*Nanato*
“Sao mẹ lại giấu con chuyện Tsubasa chuyển lên đây thế?”
Ngay khi thức giấc vào sáng hôm sau, điều đầu tiên tôi cần làm ngay khi ngồi vào bàn ăn là hỏi mẹ chuyện này.
“Hai đứa gặp nhau rồi à?”
“Không chỉ gặp mà bọn con còn chung lớp nữa đấy.”
“Việc này thực sự trùng hợp đến đáng kinh ngạc à nha.”
Mẹ tôi trông có vẻ hơi bất ngờ nhưng cũng không tỏ ra quá vui vẻ.
“Vậy sao mẹ lại không kể với con?”
“Con hiếm khi đề cập đến Tsubasa-chan khi mới chuyển đến đây đúng chứ? Mẹ có chút thắc mắc có lẽ là do con không muốn gặp con bé, nên mẹ đã bí mật tiết lộ ngôi trường con theo học cùng với địa chỉ nhà mình cho con bé.”
“Mẹ có thể đừng tự mình giả định những điều như vậy không?”
Lý do khiến tôi không nói gì nhiều về Tsubasa-chan là vì tôi gần như không nhớ gì về nhỏ cả. Do hai đứa luôn kề bên nhau trước khi tôi chuyển đi, nên trái tim tôi chợt trở nên hụt hẫng như mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, cùng với cảm giác lo sợ về việc trở nên cô đơn và mong muốn gặp lại nhỏ dần trào dâng bên trong, tôi đã tách biệt mình khỏi cô ấy. Dù đã cố để quên nhưng… Nhỏ lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.
“Nếu là do mẹ nhầm thì con hãy trở nên thân thiết hơn với con bé đi nhé.”
“Tất nhiên là vậy rồi.”
“Con có thể đi chơi với con bé lần nữa. Mẹ hiểu Tsubasa-chan mà, chắc chắn con bé sẽ đồng ý ngay ấy mà.”
“Sao cơ ạ?”
Tôi lườm mẹ vì câu nói đầy lố bịch kia.
“Ah, đúng rồi. Mẹ nghĩ là giờ con đã có con bé gyaru kia rồi nhỉ.”
“Reina và con chỉ là bạn thôi, được chưa?”
Reina đã đến thăm trong lúc tôi bị cảm lạnh, nên mẹ và cô ấy đã làm quen với nhau rồi. Không như Tsubasa, họ không thực sự gặp nhau nhiều đến vậy, nhưng vẻ ngoài gyaru diêm dúa của Reina lại để lại ấn tượng khó phai.
“Vậy thì giữa Tsubasa-chan và cô bé gyaru kia thì con thích ai hơn?”
“Thôi đi mẹ.”
Tôi bắt đầu cảm thấy khó xử nên đã quay sang chuẩn bị đồ đạc và nhanh chóng phóng ra khỏi nhà.
“Ah, Nanato-kun.”
“Hueh!?”
Tôi tình cờ gặp Tsubasa ngay sau khi mới chỉ rời nhà được vài giây. Điều này thật vô lý.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Nhà tớ ở ngay kia kìa.”
“Cậu nói gì cơ?!”
Dường như Tsubasa đã chuyển đến sống ở căn hộ cách nhà tôi còn chưa đến 30 giây đi bộ nữa.
“Căn hộ của tớ thì ở kia.”
“Tớ biết mà. Mẹ cậu đã kể cho tớ rồi.”
Tsubasa gật đầu trong lúc chỉ tay về phía căn hộ tôi vừa mới đi ra. Có vẻ như nhỏ chọn nơi ở gần đây là do mẹ tôi đã kể cho nhỏ về nơi ở của tôi.
“Được sống ở gần nhau… khiến tớ cảm thấy hạnh phúc ghê. Việc này gợi cho tớ nhớ lại hồi hai đứa còn sống nhau cạnh nhau á.
“Đúng vậy. Bọn mình không còn là hàng xóm nữa, nhưng hai đứa vẫn ở cùng khu với nhau.”
Tôi thực sự cảm thấy vui khi được sống ở gần Tsubasa. Nhờ vậy mà tôi có thể ngay lập tức đến bên nhỏ trong trường hợp có chuyện gì xảy ra.
“Cậu sống một mình à?”
“Khum, tớ sống với chị gái. Khi chị ấy tìm chỗ ở thì tớ đã nói rằng mình muốn được ở gần nhà với cậu.”
“Hiểu rồi…”
Nếu nhỏ đang ở cùng với chị gái thì chắc có lẽ tôi sẽ sang thăm họ vào một ngày nào đó vậy. Chị ấy đã chăm sóc tôi hồi còn bé.
“Ưm, Nanato-kun, cậu có…”
“Hm? Có chuyện gì à?”
“Không, không có gì đâu. Tớ để quên đồ nên tớ quay về xíu nha.”
Nay Tsubasa có gì đó hơi lạ. Kể cả khi tôi có gọi tên thì nhỏ đều bơ và không để ý đến lời nói của tôi. Có lẽ nhỏ…muốn chúng tôi cùng đến trường ư? Tôi đã nghĩ đến việc sẽ gửi tin ngỏ lời nếu cả hai có thể cùng đi với nhau, nhưng nghĩ đến việc chúng tôi có lẽ sẽ vô tình gặp Reina trên đường, vậy nên tôi đã lưỡng lự. Ừm thì tôi cũng cảm thấy có hơi xấu hổ nếu như bản thân bị hiểu lầm như vậy, nên tôi đoán là mình không nên làm thế… Quyết định như vậy, tôi bắt đầu cất bước đi về nơi Reina đang đứng đợi.
“Chào buổi sáng!”
Reina đang ngồi ở chỗ hệt như hôm qua. Chiếc cặp sách trên vai cô ấy vẫn còn treo chiếc bùa mà tôi đã tặng cổ từ trước kỳ thi đầu vào. Chiếc bùa đó mang ý nghĩa giúp cho cảm xúc trở nên ổn định hơn trong những thời khắc căng thẳng. Thứ này rất nổi tiếng ở Fukuoka, nhưng dường như cổ không quá quan tâm về mấy thứ chùa chiền này nọ.
“N-Này, Reina, váy cậu kìa!”
Cô ấy đứng dậy và tiến về phía tôi, nhưng do váy của cổ đã kẹt giữa cặp và cơ thể đã khiến phần vải che quần lót của cô ấy bị kéo lên trên. Tôi nghĩ rằng mình đã trở thành một gã biến thái vô cùng may mắn vào sáng nay rồi… Hơn nữa, sọc kẻ trắng đen ư? Trông khá là trưởng thành đấy. Tôi đoán cô ấy thực sự là một gyaru hả.
“Ah.” Cô ấy loay hoay chỉnh lại váy nhưng cũng đã quá muộn rồi. “Cậu nhìn thấy chưa?” Reina hỏi tôi với vẻ mặt tái nhợt.
“Tớ đã nhanh chóng nhìn sang hướng khác.”
“Màu gì?”
“Sọc kẻ đen trắngggg.”
“Cậu đã thấy nó! Và sao cậu lại kéo dài từ đó ra như vậy?!” Reina có chút tức giận và đập nhẹ chiếc cặp vào người tôi.
“Xin lỗi nhưng tớ không thể bỏ lỡ sọc kẻ trắng đen đó được.”
“Ừm thì đó cũng là lỗi do tớ, nên cũng không thể trách cậu được.”
Cô ấy giả vờ như không quan tâm nhưng khuôn mặt đỏ bừng kia đã phản bác lại mọi lời nói của cổ. Khi gặp lần đầu thì dường như cô ấy không phải loại người sẽ cảm thấy xấu hổ vì chuyện này, nhưng càng quen lâu thì cô ấy lại càng dễ trở nên xấu hổ.
“Việc này khiến tớ nhớ đến chuyện Tsubasa đã chuyển đến sống gần nhà tớ đấy.”
“Cậu nói gì cơ?”
Trông một khắc Reina liền càu nhàu với tôi. Tôi biết cô ấy không hề tỏ ra thích thú với những người khác, nhưng cứ nhắc đến Tsubasa thì cổ luôn tỏ ra khó chịu.
“Cậu vẫn muốn đi đến trường cùng tớ chứ?’
Do ánh nhìn của cổ khiến tôi hơi sợ nên tôi đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Tất nhiên rồi, đồ ngốc.”
“Hiểu rồi… Bọn mình chưa từng quyết định gì về việc này, nhưng là bạn nên cũng hợp lý ha.”
“Đún, đún. Bọn mình vẫn có thể ở bên nhau kể cả khi không lập lời hứa nào cả.
Dù sao thì chúng tôi cũng đến trường trên cùng một cung đường nên việc đi một mình cũng không hẳn là có lý. Do nhà của Itsuki thì ở hướng ngược lại nên ba đứa không thể đi chung được.
“…Cậu có thấy khó chịu nếu như tớ bảo rằng mình muốn đi đến trường cùng Tsubasa không?”
Tôi quyết định nói ra những thắc mắc quanh quẩn nãy giờ trong đầu. Và đúng như tôi nghĩ, ngay khi đề cập đến tên Tsubasa, vẻ mặt Reina méo xệch đi trong ghê tởm. Tôi nghĩ cổ đã có vài ấn tượng lệch lạc về Tsubasa… Nhưng tôi lại không nhớ nổi đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.
“Tất nhiên là có rồi. Liệu cậu có cảm thấy vui khi thấy tớ đột nhiên đến trường cùng một vài đứa con trai nào đó mà cậu không quen không?”
“K-Không, không hẳn.”
Reina đưa ra lập luận khá thuyết phục đấy. Tôi đoán mình đã khiến mọi việc trở nên hơi vội vàng. Ừm thì, Tsubasa và Reina học chung lớp, vậy nên có thể sau này họ sẽ trở nên hòa thuận với nhau hơn. Một khi điều đó xảy ra thì cả ba người chúng tôi có thể đến trường cùng nhau.
“…Cậu giận khi thấy tớ nói không à?”
“Không hề nhé. Nếu cậu không muốn thì tớ cũng thấy ổn thôi. Nên ưu tiên cảm xúc của bạn bè lên trước.”
“Đúng vậy. Bọn mình là bạn thân mà.”
Tôi không thể tập trung mỗi vào lý tưởng và ý định của bản thân được. Tôi còn phải cẩn thận để không đi qua giới hạn nữa. Bởi vì nếu làm vậy thì sự liên kết và mối quan hệ mà tôi đã thành lập từ trước sẽ biến mất ngay tức khắc. Và tôi luôn có những suy nghĩ như này do những trải nghiệm trong quá khứ của bản thân. Hồi sơ trung, tôi là một thành viên trong nhóm bạn bốn người trong lớp. Gồm có tôi, Itsuki, Suzuki và Ootsuka. Vào những ngày không phải sinh hoạt câu lạc bộ thì bọn tôi đều dành cả tiếng đồng hồ để đi chơi và chuyện trò với nhau sau giờ học. Vào lúc đó tôi đã nghĩ rằng cả bốn đứa sẽ vào cùng cao trung và mãi mãi là bạn của nhau.
Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau khi tôi và Suzuki bắt đầu hẹn hò, cô ấy đã lập tức chia tay tôi với lý do “Xin lỗi cậu, tớ thực sự chưa hiểu rõ lắm về việc hẹn hò là như nào.” Sau đó thì bầu không khí giữa tôi và Suzuki dần trở nên khó xử, vậy nên chúng tôi đã không còn có thể đi chơi cùng nhau nữa. Do đó mà cả nhóm đã trở nên tách biệt. Nhớ lại những ký ức đó khiến tôi nhận ra việc trở nên thận trọng và tận tâm là quan trọng vô cùng.
Nhất là đối với mối quan hệ nam-nữ thì mấy thứ như này rất chi là nhạy cảm. Chỉ cần một chuyện vô cùng nhỏ nhoi cũng có thể khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Việc này cũng xảy ra tương tự với Tsubasa. Kể từ khi ba mẹ quyết định hôn ước giữa hai đứa, tôi bắt đầu nhìn nhận nhỏ như bạn gái của mình, và điều này đã khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn. Sau đó thì hai đứa đều đã lớn lên trong xa cách. Tôi không muốn phải trải qua chuyện tương tự nữa… Tôi không muốn phải rời khỏi nơi bản thân thuộc về-
“Ayeeee”
Ngay khi Reina và tôi vừa bước vào lớp, cô bạn Shibata của Tsubasa, hay còn gọi là Shibayu, chào chúng tôi.
“Suppp.”
Tôi liền chào lại, trong khi Tsubasa thì đang nhô đầu ra từ phía sau Shibayu.
“Yooo.” Nhỏ bắt chước lời chào của Shibayu nhưng gương mặt lại đang đỏ chót.
Sự bất ngờ này cùng với bầu không khí xung quanh giúp cho lời chào của nhỏ trở nên thực sự dễ thương.
“Ayooo.” Tôi cũng đáp lại lời chào của Tsubasa.
Dù tình huống lúc này trông vô cùng kỳ lạ nhưng nó vẫn khiến tôi phải bật cười.
“Đây chính là kiểu chào ở thành phố đó. Hiểu chưa, Tsubasa-chan?”
“Ừm. Nghe có vẻ hơi bơ phờ nhỉ.”
Dường như Shibayu đang chỉ cho Tsubasa về những thứ thuộc về chốn thành thị. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khá lo về việc cô ấy sẽ dạy mấy thứ sai lệch cho nhỏ mất.
“Chào buổi sáng, Shibayu.”
“Yooo, suppp, ayeee!”
Một bạn nữ khác bước vào lớp và chào hỏi với Shibayu. Dường như cô ấy đã tạo dựng được vị thế của mình trong lớp. Trái ngược với tính cách mạnh mẽ đó thì trông cổ cứ như một con vật nhỏ nhắn vậy. Nhờ vào tính cách thân thiện kia mà có vẻ như mọi người trong lớp đều muốn săn sóc cô ấy.
“Cô đang cản đường đấy.”
Reina đang cố đi về chỗ ngồi của mình, nhưng Shibayu đã vô tình chắn mất lối đi. Câu từ lạnh lùng của cô ấy khiến mọi người xung quanh cả bọn im lặng ngay tức khắc. Reina thường tốt với tôi, nhưng lại tỏ ra vẫn lạnh lùng và xa cách với mọi người xung quanh. Cổ thường dùng những ngôn từ cay nghiệt cho họ, và nếu một gyaru không quen biết mà nói những lời đó với tôi cũng sẽ khiến tôi phát khóc mất.
“Ah, xin lỗi nhé!”
Tôi có hơi lo lắng không rõ Shibayu sẽ cư xử như nào, nhưng cô ấy lại tiến gần về phía Reina và định ôm cổ để xin lỗi trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.
“Phiền phức.”
“Chiba-chan! Cậu thơm như hoa vậy!”
Reina không thể giấu nổi sự khinh miệt của bản thân trước thái độ thân thiết quá đà của Shibayu. Nhưng cô ấy nói cũng không sai. Đúng là Reina thơm như hoa. Có lẽ cô ấy đang xài nước hoa hay thứ gì đó. Sau khi thoát khỏi cái ôm của Shibayu, cô ấy liền ngồi xuống ghế để có thể chừa lối đi cho học sinh khác.
Tiết Nhật ngữ đã kết thúc và lúc này đang là giờ giải lao. Reina đã đi vệ sinh nên tôi nghĩ bản thân nên giết thời gian bằng cách tán gẫu với Itsuki, và rồi tôi thấy cậu ta đang đứng cạnh Tsubasa.
“Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
“Tao đang hỏi xem cô ấy còn nhớ bất kỳ chuyện xấu hổ nào của mày hồi bé không. Phải biết tận dụng mọi nguồn lực để chiếm lợi thế, nhể?”
“Mày có thể dừng việc dùng những thứ đấy để đe dọa tao được không?” Tôi thúc cùi chỏ mình vào sườn cậu ta. “Cậu vẫn chưa kể gì cho cậu ta phải không, Tsubasa?”
“Ưm… Tớ xin lỗi?”
“Cậu kể rồi á?!”
Nhờ vào lời xin lỗi đó của nhỏ mà tôi nghĩ mình đã can thiệp khá muộn mất rồi.
“Cậu ấy đã kể tao nghe về việc bọn mày vẫn còn tắm chung với nhau hồi lớp ba, và giờ cổ vẫn còn cảm thấy xấu hổ về chuyện đó.”
“Ừm thì bọn tao trông khá giống một cặp sinh đôi. Nên chuyện đó không có gì phải bận tâm cả.”
Nhẹ nhõm ghê… Tôi lo rằng nhỏ đã kể những chuyện không thể ngờ tới cơ. Nhưng hóa ra chỉ là những ký ức đáng yêu ấy.
“Và lý do khiến hai đứa dừng tắm chung là do mày đã bắt đầu làm gì đó với Shiroki-san, nhưng cổ vẫn chưa kể cho tao đó là việc gì.”
“Đấy không hẳn là thứ nên được kể ra đâu. Cũng do con người ngây thơ của tao hồi đó cả.”
Tôi ra hiệu với Tsubasa về việc đừng bao giờ để lộ thông tin đó.
“Phải nói rằng chất giọng địa phương của Tsubasa khi nhắc đến Shiroki-san nghe dễ thương ghê.”
“Đúng chứ?” Shibayu lên tiếng và tham gia cùng bọn tôi.
“Tớ thực sự thấy đáng yêu đó. Đối với tớ, ngoài sự dễ thương ra thì nó còn mang lại cảm giác hoài niệm và khiến tớ an tâm một cách kỳ lạ.”
“D-Dễ thương ư? Mồ, xấu hổ ghê á…”
Tôi và Itsuki đập tay với nhau trong khi đang chọc ghẹo về giọng địa phương của Tsubasa. Shibayu cũng vào hùa với chúng tôi và nhảy cẫng lên đầy vui vẻ.
“Cậu dừng nói giọng địa phương từ lúc nào thế, Nanato-kun.”
“Sau khoảng 3 năm hoặc hơn.”
“Ôi không… Tớ cũng sẽ mất mấy năm để sửa mất.” Khuôn mặt Tsubasa đỏ bừng với biểu cảm khó xử.
“Nanato, ra đây với tớ.”
Reina đã quay lại từ nhà vệ sinh và nắm lấy tay tôi. Trông có vẻ như cô ấy đang muốn nói về chuyện gì đó, nên tôi cũng liền rời đi cùng cổ.
“Có chuyện gì à?”
“…Tớ xin lỗi, thực ra không có gì đâu.” Reina lúng túng xin lỗi.
Tôi đoán cô ấy chỉ muốn nói chuyện… Hoặc có thể cổ cảm thấy khó có thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn tôi nên đã gọi tôi ra chỗ khác.
“Không sao đâu. Bọn mình trò chuyện cho tới tiết tiếp theo nhé.”
“Ừm… cảm ơn cậu. Đây chính là điều tớ thực sự thích ở cậu đó.” Reina mỉm cười rồi tiến sát lại về phía tôi đến mức vai hai đứa gần chạm nhau. “Nhìn nè, nhìn nè, bộ móng này đáng yêu nhỉ?” Reina khoe tôi xem bộ móng ở trên tay cô.
Tất cả đều được sơn màu hồng, tỏa ra hào quang lấp lánh. Thật lòng mà nói, là một đứa con trai thì tôi thực sự không hiểu bất cứ gì về bộ móng tay cả, nhưng đây là lúc mà bạn cần nên đưa ra lời khen tới người khác. Tôi nghe nói rằng là đàn ông thì cần phải tán dương mọi nỗ lực của phái nữ.
“Trông đẹp đấy.”
“Đúng chứ, đúng chứ? Tớ đã sơn được như này sau khi xem hướng dẫn trên Youtube đó.”
Do đang ngồi dựa vào tường nên tôi có thể nhìn thấy cách mà những học sinh khác đi ngang qua và liếc nhìn cổ. Điều này chứng tỏ cô ấy trông nổi bật đến nhường nào. Và những gyaru diêm dúa thì thường đáng yêu.
“Kể từ khi lên cao trung thì cậu có còn bị làm phiền nữa không?”
“Dạo này thì không… Nếu có ai dám lại gần thì tớ chỉ cần lườm họ mà thôi.”
Dường như quãng thời gian mà tôi luôn phải lo lắng cho cô ấy cũng đã kết thúc. Với vẻ ngoài như vậy thì cũng không có gì lạ nếu có người tán tỉnh cổ.
“Sao cậu lại lo lắng về việc này thế? Cậu thấy ghen tị hay gì à?”
“Tớ chỉ là lo cho bạn mình thôi. Tớ lo là vẻ ngoài diêm dúa nào của cậu có thể khiến một vài kẻ xấu bắt cóc và mang cậu đi đấy.”
“Thật ư…” Reina nhếch mép nhìn tôi.
Dường như cô ấy đang cười nhạo tôi.
“Đấy không phải là ghen tị thì là gì?”
“Không, không phải vậy. Tớ không muốn cậu dính dáng gì tới người lạ… Khoan, chờ đã, đây chính là ghen tuông mà. Không, tớ chỉ là lo lắng cho cậu thôi.”
“Rồi, rồi.”
Reina không hề nghe tôi giải thích mà chỉ toe toét cười. Hồi còn học sơ trung thì cô ấy thực sự rất nổi bật nhờ vào ngoại hình và tính cách của bản thân, vậy nên mọi người đều có dị nghị với cổ, dẫn đến một số lời đồn sai trái. Chỉ tính mỗi mối quan hệ với con trai thôi cũng đủ để khiến tôi cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của cô ấy rồi.
