Trans: KoangWy
Edit: Scorpius
___________________________
Việc Naruka không thể di chuyển dần trở nên nghiêm trọng, vì vậy tôi nhanh chóng đưa cô ấy đến phòng khám của trường.
“Cô y tá… không có ở đây sao.”
Có lẽ họ đã được gọi đến nơi nào đó mất rồi.
Tôi mượn tạm một chiếc giường và dìu Naruka ngồi lên đó.
Không cần phải làm thêm gì nữa nên tôi cố gắng định lặn mất…
“Uuu, khoan đã… đừng đi mà…”
“… Rồi rồi.”
Cô ấy năn nỉ tôi với đôi mắt ngân ngấn nước, thế là tôi đành bỏ tiết ở lại chăm sóc Naruka.
Tôi đặt tay lên trán. May thay, đang là trong giờ học nên Hinako sẽ phải ở trong lớp. Khi đó, cô ấy sẽ bật mode tiểu thư hoàn hảo nên tôi không có bên cạnh chắc cũng không vấn đề gì.
“… Itsuki. Chuyện gì đã xảy ra khi cậu bị đuổi khỏi nhà tớ vậy?”
Tôi ngồi xuống giường rồi đáp.
“Mọi chuyện vẫn bình thường, cha mẹ tớ đã làm lành và tất cả đã ổn thỏa rồi.”
“Tớ mừng vì điều đó… nhưng cậu ít nhất phải liên lạc cho tớ đi chứ. Tớ đã rất lo lắng cho cậu sau vụ đó đấy, biết không?”
“Chuyện đó… Tớ xin lỗi nhưng tớ không biết số của nhà Miyakojima.”
“… Cũng đúng ha.”
Tuy nhiên, kể cả khi tôi có thể gọi thì không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ được nói chuyện với cô ấy. Tôi và mẹ cũng chả thân thiết với nhà Miyakojima gì cho cam nên họ sẽ không dễ dàng để cô tiếp xúc với chúng tôi đâu.
“Tớ biết đã quá trễ, nhưng tớ xin lỗi vì những việc ngu ngốc tớ đã gây ra cho cậu khi ta còn nhỏ…”
“Xin lỗi cái gì cơ chứ!”
Naruka trả lời, trông nản lòng vô cùng.
“Hơn cả thế, tớ rất vui vì đã có Itsuki ở bên! Nếu tớ không được cậu dẫn đi lúc đó, chắc hẳn bây giờ tớ vẫn là một cô nàng nhát chết…”
Nghe cô ấy nói làm tôi thấy hãnh diện về bản thân mình.
“Chẳng phải cậu vẫn nhút nhát sao?”
“Ugh… không phải mà, ý tớ là… tớ vẫn đang cố gắng…”
Naruka lẩm bẩm một cách vụng về.
Tôi chỉ biết cười phá lên. Nếu cô ấy mạnh mẽ như đã nói thì cô ấy đã không ngã sụp xuống lúc đó để rồi phải nhờ tôi mang đến phòng y tế như vậy rồi.
“Chà, cha cậu là một người nghiêm khắc. Có lẽ ông sẽ không cho cậu nhiều sự tự do lắm đâu nhỉ?”
“… Không đâu, tớ đã đánh bại cha mà.”
“Cậu đã thắng ông ấy ư?”
“Ừm. Kendo, Judo, Aikido, Karate, và mọi môn võ khác. Đó là điều kiện để tớ có thể thoát khỏi những trói buộc của gia đình. Nhờ nó mà tớ gần như đã được tự do rồi.”
“L-là vậy sao.”
Như mọi khi, cô vẫn rất mạnh mẽ, về mặt thể chất.
“Nhưng mà… kể cả có được đi ra ngoài, tớ vẫn thấy cô đơn vì không có ai bên cạnh…”
Naruka đột nhiên tụt hết năng lượng và nhìn xuống sàn mà khẽ lẩm bẩm.
