lực và rơi về phía trước, trong khi Naiz dịch chuyển tới trước mặt con mồi của mình.
「Ở yên đó nhé!」
Anh nắm lấy đầu con hổ bằng tay không và dập nó xuống đất. Sau đó, anh sử dụng sóng xung kích không gian để làm vỡ hộp sọ của nó. Một miệng núi lửa nhỏ xuất hiện trên mặt đất chỗ Naiz sử dụng sóng xung kích, và con hổ chết ngay lập tức. Cùng lúc đó,
「Miledi Kiiiiiiiiiiiiick!」
Cú đá được cường hóa bởi trọng lực của Miledi giáng thẳng xuống gáy của con hổ còn lại. Thánh thú bị thổi bay kèm theo một âm thanh kinh khủng, đâm sầm vào rào chắn của ngôi làng mà không có bất kỳ sự cứu giúp nào. Sau đó nó từ từ trượt xuống dưới đất và trở thành một đống thịt vô hồn với máu phun ra từ mắt và tai.
Sự xuất hiện của Miledi và Naiz quá đột ngột khiến những thú nhân không biết phải phản ứng thế nào. Con hổ cuối cùng nhe nanh về phía khuyển nhân còn đang ngỡ ngàng, nhưng Miledi đã nghiền nát nó trước khi nó kịp tấn công. Tất cả những gì còn lại chỉ là những vết máu trên mặt đất. Khi những dân làng còn lại dần dần chạy ra chỗ họ khi nghe thấy tiếng động, Miledi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé khuyển nhân.
「Em có sao không? Em không bị thương ở đâu chứ?」
Cô ấy hỏi cùng một nụ cười dịu dàng. Cô bé nhìn Miledi từ trên xuống dưới, sau đó quay sang Naiz chạy đến bên cạnh cô. Khi em ấy nhìn thấy cái bọc trong tay của Naiz, cô bé đột nhiên tái mặt.
「Éc! Nhân tộc!? Làm ơn đừng giết tôi!」
「Hả!?」
Cô bé lùi lại trong bộ dạng sợ hãi tột độ. Miledi ngây ngườingồi đó, tự hỏi có cái gì ở nụ cười của mình khiến cô bé ấy sợ hãi đến vậy.
Cuối cùng, những người dân làng đã tụ tập đông đủ quanh chỗ họ. Họ cũng nhìn từ Miledi, đến Naiz, đến cái bọc trong vòng tay của Naiz— rồi tất cả tái mặt.
「T-Tên khốn! Sao ngươi dám bắt cóc cô gái đó hả!」
「Tại sao nhân tộc lại có thể lẩn vào sâu trong rừng thế này!?」
「Chết tiệt, những chiến binh của chúng ta đâu rồi!?」
「Thả cô gái hải nhân đó ra mau!」
「Sao ngươi lại làm chuyện độc ác như là cuốn cô gái ấy trong chiếc túi ngủ như thế!?」
「Nhân tộc đúng là chẳng có trái tim — Khoan đã,túi ngủ? Với lại, trông cô ấy hạnh phúc thế nào đó trong cái túi... D-Dù sao thì, chúng ta sẽ không để đồng bào của mình rơi vào tay các ngươi đâu!」
Miledi và Naiz lập tức nhìn ra vấn đề. Khi nhìn xuống Meiru.
「Mmmmmm, ồn ào quá đấy.」
Đúng vậy, từ góc nhìn của người ngoài, trông giống hệt như một bộ đôi nhân tộc đang cố bắt cóc một nữ hải nhân.
Thực tế, cũng có một vài hải nhân tộc sinh sống ở Bạch Đại Thụ Hải. Rìa đông của khu rừng hướng ra biển và những hải nhân có một thị trấn đánh cá lớn ở đó. Và họ đóng góp rất nhiều vào việc cung cấp thực phẩm cho khu rừng. Đương nhiên họ là những người đồng bào quan trọng của Cộng hòa.
Không ổn rồi… Miledi thầm nghĩ.
「Dậy đi, Meru-nee! Nếu chị không dậy giải quyết hiểu lầm này, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy!」
Meiru rụt đầu vào chiếc túi ngủ êm ái.
「Ôi, thôi nào! Đây không phải là lúc tỏ ra ích kỷ nữa đâu! Chuyện gì đã xảy ra với kỹ năng thức dậy của ngay khi cần thiết!? Không phải đó là lúc này sao?」
Nhưng Meiru chối từ việc thò đầu ra ngoài. Trông như cô đã sẵn sàng dành toàn bộ phần đời còn lại bên trong chiếc túi ngủ đó.
Chắc chắn chúng ta phải sớm loại bỏ chiếc túi ngủ có hại này, nó làm Meiru đã hỏng ngày càng hỏng hơn.
Trước một Meiru vẫn không phản ứng, sự kiên nhẫn của Miledi đã tới giới hạn.
「N~ào, rời khỏi đây ngay!」
Miledi thọc tay vào túi ngủ và cố kéo Meiru ra khỏi đó. Căn đúng lúc đó, mười thú nhân trang bị vũ khí lao tới chỗ họ. Những thú nhân chiến đấu trước đó không thực sự là chiến binh, họ giống như những cảnh vệ của ngôi làng hơn. Những thú nhân mới tới lúc này mới là những chiến binh thực sự. Họ quan sát lần lượt nhóm Miledi, rồi tới những người dân làng trong vẻ hoang mang bối rối chưa biết hành động thế nào nhưng,
「Không, dừng lại đi. Đừng lấy mất chiếc túi ngủ của chị mà!」
「Nhất định em sẽ quẳng nó đi! Em sẽ vứt bỏ mọi thứ của chị nếu cần thiết!」
Một đồng bào đang khóc thét khi bị lấy đi thứ quan trọng(túi ngủ). Một nhân tộc đang thốt ra những lời nói đáng lo ngại. Vứt bỏ! Vứt bỏ! Từ đó, bọn họ đã biết phe nào là phe ác.
「Giải cứu đồng bào của chúng taaaaaaaaaaaa!」
「Đừng để đám nhân tộc đó sống sót rời khỏi đây!」
Những chiến binh gầm lên và giương.
「Oscar, Van. Nhanh chóng tới đây đi. Tôi cảm giác như dạ dày mình sắp lủng một lỗ đến nơi rồi. 」 ,Naiz lẩm bẩm, liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt cá chết. Anh nhanh chóng chộp lấy hai người bạn đồng hành của mình và dịch chuyển họ phía sau những chiến binh thú nhân. Và đồng thời, anh lén đặt cái túi ngủ của Meiru vào Rương Báu của mình.
「Aa!」
「Nước đi hay lắm! Nacchan nai xừ!」
Naiz nhìn Meiru, người lúc này bị ném xuống đất bằng ánh mắt 0 độ tuyệt đối.
