Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

13 266

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

88 2726

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

1 4

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

41 5212

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

85 11318

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim! - Chương 7-1: Leviathan vs. Rồng Cổ Đại đêm tôi mời họ ăn thịt rùa.

[Này, tôi đang tự hỏi... cái hầm ngục này còn kéo dài bao lâu nữa vậy?]

"Ý cậu là còn bao nhiêu tầng nữa à?"

[Cả cái đó nữa, nhưng tôi cũng muốn biết chúng ta còn bị kẹt trên tầng này bao lâu nữa.]

Chúng tôi đã ở trong hầm ngục gần hai mươi ngày rồi. Tôi thực sự khao khát được trở lại mặt đất, và dạo gần đây, một vấn đề khác cũng ngày càng trở nên nhức nhối. Vấn đề đó chính là... áp lực vô hình từ các thành viên của Ark kể từ đêm tôi mời họ ăn thịt rùa.

Để rõ ràng thì, không phải tôi không thích họ. Họ đều là những người tốt, nhưng tôi vẫn không thoải mái với việc họ có thể đề nghị biến nhóm tạm thời này thành nhóm cố định. Thẳng thắn mà nói, điều đó đối với tôi chẳng mang lại lợi ích gì, ngoài việc khiến tôi có thêm nhiều thứ phải lo. Chỉ với "bộ tứ tham ăn" hiện tại thôi tôi đã đủ bận rộn rồi, nên tôi hoàn toàn không có ý định gánh thêm trách nhiệm nào nữa. Vì vậy, ngay khi ra khỏi hầm ngục, tôi dự định sẽ đưa cả nhóm quay về Ronkainen ngay lập tức và nói lời tạm biệt không chút do dự.

[Nếu nói về những tầng sâu hơn thì đơn giản thôi: không còn tầng nào nữa] Gon trả lời.

[Phải, có vẻ như đây là tầng cuối cùng] Fel xác nhận.

Với khả năng cảm nhận nhạy bén của họ, tôi không có lý do gì để nghi ngờ cả.

[Ồ, thật á? Xong ngay sau tầng này luôn à? Chán thế! Tầng này hay thế cơ mà!] Dora-chan than vãn.

[Sui muốn nó kéo dài lâu, lâu hơn nữa cơ!] Sui rên rỉ thất vọng.

[Tiếc thật, nhưng vậy là hết rồi nhỉ] tôi nói, nhưng trong lòng thì tràn đầy nhẹ nhõm.

Từ đầu đến giờ chúng tôi vượt qua hầm ngục cũng khá dễ dàng, nhưng nếu nhìn theo góc độ bình thường thì nơi này đúng là một thiết kế tàn bạo hết mức có thể. Đầm lầy ở tầng một đã đủ tệ rồi, nhưng đại dương ở tầng hai thậm chí còn vượt xa hơn thế, và cả hai khu vực đó đều rộng đến mức vô lý. Nếu không có các linh thú, chúng tôi chắc chắn chẳng thể tiến xa đến vậy, mà thật lòng thì, nếu không có một con thuyền, tốt nhất là một con thuyền buồm hẳn hoi, chúng tôi thậm chí còn chẳng thể vượt qua hòn đảo đầu tiên ở tầng hai nữa.

Dù vậy, những gì tôi vừa nghe khiến tôi có linh cảm chẳng lành chút nào.

[Khoan đã, nếu đây là tầng cuối, vậy có nghĩa là chúng ta vẫn còn một chặng đường dài trước khi hoàn thành nó sao?]

[Heh heh heh heh! Đừng lo, hồi kết sẽ sớm đến thôi. Chúng ta không còn xa đích đến đâu.]

[Gra hah hah hah! Đúng vậy! Mà ta phải nói là, ta thực sự rất mong chờ đấy!]