“Đừng lo, tớ không định dính líu tới đứa con trai nào khác ngoài cậu đâu, Nanato.”
“Tớ không có nói về việc đó, vậy nên đừng có mà hiểu sai ý chứ.”
“Vậy nên cậu vẫn sẽ ổn nếu tớ đáp lại vị tiền bối ở trong câu lạc bộ bóng đá, người đã tiếp cận tớ qua mạng xã hội chứ?”
“Không đời nào. Một bước đi sai cũng đủ để khiến cậu lãng phí cuộc đời của bản thân đấy.”
“…Cậu bắt đầu nói chuyện như kiểu những tấm áp phích quảng cáo thuốc phiện ấy.”
Tôi nghĩ mình có đang hơi nghiêm trọng hóa vấn đề khi Reina đang tỏ ra thực sự lo lắng cho tôi. Tôi chỉ hơi lo cho cổ, nhưng việc dùng sai câu từ lại dẫn đến hiểu lầm. Giờ thì trông tôi như kiểu một người bạn trai đang quá mức bao bọc người yêu vậy. Tôi đoán là cô ấy ghét những loại đàn ông như tôi.
“Xin lỗi vì đã tỏ ra là một người bạn phiền phức… Có lẽ cậu thấy khó chịu lắm nhỉ?”
“Không đâu. Việc này khiến tớ có cảm giác mình đang được trân trọng. Nó cũng khiến tớ thấy vui nữa.”
Chúng tôi liền quay về lớp ngay khi tiếng chuông vang lên. Những câu nói ấm áp của Reina đã xua tan mọi lo lắng và sưởi ấm trái tim tôi.
*Tsubasa*
Giờ nghỉ trưa đã đến khiến cho mọi học sinh lại tràn trề năng lượng. Dường như trường có cả căng tin và cửa hàng, nhưng đa số học sinh đều tự mang bữa trưa theo. Vì vậy nên chỉ có khoảng 10% số học sinh trong lớp rời đi. Tôi liếc nhìn Nanato-kun, người vừa mới di chuyển sang chỗ ngồi cạnh Hirose-kun. Chiba-san không nói lời nào mà chỉ ngồi xuống cạnh họ. Trong một thoáng chốc, Nanato-kun có liếc nhìn tôi, nhưng tôi lại không đủ can đảm để ngỏ lời dùng bữa cùng nhau. Đúng hơn là tôi muốn rủ cậu ấy cùng đi đến trường, nhưng tôi lại sợ rằng có khả năng bị cậu ấy từ chối. Tôi không hề cảm thấy lưỡng lự khi nói chuyện với mọi người, nhưng cứ nghĩ về việc bị Nanato-kun từ chối lại khiến tôi cảm thấy hoảng sợ, vậy nên tôi đã vô cùng phân vân. Yuzuyu-chan chắc hẳn đã thấy tôi như này, nên cô ấy đã từ chối mọi lời mời và tiến lại chỗ tôi.
“Cậu không đi ăn với Amamicchi ư?”
“Ầu… Tớ không thể ngỏ lời với cậu ấy được…”
“Yuzu thì không thấy có vấn đề gì hết á!”
Thật lòng thì tôi cực kỳ ngưỡng mộ sự quyết đoán này của Yuzuyu-chan. Cô ấy đã gọi Nanato-kun là “Amamicchi”, vậy nên cô ấy đã đi trước tôi vài bước rồi.
“Được rồi, dường như họ đều là người tốt cả, nên tớ cá là họ sẽ chào mừng cậu thôi.”
Cô ấy nói không sai. Cả Nanato-kun và Hirose-kun đều là người tốt. Họ thường hay nói chuyện với tôi, và tôi khá chắc là họ không cảm thấy có vấn đề gì nếu tôi tham gia cùng.
“Hay là… cậu sợ Chiba-chan à?”
“Tớ chỉ có chút… cảnh giác với cậu ấy thôi.”
Có thể thấy rằng Chiba-san đang coi tôi giống như kẻ thù vậy. Tôi nghe bảo rằng hai người họ đã trở nên thân thiết hơn sau khi cùng nhau ôn luyện cho kỳ kiểm tra, vậy nên nỗi lo của tôi về việc cổ lợi dụng Nanato-kun đã tan biến. Nhưng vẫn có gì đó sai sai ở đây. Bọn họ không hề hẹn hò, nhưng cô ấy lại luôn ở cạnh cậu mọi lúc mọi nơi. Như kiểu cổ đang cảnh giác về ai đó hoặc thứ gì đó vậy. Và rõ ràng là cô ấy còn đang cố để tách tôi ra khỏi Nanato-kun. Vậy nên kể từ khi tôi muốn nối lại khoảng cách giữa hai đứa thì chắc chắn cô ấy chính là rào cản lớn nhất.
“Ngay từ đầu cô ả gyaru kia đã ngồi ăn trưa cùng hai tên con trai rồi à? Có phải cô ta đang cố để thể hiện mình nổi tiếng ra sao không nhỉ?”
“Đúng là một kẻ lập dị. Hirose-kun trông khá dễ thương đó, nhưng tớ không ngờ cậu ấy lại dính dáng tới gyaru như vậy.”
“Tớ không tài nào chịu nổi cô ta. Chắc chắn cổ đang nghĩ mình chính là người đáng yêu nhất ở đây ha.”
Tôi nghe thấy ba cô gái khác đang xì xào bàn tán về Chiba-san. Tôi nghĩ cô ấy đang ở cùng bọn họ do ba người là bạn của nhau… Nhưng dường như là do vẻ ngoài và hành động mà mọi người đều cảm thấy như vậy về cổ.
“Cô ta nổi danh là một con điếm bẩn thỉu ở trường sơ trung Shibasaka. Lời đồn về cô ta còn thậm chí lan đến tận cả trường tớ… Nhưng tớ không ngờ rằng cô ta lại vào được trường điểm như này.”
“Ah, vậy ra cô ta chính là người trong lời đồn đó hả? Một người bạn của tớ ở Shibasaka rất ghét cô ta và nói rằng cổ có thể vi phạm luật lệ của trường chỉ vì cha mẹ cô ta có ảnh hưởng hay gì đó.”
“Cố để thể hiện bản thân ư? Có lẽ cô ta nên học cách phối đồ cho giống với bản thân trước đi đã.”
Tôi không thể không cảm thấy tò mò và lắng nghe họ nói chuyện. Người thứ ba thì đang nói xấu cô ấy… Phải chăng Chiba-san đã làm gì với cô ấy ư?
“Có vẻ Chiba-chan đang là một chủ đề nóng hổi ha?” Yuzuyu-chan nhỏ giọng hỏi.
“Cậu ấy trông vô cùng nổi bật nên tớ đoán chuyện này hẳn sẽ phải xảy ra rồi.”
“Ừm thì trông cậu ấy rất dễ thương nên việc ăn mặc như vậy sẽ khiến mọi người ghét bỏ rồi. Và cả ba người kia thì cũng dễ thương nữa, vậy nên nếu như Chiba-san không ở đây thì có lẽ họ đã trở nên nổi tiếng hơn rồi.” Yuzuyu-chan càu nhàu trong lúc nhìn về phía nhóm con gái kia.
Ừm thì Chiba-san đã thu hút mọi sự chú ý từ cả trai lẫn gái, vậy nên tôi nghĩ sự ghen tuông bắt nguồn từ đây cũng là hợp lý.
“Thật lòng thì Yuzu thực sự rất nể Chiba-chan đó. Cô ấy trông rất dễ thương bởi vì cổ biết cách chăm chút bản thân, và thực sự rất giỏi trang điểm mặc dù mới chỉ học cao trung. Cô ấy cũng biết cách đọc bầu không khí, và Yuzu cũng muốn có chiều cao như cậu ấy nữa.”
Dường như Yuzuyu-chan có chút mặc cảm về cơ thể của bản thân. Có lẽ tôi có thể khiến Nanato-kun chú ý đến nhiều hơn nếu như tôi đáng yêu như Chiba-san…
“Ồ phải rồi, Yuzuyu-chan? Con điếm bẩn thỉu là gì thế?”
Tôi có chút tò mò về những lời bàn luận phát ra từ một người trong nhóm con gái kia, và Yuzuyu-chan lớn lên ở thành phố nên có lẽ cô ấy sẽ biết về nó.
“Một phiên bản nặng hơn của điếm chăng? Một đứa con gái dâm đãng, người luôn có vô số bạn trai, chuyên đi giật bồ người khác, và tương tự vậy.”
Hở…? Chiba-san là con người xấu xa đến vậy ư? Tôi nghe kể rằng khái niệm về trinh tiết ở trên thành phố đã có chút khác biệt… Nhưng một Nanato-kun ngây thơ kia cũng đang bị đùa giỡn ư? Có thể cô ấy sẽ vứt bỏ cậu ấy một khi thấy chán? Nếu cổ làm vậy thì nó sẽ trở thành một vết sẹo trong trái tim cậu ấy, và rồi cậu sẽ hoàn toàn rũ bỏ cuộc đời của bản thân mất. Nhưng nếu vậy… Tại sao Nanato-kun lại dành nhiều thời gian ở bên cô ấy đến vậy cơ chứ? Hay là cô ấy vừa đáng yêu vừa dâm đãng? Tưởng tượng việc hai người làm những chuyện thầm kín cũng đã khiến ngực tôi đau nhói. Tôi không nghĩ mối quan hệ như này là ổn. Tôi cần phải bảo vệ cậu ấy.
Ai ai cũng có khuyết điểm. Quan trọng là cách bạn khắc phục những yếu điểm đó và rồi vực dậy. Đó là những gì mà người bà hàng xóm ở quê luôn nói với tôi.
“Yuzuyu-chan… Tớ cần phải cố gắng hơn. Như mọi người hay nói, cái thiện chống lại cái ác.”
“Ưmmmm… Yuzu nghĩ cậu đã tạo ra một sự hiểu lầm tai hại rồi đó.”
Tôi không thể để Nanato-kun một mình được. Tôi cần phải giúp cậu ấy quay lại với lối sống lành mạnh.
“Hơn nữa, cậu định làm gì sau giờ học vậy? Không định ra bắt chuyện với cậu ấy à?”
Vào hôm qua, tôi đã không đủ can đảm để có thể hẹn cậu ấy sau khi kết thúc lớp học, vậy nên tôi đã dành cả chiều với Yuzuyu-chan.
“Tớ thấy lo quá… Nhưng tớ vẫn muốn được thân hơn với Nanato-kun, vậy nên tớ sẽ cố xem sao.”