「Nhanh chóng giải quyết hiểu lầm này đi, Meiru. Tôi không nói lần hai đâu. Cô rõ chưa?」
「Được rồi. Tôi xin lỗi, tôi hơi mất suy nghĩ bởi sự thoải mái của chiếc túi ngủ đó. Tôi sẽ không làm thế nữa đâu, vậy nên, Naiz-kun, cậu có thể đừng nhìn chị gái như con côn trùng được không… à, à không, không có gì đâu.」
Một người bình thường hiếm khi tức giận, đặc biệt là những người kiểu âm thầm ít nói, khi họ tức giận lên chính là điều đáng sợ nhất. Đương nhiên, Meiru quyết định không khiêu khích anh ấy nữa. Bên cạnh đó, các chiến binh thú nhân vẫn đang lao tới chỗ họ, vì vậy đây thực sự không phải lúc để đùa giỡn.
Meiru bước tới trước mặt Miledi và Naiz, dang tay ra để bảo vệ họ. Sau đó, bằng giọng nói nghiêm túc mà lâu lắm rồi Miledi không nghe thấy kể từ hồi bọn họ rời khỏi lâu đài quỷ vương, 「Xin hãy lắng nghe Meiru-oneesan—」
Nhưng lúc đó — Sột soạt, sột soạt, sột soạt, sột soạt, sột soạt — âm thanh khiến người ta lạnh sống lưng đột nhiên vang lên.
「Ôi, Meru-nee, dưới chân.」
「Hử?」
Meiru cúi xuống và thấy một sinh vật màu đen dưới chân. Nó dang rộng đôi cánh trước mặt cô ấy, như thể cố gắng nói với những thú nhân rằng cô ấy không phải là kẻ địch. Tuy nhiên, sinh vật này nhỏ bé này thậm chí còn không thể thu hút sự chú ý của những thú nhân chứ đừng nói đến việc ngăn cản họ. Nhưng nó không đơn độc, bạn bè của nó đang đến với số lượng rất nhiều.
Khói đen bốc lên quanh chân Meiru. Rồi, hàng ngàn hàng vạn sinh vật đen giống hệt nhau có thể khiến người ta đứng tim dâng lên từ mặt đất. Cùng lúc đó, có thêm một lượng lớn khói đen thoát ra khỏi sương mù đến bao quanh nhóm Miledi. Trông chốc lát chúng hình thành một cơn lốc xoáy bao quanh bọn họ.
「Khoan, không lẽ đây là G○án—?」
「Naiz-kun, dịch—!」
Một con gián đậu lên mặt Meiru. Nhân tiện, có vài con đáp xuống trên cặp ngực của cô. Meiru lấy con gián ra khỏi mặt và nhìn nó sột soạt trong lòng bàn tay.
「Fu.」
Cô nở nụ cười xuống đất và gục xuống tại chỗ với đôi mắt trắng dã. Cô ngất xỉu cùng khuôn mặt mà đáng lẽ một cô gái xinh đẹp không nên có.
「Meru-neeeeee!」
Miledi rên rỉ trong tuyệt vọng. Tuy nhiên, cô không thể tới cứu Meiru. Thì vì cô ấy đang kẹt trong một bầy gián. Không đời nào Miledi dám chạm vào chúng.
「Miledi, bình tĩnh lại.」
「Nacchan!?」
Chàng trai men lỳ nhất trong tất cả các chàng trai――Naiz. Anh vẫn bình tĩnh đứng yên đó. Miledi bám lấy anh, cầu xin sự cứu rỗi từ anh.
「Cứcoichúng là những hạt mè đen cỡ bự. Tôi thích bánh mì mè đen.」
「Ôi không, anh ấy cũng mất trí rồi!」
Khi quan sát kỹ hơn, Miledi nhận ra đôi mắt của Naiz đã mất đi ánh sáng. Không phải anh đang thể hiện sự can đảm, mà chỉ là trốn tránh hiện thực. Và tất nhiên, lãnh đạo của nhóm Miledi cũng không khác gì bọn họ.
「K-Khoan đã! Đừng đến đây mà. Làm ơn, dừng lại điiiiiiiiii!」
Vào ngày đó, ba người sử dụng ma thuật cổ đại mang sức mạnh có thể đương đầu với quỷ vương đã bị đánh bại bởi hóa thân của tà ác thuần khiết dưới hình dạng khối đen sột soạt.
「Nàyyyyy, lãnh đạo. Tôi đến đón... Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?」
Vào thời điểm Badd đến đón nhóm Miledi, tinh thần của họ đã bị nghiền nát bởi bầy gián. Trong một lúc, ông ta chỉ chằm chằm nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng rồi, thở dài và đưa họ đi.
「Hả !? Đây là đâu!? Tôi là ai!? À đúng rồi, thiếu nữ xinh đẹp nhất thế giới!」
「Này, lãnh đạo xinh đẹp (cười) nhất thế giới. Cô tỉnh táo lại rồi à?」
「Hả? À rế? Badd à?」
Miledi ngước lên và thấy tên phó thủ lĩnh quen thuộc đang vỗ vai mình. Không chỉ vậy, cô nhận thấy mình đang đi lại bình thường. Naiz đang ở bên cạnh cô ấy, anh đang bế Meiru trong tay mình, và một nhóm chiến binh thú nhân đang theo sau họ, liên tục nhìn cả nhóm bằng ánh mắt phức tạp….
「Chúng ta gặp nhau lúc nào vậy? Ế? Sao ký ức của tôi cứ mờ mờ ảo ảo kiểu gì vậy? Tôi mới gặp ác mộng à?」
「Ồ, nếu cô không nhớ thì hãy quên nó đi. Trên thế giới này có những thứ nên bị lãng quên vĩnh viễn.」
「Hả? Nhưng...」
Miledi bối rối nhìn Badd, sau đó cô quay sang Naiz, hy vọng kiếm được lời giải thích từ anh.
「Badd nói đúng. Có những thứ cô cứ quên đi là được. Thành thật mà nói, tôi ước mình cũng có thể quên chuyện đã xảy ra ...」
「T-tôi hiểu rồi ... Dù sao thì, tại sao cậu lại bế Meiru theo kiểu công chúa? Ngoại tình? Nè nè, ngoại tình đó? Không biết mình có nên nói với Sue-chan và Yun-chan không ta~」
Miledi cười toe toét, lấy lại một chút phiền nhiễu thường ngày. Đây là lần đầu tiên cô thấy Naiz nhẹ nhàng bế một ai đó như vậy. Tuy nhiên Naiz, bình thường là người phản ứng quá lên mỗi khi cái tên Susha được nhắc đến, chỉ nhìn lại cô và nói,
「Vì đang ở trong lãnh thổ của thú nhân nên hãy đối xử với cô ấy dịu dàng chút. Nhưng mà... cô ấy bị nặng nhất lúc đó. Ít nhất cô ấy xứng đáng được thế này.」
Rất là yên tĩnh. Và cũng thật dịu dàng. Trái lại chính điều ấy mới đáng sợ. Trong lúc Miledi còn đang bối rối, 「Thực sự đã có chuyện gì vậy...」 , Meiru thoải mái từ từ mở mắt.
