Trên thế giới này tồn tại những thanh kiếm ma thuật, và chúng có thể biến thành con người, cụ thể là phụ nữ.
Họ mạnh mẽ, bí ẩn và xinh đẹp. Con người chúng ta không biết họ từ đâu đến, gọi họ bằng những cái tên khác nhau.
Có người gọi là những vị cứu tinh.
Có người gọi họ là những tinh linh.
Một số lại gọi họ là nữ thần.
Không có cách gọi nào là sai cả.
Nhân loại có thể mượn sức mạnh của họ để chiến đấu với quái vật. Đồng thời, họ cũng hòa nhập vào xã hội loài người và sống cuộc sống của riêng mình.
…Cho đến khi những thanh kiếm ma thuật đó tha hóa và quay lưng lại với cả thế giới.
‘Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì mình đã sống buông thả hơn rồi’, tôi vừa nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh vừa thầm nghĩ.
Tôi đã sống một cuộc đời hết sức bình thường, chẳng có gì nổi bật - cuộc đời của một người thợ rèn và bảo dưỡng kiếm.
Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, tôi cầm kiếm lên và mạo hiểm xông vào hầm ngục để săn bắn. Tuy nhiên, kết quả chỉ ở mức trung bình mà thôi.
Tôi chỉ là một con người bình thường, không được bất kỳ thanh kiếm ma thuật nào lựa chọn. Hầu hết những người khác cũng như vậy thôi, nên tôi chấp nhận với số phận của mình.
Trên thế giới này chỉ có một số rất ít có thể trở thành anh hùng và được một thanh ma kiếm lựa chọn.
Tôi thì chỉ làm việc kiếm ăn từng bữa, mỗi tháng chỉ tiết kiệm được một chút tiền ít ỏi, mơ ước mua được một chiếc xe, hoặc có lẽ là một ngôi nhà trong tương lai xa.
Tôi không có tài năng đặc biệt hay khả năng xuất sắc chi cả. Dù cho có nỗ lực đến tuyệt vọng, tôi cũng chỉ có thể chạm đến gót chân của những kẻ được gọi là thiên tài.
Dẫu vậy, tôi vẫn tự hào vì đã nỗ lực hết sức và có thể tự đứng vững trong cuộc sống khắc nghiệt này.
Cho dù có được một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ chọn cuộc sống như vậy.
…
Chính vì thế nên tôi không thể hiểu nổi.
“Xin hãy cứu lấy thế giới này, Lee Si-hyeon.”
Kể cả khi tôi chết đi rồi tỉnh dậy lần nữa để được gặp nữ thần của những thanh kiếm.
Kể cả khi tôi quay trở lại thời điểm trước khi thế giới bị hủy diệt…
Tại sao lại là tôi?
…Khi tôi đang nghĩ như vậy.
“Để cứu lấy thế giới … xin hãy … chịch những thanh kiếm ma thuật…”
Cho đến khi nữ thần đỏ mặt và nói ra những chuyện chẳng có ý nghĩa quái gì cả.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nhân loại thật sự yếu đuối đến thảm hại”, tôi nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm tự chế giễu.
Chẳng còn lại ai cả.
Tổng cộng hai mươi tư người đã tham gia trận chiến - và chỉ còn lại một còn sống, đó là tôi.
Không phải vì tôi có kỹ năng đặc biệt nổi trội gì, mà chỉ là tôi tình cờ có cơ hội tung ra đòn kết liễu. Nếu không có một chút may mắn đó, tôi cũng đã phải chịu kết cục như họ.
Thế là, chúng tôi đã cứu thế giới với bao nhiêu mất mát như vậy sao?
…Nếu bạn hỏi điều đó, thì câu trả lời là không!
“Làm sao mà sức mạnh cỡ này lại chỉ là của một thanh kiếm hạng C?”
Con người đã phân loại sức mạnh của những thanh kiếm ma thuật từ cấp D cho đến S. Tất nhiên, cấp độ càng cao, sức mạnh chiến đấu càng lớn.
…Thật vậy, hạng C.
Chỉ để đánh bại một thanh kiếm hạng C, tất cả động đội của tôi đã phải hy sinh
“...Chết tiệt. Chiến đấu thế này thì có nghĩa lý quái gì? Vẫn còn nhưng thanh kiếm khác nữa cơ mà!”
