Trans: Harlow Nylvesky
Edit: Bluepumpkin
◇ ◈ ◇
Chương 1
Sau khi rời thành phố ma thuật, tôi bay trở về nơi chôn rau cắt rốn của mình bằng.
Vì đã học được thăng thuật, cho nên không xài thì cũng phí.
Hơn nữa, bay bằng thăng thuật nhanh hơn đi bằng xe ngựa nhiều.
Ngoài ra, không chỉ có mỗi tốc độ thôi đâu, tôi lại còn bay một mạch thẳng tắp được luôn. Vì con đường đất phải băng qua rừng núi, cho nên đường đi cũng dài theo.
Bay trên trời được cái lợi là có thể vượt qua sông mà khỏi cần băng qua cây cầu nào hết.
Nếu vậy thì chưa đầy mười phút nữa thôi, tôi sẽ về đến nhà rồi.
“Hở? Có một thành phố kìa.” – Arel
Tôi tìm thấy một thành phố ở phía trước. Vì chưa từng thấy nó bao giờ, nên chắc tôi chưa từng ghé ngang qua rồi.
Mặc dù quy mô cũng có vẻ khá nhỏ so với thành phố ma thuật nhưng thành phố vẫn có tường thành bảo vệ và có số dân tầm vài ngàn người.
Tôi quyết định dừng chân tại đó. Bởi vì bụng đang đói cồn cào thế nên tôi muốn được ăn ngon một chút.
Tuy vẫn còn nhiều đồ ăn thật đấy, nhưng tôi phát ngán với mấy món lương khô dự trữ này rồi.
Hạ cánh nào.
Vài thành phố sẽ thu phí ra vào.
Nếu bạn vào bằng cách bay qua thì bạn khỏi cần đóng, nhưng đó chỉ là lời đồn mà thôi. Với lại về mặt tiền nong thì tôi chẳng thiếu gì cả.
“Hừm. Có hai cánh cổng à.” – Arel
Tôi dừng chân lại.
Cả hai cánh cổng đều dẫn vào thành phố. Nhưng chúng lại khác nhau một trời một vực.
Ở một bên, có hàng tá người di chuyển theo hàng, với những cổng tò vò nguy nga lộng lẫy. Trần thì cao còn tường thì chạm khắc tinh xảo.
Với bên còn lại thì hẹp đến nỗi chỉ đủ rộng cho một hai người đi cùng lúc.
Trần cũng khá thấp nên ai cao phải cúi xuống để đi qua.
Vì không có trang trí gì cả nên nhìn nó khá tồi tàn và như thể làm cho có ấy.
Tất cả đều cần phải được khám xét để đi vào. Nhưng cổng tráng lệ kia thì lại không có ai khám xét cả và mọi người đi qua thản nhiên. Gần như khỏi cần xếp hàng luôn.
Ngược lại, ở cổng tồi tàn lại có một hàng người.
“Thôi lựa cổng này vậy.” – Arel
Tôi tiến tới cánh cổng trang hoàng. Đâu ai rảnh mà đi xếp hàng làm chi?
Lúc đó, người gác cổng ngăn lại.
“Anh có phải một người lữ hành không?”
“Đúng vậy.” – Arel
“Nếu vậy, anh cần đóng phí ra vào. Chức nghiệp của anh là gì?” – gác cổng
Tự dưng lại bị tra hỏi về chức nghiệp vậy.
Mặc dù trả lời thì được đó, nhưng hỏi vậy thô lỗ lắm.
Ngoài ra câu hỏi như này đáng nghi thật đó.
“Nếu anh không trả lời, anh sẽ không được vào thành, và việc khai man sẽ bị tính là trọng tội.” – gác cổng
“Trọng tội? Chỉ tại vì vậy thôi sao?” – Arel
“Thành phố này là vậy đó.” – gác cổng
Hừm.
Thế là ngoài việc khai ra và còn phải đóng phí ra vào, tôi chả không còn cách nào khác nữa.
“Tôi là [Vô chức].” – Arel
Khi tôi nói ra, người gác cổng có vẻ ngạc nhiên.
“...có thật không?”
“Thật đấy. Tôi có cần đưa ra giấy chứng nhận thẩm định không?” – Arel
“Không, anh không cần làm vậy vì anh sẽ được thẩm định khi vào thành.” – gác cổng
Họ còn phải thẩm định từng người để vào thành nhỉ.