「Nn, tôi cảm thấy như mình vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp... Ara ? Naiz-kun? Ngoại tình à?」
Phản ứng của cô chị giống hệt cô em. Naiz thở dài và bỏ cô ấy xuống. Meiru nhẹ nhàng đáp đất, sau đó nhìn khắp xung quanh. Cũng giống Miledi, ký ức của cô ấy về những phút vừa qua cũng khá mông lung.
「Ummm, chuyện gì đã xảy ra ở đây thế?」
「Meru-nee. Em cũng có cảm giác như chị vậy. Nhưng Baddvà Nacchan nói tốt hơn là chúng ta không nên nhớ lại.」
「Tại sao vậy?」
Badd cười gượngvới hai cô gái đang nghiêng đầu thắc mắc và nói, 「Yo, giờ hai cô đã tỉnh táo rồi. Vậy để tôi lần nữa giới thiệu bản thân. Tôi là phó thủ lĩnh của Giải phóng quân, Badd. Chào mừng đến với Giải phóng quân.」
Lý do ông ta nói “lần nữa” là vì đã giới thiệu với Naiz vài phút trước. Naiz lặng lẽ gật đầu, còn Meiru nheo mắt lại và quan sát kỹ lưỡng Badd.
「Rất vui được làm quen, Badd-kun. Chị gái làMeiru. Xin được giúp đỡ nhé?À đúng rồi,vụ tìm vợ tiến triển tới đâu rồi? Vẻ ngoài của cậu cũng ổn, nhưng tôi nghe cậu lại khônghấp dẫn với phụ nữ. Là vì tính cách sao?」
「Lời giới thiệu tuyệt vời. Cô muốn chết đến vậy hả, đồ khốn nạn?」
Một vệt xanh xuất hiện trên trán của Bad. Miledi cười toe toét và chen vào đúng thời điểm hoàn hảo nhất.
「Nè nè, Badd~ Thực ra gần đâyMarshal và Mikaela đang có mối quan hệ tốt lắm đấy.」
「Cái gì!? Chết tiệt! Chết tiệt! Tên phản bội đó, không thể tin được hắn lại có bạn đời trước ta! Tên khốn chết tiệt đó là người nói thà độc thân cả đời còn hơn lấy vợ! Và trong tất cả các cô gái, là Mikaela á!? Trừ việc là một kẻ háu ăn thì thân hình nuột thôi rồi! Và còn đúng là kiểu ta thích chứ! Ta sẽ giết tên khốn đó khi gặp lại hắn lần nữa!」
Badd quỳ xuống trên hai chân ngay tại chỗ và giáng những nắm đấm xuống đất vì ghen tị. Những luồng khí đen tỏa ra từ lưỡi hái ma thuật Egxess trên lưng ông ta khi mỗi tiếng hét vang lên. Một ông già bốn mươi tuổi nhưng chẳng khác gì mấy đứa nhóc trẻ trâu.
「Hahaha, cậu đúng là thú vị, y như những lời đồn đại. Tôi nghĩ tôi thích cậu rồi đấy.」
「Pupupu~. Không phải chính vì ông biến mất để đi tìm kiếm nửa kia nên Marshal mới đi trước ông sao? Này, cảm giác thế nào hả, Badd? Khi biết mình đã thua cuộc dù luôn cố gắng tìm kiếm một người phụ nữ? Nhìn này, thậm chí tôi còn có một tấm ảnh hai người họ đỏ mặt chim chuột nhau. Thấy sao hả? Nào, nói đi!Gahahahaーーー!」
Ngay cả những chiến binh thú nhân cũng nhìn Badd, người đang bị hai thiếu nữ xinh đẹp cười nhạo bằng ánh mắt đáng thương. Nhân tiện, sự hiểu lầm đã hoàn toàn được giải quyết. Aa, nữ hải nhân kia chắc chắn không thể nào sai được là đồng bọn của mấy nhân loại này, chứ không thể nào là đồng bào của ta được.
「Được rồi, hai người, tha ông ta đi.」
Naiz bỏ cuộc như thể đã quá mệt mỏi trước bộ đôi này. Dạ dày của anh đã tích tụ rất nhiều tổn thương khi bắt đầu hành trình mà không có Oscar hỗ trợ.
「Badd, nữ hoàng đang đợi phải không? Nhanh chóng dẫn bọn tôi đến gặp cô ấy đi.」
「À, đúng vậy. Cảm ơn vì đã ngăn hai người đó lại ... Hửm, đây chẳng phải là tên được cặp chị em đó theo đuổi sao? Chậc, mấy tên nổi tiếng thì sướng rồi. Ta chẳng cần cậu thương hại đâu, tên lolicon—」
Badd cứng họng khi ánh mắt 0 độ của Naiz găm vào người hắn.
「Nói tiếp và ta sẽ để ông rơi tự do ở độ cao 3000 mét.」
「À, không, xin lỗi.」
Cơn thịnh nộ của Naiz đáng sợ hơn bất kỳ người nào.
Vì phí thời gian vào những thứ linh tinh, bọn họ vội vã di chuyển đến thủ đô của Cộng hòa. Khi kẻ địch xâm chiếm khu rừng, không có một con đường cụ thể nào để xác định phương hướng cũng như vị trí của thành phố. Tuy nhiên, có rất nhiều dấu hiệu mà chỉ các thú nhân mới nhận ra. Bọn họ chọn con đường ngắn nhất, và chẳng bao lâu nhóm Miledi bắt gặp một bức tường sừng sững ngay trước thủ đô.
Các bức tường hình thành từ những cây đại thụ xếp cạnh nhau. Màn sương mù khiến chúng ta không thể xác định chính xác độ cao của chúng, nhưng chúng lớn hơn bất kỳ cái cây nào Miledi từng gặp. Sự sắp đặt không tự nhiên cho thấy rõ ràng là có bàn tay con người nhúng vào, nhưng Miledi không thể hình dung ra cách mà bọn họ dựng lên chúng. Đối với nhân tộc, một kỳ tích tương tự không thể xảy ra nếu không có sự can thiệp của ma thuật trọng lực. Hơn nữa, những cái cây trông giống nhau một cách kỳ lạ, như thể chúng được cắt xén theo một cách chính xác như nhau.