“Từ những gì tớ thấy thì Naruka ở học viện cũng bị hiểu lầm theo nhiều cách nhỉ.”
Nó làm tôi nhớ đến những gì Taisho và Asahi-san từng nói.
Họ bảo rằng cô ấy có liên quan đến những tên côn đồ và yakuza, nhưng nó chẳng đúng tí nào.
“Đúng vậy… tất cả đều là hiểu nhầm.”
“… Chuyện gì đã xảy ra vậy.”
Naruka thở một hơi dài.
“Phương châm của nhà Miyakojima là “một tinh thần khoẻ mạnh nằm trong một cơ thể khoẻ mạnh”. Đó là lý do tớ đã luyện tập mọi loại võ từ bé.”
“… Lần đầu ta gặp nhau là lúc Naruka đang tập Kendo, phải không.”
“Ừm. Miyakojima có thể nói là gia tộc của những võ sư.”
Một gia tộc của những võ sư à… khá là độc đáo đấy.
Tuy nhiên, tôi đã sống ở căn nhà đó một lần nên tôi biết chuyện đó không hề được phóng đại. Nhà Miyakojima không chỉ thành lập võ đường ở bên trong mà còn điều hành một cái kế bên dinh thự. Tôi nhớ rằng mình thường được nghe tiếng hô của các võ sinh khi đó.
“Có thể một phần là do gia thế, nhưng tớ nghĩ mình mới là nguyên nhân chính gây ra chuyện này. Trên hết, ừm, vì là Itsuki nên tớ sẽ nói… Tớ không giỏi trong việc kết bạn. Đứng trước người lạ làm tớ thấy căng thẳng khiến mặt tớ trở nên cứng ngắc. Vì vậy, tớ thường bị hiểu nhầm là một người đáng sợ…”
Naruka có khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt sắc bén.
Khi cô ấy lo lắng, bạn sẽ có cảm giác như cô ấy đang nhìn mình một cách giận dữ.
“Ừ… Naruka vẫn luôn như vậy ha. Cậu thường khá ngầu nhưng khi đi cùng tớ, cậu rất nhút nhát lại còn mít ướt nữa…”
“C-cậu nói như vậy khiến tớ… đau lòng đấy.”
“Nhưng nó là sự thật.”
“Ừ thì… cũng đúng ha.”
Naruka thở dài.
“Tớ cứ nghĩ mình sẽ kết bạn với thật nhiều người và có những năm tháng học đường vui vẻ cơ. Nhưng tớ nói chuyện không tốt lắm nên thành ra lo lắng, và khi tớ cố giao tiếp bằng mắt với mọi người, họ lại nghĩ rằng tớ đang lườm họ… Để rồi tớ bắt đầu thấy mình được gọi là một côn đồ hay là một yakuza… Uuuu…”
Tệ rồi đây. Tôi không biết dùng từ gì trong trường hợp này ngoài “đen thôi đỏ là red” rồi.
“Tớ không biết phải làm sao hết… Nè, Itsuki. Làm ơn, giúp tớ đi mà!!!”
Naruka cầu xin với hàng lệ chảy dài.
Từ những gì nghe được thì cô ấy quả là một người đáng thương. Nếu giúp được gì thì tôi chắc chắn sẽ làm tất cả những gì có thể… Rồi tôi nhận ra túi quần đang rung nhẹ.
“Ah, xin lỗi. Tớ phải ra đây một lát.”
Tôi rời khỏi phòng khám và lấy chiếc điện thoại ra.
Người đang gọi cho tôi, không ngoài dự đoán, là Shizune-san.
[Itsuki-sama, cậu đang ở đâu vậy?]
“… Em xin lỗi. Có một học sinh bị ngã và em đã đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
[Vậy sao? Dù đang trong tiết học nhưng thiết bị GPS không được đồng nhất nên tôi đã nghĩ có gì đó không ổn… nếu là vậy thì tôi sẽ cho cậu đi.]