“Yuzu cũng nghĩ vậy. Thời gian càng trôi thì mọi chuyện với cậu sẽ càng thêm khó, và cũng chả có ích gì nếu cứ giữ im ỉm chuyện đó cho riêng mình hết á. Nếu cậu muốn trở nên dũng cảm hơn thì cơ hội chính là lúc này.”
“Ừm, cậu nói đúng… Nhưng, tớ vẫn lo không biết tớ có chọn đúng thời điểm không.” Tôi cúi thấp đầu xuống, trong khi Yuzuyu-chan đang đặt tay lên vai tôi.
“Vậy thì hãy để Yuzu giúp cậu cởi bỏ sự căng thẳng đó.”
Yuzuyu-chan cởi blazer nên hiện tại cô ấy chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Vậy hóa ra ý cô ấy là cởi bỏ theo nghĩa đen à?
“Yuzu sẽ trở thành một cầu nối để cậu kết thân với nhóm đó.” Cô ấy nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Tôi thực sự rất an tâm khi biết cô ấy sẽ đứng về phía mình.
“Nhưng sao cậu lại đi xa đến vậy chỉ vì mình cơ chứ?”
“Bởi vì bọn mình là bạn đó, ngốc ạ.”
Cô ấy hỗ trợ tôi mà không hoài nghi về bất cứ hành động nào của bản thân dù chỉ một lần. Cô ấy đúng là người tốt. Tôi thực lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết có một người như cổ luôn giúp đỡ mình. Cổ luôn luôn lắng nghe mỗi khi tôi kể lể chuyện gì đó. Chúng tôi có lẽ là bạn, nhưng nghĩ đến việc cô ấy lại đi xa tới mức này…
“Cảm ơn cậu, Yuzuyu-chan.”
“Không có gì.”
Tôi lại cảm ơn cô ấy lần nữa khiến đôi má cổ ửng đỏ. Giờ nghỉ trưa gần kết thúc cũng là lúc học sinh bắt đầu quay trở lại chỗ ngồi của mình. Nanato-kun đã ăn xong bữa trưa và lau chỗ bản thân vừa ngồi bằng chiếc khăn ướt rồi phơi khô nó. Sau cùng thì cậu ấy cũng không hẳn là thay đổi… Tôi yêu những hành động đó của cậu ấy.
*Reina*
Lớp học đã kết thúc và học sinh đã được thả tự do. Tôi tiến thẳng đến chỗ ngồi của Nanato-kun để bọn tôi có thể đi với nhau như mọi ngày–
“Chờ đãaa!”
Shibata gọi chúng tôi như cách một người đàn ông xông thẳng vào hôn lễ để phản đối. Cô ta thực sự khiến tôi phát sợ với những thứ như vậy…
“Chuyện gì thế, Shibayu?” Nanato tỏ ra hoang mang trước sự xuất hiện của cô ta và lên tiếng hỏi.
“Tsubasa-chan có vài điều muốn nói.”
“Hueh?!”
Shiroki đột nhiên chuyển cuộc hội thoại về phía cổ, khiến cho cô ấy phát hoảng. Tôi có thể đứng yên theo dõi hoặc cắt ngang lời cô ta…
“N-Này, Yuzuyu-chan…”
“Đây là tất cả những gì Yuzu có thể làm.”
“Tớ đã nghĩ cậu sẽ mở lời tốt hơn nữa cơ… Nhưng tớ đoán là chắc chẳng giúp ích được gì cả rồi.”
Shiroki bước lên phía trước sau khi bị Shibata đẩy phía sau lưng. Cô ta lưỡng lự, nhưng rồi cổ hiểu rằng không còn cách nào để có thể thoái lui trong tình huống này nữa.
“Chuyện gì vậy, Tsubasa?”
“Ư-Ưm… Tớ hy vọng bọn mình có thể dành chút thời gian với nhau chiều nay,” Shiroki nói với giọng run run.
Trong lúc đó, Shibata đang quan sát tình huống này với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt như thể cô ta đang ngắm nhìn con gái mình lớn lên vậy. Điều này… không thể tệ hơn. Với mức độ như này thì bầu không khí mà tôi luôn để ý sẽ thay đổi đáng kể. Shiroki đang hành động nhanh hơn so hơn tôi tưởng… Ừm thì tôi nghĩ điều này thể hiện rằng cô ta nghiêm túc như nào trong việc trở nên thân thiết hơn với Nanato. Trông cô ta mỏng manh và rụt rè, nhưng lại khá mạnh dạn… Sau cùng thì tôi cũng không thể lơi lỏng cảnh giác được.
“Tớ thì rất hoan nghênh cậu rồi, còn hai cậu thì sao?” Nanato nhanh chóng đồng ý, và rồi quay sang hỏi ý kiến của tôi và Hirose.
Nếu dựa vào lòng tốt đó thì tôi có thể ngăn cản Shiroki ngay khi cô ta đi quá xa…
“Tao không phiền đâu.”
Hirose không hề phản đối lại lời đề nghị và nhìn sang tôi. Dường như cậu ta ủng hộ bất cứ câu trả lời nào của tôi. Mmh… làm gì giờ…
“Cảm ơn Itsuki. Thế còn cậu, Reina?”
“…”
Tôi nghĩ ngợi một lúc. Tôi không muốn mối quan hệ này bị hủy hoại, nhưng tôi cũng sẽ cảm thấy có lỗi nếu từ chối và không đồng ý với Nanato. Tôi không muốn bị cậu ấy ghét. Tôi thường chỉ quan tâm đến mỗi bản thân, nhưng ngay lúc này, Nanato thậm chí còn quan trọng hơn cả.
“Chiba-san, nếu cậu không muốn tớ đi cùng thì cậu cứ nói nhé. Tớ sẽ mời Nanato-kun vào một ngày khác và chỉ có hai người bọn tớ thôi.”
“Nói gì cơ?”
Cô ta đưa ra lời đề nghị này với một nụ cười, nhưng tôi có thể thấy rõ ý đồ của cổ. Kể cả tôi có quyết định như nào thì cô ta cũng sẽ ở gần Nanato… Nhưng nếu giờ mà đồng ý thì ít nhất tôi vẫn có thể theo dõi những việc cô ta sẽ làm. Nói cách khác, lúc này tôi chỉ có thể đồng ý thôi đúng không? Đó là lựa chọn mà cô ta đưa ra cho tôi. Bởi vì cô ta cảm thấy ổn bất kể tôi có chọn gì. Cô ta thực sự nắm thóp tôi rồi… Đây là lần thứ hai cổ hành động trước và giành chiến thắng. Cô ta trông có vẻ như rất ngây thơ trong sáng, nhưng ngược lại, cô ta đúng là một nhà chiến lược điên rồ. Và đó chính là cách cô ta sẽ sử dụng để giành lấy Nanato từ giờ trở đi.
“Vậy thì Shibata sẽ đi cùng bọn mình. Sau cùng thì hôm qua cả bọn cũng đã rất vui mà.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, những người khác đều tỏ ra hơi bối rối. Ý tôi là, nếu chỉ có mỗi Shiroki, thì cô ta và Nanato sẽ trở thành trung tâm của cả nhóm. Nhưng nếu có cả Shibata thì Nanato sẽ không còn bị ép buộc bởi việc đặc biệt chú ý đến Shiroki nữa. Tôi cần phải làm loạn hết kế hoạch của Shiroki, vì lúc này cô ta cũng đang hoang mang nhìn tôi nữa. Chỉ là kế hoạch thôi hở?
“Không nghĩ là cậu sẽ đề nghị như vậy đấy, Reina.”
“…Sao cũng được.”
“Vậy thì tất cả hãy cùng đi đâu đó thôi,” Nanato lên tiếng với nụ cười đầy hạnh phúc.
Liệu đây có thực sự là lựa chọn đúng đắn không…
“Chờ đã, Yuzu chưa bao giờ nghe về việc được đi cùng cả.”
Shibata tỏ ra lưỡng lự về việc đi cùng chúng tôi và khiến cả bọn phải bất ngờ.
“Vậy cậu không muốn đi với bọn tớ ư?”
“E-Erm… Yuzu nên làm gì giờ, tehe~”
“Tớ đoán là cả bọn phải đi mà không có cậu rồi.”
“Không, chờ đã! Làm ơn hãy để Yuzu đi cùng với các cậu.” Shibata trở nên hoang mang khi Nanato bắt nạt cổ.
“Chiba-san, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã mời tớ.” Shibata quay sang và cảm kích nói với tôi.
“Chúng ta cùng tuổi với nhau nên cô không cần phải tỏ ra cứng nhắc và lịch sự đến vậy đâu.”
“Wohooo! Hiểu rồi, bạn thân! Hãy gọi tớ là Shibayu!”
“Phiền phức…”
Shibayu vui vẻ thọc cùi chỏ vào người tôi. Tôi biết việc này là tối quan trọng để có thể giữ Shiroki trong tầm kiểm soát, nhưng tôi thực sự đã để một con quái vật vô cùng cả nhóm mất rồi.
“Được rồi… đi thôi.”
Mặc kệ mọi thứ, Shibayu dẫn đầu cả nhóm và cất bước.
“Cái sự thay đổi gì đây? Cậu bị đập đầu vào đâu hay sao à?” Hirose nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Câu nói của tôi gây bất ngờ đến vậy à?
“Tớ không thể để cô nàng nhà quê kia thích làm gì thì làm được. Cô ta đã vạch ra vài kế hoạch để chiếm thế thượng phong, vậy nên tớ sẽ cố hết sức để ngăn chặn điều đó.”
“…Cậu có chắc là bản thân không có nghĩ quá lên không đấy?”
“Sao các cậu toàn bị đánh lừa bởi cô nàng ngốc nghếch kia vậy? Cô ta là một chiến lược gia đang cố giành lấy Nanato đó. Cô ta chính là một con quỷ.”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Đừng có mà đánh giá thấp trực giác của phụ nữ.”
Shiroki đã không còn gì để mất nữa nên đành phải tấn công ngay lập tức. Nếu tôi để cô ta làm vậy thì tôi sẽ phải tập trung để bảo vệ Nanato thay vì tìm kiếm cơ hội cho bản thân. Có lẽ… tôi cần phải tự mình chịu trách nhiệm thôi. Ừm thì, nếu một cô gái đáng yêu như tôi tán tỉnh cậu ấy thì Nanato sẽ đổ trong vài ngày. Cậu ấy sẽ la hét tên tôi và nhảy cẫng lên vì tôi như loài vượn. Cho đến lúc này tôi vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai đứa. Tôi muốn bọn tôi vẫn là bạn. Nhưng kể từ giây phút này, tôi chán việc phải chùn chân rồi–
*Nanato*
Chúng tôi tạo thành nhóm lớn rồi hướng thẳng đến khu mua sắm. Do không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào nên cả bọn chỉ đi vòng vòng ngắm đồ mà thôi.
“Ah, cửa hàng Risney kìa.”