Ở dưới đáy của bức tường đồ sộ này là một cánh cổng hình vòm. Hàng trăm nghìn cành cây dày đặc chồng chéo bao phủ lối vào, đóng vai trò như một cánh cổng.
Khi Badd báo hiệu, những cành cây quấn vào nhau bắt đầu phát sáng, tách ra khỏi nhau và rút lui vào mặt đất và từng cây đại thụ xung quanh, để hở ra lối vào. Chừng đó đã đủ ấn tượng, nhưng cảnh tượng chào đón họ phía bên kia của cánh cổng thậm chí còn tuyệt vời hơn.
「Oa ... ra đây là Cộng hòa ...」
「Arara~...」
「......」
Cả bọn Miledi không còn lời nào hơn để diễn tả. Phản ứng ấy cho thấy khung cảnh trước mắt họ ấn tượng đến nhường nào. Hoàn toàn không thấy bóng dáng của sương mù trong thành phố, điều đó khiến họ có thế thấy rõ thành phố từ bên trong. Và bản thân thành phố được xây nên từ chính những cái cây. Những thân cây to lớn tới mức có thể sẽ chẳng tồn tại ở một nơi nào khác ngoài nơi đây. Những ngôi nhà nằm trong thân cây ở độ cao vài trăm mét trên không trung. Và từ những thân cây khổng lồ đó, những cành cây rậm rạp vươn lên hạ xuống theo mọi hướng, tạo nên vô số hành lang trên không. Thủ đô cộng hòa là một kỳ quan của kỹ thuật ba chiều tận dụng mọi không gian trống. Có lẽ vì lúc này đã là đêm muộn, thành phố được chiếu sáng lờ mờ bởi những bông hoa phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, và tạo nên cảm giác thanh tao hệt như một thành phố kỳ ảo. Dẫu vậy, thứ thực sự đáng kinh ngạc là hiện diện to lớn nhất nằm ở trung tâm thủ đô.
「Đó là thánh thụ, Uralt. Ấn tượng lắm phải không?」
Badd ưỡn ngực một cách tự hào. Sự vĩ đại khiến người ta không khỏi xúc động khi lần đầu tận mắt ngắm nhìn. Một ngàn mét. Đại thụ lớn nhất thế giới dường như vươn tới cả thiên đường. Ngay cả khi ngắm nhìn từ khoảng cách vài trăm mét, nó vẫn đủ lớn và trông chẳng khác gì một bức tường. Mỗi cành cây vươn ra từ đại thụ có độ dày chẳng kém gì những cái cây khổng lồ xung quanh. Mỗi chiếc lá mang một màu xanh rực rỡ với kích thước đủ lớn để quấn lấy một đứa trẻ. Tuy vậy, đáng ngạc nhiên là đại thụ không tỏa ra dù chỉ một chút cảm giác ngột ngạt. Ngược lại, sự hiện diện của nó khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm như thể được bao bọc và che chở.
「Những thú nhân dành một cái tên khác cho ngài.Mẫu Thụ. Lá cây bao phủ toàn bộ thủ đô. Không, nói đúng hơn, thành phố này được xây dựng ngay dưới tán cây.」
Lời giải thích của Badd cuối cùng giúp nhóm Miledi lấy lại được cảm quan thường thức. Đó là lúc họ nhận ra rằng xung quanh là rất nhiều chiến binh thú nhân. Bọn họ xuất hiện vào thời điểm nhóm Miledi đặt chân đến thủ đô với vai trò người dẫn đường và canh chừng, nhưng ba người đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của thành phố kia không nhận ra họ. Tuy nhiên, các thú nhân không hề cảm thấy bị xúc phạm bởi sai lầm của Miledi. Bọn họ đều cảm thấy tự hào vì vẻ đẹp của thành phố đã khiến ba người ấn tượng như vậy.
Có chút xấu hổ, Miledi theo chân người dẫn đường tiến sâu hơn vào trong thành phố. Cuối cùng, gốc của Đại Thụ đã hiện ra trước mắt. Ngước lên, họ thấy một cầu thang xoắn ốc hình thành từ cành cây xung quanh thân cây. Cao hơn nữa là những hành lang cành cây kết nối đại thụ với những cây khác trong thành phố. Thậm chí còn có những thang máy sử dụng ròng rọc đưa mọi người lên xuống. Hơn nữa, có hàng trăm cái lỗ nhỏ trên khắp thân cây. Nhìn những ánh sáng tràn ra từ đó, có lẽ chúng là những cái cửa sổ.
「Có lẽ nào, chúng ta sẽ vào trong đại thụ?」
「Đúng vậy. Nhân tiện, những căn phòng bên trong không hề có sự đụng chạm của cưa búa. Qua nhiều thế hệ,người đứng đầu cộng hòa có thể can thiệp vào cái cây tới mức độ nào đó. Bọn họ chỉ cần nhờ cái cây tạo một ngôi nhà bên trong, và thế là xong.」
「Đ-Đại thụ tuyệt vời nhỉ... Như thể có ý chí riêng vậy.」
「Theo truyền thuyết thì có vẻ là vậy. Bây giờ điều này không thể thực hiện được nhưng nhiều thế kỷ trước, từng có những vu nữ có thể giao tiếp với đại thụ bằng thần giao cách cảm.」
Nhóm Miledi bước vào một cái thang máy trong lúc trò chuyện cùng Badd. Thang máy dừng lại ở độ cao trăm mét so với mặt đất, ngay trước một sân hiên bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Họ để lại vũ khí của họ cho những chiến binh đang đợi trên sân hiên, sau đó đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.
Sau vài phút đi bộ, họ nhân thấy mình đang ở trong một căn phòng giống như phòng thiết triều. Một căn phòng rộng lớn đáng kinh ngạc, tới mức khó mà tin được nó nằm trong một cái cây. Tới mức sánh ngang với phòng thiết triều của Quỷ vương về kích thước. Tuy nhiên, nó đem lại cảm giác linh thiêng hơn nhiều so với phòng thiết triều của Quỷ vương. Dẫu cho đồ trang trí không quá nhiều, những đồ nội thất bằng gỗ đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo và bắt mắt. Các thú nhân xếp hàng hai bên, hình thành một đường đi ở trung tâm dẫn tới ngai vàng. Có lẽ là do bọn họ vẫn cảnh giác với nhóm Miledi nên đa số những thú nhân ở đây đều mang vẻ ngoài mạnh mẽ như những viên quan quân sự thay vì những quan dân sự thông thường.
Cuối cùng ngai vàng cũng hiện ra trước mắt họ. Nó nằm trên một tế đàn gỗ dường như được hình thành từ chính đại thụ. Một nữ nhân xinh đẹp khoác lên bộ y phục trắng tinh và đội vương miện hoa đang ngồi trên ngai vàng được kết nên từ cành và lá đại thụ. Đôi mắt màu xanh ngọc bích của cô ấy lặng lẽ nhìn xuống nhóm Miledi. Cô toát ra một hào quang uy nghiêm khiến họ gần như choáng ngợp.
