Chương I : Cuộc gặp gỡ khởi đầu cho tất cả
Vương quốc Velka - Thủ đô Velnika.
Velka nằm ở phía tây nam lục địa phía Bắc. Một mạng lưới đường hầm rộng lớn chạy ngay bên dưới thành phố thủ đô của nó.
Các đường hầm chứa đầy lượng đá phát sáng màu xanh lá cây phong phú, đã mang lại cho chúng cái tên là Greenway(Đại Lục Hầm).
Quái vật và tội phạm chui rúc ở dưới đây , vì vậy đây không phải là phương tiện an toàn để di chuyển. Tuy nhiên, do có thể khai thác loại quặng hiếm ở đó, các đường hầm vẫn còn là phổ biến.
Có thể nói bản thân Velka có nguồn gốc từ Greenway(Đại Lục Hầm). Vương quốc đã bắt đầu như một thị trấn khai thác mọc lên để thu hoạch quặng.
Các thương nhân và thợ thủ công sau đó đã đổ về thị trấn, nơi cuối cùng phát triển thành một thành phố hưng thịnh. Thành phố hưng thịnh đó sau đó phát triển thành một quốc gia nhỏ, cho đến khi cuối cùng nó trở thành vương quốc hùng mạnh như bây giờ.
Đất nước này đã sản xuất tất cả vũ khí của riêng mình, công cụ và thậm chí cả các vật phẩm ma thuật. Velka được phần còn lại của thế giới biết đến là vương quốc của những nhà phát minh và thợ thủ công. Họ tất nhiên rất ghen tị với sự giàu có của tài nguyên thiên nhiên và những công dân tài năng nơi đây.
Các kỹ sư và thợ thủ công của vương quốc luôn cạnh tranh với nhau, và có một vài guild tài năng đặc biệt có tên đã trở nên nổi tiếng.
Một trong số đó là Xưởng Orcus. Nó chỉ cho phép những Biến đổi sư tài năng nhất tham gia. Danh tiếng của nó lớn đến nỗi ngay cả giới quý tộc cũng coi đó là vinh dự khi được chấp nhận cho học nghề ở đó. Trọng tâm chính của họ là chế tạo vũ khí. Và nhờ vào tình hình chính trị hiện tại, họ có nhu cầu khá cao.
Trụ sở chính của Xưởng Orcus núp dưới bóng các tòa nhà xung quanh. Hôm nay cũng vậy, xưởng tràn ngập âm thanh của những Biến đổi sư đang niệm chú và những thợ thủ công bậc thầy đang trừng phạt những người học việc của họ.
Giống như tất cả các tòa nhà khác của Xưởng Orcus , trụ sở được phân chia thành các phần, với mỗi phần là những chuyên môn khác nhau. Người ta thường có thể đoán được đặc trưng của từng phần bằng cách nhìn vào các công cụ và vật liệu được sử dụng.
Hầu hết các thợ thủ công được bao quanh bởi vũ khí, áo giáp và các vật liệu cần thiết để chế tạo chúng. Những người khác bị chôn vùi trong đống hàng hóa hàng ngày.
Vì hoạt động kinh doanh chính của Xưởng Orcus là vũ khí, nên hầu hết các phần đều được dành riêng cho điều đó. Vị trí mỗi người trong xưởng được xác định bởi chất lượng hàng hóa họ có thể sản xuất.
Tuy nhiên, có một người thợ bao quanh bởi một thứ khác hẳn. Khu vực của anh ấy hoàn toàn khác với phần còn lại của xưởng.
Chàng trai trẻ làm việc ở đó có những nét thanh lịch dịu dàng, nữ tính và dáng người mảnh khảnh.
Anh ta đeo kính gọng đen và có mái tóc đen dài ngang vai được buộc thành đuôi ngựa.
Anh ta đeo tạp dề trên chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản và quần dài màu trắng.
Các dụng cụ với công dụng đáng ngờ cài vào vô số túi mà tạp dề của anh ta có.
Đôi mắt thông minh của anh ta đang chăm chú nhìn vào một vòng tròn ma thuật và các vật liệu chứa trong đó. Sau đó, anh vỗ hai tay vào nhau và vòng tròn ma thuật trước mặt anh bắt đầu phát sáng. Mana của anh là một màu trắng ấm áp. Nó gợi nhớ đến ánh sáng mặt trời mà có thể nhìn thấy vào một ngày mùa xuân ấm áp.
Vật liệu của anh ta kết lại trong vòng tròn ấy. Sản phẩm của chàng trai trẻ có một đường cong hoàn hảo, sự cân bằng tuyệt vời và một tay cầm được chế tạo tốt cho thấy sự cân nhắc của anh ta đối với người sử dụng nó.
Anh nhìn chằm chằm vào những gì anh ấy làm, dường như hài lòng.
"Hoàn hảo. Đúng là một chiếc nồi tuyệt vời.” Anh ấy có vẻ tự hào về công việc của mình. Nhẹ nhàng, anh cầm lên chiếc nồi màu xám xỉn. Sau đó anh cẩn thận đặt nó vào trong một cái hộp. Cái hộp đó đã chứa đầy nồi, chảo rán, đĩa và các dụng cụ nấu ăn khác.
Rải rác xung quanh anh ta là những sản phẩm đời sống khác. Đèn lồng, bàn trang trí, dụng cụ xây dựng, kéo, văn phòng phẩm và các sản phẩm dùng hàng ngày vương vãi nơi làm việc của anh.
Không thể thấy một món vũ khí nào , mặc dù đây là một xưởng chuyên về vũ khí.
Về mặt kỹ thuật thì cũng có một số dụng cụ sắc bén, nhưng không cái nào trong số chúng có thể coi vũ khí.
Chúng đều là những con dao nấu ăn. Dao để cắt rau, dao để cắt thịt, thậm chí là dao để cắt bánh mì. Và tất cả chúng đều có chất lượng đặc biệt.
Tuy nhiên, tất cả chúng vẫn là dụng cụ nấu ăn. Trong khi tất cả các thợ thủ công khác đang cố gắng hết sức để tạo ra những vũ khí mẫu mực, thì chàng trai trẻ này chỉ làm những món đồ bình thường. Đương nhiên, điều này làm cho anh ta nổi bật. Tất nhiên không phải theo hướng tốt.
Mọi người đều ghét anh ta, đặc biệt là vì Xưởng Orcus đối xử với anh ta một cách tử tế mặc cho những thiếu sót rõ như ban ngày của anh ta.
“Chậc ...”
“Hừm”.
Chàng trai quay lại và thấy hai bậc thầy lớn tuổi đang nhìn chằm chằm vào công việc của mình. Họ mang những ánh mắt không hài lòng.
Anh mỉm cười lúng túng đáp lại và trở lại với công việc của chính mình, cố gắng phớt lờ họ.
Trong khi các thợ thủ công đều ghét anh ta, hầu hết trong số họ đã không làm gì nhiều để làm khó anh ta. Rốt cuộc, họ đã quá bận rộn tập trung vào công việc của chính họ.
Nhưng dù là bất kì nhóm người nào, luôn có một thiểu số nhỏ từ chối tuân thủ. Điều tương tự cũng đúng ở đây. Trong khi hầu hết mọi người đều hài lòng khi để chàng trai trẻ một mình, một số người cảm thấy phải cho anh ta gặp khó khăn .
Chàng trai rắc gỗ vụn xung quanh nhũng chiếc nồi, đệm lót các sản phẩm của mình. Đó là lúc ai đó tiến đến và gây rắc rối.
“Này, tên thua cuộc.Sao mày vẫn cứ tiếp tục làm ra những thứ rác rưởi như vậy? Điều gì đã xảy ra với những thứ tao yêu cầu mày thực hiện?” Một giọng nói thật đáng ghét và khó chịu.
Người vừa đến khá lùn và mập, và hắn ta được bao quanh bởi 2 tên đầy tớ. Một người cao và gầy, trong khi người kia có đôi mắt trông như đang lồi ra khỏi hốc mắt. Cả ba người họ đều cười xấu xa.
“Xin chào, Waress-san. Tôi đã hoàn thành những gì anh yêu cầu.”
Ping Waress là con trai thứ ba của gia đình quý tộc Waress. Chàng trai quay sang tên quí tộc và cúi đầu kính cẩn, bất chấp thái độ coi thường của Waress.
Các thứ “Waress yêu cầu anh ta thực hiện”, đó thực sự là phần việc của Ping ngày hôm nay. Hắn ta đã quá lười biếng để tự làm điều đó. Chàng trai trẻ nhặt một cái hộp gần đó và đưa nó ra.
“Cái gì, đã xong? Này, mày tốt hơn không nên nửa vời như vậy! Bá tước Holden đặc biệt yêu cầu tao cho công việc này. Tao nhờ mày giúp đỡ để cho mày cơ hội đánh bóng các kỹ năng của mình, vì vậy tốt hơn hết là mày đừng trả ơn thiện chí của tao bằng cách phản bội tao!
Bá tước thực sự đã không đưa ra bất kỳ yêu cầu cá nhân như vậy. Ông ta đã mang một số áo giáp để được sửa chữa, nhưng ông ta đã yêu cầu toàn bộ xưởng, chứ không phải bất kỳ cá nhân thợ thủ công nào.
Trong thực tế, hầu hết việc sửa chữa đã được trao cho các thợ thủ công cao cấp hơn.
Ping chỉ chịu trách nhiệm sửa dây đai.
Nói cách khác, hắn ta đã tình cờ được giao nhiệm vụ đó.
Chàng trai cũng biết điều đó, nhưng anh ta không thích xung đột, vì vậy thay vì tranh cãi, anh ta chỉ nhíu mày. Anh ấy đã quá quen trong việc xoa dịu mọi người.
Trước khi anh ta có thể nói ra “Hãy tự mình nhìn xem”, một trong những đầy tớ của Ping đã lên tiếng.
“Thôi nào, Ping-san. anh có nghĩ rằng kẻ thua cuộc là hơi quá, ngay cả đối với cậu ta? Ít nhất anh nên gọi cậu ta là một cựu thần đồng”.
Torpa Parson, người đàn ông vừa nói, là con trai thứ hai của Nam tước Parson.
Người đàn ông với mắt lồi là Raul Streya, con trai thứ tư của Nam tước Streya. Anh ta tiếp lời Torpa, trong khi vẫy tay như một tên hề.
“Khoan nào, Torpa-kun. Chúng ta cũng nên bỏ ‘cựu’ đi. Rốt cuộc, cậu ta là một đứa trẻ mồ côi mà Ông chủ tự mình hướng dẫn. Chắc hẳn, cậu ta không thể làm một vũ khí để cứu mạng anh ta và dành toàn bộ thời gian để chế tạo rác rưởi, nhưng cậu ta vẫn là một thiên tài. Rốt cuộc, cậu ta được trả tiền cho tất cả những thứ linh tinh mà cậu ta làm ra! Chúng ta nên vỗ tay hoan nghênh cho cậu ấy. Nào nào, cậu có nghĩ rằng cậu nên cho chúng tôi thấy những kỹ năng gây ấn tượng với Ông chủ đến thế không? Đừng nói với tôi tuổi tác làm cậu trở nên kém cỏi, cậu vẫn còn trẻ. Cậu vẫn hiểu chứ, phải không Oscar-kun?”
Những người đứng xem gần đó cười khúc khích.
Những thợ thủ công khác dường như không có bất cứ vấn đề cá nhân nào với Oscar như Ping , nhưng họ cũng rất khó chịu vì một đứa trẻ mồ côi được đối xử như một người đặc biệt. Đặc biệt là khi họ chưa bao giờ nhìn thấy cái thiên tài mà người ta vẫn nói ở anh .
Mọi người tiếp tục gây khó đễ cho Oscar, nhưng anh chỉ mỉm cười và cúi đầu.
Anh lặng lẽ đưa ra cái hộp có cái đai mà Ping đã yêu cầu.
“Tại sao mày không nói bất cứ điều gì, hả?” Ping mở hộp và nhăn mặt.
Mặc dù thực tế là Oscar đã làm như hắn ta yêu cầu, hắn có vẻ vẫn không hài lòng. “Đúng như anh vừa nói. Tôi chỉ là 1 thợ thủ công thiếu kinh nghiệm, chỉ đang lợi dụng sự hào phóng của Ông chủ.”
“Nếu mày biết điều đó, thì mày nên biến khỏi đây. Mày là một nỗi ô nhục đối với cái tên Orcus! Thực tế là việc mày mang cái tên này đã là cả một sự xúc phạm rồi!”
Ngay cả một lời xin lỗi cũng không đủ để làm Ping bình tĩnh lại. Thực tế, nó dường như chỉ làm cho hắn ta tức giận hơn. Tiếng thét giận dữ của hắn biến hắn thành trung tâm của sự chú ý thay vì Oscar.
Ping không chỉ thấp và mập, hắn còn nhỏ mọn. Hắn là kiểu người xúc phạm người khác sau lưng và bắt nạt bất cứ ai yếu hơn hắn ta.
Dù vậy, hắn hiếm khi mất bình tĩnh, ít nhất là không đủ để hét lên.
Dường như con sâu này thậm chí còn giận dữ hơn bình thường ngày hôm nay ... Hay là hắn đã làm hỏng thứ gì đó lúc sớm chăng? Vẫn mang một vẻ mặt tươi cười, Oscar tuyệt vọng nghĩ ra cách trấn tĩnh Ping. Tuy nhiên, trước khi anh có thể, Ping tiếp tục.
“Nghiêm túc mà nói, tao không thể tin rằng Ông chủ gọi mày là thiên tài. Tao đoán đôi khi ngài ấy cũng có thể mắc lỗi.”
Ping đã tập trung đến nỗi hắn ta đã không chú ý đến việc xúc phạm Ông chủ đã khiến mọi người thay đổi thái độ. Sự khinh miệt của các thợ thủ công khác, giờ đây đã nhắm thẳng vào Ping, không phải Oscar. Ngay cả hai tên tay sai cũng nhăn nhó khi họ thì thầm với nhau.
Oscar biết rằng anh ta phải xoa dịu tình hình trước khi các thợ thủ công xử lý Ping. Người đứng đầu hiện tại của Xưởng Orcus được tất cả mọi người kính trọng, và họ sẽ đứng lên khi thấy ngài ấy bị xúc phạm.
Tuy nhiên, trước khi anh có thể làm bất cứ điều gì−−−
“Oi, cậu nghĩ tôi đã già đi phải không? Cậu nghĩ rằng tôi, Orcus, đã phạm sai lầm phải không, Ping? Có ai đó dường như đang quá tự tin ở đây thì phải.
“ Hiii!?” Ping ré lên như một con lợn bị thọc tiết .
Giọng nói của Orcus không đặc biệt giận dữ, nhưng Ping vẫn co rúm lại. Khuôn mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi. Torpa và Raul trông còn tệ hơn.
Orcus là người đàn ông có cơ thể to lớn như một con gấu. Ông không chỉ to lớn mà toàn bộ cơ thể ông ta được bao phủ bởi mái tóc dày. Đùi của ông ta đủ lớn để nghiền nát một hộp sọ người đàn ông giữa chúng.
Trên thực tế, ông ta thường bị nhầm là một chiến binh người gấu từ Liên hợp Haltina mặc dù ông hoàn toàn là con người. Ông không có tai hay đuôi gấu.
Ping mỉm cười đầy tội lỗi và cố gắng xoa dịu lỗi lầm của mình. “Ô-Ông chủ ... Ngài đang làm gì ở đây?”
“Đây là xưởng của tôi. Có gì sai khi tôi ở đây?
“Ư-Ưmm, không có gì ạ! Chỉ là, tôi nghe nói ngài đang có việc bận tại cung điện ngày hôm nay.”
Topp Karg D. Orcus, người đứng đầu hiện tại của Xưởng Orcus, hắng giọng và ngó vào chiếc hộp của Oscar. Ông ấy còn không bận tâm đến việc trả lời câu hỏi của Ping.
Sau đó, ông rút ra một cái gì đó từ nó và kiểm tra một cách cẩn thận.
Sự im lặng theo sau quá ngột ngạt đến nỗi các thợ thủ công khác ngừng làm việc và chờ đợi với hơi thở dường như ngưng lại.
Nói xong, ông ấy liếc nhìn Ping.
“Cái này được cho là công việc của cậu, Ping ... Tại sao Oscar lại là người làm nó?”
