Marlene? Nữ Anh Hùng đã cùng Brian triệu hồi Fiofata? Ả ta nghĩ cái quái gì mà xuất hiện ngay lúc này vậy chứ?
Dù vậy, hiện tại tôi chẳng chút quan tâm đến mục đích của ả.
“…xuống ngay.” Tôi làu bàu.
Dưới chân ả là thân thể vẫn còn ấm của chú rồng gió đã cùng tôi chiến đấu.
“Haah?! Mi đang lẩm bẩm cái quái gì đấy?!” Ả rít lên và giẫm mạnh gót giày xuống.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, không gian như lạnh đi bởi sát ý phóng ra từ đám rồng đang lượn vòng trên không. Một con rồng gió khác phẫn nộ lao xuống Marlene. Nó đột ngột bị nuốt chửng bởi một vụ nổ và bị đánh văng đi. Con rồng xấu số rơi xuống bên ngoài thành phố.
Ả đã làm gì?!
Trong lúc tôi vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng kia, Marlene xoay trượng phép ả đang cầm với một tư thế kỳ lạ về phía tôi. Mặt đất dưới chân tôi bất ngờ nổ tung, đánh văng tôi đi vài mét.
“Tsk, mục tiêu nhỏ đúng là khó bắn,” Marlene bực dọc lẩm bẩm. Ả nhanh chóng nhét thứ gì đó vào đuôi trượng và lần nữa hướng nó về phía tôi.
Thứ đó không phải trượng phép. Nó là… một khẩu súng? Tôi đã nghĩ nó là trượng phép vì trông nó khác với các loại súng hiện đại, thêm vào đó là việc nó làm bằng gỗ, nhưng nếu nhìn kỹ thì trông nó có phần giống một khẩu súng trường.
Tôi không cảm nhận được mấy ma lực từ nó. Tuy nhiên, thứ ả vưà nhét vào nó tỏa ra một lượng ma lực khủng khiếp.
“…ngươi đã dùng thứ gì làm đạn?”
Tôi đứng dậy, từ từ bước khỏi đống đổ nát. Ả buông lời chế giễu, nụ cười điên loạn lần nữa hiện lên trên gương mặt ả.
“Ta không ngờ một á nhân như ngươi cũng biết về súng. Brian cũng sở hữu vài khẩu trông khá kỳ quặc nhưng chất lượng không chê được, còn thứ này? Bọn ta đã tự tạo ra nó ở Quarancinq. Nó bắn ra ma thạch quái vật đã được nén lại bằng ma thuật không gian. Ngay cả Dark Lady như ngươi cũng không thể chống lại nó!”
Ả ta vừa nói vừa lấy ra một viên đạn nữa từ ngực ả. Ma lực trong viên đạn này còn nhiều hơn viên đạn trước đó.
“Đây là một viên đạn làm từ ma thạch của long tộc. Như ngươi đã thấy, nó có thể hạ gục một con rồng chỉ với một phát bắng. Thứ này còn mạnh hơn cả pháo ma thuật. Cảm thấy vinh hạnh đi, thứ súc sinh, ta đã phải thu thập ma thạch suốt 10 năm để có được nó!”
Nhìn thấy viên đạn làm từ ma thạch của long tộc, đám rồng gầm lên đầy phẫn nộ. Marlene chĩa súng lên trời.
“Không!!” Tôi hét lên, ngay lập tức đưa tay về phía ả và siết tay.
Marlene hét lên. Nhưng đòn đánh nhân quả tóe lửa ngay khi chạm vào ả rồi bay lệch đi, kèm theo đó là thứ gì đó rơi khỏi người ả. Thứ đó trông như một lá bùa.
“Ta biết chắc ngươi sẽ lại giở trò, thỏ con ạ! Ngươi không mấy đáng sợ nếu ta sử dụng thế thân!”
Marlene tự mãn để lộ ra một trong số những lá bùa.
Là ma cụ phòng vệ? Nhưng ả ta đã đổ bao nhiêu ma lực vào thứ đó để có thể đỡ đòn của tôi?
“…đấu với ta. Một đấu một.”
“Được thôi. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của một Nữ Anh Hùng. Sức mạnh của Hiền Giả!”
Tôi bảo đám rồng rút lui bằng một cái liếc mắt. Trong khi tôi từ từ tiến về phía ả, Marlene chỉa súng về phía tôi.
“Sao ngươi không chiến đấu với Unseelie Lord? Không phải chính ngươi đã gọi nó lên à?”
“…im đi. Làm như ta có thể làm gì được nó với chỉ mình ta.”
“Không phải ngươi là Nữ Anh Hùng sao? Trách nhiệm của ngươi đâu rồi?”