Khoan, cái gì cơ? Cái điệu cười đó là sao vậy? Tôi chắc chắn có cảm giác hai người này đang chuẩn bị cho một trận chiến lớn nào đó! Đừng có làm tôi lo lắng nữa, mau dừng lại đi!

..................

Ba ngày nữa đã trôi qua kể từ khi Fel và Gon nói với tôi rằng đây là tầng cuối cùng của hầm ngục. Hai ngày gần đây, chúng tôi đã liên tục lênh đênh trên biển mà không hề dừng lại. Fel và Gon bảo rằng ngoài hòn đảo cuối cùng ra thì không còn hòn đảo nào khác nữa, nên chúng tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Hòn đảo cuối cùng ấy chính là nơi chúng tôi sẽ chạm trán với con boss của tầng và cũng là boss cuối cùng của cả hầm ngục. Dora-chan, Sui và tôi đều đã hỏi Fel và Gon về con boss đó, nhưng hai người họ chỉ nói: [Cứ chờ xem đi.] Ngay cả trong tình huống bình thường thì câu trả lời đó cũng chẳng mấy an tâm, đằng này, với cái kiểu cười đầy ẩn ý của hai tên đó, tôi lại càng thêm lo lắng. Và nỗi lo đó cứ lớn dần lên từng ngày, không chỉ vì...

[Sui, nhóc ổn chứ? Nhóc bơi suốt cả quãng đường dài mà không nghỉ chút nào đấy! Có chắc là không sao không?] Tôi hỏi.

[Sui ổn mà, Chủ Nhân! Sui vẫn còn tràn đầy năng lượng!] Sui đáp.

[Vậy hả? Nếu thấy mệt thì nhớ bảo mọi người nhé!]

[Okaaay!]

Không có hòn đảo nào để Sui nghỉ ngơi, nên dù muốn hay không, nhóc ấy vẫn phải tiếp tục bơi. Tôi thấy áy náy vì để nhóc gánh vác trọng trách nặng nề như vậy, nên ít nhất tôi cũng có thể bù đắp bằng cách tăng thêm khẩu phần ăn cho Sui mỗi bữa. Tôi lấy lý do rằng nhóc ấy đã làm việc không ngừng nghỉ nên xứng đáng được thưởng thêm một chút. Sui vô cùng hào hứng, cứ nhảy cẫng lên vì vui sướng khi được phần ăn đặc biệt. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi... À, mà tất nhiên là tôi không thể nấu món gì tươi khi đang ngồi trên lưng Sui, nên từ khi bắt đầu chuyến đi, chúng tôi chỉ toàn ăn đồ chế biến sẵn từ Item Box.

[Xin lỗi nhé, Sui,] tôi nói. [Cứ như nhóc mới là người làm hết mọi việc nặng nhọc vậy. Nhưng cố lên, sắp xong rồi!]

[Okaaay!] Sui đáp.

[Về đến nhà, ta sẽ làm tất cả món nhóc thích luôn, được chứ?]

[Thật không?! Tuyệt quáaaa!] Sui phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, làm cơ thể nhóc rung lắc liên tục.

[N-Này, cẩn thận chứ! Nhảy kiểu đó là có người rớt xuống biển đó!]

[Ối! Sui xin lỗi!] Rồi Sui bắt đầu nghêu ngao một bài hát về các món ăn yêu thích của nhóc, nào là karaage, nào là hamburger bít tết. Nhưng cái giọng lệch tông thảm họa của Sui thì...

[Này! Sao Sui lại được đối xử đặc biệt như thế?!] Fel càu nhàu, mặt khó chịu ra mặt.

[Ôi dào, im đi!] Tôi bực mình đáp. [Sui xứng đáng được như vậy vì nhóc ấy đã cõng cả bọn suốt quãng đường mà không nghỉ lấy một giây! Đừng bảo là ông không thấy chuyện đó đáng ghi nhận chút nào đấy nhé?!]

[Không, ta không có-]

[Còn nữa, nhờ Sui mà cả bọn mới đến được tận đây!]