Cửa hàng mà Shibayu nhắc đến là nơi bán nhiều mặt hàng của các nhân vật trong bộ anime của Risney.
“Mọi người hãy cùng nhau đến Risney Land đi!”
Dường như cô ấy đã tìm được mục tiêu của đời của mình. Tôi cá nếu tất cả đi đến đó cùng nhau thì sẽ vui lắm đây.
“Nhưng giá cả đắt đỏ lắm. Có lẽ bọn mình nên bắt đầu từ những công viên giải trí nhỏ hơn như Healthy Land trước đi.”
“Hirose-kun, thế thì lại lâu quá! Bọn mình không thể đi đến những nơi đó chỉ vì nó có từ ‘Land’ trong tên đâu!” Shibayu vỗ mạnh vào lưng Itsuki.
Dường như hai người họ đang trở nên khá thân với nhau.
“Nanato, nhìn cái này nè.”
Quay về phía của Reina, tôi thấy cô ấy đang đội chiếc mũ có gắn tai mèo trên đầu. Cổ còn có thể kéo những quả bông vải treo ở mũ để khiến cho đôi tai mèo giật giật.
“Meow, meow!” Reina bắt đầu kêu như mèo.
Trông cổ đáng yêu ghê, tôi không thể ngừng nhìn được.
“…Đáng yêu.”
“Đúng không? Tớ cũng nghĩ vậy.” Reina cười hạnh phúc.
Ừm thì, bình thường Reina cũng đã đáng yêu rồi, vậy nên bất kể như nào thì trông cô ấy vẫn rất xinh xắn. Tôi gần như muốn yêu cầu cô ấy cosplay vì mình.
“Tớ là một bé mèo con, nên hãy xoa đầu tớ đi.”
Thường thì cô ấy chả bao giờ nói những lời như vậy, nhưng việc thấy cổ như này lại khiến tôi cảm thấy khó chịu. Ừm thì, do không thể cưỡng lại trước sự đáng yêu đó nên tôi sẽ xoa đầu cô ấy vậy.
“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Reina?”
“…Như vậy hơi quá ư? Tớ phiền phức lắm à?”
“Không đâu. Cậu chỉ đang khiến tớ cảm thấy đỏ mặt trước sự đáng yêu của cậu thôi.”
“Đó phải là câu của tớ mới đúng!” Reina hét vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
Sao cô ấy lại quả quyết làm vậy trong khi bản thân lại đang xấu hổ thế?
“N-Nè, Yuzuyu-chan!”
Tsubasa xuất hiện trước mặt tôi sau khi bị đẩy đến bởi Shibayu.
“N-Nanato-kun, trông tớ như nào?”
Cô ấy đang đội chiếc mũ hệt như Reina, nhưng ở trên đó lại là tai thỏ.
“Trông hợp với cậu lắm.”
“C-Cảm ơn cậu…” Đôi tai của Tsubasa được giật đều trái và phải như đang thể hiện cảm xúc của nhỏ.
Việc này nhớ tôi nhớ lại đợt cả hai cùng đi đến một bữa tiệc và nhỏ ăn mặc như gấu.
“C-Cái này trông có hợp với tao không?” Itsuki vỗ vào vai tôi trong lúc đang đội chiếc mũ trông như ăng ten.
“Lượn đi.”
“Waaaah! Shibayu đã nói tao trông đáng yêu nhất vũ trụ mà!” Itsuki than thở.
Dừng việc tỏ ra đáng yêu giùm cái, nó làm tao phát hãi đấy.
“…Dường như mọi chuyện đều đang diễn ra tốt đẹp.” Tôi thở dài trong khi nhìn mọi thứ xung quanh.
“Chính xác. Họ đều là người tốt cả.” Itsuki gật đầu đồng ý.
Cậu ta nói đúng. Tsubasa là kiểu người tốt bụng và dịu dàng, Shibayu tuy có hơi ồn ào nhưng có thể thấy cô ấy cũng tốt nữa. Với một nhóm như này thì tôi nghĩ cả bọn sẽ có thể chơi với nhau mà không xảy ra xung đột. Reina không tỏ ra ích kỷ, và dù ban đầu cô ấy có vẻ khó chịu với Shibayu, nhưng rồi cổ cũng chấp nhận nhỏ. Vấn đề duy nhất là bầu không khí đầy khó xử giữa Reina và Tsubasa mà thôi.
*Tsubasa*
Tôi đã cố gắng để được nhập bọn với nhóm bạn của Nanato-kun. Cậu ấy và Hirose-kun đã chấp nhận tôi, vậy nên mọi chuyện diễn ra rất yên ổn. Dường như Chiba-san có hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn đồng ý để tôi và Yuzuyu-chan đi chơi cùng. Tôi không yêu cầu cô ấy phải đi chung, nhưng tôi biết chắc rằng cổ sẽ không làm vậy. Có lẽ Chiba-san không phải là người xấu như tôi nghĩ…
“…Tôi sẽ không để mọi chuyện diễn ra theo ý cô đâu.”
Đột nhiên cô nàng Chiba-san mà tôi đang nghĩ tới lại thì thầm vào tai khiến tôi rùng mình.
“Hở?”
“Cô có thể cư xử như một cô nàng ngây thơ và ngốc nghếch như cô muốn, nhưng điều đó không thể đánh lừa tôi đâu. Tôi sẽ không để cô lại gần Nanato.” Cô ấy mỉm cười như ác quỷ trong lúc cảnh cáo tôi.
Kể từ khi bước vào lãnh thổ của cô ấy thì cổ đã thể hiện đúng bản chất của mình. Tôi biết cô ấy là ác quỷ mà. Biểu cảm đó chỉ xuất hiện ở người xấu thôi.
“…Tớ sẽ không để cậu làm mọi chuyện theo ý mình đâu, Chiba-san.”
Dù sợ nhưng nếu tôi chịu thua trước áp lực như này thì chỉ có dẫn đến việc Nanato-kun bị tổn thương thôi.
“Ra là cô đã quyết như thế… Vậy thì chiến đấu đi.” Chiba-san còn không thèm nhìn vào tôi khi tuyên bố ý định của bản thân. “Nói cho cô biết là từ trước tới giờ tôi chưa hề nghiêm túc hẳn hoi đâu. Tôi muốn ưu tiên cảm xúc của Nanato và hoãn lại chuyện này, nhưng nếu cô muốn dốc toàn lực, vậy thì tôi sẽ làm mọi thứ để có được Nanato.”
“Nanato không phải là đồ vật. Dừng việc coi cậu ấy như thứ thuộc về mình đi.”
“Lên kế hoạch để khiến tôi trở thành người xấu hử? Tôi không ngại việc tiết lộ cho Nanato biết cô gian xảo như nào đâu.”
“Trả lại nguyên câu đó cho cậu. Cậu đang coi tớ là kẻ xấu mới đúng. Và nếu cậu muốn thì tớ sẽ tâm sự với Nanato-kun về cậu đấy.”
“Grrr…”
Cứ gây sự với cô ấy như này cũng chẳng đi đến đâu cả. Tôi chuyển đến Tokyo là để hàn gắn lại mối quan hệ với Nanato cơ.
“Hai cậu có muốn gì không?”
Do tôi với Chiba-san đang tranh cãi với nhau trong lúc nhìn vào những món đồ ở đây nên Nanato-kun chắc hẳn đã tưởng rằng chúng tôi thích gì đó.
“Nanato! Đây là thứ đáng yêu nhất đúng chứ?” Chiba-san cầm lấy chiếc móc khóa hình người tuyết và đưa cho Nanato-kun xem.
Cả tông giọng và biểu cảm của cô ấy đã quay ngoắt 180 độ so với lúc trước, do lúc này cổ đang nói bằng giọng vô cùng ngọt ngào với cậu ấy. Cô ấy có thể làm điều đó hoàn hảo đến mức không hề tỏ ra lúng túng. Không chừng cô ấy đang chơi đùa với tất cả cánh đàn ông ở khắp nơi…
“Tớ không ngại mua nó tặng cậu đâu. Đây cũng là một cách để đáp lễ lại chỗ bánh kẹo cậu cho tớ vào bữa trưa.”
Urgh, trông Nanato-kun khá là vui… Nhưng còn lâu tôi mới để chuyện này xảy ra. Nanato-kun là một người tốt bụng và trong sáng, nên cậu ấy sẽ không nhận ra được Chiba-san đang lên âm mưu cho chuyện gì đó được.
“Thật á?! Yaaay! Vì là quà cậu tặng nên thứ này càng trở nên tuyệt vời hơn đó!”
“T-Thật ư?”
“Ừm! Vì đó là từ cậu mà!” Chiba-san nói trong khi nhìn tôi với nụ cười đầy vẻ tự mãn.
Có lẽ cô ấy đang sử dụng Nanato-kun như túi tiền di động để dụ cậu ấy mua đồ… Trước đây tôi có xem tin tức trên TV về việc một người phụ nữ đã moi tiền từ đám đàn ông để sắm mọi thứ cho bản thân. Trong khi đó, mấy người đàn ông kia lại hoàn toàn nghe theo và không hề chối từ cô ta. Tôi không thể để cậu ấy đi theo vết xe đổ đó được. Nhưng ngay lúc này tôi lại muốn nhận được quà từ cậu ấy hơn. Có lẽ tôi nên đề nghị món rẻ nhất vậy…
“Nanato-kun, tớ cũng…”
“Đi thanh toán thôi nào!”
Tôi đã lấy hết can đảm nhưng chưa kịp hỏi thì Chiba-san đã đẩy cậu ấy về phía quầy thanh toán. Cô ấy đang tuyệt vọng đến mức phải làm vậy để chắc rằng tôi với Nanato-kun không thể dành thời gian ở bên nhau ư? Có lẽ cô ấy muốn giữ cậu ấy ở bên mình mọi lúc. Có khi bữa nay cổ đồng ý cho tôi nhập bọn cũng chỉ để thể hiện rằng hai người họ thân thiết đến nhường nào, với hy vọng có thể đập tan nát trái tim tôi trong lúc đó. Nhưng, Chiba-san à… Nếu là về Nanato-kun thì dù có gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng không bỏ cuộc đâu.
Chúng tôi ra khỏi cửa hàng Risney và đi đến trung tâm trò chơi.
“Nhóm mình cũng khá đông đấy nên hay là thử trò này đi.”
Nanato-kun tiến lại gần phía máy hockey và gợi ý cho cả bọn.
“Thi thoảng cũng nên chơi trò này chút ha?”
“Cậu biết tớ không còn là trẻ con nữa mà?”
Dường như Hirose-kun khá hứng thú với ý tưởng của Nanato-kun, còn Chiba-san lại tỏ ra chán chường. Thật lòng thì tôi không giỏi ở khoản thể thao hay chơi game, nên cũng không có khả năng chơi những trò bao gồm cả hai lĩnh vực này.