Một ngày nọ, những thanh kiếm ma thuật mà nhân loại hết mực tin tưởng bỗng trở nên tha hóa. Chúng tấn công bừa bãi bất kỳ ai trong tầm mắt.
Thông thường, những thanh ma kiếm lập một khế ước với “anh hùng”, những cá nhân có sức mạnh xuất sắc, hay còn gọi là nhân loại cấp cao.
Những người gần gũi với các thanh ma kiếm cấp cao đều ở cấp độ như vậy.
và chúng đã giết những con người gần gũi thân thiết với mình một cách tự nhiên như thể là chuyện thường ngày vậy.
Hay nói một cách khác, nhân loại đã khởi đầu cuộc chiến bằng cách mất đi lực lượng mạnh nhất của mình chỉ trong chớp mắt.
Tất cả những tài năng chịu trách nhiệm dẫn dắt loài người bị quét sạch cùng một lúc. Chính vì thế nên loài người đã mất rất nhiều thời gian để nắm bắt tình hình và tập hợp nhân lực.
…Ngay từ đầu đó là một trận chiến không thể thắng.
Hãy nhìn xem bao nhiêu người đã phải hy sinh chỉ để đánh bại một thanh kiếm hạng C, cấp độ chỉ đứng thứ hai từ dưới lên?
Làm sao mà loài người yếu đuối và bị đẩy lùi ngay từ đầu có thể chiến thắng được?
“...Thật bất công.”
Tôi chỉ là một người bình thường, từ trước đến này chẳng có sức mạnh gì đặc biệt.
Tuy nhiên, tôi đã chiến đấu bằng cả tình mạng của mình.
Kết quả là gần như tất cả đã bị tiêu diệt trước một đối thủ yếu ớt hạng C.
Chuyện này thật vô lý.
Tôi chẳng còn gì để nói với những đồng đội đã chết của mình cả. Liệu tôi có nên hài lòng với việc chúng tôi đã suýt soát thắng?
Tôi không thể làm như vậy.
“...Tôi sẽ báo thù cho mọi người.”
Đôi mắt điên cuồng của tôi hướng về phía thanh kiếm ma thuật trên tay.
Thanh ma kiếm, khi nãy còn ở trong hình hài một người phụ nữ, giờ đã bị phong ấn và trở lại nguyên dạng một thanh kiếm bình thường.
Trong trạng thái này, nó đã chết, không còn khả năng hay cảm xúc – Chỉ còn là một món đồ vật.
Nói thẳng ra, nó giờ chỉ còn là một thanh kiếm bình thường.
Nhưng lúc này đây, chuyện đó với tôi không quan trọng.
Điều tôi cần làm là báo thù cho những đồng đội đã ngã xuống.
Vì thế, hành động này có thể bị coi là xúc phạm một đối thủ đã bị đánh bại.
**Sreung**
Trước tiên, tôi rút kiếm ra khỏi vỏ. Thông thường, người ta sẽ chú ý đến lưỡi kiếm, nhưng đó không phải là mục tiêu của tôi lúc này.
Cái lỗ trên bao kiếm …
**Jjuuuuuuuk**
Tôi thoa một lớp gel bôi trơn lên trên đó - giống như khi tôi chuẩn bị dùng một cái onahole ở nhà vậy.
“Hmm, hmm.”
Thành thật mà nói, ban đầu tôi không nghĩ đến cái ý tưởng điên rồ này đâu.
Nhưng việc mất đi đồng đội ngay trước mắt đã dần thay đổi suy nghĩ của tôi. Những thanh kiếm ma thuật có vẻ như không cảm thấy đau đớn ngay cả khi chúng chết.
Hơn nữa, số lượng những thanh kiếm bị đánh bại là quá nhỏ bé so với tổn thất của chúng tôi.
Chính vì thế để công bằng, ít nhất chúng cũng đáng phải chịu đựng chuyện này.
“May là thanh kiếm khá lớn, chứ nếu là một con dao găm ngắn thì nó sẽ không vừa mất.”
Tôi bôi gel kỹ lưỡng để nó có thể trượt vào dễ dàng.
Rồi tôi lôi con cặc của mình ra.