[...Chuyện đó đúng là thật.]

[Thế mà giờ ông lại đi phàn nàn chuyện Sui được đối xử đặc biệt hả?] Tôi thở dài.

Ngay lúc đó, tôi để ý thấy có hai ánh mắt đang dõi theo màn giáo huấn của mình.

[Hú vía! May là mình không lên tiếng than thở.]

[Lựa chọn đúng đấy, Dora. Đôi khi im lặng là vàng. Hãy lấy đây làm bài học nhé. Quan sát Fel và đừng lặp lại sai lầm như Fel trong tương lai.]

[Nghe hợp lý đấy.]

Mà không phải tôi là người đang giảng đạo đấy sao? Nhưng dù sao thì, Dora-chan và Gon, hai người có vẻ cũng chẳng có chút thương cảm nào với đồng đội nhỉ? Mà nói đi cũng phải nói lại, giữ mồm giữ miệng đôi lúc cũng là một chiến thuật khôn ngoan.

Trong khi đó, ở bên kia...

"Các cậu thấy không? Cậu ta hoàn toàn chế ngự được Fenrir luôn kìa."

"Đúng vậy! Cậu ta mà quát 'Im ngay' là Fenrir nghe răm rắp luôn!"

"Trên đời này chắc không có ai khác nói chuyện với một Fenrir kiểu đó đâu."

"Ghê thật..."

Mấy thành viên của Ark thì thầm sau lưng tôi, nhưng tất nhiên, tôi nghe thấy hết. Này, cũng có lúc tôi cần phải nói thẳng chứ! Với lại, tôi đã quen với cái tính của Fel sau ngần ấy thời gian đồng hành với ổng rồi.

Đột nhiên, Sui rung lắc dữ dội.

[Whoa!] Tôi hốt hoảng suýt nữa thì mất thăng bằng.

[Có vẻ biển đang trở nên động hơn,] Fel nhận xét.

[Giờ nhắc mới để ý, thời tiết gần đây thay đổi khá nhiều.] Tôi nhìn lên trời. Khi nào mà bầu trời hè xanh biếc đã trở nên âm u thế này? Suốt cả chuyến đi, mặt biển hầu như luôn yên bình, nhưng giờ những cơn sóng đã bắt đầu nổi lên, thỉnh thoảng còn đủ lớn để làm cả bọn chao đảo trên lưng Sui.

[Này, chẳng có con quái nào quanh đây à? Cả ngày nay không thấy lấy một con luôn!] Dora-chan kêu lên.

[Giờ nghĩ lại thì... đúng nhỉ.] Tôi cũng nhận ra điều đó. Trước giờ cứ liên tục đụng độ quái vật, mà bây giờ lại chẳng thấy tăm hơi con nào.

[Vì chúng ta đã đến rất gần rồi,] Gon nói.

[Chính xác. Không còn bao xa nữa đâu. Có lẽ chúng ta sẽ đến nơi vào ngày mai.]

['Đến nơi' tức là hòn đảo cuối cùng sao?] Tôi hỏi lại. Fel và Gon đồng loạt gật đầu.

Vậy là con boss cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi.

[Được rồi, vậy nói thật đi, boss là gì?] Tôi lại hỏi lần nữa... và đáp lại tôi chỉ là hai nụ cười đầy ẩn ý.

Gaaaah! Hai người thật đáng ghét! Chỉ cần nói ra thôi mà khó thế à?!

.................

[N-Này! Cơn bão này còn kéo dài bao lâu nữa vậy?!] Tôi hét lên, cố gắng để giọng mình không bị át đi giữa những cơn gió gào rú. Mưa xối xả trút xuống, những con sóng khổng lồ cuộn trào trên mặt biển.

Cả nhóm chúng tôi đã lao thẳng vào một cơn bão dữ dội.