“Reina nè, đôi khi cậu cũng cần giải thoát đứa trẻ bên trong chứ.”
“Hm… Ừm thì thi thoảng.”
Chiba-san ngay lập tức thay đổi ý định khi thấy vẻ mặt bối rối của tôi. Có phải cô ấy nhận ra tôi kém trong khoản này và quyết định lợi dụng điều đó để chiếm lợi thế không? Có phải cô ấy hy vọng rằng Nanato-kun sẽ cười nhạo trước cảnh thảm hại của tôi không?
“Nhưng Nanato nè, trò này chỉ dành cho bốn người thôi. Bọn mình có năm người lận.” Hirose-kun lên tiếng.
“Ồ ừm nhỉ, bọn mình đang thừa một rồi.” Nanato-kun nhìn về phía các cô gái.
Tôi nên xin ngồi ở ngoài xem để mọi việc sẽ không diễn ra theo ý đồ của Chiba-san vậy.
“Yuzu sẽ làm trọng tài, vậy nên mọi người cứ trông cậy vào cô ấy nhé.”
“Trò này không cần trọng tài đâu.”
“Việc ngồi xem vẫn thú vị hơn là chơi, nên ổn mà.” Yuzuyu-chan đã đánh cắp ý tưởng của tôi. “Cậu muốn chơi cùng với Nanato-kun phải chứ? Yuzu sẽ giúp cậu.” Cô ấy giơ ngón cái ra với khuôn mặt đầy tự mãn.
Tôi thấy vui vì nhận được sự trợ giúp của cổ, nhưng đây lại là khoảng thời gian tệ hại nhất vì tôi chẳng thể nói không được!
“Vậy bọn mình chia đội như nào đây?”
“Tớ muốn đánh bại Nanato, nên tớ sẽ chung đội với Hirose.”
“Chiến thôi nào, Reina.”
Bất ngờ thay, Chiba-san lại chơi chung với Hirose-kun. Không phải cô ấy thích ở cùng với Nanato-kun hơn ư? Cô ấy đang lên âm mưu gì vậy? Có phải cổ đang muốn tôi thất bại trước mặt Nanato-kun để cậu ấy thất vọng tràn trề với tôi ư? Tôi biết Nanato-kun ghét thua cuộc, vậy nên cậu ấy sẽ tiếp tục chơi đến khi thắng mới chịu dừng. Cô ấy nói muốn đánh bại Nanato-kun, nhưng tôi nghĩ cổ chỉ muốn làm nhục tôi mà thôi.
“…Tôi đang trở nên tốt bụng đấy. Ừm thì tôi đoán cô cũng sẽ gặp khá nhiều khó khăn ha.” Chiba-san thì thầm với tôi.
Điều đó nghĩa là gì? Có lẽ… tôi đã hiểu nhầm gì đó rồi ư?
“Không phải… cậu muốn khiến tớ trở nên thảm hại trước mặt cậu ấy ư?”
“Hở? Ý tôi là, không chắc lắm đâu, nhưng…Nanato luôn luôn trở nên nghiêm túc khi chơi những trò này đấy, nên chắc chắn cậu ấy sẽ nổi giận nếu cô không cố gắng.”
Vậy ra cô ấy cũng biết Nanato-kun ghét thua cuộc. Cổ đang đặt áp lực lên tôi bằng cách nói rằng tôi không thể dễ dàng giải quyết trò này.
“Tất nhiên tớ sẽ chơi nghiêm túc rồi. Từ lâu tớ đã biết việc cậu ấy ghét phải thua, nên tớ chắc chắn sẽ nhắm đến chiến thắng.”
“Thật sao? Là cô nói đấy nhá.”
Bất kể Chiba-san có lên kế hoạch gì đi nữa thì tôi chỉ cần chắc rằng mình sẽ không khiến Nanato-kun phải thất vọng. Điều này có nghĩa là…tôi lo lắng không chắc mình có thể làm tốt trong tình huống này hay không nữa.
*Reina*
Cuối cùng chúng tôi quyết định chơi khúc côn cầu cùng nhau. Tôi không thực sự thích ý tưởng này lắm, nhưng do Shiroki đã nhìn về phía này với vẻ mặt kỳ quặc nên có lẽ cô ta đang định làm gì đó. Dường như cô ta cũng muốn được Nanato tặng quà lúc ở trong cửa hàng Risney. Nhưng tôi đã ngăn cản cô ta bằng việc kéo Nanato về phía quầy thu ngân. Khi nhìn thấy biểu cảm buồn bã của cổ, tôi bắt đầu cảm thấy hơi có lỗi.
Không muốn phải thừa nhận nhưng tôi nghĩ việc làm tổn thương người mà Nanato quan tâm tới là không đúng chút nào. Chưa kể đến việc bản thân tôi còn đang đứng trên bờ vực bị cậu ấy ghét nữa. Đó là lý do tại sao tôi đã bù đắp lại thái độ ban nãy của mình bằng việc để Shiroki chung đội với Nanato. Nếu có thể thì tôi cũng muốn được ở cùng đội với cậu ấy, nhưng tôi đành từ bỏ để giành lấy chiến thắng vào khi khác vậy. Có lẽ tôi đã trở nên mềm lòng hơn… Cô ấy là đối thủ trong tình trường thế mà tôi lại đang giúp đỡ cổ.
Hơn nữa, nếu chúng tôi cứ tiếp tục đấu tranh như này thì có lẽ chỉ khiến cả nhóm tan vỡ mà thôi. Và cô ta cũng hiểu điều đó. Cổ đáp lại cảm xúc của tôi bằng cách nói rằng bản thân sẽ cố gắng hết sức cho trận đấu này, vậy nên tôi mong ít nhất thì trận này sẽ có đôi phần thú vị.
“Oh, bắt đầu rồi nè.”
Nanato đánh quả cầu trên sân về phía chúng tôi.
“Tớ không nương tay đâu.” Tôi đánh trả quả cầu bằng một cú chéo tay thật mạnh về phía Shiroki.
“Haya!”
Shiroki cố để đánh trả, nhưng lại đánh hụt vào khoảng không, dẫn đến việc mất thăng bằng và nghiêng về phía Nanato.
“Whao!” Nanato buộc phải đỡ cô ta, dẫn đến việc cơ thể họ chạm vào nhau, khiến cho cả hai đỏ bừng mặt.
“Xin lỗi?”
Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Cô ta đã nói là sẽ chơi nghiêm túc, và rồi cô ta lại dùng cách này để thả thính Nanato?! Tôi thậm chí còn không có gan để làm vậy nữa…
“Xin lỗi Nanato-kun.”
“Không sao đâu. Thay vì để bắt kịp quả cầu thì cậu chỉ cần quan sát kĩ nó rồi canh thật chắc để đánh trúng thôi.”
“Ừm, tớ hiểu rồi.”
Nanato nhặt lại quả cầu được ghi điểm cho chúng tôi và tiếp tục trận đấu. Cậu ấy đánh nó về phía Hirose, rồi cậu ta đánh trả lại nhẹ nhàng về giữa chỗ Nanato và Shiroki.
“Để tớ đánh cho.”
“Waaaah!”
Nanato cố để lấy thế chủ động và đánh trả lại, nhưng Shiroki lại vung tay ra giữa và va vào Nanato. Cánh tay của cậu ấy đã dính vào ngực cô ta và khiến cậu hoang mang. Khoan nào! Thật đấy à? Kiểu, thật của thật đấy à?! Ngay và luôn đấy à? Không đời nào điều này lại diễn ra bình thường đến như vậy…
“Lỗi tớ, Tsubasa.”
“Ô-Ổn mà…”
Nanato xin lỗi với khuôn mặt đỏ bừng, trong khi Shiroki thì đang tỏ ra bối rối với hai tay che ngực. Cậu ấy chắc chắn đã nhận thức về cô ta, nên hành động đó của cổ rõ ràng đã có hiệu quả.
“Xin lỗi vì đã kéo chân cậu xuống, Nanato-kun.”
“Nãy chỉ là việc nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu nên không sao đâu. Nếu quả cầu lại được đánh ra giữa hai đứa thì cứ để tớ lo cho.”
Shiroki biết rằng Nanato ghét thua cuộc. Và rồi cô ta lại còn dính lấy cậu ấy như vậy? Cô ta… sẵn sàng sử dụng bất kỳ thủ đoạn cần thiết nào để khiến cậu ấy ý thức hơn về cổ ư? Cô ta là loại phụ nữ chết tiệt gì thế này. Tôi thật ngu dốt khi lại cho cô ta cơ hội để được chơi cùng với Nanato. Cô ta đang chọc tức tôi… Gaaaah! Cô ta đã nói là sẽ nghiêm túc cơ đấy! Rốt cuộc toàn mấy lời bịp bợm mà!
“Ê, cái biểu cảm đáng sợ đó đang hủy hoại khuôn mặt dễ thương của cậu đấy.”
“Im đi. Sao mà tớ không nổi giận trước cảnh đó được.”
Việc Hirose thì thầm nói càng khiến tôi khó chịu hơn, vậy nên tôi đã lườm ngược lại cậu ấy.
“Tớ đã mường tượng ra việc cô ấy không phải là một vận động viên giỏi, nhưng thế này thì hơi tệ quá rồi.”
“Chắc chắn là cố ý. Cô ta đang tận dụng thời cơ để được gần sát hơn với Nanato.”
“Cậu nghĩ thế à? Tớ thì không nghĩ hậu đậu như này lại là cố tình được…”
“Đây là lý do tại sao tất cả đám con trai các cậu đều bị lừa dễ dàng thế đấy.” Tôi thở dài trong bất lực với Hirose ngay khi trận đấu được bắt đầu lại.
Nanata đánh quả cầu về phía tôi và tôi liền đáp trả lại, sau đó Nanato lại đánh về phía Hirose.
“Nhật xuất!” Hirose hét lên gì đó như tên kỹ năng và đánh trả lại.
Tôi đã mong đợi một phát bùng nổ nào đấy, ai dè cậu ta chỉ đánh nó như bình thường. Vậy thì việc hét lên như vậy có ích gì chứ?! Tuy nhiên, do quả cầu lại bay về phía bàn của Shiroki nên tôi buộc phải căng mắt ra để theo dõi xem liệu cô ta có vô tình ngã hay gì đó nữa không. Bất ngờ thay, cổ đã thành công đánh trả lại quả cầu một cách hoàn hảo, và ghi điểm.
“Tớ làm được rồi!”
“Ồ, tuyệt đấy!”
Ê, ê, ê! Rõ ràng cô ta có thể làm được nếu thực sự cố gắng mà!
“Tớ biết cậu làm được mà!”
Ah, bọn mình có cùng suy nghĩ kia. Hạnh phúc quá đi.
“Wooo! Đập tay nào!”
“Y-Yeah, đập tay!”