“Cảm ơn chị.”
[Mà cậu hãy quay lại lớp sớm đi. Giúp đỡ người khác là tốt nhưng đừng quên việc của cậu là người bảo hộ nhé.]
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe những lời khiển trách, vì vậy điều này có hơi ngoài dự đoán.
Hoặc có lẽ… chị ấy vốn dĩ đã biết tôi đang ở đây.
Sao cũng được, hãy trở lại lớp sớm nhất có thể nào.
Nhưng trước hết, tôi sẽ kiểm tra Naruka một lần nữa.
Khi tôi mở cửa phòng, Naruka quay sang tôi.
“Này Itsuki.”
“Gì vậy?”
“Nghĩ lại thì, tại sao Itsuki lại ở đây?”
… À thì. Tôi sẽ giải thích… như thế nào đây nhỉ…
Danh phận hiện tại của tôi là “người thừa kế của một công ty IT tầm trung” và mối quan hệ giữa tôi và Hinako là từ cha mẹ của hai đứa.
Nhưng nó sẽ không qua được mắt Naruka vì cô ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi.
Là người trông nom cho Hinako, tôi ít nhất phải bảo vệ hình tượng “Ojou-sama” hoàn hảo khỏi công chúng… vì vậy tôi phải tránh cho cô ấy biết về mối quan hệ của tôi và Hinako.
“… Tớ đã bảo cậu rằng mẹ tớ là một con bạc từ lâu rồi đúng chứ?”
“Ừm. Tớ nghe rồi, tệ thật đấy.”
Naruka còn cảm thấy tiếc thay tôi.
“Bà ấy đã thắng và lời được một khoản lớn. Nhờ vậy mà tớ đã có thể theo học tại đây.”
Tôi nghĩ lời nói dối đấy khá ổn đấy chứ, nhưng…
“… Cậu nói dối.”
Nảuka nheo mắt.
“Học viện Kiou không phải nơi cậu có thể vào chỉ với tiền. Luôn có một bài kiểm tra nghiêm ngặt về gia thế của cậu trước khi xét tuyển. Họ sẽ không chấp nhận số tiền kiếm được từ bài bạc và những thứ như vậy đâu.”
Cái m* gì vậy trời…
Tôi tự hỏi tại sao nhà Konohana lại làm được điều đó. Liệu có một cái cửa sau mà chỉ có những người quyền lực mới có thể sử dụng?
“Itsuki… Sao cậu lại nói dối? Hay có điều gì đó cậu muốn giấu tớ…?”
Việc lời nói dối đã bị vạch trần đã khiến tôi trông còn đáng nghi hơn.
Trong khi tôi còn đang hoang mang đến đổ mồ hôi lạnh, điện thoại của tôi rung thêm lần nữa. Có vẻ lại là Shizune-san. Chắc hẳn là có điều gì đó quan trọng khi mà chị ấy liên lạc ngay sau khi cuộc gọi vừa rồi kết thúc.
“Ah, xin lỗi… Lại có người gọi tớ nên…”
Tôi cố rời đi cùng với cái cớ đó để từ chối trả lời…
“Ah, khoan khoan!!!”
Naruka níu lấy tay tôi.
“Cậu… sẽ không biến mất nữa… chứ?”
Cô ấy hỏi với giọng điệu rụt rè.
Thấy biểu cảm đáng thương đó, tôi nhìn lại bản thân.
— À phải rồi.
Tôi đã khiến Naruka phải chịu đau khổ.
Sáu năm trước, tôi đột nhiên rời đi và biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy. Thoạt đầu, tôi cũng khá lo lắng… nhưng trước khi tôi nhận ra, những ký ức hồi đó đã mờ dần và biến mất hẳn.