Thời tiết ngày càng xấu đi khi chúng tôi tiến gần đến hòn đảo cuối cùng, cho đến khi nó hoàn toàn biến thành một trận cuồng phong. Fel, Gon và Dora-chan dường như chẳng hề hấn gì mặc dù Dora-chan đang bám chặt lấy Gon còn Sui thì lại đang tận hưởng cảm giác cưỡi sóng, nhưng các thành viên của Ark và tôi thì phải bám lấy lưng Sui bằng tất cả sức lực của mình để không bị hất văng xuống biển.

[Không lâu nữa đâu! Chúng ta gần đến nơi rồi!] Fel hét lên đáp lại.

[Đúng vậy! Sắp đến lúc rồi!] Gon cũng hét theo, giọng đầy phấn khích.

Hai tên này háo hức đến thế sao?!

[Mau đến đi chứ! Chứ nếu cứ thế này, tụi tôi còn chưa kịp gặp boss đã bị bão quật chết rồi!] Nếu ai đó rơi xuống biển giữa cơn bão như thế này, thì coi như xong đời! [Mau làm gì đó đi! Tôi không quan tâm là gì, miễn là chặn được cơn bão này!]

[Loài người đúng là yếu ớt. Sao không tận hưởng cơ hội hiếm có để trải nghiệm một cơn bão thế này?] Fel lắc đầu ngán ngẩm khi nhìn tôi và các thành viên Ark.

[Tận hưởng á?! Ông có bị ngu không thế?! Cơn bão quái quỷ này thì có gì để tận hưởng hả?!] Tôi gào lên. Mà nói thật, trong tình huống này thì ai mà chẳng phát cáu chứ?!

[N-Ngu ư?!] Fel bực tức hừ lạnh. [Ta định dựng lá chắn đấy, nhưng mà giờ thì thôi vậy!]

[Ôi, đừng giận chứ, Fel,] Gon thở dài. [Con người vốn mong manh lắm. Nếu không bảo vệ thì họ sẽ bị cuốn đi mất đặc biệt là bệ hạ ấy.]

[C-Cũng có thể... nhưng gọi ta là đồ ngu thì quá đáng lắm!]

[Thôi nào,] Gon vừa nói vừa vỗ vai Fel. [Điều quan trọng nhất là đảm bảo bệ hạ an toàn, đúng không? Nếu không có bệ hạ, thì ai sẽ chế biến món thịt của nó ngon nhất đây?]

[Khốn kiếp... cũng có lý...]

[Lâu lắm rồi ta mới có cơ hội nếm lại loại thịt này. Chắc ngươi cũng vậy, đúng không?]

[Đúng thế.]

[Và ngươi cũng biết nó ngon đến mức nào, ngay cả khi chưa qua chế biến. Thử tưởng tượng xem, nếu bệ hạ nấu nó lên thì sẽ thế nào chứ? Ngươi không muốn thử sao?]

[Muốn...] Fel thở dài nặng nề. [Được rồi, ta sẽ dựng lá chắn, dù ta không thích chuyện này chút nào. Ngươi giúp ta một tay, Gon.]

[Tất nhiên rồi! Với lá chắn của cả hai chúng ta, không cơn bão nào có thể làm tổn hại đến dù chỉ một sợi tóc của họ.]

Nói là làm, Fel và Gon nhanh chóng tạo ra một lá chắn bao quanh cả nhóm. Sóng biển vẫn tiếp tục vỗ mạnh, nhưng những cơn gió gào thét và mưa trút như thác đã lập tức biến mất. Cuối cùng, các thành viên Ark và tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

[Phù...] Tôi thở ra đầy nhẹ nhõm. [Cuối cùng cũng xong rồi...]

"Tôi đã nghĩ rằng mình không qua khỏi lần này," Gaudino nói.

"Có lúc tôi còn tưởng là mình chết chắc luôn rồi," Gideon rên rỉ.

