CHƯƠNG 118:
*Ngôi kể của Asahina Kyousuke
Cuộc thi đang diễn ra tốt đẹp, nhưng tôi càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Tất cả là do có Quỷ tộc xuất hiện, kế hoạch của chúng tôi bắt đầu trật bánh.
Kế hoạch ban đầu là các bạn nữ và tôi sẽ làm vệ sĩ cho Công chúa Amelia, ứng cử viên sáng giá, và Waki, Tsuda và Nanase sẽ bảo vệ Satou, người có thể giành chiến thắng.
Có vẻ như bọ tôi không phải là người có khả năng bảo vệ được cho Công chúa Amelia, nhưng đã có Akira và Yoru ở đây, vì vậy sức mạnh của chúng tôi không đến nỗi là không làm gì được.
Những người mà chúng tôi nên cảnh giác chống lại là cấp dưới của Gram, Guildmaster.
Theo những thông tin mà Tsuda điều tra được, dường như mọi người thuộc cấp Gram đều có mang huy hiệu Uruk trong người.
Huy hiệu có hình ba móng vuốt trên một vòng tròn.
Và khi tôi vừa đỏ mắt tìm vừa cố không để cho Akira phát hiện thì Quỷ nhân tên Latisneil này đột nhiên xuất hiện.
Dường như tin đồn về việc Gram có quan hệ với Quỷ tộc là có thật. Tôi đang đau đầu vì có thêm một nhân tố phải cảnh giá thì Akira hoàn toàn không buông lỏng cảnh giác với ả ta.
Dù cậu ta có bảo là chỉ cần không nói dối hay phân biệt chủng tộc với cô là ổn, nhưng căn bản là tôi không tin vào Quỷ tộc.
Yoru đã kể lại với chúng tôi lúc cả bọn còn đang trên thuyền đi đến lãnh thổ Thú nhân, có vẻ như Quỷ tộc đã bắt cóc Công chúa Amelia, và Akira đã đuổi theo bọn chúng để giải cứu cô ấy và gặp rất nhiều khó khăn, gần như suýt chết.
Nếu Kurou-san không xuất hiện kịp thời, cậu ấy sẽ thực sự đã chết.
Mặc dù Akira gần như đã bị chúng giết vậy mà cậu ta vẫn nói chuyện với Quỷ nhân đó.
Cực kỳ nguy hiểm.
Tôi đã cố gắng cảnh báo cậu ta nhiều lần, nhưng ả ta cứ bám lấy Akira, và tôi hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện với cậu ta.
“Quỷ nhân đó, cứ như vậy sẽ ổn chứ?”
“Khách hàng chủ yếu trong vụ buôn bán nội tạng mà Tsuda-kun đã nói đến là Quỷ tộc. Không biết ả ta có tham gia không.”
Tôi có thể nghe thấy được sự lo lắng trong giọng của Ueno và Hosoyama.
Có vẻ như hai người họ cũng có cùng quan điểm với tôi.
“Các cậu cũng nghĩ thế à”
Tôi thấp giọng hỏi họ cố không để Akira và những người khác nghe thấy chúng tôi. Hai người họ gật đầu.
“Xét về thời gian, có phải là rất đáng ngờ không?”
“Cậu cứ giao Amelia-san cho bọn tớ, Asahina-kun nên theo sát cô ta đó.”
Tôi gật đầu đồng ý với đề nghị của Hosoyama.
Tôi vốn cũng định làm như vậy.
Để hai người họ lo bên này sẽ hơi khó nhưng nếu là tôi thì bắt chuyện với Akira, người đứng cạnh con quỷ đó, cũng sẽ dễ hơn.
Khi tôi đến gần, hai người họ đang trò chuyện rất vui vẻ. Cả hai cùng ngẩm đầu lên nhìn tôi.
“Ồ, Kyousuke, đến lượt của họ chưa?”\
Tôi gật đầu với Akira.
Có hai người cùng bước về phía sân khấu với Công chúa Amelia.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ cần chút thời gian để thể hiện, nhưng nó nhanh đến không ngờ.
Maa, Vừa thấy nhan sắc của Công chúa Amelia vài thì sinh đã tái mặt đi rồi rút lui. Cũng không trách được.
Nếu có ai đẹp được như cô ấy tôi cũng muốn nhìn thử một lần.
Và rồi, tôi nhìn ả Quỷ nhân đang đội mũ trùm đầu.
“Cô không đi sao?"
Cô ta giật mình như vừa nhớ ra là tới lượt mình,vội vàng tiến về phía sân khấu.
Công chúa Amelia, Ueno và Hosoyama đều đã lên sân khấu rồi thì chắc cũng tới lượt cô ta. Và có lẽ là đúng như vậy.
Akira chỉ biết cười trừ và nhìn lên sân khấu.
“… Akira, cậu lại quên tên của Ueno và những người khác nữa, đúng không?”
Từ đầu tôi đã để ý, cậu ta không hề gọi tên họ.
Akira nhún vai và cười.
“Đúng là không thể giấu bất cứ thứ gì trước Kyousuke nhỉ.”
"Dĩ nhiên là không rồi. Akira có thể không nhớ, nhưng mình đã biết cậu từ lâu.”
Tôi quen Satou và Akira trong khoảng mười năm.
Akira đang cười, nhưng đôi mắt cậu ta lại vô cùng sắc bén.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Vậy thì cậu cũng không thể giấu tôi điều gì phải không. Tôi không có hứng thú với những người khác, nhưng nét mặt lạnh lùng của cậu, tôi có thể cảm nhận được... maa, Kyousuke, các cậu đang có kế hoạch gì vậy?”
Ánh mắt của cậu ấy không phải là loại mà người thường dùng để nhìn bạn bè của mình.
Không hề giống Akira lúc còn ở Nhật Bản.
“Cậu đang nói cái gì thế?”
Tôi giả vờ nghiêng đầu bối rối không hiểu cậu ta nói gì. Ánh mắt của Akira, thậm chí còn sắc bén hơn.
“Từ đầu cậu không nên để tôi nhìn thấy hai cô gái nói giọng Kansai và Thuần thú sư. Kể từ lúc cuộc thi bắt đầu, bọn họ còn lo lắng hơn cả thí sinh.”
Thật vậy, Ueno với Waki quá dễ đoán.
Nhưng mà tự nhiên hai người đó không tham gia thì còn đáng ngờ hơn.
“Không chỉ vậy, cậu cũng có vấn đề. Từ lúc Latisneil xuất hiện, cậu tỏ ra rất lúng túng. Tôi sẽ chỉ hỏi một lần duy nhất, được chứ? Các cậu đang lên kế hoạch gì? Không, đúng hơn là cuộc thi này có vấn đề gì?”
Tôi không thể ngăn được thốt lên một tiếng kinh ngạc trước khả năng quan sát của cậu ấy.
Bạn tôi thành thám tử từ khi nào thế?
Đây có phải là trực giác của một người đã từng đứng giữa sự sống và cái chết?
Tôi nhún vai và thấy Ueno đang ở trên sân khấu vẫy tay về phía chúng tôi.
“Nếu đây là chuyện riêng của tớ thì không do dự nói với Akira, nhưng đây là vấn đề của cả nhóm. Tôi không thể tự mình quyết được.”
Tôi cúi đầu tâm sự với cậu ta.
Tôi không phản bội cậu ấy, nhưng việc giữ bí mật với cậu ấy cũng đủ khiến cậu ta nghi ngờ tôi.
“Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó sau cuộc thi này, và Gram có liên quan. Cậu hãy cẩn thận, Akira. Hãy theo sát Công chúa Amelia.”
"…được rồi."