Thật không may, nhìn vào thanh kiếm này khiến tôi không cương cứng lên được. Tôi liền lấy ra một bức ảnh ở dạng người của thanh kiếm ma thuật mà mình đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Đó là thứ tôi đã dùng để “nghiên cứu” trước khi bắt đầu tấn công. Tôi đã không có cơ hội sử dụng nó trong trận chiến, nhưng ít nhất thì nó cũng hữu dụng vào lúc này.
“...Chết tiệt, cô ta thật sự đẹp.”
Một con quỷ đã tàn sát biết bao sinh mạng.
Nhưng tôi phải thừa nhận ngoại hình và vẻ đẹp của cô ta, vẻ đẹp và cơ thể quyến rũ khiến người ta tin rằng được nhào nặn bởi bàn tay của các vị thần.
Ngay cả trang phục cũng hở hang một cách tinh tế, càng khiến cô ta thêm phần khêu gợi.
Liệu đây có phải cảm giác khi nữ thần giáng trần trừng phạt loài người không?
‘...Cả nhân loại đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp này.’
Nhìn vào bức ảnh, tôi tiếp tục tưởng tượng cảnh mình đang làm tình với cô ta.
Và, con cặc của tôi bắt đầu cương lên.
Trước khi nó mềm đi, tôi liền đâm nó vào trong bao kiếm.
“Ư…”
Thành thật mà nói, cảm giác chẳng sướng chút nào. Tất nhiên, về cơ bản bao kiếm thì cứng ngắc. Nếu không có đống gel thì tôi đã không thể đâm vào được rồi.
Thế nhưng tôi làm chuyện này không phải để cảm thấy dễ chịu.
Tôi chỉ lắc bao kiếm như thể đang thực hiện một nghĩa vụ mà thôi.
**Pặc! pặc! pặc! pặc! pặc! pặc! pặc!**
Tôi ép bản thân tưởng tượng rằng mình đang cưỡng hiếp con đàn bà tàn nhẫn trong bức ảnh.
Sau một hồi, tôi cảm thấy thôi thúc muốn xuất tinh.
Tôi liền phóng tinh dịch vào trong bao kiếm.
“Hừ.”
Xuất tinh xong, tôi bừng tỉnh lý trí. Một làn sóng trống rỗng của thực tại bất chợt ập đến.
Làm thế này thì có nghĩa lý gì cơ chứ?
‘Chẳng phải mình đang trực tiếp làm tình với một thanh kiếm ma thuật còn sống, mà cũng chẳng thế làm nhục chúng như thế này được.’
Hơn nữa, cảm giác cũng chẳng tốt.
Ngay cả một cái onahole rẻ tiền cũng sướng gấp nhiều lần thế này.
Không, thậm chí đâm bừa vào một miếng đậu phụ còn cảm thấy khá hơn.
Tôi ném thanh kiếm bẩn thỉu sang một bên.
Cuối cùng, tất cả những gì đọng lại là sự trống rỗng.
“Hừ, dù sao đi nữa, nếu đã sống sót,thì phải sống cho thật đáng.”
Sau khi xuất tinh một lần và nghỉ ngơi một lúc, tôi đã tỉnh táo trở lại.
Tôi vội thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.
Còn rất nhiều việc cần phải làm.
Chỉ riêng việc dọn dẹp thôi cũng đã mất vài ngày, nên tôi cần phải suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải nỗ lực để sống sót.
“Được rồi!”
Nghĩ rồi tôi bước ra ngoài.
Và ngay lúc đó, ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Một người phụ nữ với mái tóc vàng dài trong bộ áo giáp.
“Ah….”
Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là bản thân hiện đang rất hưng phấn.
Có phải vì tôi vừa làm một chuyện điên rồ là đụ một bao kiếm không?
Trong đầu tôi giờ chỉ nghĩ đến chuyện đó.
‘Không, hoàn toàn không phải là lỗi của mình.’
Trước tiên, thanh kiếm ma thuật trước mặt tôi hiện giờ quá khêu gợi. Bộ ngực và bờ mông căng tròn đầy đặn trái ngược với vòng eo thon gọn, khúc nào ra khúc nấy.
Chỉ cần ngắm nhìn cô ta thôi cũng đủ để khiến một gã vừa xuất tinh cương cứng trở lại.
Thật là một cơ thể tối ưu để mang thai!