"Đây là cơn bão tệ nhất tôi từng thấy, không còn nghi ngờ gì nữa," Sigvard nói.

"Tôi thậm chí còn thấy người chồng quá cố đầu tiên của mình đang vẫy tay gọi bên kia thế giới..." Feodora lẩm bẩm.

Nhưng đáng tiếc, giây phút yên bình đó chẳng kéo dài được bao lâu.

[Này này, Chủ Nhân! Có thứ gì đó to khủng khiếp vừa xuất hiện kìa!] Sui reo lên.

[Chà chà! Quả là một con quái vật khổng lồ!] Dora-chan kêu lên.

[Cuối cùng cũng xuất hiện!] Fel hét lớn.

[Vậy là nó đã lộ diện,] Gon nói.

Tôi ngẩng đầu lên để xem mọi người đang nói đến thứ gì... và cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời.

Ngay trước mắt chúng tôi, một con quái vật với thân hình dài và thon đang quấn quanh hòn đảo như thể bảo vệ nơi đó, đôi mắt của nó chăm chú nhìn thẳng về phía chúng tôi.

[Leviathan,] Fel nói.

[Có người gọi chúng là Chúa Tể của đại dương,] Gon bổ sung.

[Dora, Sui, đừng nhúng tay vào. Đây không phải là đối thủ mà hai ngươi có thể đối phó đâu.]

b706424c-8ec2-4a4e-a511-bb5388b452b9.jpg

[Chậc! Ta không thích, nhưng được thôi.]

[Awww, Sui muốn 'pew-pew' con cá bự mà~!]

[Thôi nào, Sui. Ta cũng ghét phải thừa nhận điều này, nhưng ông ấy nói đúng đấy. Hai ta vẫn chưa thể đánh bại thứ đó đâu. Phải biết lúc nào nên từ bỏ chứ.]

[Chán quáaa~!]

K-Không đời nào! Không không không! Sui, tuyệt đối không có chuyện ta để nhóc đánh nhau với thứ đó đâu! Mà nhân tiện, cái quái gì vậy hả?!

Có phải cảm quan về kích thước của tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi không?! Nó quấn quanh cả một hòn đảo, và nhìn qua thì hòn đảo đó cũng chẳng hề nhỏ chút nào!

Và Dora-chan, đừng tưởng tôi sẽ tha cho cậu chỉ vì cậu thừa nhận rằng mình không đánh lại nó nhé! Cậu nói kiểu như chỉ cần có cơ hội chiến thắng là sẽ nhào vào luôn vậy! Nghe điên rồ vãi! Còn Fel và Gon thì càng điên hơn nữa khi thực sự muốn lao vào đánh nhau với nó! Thấy một con quái vật như thế mà lại hào hứng là sao chứ?! Mấy người có còn là sinh vật sống không đấy?!

[Đã đến lúc rồi. Tiến về phía con quái đi, Sui.]

[Okaaay~!]

Câu nói đó kéo tôi trở lại thực tại.

[Hả- Không, dừngggggg lạiiii! Không không không, tuyệt đối không! Tại sao lại đưa chúng ta đến gần thứ đó chứ?! Các ông muốn chết à?!]

[Sao ngươi lại nghĩ vậy? Ngươi vẫn đang được bảo vệ dưới lá chắn của ta và Gon, đúng chứ? Không có khả năng nào để ngươi bỏ mạng ở đây cả.]

[Chắc là nó sẽ chặn được đòn tấn công vật lý, nhưng tinh thần thì lại là chuyện khác! Nếu đưa chúng tôi đến gần thứ đó, chúng tôi sẽ chết vì lên cơn đau tim mất thôi! Chết thật sự đấy!]

Tim tôi đã sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi, còn muốn tôi lại gần hơn nữa hả?! Đây là công thức hoàn hảo để đột quỵ đó biết chưa?!

[Đủ rồi! Bớt nhát gan lại đi! Giá mà ta có thể sửa được cái tật này của ngươi,] Fel càu nhàu.