“C-Chỉ là hiểu lầm thôi ạ, Ông chủ. Hắn ta dành toàn bộ thời gian để làm những thứ rác rưởi, vì vậy tôi nghĩ nếu hắn ta rảnh thì hắn có thể giúp tôi một chút. Tôi vẫn là người hoàn thành nó.” Ping đã phủ phục trước Karg.
Tuy nhiên, Karg thậm chí còn chẳng bận tâm lắng nghe câu trả lời và quay lại với Oscar. Oscar vẫn nở nụ cười ngượng nghịu như mọi khi, và không nói gì.
Karg thở dài và nói với Ping.
"Hô. Tôi cho rằng điều đó có nghĩa là tôi cũng có thể mong đợi mức chất lượng này từ công việc tiếp theo của cậu?
"Hả? Ể?”
Karg nhếch mép và chỉ cho Ping vật trong tay ông ấy.
“Cái đai giáp này có chất lượng đặc biệt tốt. Nó có thể uốn dẻo ở tất cả các vị trí thích hợp, do đó nó hấp thụ tốt các chấn động. Ngoài ra, nó đã được chế tạo theo cách mà một Biến đổi sư có thể dễ dàng sửa chữa nó nếu nó bị hỏng trong trận chiến.”
“Tôi hiểu...”
Các thợ thủ công khác đều quay về phía Oscar trong sự ngạc nhiên. Biểu cảm của họ khó có thể diễn tả thành lời.
Chỉ có Ping là người thất bại trong việc nắm bắt hàm ý đằng sau những lời nói của Karg.
Hắn ta không thể hiểu được tại sao mọi người lại nhìn Oscar
Nhìn thấy sự bối rối của hắn ta, Karg nói rõ hơn.
“Hơn cả viếc cố gắng thể hiện kỹ năng của riêng mình, cậu đã làm chiếc đai này để hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của người mang nó. Nó có thể trông đơn giản, nhưng nó rõ ràng là một chiếc đai hạng nhất. Vì vậy, tôi sẽ hỏi cậu, Ping, tôi có thể mong đợi sản phẩm chất lượng cao như thế này từ cậu trong tương lai không? Thế nào?"
“ .......” Mồ hôi lạnh túa ra từ lưng của Ping. Karg đã yêu cầu nhiều hơn những gì Ping có thể thực hiện. Hắn không sở hữu những kỹ năng để chế tạo thành thạo những thứ như thế.
“T-Thật vinh dự khi được ngài khen ngợi, Ông chủ. Tuy nhiên, ngay cả tôi cũng ngạc nhiên khi thấy chúng tốt như vậy. Thành thật mà nói, ưm, tôi không thể tự tin mà nói rằng mình có thể làm lại. Bên cạnh đó, nỗ lực quá nhiều vào mỗi dự án sẽ khiến tôi tụt lại quá nhiều ...”
"Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp đó, hãy tự làm phần việc của chính mình. Làm việc chăm chỉ cho đến khi cậu đủ giỏi để có thể tạo ra những loại sản phẩm chất lượng này thường xuyên, thay vì lãng phí thời gian để tán chuyện!”
Cái lườm của Karg dữ dội đến mức thậm chí ngay cả một con rồng cũng sẽ phải đổ gục.
“Hiii!? Vâng, thưa ngài! Tôi xin lỗi, thưa ngài!” Ping đã nhận chiếc hộp mà Oscar đưa cho hắn ta và suýt vấp ngã vì vội vàng bỏ trốn. Torpa và Raul vội vã theo sau hắn ta. Các thợ thủ công khác mất hứng thú với sự hỗn loạn và trở lại với công việc của họ.
“ Umm ... Ông chủ? Cảm ơn vì đã giúp đỡ---”
“Hãy đến văn phòng của ta.” Karg quay gót và bỏ đi. Ông chỉ đưa ra cái gật đầu rằng ông ta muốn Oscar đi theo.
Thở dài, Oscar đuổi theo Karg. Nụ cười ngượng nghịu của anh vẫn còn trên khuôn mặt.
“Con nghĩ con đang làm cái quái gì vậy, Oscar?” Ngay lúc họ bước vào văn phòng Karg, ông ấy bắt đầu la mắng Oscar.
Karg ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cổ trong phòng. Các lò xo kêu lên dưới sức nặng khủng khiếp chúng phải chịu đựng.
“Tôi không chắc chính xác ý ngài là gì, thưa ngài ...?
“Chúng ta là những người duy nhất ở đây, vì vậy hãy trở về bình thường đi nào. Và dẹp nụ cười dở người đó ra khỏi khuôn mặt của con ngay. Nó làm ta nổi hết cả da gà.”
“Làm gì mà khó khăn thế, ông già” Oscar bỏ đi vỏ bọc chàng trai hiền lành, nhưng anh không ngừng nở nụ cười. Anh ấy đã quen với việc sử dụng nó để thoát khỏi những tình huống khó chịu đến nỗi anh ấy rất khó khăn để bỏ đi biểu cảm ấy.
“Ta nhớ con đã nói trước đó rằng con chỉ gây rắc rối nếu con ở lại xưởng. Ta cũng nhớ rõ ràng bảo con ở lại cho dù bất cứ chuyện gì. Ta không làm việc chăm chỉ để giữ con ở đây để con có thể dành thời gian để làm việc cho thằng ngốc đó.”
"Con biết. Tuy nhiên, một thứ như thế con thừa sức hoàn thành giữa giờ nghỉ. Nếu đó là tất cả những gì cần thiết để giữ cho Waress-san im lặng, thì con không ngại trở thành tên sai vặt.”
"Ngu xuẩn. Những kẻ như nó chẳng bao giờ thỏa mãn. Nếu con nhượng bộ chúng một lần, chúng sẽ tiếp tục tiến tới. Nếu nó gây ra cho con quá nhiều vấn đề, thì ta có thể trục xuất nó.”
Ping, Torpa và Raul đều đã gia nhập Xưởng Orcus vì các mối quan hệ từ gia đình Ping . Mặc dù cả ba người họ đều là Biến đổi sư, nhưng họ không phải là người đủ điều kiện để trở thành một phần của Xưởng Orcus cao quý.
“Ta sẽ nói nhiều lần nếu cần thiết. Oscar, con sẽ trở thành thế hệ kế tiếp của Orcus, vì vậy−−−”
“Ông già.”(Notes: Oyaji – cách gọi bố của mấy thanh niên nổi loạn). Giọng nói của Oscar trầm lặng nhưng cứng rắn.
Karg thở dài, nhận ra Oscar vẫn không thay đổi ý định. Kế thừa danh hiệu Orcus có nghĩa là trở thành người lãnh đạo của Xưởng Orcus.
Đó là truyền thống rằng Orcus hiện tại sẽ truyền lại danh hiệu của mình một khi họ tìm thấy ai đó vượt qua khả năng của họ.
Việc Karg muốn Oscar trở thành Orcus tiếp theo có nghĩa là ông chấp nhận Oscar là một Biến đổi sư lành nghề hơn bản thân mình.
“Con đã hoàn toàn là một thợ thủ công vượt xa ta. Chết tiệt,con đã cho ta hít bụi từ nhiều năm trước. Kỹ năng của con đã ở một cấp độ hoàn toàn khác.”
“ .......” Oscar không chắc chắn làm thế nào để trả lời điều đó. Rốt cuộc, tất cả những gì Karg đã nói là sự thật.
“Lần đầu tiên khi ta gặp con ở trại trẻ mồ côi Moorin, ta biết con rất đặc biệt.Đồ chơi con làm cho những đứa trẻ khác tốt hơn nhiều so với một số sản phẩm tốt nhất mà xưởng của ta đưa ra ... Thành thật mà nói, ban đầu ta không thể tin vào điều đó”
Oscar đã bị bỏ rơi trước trại trẻ mồ côi Moorin khi anh còn nhỏ. Mặc dù không có chiến tranh quy mô lớn trong vài thập kỷ qua, các cuộc giao tranh biên giới nhỏ vẫn xảy ra hàng ngày. Sự bất ổn chính trị trong vương quốc loài người làm trầm trọng thêm vấn đề. Cuộc chiến không ngừng đã khiến vùng đất này đầy trẻ mồ côi và nhiều trại trẻ mồ côi mới xuất hiện để chăm sóc chúng.
Mọi chuyện đạt đến đỉnh điểm khi mà đất nước này không thể tài trợ cho tất cả nữa. Karg đã trở thành người đứng đầu Xưởng Orcus khi các trại trẻ mồ côi bắt đầu xuất hiện. Ông là một người bạn của Moorin, vì vậy khi ông ấy nghe thấy trại trẻ mồ côi của cô đang gặp khó khăn, ông đã quyết định ra tay giúp đỡ.
Ngày ông gặp Oscar cũng giống như mọi ngày. Ông đến quyên góp một số tiền tại trại trẻ mồ côi và xem Moorin cùng những đứa trẻ của cô ấy đang làm gì.
Khi ông ấy nhìn quanh trại trẻ mồ côi, ông nhận thấy có nhiều đồ chơi hơn trước đây.
Ông đã hỏi Moorin rằng cô có nhận được một tài trợ khác không, và nhận được câu trả lời mà ông không hề mong đợi.
Oscar, người mà lúc đó mới mười tuổi, là người làm ra tất cả những đồ chơi đó.
Karg đã cho rằng Moorin đã tìm được một nhà tài trợ giàu có, vì vậy ông đã bị sốc khi biết rằng đám đồ chơi thực sự do một cậu bé biến đổi. Đồ chơi có chất lượng tuyệt vời đến nỗi ông chắc chắn cô đã mua chúng.
Các khối xếp hình khớp với nhau liền mạch. Những con búp bê được chế tác chính xác đến mức Karg gần như nhầm chúng với những đứa trẻ thực sự. Những thanh kiếm đồ chơi đã được cân bằng hoàn hảo. Ngay cả những món ăn giả mà cậu ấy làm cho các cô gái chơi đồ hàng cũng đủ tốt để nấu ăn.
Tất cả những tác phẩm nghệ thuật đó được tạo ra bởi một cậu bé mười tuổi. Karg không thể tin vào điều đó. Ông đã mang Oscar đến và yêu cầu cậu làm một màn biểu diễn trực tiếp. Khi Oscar chế tạo một trong những đồ chơi đó ngay trước mặt, Karg không còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tế. Lúc mười tuổi, cậu ta đã thành thạo như Biến đổi sư giỏi nhất đất nước.
Khi Karg hỏi Oscar đã học được kỹ năng Biến đổi từ đâu, đây là những gì cậu ấy đã nói:
“Khi con thấy ngài sửa cái nồi đó lần trước ngài đến, con nghĩ con cũng có thể làm được, vì vậy con đã thử.”
Karg nhớ vụ việc đó. Ông thực sự đã đến một tháng trước khi sửa một cái nồi bị hỏng. Và nghĩ lại về nó, Oscar đã quan sát một cách thích thú.
Karg đóng băng tại chỗ. Ông cảm thấy một cơn ớn lạnh đột ngột, như thể ai đó một khối băng vừa trượt xuống lưng.
Sau khi xem ông ấy biến đổi chỉ một lần, cậu ấy đã làm chủ được nó? Và chỉ trong một tháng? Cậu ấy đã đạt đến trình độ của một nghệ nhân bậc thầy chỉ bằng cách thử lại sau khi thất bại liên tục? Nếu đó là sự thật, thì cậu ta có thể phát triển đến mức nào nếu được chỉ bảo đàng hoàng? Karg vừa phấn khích vừa kinh hãi trước viễn cảnh này.
Ông quyết định ... rằng mình sẽ biến Oscar thành Orcus tiếp theo.
Sau khi dạy kèm cá nhân cậu ta được ba năm, Karg đã nhận cậu vào Xưởng Orcus.
“Đã lâu kể từ khi con lần đầu gia nhập xưởng. Đúng ra thì, con nên được thừa hưởng danh hiệu Orcus từ nhiều năm trước. Nhưng con biết không, Oscar, ta không muốn ép buộc con. Ta đã ngăn con lần trước khi con nói rằng con muốn bỏ công việc Biến đổi sư, nhưng nếu con vẫn nghĩ đây không phải là công việc dành cho con, ta sẽ rất vui lòng để con rời đi. Dù con có tin hay không, ta không muốn con phải chịu đựng.”
“Tôi thực sự…. rất biết ơn, ông già ạ. Tôi biết những người thợ thủ công khác không ưa gì tôi, nhưng tôi không thể làm gì về chuyện đó. Tôi đã chấp nhận nó. Làm việc ở đây không phải là không tốt, thực vậy.”
“Vậy thì sa---”
Karg nhăn mặt, nhưng Oscar cứ tiếp tục.
“Tôi thích trở thành một Biến đổi sư. Tôi có thể giúp mọi người trong thành phố với công việc của mình và tôi cũng có thể gửi tiền trở lại trại trẻ mồ côi ... Tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?”
“Tại sao, Oscar? Tại sao con lại che giấu tài năng thực sự của mình? Nếu họ biết, họ sẽ đồng ý rằng ngay cả danh hiệu Orcus cũng không xứng với khả năng của con. Có phải con không thích chế tạo vũ khí? Hoặc, con nghĩ rằng minh không phù hợp để trở thành một người lãnh đạo? À, có khi lại là cả hai đấy nhỉ. Tuy nhiên, con biết đấy, Oscar, đừng đánh giá thấp ta. Ta có thể nói ở đó có một lý do khác mà con không muốn lấy danh hiệu.Con nghĩ rằng ta sẽ không nhận ra chắc?”
“ ...... “ Oscar nở nụ cười thường thấy của mình. Nụ cười ám chỉ “Tôi sẽ không xen vào đâu, thích nói gì thì cứ tự nhiên.”
“Ta biết điều này có thể là một chút tự phụ của ta, nhưng ... ta nghĩ về con như con trai của ta. Ta chỉ muốn con làm thật tốt và cho mọi người thấy con thực sự là ai. Nhưng ta đoán rằng, đó không phải là những gì con muốn, phải không?”
Oscar đã biết Karg từ lâu, vì vậy anh hiểu cảm xúc của Karg.
Oscar sẽ không bao giờ thú nhận điều đó với ông ta, nhưng anh đã bắt đầu gọi Karg là “Ông già”, thay vì “Karg-san”, vì anh ấy nghĩ rằng Karg cũng là người cha thực sự của mình.
Thành thật mà nói, Oscar rất vui khi Karg có những kỳ vọng cao như vậy đối với mình.
Thực sự rất đau đớn khi anh không thể nói với Karg lý do thực sự tại sao anh che giấu tài năng của mình.
Nhưng ngay cả vậy−−−
“Ông già... Ông nói rằng kỹ năng của tôi ở một cấp độ hoàn toàn khác, nhưng điều đó không đúng.”
“Không cần phải hành động khiêm tốn với ta. Ta biết con thực sự giỏi như—”
“Nó không ở một cấp độ khác ... Nó hoàn toàn bất thường.”
“......” Karg rơi vào im lặng. Cách Oscar lựa chọn từ ngữ đã khiến Karg hiểu được lý do thực sự tại sao anh lại che giấu khả năng của mình.
Ông chưa bao giờ thấy Oscar như thế này trước đây. Anh có một biểu hiện đen tối trên khuôn mặt và đang nhìn về nơi nào đó xa xăm. Như thể anh ta đang nhìn về tương lai đang chờ đợi anh ta bộc lộ kỹ năng của mình.
Karg cũng biết, nó sẽ không tuyệt vời như ông đã mô tả. Ông ấy không biết nên nói gì, nhưng ông biết mình phải làm gì đó. Nhưng trước khi có thể, Oscar tiếp tục.
“Dù sao đi nữa, tôi rất thích công việc mình đang làm. Đừng giả vờ như ông không biết. Tất cả các công cụ và đồ nội thất mà tôi làm ra đã được người dân thị trấn đón nhận. Theo một cách nào đó, tôi vẫn giúp tăng danh tiếng của Xưởng Orcus.” Oscar nói với giọng vui vẻ, như thể cố gắng xua tan sự u ám đã lắng xuống căn phòng.
Karg nhận ra mình chỉ có thể tiến xa tới mức này với cuộc trò chuyện hôm nay và gật đầu với một tiếng thở dài.