Nhưng Naruka thì khác. Trước khi gặp tôi, cô ấy chưa bao giờ được vui chơi với những đứa trẻ cùng tuổi. Đó là lý do mà không như tôi, Naruka luôn nhớ về những ngày tháng đó mà ôm trong mình mối lo không gì kể siết.
“Không sao đâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi mà.”
“Thật chứ…?”
“Thật.”
Tôi không ngờ rằng mình sẽ thấy Naruka ở đây, nhưng thật lòng mà nói, tôi rất hạnh phúc.
Chỉ bởi công việc của tôi là người bảo hộ, không có nghĩa là tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy.
“Vậy thì… um, hãy xoa… đầu tớ đi…”
“Ể?”
“Như ngày trước! Cậu thường làm vậy với tớ! Những lúc mà cha nổi giận ấy…”
Nghĩ về nó thì, tôi đã từng xoa đầu cô ấy rất nhiều.
Tôi thấy lo lắng về cuộc gọi đến, nó vẫn chưa dừng lại nhưng tôi vẫn làm như cô ấy bảo.
“…Đây đây.”
Tôi xoa nhẹ lên đầu Naruka, cô nàng cười khúc khích.
“Ahhh… dễ chịu thật đấy.”
“Tớ không nghĩ một học sinh cao trung nên cảm thấy thoải mái khi được xoa đầu đâu.”
“T-tớ biết mà! Chỉ là… những ký ức hồi đó rất quan trọng với tớ… tớ thực sự đã nghĩ rằng mình không còn được thấy Itsuki nữa…”
Vẫn luôn như vậy, Naruka vẫn rất thành thật và thẳng thắn.
Có đôi chút bối rối, tôi vẫn tiếp tục xoa đầu cô.
“Tớ xin lỗi vì đã đột ngột đi mất.”
“… Nhưng chúng ta đã được gặp lại nhau. Như vậy là quá đủ rồi.”
Naruka mỉm cười như đã giải toả mọi phiền muộn.
Đột nhiên, cánh cửa phòng khám bật mở.
“——Các cậu đang làm cái gì vậy?”
Nghe giọng nói của cô ấy, tôi ngay lập tức bỏ tay ra khỏi đầu Naruka.
Hinako xuất hiện từ sau cánh cửa.
“Hina——“
“K-Konohana-san!?”
Giọng nói của Naruka ngắt đi những từ ngữ sắp thoát ra khỏi miệng tôi.
“T-tại sao Konohana-san lại ở đây…?”
“Tớ thấy hơi mệt nên đã rời khỏi lớp.”
Hinako, người đang đóng vai “Ojou-sama” hoàn hảo, trả lời một cách đơn giản.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cũng đã dừng lại. Là Shizune-san đang cố báo tôi điều này sao?
“Tomonari-kun và Miyakojima-san, có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?”
Hinako hỏi.
Khi tôi nhìn trộm Naruka, cô ấy trông hoàn toàn căng thẳng và lo lắng. …Đây là nguyên nhân khiến mọi người sợ cậu đấy. Bên cạnh đó, việc này cứ như Naruka đang lườm Hinako với một áp lực khủng khiếp vậy. Tuy nhiên, điều đó dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Hinako.
Tôi đoán mình cần phải đưa ra một câu trả lời rồi.
“À… về chuyện đó, tớ thấy Naruka bị ngã ở hành lang và tớ đã đưa cậu ấy đến đây.”
“Chà, vậy thì… Miyakojima-san bị thương ở đầu sao?”
“Đầu á? Không, không hề…”
“Vậy sao? Tớ cứ nghĩ là có đấy bởi vì Tomonari-kun vừa rồi trông như đang xoa đầu cô ấy vậy.”
Giọng nói của cổ vẫn như bình thường nhưng đôi mắt ấy lại tối sầm đi.
Bị nhìn thấy rồi…
“K-Konohana-san, n-nghe tớ đã! Tớ và Itsuki đã quen nhau từ lâu rồi!”
Naruka lo lắng nói.
