'Thật thú vị’ Khóe miệng cậu ta cong lên nở một nụ cười thích thú. Bộ cậu ta không biết mình đang làm ra vẻ mặt khinh người đến mức nào sao?
Tự nhiên lại nghĩ đến Blossom, trước mắt cô ấy thì Bolton không phải một tên bốn mắt cau có như này đâu mà thay vào đó là một tên dẻo miệng còn hơn cả cặp sinh đôi Nadon nổi tiếng trăng hoa.
Tôi bỗng cũng muốn trải nghiệm, vì vậy tôi gõ nhẹ vào không khí như Blossom. Và tất nhiên là chả có gì hiện ra trước đầu ngón tay của Ariel Dalton cả, bởi vì ‘cổ’ có phải Rosemary Blossom đâu.
Thay vào đó là tiếng của giáo sư Moore vang lên, “Giờ thì các em hãy bắt cặp để cùng nhau đấu tập nào!”
Tôi bối rối nhìn quanh nhưng đáng tiếc là chả ai bắt gặp được ánh mắt của tôi.
– Bolton!
Tôi tuyệt vọng níu kéo Bolton khi cậu ta đang định tiến lên phía trước để nhường chỗ cho đám học viên chiến đấu.
– Xin lỗi, nhưng mà cậu bắt cặp với tôi được không?
– Cậu có đang nghiêm túc không đấy?
Tôi hoàn toàn nghiêm túc luôn đó. Thà là cứ chiến đấu rồi thua anh dũng trước kỵ sĩ của Illestia còn hơn phải nghe giáo sư gọi, 'Nếu như trò Dalton không có bạn cặp thì đến đây, tôi sẽ đấu với trò’ rồi bị mấy đứa lớp dưới nhìn với ánh mắt thương hại.
Bolton há hốc mồm vì không thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm buồn cười như vậy của cậu ta trong suốt 10 năm* học tại Học viện.
Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng đang làm trợ giảng, và chẳng có lí do gì để từ chối lời đề nghị của tôi. Kỵ sĩ Illestia không hề dễ dãi khi động đến kiếm thuật. Vì thế tôi bị dần 1 trận tơi tả y như Pedro Cantrell.
Chịu khổ là vậy nhưng tôi cũng nhận lại được một thứ. Sau khi tôi bước khỏi sàn đấu tập, một nhóm nữ hậu bối tiến đến và bảo rằng họ ngưỡng mộ lòng dũng cảm và kĩ năng của tôi như nào và hẹn sau này hãy đến lớp học cùng nhau. Tôi gật đầu, trong khi tay vẫn ôm cái hông bị bầm tím của mình, tỏ vẻ một đàn chị năm cuối ngầu lòi.
***
– Ariel, nghe nói cậu bị Bolton đập một trận hả?
– Phải nói là tôi thua trận chứ.
Kyle châm ngòi nổ ngay khi thấy mặt tôi. Mặc dù sự kiện đó mới diễn ra có chừng nửa tiếng trước thôi nhưng chưa gì đã đến tai cậu ta. Không hổ danh là bộ trưởng bộ ngoại giao Kyle Villard, không có chuyện gì ở trong Học viện mà cậu ta không biết.
Và dường như có thứ gì đó mà chỉ mình cậu ấy biết, thứ mà nằm ngoài cả Học viện. Tới khi nào Kyle Villard mới chịu nói ra rốt cuộc cậu ta đang giấu cái quái gì chứ? Tôi trề môi thất vọng.
– Cậu có mùi như thuốc độc vậy.
– Vậy phắn ra xa một chút.
– Ăn nói với người bạn duy nhất của cậu như thế đấy à?
Cậu ta cau mày ngay khi ngửi thấy mùi tóc và tay áo của tôi, sau đó thì giả bộ khóc khi bị tôi mắng lại. Tôi chả còn một tí sức lực nào để đóp chát với cậu ta, vì vậy tôi chỉ trừng mắt nhìn Kyle rồi vùi mặt xuống bàn.
– Ari.
– Nếu giáo sư Houston có thấy thì cứ nói là tôi đã chết rồi.
– Có đau lắm không?
Còn phải nói nữa.
– Cậu thử đi, trọn gói khóa 20 phút tẩm quất bằng kiếm gỗ với kỵ sĩ Illestia.
Tôi ngả trán lên cánh tay khoanh lại của mình và thì thầm. Cơn mê nhanh chóng ập đến, khiến những lời cuối cùng của tôi gần như không thể hiểu nổi. Kyle gọi tên tôi thêm đôi lần dường như muốn đùa thêm gì đó, nhưng lại không nhận được hồi đáp nên cũng im luôn.
Chẳng mấy chốc, có tiếng loạc xoạc và xung quanh tôi cũng tối đi. Kyle chắc hẳn đã cởi chiếc áo đồng phục ngoài và trùm lên tôi. Nhờ vào nó mà tôi có thể ngủ ngon lành cho đến khi giáo sư Houston rời khỏi lớp và không mảy may chú ý đến cái đống vải khả nghi nằm kế bên Kyle.