“ Haaa ... Con nói đúng. Cả Xưởng Limster và Xưởng Vagone thậm chí không bận tâm đến việc tạo ra những dụng cụ cho người dân bình thường. Mặc dù họ làm việc chăm chỉ để chúng ta chỉ tập trung vào công việc của bản thân. Họ là những người cung cấp cho chúng ta quặng mà chúng ta sử dụng và thực phẩm chúng ta ăn.” Các xưởng mà Karg đã nói đến là hai xưởng lớn khác ở Velnika. Cả hai chỉ nhận đơn đặt hàng từ quý tộc, hoàng gia và thương nhân giàu có.
Vì đó là những gì họ chọn làm chuyên môn, không ai có thể trách họ quá nhiều. Tuy nhiên, không có nghĩa là người dân thị trấn thích điều đó. Trong thực tế, hầu hết trong số họ đã khá tức giận với các xưởng khác. Trong khi mọi người giúp đỡ lẫn nhau, họ chỉ tìm cách kiếm lợi nhuận.
Mặt khác, Xưởng Orcus không có hạn chế về việc ai có thể đặt hàng. Theo nguyên tắc, họ buộc phải ưu tiên các yêu cầu của quý tộc, nhưng nếu có thợ thủ công nào rảnh rỗi, họ có thể nhận đơn đặt hàng từ những người dân bình thường. Hơn nữa, Orcus hiện tại đã bắt đầu quyên góp tiền thừa từ xưởng cho các trại trẻ mồ côi khác nhau.
Mặc dù vậy, quan trọng nhất là xưởng đã có một thợ thủ công làm nhiệm vụ xử lý các yêu cầu của người dân. Do đó, Xưởng Orcus được các nông dân kính trọng.
Người thợ đó dĩ nhiên là Oscar. Anh được biết đến là người nhanh nhẹn, có kỹ năng và có thể thích ứng với bất kỳ yêu cầu nào. Nhờ đó, người dân thị trấn thường giúp đỡ xưởng trong thời gian khủng hoảng. Họ đã mang thức ăn cho thợ thủ công, bán cho họ nguyên liệu thô với mức giá chiết khấu, ưu tiên cho họ các giao dịch bán buôn về nguồn cung cấp thấp, và thậm chí mang đến cho họ đồng phục dự phòng và chăn.
Mặc dù công việc của Oscar không có gì nổi bật, anh ấy đã làm rất nhiều để giúp đỡ xưởng. Trên thực tế, đó là chính xác bởi vì nó không nổi bật mà rất ít người đánh giá cao nó.
“Ông già, tôi vẫn còn đơn hàng cần phải chuyển đi.”
" Rồi, rồi. Giảng đạo đến thế thôi. Đi giao đơn hàng của con đi ... Khoan, đợi đã. Còn một điều."
"?"
Karg cản Oscar lại, khi vừa đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Con đã nghe báo cáo về những người mất tích trong khu ổ chuột của thị trấn trong vài tháng qua, phải không?”
“… À, đúng là tôi có nghe.”
“Hãy để mắt đến những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Hầu hết những đứa mất tích đều rất nhỏ. Tất cả chúng đều đến từ khu ổ chuột, vì vậy mọi người nói rằng chúng có thể đã ra khỏi đó và cố gắng tấn công những người giàu có ở một nơi nào đó, chỉ để cuối cùng chết trong một mương nước.”
Karg có cảm giác còn tệ hơn thế nhiều. Cảnh báo nghiêm trọng của ông ấy phản ánh sự lo lắng của mình.
“Con có thể có một ngày nghỉ. Đi mà xem mọi người ở trại trẻ mồ côi ra sao rồi.”
“Dù sao thì đó cũng là những gì tôi định làm. Tôi sẽ cẩn thận. Được rồi, hẹn gặp lại sau, ông già.” Oscar cúi chào Karg và rời khỏi phòng. Anh cảm thấy tệ vì luôn khiến Karg lo lắng về anh.
“Nếu con phải giữ nụ cười giả tạo đó mọi lúc ở đây, con nên dẹp nó đi và làm điều gì đó con thực sự thích. Thằng nhóc ngốc nghếch này ...” Karg lẩm bẩm những lời đó với chính mình, lặng lẽ đến mức chúng không thể nghe thấy từ bên kia cánh cửa.
Sau khi hoàn thành việc giao các đơn đặt hàng trong ngày, Oscar quay trở lại trại trẻ mồ côi. Nó nằm ở ngoại ô thủ đô, nên cách xưởng một quãng đi bộ dài.
Oscar đã là một người trưởng thành độc lập, và nơi ở của anh ở gần trung tâm thủ đô. Đối với anh, một chuyến đi đến trại trẻ mồ côi mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên, anh vẫn coi trại trẻ mồ côi là nhà của mình. Oscar cũng lo lắng như Karg về những vụ mất tích gần đây, và anh ấy đã trở lại trại trẻ mồ côi thường xuyên hơn trong vài tháng qua.
Vùng ngoại ô của thủ đô không phải là một nơi an toàn để sinh sống. Nhiều tòa nhà bị đổ nát và bỏ hoang. Nói một cách dễ hiểu, trại trẻ mồ côi của anh nằm trong khu ổ chuột.
Trại trẻ mồ côi có rất nhiều trẻ em, vì vậy nó lớn hơn tất cả những ngôi nhà xung quanh. Tuy nhiên, đó không phải là một nơi tốt hơn nhiều so với bất kỳ cái nào trong số chúng. Một ngôi nhà gỗ đổ nát như thế này thậm chí còn không được phép tồn tại ở trung tâm thủ đô.
May mắn thay, nó chắc chắn hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Khi Oscar đến thì trời đã tối. Mặt trời lặn xuống tạo nên những cái bóng đổ sâu xuống giữa các con hẻm.
Anh đứng trước tòa nhà trong vài phút, sau đó vòng ra phía sau.
“Trông có vẻ như báo động vẫn hoạt động tốt”. Oscar đặt tay xuống đất khi anh nói điều đó. Sau vài giây, anh tháo nó ra. Anh đi vòng quanh đến mọi ngóc ngách của tòa nhà và làm điều tương tự. Cuối cùng, anh nhắm mắt lại và đặt tay lên tòa nhà.”
“Phần gia cường ... vẫn khá vững chắc. Rào chắn và bình chứa mana cũng đang hoạt động tốt”, Oscar thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hành động của anh ta có vẻ ngẫu nhiên, nhưng bất cứ điều gì anh ta phát hiện ra đều làm anh ta nhẹ nhõm.
Hài lòng vì các biện pháp an ninh của mình vẫn đang hoạt động, anh bước trở lại lối vào và gõ cửa.
Moorin đã nói với anh rằng trại trẻ mồ côi sẽ luôn là nhà của anh và anh không cần phải trang trọng như vậy, nhưng vì anh đã rời đi, anh cảm thấy gõ cửa thì vẫn tốt hơn.
“ …...?” Bình thường, một trong số những đứa trẻ sẽ trả lời, nhưng không ai đến cả.
Có lẽ mình gõ quá nhẹ? Oscar thử lại.
Vẫn không có phản hồi. Anh thậm chí không thể nghe thấy âm thanh của những đứa trẻ đang chơi đùa.
“......!” Oscar có cảm giác rất tệ về tình huống này. Một cái gì đó đã xảy ra. Đối với anh, trại trẻ mồ côi và những người trong đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
“Mẹ! Mọi người!”
Một phần nhỏ lý trí trong tâm trí anh nói với anh rằng anh cần bình tĩnh và đánh giá tình hình. Tuy nhiên, cơ thể anh tự di chuyển. Với anh mỗi giây đều quan trọng.
Anh vặn mở cửa trước và lao vào phòng khách.
“Dylan! Corrin! Ruth! Katy! Mẹ! Có ai không!” Anh hét tên bọn trẻ trong khi anh lao thẳng về phía phòng ăn. Đây là khoảng thời gian bình thường của họ cho bữa tối.
Trái tim anh chao đảo khi anh không nghe thấy tiếng trả lời và thực tế anh đã đẩy tung cánh cửa phòng ăn khỏi bản lề. Bên trong, anh thấy−−−
“Mừng anh đã về, anh-iu ~ Anh muốn ăn tối trước, hay muốn tắm trước, hay ... anh muốn em, Miledi-tan này đây?”
Một cô gái mà anh không nhận ra. Cô ấy đang mặc một chiếc tạp dề xếp nếp và trông có vẻ khoảng mười bốn hoặc mười lăm tuổi.
Mái tóc vàng dài của cô ấy được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa, và nó dường như bất chấp trọng lực khi nó lắc qua lắc lại. Cô có đôi chân thon thả được che bởi cặp tất đùi. Cô co một chân lên dưới một góc dễ thương trong khi đang đứng bằng một chân. Bên dưới tạp dề, cô mặc một chiếc áo không tay, và trên một tay, cô mang một cái muôi nấu ăn. Cô làm một dấu hiệu hòa bình với tay kia và nháy mắt với Oscar.
Anh thề rằng một ngôi sao đã bay ra từ cái nháy mắt đó.
Các tư thế hoàn hảo đến nỗi nó làm anh khó chịu. Đối mặt với cảnh tượng bất ngờ này, Oscar đã phản ứng theo cách duy nhất anh có thể.
“Xin lỗi, hình như tôi đã vào nhầm nhà.” Anh đóng cửa phòng ăn và lùi lại.
Mình thực sự đã vào nhầm nhà. Haha, chắc làm việc hơi nhiều khiến mình mệt mỏi mất rồi.
Tuy nhiên, cô gái vui vẻ bí ẩn và kỳ quặc này không có ý định để Oscar trốn thoát.
“Đợi đã, đừng chỉ rời đi như vậy! Tôi không thể tin rằng cậu đã đóng cửa trước mặt tôi! Một cô gái cực kỳ xinh đẹp vừa tự dâng hiến cho cậu, vì vậy không phải cậu nên xúc động đến rơi nước mắt ngay lúc này hay sao! Tôi thừa biết cậu muốn nhìn vào đôi chân hoàn hảo này! Lãnh thổ tuyệt đối với tỉ lệ hoàn hảo ngay giữa váy và tất đùi này. Tôi biết cậu không thể cưỡng lại chúng mà. O-kun ecchi quá đi!”
Nín ngay. Bỏ luôn cái kiểu hành động như thể người bạn thân nhất của tôi khi tôi thậm chí còn không biết cô đi nữa. Bên cạnh đó, cô đúng là có vấn đề về não rồi.
Ngay lập tức, Oscar đã đưa ra đánh giá về cô gái này là người như thế nào.
Anh chỉnh lại kính và nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Cô đã nói tên mình là Miledi phải không? Có vẻ như cô lạc vào nhầm nhà rồi thì phải. Đã muộn rồi đấy. Chắc chắn cô nên trở về nhà của mình. Nếu cô cố tình vào đây, điều đó có nghĩa là cô đang xâm nhập trái phép. Ở Velka, đột nhập vào nhà người khác là một tội ác nghiêm trọng. Nếu cô không rời đi trong vòng ba giây tiếp theo, tôi sẽ phải bắt giữ cô.” Oscar cười toe toét khi anh ta bắn cho Miledi một cảnh báo ngầm.
“Đó hoàn toàn không phải một cảnh báo ngầm!Cậu rõ ràng muốn đuổi tôi đi! Đồ ác độc! Cậu phải biết rằng định mệnh của tôi là phải gặp cậu, O-kun à.”
“Được rồi, ba giây của cô đã hết. Bây giờ giơ hai tay lên.”
Oscar rút một vật nhỏ ra khỏi túi. Đó là một máy phát tín hiệu. Phạm vi của nó chỉ giới hạn ở thủ đô, nhưng nó vẫn là một thiết bị có giá trị mà thường chỉ có giới quý tộc đủ giàu mới có. Đương nhiên, anh ấy đã tự làm cái này.
Cô gái cũng nhận ra nó và cô bắt đầu hoảng loạn. Ngay sau đó, một đám trẻ nhảy ra để bảo vệ cô.
“Aaaaaaaaa! Nii-san, đợi đã!”
“Cô ấy không phải là một người đáng ng−− Được rồi, cô ấy rất đáng nghi, nhưng cô ấy là khách của bọn em”
“Onii-chan, xin hãy tha thứ cho chị ấy. Em cũng xin lỗi! Em xin lỗi vì cô ấy rất ồn ào.”
“Em vô tội, Onii! Tất cả là lỗi của cô gái ồn ào đó.”
Những đứa trẻ bò ra khỏi những nơi ẩn nấp khác nhau trong phòng ăn. Lý do Oscar có thể xử lý Miledi rất bình tĩnh là vì anh ấy đã phát hiện ra những đứa trẻ nhìn trộm ra từ nơi ẩn náu của chúng khi cô ấy mở cửa lần nữa.
“N-Nghe chúng xúc phạm tôi một cách đầy vô tư thật đau đớn quá đi...” Miledi lẩm bẩm và gục xuống sàn. Oscar thở dài và quay sang một người phụ nữ lớn tuổi vừa bước vào phòng ăn.
“Khó mà tin được ngay cả Mẹ cũng tham gia… Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Ta xin lỗi. Nhưng Miledi-san có vẻ rất hào hứng với chơi trò chơi khăm này. Và ta chưa bao giờ thấy con ngạc nhiên bởi bất cứ điều gì, vì vậy ta nghĩ rằng nó rất vui.”
“Vui vẻ, à...? Chà, điều đó thực sự không vui đối với con. Con đã rất lo lắng cho mẹ và mọi người đấy.” Một lần nữa Oscar lại thở dài.
Moorin, người quản lý trại trẻ mồ côi và người mẹ thay thế của những đứa trẻ, mỉm cười với anh. Cô đã gần bảy mươi, nhưng cô nhìn như mới hơn ba mươi khi cô mỉm cười.
Khi mọi người đã ổn định, Oscar ngồi xuống cùng bọn trẻ ăn tối. Cô gái, người vừa nói tên mình là Miledi, cũng tham gia cùng họ. Có vẻ như cô ấy đã đến đây vì cô ấy có công việc với Oscar. Oscar hỏi lý do cô ấy cô ấy đến đây, nhưng rõ ràng đó là một câu chuyện dài, vì vậy theo đề nghị của Moorin, họ đã quyết định ăn tối trước.
Động tác tinh tế mà cô ấy sử dụng khi ăn cho rằng Miledi là người có được sự giáo dục cao nhất. Hai cô bé bảy tuổi đang ngồi cạnh cô, Corrin và Katy, bắt đầu thì thầm với nhau.
Cả hai đỏ mặt, liếc nhìn Oscar, rồi ré lên với nhau. Anh nghĩ chúng chẳng có nói bất cứ điều gì tốt về anh. Anh trừng mắt nhìn Miledi, nhưng cô chỉ mỉm cười với anh.
Trời ơi, cô thật khó chịu. Oscar tuyệt vọng muốn nói điều đó vào mặt của cô. Nhưng anh đã không làm vậy. Anh không muốn làm gương xấu cho những đứa em gái dễ thương của mình.
Corrin buộc mái tóc đỏ của mình lại thành kiểu đuôi ngựa theo phong cách tương tự như Oscar. Trong số tất cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, em là người nhút nhát nhất. Ánh nhìn cún con của em ấy có thể làm bất cứ ai phải phục tùng ngay lập tức ngoại trừ gia đình mình. Họ đã quen thuộc với nó.
Katy, mặt khác, cài mái tóc nâu hạt dẻ của mình trong búi tóc và là người đa nghi nhất trong tất cả các đứa trẻ. Ngoài Oscar và những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi, em không tin bất cứ ai.
Việc hai cô gái đó có thể thoải mái xung quanh cô gái này có nghĩa là trong khi cô ấy có thể gây phiền nhiễu, và có lẽ hơi có vấn đề về đầu óc, cô ấy không phải là người xấu.
Vì điều đó, Oscar đã không nghĩ rằng sẽ đúng khi xúc phạm cô.
“Chị hiểu, chị hiểu rồi. Vậy ra, O-kun, một người anh cả tốt bụng và đáng tin cậy.’
“Ư-Ưm! Onii-chan có thể làm bất cứ điều gì!”
Corrin mỉm cười và tự hào ưỡn ngực ra. Oscar mỉm cười đáp lại.
Miledi cười toe toét. Oscar cau mày đáp lại.