“Từ lâu rồi…?”
“Phải đấy! Năm chúng tớ 10 tuổi, Itsuki đã ở lại nhà tớ…”
“… Ở lại?”
Tôi cảm thấy Hinako đang cau mày.
Tuy nhiên, Naruka hình như không để ý mà tiếp tục giải thích.
“Phải! Lúc đó tớ đã được Itsuki chăm sóc!”
“Chăm sóc?”
Hinako để lộ rõ vẻ khó chịu trước lời giải thích của Naruka. Dù đó không hẳn là chăm sóc, mà đúng hơn là người bạn chơi cùng.
“Itsuki từng là người rất quan trọng với tớ, chăm sóc cho tớ khi ấy. Nên tớ chỉ thấy rất vui khi được gặp lại cậu ấy thôi.”
“… Là vậy à.”
Hinako có vẻ tin điều đó. Tuy nhiên, trong một khắc, tôi nghĩ mình đã thấy ánh nhìn phức tạp của cô ấy.
“À này, Itsuki. Cậu có muốn quay lại nhà tớ không? Nếu chỉ đến chơi thì sẽ được thôi… Tớ sẽ rất vui nếu tạo được mối quan hệ như trước kia với cậu đấy…”
Naruka nói với tôi.
Nhưng đó là điều tôi không thể vì tôi đang làm việc với tư cách là người bảo hộ của cô ấy.
“Naruka, điều đó——“
“—Điều đó là không thể, Miyakojima-san.”
Trước khi tôi nói bất cứ điều gì, Hinako trả lời.
“Tomonari-kun đang làm việc tại nhà của tớ.”
“—Fueh?”
Ngoài Naruka, người đang tạo ra một âm thanh kỳ lạ, tôi cũng mở to mắt vì sự ngạc nhiên.
“Hina—Konohana-san. Cái đó có hơi…”
“Có gì sao sao, Tomonari-kun? Đó là sự thật mà, phải không?”
Đúng là vậy nhưng… chúng ta đã hứa là sẽ coi đó là một bí mật mà.
May mắn là việc tôi làm cho nhà Konohana không đủ để tìm ra bản chất thật của Hinako. Một khả năng nhỏ thôi, nếu Naruka tung tin đồn, Hinako và tôi sẽ bị chú ý bởi cả học viện. Với tôi thì nó thực sự có vấn đề đấy.
“Y-ý cô ấy là gì, Itsuki!? Cậu đang làm việc ở nhà Konohana-san sao!?”
“Không, nó là…”
Tôi bối rối liếc nhìn khuôn mặt Hinako.
Kể cả tôi cố phủ định thì vẫn sẽ không có ý nghĩa nếu Hinako là người xác nhận điều đó.
“… À, ừm, tớ chủ yếu là… người giúp việc thôi mà.”
Naruka mở to mắt với câu trả lời của tôi.
“… Không công bằng.”
Naruka nhìn Hinako tràn đầy sự phẫn uất lẫn đố kịị.
“Điều đó không công bằng, cậu! Tớ là…! Itsuki, từ đầu cậu ấy đã là của tớ rồi…!!!”
“Tớ không biết gì về chuyện quá khứ, nhưng nơi ở hiện tại của Itsuki-kun là nhà tớ.”
Hinako mỉm cười và nói tiếp.
“Tomonari-kun. Miyakojima-san trông có vẻ ổn rồi đấy, mình nên đi về lớp ngay thôi nhỉ?”
“A-Ah… cậu nói đúng.”
Có lẽ nhìn tôi đang rất bối rối đây.
Cuối cùng, Hinako nhìn vào Naruka lần cuối và cúi đầu.
“Tớ nghĩ mình đã thấy tốt hơn rồi, xin lỗi nhé.”
Hinako đóng cửa với một nụ cười dịu dàng và thanh nhã như vẻ ngoài của cô ấy vây.
Bên kia cánh cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng Naruka.