Miledi nuốt nước bọt. Cô không thể rời mắt khỏi nữ hoàng. Tuy nhiên, cô vẫn giữ được sự tỉnh táo để tiến tới dưới ngai vàng và quỳ một gối xuống để thể hiện sự tôn trọng dành cho nữ hoàng trẻ tuổi. Badd, Meiru, và Naiz cũng quỳ xuống, nhưng bọn họ vẫn ở sau Miledi vài bước để cho thấy Miledi là lãnh đạo của họ.
Nữ hoàng của 【Cộng hòa Haltina】 toát ra khí chất vương giả khiến ai ai cũng phải tin rằng cô như một hóa thân của Đại Thụ. Cô tiếp tục giữ ánh mắt tại Miledi trong một lúc.
Miledi không hề cúi đầu xuống mà trực tiếp đón nhận ánh mắt của nữ hoàng dù chân vẫn đang quỳ. Những thú nhân bắt đầu rì rầm về hành động thiếu tôn trọng của cô, nhưng Miledi không bận tâm đến việc đó và vẫn giữ ánh mắt về phía nữ hoàng. Cô muốn biết. Câu chuyện ẩn giấu sau đôi mắt ngọc bích ấy. Trái tim của người sử dụng ma thuật thần đại ấy. Và đồng thời, Miledi muốn nữ hoàng thấu hiểu con người cô. Giống như cách cô đang tiến sâu vào trong trái tim của nữ hoàng, cô cũng muốn nữ hoàng làm điều tương tự.
Nữ hoàng của Thụ Hải và Lãnh đạo của Giải phóng quân liên tục nhìn chằm chằm vào nhau, ý chí của họ hòa quyện vào nhau, giao tiếp một cách sâu lắng và yên lặng mà chỉ họ mới hiểu. Cuối cùng, khi lời thì thầm của các thú nhântrở nên ồn ào, nữ hoàng phá vỡ sự im lặng giữa họ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, như thể cuối cùng cô đã nắm được con ngườiMiledi, và nói,
「Chào mừng, hỡi những người chống lại ý chí của thế giới. Ta là nữ hoàng củaCộng hòa Haltina, Ryuutiris Haltina.」
「Rất vinh dự khi được gặp ngài, Bệ hạ. Tôi là Lãnh đạo của Giải phóng quân, Miledi Raisen. Cảm ơn ngài đã cho phép chúng tôi ghé thăm thánh đường này.」
Meiru và Naiz kinh ngạc nhìn lên Miledi. Ế? Kính ngữ? Thật đấy à?
Bằng cách nào đó, Miledi nhận ra phản ứng của họ và khóe môi cô hơi giật giật. Mấy người quên rằng tôi từng là thành viên của một gia đình quý tộc rồi hả?
Tuy nhiên đó có vẻ là một cảnh tượng thú vị đối với Ryuutiris, cô cười khúc khích trong khi che miệng sau tay áo.
「Fufufu. Đúng như lời Badd-dono, cô đúng là một nàng tomboy nhỉ.」
Ánh mắt của Miledi liếc về phía Badd. Hắn huýt sáo tỏ vẻ ngây thơ và tránh ánh nhìn của cô. Miledi thở dài và quay lại nhìn Ryuutiris,
「Được rồi, vậy thì có lẽ không cần phải để tâm cách cư xử trước mặt Bệ hạ nữa nhỉ.Có lẽ hắn ta đã nói gì đó như ‘con nhóc chết tiệt’ hay ‘thủ lĩnh phiễn nhiễu’ phải không?」
「Vâng, quả thực vậy. Ông ấy cũng cho thấy sự ghen tỵ của mình đối với việc cô được nhiều người tán tỉnh.」
「T-tên đó nói linh tinh gì trước mặt nữ hoàng vậy ... Tôi thành thật xin lỗi vì sự thô lỗ của cấp dưới của mình. Ngoài ra, có một điều tôi muốn làm rõ. Tôi khôngcó lập harem! Badd chỉ ghen tị vì bản thân không được lòng các cô gái thôi!」
「Dám nói điều đó thẳng mặt ta không, con nhóc chết tiệt!? Ai mới là người liên tục gửi báo cáo về việc vui vẻ bên những đồng đội mới hả?」
「Vui vẻ một chút thì sao chứ? Hay là vì ông ghen tỵ khi thấy người khác hạnh phúc!? Đấy là lý do vì sao ông vẫn độc thân đấy ông biết không?」
「Ta sẽ giết mi!」
「Làm được thì làm!」
Miledi và Badd bắt đầu cãi nhau như mấy đứa nhóc trong phòng thiết triều của Cộng hòa Haltina.
Trông các thú nhân ai cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng, nhưng Ryuutiris lại thấy cảnh tượng đó trông khá vui nhộn. Nhưng sau khi kết thúc tiếng cười khúc khích, gương mặt cô hoàn toàn trở nên nghiêm túc, 「Tađã nghe về những Giải phóng quân từ Badd-dono. Ta biết cô đang chiến đấu vì điều gì, và cô là một người sử dụng ma thuật thần đại như ta. Ôngấy cũng nói với ta rằng cô muốn giúp đỡ chúng ta và có ‘kẻ địch’ mà chỉ cô mới có thể đánh bại.」
Ryuutiris ngừng lại, rồi quét mắt nhìn những thú nhân trong căn phòng, cất lên tiếng nói lạnh lùng, thay lời trong lòng của tất cả bọn họ.
「Điều đó thực sự khó tin. Những người ở đây sẽ không thể nào bị thuyết phục chỉ với những lời nói như thế đâu.」
Rào chắn sương mù của Đại Thụ mang sức mạnh tuyệt đối. Đúng vậy, trong trận chiến gần nhất, nó đã đẩy lùi được cả những kỵ sĩ mạnh nhất của giáo hội.
「Cùng là những người sử dụng ma thuật thần đại, ta tin mình có thể tiết lộ điều này cho mọi người. Ma thuật của ta là ~ “Thăng Hoa”. Đó là loại ma thuật có thể tăng cường các loại sức mạnh khác. Vì vậy, miễn là rào chắn này, phước lành của khu rừng, và các chiến binh của ta vẫn còn trụ vững, cộng hòa không thể thất bại. Ta tin là như vậy.」
Lý do duy nhất mà Ryuutiris đồng ý gặp Miledi là vì Badd. Khi cảm nhận được nguy cơ chiến tranh đang tiếp cận Cộng hòa, ông ta đã liều mạng xâm nhập khu rừng để thông báo cho các thú nhân. Ông ta lang thang trong khu rừng, nơi có thể nói là vùng đất chết chóc với nhân tộc, chỉ để cung cấp tin tức. Ngay cả sau khi bị bắt và thẩm vấn, ông ta vẫn tiếp tục trợ giúp Cộng hòa, cho bọn họ biết mọi thứ về giáo hội. Chính bởi quyết tâm và những cống hiến ấy mà Ryuutiris mới cho phép Badd trở thành cố vấn của Cộng hòa và đồng ý với nguyện vọng gặp mặt Miledi.