Bọn trẻ quên mất thức ăn của chúng và bắt đầu giải thích với Miledi rằng Oscar tuyệt vời như thế nào.
“Ngay đó, bên phải, Miledi-san. Tất cả đồ chơi và đồ đạc trong nhà đều do Onii-san làm ra. Và anh ấy đã tạo ra tất cả chúng khi anh ấy bằng tuổi em!
Đứa trẻ lớn nhất trong trại trẻ mồ côi, Dylan, khoe khoang về thành tích của Oscar. Cậu bé có vai trò là người hòa giải cho tất cả những đứa trẻ khác. Giống như Corrin, cậu có mái tóc nâu giống kiểu đuôi ngựa mà Oscar từng có.
"Chị biết không? Onii làm việc tại xưởng Orcus! Người đứng đầu ở đó nói rằng muốn anh ấy! Không phải điều đó rất tuyệt sao!?” Đôi mắt của Katy lấp lánh khi em ấy nói.
“Onii-chan đã cho tất cả chúng em tất cả một thứ để chứng tỏ cho mối liên kết của bọn em.” Corrin cầm đồng xu nhỏ treo lủng lẳng trên cổ. Những đứa trẻ khác cũng rút đồng xu của chúng ra. Chúng trông không có giá trị gì cả, vì vậy không ai thậm chí muốn lấy cắp chúng.
Tuy nhiên, Miledi đã không trêu đùa họ vì đã trân trọng những đồng tiền đó.
“Ồ, tuyệt quá đi! Các em thật sự rất thân thiết, nhỉ!?”
Cô ấy dường như thực sự ấn tượng. Bọn trẻ đều mỉm cười tự hào và tiếp tục nói chuyện vui vẻ cùng Miledi với những câu chuyện về sự vĩ đại của Oscar.
“M-mọi người. Thôi nào, nghỉ tí đi n—.” Cảm thấy xấu hổ, Oscar cố gắng để ngăn chúng lại. Tuy nhiên, trước khi anh có thể, Miledi đã chen vào.
“Cho em biết thêm đi, Onii-chan! Em muốn nghe về việc anh tuyệt vời như thế nào, Onii-chan! Em biết em đã đúng khi chọn anh, Onii-chan! Anh có nghĩ vậy không, Onii-chan? Này, Onii-ch—”
“Gọi tôi là Onii-chan một lần nữa xem, rồi đừng có trách sao biển xanh lại mặn.”
Ngay cả khi anh đang cười, có gì đó chết chóc hiện ra trong mắt Oscar. Anh ấy đang cố gắng hành động phù hợp để lập nên một tấm gương tốt cho những đứa em của anh, nhưng anh không thể chịu đựng được nữa.
“Ôi trời, hóa ra O-kun cũng có mặt hoang dại quá đi mất ...”.
Vì một lý do nào đó, Miledi đang đỏ mặt.
“Xin vui lòng cũng đừng gọi tôi là O-kun.”
Anh đã chế ngự cảm xúc và bình tĩnh trở lại thành công . Rốt cuộc, anh ấy không muốn hành động thô lỗ trước mặt gia đình mình. Mặc dù trong tâm trí, anh vẫn nghĩ Gọi tôi là O-kun một lần nữa và tôi sẽ bóp cổ cô.
Miledi nhìn chằm chằm vào anh một lúc trước khi trả lời.
“Hông mún!”, cô ấy kêu lên,với một nụ cười trên khuôn mặt cô ấy.
Có một vết nứt lớn khi Oscar nắm chặt cái nĩa anh đang cầm.
Dylan và những người khác quay lại nhìn vào bàn tay Oscar. Vào thời điểm họ thấy nó, nó trông tốt như mới.
Anh ấy đã sửa chữa nó với ma thuật biến đổi của mình. Bọn trẻ nghiêng đầu bối rối.
“Oa, thật tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như vậy!” Oscar thậm chí đã đi xa đến mức che giấu ánh sáng từ mana của mình để sửa chữa nó trong bí mật, nhưng Miledi chỉ nói điều đó và thổi bay vỏ bọc của anh.
Một giọng nói lạnh lùng nghe có vẻ khó chịu hơn điều Oscar đang cảm thấy phá vỡ sự im lặng theo sau.
“Không phải bây giờ anh chỉ là một kẻ thua cuộc sao?” Dylan và những người khác quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên.
Người vừa nói là Ruth. Cậu bé đang nhìn xuống đĩa của mình.
Ruth có mái tóc đen lởm chởm, và gần đây cậu đã sang tuổi mười một.
“Này, Ruth!” Dylan mắng Ruth. Tuy nhiên, Ruth nhìn lên từ đĩa của mình và lườm Dylan.
"Đó là sự thật! Mặc dù anh ta làm việc tại Xưởng Orcus, anh ta không tạo ra bất kỳ vũ khí nào. Anh ấy chỉ là một kẻ thua cuộc chỉ nhận yêu cầu từ những công dân bình thường! Mọi người đều biết điều đó!” Ruth rõ ràng tránh nhìn vào Oscar.
Giống như Oscar, Ruth là một Biến đổi sư.
Trong số những đứa trẻ mồ côi, cậu là người đã tôn trọng Oscar nhiều nhất.
Khi Oscar vẫn còn sống ở trại trẻ mồ côi, Ruth đã đi theo anh khắp nơi. Cả hai đều có mái tóc đen nổi bật như nhau và mọi người thường nghĩ họ là anh em ruột.
“Ruth, xin lỗi Oscar đi.Con không nên nói vậy đâu.” Moorin đã mỉm cười suốt khoảng thời gian vừa qua, cho đến giờ, nhưng những lời Ruth khiến cô nhăn mặt. Giọng cô mềm mại, nhưng cứng rắn.
Ruth do dự một giây, nhưng rồi cậu bướng bỉnh lặp lại.
“Nhưng đó là sự thật! Nếu anh ấy không phải là kẻ thua cuộc, thì anh ấy nên cho mọi người thấy điều đó! Nếu anh ta cho họ thấy anh ta thực sự giỏi đến mức nào, thì tất cả những tên ngốc đó sẽ phải im lặng, nhưng anh ta chẳng làm gì cả! Bởi vì anh ta không thể làm gì! Anh ta chỉ cười như một thằng ngốc mọi lúc và không nói gì cả! Anh ta chỉ là một kẻ yếu đuối, người không muốn đánh trả!” Giống như một con đập đã vỡ bên trong cậu bé, khi những lời nói bắt đầu tuôn ra, đã không thể dừng lại.
Cậu cảm thấy như bị phản bội, khi nhìn thấy người anh mà mình đã thần tượng rất nhiều cuối cùng lại như thế này.
Oscar cũng hiểu điều đó, nên anh ấy đã không thể nói bất cứ điều gì. Anh chỉ cười nụ cười thông thường của mình. Nếu anh thực sự tuyệt vời như vậy, anh nên thể hiện điều đó. Nếu anh ta không phải vậy, thì điều đó chỉ làm tổn thương Ruth nhiều hơn.
Ruth đã muốn Oscar cãi lại, rằng đó không phải là sự thật. Thay vào đó cậu chỉ nhận nụ cười Oscar, điều đó chỉ càng làm cậu ta khó chịu hơn nữa. Ruth đứng dậy, không thể chịu đựng được bầu không khí trong phòng nữa.
“Không đúng!” Một giọng nói vui vẻ ngăn cậu bé lại.
“Em cũng nghĩ rằng O-kun thật tuyệt vời, phải không, Ruth-kun? Chị biết mà.”
“K-Không”
“Em có mà ~ Đôi mắt Miledi đặc biệt của chị có thể thấu suốt mọi thứ! Chị biết rõõõ em cảm thấy thế nào ~ Em thực sự nghĩ O-kun rất tuyệt vời, chị biết!” Miledi nói một cách tự mãn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Miledi trong sự ngạc nhiên, thậm chí là Oscar. Giọng cô vui vẻ như mọi khi, nhưng lời nói của cô có sức nặng kỳ lạ với họ.
“Đây là lý do tại sao tôi muốn gặp O-kun. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm một người như cậu.” Cô quay sang đối mặt với Oscar, ánh mắt cô nhìn xuyên qua anh.
Cô lại nói, giọng cô chỉ to hơn tiếng thì thầm chút xíu.
“Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu.” Cô ấy nhắm mắt lại và mỉm cười.
Cô ấy trông thật sự hạnh phúc khi cô ấy có thể gặp được anh.
Oscar cảm thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp. Cô thậm chí còn biết cái quái gì về tôi nữa vậy?
Phải, chắc chắn trái tim anh đã lỡ mất một nhịp vì anh lo lắng làm thế nào cô ấy biết quá nhiều về mình. Chắc chắn không phải vì lý do nào khác. Ít nhất, đó là những gì Oscar tiếp tục nói với chính mình. Anh chỉnh lại cặp kính của mình để che giấu biểu cảm.
Thật không may cho anh ta, đôi mắt Miledi thực sự có thể thấu suốt mọi thứ!
“Trời ơi, không phải mắt tôi đang có vấn đề chứ? O-kun, trái tim cậu vừa lỡ mất một nhịp đúng chứ?Có phải nụ cười của tôi thực sự quyến rũ? Phải, đúng không? Thôi nào, nói gì đi ~”
“Im đi, cô phiền phức quá.” Ít nhất tại thời điểm đó, đó chính là cảm xúc thực sự của Oscar.
Cuộc trò chuyện của Miledi và Oscar đã xua tan tâm trạng căng thẳng trên bàn ăn và mọi người quay lại bữa tối.
Ngay cả Ruth cũng ngồi xuống và quay lại nhìn chằm chằm vào đĩa của mình. Tuy nhiên, những lời nói của Miledi vẫn xoay quanh trong tâm trí của Oscar.
Anh ấy không biết cô đến tìm anh vì cái gì, nhưng anh ấy có thể nói nó cực kỳ quan trọng với cô ấy.
Lời tuyên bố của cô gần như là một tỏ tình. Corrin và Katy chắc chắn nghĩ rằng tình huống đó là những gì nó đã xảy ra, ít nhất là vậy. Họ cứ nhìn qua nhìn lại giữa Miledi và Oscar.
“E hèm ... Miledi-san, bây giờ mọi người đã ăn xong, tôi nghĩ đây là lúc cô nói với bọn tôi tại sao cô lại đến đây.”
“Thôi nào, đừng quá trang trọng như vậy. Chúng ta là bạn bè, phải không, O-kun? Cậu không cần phải cư xử quá xa lạ đâu”
“Ý của cô là gì, bạn bè? Tôi mới gặp cô hôm nay. Quan trọng hơn, tại sao—”
“Không nói! Không, trừ khi cậu gọi tôi là Miledi-tan. Và đặt vào nó một số cảm xúc, được chứ?”
“H-Haha ... Cô là một người thú vị. Dù sao, đùa vậy đủ —”
Sự kiên nhẫn của Oscar đã cạn kiệt. Đáng buồn thay, Miledi dường như không quan tâm.
“Đợi đã, đừng nói với tôi rằng lý do cậu lạnh lùng với tôi là vì ... cậu đã có người mà cậu đã dành cả trái tim mình cho cô ấy rồi sao!?
"Sao cơ!?"
“Tôi hiểu ... Tôi hiểu rồi. Trí thông minh vượt trội của tôi đã suy luận ra sự thật. Lẽ ra tôi nên biết rằng O-kun sẽ muốn biến Corrin-chan và Katy-chan thành vợ của mình!”
“Nếu cô không im miệng, tôi sẽ khâu nó lại cho cô.” Không thể kiềm chế bản thân nữa, Oscar đả kích Miledi. Cùng lúc đó, Corrin và Katy thở dốc.
Anh quay lại và thấy Corrin đang đỏ mặt dữ dội. Katy, mặt khác, tránh ánh mắt của anh ấy.
“Onii-chan, anh thực sự muốn cưới em sao?
“E-em không muốn cưới anh ấy! N-Nhưng nếu Onii khăng khăng, thì có lẽ ...” (Note: Tsundere confirm :v)
Họ đã coi những lời của Miledi là nghiêm túc. Trong khi đó, những đứa em trai của anh nhìn anh với ánh mắt ghê tởm.
“Onii-san, em rất tôn trọng anh, nhưng điều này hơi quá một chút ...”
“Chậc, tôi nên biết kẻ thua cuộc cũng là một kẻ hư hỏng.”
Họ cũng rất nghiêm túc với lời nói của Miledi. Dylan và Ruth tránh xa khỏi anh ta.
Sau đó, Miledi tung đòn kết liễu.
“O-kun ... Cậu đúng là một tên lolicon!
Oscar chỉnh kính của mình một lần nữa, hoàn toàn mất kiểm soát cơn giận.
"Đủ rồi. Đi với tôi ngay, con khốn kia”
Oscar nắm lấy cổ áo Miledi và bắt đầu kéo cô ra bên ngoài.
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua những khoảng trống trên mây. Oscar và Miledi nhìn chằm chằm vào nhau trong sân sau của trại trẻ mồ côi, bên dưới nửa mặt trăng xinh đẹp chắc chắn sẽ trở thành một phần quan trọng trong ký ức về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ ...
Mặc dù Oscar đã ném cô ra khỏi cửa, nhưng cô dường như phớt lờ trọng lực và nhẹ nhàng đáp xuống chân cô.
“O-kun, đồ xấu xa! Tôi không thể tin rằng cậu có thể ném một người ra khỏi nhà như thế! Cậu không phải là con người!”
“Nói lại với cô gái vừa phớt lờ trọng lực ấy.”
Oscar thở dài. Anh ta biết rằng nếu anh ta để mình bị cô gái này dẫn dắt, cuộc trò chuyện của họ sẽ không bao giờ đi đến đâu. Anh ta trừng mắt nhìn Miledi, biểu lộ một biểu cảm khắc nghiệt mà anh ta không bao giờ thể hiện với bọn trẻ.
“Vậy, những gì cô thực sự muốn ở tôi? Tôi đã chơi trò chơi ngu ngốc của cô. Đã đến lúc cô biến đi được rồi.”
Trong suốt bữa ăn, Oscar đã lo lắng rằng cô có thể cố gắng bắt những đứa trẻ làm con tin.
Cả Moorin và bọn trẻ đều thích cô ấy, điều đó có nghĩa là cô ấy có lẽ không phải là một người xấu xa.
Tuy nhiên, cô ấy biết những điều không nên. Cô đã tuyên bố cô đã đến để gặp Oscar, nhưng thay vì đến nhà anh ấy, cô ấy đã đi thẳng đến trại trẻ mồ côi.
Cố tình hay không, về cơ bản cô muốn nói “Tôi có thể đến thăm gia đình cậu bất cứ lúc nào tôi muốn.”
Và đó là lý do tại sao anh ấy đã thay đổi chiến thuật.
Nếu những đứa trẻ đã sai về cô và cô ấy thực sự muốn làm hại chúng, thì anh ấy sẽ không chần chừ mà loại bỏ cô ấy.
“Đừng lườm tôi như vậy mà~ Đã có ai từng dạy cậu phải đối xử tử tế với con gái chưa?
“ ......” Câu trả lời của Oscar là cái lườm thậm chí còn dữ dội hơn. Anh ấy không có vẻ gì giống như kẻ thua cuộc mà mọi người thường nghĩ.
“Ahaha, tôi đoán có lẽ tôi nên nghiêm túc nhỉ? Dù sao, xin lỗi về điều đó. Tôi không cố ý muốn gây ra một sự hiểu lầm. Nhìn xem, tôi hứa tôi sẽ không làm tổn thương gia đình cậu. Tôi hứa. Tôi không nói dối đâu.”
Oscar khó có thể tin điều đó, nhưng dù sao anh cũng gật đầu.
“Lý do tôi đến gặp gia đình cậu trước tiên là vì tôi muốn tìm hiểu thêm về cậu, O-kun. Tôi cũng đi khắp nơi hỏi người dân thị trấn về cậu.”
“Vì vậy, không giống như cô đã biết về nơi này trước đây?”
“Tôi đã trải qua một chuyến hành trình mệt mỏi và tuyệt vọng để đến được đây đó, thực sự vậy. Tôi nghe nói rằng có một đứa trẻ mồ côi thiên tài ở đâu đó. Tôi đã đến thăm rất nhiều quốc gia khác nhau, kiểm tra tất cả các trại trẻ mồ côi mà tôi có thể tìm thấy. Tôi đã tìm kiếm một thiên tài. Mặc dù bây giờ khi tôi nghĩ lại, không có gì đảm bảo rằng thiên tài mồ côi ấy phải là một đứa trẻ.”