Nanato giơ tay lên và Shiroki vui vẻ đón nhận nó. Gaaaah, Nanato! Sao cậu lại thân thiết với đứa con khác ngoài tớ chứ?! Tôi nhặt lại quá cầu và bắt đầu lại trận đấu, và nhắm vào Shiroki cùng cái lườm nguýt, trong khi cô ta lại mỉm cười lại với tôi. Sao… Sao trông cô lại tự tin đến vậy?! Về mặt điểm số thì bọn tôi vẫn đang thắng đấy! Hay là, cái gì cơ? Thay vào đó thì cô ta đang cố ghi điểm trong quá trình chiếm lấy con tim của Nanato ư?! Tôi hiểu rồi… Ngay từ đầu cô ta đã giả vờ vụng về chỉ để thể hiện nó vào những thời khắc quan trọng. Trông cổ hệt như một chiến lược gia thực thụ, chắc hẳn cô ta đã lập nên chiến thuật này từ cuốn sách hướng dẫn hẹn hò nào đó rồi.
“Raaaah!”
Tôi khởi đầu trận đấu với phát đánh cực mạnh, nhưng do không thể kiểm soát được hướng tốt nên quả cầu đã về phía Nanato. Cậu ấy dễ dàng đánh trả lại về phía Hirose, nhưng cậu ấy lại không thể phản ứng kịp nên quả cầu đã bay thẳng vào cầu môn chúng tôi.
“Nếu cậu không muốn tiếp tục thì có thể về được rồi đó.”
“Cậu là cố vấn thể thao nghiêm khắc đấy à? Và nếu như tớ thực sự về thì cậu sẽ càng khó chịu với tớ thêm bội phần đấy!”
Không được, tệ thật rồi… Tôi đang giận cá chém thớt lên Hirose. Kẻ địch của tôi là Shiroki cơ mà. Tôi phải thư giãn và tập trung vào ván đấu tới mới được…
*Nanato*
“Chết tiệtttt!”
Trận đấu đã kết thúc và chúng tôi đã nhận thất bại 6-3 trước Reina và Itsuki. Và sau cùng thì tôi thực sự ghét thua cuộc.
“Xin lỗi, Nanato-kun, tớ đã kìm chân cậu suốt cả trận đấu rồi.”
“Cậu đã làm tốt rồi, Tsubasa. Itsuki liên tục nhắm đến tớ và tớ đã không thể đáp trả lại, nên lỗi tớ mới đúng.”
Sự thật là tôi liên tục đụng phải Tsubasa, và điều này khiến cho tôi không thể tập trung nổi. Lúc còn bé thì chúng tôi không hề cảm thấy gì khi tiếp xúc thân thể với nhau cả, nhưng giờ nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều so với khi đó, nên những thứ cảm xúc đó đã phức tạp hóa mọi thứ.
“Kiểu gì thì Hirose cũng rất xuất chúng khi chơi mấy thứ liên quan đến thể thao ha.”
“Vì kinh hãi cái cảm giác bị la mắng nên đành phải chơi ở mức độ nghiêm túc như hồi còn trong tuyển quốc gia ấy mà.”
Itsuki vừa liếc nhìn Reina vừa đáp lại lời nhận xét của cổ, nhưng cậu ấy nói không sai. Tôi chưa từng thắng cậu ấy một lần nào kể từ sơ trung.
“Ừm thì bọn mình cũng đã thắng rồi.” Itsuki giơ tay lên nhằm đập tay với Reina.
“Yaaay.” Reina liền đáp lại và đập tay cùng.
Mặc dù đó chỉ là một cú đập tay bình thường nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy hơi bồn chồn. Có lẽ… Reina cũng đã cảm thấy như này khi Tsubasa và tôi đập tay nhau… Dù sao thì, sao khi kết thúc trận đấu, cả bọn cùng đi đến cửa hàng đồ ăn nhanh và trò chuyện thêm gần tiếng đồng hồ nữa. Chúng tôi thảo luận về những thứ như việc Tsubasa đã tham gia vào câu lạc bộ nhạc nhẹ hồi sơ trung, hay bất ngờ hơn khi Shibuya cũng từng ở trong câu lạc bộ bóng rổ thời sơ trung giống như Itsuki và tôi. Việc này khiến tôi nhận ra cả bọn thực sự chưa biết nhiều về nhau–
Sau cùng thì cả bọn cũng đã có quãng thời gian chơi đùa vui vẻ cùng nhau và rời khỏi trung tâm mua sắm.
“Okay, nay giải tán ở đây thôi nhỉ,” Itsuki lên tiếng.
Sau tất cả niềm vui trong ngày hôm nay thì việc giải tán lúc này thực sự khiến tôi thấy đau lòng.
“Hôm nay… nghĩa là vẫn còn có lần sau nữa ư?” Shibayu vui vẻ hỏi.
“Tất nhiên rồi. Ở cùng với mọi người vui chết đi được ấy.”
“Yay!” Dường như Tsubasa đang rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, Reina là người duy nhất trông không có vẻ gì là hứng thú.
“Tớ mượn Reina một lúc nhé.”
“Hử?”
Reina ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười hạnh phúc.
“Hiểu rồi! Tớ sẽ đi đường này. Có ai đi cùng không nhỉ?”
“Yuzu cũng đi đường đó luôn!”
Vì Itsuki và Shibayu ở cùng hướng với nhau nên họ đã cùng đi con đường vui vẻ đó. Và do tôi có việc riêng với Reina nên Tsubasa đã chào tạm biệt và rời đi.
“Tạm biệt nha!”
Chỉ còn mỗi Reina và tôi rời đi sau khi nói lời chào với Shibayu.
“Nanato, có chuyện gì à?”
“Xin lỗi, cũng chả phải chuyện quan trọng gì. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Ổn chứ?”
“…Tất nhiên là được rồi.” Reina đồng ý với nụ cười rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười đó của cô khiến trái tim tôi trật nhịp.
“Vậy thì đến chỗ công viên mọi khi nhé.”
“Đã rõ!”
Hai người chúng tôi bắt đầu bước đi. Do nguyên ngày hôm nay cả lũ toàn đi với nhau thành nhóm, nên việc giờ chỉ còn mỗi hai người chúng tôi tạo ra cảm giác có gì đó đặc biệt hơn.
“Tớ muốn xin lỗi vì đã đột ngột cho Tsubasa và Shibayu vào nhóm bọn mình.”
“Ừm… ổn mà. Tớ chỉ mới nhập hội cùng Itsuki và cậu gần đây nên tớ biết mọi thứ sẽ thay đổi khi cả bọn bước lên cao trung mà.”
Dù nói vậy nhưng ánh mắt cô ấy vẫn hiện rõ nét lo lắng.
“Cậu nghĩ bản thân sẽ chơi được với họ chứ?”
“Thật lòng thì tớ cũng không biết nữa. Sau cùng thì bọn tớ hiếm khi mới gặp mà.”
“Hợp lý. Ừm thì, cứ nói cho tớ biết nếu có gì khiến cậu phiền lòng nhé. Và Hirose cũng luôn sẵn sàng đó.”
“Ừm, tớ sẽ làm vậy.”
Chúng tôi đã tới công viên và liền ngồi xuống băng ghế đang tắm mình trong ánh mặt trời.
“Nhưng đừng quá lo. Kể cả khi môi trường có thay đổi thì tớ sẽ luôn ổn nếu như cậu vẫn như cũ thôi, Nanato.” Reina ngồi xuống cùng tôi với khuôn mặt hơi thoáng đỏ.
“Cậu tốt thật đấy, Reina.”
“Chỉ với mình cậu thôi. Tớ thực sự biết ơn sự giúp đỡ của cậu với bài kiểm tra đầu vào ấy.”
Một khoảng lặng khó xử bỗng xuất hiện giữa hai đứa, nên tôi đành đổi chủ đề.
“Khi cậu cùng đội với Itsuki trong trận khúc côn cầu ban nãy và cậu ấy đã thể hiện…pha đập tay đó.”
“Hửm?”
“Tớ không biết nữa. Tớ chỉ…”
Nhưng khi bắt đầu nói rồi tôi mới thấy hối hận vì đã làm vậy. Ừm thì chuyện này khá lá xấu hổ.
“Gì vậy? Cậu… đã ghen à?”
Bọn tôi thậm chí còn không hẹn hò nhưng tôi lại nói ra những điều như vậy. Tôi biết là cậu ấy sẽ bám víu vào chuyện này, nhưng dường như lại trông hạnh phúc đến kỳ lạ.
“K-Không phải. Chỉ là, việc những hành động đó khiến cậu thích Itsuki là bình thường, đúng không? Trông cậu ấy ưa nhìn, hoạt bát, và thông minh nữa… Vậy nên tớ có hơi tò mò.”
“…Ừm, tớ không bình thường như vậy, nên đừng lo nhé.”
Cũng đúng. Cổ luôn luôn nổi bật ở trường như là một cô nàng gyaru dễ thương, và cũng có rất nhiều lần tôi còn không hiểu cô ấy nghĩ hay làm gì nữa. Nói cách khác, đôi lúc cô có hơi kỳ lạ.
“Hơn nữa, có thể cậu không nổi bật như cậu ấy, nhưng tớ biết nhiều điểm tốt của cậu lắm đó, Nanato.”
Nhờ vào câu nói ấy mà những lo lắng và hoang mang trong tôi đã được xua đi bớt, như thể bản thân vừa được chữa lành vậy.
“Như là?”
“Không kể cho cậu đâu. Đó là bí mật của tớ.” Cô ấy giơ 2 ngón trỏ tạo thành hình chữ X ngay trước miệng.
Khá lá xấu hổ khi nhìn vào cô ấy như vậy.
“Và… Cậu là người duy nhất mà tớ gọi bằng tên đúng chứ?” Reina đứng dậy và quay lưng về phía tôi.
“Đúng thế?”
“Đó là vì… cậu rất đặc biệt.”
Nghe được câu nói đầy mê say vừa rồi của Reina làm lồng ngực tôi nhảy cẫng lên trong vui mừng. Và đúng vậy, cổ vẫn gọi Itsuki là “Hirose”. Do cô ấy đang quay lưng về phía này nên tôi không tài nào biết được biểu cảm lúc này của cô. Tôi muốn cô ấy quay lại nhìn mình, nên tôi đã đứng dậy và nắm lấy tay cổ.
“Reina.”
“Eeek?!”
Cổ hét lên một tiếng nên tôi đành rụt tay lại.
“S-Sao vậy?”
“Ah, lỗi tớ…”
Tôi biết chuyện này là do tôi làm cô ấy bị bất ngờ, nhưng một phần nào đó trong tôi lại cảm thấy như bản thân vừa bị khước từ ngay lúc đó.