***
Sau bữa tối, tôi liền đi đến thư viện. Tôi rất muốn ngay lập tức trở về kí túc để nghỉ ngơi, nhưng tôi cần phải hoàn thành báo cáo về hệ sinh thái của quái vật ở phía nam lục địa vào cuối tuần.
Trong 5 năm qua, dù câu hỏi bài kiểm tra có thay đổi nhưng còn bài tập thì vẫn vậy. Đây đã là lần thứ năm tôi viết bài báo cáo này, do thế ngòi bút của tôi di chuyển nhanh chóng. Với tốc độ này thì tôi thậm chí có thể viết đến bài thứ 10 ấy chứ.
Nghĩ mà xem, ngồi mô tả về cách thức giao phối của Wyvern* rốt cuộc để làm gì ngoài thỏa mãn ham muốn biến thái của giáo sư Monaghan chứ? Dù sao thì vẫn thật là vô ích mà.
Sau vài suy nghĩ vẩn vơ thì tôi cũng mất đi động lực làm bài tập luôn. Vậy nên tôi vươn vai và đảo mắt tìm xem có gì thú vị xung quanh không.
Trên cái bàn đọc dài ngoằn của thư viện, có hai cái túi vô chủ. Nhìn kĩ thì, một trong số đó là cái túi của Briana Mosley, cái mà lúc sáng tôi vừa giải cứu khỏi từ chiếc túi đầy vi trùng* của Ariel Dalton.
Việc nhìn thấy Bree hay dấu vết của cô ấy ở thư viện cũng là chuyện bình thường như cơm bữa. Nếu được hỏi những ai là học viên ưu tú nhất Học viện thì chính Bree sẽ là một cái tên được đề cập đến trước khi dùng đến cả hai bàn tay, cô ấy luôn ra sức học hành chăm chỉ, chả bù cho tôi, dù có đếm đến mười ngón chân thì tên tôi cũng không có hi vọng xuất hiện. Không nói quá khi trong suốt mùa kiểm tra cô ấy hầu như sống luôn trong thư viện.
Tuy vậy, chủ nhân của cái túi còn lại thì không.
– Ari, cũng lâu rồi nhỉ.
Bỗng nhiên, tên tôi được gọi ngọt xớt, như thể sáng nay hắn ta đã nuốt một cái bánh mì bơ béo ngậy.
– Cậu gọi tôi là Dalton được không Walsh? Tai tôi muốn thối đến nơi rồi.
– Đừng lạnh lùng như thế chứ. Dù sao chúng ta cũng từng là gì của nhau.
– Tất cả đã qua rồi thì có ích lợi gì? Bây giờ chúng ta chả là gì cả. Cậu nên biết ơn vì tôi chỉ tỏ thái độ với cậu thay vì tát cậu một cái đấy. Mỗi sáng nhớ vẩy nước xung quanh kí túc xá nữ và cầu nguyện tôi sẽ không chạy đi giết cậu nhé.
Chợt nhớ đến phần háng nát bươm của con bù nhìn sau buổi tập, tôi trừng mắt nhìn hắn ta khiến hắn rùng mình. Tên khốn nạn thảm hại.
– T-Tôi biết thừa là cô chỉ đang ghen với B-Brianna Mosley mà thôi.
– … … .
Tôi còn chả buồn phản bác lại. Thay vì tên Walsh đang run rẩy cầm 2 chiếc túi, tôi lại trừng mắt với vở bài tập của mình như thể kẻ thù không đội trời chung.
– Tớ đã giải thích rồi mà, Mosley chỉ như trạm dừng chân, nơi chỉ ghé lại để nghỉ ngơi một tí rồi lại rời đi. Còn cậu mới là quê nhà mà tớ sẽ luôn quay về, vì vậy đừng giận nữa mà– “
– Tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm gì đó rồi Walsh.
Tôi không thể chịu nỗi nữa khi cậu ta nói nhăng cuội về Bree.
– Tôi không giận cậu, tôi chỉ tức giận với bản thân vì đã hẹn hò với tên khốn như cậu tận ba năm. Cậu còn không đáng để tôi tức điên lên nữa. Hiểu rồi chứ?
– Này, Ariel–
– Bộ chim bé thì tai cũng bé luôn à? Tôi bảo cậu gọi tôi là Dalton, à tốt hơn là đừng gọi tôi luôn cũng được.
– … … .
Adam Walsh giận đến đỏ mang tai. Nhưng hắn ta không định tiếp tục nữa, may cho hắn đấy. Không thì bây giờ hắn ta sẽ trông giống như con bù nhìn trong lớp luyện kiếm.
'Cô sẽ phải hối hận’ Walsh hầm hầm lẩm bẩm gì đó rồi rời khỏi thư viện.
Tôi đáp trả bằng ngón giữa, còn khoa trương phụ họa thêm vào mấy cử chỉ.