Oscar gật đầu hiểu ý.
Ngay cả khi cô ấy đùa giỡn, cử chỉ của Miledi đều rất hoàn hảo. Anh đoán rằng cô lớn lên trong một gia đình quý tộc, hoặc là người hầu của quý tộc. Câu chuyện của cô càng củng cố thêm giả định đó. Điều này hoàn toàn bình thường trong giới quý tộc khi tìm kiếm những cá nhân tài năng và đưa họ vào gia đình mình.
Miledi quay lại và nhìn lên mặt trăng. Sau vài giây, cô liếc nhìn Oscar qua vai.
“Chỉ sau khi tôi nói chuyện với những đứa trẻ đó, tôi mới biết về năng lực của cậu.” Oscar nheo mắt lại. Một thứ gì đó nguy hiểm ánh lên trong mắt anh.
"Năng lực của tôi? Tôi chỉ là một Biến đổi sư thất bại, người chỉ có thể tao ra các sản phẩm đồ gia dụng.”
“Ahaha, cậu như một gã hề vậy, O-kun. Không có kẻ thất bại nào có thể làm được những vật phẩm ma thuật như của cậu. Trên thực tế, chúng tốt đến mức cậu có thể gọi chúng là những tạo tác.”
Oscar mở to mắt ngạc nhiên. Anh đã mong rằng Miledi chỉ nghe thấy những tin đồn về việc anh là một thần đồng hoặc anh ấy đang bí mật che giấu tài năng của mình, và đó là lý do tại sao cô ấy nghĩ rằng anh ấy có kỹ năng.
Nghĩ đến việc cô ta có thể nhìn ra bản chất của những cơ chế phòng vệ mình đặt xung quanh ngôi nhà... Oscar nhìn cô cảnh giác.
“Nghiêm túc đó,dừng cái việc nhìn tôi như vậy đi! Tôi đang đứng đây dù biết rõ nó có thể làm gì, vì vậy cậu có thể tin tưởng tôi một chút không?”
"Được rồi..."
Những cái bẫy mà Oscar đã đặt xung quanh trại trẻ mồ côi có thể gây chết người. Chỉ với một từ, anh ta có thể nhấn chìm mục tiêu của mình trong một loạt sét, gió, băng và lửa.
Hơn nữa, một khi nó đã trục xuất những kẻ xâm nhập, nó sẽ triển khai một hàng rào năm lớp và bắt đầu rung chuông báo động lớn.
Nếu những kẻ xâm nhập bằng cách nào đó xoay sở để vượt qua rào cản của anh ta, cái bẫy của anh sẽ bật lại nó. Trên hết, tất cả các lối vào tòa nhà đã được củng cố bằng vật liệu cứng nhất mà Oscar có thể tìm thấy.
Thoạt nhìn trông có vẻ thất vọng, nhưng Oscar đã biến ngôi nhà thành một pháo đài với những bức tường cứng hơn thép.
Bất kỳ nỗ lực nào để phá vỡ các bức tường cũng sẽ dẫn đến một cuộc phản công chớp nhoáng. Oscar đã biến tất cả thành lớp giáp tự động phản ứng.
Đây là mức độ thực sự từ các kỹ năng của Oscar. Anh là một Biến đổi sư thiên tài, anh có thể đưa ma thuật vào quặng. Nói cách khác là tạo ra các tạo tác .
Anh có thể sử dụng ma thuật thời đại thần linh. Ma thuật mà theo truyền thuyết, các vị thần đã sử dụng khi họ vẫn còn trên mặt đất. Những người duy nhất có thể sử dụng nó bây giờ là các Atavists, những người được thừa hưởng dòng máu Thần Linh.
Có một lý do anh đã nói với Karg rằng năng lực của anh ấy là bất thường. Trên tất cả mọi thứ khác, anh có thể tự do điều khiển mana của mình, và không cần những vòng tròn ma thuật hay niệm chú để sử dụng ma thuật. Những điều mà các nghệ nhân bậc thầy phải mất nhiều năm để hoàn thành chỉ là trò chơi trẻ con đối với Oscar. Đó là sự khác biệt lớn như thế nào giữa khả năng của anh ấy và người bình thường.
“Thành thật mà nói, trại trẻ mồ côi này được bảo vệ tốt hơn cả cung điện hoàng gia. Không một Biến đổi sư bình thường nào có thể tạo ra một cơ chế phòng thủ đa lớp tạo tác.” Miledi đã nhìn ra tất cả bằng cách nào đó. Oscar thực sự không thể để mất cảnh giác xung quanh cô. Có nhiều thứ về cô quan trọng hơn là thái độ phù phiếm của cô.
“Nếu cậu không thể tin tưởng tôi, tại sao không kích hoạt phòng thủ của cậu và đuổi tôi ra? Nhưng nếu không, tôi sẽ không rời đi khi cậu chưa nghe tôi nói.”
A, giờ thì mình hiểu rồi. Oscar dường như đã nhận ra.
Miledi thực sự đã không có vẻ như có bất kỳ động cơ thầm kín mờ ám nào. Cô ta chỉ ngẫu nhiên tìm thấy nơi này. Tuy nhiên, cô ấy đã rất ngạc nhiên trước sự phòng thủ mà nó có, vì vậy cô ấy đã hỏi xung quanh về những người sống ở đây.
Từ đó cô ấy đã biết về Oscar, và sau đó quyết định đợi ở đây cho đến khi anh xuất hiện.
Tại đây, nơi Oscar có thể sử dụng vũ khí mạnh nhất của mình.
Cô đã để anh lôi ra sân sau, nhưng cô ấy không rời đi, điều đó chứng tỏ cô hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh
“Tại sao cô không thể thử hành động nghiêm túc? Thái độ ngu ngốc đó của cô khiến cô thật khó mà tin tưởng.” Oscar thả lỏng một chút. Anh trút bỏ sự căng thẳng và ngừng trừng mắt với cô.
“Tôi không hiểu cậu đang muốn nói gì ~ Tôi chỉ là một cô gái bình thường, vui vẻ, hạnh phúc, và xinh đẹp ~” Cô ấy nháy mắt với anh một lần nữa, tạo ra những tư thế sáo rỗng như lần trước. Điều đó cực kỳ gây khó chịu đối với Oscar.
Không chắc là cái người có thể kết hợp sự phù phiếm và nghiêm túc như cách cô làm tồn tại hay không. Có vẻ như anh đã lọt vào mắt của một người phụ nữ rất kỳ quặc. Anh đã rất đau đầu chỉ vì phải đối phó với cô.
“Được rồi, vậy cô muốn nói về điều gi? Để tôi đoán, cô muốn tôi làm cho cô một tạo tác sao?
“Hoàn toàn, không đúng một tí nào ~ Cậu muốn làm gì cho tôi thì tùy cậu thôi. Đợi đã, chẳng lẽ cậu thích thú với việc bị ra lệnh sao? Xin lỗi, tôi thực sự không phải kiểu phụ nữ đó ...”
“Lôi Xà.”( 雷蛇-Thunder Snake)
“Ababababababababa!?” Miledi giật lên khi Oscar tấn công cô bằng một trong những biện pháp đối phó chống xâm nhập của trại trẻ mồ côi. Thứ mà anh đã kích hoạt triệu hồi là một cái dây điện giống như rắn từ dưới lòng đất quấn quanh Miledi.
Khi dòng điện yếu dần, Miledi ngã xuống đất. Oscar chỉnh lại cặp kính của mình, rồi nhìn xuống cô.
“Tôi không phải là một tên biến thái!”Anh hét vào mặt cô
“Trước tiên, cậu tấn công tôi, bây giờ cậu la hét với tôi ... Ngay cả tôi cũng không mong đợi điều này ...”
Run rẩy, Miledi đứng dậy. Những làn khói bốc lên từ quần áo của cô.
“Cô có thể nói hai câu liên tục mà không cần phải đùa giỡn không?”
“Đây là một trong những điểm tốt nhất của tôi, tôi không thể dừng lại. Cậu không thể chấp nhận tôi vì chính con người tôi sao, O-kun?”
Oscar chỉ im lặng lườm cô. Sau vài giây hờn dỗi, cô đứng thẳng lên và chuyển qua chế độ nghiêm túc. Trái tim Oscar lại lỡ mất một nhịp, và anh tự nguyền rủa bản thân mình.
“Tôi chỉ có một mục tiêu. Oscar-kun, tôi muốn cậu.”
“Cô ... muốn tôi? Ý cô là gì?”
Điều đó không thể như những gì mình đang nghĩ, phải không?
Miledi nhìn lên mặt trăng.
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng ... có gì đó không ổn với thế giới này không?”
Oscar im lặng. Anh không thể hình thành một câu trả lời.
“Chà, O-kun? Cậu có thể là một Biến đổi sư mà rõ ràng ở một cấp độ khác so với tất cả những người khác. Nếu cậu cho thế giới thấy những kỹ năng của mình, cậu có thể trở thành người nổi tiếng nhất. Trên thực tế, cậu có thể được lịch sử nhớ đến như một anh hùng. Vậy mà cậu vẫn ngoan cố che giấu khả năng của mình. Cậu sợ cái gì vậy?”
Không phải quá rõ ràng sao? Nếu tôi làm điều đó, tất cả những người quan trọng trên thế giới sẽ tìm kiếm tôi.
Chắc chắn, anh có thể nhận được danh tiếng và vinh quang. Hơn thế nữa, anh ta thậm chí có thể để lại tên của mình trong lịch sử. Nhưng anh ấy không còn được tự do. Và trên tất cả mọi thứ—
“Có phải là về Thánh quốc Elbard và nhà thờ đứng đằng sau không?”
“Tôi nên biết cô đã nhận ra nó. Sau tất cả cô đã biết năng lực của tôi.” Oscar cười gượng.”
Phải, Oscar sợ mất tự do. Nhưng thậm chí còn hơn thế, anh ấy sợ nhà thờ.
Nhà thờ Thánh Ehit ... Họ tuân theo một học thuyết tuyên bố rằng con người vượt lên trên tất cả các loài khác và tuyên bố rằng con người nên trị vì tối cao. Hầu như tất cả con người trên lục địa đều là tín đồ của họ.
Những người được phát hiện có sức mạnh sử dụng ma thuật thời đại thần linh, hoặc ma thuật đặc biệt mà chỉ quái vật mới có thể sử dụng, được coi là hậu duệ của Thần và được bảo vệ.
Bằng vũ lực, nếu cần thiết. Oscar sẽ chịu chung số phận nếu anh bộc lộ tài năng của mình.
Nhà thờ thánh mạnh mẽ không khác gì một vương quốc. Trên thực tế, lãnh đạo của Thánh quốc Elbard là Giáo hoàng của Nhà thờ thánh. Một mình đơn độc, Oscar sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của họ. Ngay cả khi anh có thể, không có chuyện họ sẽ không làm gì với gia đình anh.
Miledi trao cho Oscar một nụ cười đầy hiểu biết.
“Việc trốn thoát khỏi Nhà thờ Thánh không hề dễ dàng. Bất kể cậu đi đâu, họ cũng ở xung quanh. Ở mọi vương quốc, ở mọi ngôi làng, có thể nhìn thấy dấu vết bẩn thỉu của chúng.” Cô thực tế đã thốt ra vài từ thô lỗ sau cùng.
“Tất nhiên là cậu sợ. Ý tôi là, hãy nghĩ về điều đó. Chúng được cho là chỉ kiểm soát một quốc gia. Nhưng nhìn xem, bất cứ nơi nào cậu đi, đều có những ngôi đền xung quanh. Mọi quốc gia đều chấp nhận chúng, và họ thậm chí còn để chúng can thiệp vào tình hình chính trị của đất nước.”
“N-Này, chuyện như thế đừng có nói—” Oscar lo lắng nhìn xung quanh.
Xúc phạm nhà thờ thánh là tương đương với tự tử. Nếu ai đó nghe Miledi nói vậy, cô sẽ bị xử tử mà không cần phán xét.
Nhưng Miledi không dừng lại.
“Ngay cả khi các quốc gia đang có chiến tranh, nếu Nhà thờ Thánh nói điều gì đó thì họ dừng lại ngay lập tức. Và khi có hòa bình, một lời chúng nói có thể khởi phát một cuộc chiến. Chúng ta quá lo lắng bị gắn mác kẻ dị giáo khi làm điều đúng, hay thậm chí là những gì hợp pháp. Chúng ta được dạy rằng thánh ý của Ehit là tuyệt đối và những thứ như tình yêu và công lý chỉ là thứ yếu. Trên thực tế, chúng có thể cũng không quan trọng.”
“M-Miledi ... cô...” (Edit: Haha, chữ Kimi (cô) với –kun viết giống nhau, thế mới phải check raw đấy :v)
Miledi quay lại với Oscar, đôi mắt xanh sáng của cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cứ như một viên ngọc trong trẻo, phản ánh quyết tâm không lay chuyển của chính cô. Oscar vô tình nuốt nước bọt.
Cô nhìn anh vài giây, rồi mỉm cười.
“O-kun. Cậu phải nhận ra thế giới này phức tạp như thế nào. Hơn cả các vị vua của thế giới này, cậu sợ cái gọi là Nhà thờ Thánh chân chính. Đó là lý do tại sao cậu che giấu bản thân. Bởi vì, họ sẽ làm tổn thương gia đình cậu trong nỗ lực tìm kiếm cậu.”
Thông thường khi ai đó xúc phạm Nhà thờ Thánh, họ ngay lập tức bị giết như một kẻ dị giáo. Lý do cho điều đó là bởi vì nếu không, bạn cũng sẽ bị coi là dị giáo. Trừ khi bạn đặc biệt thân thiết với kẻ xúc phạm, bạn không có lý do gì liên lụy với chúng.
Nhưng Oscar không cản cô ấy. Mặc dù dao động, anh không muốn ngăn Miledi. Bởi vì cô ấy đã nói những điều mà Oscar luôn nghĩ, nhưng không bao giờ có đủ can đảm để nói ra.
Miledi vui mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng gặp được một người không phải là tín đồ mù quáng của Ehit. Xúc động trước sự im lặng của Oscar, cô tiếp tục.
“Tôi thuộc về một tổ chức biệt lập.”
“Tổ chức?”
“Vâng. Một thế giới nơi mọi người sống theo luật pháp và bằng đạo đức của chính họ. Một thế giới của trật tự và công lý. Một thế giới nơi mọi người có thể tự do lên tiếng chống lại sự bất công. Nơi mọi người đến với nhau để thảo luận về những gì là đúng. Các ý kiến và ý tưởng khác nhau đều có giá trị thay vì bị đàn áp. Một thế giới nơi mọi người có thể tự do. Đó là tổ chức của chúng tôi. Mục tiêu của chúng tôi.”
“Cô định bắt đầu một tôn giáo mới hay gì gì đó à?” Oscar chỉ vừa thành công trong việc giữ vẻ mặt hoài nghi. Anh tự tán dương mình vì đã giữ đủ bình tĩnh để vặn lại bằng một trò đùa.
Tuy nhiên, lời nói của cô đã làm anh rung động đến tận cùng trái tim. Các lý tưởng mà tổ chức Miledi đã theo đuổi có nghĩa là về cơ bản, họ là những kẻ nổi loạn. Một tập hợp những kẻ dị giáo đã tố cáo sự cai trị của Nhà thờ Thánh.
Đây không phải là trò đùa. Cô đang mời anh ta đến một tổ chức đã biến toàn bộ loài người thành kẻ thù một cách rất hiệu quả.
“Cậu đang nghĩ rằng chúng tôi là một tập hợp những kẻ khủng bố lập dị hoặc một cái gì đó tương tự...Ahaha, tốt thôi, tôi đoán cậu cũng không hoàn toàn sai.”
“Làm ơn hãy rời đi.” Oscar đáp lại lời bình luận nhẹ nhàng của Miledi với một lời từ chối thẳng thừng.
“Xin lỗi, nhưng câu trả lời của tôi là không. Tôi hứa là tôi sẽ không nói với bất cứ ai về điều này, vì vậy xin đừng bao giờ đến gần tôi hoặc gia đình tôi nữa.”