Tuy nhiên, Ryuutiris và các thú nhân vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Badd. Thực ra, nữ hoàng đã ra lệnh mật thám theo dõi mọi hành tung của ông ta, và hắn không được phép tham gia cuộc chiến cho đến khi bên Sim gặp nguy hiểm tới tính mạng. Điều đó cho thấy mối nghi ngờ giữa hai chủng tộc sâu đến thế nào. Và cũng như Badd, Miledi là một nhân tộc. Ngay cả khi cô tuyên bố mình thuộc tổ chức chống đối giáo hội, cô không có gì để chứng minh điều đó. Đối với những thú nhân, cũng có thể cô là một gián điệp. Hơn nữa—
「Ta cũng nghe nói dù là chiến tranh, cô vẫn từ chối việc lấy mạng của những ai không liên quan đến giáo hội. Đông nghĩa với việcđể đối phó với những người lính Liên bang, cô sẽ chỉ vô hiệu hóa họ, đúng chứ?」
Vì mục tiêu của Giải phóng quân là giải phóng mọi người khỏi các quy tắc méo mó của giáo hội, họ không thể làm hại những người họ đang muốn giải phóng. Rốt cuộc, trừ khi chúng chính xác là những tên cặn bã, binh lính của Liên bang cũng là một trong những người Miledi muốn bảo vệ. Tuy nhiên, đối với Cộng hòa mà nói, Liên bang cũng là kẻ địch.
Từ góc nhìn của thú nhân, có vẻ như Miledi không muốn làm tổn hại chính đồng bào của mình. Họ lo rằng cô ấy sẽ áp đặt lý tưởng của mình lên bọn họ — hoặc tệ hơn, đứng về phía nhân tộc nếu trận chiến nghiêng về cục diện một chiều. Vì thế mà họ không muốn tin tưởng Miledi. Những gì Ryuutiris nói hoàn toàn tự nhiên.
「Quê hương của chúng ta sẽ do chúng ta tự bảo vệ. Nếu cô thực sự muốn giúp đỡchúng ta, tại sao không quay trở lại Liên bang và tấn công quân địchtừ phía sau?」
Ryuutiris lại cười, nhưng lần này là một nụ cười lạnh lùng tượng trưng cho sự ngờ vực sâu sắc của thú nhân dành cho nhân tộc. Lý do Ryuutiris cho phép Badd ở lại là vì cô ấy biết bọn họ có thể xử lý hắn ta. Nhưng không đời nào cô ấy có thể chống lại nhiều người sử dụng ma thuật thần đại nếu họ quyết định quay lưng với cô. Điều đó khiến mối nguy bị phản bội trở nên lớn hơn nhiều. Kết hợp sự ngờ vực vốn có với nhân loại, từ chối Giải phóng quân là lựa chọn duy nhất hợp lý đối với Ryuutiris.
「Tôi hiểu rồi. Sự nghi ngờ đó âu cũng dễ hiểu」, Miledi lạnh lùng trả lời.Ryuutiris nheo mắt chờ Miledi tiếp tục.「Nhưng vì chúng ta đã thành thật với nhau, tôi sẽ nói thẳng. ――Ngây thơ.Ngài quá ngây thơ khi nghĩ rằng bản thân có thể tự mình chống lại giáo hội. Ngài vẫn chưa biết gì về nỗi ác mộng mang têngiáo hội.」
Bây giờ ánh mắt của Miledi cũng lạnh băng như Ryuutiris. Tất nhiên, những thú nhân của cộng hòa không thể giữ bình tĩnh khi bị nói rằng thiếu hiểu biết và quá tự tin.
「Đừng đánh giá thấp chúng ta, con khốn!」
「Dù gì thì cũng vẫn là nhân tộc. Vẫn luôn coi thường chúng ta.」
Hai người trở nên ồn ào là người sói Valf và một người báo có vẻ là một trong những cận vệ của Ryuutiris. Tất nhiên, những thú nhân khác trông như đều muốn gây sự với cô bất cứ lúc nào vậy. Tuy nhiên, Miledi phớt lờ họ và chỉ nhìn vào Ryuutiris.
「Một mình tôi có thể chiến đấu ngang cơ với Laus Barn,chỉ huy Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn.」
「Vậy thì sao? Chúng ta có thể—」
「Nhưng có một kẻ địch mà tôi, không, đến ba người sử dụng ma thuật thần đại phải vật lộn dùng tất cả mọi thứ chỉ để sống sót. Kẻ đó không cólinh hồn, và dù trông giống con người nhưng chắc chắn ả ta không phải. Tôi còn nghi ngờ việc ả có đang sống không cơ.」
Những lời nói của Miledi mang theo áp lực kỳ lại, khiến Valf và những thú nhân khác chỉ có thể im lặng.
「Vu nữ tóc bạc. Con át chủ bài của giáo hội――Tông đồ Thần linh.」
「Tông đồ… Thần linh.」
Ryuutiris khẽ lẩm bẩm.Ánh mắt của Miledi trở nên sắc bén, 「Tôi khẳng định. Nếu cô ta xuất hiện, cộng hòa sẽ bị tiêu diệt. Cô ta là hiện thân cho sức mạnh của Thần.」
「Cô ta thực sự mạnh thế sao?」
「Vâng. Chỉ những người sử dụng ma thuật thần đại mới có cơ hội chống lại cô ta.」
Miledi cũng đề cập tới ý chí của Thần đã chiếm hữu Quỷ vương. Không thể nói rằng Ryuutiris có thể tránh khỏi thảm họa tương tự. Mọi thứ về phong thái của Miledi, từ ánh mắt, giọng điệu đến tư thế của cô, đều chứa đựng sự nghiêm túc đến mức những thú nhân không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật trong những từ ngữ ấy. Khi cô ấy kết thúc lời nói, sự im lặng bao trùm khắp phòng thiết triều. Các thú nhân vẫn không tin tưởng Miledi, nhưng giờ đây nỗi sợ hãi của họ còn lớn hơn cả những nghi ngờ.