“Im, im ngay!” Marlene điên cuồng hét lên, không muốn nghe tôi nói tiếp. “Không phải lỗi của ta!... đúng vậy, là Brian! Tất cả là do Brian! Họ không thể đổ hết tội lỗi lên mình ta, họ không thể! Ta chỉ cần giết ngươi, và ta sẽ được tha thứ. Họ sẽ không buộc tội ta!”
“…họ sẽ không…”
Tôi không nghĩ thanh danh của ả sẽ được cứu vãn chỉ bằng việc giết tôi, nhưng với ả thì là vậy, danh tiếng ‘Anh Hùng’ với ả quan trọng hơn tất thảy mọi thứ.
Nó quan trọng hơn cả sinh mạng của kẻ khác cũng như vận mệnh của thế giới.
Tôi không thể hiểu nổi ả, nhưng có một điều tôi hiểu rõ: tôi không thể để sự điên loạn của ả trở thành căn nguyên của thêm nhiều nỗi thống khổ.
“Chết đi, Dark Lady!!”
Ả khai hỏa. Tôi đã nhanh chóng tránh đi, dù vậy xung chấn vẫn đánh bật tôi đi vài mét.
Thứ này thật sự khó tránh. Phạm vi vụ nổ quá lớn. Tôi tiếp đất, lộn người và phóng hơi lạnh về phía Marlene.
“Vô dụng!”
Ma pháp của tôi lần nữa tóe lửa và bật khỏi người ả, thêm một lá bùa rơi xuống. Ả lần nữa khai hỏa.
“Oof!”
“Đứng yên đó, con thỏ khốn khiếp!”
[Marlene] [Chủng Tộc: Con Người ♀] [Nữ Anh Hùng “Hiền Giả”]
[MP: 757/800] [HP: 293/300]
[Tổng lực chiến: 14590]
Lực chiến của ả không mấy khác biệt so với các Anh Hùng khác, ấy vậy mà mấy con rồng với hơn 20000 lực chiến bị hạ chỉ với một phát bắn. Thế có nghĩa là khẩu súng kia có sức tấn công hơn 20000.
Nếu sức tấn công kia không đến từ bản thân khẩu súng, mấy viên đạn chính là thứ tạo nên sức tấn công khủng khiếp kia.
Ngay cả tôi cũng sẽ bó tay nếu ả liên tục xả đạn, nhưng ả luôn dừng lại kiểm tra kết quả sau mỗi phát bắn. Biểu cảm của ả cũng có chút kỳ lạ mỗi khi nhận ra mình bắn trượt.
…ả không có nhiều đạn?
Nếu mấy viên đạn kia làm từ ma thạch long tộc và quái vật đồng cấp, lượng đạn ả có chắc chắn cũng sẽ khá hạn chế ngay cả khi ả tích cóp suốt tận 10 năm.
Và mấy lá bùa kia có lẽ cũng vậy.
Bất kể chúng có phải hàng dùng một lần hay không, với việc chúng đủ mạnh để có thể đánh bật ma pháp của tôi, số lượng của chúng chắc chắn có hạn.
“Sao hả? Ngươi rốt cục cũng chịu bỏ cuộc rồi à?”
Marlene có chút bối rối khi tôi bất ngờ đứng yên, nhưng ả vẫn nhanh chóng chĩa súng về phía tôi. Tôi đưa tay khiêu khích ả, khẩu súng đang nhắm vào mặt tôi khai hỏa.
Tôi tập trung vào viên đạn đang bay đến, tính toán quỹ đạo rồi nghiêng đầu vừa đủ để viên đạn lướt quá. Viên đạn thổi tung phần còn lại của hoàng cung Soixansept.
“Gì ch-?! Đ-đứng yên coi, con thỏ khốn khiếp!”
Marlene lần nữa khai hỏa, rồi lại thêm một lần nữa, tất cả đều nhắm vào đầu tôi. Tôi tránh chúng y như cách tôi tránh viên đạn đầu tiên: khẽ nghiêng đầu.
Sẽ rất đau nếu tôi phạm sai lầm. May mắn thay, tốc độ của mấy viên đạn kia vẫn vừa đủ trong khả năng đối phó của tôi miễn là tôi biết vị trí chúng xuất phát.
Đúng như tôi dự đoán, ả ta là Anh Hùng, không phải một quân nhân.
Khi tôi chiến đấu trong căn cứ quân sự ở Trái Đất, những quân nhân sở hữu vũ khí gây nổ không bao giờ trực tiếp nhắm vào tôi, thay vào đó họ nhắm vào mặt đất dưới chân tôi. Họ dựa vào vụ nổ để gây sát thương.