Anh nói khẽ, nhưng với vẻ mặt nghiêm túc.
Miledi nhìn chằm chằm vào Oscar trong vài giây trước khi lặng lẽ trả lời.
“Tôi hiểu rồi ...” Cô ấy quay gót và bước đi. Hình bóng rút lui của cô ấy dường như rất nhỏ đối với Oscar.
Thật khó tưởng tượng một cô bé như cô ấy đang chiến đấu chống lại cả thế giới. Cái quái gì đã thúc đẩy cô đưa ra lựa chọn tự sát như vậy? Có lẽ cô ấy thật sự điên rồi ... Sẽ dễ dàng hơn cho Oscar nếu thực sự như vậy.
Bằng cách đó, anh ta có thể thuyết phục chính mình những lời nói của cô đã không khiến anh cảm động.
“À, phải rồi. Cậu có thể nói với mọi người rằng đồ ăn rất ngon không?”
“Được thôi.”
Miledi liếc lại và mỉm cười với Oscar. Sau đó, không nói lời nào nữa, cô biến mất vào bóng tối của màn đêm.
Cứ như thể cô chẳng là gì ngoài một linh hồn.
Oscar nghiến răng, chỉ để giữ mình không nói gì.
Họ không bao giờ gặp lại nhau lần nào nữa. Và cứ thế này là tốt nhất, anh ấy tự nhủ.
Ngày hôm sau ...
Miledi xuất hiện tại nơi làm việc của Oscar.
“Xin chào,những công dân chăm chỉ của Xưởng Orcus! Tôi là idol nổi tiếng của mọi người, Miledi! Cho hỏi O-kun bé nhỏ dễ thương của tôi đang ở đâu?”
Một số thợ thủ công với khuôn mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ vừa xuất hiện ở lối vào phía sau. Dường như cô ấy đã hoàn toàn quên đi cách cư xử của mình khi Miledi mạnh dạn sải bước qua những người thợ thủ công bối rối mà không thèm nói một câu “xin thứ lỗi”.
“Oa~ như mong đợi từ một trong ba xưởng lớn nhất của Velka, thật tuyệt vời. Đất nước này được biết đến với công nghệ của nó sau tất cả. Có những thợ thủ công bậc thầy ở khắp mọi nơi ~” Miledi thốt lên ngạc nhiên khi cô nhìn quanh xưởng.
Ở phía sau xưởng, Oscar cạn lời. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Miledi nữa. Mong muốn tránh việc bị nhìn thấy, anh nhanh chóng ẩn mình.
Anh đang rất vui vì hôm nay đã có đủ đơn đặt hàng để có thể ẩn đằng sau đống công việc đã hoàn thành của mình.
C-C-Cô ta làm cái quái gì ở đây vậy!? Anh ta chỉnh kính liên tục.
Các thợ thủ công nhìn nhau, tự hỏi cô gái này là ai.
Mặc dù cô ấy đang cười toe toét như một kẻ ngốc, nhưng bộ quần áo đắt tiền của cô ấy để lại đánh giá rằng cô ấy là một quý tộc, hoặc ít nhất là một người giàu có. Thông thường, bất cứ ai xâm nhập vào xưởng như thế này sẽ bị ném ra ngoài, nhưng Miledi trắng trợn bước vào đến nỗi các thợ thủ công do dự làm vậy.
Đặc biệt là nếu cô ấy là một cô con gái quý tộc, thì họ không thể đối xử thô lỗ với cô ấy.
Ngay khi ai đó chạy đi gọi Karg , một chàng trai trẻ bước tới.
Mặc dù bản thân anh ta là một quý tộc, anh ta khua tay như một tay thương nhân buôn lậu. Ping là một người chẳng bao giờ để bỏ lỡ một cơ hội để tạo ra các mối quan hệ quan trọng. Anh mỉm cười tâng bốc hết mức có thể.
“Thưa quí cô, cô cần gì sao? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ. A, xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân sớm hơn. Tôi là Ping Waress, con trai của tử tước Waress.”
"...Xin chào! Tôi là Miledi.” Miledi quan sát Ping cẩn thận trong vài giây, nhưng rồi lại nở một nụ cười và tự giới thiệu.
Người xem có thể dễ dàng nói rằng nụ cười này là giả tạo, tuy nhiên.
“Miledi, phải không? Một cái tên đẹp để phù hợp với một người đẹp như quí cô đây. Xin thứ lỗi vì tôi đã hỏi, nhưng cô thuộc về gia đình nà—”
“Điều đó có thực sự quan trọng không?” Miledi vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt cô lạnh lẽo. Ngay cả một quý tộc ngu ngốc như Ping cũng có thể nhận ra.
Ping vội vàng sửa chữa mọi thứ và lấy lại ân huệ từ cô.
Nếu cô ấy có thể biểu hiện thái độ như vậy với Ping, một con trai tử tước, thì cô ấy thực sự phải là một quý tộc rất quan trọng. Hoặc ít nhất, đó là những gì Ping nghĩ.
"Không, không hẳn là như vậy. Là lỗi của tôi. Thật vậy, làm ơn tha thứ cho tôi. Vậy, quí cô đây cần gì? Tôi đảm bảo với cô rằng tôi, người thừa kế của gia đình Waress, có thể thực hiện bất kỳ yêu cầu nào cô đưa ra!” Ngay cả khi đó, anh ta vẫn cố quảng bá tên gia đình của mình.
Torpa và Raul cũng nhanh chóng lại gần Miledi, với hy vọng có được những ân huệ tốt đẹp từ cô.
Tuy nhiên, trước khi họ có thể tiếp cận cô, Miledi đã thả một quả bom cho Ping.
“Liệu có phải O-kun, ý tôi là, Oscar-kun đây? Tôi đến đây để gặp cậu ấy ...”
“Hả? O-Oscar?” Đôi mắt Ping mở to. Torpa và Raul dừng bước. Ngay cả những người thợ cũng dừng làm việc.
Oscar rên rỉ với chính mình. Đồ ngốc! Vị trí của tôi trong xưởng này đã đủ tệ và bây giờ cô còn làm cho nó tồi tệ hơn gấp mười lần! Các thợ thủ công khác không thể tin rằng một phụ nữ quý tộc sẽ hỏi thăm thành viên kém lành nghề nhất trong xưởng. Đáng ngạc nhiên hơn nữa, cô ấy đã gọi anh bằng một biệt danh.
Mọi người quay lại nhìn vào khu vực của Oscar.
“Một lần nữa, thứ lỗi vì sự tò mò của tôi, nhưng quí cô có việc gì với Oscar? Cô có thể không biết điều này, nhưng kỹ năng của cậu ta thì, khá là, thiếu sót... Có rất nhiều thợ thủ công lành nghề khác sẽ sẵn lòng thực hiện đơn hàng của cô.”
“Nn? Tôi chỉ muốn xem O-kun làm việc như thế nào. Tôi không thực sự cần bất cứ điều gì. Mà, đó là nơi cậu ấy làm việc sao? Cảm ơn nghen, Pinwa-san~”
“Ể? Không, tên tôi là Ping War--”
Trước khi anh có thể sửa lại tên, Miledi đã lao đến nơi làm việc của Oscar.
Cô đã theo ánh nhìn các thợ thủ công khác để nhìn ra nó.
Trong khi đó, Ping chỉ đứng đó, chết lặng.
Một cô gái quí tộc hạng cao đã đến Xưởng Orcus chỉ để gặp Oscar.
Cô sớm phát hiện ra Oscar đang trốn đằng sau đống hộp của mình và phong tỏa anh ta.
“Ah, cậu đây rồi, O-kun! Là tôi nè, Miledi-chan đó! Tôi mới gặp cậu đêm qua đó nhớ hông!”
Ôi tuyệt vời, điều này thậm chí sẽ gây ra nhiều hiểu lầm hơn nữa. Biểu cảm Oscar cứng đờ.
Các thợ thủ công khác bắt đầu lẩm bẩm với nhau về việc Oscar đã ngủ với một cô gái quý tộc.
Ping trừng mắt nhìn Oscar, đôi mắt hắn bừng lên vì ghen tị và căm thù. Hắn vội vã tới chỗ Miledi và Oscar, cố tỏ ra lịch sự khi cảnh báo cô tránh xa Oscar.
“Quí cô Miledi. Mặc dù cậu ta có thể là một thành viên của Xưởng Orcus, như tôi đã nói trước đó, cậu ta chỉ là một Biến đổi sư hạng ba. Cậu ấy chỉ được phép làm việc ở đây dưới lòng thương hại của Master. Hơn nữa, cậu ta là một đứa trẻ mồ côi không biết cách cư xử và không có giáo dục. Quí cô có nghĩ rằng một người nổi bật như cô nên cẩn thận hơn trong việc lựa chọn bạn đồng hành cho bản thân? Ít nhất, tôi cũng không nghĩ rằng cậu ta xứng đáng với—”
“Ủa, cậu vẫn còn ở đây hả, Piress-san? Bây giờ thì tôi ổn rồi, vì vậy cậu có thể quay lại làm việc ... Hay là cậu không có việc gì để làm?”
“Phì…!” Một vài trong số những người thợ thủ công không thể nhịn được cười. Miledi đã hoàn toàn chính xác.
Bất kể cô ấy có ý định xúc phạm hắn ta hay chỉ đưa ra một bình luận bất cẩn, cô ấy đã đánh trúng nỗi đau của Ping. Hắn đỏ mặt xấu hổ, và nụ cười giả tạo của hắn rạn nứt.
“Xin thứ lỗi, nhưng—”
“Umm, Miledi-san! Tôi đã hoàn thành đơn đặt hàng từ cô từ đêm qua. Trên thực tế thì, tôi đang định đi giao hàng ngay đây! Tại sao cô không đi cùng tôi nhỉ!? Và cảm ơn rất nhiều vì sự hào phóng của cô! Hy vọng cô sẽ quay trở lại Xưởng Orcus nếu cô cần bất cứ điều gì khác!” Oscar vội vàng cắt lời Ping.
Anh muốn ngăn chặn điều này trước khi nó biến thành một cuộc chiến. Anh ấy cũng nhấn mạnh rằng vì công việc mà cô ấy đã đến tìm anh để xua tan mọi hiểu lầm tiềm ẩn.
Thật không may, có vẻ như Miledi không nhận được gợi ý.
"Huh? Đơn hàng? Nhưng O-kun, tôi không—”
“Nào, đi thôi.” Oscar đẩy xe hàng với một tốc độ kinh hoàng và nhìn thẳng vào Miledi. Anh ta đang cười toe toét, nhưng đôi mắt thì không.
Miledi toát mồ hôi lạnh.
“Chết dở, hình như mình hơi quá đà ...” Cô lẩm bẩm một mình khi theo sau Oscar.
Đương nhiên, hành động nhảm nhí của anh ta không làm gì để xua tan những nghi ngờ mà mọi người đang có.
Các thợ thủ công chuyển sang buôn chuyện với nhau. Không ai chú ý đến Ping, người đang trừng mắt độc ác với Oscar.
“Này, này, O-kun. O-kuuun. Đừng phớt lờ tôi nữa ~ Này, nghe tôi nói đi~”.
“…” Oscar lặng im đi xuống đường, kéo xe hàng của anh ta với đầy đơn đặt hàng phía sau lưng.
Miledi theo sau anh, thỉnh thoảng vẫy tay trước mặt anh để cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
Vì Oscar là thợ thủ công duy nhất nhận đơn đặt hàng từ những công dân bình thường, anh khá nổi tiếng trong khu vực này. Mọi người nhận ra giỏ hàng thương hiệu của anh ấy và thường thì họ dừng lại và trò chuyện một chút với anh khi anh đi ngang qua.
Tuy nhiên, không ai chào mừng anh ta trong khoảng thời gian này. Mặc dù anh ta đã thu hút sự chú ý nhiều hơn bình thường.
Có hai lý do cho điều đó. Đầu tiên là cô gái kỳ lạ nảy lên nảy xuống xung quanh Oscar. Thứ hai là biểu cảm nghiệt ngã trên khuôn mặt Oscar.
Điều đó thật đáng sợ vì không ai trong số họ từng nhìn thấy Oscar mà không có nụ cười thông thường của anh, nhưng cô gái đi theo anh ta không hề bối rối.
"Cậu giận à? Cậu thực sự tức giận phải không? Cậu thực sự không muốn tôi đến gặp cậu tại xưởng? Này, này, O-kun. Hiện tại tất cả mọi người đều đang nghĩ rằng cậu đang hẹn hò với tôi! Mọi thứ sẽ khá khó khăn cho cậu khi làm việc ở đó! Nhưng đừng lo lắng, tôi là một cô gái trẻ có trách nhiệm! Tôi sẽ quay lại với cậu và nói cho mọi người biết những gì thực sự xảy ra! Tôi sẽ cho họ biết tất cả những gì tôi theo đuổi thực sự là cậu!”
“Có phải cô đang cố gắng hủy hoại danh tiếng của tôi mãi mãi phải không!?” Oscar đột nhiên dừng lại, sau đó đập vào Miledi, người mà thò đầu ra từ phía sau anh, ngay trên đầu
Vì một số lý do, điều đó làm cho cô ấy hạnh phúc. Tóc đuôi ngựa của cô ấy lắc lư hạnh phúc từ bên này sang bên kia, phản ánh cảm xúc của cô ấy.
“Ôi chà. Cuối cùng cậu cũng trả lời, O-kun.”
“Vì tôi nhận ra việc phớt lờ cô chỉ khiến cô thêm phiền phức. Thật tình, cô giống như một thảm họa di động vậy, cô biết không?”
“Ehehe, cậu làm tôi xấu hổ đấy.”
“Đó không phải là một lời khen. Nghiêm túc mà nói, cô sẽ chết nếu hành động như một người bình thường dù chỉ là trong năm giây à?” Oscar mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương.
Miledi đã đúng, quay trở lại xưởng bây giờ không hề dễ chịu. Anh tự hỏi liệu diễn xuất nửa vời của mình có làm gì để ngăn chặn những tin đồn không. Chắc là không rồi.
Anh biết rằng anh ấy phải giữ cái thảm họa di động này ra xa khỏi xưởng nếu không muốn chúng trở nên tồi tệ hơn.
“O-kun, có gì không ổn sao? Cậu trông giống như một người vừa bị sa thải.”
“Cô nghĩ đó là lỗi của ai? Tôi cầu xin cô, ít nhất là nhận ra cô đang làm gì đi. Dù sao, cô đã thất hứa. Tôi đã nghĩ cô là một người chân thành hơn thế, nhưng tôi đoán tôi đã đánh giá sai về cô.” Oscar bắt đầu đi tiếp.
"Xin lỗi nhé! Tôi luôn luôn giữ lời hứa!”
"Không phải điều này. Cô đã nói đêm qua rằng cô sẽ không bao giờ đến gần tôi hoặc gia đì—” Oscar đã cắt ngang lời nói,dường như nhận ra điều gì đó. Khi anh hỏi cô ấy, tất cả những gì Miledi đã nói là ...
“Tất cả những gì tôi nói là ‘Tôi hiểu rồi...’ tôi đã không nói gì khác. Cậu chỉ tưởng tượng ra thôi~”
Nói cách khác, cô ấy chỉ thừa nhận rằng đó là điều Oscar muốn. Cô ấy đã thực sự không hứa sẽ làm bất cứ điều gì.
“T-Tôi không thể tin tưởng cô.” Oscar nghiến răng thất vọng. Anh biết rằng đó là lỗi của chính mình vì đã không lập một lời hứa thực sự với Miledi, nhưng điều đó đã làm cho anh ta bớt tức giận hơn. Đặc biệt là vì cô ấy vừa mới nhấn mạnh nó. Tuy nhiên, nếu anh ta để cho cảm xúc của mình lấn át thì anh ta sẽ thua cuộc. Oscar đã chỉnh kính của mình và cố hết sức để kiểm soát cảm xúc của bản thân.
“Vậy thì, tôi sẽ yêu cầu cô một lần nữa. Xin đừng bao giờ đến gần tôi hoặc gia đình tôi nữa. Bởi vì ngay bây giờ, lý tưởng của cô quá nguy hiểm. Làm ơn. Đừng để tôi, hoặc những người tôi yêu yêu thương, bị liên lụy.”
Miledi chạy lên trước Oscar. Cô quay lại đối mặt với anh và tiếp tục đi về phía sau, đưa tay ra sau lưng.