「Còn phần thưởng? Vì thứ gì mà các người lại sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình như thế.」
Ryuutiris phá vỡ sự im lặng. Giọng nói điềm tĩnh và ánh mắt dịu dàng như thể bầu không khí lạnh lùng khi trước chỉ là lời nói dối. Vì lý do nào đó, Miledi đột nhiên nghĩ rằng có thể Ryuutiris đã sẵn sàng chấp nhận sự giúp đỡ của cô từ trước rồi. Nhưng vì Ryuutiris là nữ hoàng của thú nhân, trách nhiệm của cô là nói ra những nghi ngờ của họ. Dù Miledi không thể chắc chắn khả năng đó, cô vẫn chắc rằng Ryuutiris không phải là loại người phân biệt đối xử với nhân tộc. Rốt cuộc thì, cô ấy đã lắng nghe Miledi mà không hề có định kiến. Do đó, Miledi quyết định trả lời với sự chân thành tương đương.
「Không có gì. Chúng tôi chỉ muốn mọi người tiếp tục là chính mình.」
Miledi bỏ đi cách nói lịch sự mà cô vẫn dùng cho đến bây giờ, nhưng không ai nói gì về điều đó. Vì họ nhận ra trong ánh mắt cô đây là con người thật, chân thành nhất của cô. Cô gãi má và mỉm cười ngượng ngùng.
「Thành thật mà nói, thông thường tôi muốn hỏi cô có muốn đồng hành cùng chúng tôi không nhưng ... tôi không muốn lấy đi nữ hoàng quý giá của các thú nhân. Vì vậy, tôi chỉ muốn giữ cô an toàn khỏi giáo hội và sống tự do theo ý chí của bản thân. Thế là đủ rồi.」
Vậy nên, vì lý do đó, 「Làm ơn hãy để tôi bảo vệ cô.」, ngay cả khi Ryuutiris yêu cầu cô tránh xa, cô vẫn sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy.
「Tôi ... không, chúng tôi thề sẽ đảm bảo an toàn cho cô.」
Miledi không cần phần thưởng cho việc làm đó. Sau cùng thì, đây cũng là lẽ sống của cô. Miledi ngoái nhìn Naiz, Meiru và Badd. Sau đó, cô hướng mắt ra xa, về nơi tất cả những người đồng đội khác của cô ấy đang đang chờ đợi. Nghĩ lại thì, cũng có điều mà mình muốn ...
「Nếu cô không phiền, có một điều này thôi.」
「… Có thể cho ta biết không?」
Một lần nữa, ánh mắt của Miledi và Ryuutiris đan xen vào nhau. Họ chằm chằm nhìn nhau vài giây, sau đó Miledi cất lên hy vọng của mình,「Chúng tôi sẽ thay đổi thế giới thành một nơi mà mọi người có thểchấp nhận nhau nhiều hơn. Mọi người có thể nghi ngờ hoặc dè chừng. Nhưng một khi chúng tôi thành công, xin đừng lập tức chối bỏ thiện ý của người khác.Ít nhất hãy lắng nghe những người tỏ ý muốn kết thân với cô.」
Giống như cách cô đang lắng nghe chúng tôi lúc này vậy. Đôi mắt thiên thanh của Miledikhông hề dao động khi cô ấy nói về giấc mơ của mình. Những thú nhân nhìn cô như thể đang nhìn một sinh vật kỳ quặc ngoại lai nào đó.Vài người bọn họ cau mày, không chắc chắn về cách phản ứng vớituyên bố của cô. Tuy nhiên, không ai trong số họ chê bai quyết tâm của cô. Sự tức giận với cô bắt đầu giảm dần.
Mặt khác, giọng điệu của Miledi lịch sự trở lại, nhưng dịu dàng hơn khi trước nhiều.
「Tất nhiên, thưa Bệ hạ, tôi biết rằng ngài không thể tin tưởng chúng tôi ngay lập tức được. Cho phép ba người sử dụng ma thuật thần đại và Thợ săn Kỵ sĩở lại Cộng hòa là một rủi ro rất lớn. Tôi hoàn toàn hiểu việc ngài yêu cầu chúng tôi rời đi.Nếu vậy chúng tôi cũng không cố chấp ở lại. Nhưng tôi muốn ngài có thể thống nhất với chúng tôi một vài dấu hiệu để truyên đạt khi Tông đồ Thần linh xuất hiện hoặc ai đó cố gắng kiểm soát tính cách của ngài. Bằng cách đó, chúng tôi có thể lập tức tới hỗ trợ ngài!」
Vì chúng tôi có Nacchan ở bên mà. Chúng tôi có thể tới mọi nơi tại mọi thời điểm! Ryuutiris gật đầu và quay sang bà lão miêu nhân đứng cạnh cô ấy. Bà ấy gật đầu khi cảm thấy ánh mắt của Ryuutiris hướng về mình. Tiếp theo, Ryuutiris chuyển ánh mắt sang chiến binh gấu xám, đại tướng của Cộng hòa, Sim. Sim hơi lo lắng, sau đó lần lượt nhìn các chiến binh có mặt ở đây. Sau khi cân nhắc phản ứng của họ, ông nhìn về phía Miledi. Cô nhẹ nhàng nhìn lại, và rồi Sim cũng gật đầu.
「Bệ hạ. Thần không có cách nào đánh giá mức độ nghiêm trọng đến từ kẻ địch mà Giải phóng quân đã mô tả. Tuy nhiên, với tư cách là người lãnh đạo quân đội, sẽ là không khôn ngoan nếu bỏ qua cảnh cáo của cô ấy.
「Vậy thì ông không phản đối việc họ ở lại đây chứ?」
「Không, thưa Bệ hạ. Nếu giả sử những tuyên bố của họ là đúng.」
「Ý của ông là ... À, ta hiểu rồi. Ông muốn họ phô diễn sức mạnh?」
「Đúng vậy.」
Sim nhìn Miledi từ trên xuống dưới, rồi tiến lên một bước.
「Tôi đề xuất một cuộc đấu tay đôi. Hãy chứng minh rằng khả năng của cô thực sự vượt xa những chiến binh giỏi nhất của Cộng hòa. Rằng khẳng định của cô không chỉ là những lời nói sáo rỗng.」
Miledi gật đầu đồng tình. Nếu cô ấy không thể đánh bại những thú nhân ấy, không đời nào cô có thể bảo vệ được Ryuutiris.
「Được thôi.」
Trước những lời nói không do dự của Miledi, khóe miệng của Sim nhếch lên chút, và ông ấy tiến một bước về phía trước.
「Khoan đã, Đại tướng. Trận đấu này, có thể giao cho tôi được không?」
「Hửm? Sao thế, Valf?」
Valf tiến lên vài bước phía trước Sim, 「Bởi tôi là chiến binh cận chiến mạnh nhất của chúng ta. Và còn―」
「Và còn?」
「Cô ta khiến tôi khó chịu.」
Nhưng ánh mắt trừng trừng của Valf hướng tới không phải Miledi mà là Meiru. Meiru nghiêng đầu, và nhìn lại Valf bằng ánh mắt khó hiểu.