Khi mà Walsh đã dậm chân rời đi, có một tiếng động phát ra giữa những kệ sách. Một nam sinh bước ra với một tay giơ lên như thể mình bị bắt quả tang.
Tay còn lại của cậu ta là một quyển sách dày cộm. Khó để mà có thể nhìn thấy tên quyển sách nhưng trông độ mòn của bìa da thì có vẻ là một quyển sách cổ.
– Illestia?
– Xin lỗi nhé, Dalton. Tôi không cố ý nghe lén cậu nói chuyện.
Dĩ nhiên là Illestia không phải là loại người đó. Vì vậy tôi lắc đầu biểu thị ý muốn nói không sao.
– Không lẽ cậu định đăng lên Thời báo Fitzsimmons rằng Ariel Dalton chế giễu của quý của bồ cũ à?
– Tất nhiên là không.
Tôi chỉ đùa thôi, nhưng Illestia thì lại rất nghiêm túc đáp lại. Ngón trỏ hoàn mỹ của cậu ta chạm vào đôi môi tuyệt đẹp của mình.
– Tôi sẽ mang bí mật về bộ phận sinh dục của Adam Willie xuống mồ.
– Là Walsh, Illestia. Tôi cứ nghĩ cậu nhớ hết tên tất cả mọi người đấy, vì cậu biết tên tôi kể cả khi tôi không giới thiệu, nhưng mà cũng không phải vậy nhỉ.
Illestia chỉ cười ngượng trước câu nói đùa của tôi và rời đi với quyển sách trên tay.
Nụ cưới sáng chói đó làm tôi hơi lóa mắt nên tôi đặt tay lên mí mắt mình. Nhưng rồi, có một điều đập vào đầu khiến tôi suýt chút không thể chặn tiếng hét lại bằng lòng bàn tay của mình.
‘Adam Willie’ là tên của linh vật lợn với khuôn mặt của Walsh mà tôi và Bree đã cùng nhau tạo ra ở lần thứ hai mà? Không thể nào Illestia của lần thứ sáu biết được.
***
[R♡, hoa đã nở ở vùng đất sa mạc Nadon?]
Vào ngày ba tháng ba, một thiên thần giáng thế như một tia sáng đến với Fitzsimmons, nơi bị bao phủ bởi mây mù tăm tối. Đó là R-Hallelujah*-Blossom.
Cô nữ sinh được tuyển sinh diện đặc biệt này, tuy tên gọi là đóa hồng nhưng lại tinh khiết như đóa hoa violet, ngay lập tức đã chinh phục được cả Fitzsimmons khó tính.
Nghe nói có một vị hoàng tử băng giá cuối cùng cũng phải tan chảy trước cô ấy.
Tuy nhiên, theo ý kiến của team phóng sự chúng tôi, vẫn còn quá sớm để kết luận (nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi). Hơn hết, có một người thật sư đã ngã gục trước sức hút ấy.
Chính là B.Nadon, nam sinh lớn lên ở vùng đất nhiệt huyết cháy bỏng và đã thiêu rụi trái tim của biết bao Học viên, kể cả là các Giáo sư với ánh mắt rực lửa của cậu ấy.
(Lược bớt)
Một thành viên của Hội học sinh giấu tên đã cho team phóng sự của chúng tôi biết được rằng, “Tôi đang giải quyết các mối quan hệ lộn xộn xung quanh mình vì cô ấy” thêm nữa “Tôi có thể tự tin thành thật rằng trái tim của tôi đã thuộc về cô ấy mất rồi.” ]
– Cái trái tim quái quỷ gì vậy?
Brianna lầm bầm với giọng ngáy ngủ. Tôi cũng đồng tình.
Glenn Chavez của bộ phận Thời báo đã đi khắp kí túc và hét lên 'Tin mới!’ lúc nửa đêm, vì vậy tôi có trong tay mình hai bản, một cái là cho Bree. Có một bài báo đăng về Blossom.
Không có gì bất ngờ cả, nó vẫn luôn diễn ra như vậy trong suốt năm năm qua. Để mà nói thì tôi cũng đã chờ nó xảy ra.
Nhưng mà Bryce Nadon ư? Không phải Keran Illestia?
Cho dù tôi có dụi mắt đọc đi đọc lại bao lần đi nữa thì nó vẫn không thay đổi, tôi nghi ngờ rằng mình đã nhầm lẫn vì vẫn còn ngáy ngủ. Bryce Nadon, Hoàng tử út của Nadon và là người em sinh đôi của Edgar Ramos người có tên được viết dưới tài viết lách tài tình quen thuộc của đám phóng viên Thờ báo Fitzsimmons.
Trong năm lần trước, nhân vật chính của bài báo này không ai khác ngoài Illestia, vì vậy thật bất thường.
Lần này có gì đó đã thay đổi ư?
Tôi suy ngẫm lại và chợt nhớ đến chuyện diễn ra ở thư viện.
Cho ai thắc mắc tại sao lại là 10 năm thì 5 năm đã học ở kiếp đầu + 5 năm quay ngược trở lại lớp 5 sau này.