“Lý tưởng của tôi không phải là mối nguy hiểm thực sự ở đây. Đó là thế giới này. Làm ơn, O-kun, đừng tránh mắt khỏi sự thật. Ngay cả khi tôi không nói với cậu, cậu cũng đã nhận ra thế giới này vặn vẹo và bất công như thế nào, phải không?”
“Phải, nhưng chẳng có lý do gì để kéo cơn thịnh nộ của vị thần đổ xuống đầu tôi. Ít nhất, chúng ta đang sống trong hòa bình ngay bây giờ. Miễn là tôi sống lặng lẽ và không quá nổi bật, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào.”
“Cậu thực sự là một kẻ thua cuộc đó, O-kun.”
"Không, không phải. Tôi chỉ là một người thực tế. Dù sao đi nữa, vui lòng—”
“Chắc chắn không!”
“Cô muốn tôi giao cô cho cảnh vệ không?” Lông mày của Oscar giật một cách nguy hiểm, nhưng Miledi chỉ mỉm cười và thốt ra một tiếng thét.
“Khôônnngg! Đừng bỏ rơi tôi, O-kun! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu mà!”
“Chết tiệt, Miledi! Cô cố tình hét thế trên đường phố đầy người hả!” Cuối cùng Oscar mất bình tĩnh khi Miledi bám lấy anh ta và bắt đầu cầu xin.
Nhiều bà nội trợ buồn bã lắc đầu. “Ôi trời, tôi không thể tin rằng Oscar-kun sẽ làm một cô gái khóc. Thật là một kẻ vũ phu”, một trong số họ nói. Những người đi bộ khác cũng vậy, cứ hóng lấy từng chữ.
Sự chú ý của cà phố tập trung vào Oscar và Miledi. Với tốc độ này, các cảnh vệ sẽ đến thăm anh ta trước.
“Mẹ kiếp”, Oscar lẩm bẩm, trong khi kéo Miledi đi.
“Cô định sẽ theo đuôi tôi đến bao giờ?”
“Đến khi cậu đồng ý tham gia cùng chúng tôi, chắc vậy?”
“Vậy thì, cô sẽ phải theo tôi suốt quãng đời còn lại ... Dù sao, tôi cần giao những đơn hàng này cho khách hàng của mình. Ít nhất cô có thể hứa rằng cô sẽ không nói bất cứ điều gì gây hiểu lầm cho họ được không? Hay đúng hơn, cô có thể hứa rằng cô sẽ không làm bất cứ điều gì không? Nếu không, tôi thực sự sẽ giao cô cho cảnh sát đó.”
“Đã rõõõõõõ! Fufu ...”
Mặc dù Oscar thái độ lạnh lùng, Miledi có vẻ hạnh phúc. Anh nghi ngờ nhìn cô.
“Quan sát phản ứng của tôi vui vậy cơ à?”
“Không hẳn? Tôi chỉ nghĩ rằng mặc dù cậu cứ nói tôi là nguy hiểm và cậu không muốn ở gần tôi, nhưng cậu không thực sự báo cáo tôi với cảnh vệ đâu nhỉ.”
“Đừng nhầm lẫn đó là ý tốt. Tôi chỉ không muốn đối phó với những rắc rối sẽ xảy ra với việc báo cáo cô. Tôi vẫn muốn cô biến đi cho khuất mắt.”
“Fu~n ...” Miledi mỉm cười, vẻ mặt rõ ràng cho thấy cô không tin Oscar. Oscar lắc đầu và cố hết sức để lờ cô đi.
Tất cả điều đó diễn ra trong một giây.
“Này, O-kun. Đêm qua, khi tôi rời đi, cậu định nói gì đó với tôi sao?”
“S-sao?” Oscar ngạc nhiên. Anh không mong cô sẽ nhìn thấu điều đó. Nhưng mặc dù đây là một cơ hội hoàn hảo để cô trêu chọc anh hơn nữa, nhưng biểu hiện của cô rất nghiêm túc.
Vì sự phù phiếm thường ngày của cô, những khoảnh khắc cô nghiêm túc còn nổi bật hơn nữa. Oscar thấy mình bị cuốn vào cái nhìn xuyên thấu, không giới hạn của cô.
“Tôi sẽ không rời đi cho đến khi cậu nói với tôi điều cậu định nói.”
“Không có gì. Có lẽ tôi đã định nói ‘Nhanh lên và biến khỏi tầm mắt của tôi’, hay gì đó, nhưng thế thôi.”
Anh ta kéo mình ra khỏi đôi mắt đó với một chút khó khăn, rồi trả lời một cách khó chịu.
“Tôi hiểu rồi,” là tất cả những gì cô ấy nói đáp lại. Sau đó, cô trở lại với tính cách vui vẻ thông thường.
“Này, này, O-kun. Cậu đang giao những thứ gì vậy?”
“Hầu hết là từ những khách hàng đầu tiên của tôi. Chủ nhà hàng đằng kia yêu cầu những chiếc đĩa này.”
Miledi gật đầu và lén nhìn vào những chiếc hộp bên trong xe đẩy Oscar. Oscar một lần nữa nhắc nhở Miledi đừng nói bất cứ điều gì gây hiểu lầm trước khi gõ cửa sau nhà hàng.
Một người phụ nữ với thân hình cân đối ra mở cửa.
“Ôi trời, không phải Oscar đây sao. Chào mừng cậu. Nếu cậu gõ cửa ở lối vào phía sau, thì điều đó có nghĩa là cậu đến giao hàng nhỉ.”
"Vâng. Của cô đây, Daisy-san. Cháu đã mang theo con dao thái thịt và chảo rán cô yêu cầu. Chúng đã đúng với yêu cầu chưa?”
Oscar đưa chiếc hộp chứa đầy dụng cụ nấu ăn cho Daisy. Cô nhìn vào trong hộp và gật đầu đồng ý.
“Như mọi khi, cậu làm nhanh thật đó. Tôi mới đặt những cái này ngày hôm kia và cậu đã hoàn thành chúng. Cảm ơn cậu rất ... Nn? Ai đây?”
Daisy nhìn Miledi, người đang thò ra từ phía sau Oscar, tò mò.
Oscar nguyền rủa trong lòng. Anh nở nụ cười giả tạo nhất và nhanh chóng nghĩ ra một câu chuyện hay. Tuy nhiên, trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, Miledi mở miệng.
"Xin chào! Cháu là bạn của O-kun, Miledi! Hôm nay cháu đến đây để xem công việc của cậu ấy như thế nào.” Oscar thở phào nhẹ nhõm khi nghe Miledi có một lời giới thiệu hoàn toàn bình thường. Anh cố gắng ra hiệu cho Miledi rời đi, nhưng giờ đây, sự quan tâm của Daisy đã được khơi gợi.
“Ôi trời, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Oscar có người bạn dễ thương đến như vậy. Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”
"Kể từ hôm qua! Khi lần đầu tiên gặp O-kun, cháu cảm thấy, như một tia sét. Cô hiểu ý cháu mà, quí cô?”
“Nma~ tất nhiên rồi! Khi cô gặp chồng cô lần đầu, cô cảm thấy như mình bị sét đánh! Cô hiểu mà, vậy ra là như vậy. Sướng nhé, Oscar. Chúng ta đều lo lắng cho cháu. Cháu rất đẹp trai và tuyệt vời trong công việc, nhưng cháu chưa bao giờ tán tỉnh một cô gái nào trước đây. Cô và các bà nội trợ khác bắt đầu nghĩ mình nên thử và ghép cháu với con gái cô nếu cháu không tìm thấy ai sớm!” Oscar biết các cô gái dễ dàng thân thiện với nhau, nhưng anh ta không ngờ rằng Daisy và Miledi có thể kết thân nhanh đến vậy. Họ tiếp tục nói chuyện, chủ yếu nói những điều đáng xấu hổ về Oscar.
Anh càng lúc càng ngượng đến chín cả mặt. Anh ước mình có thể chui vào một cái lỗ ở đâu đó và chết luôn ở đấy cho lành.
Mạng lưới tin đồn của các bà nội trợ là một cái gì đó cực kỳ đáng sợ. Anh chẳng thừa hơi để suy nghĩ về các cuộc họp bí mật của họ, nơi thảo luận về việc tìm cho anh ấy một người vợ, vì anh phải làm gì đó với Miledi một cách khéo léo ám chỉ rằng cô ấy đang cố gắng tự ý muốn kết hôn với anh.
Điểm cộng duy nhất là Daisy khó có thể đoán được sự thật. Cụ thể ý của Miledi là, “Tôi nghĩ anh chàng này sẽ hoàn hảo cho xã hội hỗn loạn của mình”, khi cô ấy nói cô ấy cảm thấy một tia sét khi gặp anh.
“Daisy-san! Xin lỗi vì đã xen ngang, nhưng cháu có thể giải thích về các dụng cụ của mình được chưa?”
"Ể? Ồ, được thôi. Xin lỗi, Oscar. Cô đã có chút sao nhãng. Mặc dù vậy, con bé là một cô gái tốt. Đối xử tử tế với con bé, được chứ?”
Oscar trả lời với nụ cười thông thường của anh. Anh có thể thấy Miledi cười toe toét từ khóe mắt, nhưng anh lờ cổ đi.
“Xem nào, vậy những con dao này có cạnh răng cưa. Điều đó sẽ giúp chúng không bị mắc kẹt khi cô cắt xuyên qua phần thịt đặc biệt cứng. Mặc dù cháu chưa thực sự kiểm tra kỹ lưỡng, cô có thể cho cháu biết chúng hoạt động như thế nào sau một tháng được không?”
Cả Daisy và Miledi đều kiểm tra những con dao một cách trầm trồ.
Oscar tiếp tục, giải thích bằng cách không thứ gì có thể dính vào chảo rán ngay cả khi Daisy không sử dụng dầu. Một trong những lý do chính khiến Oscar trở nên nổi tiếng trong các câu chuyện của mọi người là vì anh ta đã đặt thêm những điểm nhấn như thế này vào dụng cụ của mình.
“Cháu luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế này. Được rồi, cô sẽ cho chồng cô biết. Và bất cứ khi nào có cơ hội, cô sẽ ghé qua để cho cháu biết cảm giác khi sử dụng chúng. Nhân tiện, cháu cũng đã khắc một cái tên kỳ lạ trên cái này phải không?”
Daisy nghi ngờ kiểm tra những con dao và chảo rán. Miledi nghiêng đầu bối rối khi Oscar thở dài.
“Không, như cô yêu cầu, cháu không đánh dấu những thứ này với thương hiệu của mình. Dù sao thì, cô không thích chúng ạ?”
Daisy trả lời với một câu hỏi khác.
“Cô chỉ tò mò thôi nhưng, chính xác thì cháu đã định đặt tên cho những con dao và chảo rán này là gì?”
Oscar ưỡn ngực tự hào.
“Mừng vì cô đã hỏi. Những con dao được gọi là ‘Chào buổi chiều, nội tạng-san phiên bản thứ ba’(Naizou-san konnichiwa 3-kai--- Meat Shredder Mk. III), trong khi chảo rán có tên là ‘Trơn tuột đó~ Alpha’(Suberun desu Alpha---Slide Master Alpha). Cô nghĩ sao? Ngầu lắm phải không? Nếu cô muốn, cháu vẫn có thể khắc tên—”
“Không, cảm ơn.” Daisy đã bắn gục anh trước khi anh có thể kết thúc.
“Tại sao ...?” Oscar lẩm bẩm lặng lẽ.
“O-kun... Khiếu đặt tên của cậu thật kinh dị.”
“Ý cô là gì, kinh dị!? Không phải lúc này cô nên ủng hộ tôi sao!?” Oscar bật khóc. Daisy gật đầu đồng ý với tuyên bố của Miledi, khiến anh không còn ai để dựa vào.
Mặc dù Oscar được mọi người yêu quý, nhưng tất cả họ đều nhất trí nghĩ rằng những cái tên anh khắc vào dụng cụ của mình thật khủng khiếp.
Mặc dù điều đó đã khiến anh đau đớn khi thực hiện, nhưng anh đã bắt đầu tuân thủ các yêu cầu của khách hàng về việc dừng khắc chúng. Dẫu vậy anh cũng cẩn thận giữ chúng rõ ràng trong hồ sơ của xưởng. Tất cả các thợ thủ công của Xưởng Orcus được yêu cầu ghi lại các giao dịch của họ.
Bằng cách đó anh không phải nghe họ phàn nàn về khiếu đặt tên dở tệ của mình.
Oscar nhận tiền của mình từ Daisy, sau đó nhanh chóng chuyển sang khách hàng tiếp theo. Anh vẫn còn chút hờn dỗi về những cái tên.
Phần còn lại của công việc giao hàng của anh đã diễn ra khá suôn sẻ, nhưng mỗi cuộc trò chuyện để lại cho anh một chút cạn kiệt tinh thần. Mỗi lần giao hàng, Miledi đều kết thân với khách hàng và gây ra một số hiểu lầm khiến Oscar phải cố gắng khắc phục một cách tuyệt vọng.
Đến khi họ hoàn thành cái cuối cùng, Oscar đã kiệt sức.
“O-kun, O-kun. Trông cậu mệt mỏi thật đó.”
“Và cô nghĩ đó là lỗi của ai?”
“Oa, đã quá trưa rồi. Quanh đây có chỗ nào có đồ ăn ngon hông ? Tôi đói rồi."
“Hãy lắng nghe khi người khác đang nói— Thôi, tôi bỏ cuộc! Giờ mà không ăn có khi tôi chết vì kiệt sức mất.” Càu nhàu với chính mình, Oscar dẫn Miledi đến một nhà hàng gần đó. Nó được điều hành bởi một người quen của anh.
Bởi vì vẫn là giờ ăn trưa nên có khá nhiều người bên trong. Mặc dù là nằm trong một khu vực bất ổn của thành phố, nhưng nhà hàng sạch sẽ đến hoàn hảo. Cũng có những hình ảnh của menu bên ngoài.
May mắn thay, vẫn còn một bàn trống trong góc, vì vậy Oscar yêu cầu nó. Miledi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Hm? Là tôi tưởng tượng hay mọi người đang nhìn chúng ta vậy?” Miledi nhìn quanh phòng.
Oscar nhìn xung quanh và thấy một số dân thường, một vài mạo hiểm giả, và thậm chí một bàn đầy những cô gái địa phương đang ngồi gần đó. Nhà hàng này thu hút mọi kiểu khách hàng, vì thế mà điều này không quá bất thường. Điều bất thường ở chỗ mỗi người trong số họ đều nhìn chằm chằm vào anh.
Oscar biết Miledi có lẽ là lý do, vì vậy anh bỏ qua chúng và gọi người phục vụ.
“Xin chào ~ A, Oscar-san, chào...mừng?” Một cô gái tuổi teen tươi sáng đã đến để nhận yêu cầu của họ. Chiếc tạp dề trắng sạch sẽ cô ấy mặc rất hợp với cô.
“Chào buổi chiều, Aisha-san. Cho bọn anh hai suất đặc biệt như mọi ngày nhé?” Oscar cũng đặt món luôn cho Miledi. Anh không muốn hỏi cô ấy muốn gì, vì điều đó sẽ giúp cô ấy lấy cớ để nói điều gì đó.
Tuy nhiên, cái cách mà anh đặt món cho Miledi rất đõi tự nhiên dường như nghiền nát Aisha. Cô liếc từ Oscar sang Miledi trước khi bật khóc.
Oscar hoàn toàn bất ngờ. Miledi cười gượng, hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Các thực khách quan tâm theo dõi, tự hỏi làm thế nào mà Oscar đã làm cô ấy khóc.
“O-Oscar-san. E-E-Em không nhận ra anh đã có người yêu ...”
“Ồ, không, không phải đâu. Cô ta chỉ là—”
“Cô ta!? Anh rất lịch sự với mọi người, nhưng anh gần gũi với cô ấy đến nỗi anh nói về cô ấy rất bình thường ... E-Em không thể tin điều đó.” Aisha vấp ngã về phía sau, một tay che miệng. Lần này Miledi không tán thành với những lời trêu chọc thường ngày của cô. Ngay cả cô ấy cũng không muốn làm tan nát trái tim một cô gái thuần khiết.