「Cô kia, tại sao cô lại làm việc cho lũ nhân tộc đó? Tại sao cô lại đi theo con nhóc này? Chỉ vì nó có sức mạnh nào đó giống như nữ hoàng sao? Nếu vậy, chẳng phải tự nhiên hơn nếu cô cống hiến cho quê hương của cô là bọn tôi sao!?」
Có vẻ như Valf khó chịu với việc Meiru là một thành viên của Giải phóng quân.
「Ưm, ngay cả khi cậu có nói thế thì, chị gái sinh ra và lớn lên ở Tây Hải đó?」
「Đó chẳng phải vấn đề. Khu rừng này là cội nguồn của mọi chủng tộc thú nhân! Và bây giờ nơi đây đang bị xâm lược! Cô không muốn giúp đỡ đồng bào mình sao!? Cô đáng lẽ phải ở phe của chúng tôi, chứ không phải bọn họ!」
Valf có nhận thức về sự gắn bó với quê nhà sâu sắc hơn đa số thú nhân. Nhưng hơn cả thế, anh thương yêu đồng bào và đất nước của mình hơn bất cứ thứ gì. Và vì vậy, anh ấy không thể chịu đựng được việc một nữ hải nhân như Meiru lại thuộc một tổ chức nhân loại và làm việc cho bọn họ.
Miledi nhận ra tình cảm của Valf, nhưng điều đó không khiến chuyện này bớt khó xử đi phần nào.
「Vậy, ừm… cậu muốn làm gì?」
「Hãy chiến đấu với ta. Và nếu ta thắng, cô gái đó phải rời khỏi tổ chức của cô và đến sống ở cộng hòa này. Và thề rằng không bao giờ dính líu đến cô ấy nữa.」
Nếu Valf thắng, nhóm Miledi sẽ phải rời khỏi Thụ hải. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu họ chỉ là những kẻ yếu đuối. Nhưng Valf không muốn để Meiru rời đi với bọn họ. Anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ hạnh phúc hơn khi sống ở cộng hòa với những đồng bào của mình. Theo một cách nào đó, có thể nói rằng Valf đang suy nghĩ cho Meiru khi đề xuất kèo này. Tuy nhiên, những suy nghĩ ấy mang đầy định kiến và nghe giống một kẻ kiêu ngạo tự cho mình là đúng hơn. Và điều đó thực sự khiến Miledi không thể để yên được nữa.
「A? Muốn lấy Meru-nee khỏi Miledi-chan hả? Hahaha, ngươi có vẻ tự tin quá đấy nhỉ.」
Dù lúc nào Meiru cũng trêu chọc Miledi, cô vẫn yêu quý người chị gái của mình. Khá dễ hiểu khi cô tỏ vẻ giận dữ trước đề nghị của Valf. Cô trừng mắt nhìn hắn. Lúc đó, 「Ufufu…」, một tiếng cười vang lên. Đó là Meiru. Không hiểu sao trên mặt cô lúc này là một vẻ hạnh phúc ngây ngất.
「Nè, Naiz-kun. Miledi-chan đang tuyệt vọng chiến đấu để giữ lấy tôi đấy. Dễ thương quá! Cậu có thấy vậy không?」
「Không biết.」
「Đây có phải là lúc tôi nên chen vào và nói gì đó kiểu 『Dừng lại đi! Đừng đánh nhau vì tôi mà!』, đúng không?」
「Đừng lôi tôi vào... Với lại đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.」
「Ara, lạnh lùng quá. Cậu không cảm thấy nhiệt huyết đang cháy trong Miledi-chan sao?」
Mặc dù đang đùa giỡn, nhưng Meiru từ từ đứng dậy và nở nụ cười khiến ai ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng.
「Này, cún con đằng đó. Chị gái sẽ là người chiến đấu với cậu. Vui mừng vì được chị cho cơ hội này đi nhé.」
Cô khiêu khích Valf bằng toàn bộ những gì mình có, ra dấu gọi hắn bằng ngón tay của mình. Cùng lúc đó, cô ấy đến chỗ Miledi và đặt tay kia lên xoa đầu cô.
「Cái gì cơ!? Cô nghĩ một hải nhân có thể đánh bại một lang nhân trong cận chiến á!? Vậy á!?」
「Cún con sủa nhiều ghê ta. Thay vì dùng mõm thì sao không động tay động chân nhỉ? Nè, cún con?」
Âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn. Là tiếng vỡ vụn tới từ sự kiên nhẫn của Valf. Đôi mắt của anh ta giật giật và răng nanh lộ ra khỏi miệng.
「Được thôi. Cái sự kiêu ngạo đó, ta sẽ nghiền nát nó. Nhưng nếu ta thắng, cô chỉ rời xa bạn bè mình thôi là chưa đủ. Cô phải trở thành người hầu của ta. Ta sẽ trực tiếp dạy dỗ cô về cách cư xử ở Cộng hòa.」
「Ufufufu, chắc rồi. Lâu rồi mới có cơ hội xõa chút. Gần đây chị gái hơi mệt mỏi vì chả có ai để trút nỗi bực bội vào.」
Miledi quay cuồng nhìn từ Meiru đến Valf, trong khi Naiz và Sim xoa xoa hai bên thái dương với cử chỉ giống hệt nhau. Duy chỉ có Ryuutiris đang cố đôi mắt lấp lánh thế nào đó như đang tận hưởng chuyện này.
「U-Umm, tôi sẽ chiến đấu, nhé? Nhé? Nên xin cậu đừng khiêu khích Meru-nee nữa được không?」
「Tôi cũng nhờ cậu. Nếu cậu không muốn chiến đấu với Miledi, thì tôi sẽ đối mặt với cậu. Nhưng xin đừng chọn Meiru.」
Miledi và Naiz đều đang cầu xin Valf. Thật không may, anh ta cho rằng họ đang hoảng sợ vì dù là một người sử dụng ma thuật thần đại, Meiru không giỏi cận chiến. Lý do anh ta quan niệm sai lầm chết người như vậy là bởi vì Ryuutiris là một hậu phương điển hình trong chiến đấu, và khả năng chiến đấu của các hải nhân trên đất liền là không cao. Hơn nữa, anh ta mới chỉ thấy một người sử dụng ma thuật thần đại duy nhất trên tiền tuyến là Laus, và ít nhất Sim cũng có thể đối mặt với ông ta. Nhưng… Valf không biết rằng lý do duy nhất Sim có thể chiến đấu ngang hàng với Laus là vì ông ta đã kìm chế, và rằng Meiru thực sự là một trong những chiến binh nguy hiểm nhất trong số những người bạn của Miledi. Và như thế, sân khấu cho một thảm kịch sắp tới đã được thiết lập.