Tất cả đều bắt đầu khoảng hơn năm năm trước
Nói thật thì tôi cũng không có liên quan gì đến công viên giải trí, nhưng đã có lần tôi đến một chỗ như vậy như một phần của chuyến đi giao lưu. Trong lúc quan sát một gia đình chơi đùa cùng các linh vật, tôi chợt nảy ra một ý tưởng: Chẳng phải sẽ rất buồn cười nếu con vịt đó ghét những đứa trẻ sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thực sự ghét trẻ con nhưng vì đó là một phần công việc nên họ chỉ suốt ngày cười toe toét và chịu đựng? Rồi sau đó, cuối mỗi ca làm, họ lại đến một quán bar hay gì đó…
Ngay khi ý tưởng đó nảy ra trong đầu, tôi bắt đầu có cảm tình với nhân vật chú vịt đó. Ngay cả khi tôi vừa nhìn thấy cậu ta trên tv chỉ trong thoáng chốc, tôi nghĩ: “Ah, chắc cậu ta cũng phải chật vật lắm.”
Đối với một người trưởng thành như tôi–một người thích những trò giải trí thú vị hơn, thì công viên cho gia đình thật sự nhàm chán. Đó là lúc tôi nảy ra nhưng ý tưởng tồi tệ nhất. Nghĩ lại thì, tôi đã từng tưởng tượng rằng: “Nhỡ có khủng bố tấn công trường thì sao?!” để thoát khỏi thực tại. Nhưng đôi khi làm vậy cũng lòi ra những ý tưởng khá hay đấy chứ.
Cái ý tưởng “linh vật ghét trẻ em” đã ở trong đầu tôi rất lâu rồi. Một tên khốn nào đó không hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, làm việc một cách uể oải mỗi ngày, luôn nói xấu khách hàng của mình ở sau lưng… Tôi chưa từng thêm bất cứ linh vật ghét trẻ em nào trong Công viên rực rỡ Amagi, nhưng ý tưởng đó đã trở thành hình ảnh của một công viên giải trí tồi tàn trong nhiều năm qua.
Đã được 18 năm kể từ khi tôi trở thành một nhà văn, và khi đã làm việc trong lĩnh vực này đủ lâu như tôi, bạn sẽ phải suy nghĩ rất nhiều thứ. Có những lúc tôi phàn nàn, có những thứ khiến tôi vui. Tôi hiểu nỗi khổ của những người bán hàng, hiểu nỗi khổ của những người mua hàng, Tôi nghĩ đây là mô hình chung cho tất cả loại hình kinh doanh. Những linh vật mà chúng ta thấy hằng ngày luôn chơi đùa với những đứa trẻ chắc hẳn cũng phải có những khó khăn và phần thưởng cho mình chứ, phải không?
Và chính cảm giác đó đã tạo nên bộ truyện này.
Nghĩ lại thì sự nghiệp của mình cho tới bây giờ, tôi luôn nghĩ rằng tốt nhất là nên viết những câu chuyện về quân sự với nhiều pha hành động điên rồ. Nhưng tôi nhận ra rằng mình vẫn có thể viết những thứ đó khi già hơn, nên có lẽ tôi nên thử làm thế này trước khi còn có thể. Và đó là cách mà mọi thứ bắt đầu. Đã có rất nhiều sai sót và thử nghiệm, nhưng tôi nghĩ mình đã làm được? (Thành thật mà nói, tôi vẫn còn khá sợ.)
Tập đầu tiên này là câu chuyện dài với chiếc đồng hồ tích tắc, nhưng tôi nghĩ tập hai sẽ nói nhiều hơn về những trò tai quái điên rồ mà nhân viên của công viên tồi tàn đó phải chịu đựng ngày qua ngày.
Chúng sẽ bớt nặng nề hơn, giống như một câu chuyện kì quặc về công việc bán thời gian của ai đó.
…Sau khi tôi viết xong, tôi nhận ra rằng thứ này giống nhất với tác phẩm Horai Gakuen mà tôi đã viết khi mới chập chững vào nghề. Nếu định viết những câu chuyện kì lạ thì tốt nhất nên làm với nhân vật nam.
Khi tôi bắt đầu viết câu chuyện của mình, tôi đã phỏng vấn những người có liên quan tới một công viên giải trí hàng đầu nào đó. Tôi đã nghe được rất nhiều câu chuyện không được công khai nên tôi không tiết lộ tên đâu. Nhưng dù sao thì những điều đó đã khiến tôi mở mang tầm mắt rất nhiều nên chân thành cảm ơn.
Đây cũng chỉ là tập đầu tiên nên tôi không có thời gian để phô ra những gì đã học được, nhưng chắc kèo là một ngày nào đó chúng sẽ có tác dụng.
Trong tập này, Moffle và những người khác đã chỉ trích rất nhiều công viên hạng A nào đó, nhưng hãy nhớ rằng đó chỉ là những nhận xét vạ mồm của những người không biết gì về thứ mà nhân viên công viên hạng A phải trải qua. Tôi sẽ minh hoạ thứ đó vào lúc khác.
Tôi cũng đã sử dụng lại thiết kế của nhân vật chính phụ Moffle từ Bonta-kun, linh vật trong loạt phim Full Metal Panic của mình! Nói chung thì tôi không thể nào không tưởng tượng cậu ấy giống với Bonta-kun. Thực sự tôi rất biết ơn Shiki Douji-san vì đã cho tôi sử dụng thiết kế của Bonta-kun trong một cuốn sách hoàn toàn khác.
Và tất nhiên, tôi rất biết ơn Nakajima Yuka-san vì đã minh hoạ lần này. Đó là một công việc rất khó khăn, nhưng tôi rất biết ơn vì cậu vì đã tạo ra những nhân vật hấp dẫn như vậy. Lịch trình cho tập tiếp theo sẽ rất bận rộn, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Cuối cùng, gửi tới Morii-kun từ Fujimi Shobo và quản lí Narukawa-san, cảm ơn cả hai rất nhiều. Tôi xin lỗi vì lúc nào cũng chậm deadline (Đổ mồ hôi). Tôi sẽ cố gắng hết sức vào lần tới.
Chà, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại sớm.
See ya!
Shouji Gatou – Tháng 1, 2013.