Nếu Marlene làm vậy, tôi sẽ gặp rắc rối to. May mắn thay, sự khiêu khích của tôi khiến ả vẫn tiếp tục nhắm vào mặt tôi mà khai hỏa.
“Khốn khiếp, sao có thể…”
Sau khi bắn trượt thêm mấy phát nữa, mặt Marlene tái đi đôi chút trong khi nhét viên đạn tiếp theo vào súng.
Ả sắp hết đạn? Hay ả đang lo rằng mình không còn đủ đạn để đối phó với đàn rồng nếu ả cứ tiếp tục bắn trượt?
Tôi thừa cơ hội vươn đôi tay về phía ả và siết tay.
“AAAAAAAAGGHH?!!”
Tia lửa tóe ra từ khắp người ả, hàng tá bùa rơi xuống đất.
Ả còn bao nhiêu lá nữa vậy chứ? Đành vậy, tôi chỉ việc tự mình dần cho ả một trận nếu cần thiết. Ngay khi tôi bắt đầu tiến lên, Marlene chĩa súng về phía tôi, ả do dự trong một thoáng và niệm phép.
“—[Lightning]—!”
Một tia sét từ ngón tay ả theo một đường thẳng phóng về phía tôi. Cảm thấy nó sẽ không đuổi theo tôi, tôi tránh sang một bên. Khi tôi bước vào khoảng cách cận chiến cũng là lúc Marlene, đến giờ vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, khai hỏa.
Tôi dùng tay phải đánh bật khẩu súng trong khi lên gối vào bụng ả. Một tiếng ho đau đớn vang lên, máu phụt ra từ miệng ả trong khi ả khuỵu xuống. Những tấm bùa bay tứ tung bởi cú đánh. Khẩu sũng cũng đã rời tay ả.
Vậy là xong… nhưng tôi nên làm gì với ả đây?
Nếu tôi để ả ta đi và nhân loại bắt được ả, ả nhiều khả năng sẽ bị tử hình. Hay là tôi dùng ma pháp phòng ngự của ả để chống lại Fiorfata?
Với ý tưởng mới trong đầu, tôi nhặt lấy một tấm bùa dưới đất, vô tình [Thẩm Định] nó.
Tôi đã không thể tin vào mắt mình.
“…NGƯƠI!”
Tôi nắm lấy cổ Marlene và nhấc lên. Ả kêu toáng lên.
“Ngươi thực sự…”
[Bùa thế mạng] [Vật phẩm phòng ngự]
・Một vật phẩm tiêu hao. Bị phong ấn bên trong là linh hồn của một sinh vật sống.Có tác dụng như thế thân bảo vệ chủ nhân khỏi những đòn đánh mang hiệu ứng tức tử.
・Vật liệu: [elf sơ sinh]
“…dám gọi mình là con người?!”
“T-tại vì…ngươi…năng lực kỳ lạ đó…” Marlene nói trong đâu đớn với gương mặt đẫm máu, ả không một chút ăn năn.
“Nhân loại… Nhân tính của các ngươi đâu rồi hả?!”
Tôi đập ả xuống đất, một tiếng hét đau đớn vang lên. Tôi lần nữa nắm cổ ả nhấc lên.
“Đã từng có một ông lão hi sinh bản thân để cứu một đứa trẻ á nhân! Ngay cả ta cũng biết rằng nhân loại có thể vô cùng nhân hậu! Ấy vậy mà cũng có những kẻ sẵn sàng tự tay giết chết đồng loại mình, sẵn sàng báng bổ sinh mạng người khác không chút do dự như ngươi, tất cả vì danh vọng, vì hư vinh! TẠI SAO?!”
“…không quan tâm…không phải…lỗi của ta…”
“…phải, ta biết.”
Tôi lần nữa đập ả xuống nền đất. Tôi tìm trong ngực ả viên đạn mạnh nhất mà ả đã cho tôi thấy lúc nãy và nhét nó vào khẩu súng, cố nhớ lại cách ả dùng nó.
“Hỡi Dark Misstress! Unseelie Lord đã đến! Chúng ta phải cấp tốc khởi hành!” Con rồng vàng kim trên trời cảnh báo.
“Đi trước đi! Ta sẽ theo sau sau khi tặng nó một đòn!”
“Ngươi chắc chứ? Việc đó không hề đơn giản.”
“Ta sẽ ổn thôi! Đi mau!”
Năm con rồng do dự lơ lửng trên bầu trời, nhưng sau cùng vẫn chậm rãi rời đi.
Tôi nhấc Marlene lên trong khi ả cố bò đi. Với khẩu súng ma pháp trên tay, tôi bay về phía Fiorfata.