“Uggggghhhhh…!!!”
——Xin lỗi cậu.
Tôi hiện tại là người bảo hộ của Hinako nên về cơ bản, tôi không thể làm trái lời cô ấy.
Ngoài ra… tôi và Hinako có chút chuyện cần phải làm rõ.
“… Cậu đến phòng y tế để kiếm tớ ư?”
“Ừ. …tớ rất chán khi ở một mình nên đã bảo giáo viên rằng tớ thấy không ổn và nên được chỉ cho đến đây.”
Hinako giờ đã gỡ bỏ vẻ ngoài kia giải thích.
“Tớ xin lỗi. Tớ là người bảo hộ của Hinako nhưng tớ lại không ở bên cậu. … Nhưng chuyện vừa nãy là sao vậy? Shizune-san bảo phải giữ bí mật mối quan hệ của cả hai mà?”
Thật lòng, tôi không thể nghĩ Naruka sẽ là loại người tung tin đồn cho vui đâu, nhưng vẫn không thể loại bỏ tỷ lệ nhỏ những rủi ro được.
Hinako đi bên cạnh tôi trả lời với giọng lí nhí.
“… Tớ chỉ nghĩ rằng.”
“Hm?”
“Tớ chỉ nghĩ rằng… tốt hơn hết nên làm cô ấy chùn bước.”
Câu trả lời chẳng có nghĩa gì cả.
Có lẽ nào cô ấy… đang ghen.
… Đúng không nhỉ?
Nó làm tôi nhớ đến khoảng cách giữa tôi và Hinako gần đây. Tôi không nghĩ rằng Hinako đã phát triển những cảm xúc như vậy đâu.
“… Itsuki.”
Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi của Hinako.
“Itsuki là người bảo hộ của ai?”
“Đương nhiên là Hinako rồi.”
“Nn… Vậy thì được.”
Hinako dừng lại và nhìn tôi với một nụ cười thoải mái.
“Thế thì đi… đưa đầu ra chịu mắng của Shizune-san cùng nhau nào.”
“… Ừm.”
Tôi gật đầu và thở ra một hơi. Việc bị trách mắng là không thể tránh khỏi sau ngần ấy chuyện chúng tôi đã làm.
Sẽ ra sao nếu họ thiêu sống tôi nhỉ…
***
“Tớ không định thiêu cậu đâu.”
Ngay ngày tôi gặp Naruka, vào giờ tan học.
Shizune-san nói sau lời giải thích của tôi trong lúc trở về dinh thự.
“Từ những gì nghe được, vấn đề không chỉ có ở Itsuki-sama, mà còn với cô chủ nữa đấy ạ. Nếu cô chủ không nói nhiều như thế thì khả năng cô ấy bỏ qua sẽ cao hơn phải chứ?”
“… Nhưng đó là do em đã tiếp xúc với Naruka mà.”
“Miyakojima-sama bị ngã ở hành lang đúng không? Điều đó không thể trách được.”
Trong thâm tâm, tôi thầm cảm ơn Shizune-san. Chị ấy nghiêm khắc, nhưng đôi lúc cũng dễ tính. Chị ấy không quá lạnh lùng hay độc ác đến mức cấm tôi cứu giúp người khác chỉ vì tôi là người bảo hộ.
“Tôi nghĩ mình đã biết rõ về mối quan hệ giữa Itsuki-sama và Miyakojima-sama, nhưng có vẻ tôi đã điều tra chưa đủ rồi.”
“… Chị biết sao?”
“Tôi biết hai người là anh em họ, nhưng tôi không nghĩ hai người đã thật sự quen nhau từ trước. …Có lẽ gia tộc Miyakojima đã cố tình giấu nhẹm nó đi. Vì gia đình của Itsuki-sama và gia tộc Miyakojima không qua lại gì với nhau, điều đó sẽ giúp tránh những nghi ngờ không cần thiết.”
