“Chúng thất bại ư…?”
Trong phòng riêng của mình tại Tòa Tháp Sự Thật, Hiền Giả Marlene khẽ thở dài khi nhận ra sự biến mất của tín hiệu ma thuật phát ra từ thuộc cấp mình.
Dark Lady Whitehare sở hữu một loại kỹ năng nào đó khiến [Thẩm Định] vô hiệu.
Cơ bản thì [Thẩm Định] sử dụng kinh nghiệm và thiên tính của người dùng để phân tích những thông tin họ nhận được qua các giác quan rồi biễu diễn chúng dưới dạng những con số. Nhưng điều đó không có nghĩa là người dùng chỉ có thể nhận được những thông tin mơ hồ - với sự trợ giúp của kỹ năng này, những thông số họ nhìn thấy phản ánh gần như chính xác sức mạnh của mục tiêu.
Tuy nhiên, các giác quan của con người yếu hơn nhiều so với á nhân và quái vật, việc này khiến họ phải sử dụng nhiều ma lực hơn để kích hoạt kỹ năng. Hơn nữa, [Thẩm Định] chỉ thành công nếu chỉ số mục tiêu không quá 10 lần người dùng. Việc này đơn giản là do [Thẩm Định] lấy người dùng làm tiêu chuẩn đo lường, và nếu cách biệt quá lớn, thước đo này sẽ không còn chính xác nữa. Người dùng sẽ chỉ có thể mơ hồ biết được cách biệt là ‘rất lớn’, tương tự việc một người thiếu hiểu biết sẽ không thể nào nhận ra sự bao la của biển cả.
Chiến Binh đã nói rằng không thể đọc được chỉ số của Whitehare, nhưng Marlene nghĩ rằng không thể nào Dark Lady có thể mạnh hơn 10 lần Gold được.
Bất cứ quái vật nào sở hữu sức mạnh đó sẽ đứng trên cả những quái vật cấp Thảm Họa như rồng và các Dark General. Quái thú đó sẽ vươn lên cấp Tai Ương, và trong suốt lịch sử thế giới này, những tồn tại như thế chỉ đếm trên một bàn tay.
Cấp Tai Ương được miêu tả là những tồn tại nguy hiểm có thể phá hủy nhiều đất nước. Đúng là Whitehare đã làm vậy, nhưng đó là vì ả đã tấn công các Chồi Cây. Không thể khẳng định rằng ả có thể đối đầu trực diện với nhiều quốc gia.
Xét theo những ghi chép về những trận chiến của Whitehare cũng như trận chiến ở sàn đấu giá của Trestan nơi ả ta lần đầu xuất hiện, Marlene đã kết luận rằng Dark Lady không thể nào có được sức mạnh tương đương một Anh Hùng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.
Marlene đã đưa ra giả thuyết rằng Dark Lady Whitehare là một á nhân với khả năng đặc biệt tương tự các Miko, và ả ta chỉ có thể dủ sức phá hủy một thành phố trong những trường hợp nhất định.
Chỉ có thể là vậy hoặc là…
“Lũ á nhận chết tiệt đang giúp ả.”
Ngày nay, con người coi á nhân không gì hơn gia súc, nhưng trong quá khứ, ma thuật của họ phát triển hơn con người nhiều. Ví dụ cho nhưng chủng tộc với ma thuật phát triển là High Elf và Long tộc. Lo sợ sức mạnh của họ, loài người đã khiến họ tuyệt diệt cách đây 100 năm.
Trong các loài thú nhân, chỉ có Khuyển tộc và Miêu tộc là còn tồn tại, họ trở thành nguồn lao động cho con người. Theo như những ghi chép tại Tòa Tháp Sự Thật, nhiều loài thú nhân vẫn sống sót đến vài thế kỷ trước, và trong đó các loài ăn thực vật có nền ma thuật cực kỳ phát triển.
Vậy thì Whitehare có thể là một kẻ sống sót từ một trong những loài đã tuyệt diệt kia; hoặc ả sở hữu một ma cụ cao cấp mà nền văn minh trước để lại, có lẽ là High Elf; hoặc có kẻ đang giúp đỡ ả.
“Nếu lũ á nhân đang trợ giúp ả, ta chỉ cần xử lý chúng trước”, Marlene cười khúc khích,“oh,Whitehare…ta sẽ tàn sát tất cả đồng bạn người, và ngươi sẽ chẳng thể làm gì để ngăn ta cả. Ah, có lẽ đưa lũ nhóc đó đi một mình là hơi hấp tấp? Chà, sao cũng được. Ta có khối kẻ để thay thế.”