“Không, tớ cũng xin lỗi. Chỉ là tớ có chút xấu hổ…”
Cô ấy có thể đập tay với Itsuki mà không có vấn đề gì, vậy nên điều này khiến tôi cảm thấy có chút phức tạp. Nhưng, tôi nhớ cổ đã từng nói gì đó về việc tôi đặc biệt. Có lẽ cô ấy cảm thấy xấu hổ với tôi là do cô xem tôi như một người đặc biệt ư?
“Vậy lý do khiến cậu dễ dàng đỏ mặt khi ở cạnh tớ là do tớ thậm chí còn đặc biệt hơn là một người bạn ư…”
“K-Không! Không phải cậu!”
A, tôi nghĩ mình đã hiểu nhầm rồi. Xấu hổ ghê…
“T-Tớ cũng nghĩ vậy…”
“Lý do khiến tớ xấu hổ… là… ừm…” Reina gặp rắc rối trong việc đưa ra câu trả lời.
Có lẽ cô ấy thực sự không thể kể tôi nghe lý do được à…? Sau đó, bầu không khí giữa chúng tôi vẫn cứ khó xử như vậy, nên hai đứa quyết định bỏ qua nó và đi về.
*Tsubasa*
“Phù…”
Sau khi về đến nhà, tôi liền ngồi phịch xuống sofa ở phòng khách. Tôi cảm thấy có chút mệt hơn mọi khi, nhưng được đi chơi cùng mọi người như này vui thật đấy. Đôi lúc xảy ra cãi cọ với Chiba-san, nhưng tôi thực sự không hề cảm thấy ghét việc đó hay gì. Nếu là vì người tôi yêu Nanato-kun thì tôi có thể chống lại cả vũ trụ. Nhưng kể từ lúc tôi trở nên lóng ngóng xuyên suốt cả trận khúc côn cầu, thì mọi chuyện đã đi đúng như kế hoạch của cô ấy mất rồi. Ừm thì, tôi vẫn cảm thấy vui khi được sát cánh cùng cậu ấy. Hai đứa đã đập tay nhau sau khi ghi được một điểm, và cũng bởi vì sự vụng về của bản thân đã khiến cậu ấy ôm tôi một lần.
Nhìn chung thì tôi vẫn cảm thấy thỏa mãn. Có thể Chiba-san đã nghĩ rằng cổ thắng trong hôm nay, nhưng đây lại là một ký ức quan trọng với tôi. Điều duy nhất khiến tôi buồn phiền là việc Nanato-kun và Chiba-san đã đi đâu đó cùng nhau sau khi cả nhóm giải tán. Tuy không rõ họ nói về chuyện gì nhưng tôi chỉ có thể giả tưởng đến điều tồi tệ nhất. Ngay lúc này, có lẽ Chiba-san đang cố quyến rũ Nanato-kun, tấn công cậu ấy bằng nụ hôn và ti tỉ những thứ khác. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đủ để lồng ngực tôi quằn quại. Dù vậy, không như Chiba-san, vẫn còn một khoảng cách lớn cần thu hẹp lại giữa tôi và Nanato-kun. Chiba-san đang chiếm thế thượng phong nên tôi đành phải từ từ lại.
Cuối cùng thì việc tôi cần làm là ghi đè lên những chuyện đã xảy ra giữa Nanato-kun và Chiba-san… Chờ đã, không được! Tôi đang nghĩ gì vậy chứ?! Tôi đúng là một con ngốc mà! Trong khi đang ôm đầu và rên rỉ, tôi nhận thấy điện thoại mình đang rung lên. Nhìn vào màn hình thì tôi thấy tên của Yuzuyu-chan hiện lên.
“Xin chào? Có chuyện gì thế, Yuzuyu-chan?”
‘Tớ gọi để nghe cảm nghĩ của cậu về cả nhóm thôi.”
Dường như cậu ấy thấy tò mò không biết tôi cảm thấy như nào sau hôm nay.
“…Ừm, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé. Nhờ cậu mà tớ mới có thể dành nhiều thời gian như vậy với mọi người, và tớ đã rất vui luôn đó.”
‘Không sao, không sao. Yuzu cũng được đi cùng nữa, nên một mũi tên trúng hai đích.”
“Đúng vậy… Tớ mừng là mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.”
‘Tuy vậy nhưng sao nghe giọng câu có chút không vui ta.” Yuzuyu-chan nói về trạng thái tinh thần của tôi.
Đôi khi cậu ấy nhạy bén đến mức khiến tôi mất cảnh giác.
“Cũng có vui thật… Nhưng cùng lúc đó thì cũng sốc nữa.”
‘Sao vậy?’
“Ở cửa hàng Risney, khi Chiba-san đội cái nón tai mèo, cậu ấy đã khen cổ dễ thương… Nhưng với tớ thì cậu ấy chỉ nói là hợp thôi.”
‘Ừm, hẳn là đau lăm ha… Chắc chắn lúc đó Amamicchi đã thành thật, nhưng cuối cùng thì vẫn khiến cậu tổn thương.’
“Tương tự lúc Chiba-san muốn cậu ấy mua tặng chiếc móc chìa khóa nữa. Dường như cậu ấy cảm thấy rất hạnh phúc khi được cô ấy yêu cầu, nên tớ đã nghĩ rằng họ hẳn rất là thân thiết với nhau, và điều đó làm tớ ghen tị…”
Bởi vì tôi cũng đã trở thành một thành viên trong nhóm, nên tôi có thể thấy rõ mối quan hệ giữa hai người họ. Rõ ràng là Chiba-san không hề có ý định nhường Nanato-kun. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi chỉ có thể làm gì đó để giành lại cậu ấy. Tôi muốn hàn gắn lại từ đầu mối quan hệ của hai đứa tôi.
“Nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Nanato-kun và Chiba-san khiến tớ trực tiếp cảm thấy sự khác biệt. Như thể không có khoảng trống nào để chen vào vậy… Chiba-san quá mạnh.”
‘Ừm, Chiba-san trông cũng ngầu nữa, mỗi khi cô ấy làm gì đó cũng đều khiến đám con trai chùn bước.”
Yuzuyu-chan nhận xét về tính cách của Chiba-san.
“Rõ ràng cậu ấy đang coi Chiba-san như một người phụ nữ, còn tớ thì chỉ là đứa em gái… Ugh.”
Chiba-san rất thân với Nanato-kun. Và dường như cậu ấy cũng thấy hạnh phúc với điều này. Mặc dù cả hai người họ không ai thừa nhận cả.
‘Trông hai người họ không giống như đang hẹn hò đâu, nên cậu không cần phải dồn ép bản thân quá mức như thế.”
“Nhưng Chiba-san dễ thương hơn tớ.”
‘Thì sao chứ? Cứ thế mà bỏ cuộc à? Cậu thấy ổn với việc mất đi cậu ấy lần nữa ư?’
“…Tớ không muốn từ bỏ. Tớ không muốn lại phải xa cách với cậu ấy thêm lần nữa đâu.”
‘Vậy thì tất cả những gì cậu cần làm là tiến lên. Chắc chắn tình thế không nghiêng về phía cậu, nhưng nếu bỏ cuộc giữa chừng thì cậu sẽ hối hận đấy.”
Yuzuyu-chan nói đúng. Nếu như tôi định bỏ cuộc chỉ vì Chiba-san, thì tôi sẽ mãi hối hận mất. Sau cùng thì tôi đã đến tận Tokyo chỉ để được ở gần với Nanato-kun kia mà.
“Làm thế nào để Nanato-kun có thể coi tớ như một người phụ nữ giờ?”
‘Thật lòng thì… trông cậu khá đơn sơ nhỉ?”
“Ouch?! Ý tớ là, biết là vậy, nhưng tớ vẫn muốn!”
“Nếu đã biết vậy thì sao cậu không làm gì đó đi?”
“Ý tớ là… Tớ chưa từng thích ai ngoài Nanato-kun cả. Và khi cậu ấy rời đi, cũng chả có cơ may nào mà cậu ấy bắt gặp được tớ. Nên tớ cũng có lý do gì để ăn mặc đẹp và tỏ ra dễ thương đâu…”
“Hiểu rồi. Nhưng giờ thì Amamicchi đã ở bên cạnh cậu rồi, đúng chứ?”
“Ừm… Nhưng kể cả đã ở đây rồi, tớ vẫn không biết phải làm gì hết á. Tớ chưa bao giờ quá chú ý vào những thứ như thế, và ngay lúc này đây nó khiến tớ hối hận lắm.”
Tôi chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến việc tỏ ra dễ thương hay gì đó tương tự cũng bởi tôi không có lý do để làm vậy. Và kể cả khi tôi muốn Nanato-kun nghĩ bản thân mình dễ thương, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu…
“Vậy thì hãy ra ngoài vào cuối tuần tới thôi. Yuzu sẽ đặt chỗ trước ở tiệm cắt tóc tuyệt đẹp để giúp cậu thay đổi diện mạo nhé.”
“Tớ không hiểu rõ về mấy nơi như vậy ở thành phố lớn đâu…”
“Không sao, Yuzu sẽ lo hết mọi thứ và chọn những thứ phù hợp nhất với cậu.”
“…Cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất biết ơn đó.”
“Đừng lo. Sau cùng thì trông cũng vui nữa.”
Dù cô ấy nói vậy nhưng tôi chắc chắn động lực lớn nhất vẫn là mong muốn được giúp đỡ mọi người của cổ.
“Và cậu cũng nên bỏ kính đi. Hãy đeo kính áp tròng sặc sỡ để khiến mắt cậu trông to hơn. Rũ bỏ vẻ bề ngoài đơn sơ đó đi nhé.”
“Nhưng trông có kỳ không?”
“Ổn mà, chắc chắn trông cậu sẽ đáng yêu hơn nếu ăn mặc đàng hoàng đó.”
Cô ấy không hề có bằng chứng nào khi nói vậy, nhưng tôi cảm giác rằng mình có thể tin tưởng Yuzuyu-chan.
“Nhỡ đâu cậu ấy thấy ghét vì tớ đã thay đổi quá nhiều thì sao?”
“Không được tiêu cực nữa! Nếu cậu bắt đầu trông dễ thương hơn, thì mức độ cảm mến của Amamicchi dành cho cậu sẽ tăng lên đó.”
“N-Nếu điều đó có thể xảy ra, vậy thì…”
Tôi không thể ngưng cười khi nghĩ đến phản ứng của Nanato-kun.
“Thẩm mỹ viện ngày nay đều không còn gì để chê cả. Không lạ khi cậu lại thấy phấn khích như này.”
Chắc hẳn cô ấy nghĩ tôi đang đắm chìm trong mộng tưởng, do tiếng cười yếu ớt của cô ấy vang lên từ bên kia. Tôi khá tò mò về cách cậu ấy sẽ phản ứng một khi tôi trở nên dễ thương hơn trước…
Hy vọng cậu ấy sẽ dần thích mình hơn…
Rising Sun