Nghe khá cực, nhưng chắc là để ngăn tội phạm lẻn vào.
“Nếu anh muốn vào thành phố, anh phải đi bằng cổng kia.” – Người gác cổng chỉ tới cánh cổng tàn tạ.
“Cổng kia còn trống mà?” – Arel
“Tôi xin lỗi nhưng anh không thể đi bằng cổng này. Không phải là anh không thể đi, nhưng anh vẫn sẽ bị đuổi ra và sẽ phí phạm thời gian của mình.” – gác cổng
“Thật vậy sao?” – Arel
Nghe có vẻ lạ lùng đấy, nhưng người gác cổng chẳng tỏ vẻ gì như đang nói dối cả. Mà có nói dóc hay không thì cũng có được lợi gì đâu.
“Tôi chỉ nói vậy thôi. Thành phố này không mấy tốt đẹp gì đâu. Sẽ tốt hơn nếu anh đi tìm thành phố khác… còn nếu không, mong anh tận hưởng thời gian ở đây.” – Người gác cổng rời đi sau khi nói câu đó.
Ý người đó là sao vậy?
Tôi không thể bỏ qua câu nói của người gác cổng được.
Ngược lại, tôi còn lo về nó là đằng khác, nên tôi đứng xếp hàng ở cánh cổng tồi tàn.
Sẽ khá là lâu đây tại họ thẩm định từng người một mà.
Có vẻ họ dùng một thiết bị ma thiuật với tên gọi là Dụng Cụ Thẩm Định, nhưng nó là một thiết bị hiếm đấy.
Có vài cái ở bên cánh cổng lớn, nhưng ở đây thì chỉ có một mà thôi.
Sau 40 phút ròng rã, cũng đến lượt tôi.
“Tôi sẽ thẩm định chức nghiệp của anh.” – thẩm định viên
“Ừa.” – Arel
“ … đây là…” – thẩm định viên
Thẩm định viên nhìn kết quả rồi hít một hơi thật sâu.
Rồi cười phá lên.
“Vậy đây là thẻ dành cho người ở tạm thời. Phí ra vào là ba đồng bạc.”
Tôi đóng phí rồi nhận tấm thẻ. Khi tôi nhìn kĩ tấm thẻ, có thể thấy dòng “Người Ở Tạm Thời (Hạng Sáu)” được viết trên nó.
“ Hạng này là sao vậy?” – Arel
“ Nó giống như cấp bậc của anh trong thành phố. Kể cả người ở tạm thời cũng được cho một hạng.” – thẩm định viên
Tôi tiến vào thành phố qua cánh cổng tồi tàn, suy nghĩ về thể thống kì lạ ở đây.
Bên trong giống một thành phố bình thường. Tuy nhiên, có những người cúi đầu xuống, đi trên đường như thể đang sợ hãi thứ gì đó. Mặt khác, có những người ngẩng mặt lên trời, đi ngang nhiên như không ngán bất kì ai.
Vì lí do nào đó, cảm giác nó khá lạ. Như thể có một thứ gì đó chia cắt thành phố này.
“… Khà khà khà, nơi này tràn ngập dục vọng của con người. Đây là thành phố trong mơ đối ác quỷ đấy.” – Matty đang lầm bầm một cách vui vẻ.
Trong lúc đó, tôi đi tìm một nhà hàng để kiếm thứ gì bỏ vào bụng.
Liền sau đó, tôi tìm thấy một cửa hàng.
Đó là một cửa hàng nhỏ trông phù hợp với phái nữ hơn.
Vì đang đói nên đi đâu chả được, miễn là có đồ ăn.
Nên tôi quyết định đi vào cửa hàng và khi vào trong….
“Hả? Hạng sáu? Không không. Chúng tôi chỉ chấp nhận khách hàng từ hạng ba trở lên”.
Kết quả là tôi bị đuổi ra ngoài.
“Hahahaha, chủ nhân bị đuổi đi thấy có vui hem — — Ui daaaaaa~?!” – Matty
“… Có nơi nào ở đây mà ai cũng vào được không?” – Tôi lầm bầm, trong lúc bóp chặt người của Matty.
◇ ◈ ◇
Chân thành cảm ơn Harlow Nylvesky đã giúp bí chương này. Và cũng cảm ơn bạn Yukitobu tiếp thêm động lực nhé, không nghĩ là 5 tháng trời không cập nhật vẫn có người như bạn nhớ tới.
+1 động lực