Đội quân của ả là những kẻ đã trải qua những tra tấn mà ả tự coi là sở thích. Họ đã khóc than, van nài hết ngày này qua ngày khác. Trong khi đa số trút hơi thở cuối cùng trong oán giận và tuyệt vọng, vài kẻ đã vượt qua với tâm trí bị bóp méo. Marlene không còn hứng thú với chúng và chúng được giữ lại làm chuột bạch cho những thí nghiệm của ả. Chúng được huấn luyện, và Marlene sử dụng chúng như những con chuột bạch dễ bảo hay nhưng binh sĩ tiên phong. Dù vậy, mấy đứa nhóc ả gửi đi lần này đang ngày càng trở nên tự đắc, thế nên ả không mấy quan tâm chúng sống hay chết.
Marlene thở dài. Ả nhìn vào bản đồ lần nữa và nhận ra tín hiệu ma thuật ả cho rằng là đang chiến đấu với Dark Lady đang di chuyển rất nhanh, như thể đang bị cuốn đi đâu đó vậy.
Marlene đã nghĩ rằng đó là một quái vật cấp cao nào đó, chẳng hạn như chimera hay manticore. Nhưng nếu vậy, Whitehare đâu lý nào tha cho nó?
Liệu phỏng đoán về việc sức mạnh của Whitehare bị giới hạn là chính xác? Hay ả tha cho tín hiệu này về lý do gì khác?
“…không lý nào là gã ngốc biến thái đó đâu nhỉ?”
Lần đầu Marlene gặp hắn là khi ả còn là một thiếu nữ. Đó là một bữa tiệc tại một đất nước nào đó. Một gã tóc vàng điển trai chào đón ả bằng một nụ cười quyến rũ và nói:
“Nàng thật xinh đẹp! Xin hãy trở thành người phụ nữ thứ 6827 của ta! Hãy để Calimero này cho nàng thấy thế nào là tình yêu đích thực!”
Marlene đã đốt hắn thành tro… hay ít nhất là cố làm vậy. Khi hỏa pháp của ả nuốt chửng hẳn và vài quý tộc xấu số cố cản ả, Calimero lần nữa xuất hiện từ phía sau mấy quý tộc béo ú hắn dùng làm lá chắn và nói:
“Thật nóng nảy làm sao! Đến đây nào, đừng ngại, tình yêu của ta!”
Nếu lúc đó Chiến Binh không cản ả lại, đất nước đó chắc đã chẳng còn gì ngoài tro tàn.
Trong lúc nhìn theo đốm sáng trên bản đồ, Marlene tiếp tục phát triển “Kế Hoạch Trừ Khử Blademaster” mà ả ấp ủ từ lâu. Giờ nó gần như đã trở thành một sở thích của ả.
***
“Salia biến mất?” Dù đã biết tin, Tiz hỏi lại để xác nhận.
“Đúng vậy, thưa thiếu chủ.”
Tiz đang nghe báo cáo từ người quản gia già của mình tại cung điện Đế Quốc Touze. Bình thường thì không việc gì phải làm phiền hoàng đế vì một việc nhỏ nhặt thế này. Cha cô ta, một sĩ quan hiệp sĩ, cũng đã rời đi. Đây là việc mà anh chỉ cần nghe ai đó xác nhận.
Nhưng vấn đề là những người khác cũng cùng lúc biến mất.
“Nhưng quý tộc chống đối đang bị giam lỏng hoặc tống giam cũng như nhưng pháp sư đang bị giam đã cùng lúc biến mất. Tương tự, những gián điệp của chúng ta tại các nước khác cũng ghi nhận sự biến mất của nhiều nhân vật nguy hiểm.”
Tiz nuốt nước bọt.
Đất nước nào cũng có các pháp sư đã và đang thực hiện những thí nghiệm nguy hiểm cũng như những quý tộc với tư tưởng chống đối. Đa số điều bỏ mạng vì một căn bệnh bí ẩn, nhưng dẫu chúng là mối đe dọa cho đất nước, cũng có nhiều kẻ sở hữu những kiến thức và kỹ năng hữu ích, một số đã bị giam lỏng và thuyết phục sử dụng tài năng của mình cho đất nước.
“Họ là những ai?”
“Một nhà nghiên cứu đang nghiên cứu về cách kiểm soát quái vật, một chiêu hồn sư, một nhà nghiên cứu ma pháp hủy diệt diện rộng, và một kẻ thờ phụng ác ma.”
“Hiểu rồi… Cử đội hiệp sĩ thứ 3 đi tìm chúng. Nếu tìm thấy chúng bên trong biên giới, loại bỏ chúng. Không cần phải bắt giữ. Chỉ cần mang đầu chúng về.”
“…Đã rõ”. Người quản gia cúi đầu.
Tiz thở dài và tựa vào chiếc ghế xa hoa của mình.
Với việc Shedy đang đi khắp nơi phá hủy các Chồi Cây, các nước đã và đang siết chặt an ninh những vùng phụ cận. Kết quả là việc khống chế quái vật bị bỏ bê, và quân đội của các Dark General như Ogre Lord và Orc King ngày càng hoạt động mạnh.