“…N-ngươi định làm gì?”
“Khiến cái chết của ngươi trở nên hữu dụng.” Tôi lạnh lùng trả lời.
Mặt ả tái đi thấy rõ.
Tôi không hiểu nổi nhân loại. Như thể cả thiên thần lẫn ác quỷ trú ngụ trong trái tim họ vậy.
Nhưng có một điều tôi hiểu rõ.
Nhân loại rất yếu đuối. Nhân loại vô cùng yếu đuối so với các sinh vật khác. Đó chính là lý do họ mưu cầu sức mạnh. Nhưng sự yếu đuối kia cũng là lý do họ có thể nhân từ với kẻ khác.
Con người không bao giờ được phép nắm giữ sức mạnh.
Thế nên tôi sẽ loại bỏ những nhân loại đang nắm giữ sức mạnh.
Fiorfata giờ đã hiện rõ trong tầm nhìn tôi. Nó có vẻ chẳng mất bao nhiêu ma lực. Ngay khi nhìn thấy tôi, cơ thể nó run lên như thể đang cười, nó chào đón tôi bằng một quả cầu ma pháp cỡ lớn.
Tôi tránh sang một bên, quả cầu bay sượt qua người tôi. Nó phát nổ ngay khi chạm vào cánh rừng phía sau tôi, san bằng cả khu rừng và một thành phố của nhân loại.
Nó đang khiêu khích tôi, bảo tôi dừng chạy trốn và đối mặt với nó.
“Giờ vẫn chưa phải lúc. Cho ta chút thời gian, ta sẽ đấu với ngươi một trận nghiêm túc… đây, đồ chơi của ngươi trong lúc chờ đợi.”
Marlene hoảng hốt kêu lên khi nhận thấy ma lực tôi tăng vọt.
Tôi dùng [Thay Đổi Nhân Quả] phá hủy mấy tấm bùa và trả tự do cho những linh hồn bị giam giữ. Tiếp đến, tôi biến phần còn lại của mấy tấm bùa và số đạn còn lại thành ma lực, rồi nén toàn bộ số ma lực đó vào người Marlene để biến ả ta thành một quả bom.
“K-không, làm ơn…”
Và với toàn bộ sức mạnh, tôi dùng [Thao Túng Không Gian] và [Thay Đổi Nhân Quả] để ném ả pháp sư đang vùng vẫy vào Fiorfata đang ở cách tôi vài kilomet.
Marlene lướt gió bay đi như một viên đang trong khi hét không thành tiếng. Ngay khi Fiorfata đưa tay về phía ả, tôi lấy ra khẩu súng ma pháp và khai hỏa. Tôi dùng thêm [Thay Đổi Nhân Quả] để chắc chắn mình bắn trúng ả pháp sư giờ đang cực kỳ dễ nổ.
Ả pháp sư nổ tung tạo nên một vụ nổ khổng lồ ngay sát Fiorfata, tôi bị thổi bay bởi xung chấn dù ở cách đó vài kilomet.
Aaaah, chết tiệt… tôi đã dùng quá nhiều ma lực.
Tôi nhìn về phía Fiorfata trong khi thân thể vẫn đang bị đẩy đi bởi xung chấn. Nó xuất hiện bên trong vụ nổ không chút… à không, có lẽ nó cũng chịu chút sát thương.
Nó tiếp tục ném cầu ma pháp về phía tôi. Không thể tránh né giữa không trung, tôi vào thế chuẩn bị đón đỡ chúng.
Nhưng ngay lúc ấy, một con rồng trắng như tuyết bắt lấy tôi bằng miệng của nó. Nó ngay lập mang tôi khỏi đó nhanh nhất có thể.
“…ngươi là…”
“Đừng ép bản thân quá, Dark Mistress. Ta là long tộc cuối cùng thực thi nhiệm vụ đánh lạc hướng Unseelie Lord. Dù hành động của ngươi thực sự quá liều lĩnh, ta chắc rằng đòn đánh đó đã khiến ác ma kia tập trung sự chú ý vào chỉ chúng ta. Ta sẽ là đôi cánh của ngươi kể từ khoảnh khắc này. Trận chiến của ngươi vẫn còn dài!”
“Ừ…đi thôi!”
____________________________
A/N:Hiền Giả đã rời cuộc chơi.
Shedy đã quyết định tước đi sức mạnh của nhân loại. Sức mạnh quân sự chính là thứ duy trì cân bằng ở Trái Đất, nhưng ở Yggdrasia, cân bằng được duy trì bởi sự tồn tại của Shedy.
Về phần các Anh Hùng còn lại… tất cả tùy thuộc vào hành động của họ.
=====================
Trans+Edit: Muttsurini