‘...Mình chết chắc rồi.’
Suy nghĩ tiếp theo xuất hiện trong đầu là cuộc đời tôi sẽ kết thúc tại đây.
Ma kiếm thường có xu hướng là sức mạnh và ngoại hình của chúng tỉ lệ thuận với nhau.
Nói cách khác, ngực và mông càng to thì họ càng mạnh.
Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng theo thống kê thì là như thế.
Và với tư cách là một thợ rèn trước đây, tôi có thể cảm nhận được ma lực của thanh kiếm trước mặt mình.
‘Hạng S’
Tồn tại tối thượng trong số những thanh kiếm ma thuật.
Dù cho lục tung cả thế giới này lên cũng chẳng tìm được mấy thành kiếm hạng S.
Sain - thanh kiếm ma thuật thống trị một bang hội lớn ở Hàn Quốc cũng chỉ ở cấp A+
Chỉ thế thôi cũng đủ để biết được thanh kiếm trước mặt tôi mạnh đến mức nào.
Hàng chục người đã phải hy sinh để đánh bại một thanh kiếm hạng C.
Và giờ thì, một hạng S!
Tôi không biết liệu có cách nào để đánh bại cô ta hay không, nhưng tôi biết rằng chỉ một mình mình thôi thì tuyệt đối không thể.
‘Hết thật rồi.’
Lúc này, tôi chính thức buông xuôi.
Chiến đấu, phòng thủ, hay thậm chí bỏ chạy cũng đều là vô ích.
Đứng trước thanh kiếm này, mạng sống của tôi còn chẳng bằng một con bọ.
Vì thế nên tôi chỉ nhìn thẳng vào thanh kiếm ma thuật trước mặt mình.
Dù sao cũng đã là hồi kết rồi, thì tôi nên đón nhận nó một cách đàng hoàng.
Rồi tôi dồn hết sự cứng đầu còn lại của vào trong câu nói cuối cùng của mình.
“Cô em nhìn ngon đấy.”
**Chwaaak!**
Tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng rít bên tai.
Thanh kiếm ma thuật vung tay.
…Và tôi muộn màng nhận ra rằng cổ mình đã bị cắt.
Vậy là tôi đã kết thúc cuộc đời của mình bằng cách thủ dâm với bao kiếm.
‘Thật bất công’, tôi nghĩ thầm.
Nếu có sức mạnh, tôi đã có thể làm tình với thanh ma kiếm đó…
Tất nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ vô giá trị, chẳng có nghĩa lý gì.
Giờ đây, tôi sẽ chết và biến mất khỏi thế giới này như bao người khác.
Sức mạnh để thay đổi thế giới chẳng bao giờ tồn tại trong một người bình thường như tôi cả.
Tôi chỉ cầu nguyện được tái sinh thành một thằng ‘alpha male’ mạnh mẽ có thể đánh bại những thanh kiếm ma thuật trong kiếp sau…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
‘...Nhưng tại sao mình vẫn sống thế này?’
Mở mắt ra, tôi thấy bản thân mình hoàn toàn lành lặn.
Đây có phải là cái gọi là vòng lặp thời gian không?
Trong khoảnh khắc bối rối đó, tôi hét lên theo bản năng.
“Cửa sổ trạng thái!”
[Tìm kiếm những thanh kiếm
ma thuật ở gần đây]
Tên: Claus
Hạng: S
Thuộc tính: Bóng tối
Ham muốn tình dục: 2/10
Độ nhạy cảm: 9/10
Mức độ tình cảm: 8/10
Chiến lược:
Nữ thần của những thanh kiếm đã chọn bạn làm anh hùng để giải cứu thế giới này. Cô ấy có tình cảm ban đầu cao và dễ bị lung lay, nếu bạn kiên trì yêu cầu, rất có khả năng là cô ấy sẽ nhượng bộ.
“...Chuyện này là thật sao?”
Nhưng có một vấn đề.
Dù có nhìn cách mấy đi nữa, đây không phải là cửa sổ trạng thái của tôi.
Có vẻ như … những dòng này là để giải thích về một thanh kiếm ma thuật.
Người này rốt cuộc là ai vậy?
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu có thời gian tôi sẽ edit pts các box nhiệm vụ như trong nguyên tác, giờ cứ để tạm thế này đã