Và như thể đã chờ đợi từ lâu, các á nhân bắt đầu tấn công những đất nước đã mất Chồi Cây để giải cứu đồng bào mình. Và giờ thì những nhân vật nguy hiểm trên khắp thế giới đồng loạt biến mất, như thể tất cả đã được tính toán từ trước.
Thế giới đã bắt đầu thay đổi. Bạch thiếu nữ đứng sau tất cả hiện lên trong tâm trí Tiz. Anh buông ra một lời thì thầm mà chỉ anh nghe thấy.
“Shedy… rốt cuộc là cô đang toan tính điều gì?”
***
“Urgh…”
Anh Hùng Gold đã mất đi đất nước mình. Ông không còn nơi nào để trở về. Ông trở thành một cỗ máy không biết gì ngoài chiến đấu và rời vùng đất của con người để đi phiêu bạc sâu trong những cánh rừng.
Ông cho rằng mình đã có thể ngăn chặn thảm họa kia nếu bản thân mạnh hơn. Ông đáng lẽ nên làm tròn trách nhiệm một Anh Hùng, kể cả khi phải quay lưng với hoàng đế và cũng là anh trai ông. Nếu ông vẫn ở cùng đồng bạn mình, nếu ông giữ lại trang bị mình, ông có lẽ đã có thể chống lại Dark General hay thậm chí là ngăn chặn Dark Lady.
Nhưng không gì có thể thay đổi sự thật rằng ông đã thua Troll King. Sau cùng, việc ông sống sót cũng là do ý thích bất chợt của Dark Lady Whitehare.
Ông không biết đã bao nhiêu ngày kể từ khi ông bước vào khu rừng này.
Thức ăn đã cạn kiệt từ lâu. Dù vậy, ông vẫn tiếp tục vung kiếm, tiêu diệt quái vật với chỉ máu và thịt từ động vật để tiếp tục tiến bước.
Có lẽ bằng việc đẩy bản thân đến giới hạn, ông sẽ có thể lấy lại sức mạnh và danh dự của một Anh Hùng. Hay có lẽ ông chỉ đang hành hạ bản thân với kiểu luyện tập này mà không gặt hái được gì.
Vậy thì tại sao Gold lại tự hành hạ bản thân thế này?
Dark Lady đã giết Troll King, kẻ mà ông không phải là đối thủ, trong một đòn, kể cả khi đó là do ả bất ngờ tấn công, và ả đã tha cho ông. Nhưng lời ả nói, những lời của bạch thiếu nữ kia, găm sâu vào tim ông.
“Thú vị đấy. Với ta, sinh mạng của con người, á nhân, goblin đều bình đẳng.”
Ông đang vung kiếm vì ai?
Ông đã vung kiếm vì mọi người, vì đất nước, vì anh trai mình, vì hòa bình thế giới… thế thì, hòa bình đó là của ai?
Gold rên rỉ đầy đau đơn.
Ông đã liên tục vung kiếm nhiều ngày không ngủ. Ông đã giết hàng trăm quái vật. Sức lực ông đã cạn kiệt, ánh sáng của một Anh Hùng đã lụi tắt. Lúc này đây, ngay cả lũ quái vật yếu như sói quỷ cũng đủ tổn thương ông.
Không, không hẳn vậy. Ánh sáng đó đã biến mất từ lúc Gold bắt đầu tự vấn bản thân.
Miễn là Anh Hùng vẫn tin vào phán quyết của mình, tinh linh ánh sáng sẽ không bao giờ bỏ rơi họ, kể cả khi họ là một kẻ như Blademaster. Nếu Gold không thể kêu gọi ánh sáng kia được nữa, hẳn tinh linh ánh sáng cuối cùng cũng đã bỏ rơi ông.
Ngay khi kết liễu con sói quỷ cuối cùng, Gold đổ gục, ông không còn sức lực để đứng nữa.
Không cần kể đến việc Gold là một Anh Hùng, một khi mất đi cả phước lành và ý thức, ông không thể tự vệ được. Sinh mạng Gold sẽ chấm dứt ngay khi một con quái vật nào đó tìm thấy ông.
Nhưng may cho ông. Một bóng đen đội mũ trùm, nhỏ như một đứa trẻ, rụt rè đến gần ông, sự căng thẳng của nó bị lấn áp bởi tính tò mò. Một ngón tay chọc vào Anh Hùng đang bất tỉnh.
“Chaaa ơi! Có người bất tỉnh này!”
Tiếng gọi vang sâu vào khu rừng. Mũ trùm nó rơi xuống để lộ đôi tai dài của tộc Elf.
=============================
Trans+Edit: Muttsurini
Happy new year! Tui trở lại rồi đây!