Trước đó, Kagen-sama đã đưa ra nhận định về mối quan hệ giữa nhà Tomonari và gia tộc Miyakojima. Dường như ông ấy nhận thấy điều gì đó giữa hai nhà.
“Vậy, trong lần này, tôi cũng có sai sót. … Đã đến mức này rồi thì cách tốt nhất là giải thích cho Miyakojima-sama một số điều nhất định. Đầu tiên, hãy giải thích chi tiết việc cậu đang làm việc cho nhà Konohana, và rồi làm một thoả thuận để giữ cô ấy im lặng.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ không để cô ấy nói gì đâu và… và em sẽ nói cho cô ấy biết nữa.”
Dựa vào tính cách của Naruka, cô ấy sẽ không tung tin đồn đâu.
Bên canh đó… Naruka dường như còn chẳng có bạn để mà nói.
“Bởi vì người đầy tớ sẽ không được theo học tại học viện, Itsuki-sama vẫn sẽ tiếp tục làm người thừa kế của công ty tầm trung. Hơn hết, hãy sắp đặt như thể cậu đang đến nhà Konohana để làm việc. … Thật may vì họ vẫn chưa biết về cô chủ nhưng thật lòng, tôi cũng không muốn họ biết việc Itsuki-san đang làm ở gia tộc Konohana đâu. Nó sẽ cản trở việc tìm kiếm hôn phu cho cô chủ.”
“Cản trở, à?”
“Cậu có người bạn trong lớp khác giới sống và làm việc chung dưới một mái nhà? Nghe đi nghe lại cũng không thấy có ấn tượng gì đâu.”
“… Em hiểu.”
Hình ảnh một Ojou-sama hoàn hảo sẽ biến mất.
“Học viện Kiou cũng như là một xã hội thu nhỏ. Xin hãy tạo dựng cho mình những mối quan hệ thật cẩn thận.”
Tôi gật đầu với lời khuyên từ Shizune-san.
“Um, Shizune-san. Có một điều nữa em muốn đề cập…”
“Gì vậy?”
“Um… Em có thể đi chơi với bạn bè được không ạ?”
“Đi chơi à?”
Shizune-san nheo mắt lại.
“Không, em không có ý định bỏ trốn đâu ạ. Chỉ là bạn cùng lớp có rủ em đi chơi vào ngày kia… Em thấy rất có lỗi nếu cứ liên tục từ chối cậu ấy, nếu cứ tiếp tục thì sẽ đáng nghi lắm…”
“… Quả thực.”
Có vẻ đang bị thuyết phục, Shizune-san cân nhắc trong một lúc.
“Tôi hiểu rồi. Nếu cậu cho chúng tôi biết trước lịch trình, chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu.
“Em cảm ơn.”
Không thể bỏ việc được, những vẫn phải giao lưu để giữ gìn vẻ ngoài.
“Tôi biết mình không thể đến được, nhưng hãy suy nghĩ kĩ càng đấy, không chỉ Itsuki-sama mà cả cô chủ nữa.”
Tôi gật đầu với Shizune-san. Nhưng… Hinako ngồi cạnh không thấy động tĩnh gì.
“Này cô chủ, cô đang ngủ sao?”
Shizune-san quay sang phía tôi kiểm tra, tôi chỉ mỉm cười cay đắng và đáp lại.
“Cô ấy không ngủ nhưng… đang bám lấy em như con koala đây.”
Hinako siết chặt lấy tay phải của tôi và kéo nó vào giữa ngực.
Chúng tôi đã trong tình trạng này từ lúc tôi bước vô xe rồi.
“… Xoa đầu.”
Hinako, người đang vùi mặt vào tay tôi, thủ thỉ.
“Đầu của tớ, xoa đi…”
“… Rồi rồi.”
Tôi xoa nhẹ đầu Hinako theo ý cô nàng.
Shizune-san chỉ biết thở dài quay đi.