“À ừm, chị nghĩ rằng em đang hiểu nhầm một điều gì đó ở đây. O-kun và chị—”
“O-kun?! Chị gọi anh ấy là O-kun!? Ngay cả tôi cũng chưa bao giờ sử dụng biệt danh thân thiết như vậy với anh ấy!
“Ààà, thì, lààà ...” Trước khi Miledi có thể nói bất cứ điều gì khác, Aisha quay lưng và chạy mất.
“Oaaaaaaaa, mình đã nghĩ là mình có ccơơơ hhhộộộộiii! Chhhaaaa, hai món đặc biệt như mọi khi!” Cô biến mất trong nhà bếp. Một người đàn ông lớn tuổi với giọng nói vang lên từ phía sau.
“Hai món như mọi khi hả, đến ngay đây! Cảm ơn quí khách vì ghé qua!"
Ngay cả khi trái tim cô tan vỡ, Aisha vẫn làm tốt công việc của mình. Và nó cũng đồng thời thể hiện sự tận tâm của cha cô cho công việc của mình rằng ông tiếp nhận yêu cầu mà không chớp mắt. Cha nào con nấy.
Tiếng than thở có thể được nghe thấy ở một góc khác của căn phòng. Oscar quay lại và thấy một nhóm các cô gái địa phương gục xuống tại bàn của họ.
Nguyên nhân của sự tuyệt vọng của họ là hiển nhiên nếu bạn nghĩ về những gì vừa xảy ra.
“Cậu khá nổi tiếng đó, O-kun.”
“Miễn bình luận.”
Khách quan mà nói, điều này khá hợp lý. Oscar rất được tôn trọng, xuất thân từ một xưởng sản xuất nổi tiếng, khá đẹp trai và thậm chí còn có một tính cách tốt bụng để hẹn hò. Và bởi vì mọi người đều biết anh ta là một FA, các cô gái đều nghĩ rằng họ có cơ hội.
Oscar chỉnh kính của mình để che đi biểu cảm của mình.
Hai trong số các mạo hiểm giả đứng dậy và đi về phía anh. Họ đang cười toe toét.
“Yo, Oscar. Có vẻ như cậu cuối cùng đã tìm được cho mình một cô gái. Cậu luôn từ chối chúng tôi khi chúng tôi đề nghị giới thiệu cậu với ai đó. Chúng tôi đã rất sợ cậu có thể trở nên hứng thú với đàn ông đến nỗi mà chúng tôi sẽ phải ngừng đặt hàng trong một thời gian. Nhờ Ehit, chúng tôi không phải lo lắng về điều đó nữa.”
Hai nhà thám hiểm vỗ nhẹ vào lưng Oscar. Họ không đặt áo giáp hay vũ khí từ Oscar, nhưng là một vài thiết bị du hành linh tinh.
Những thứ như đèn lồng, dụng cụ nấu ăn, lều, và những thứ khác mà mọi nhà thám hiểm cần. Những món đồ của Oscar luôn luôn chắc chắn và dễ sử dụng hơn những món đồ thủ công khác, vì vậy anh cũng rất thích các mạo hiểm giả. Hầu hết các mạo hiểm giả đã biến thành phố này thành căn cứ của họ đều mang theo những vật phẩm do Oscar sản xuất.
“Ừm, các anh. Cô ấy không thực sự —”
“Này quí cô, làm sao cô có thể tán đổ tên ngốc cứng đầu này vậy?”
Oscar cố gắng sửa chữa hiểu lầm, nhưng trước khi anh có thể, họ quay sang Miledi.
Miledi nhận ra rằng về cơ bản tất cả các thực khách ở đây đều biết Oscar và tất cả họ đều yêu mến anh.
Cô nghĩ lại về Aisha tội nghiệp và những cô gái tuyệt vọng bàn bên, rồi quyết định trả lời thành thật.
“Sự thật là, tôi chưa làm được. Tôi vẫn đang cố gắng làm cho anh ấy thành của tôi.”
Các cô gái giật mình đứng dậy. Họ nhìn chằm chằm vào Oscar, một quyết tâm mãnh liệt đang bùng cháy trong mắt họ. Aisha cũng vậy, chạy ra khỏi bếp. Cô trốn đằng sau một cây cột và nhìn chằm chằm vào Oscar.
“Miledi ... Tại sao cô tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa? Đầu tiên cô đến và biến nơi làm việc của tôi thành địa ngục, bây giờ cô phá hủy tất cả những nơi tôi đến ... Cô định hủy hoại bao nhiêu thứ nữa mới hài lòng đây hả?”
Nhận thấy phản ứng của anh, hai mạo hiểm giả nhận ra mối quan hệ giữa Oscar và Miledi thực sự là thế nào. Họ mỉm cười buồn bã và vỗ nhẹ vào lưng Oscar.
Mặc dù trông họ thật đáng sợ, hai người họ thực sự khá mềm lòng.
Họ chọn một chủ đề khác, hy vọng đánh lạc hướng mình và Oscar khỏi những cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh như thể anh là một con mồi vậy.
“À, nói về nơi làm việc của cậu. Cậu biết thằng nhóc quí tộc nhút nhát rác rưởi mà luôn cản đường cậu không?
“Ề… ý anh là Ping-san?”
“Phải, là tên ngốc đó đấy. Tôi đã nhìn thấy hắn và tay sai của hắn lảng vảng quanh đây gần đây. Lại toàn là vào ban đêm nữa.”
“Ping-san đến đây vào ban đêm?”
Ping về cơ bản là một tên đầy kiêu ngạo.
Hắn ta khinh miệt các khu dân cư này của thành phố như hắn đã làm với Oscar.
Hắn sẽ không bao giờ đến đây để vui chơi, và hắn cũng không muốn có liên hệ với bất kỳ người nào sống ở đây. Giống như hắn đã nói với Miledi, hắn ta chỉ kết thân với các quý tộc.
“Đúng. Lạ nhỉ? Tôi không biết thằng ranh đó muốn gì, nhưng hãy cẩn thận. Cậu chính là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra để chúng xuống đây.”
“Phải phải, chính xác. Và thời gian gần đây đường phố đã trở nên nguy hiểm...”
“Anh đang đề cập đến những người mất tích phải không?”
“Ờ. Cả điều đó nữa. Nhưng các kỵ sĩ thánh cũng đã khảo sát quanh các hầm mỏ. Không thể nào mà những người lính ưu tú ở đó chỉ để trò chuyện với những công nhân khai thác. Lời đồn giữa các mạo hiểm giả là có một con quái vật cực kỳ mạnh mẽ đang ẩn nấp ở đâu đó bên dưới. Không ai trong chúng tôi sẵn sàng đi quá sâu, để đề phòng.”
"Tôi hiểu..."
May thay, chủ đề nghiêm túc đã xoay xở thành công làm dịu đi những cô gái tràn đầy hoóc-môn điên cuồng.
Ngay sau đó, thức ăn của Oscar và Miledi đã đến. Các mạo hiểm giả nói lời tạm biệt và trở về bàn của họ.
Oscar nhiệt tình đưa thức ăn vào miệng. Sau vài lần cắn, cuối cùng anh cũng nhận ra Miledi không chạm vào thức ăn của mình mặc dù cô ấy nói rằng cô ấy đang đói. Anh ngước nhìn cô.
“Miledi?”
“N? Ồ! Thức ăn có vẻ ngon đấy nhỉ! Itadakima~su!” Miledi nhồi đầy miệng với thức ăn.
Oscar cảm thấy một chút không thoải mái. Anh không thích biểu cảm nghĩ ngợi đó trên mặt Miledi một chút nào.
Sau khi ăn xong, Oscar lập tức cảnh giác trở lại. Cô ta thực sự sẽ theo mình trở lại xưởng, phải không?
“Cảm ơn rất nhiều vì đã đi chơi với tôi hôm nay! Tôi có thể quay lại lần nữa vào ngày mai không?”
Chà, mình không nghĩ đến điều này.
Anh muốn từ chối, nhưng thay vào đó anh lại thấy mình lại nói điều gì đó khác.
“Ngay cả khi tôi nói không, thì kiểu gì cô cũng vẫn đến, phải không?” Điều này về cơ bản giống như anh ngầm cho phép cô ấy.
“Ehehe. Hẹn gặp lại vào ngày mai, vậy nhé!” Sau đó, anh nhận ra quá muộn điều anh vừa làm.
Trước khi anh có thể gọi cô, Miledi lẩn vào đám đông và biến mất khỏi tầm mắt anh.
Oscar gãi đầu và bắt đầu đi bộ trở lại xưởng. Anh vẫn cần phải tìm ra lý do nào đó để đưa ra cho đồng nghiệp của mình.
Một tuần đã trôi qua kể từ đó.
Mặc dù cô ấy đến và đi khi đã thỏa mãn, Miledi dành phần lớn thời gian của mình quanh Oscar. Tại thời điểm này, tất cả các người dân bình thường đều đã biết cô.
Oscar dành phần lớn thời gian của mình với cô để phàn nàn, nhưng những người khác chỉ coi đây là dấu hiệu của sự gần gũi giữa họ. Rốt cuộc, anh đều dè dặt và lịch sự với mọi người.
Và trên thực tế, hai người họ đã nói chuyện khá nhiều trong tuần qua. Hầu hết trong số đó là Miledi nói về cái gì đó đang diễn ra, nhưng khi thời gian trôi qua Oscar thấy mình cũng đã trả lời nhiều câu hỏi hơn nữa. Mặc dù các cuộc trò chuyện chưa bao giờ nghiêm trọng, Oscar vẫn thấy mình đã hiểu thêm nhiều về Miledi. Đồng thời, anh cũng thấy mình cởi mở với cô hơn. Dần dần, anh thấy mình bỏ cuộc trong việc ép cô rời đi.
Oscar đi xuống con đường rọi sáng bởi ánh chiều tà, hướng về trại trẻ mồ côi. Anh đảm bảo việc kiểm tra mọi người ít nhất một lần một tuần.
Ánh mặt trời màu cam nhạt chiếu xuống những bóng dài trên mặt đất và tiếng kêu của những con quạ vang vọng từ xa. Vì một số lý do, cảnh tượng khiến Oscar cảm thấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên anh trở lại trại trẻ mồ côi kể từ khi gặp Miledi. Lý do cho điều đó là vì anh vẫn còn một chút cảnh giác. Mặc dù anh ta có thể đã mở lòng với Miledi, cô vẫn là một kẻ dị giáo. Nếu Nhà thờ Thánh tìm thấy cô, họ sẽ giết không chỉ cô, mà cả những người mà cô đã tiếp xúc.
Tuy nhiên, nếu anh ấy thực sự muốn Miledi biến mất, Oscar có thể đã sử dụng tạo tác của mình để đuổi cô ấy đi bất cứ khi nào. Vào thời điểm đó, ngay cả anh ta cũng không hiểu tại sao anh không thể làm vậy.
Cô ấy không phải người bình thường, chắc chắn thế. Không có gì đảm bảo mình có thể đánh bại cô ta ngay cả với các tạo tác của mình, vì vậy tốt hơn hết là không nên chọc vào tổ ong. Đúng vậy, mình chỉ đang cần thận mà thôi. Mình chỉ đang thận trọng về cách xử lý cô ta, đó là tất cả. Oscar đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là lý do anh ta chẳng làm bất cứ điều gì hơn là la mắng cô trong tuần qua.
Tuy nhiên, mọi thứ không thể tiếp tục lâu hơn nữa. Miledi đã trở nên khá nổi tiếng giữa mọi người. Nếu cô ấy bị bắt ngay bây giờ, mối liên hệ giữa Oscar với cô ấy gần như chắc chắn sẽ được đưa ra ánh sáng. Anh cần chấm dứt mối quan hệ của họ một lần và mãi mãi.
“Thật tình, cô ta thực sự khó chịu ...” Oscar tự làm mình ngạc nhiên khi lẩm bẩm điều đó. Anh đã nói điều đó với giọng điệu không hề khó chịu như thường lệ. Không, trên thực tế, anh dường như có chút hạnh phúc.
Dù anh có nói hay làm gì, Miledi vẫn luôn mỉm cười. Mặc dù anh ấy đã nói một vài điều thực sự đau lòng, nhưng vì một số lý do, cô ấy không bao giờ đánh mất sự vui vẻ của mình. Điều đó thực sự gây ảnh hưởng. Ngay cả Oscar cũng không thể không nới lỏng một chút xung quanh cô.
“Cái quái đang xảy ra với mình vậy.” Oscar mỉm cười với chính mình và lắc đầu.
Ngày mai. Mình sẽ cắt đứt mối quan hệ với cô ta vào ngày mai.
Nếu anh phải làm thế, anh sẽ sử dụng tạo tác của mình để buộc cô ấy ra đi. Mặc dù cô ấy rất tự phụ và luôn đùa giỡn, nhưng nếu Oscar thực sự nghiêm túc thì cô ấy sẽ lắng nghe. Hy vọng thế.
Cùng với đó, những tháng ngày kỳ lạ của anh với cô gái kỳ quặc này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Anh sẽ trở lại cuộc sống đơn giản, che giấu sức mạnh thực sự của mình và làm những nhu yếu phẩm cơ bản cho người dân bình thường. Dĩ nhiên, anh sẽ bị chọc ghẹo và bị xúc phạm.
Tuy nhiên, đó là cái giá mà anh sẵn sàng trả. Hoặc ít nhất, anh nghĩ rằng nó như vậy. Bất kể điều gì xảy ra, anh biết sẽ không có bất kỳ vấn đề gì khi trở lại cuộc sống bình thường của mình.
“Yaa, chào buổi tối, O-kun! Là tôi, Miledi-chan của buổi tối đây nà!”
“Tại sao cô lại phá hỏng bầu không khí mỗi lần cô xuất hiện vậy! Mà còn Miledi của buổi tối là cái quái gì?”
Miledi bật ra từ đâu đó như mọi khi, khiến Oscar vặn lại như thường lệ. Sự căng thẳng biến mất từ cơ thể Oscar khi anh nhìn Miledi cười. Anh thuyết phục bản thân để cuối cùng cũng có thể đuổi cô ấy đi, nhưng bây giờ điều này lại xảy ra.
Miledi nhìn vào khuôn mặt nhuộm màu bồ hóng Oscar và nói điều gì đó với một nụ cười.
“Tôi đã nhận ra từ cách cậu đi trên con đường này, cậu về thăm gia đình có phải không?!”
“Mà, cũng đúng...”
“Này, này, O-kun. Tôi muốn ăn thức ăn của Moorin một lần nữa. Thật là ngon quá mà.” Miledi tự nhiên đòi tham gia bữa tối. Thông thường, Oscar chỉnh kính của anh và bảo cô biến đi.
Đó là những gì Miledi đang mong đợi.
Tuy nhiên, trái với dự đoán, Oscar chỉ nhìn Miledi với nét mặt nghiêm túc.
Anh đã củng cố quyết tâm của mình một lần nữa.
Miledi cũng có thể cảm nhận được nó. Đã đến lúc họ phải chia tay.
“O-kun, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Nụ cười Miledi nụ cười nhạt dần và cô ấy nói nhẹ nhàng.
Oscar cân nhắc trong vài giây trước khi gật đầu.
Hai người họ lặng lẽ đi đến một băng ghế gần đó và ngồi xuống.
Mặt trời lấp lánh trên bầu trời buổi tối, như thể quyết tâm không lặn xuống. Nửa gương mặt của Miledi đã được nhuộm cam bởi ánh sáng chiều tà . Đôi mắt xanh biển của cô nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Cuối cùng, cô bắt đầu nói.
“Tên tôi là Raisen. Miledi Raisen. Con gái của Bá tước Raisen, và là thành viên sống cuối cùng của gia đình Raisen. Tôi đến từ một dòng họ của những kẻ hành quyết. Chúng tôi quản lý các khu vực hành quyết trên hẻm núi Raisen cho Đế chế Grandort.”
Oscar thốt lên ngạc nhiên. Cái tên Raisen nổi tiếng đến mức ngay cả người dân ở các quốc gia khác cũng đã nghe về nó. Cả gia đình được cho là đã chết vài năm trước ... nhưng mình đoán một trong số họ đã sống sót. Miledi cười buồn với Oscar và tiếp tục câu chuyện của mình.
Giọng cô nghiêm túc trong suốt toàn bộ câu chuyện, ngay từ lúc cô bắt đầu.