[Lần này không chỉ có tôi thôi đâu nhé! Cả Ark cũng đang ở trong hoàn cảnh như tôi mà! Đúng không, Gaudino...? Agh!]

Tôi hét lên khi quay lại và thấy cả bốn thành viên Ark đang ngây người, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chết rồi! Họ trông như đã tắt thở luôn rồi!

[Gaudino?! Gideon?! Sigvard?! Feodora?! Nói gì đi chứ!]

Tôi bò đến chỗ họ, gọi tên từng người và lay vai họ, nhưng chẳng ai phản ứng cả. Tôi thậm chí còn hoảng đến mức phải kiểm tra mạch xem họ có thực sự chết không...

[Phù! Vẫn còn sống! Vậy là ổn rồi!] Tôi thở phào. Họ vẫn còn thở, chỉ là mặt tái mét và bất động hoàn toàn thôi. [Họ... bất tỉnh nhưng mắt vẫn mở á?!]

[Hừ. Chỉ mới nhìn thấy một con leviathan mà đã ngất xỉu sao? Đúng là yếu đuối,] Fel bĩu môi, đảo mắt.

[Yếu đuối cái gì chứ?! Không có gì đáng xấu hổ ở đây hết! Tôi ước gì mình cũng ngất theo họ luôn cho rồi!]

[Bệ hạ, Fel, và ta không muốn làm gián đoạn, nhưng có vẻ đối thủ của chúng ta không định chờ người nói chuyện xong đâu,] Gon lên tiếng.

Leviathan đã há to miệng, và một luồng sáng trắng đang dần tích tụ bên trong.

[Aaaaaaugh! Nó có kỹ năng hơi thở luôn hả?!]

[Hmph! Nếu ngươi không cứ kêu ca mãi thì chuyện này đã không xảy ra rồi!]

Đừng có đổ lỗi cho tôi, Fel!

[Có vẻ như ta không còn lựa chọn nào khác ngoài tự mình ra tay. Dùng một con rồng để đấu với một con rồng, như người xưa vẫn nói! Ta sẽ cho nó biết đâu mới là đỉnh cao thực sự của loài rồng!] Gon tuyên bố, rồi dang rộng đôi cánh và bay vút lên từ lưng Sui.

[Cái gì?! Ngươi dám à, Gon!]

[Bệ hạ của ta đang hoảng loạn và bất lực! Ai đó phải ra tay giúp đỡ chứ! Và hơn nữa, đây là cơ hội hiếm có để ta chứng minh giá trị của mình. Dù sao thì ta cũng là người mới trong nhóm mà. Hãy hiểu cho ta và nhường trận này đi, Fel.]

Fel tặc lưỡi.

[Được thôi, nhưng ngươi nợ ta đấy!]

Gon bay vút lên giữa bầu trời giông bão. Sau khi đã cách xa chúng tôi một khoảng đủ an toàn, lão ấy liền trở về hình dạng thật- một con rồng đen khổng lồ với kích thước ngang ngửa leviathan. Đó là cảnh tượng chỉ có thể thấy trong những câu chuyện thần thoại cổ xưa.

[Hmph! Đồ nhãi ranh,] Gon lầm bầm.

Leviathan vẫn đang tích tụ năng lượng cho đòn tấn công của nó, nhưng trước khi kịp phóng ra, Gon đã tung một cú đấm móc mạnh mẽ, khiến hàm của nó sập lại. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng của nó va vào nhau từ tận chỗ này. Leviathan bị hất ngược về sau, đập mạnh xuống mặt biển... tạo ra một cơn sóng thần khổng lồ lao thẳng về phía chúng tôi.

[Uwaaah!] Tôi hét lên, vội vàng cúi xuống và bám chặt lấy Sui.

[Lá chắn vẫn còn hiệu lực. Ngươi sẽ không rơi xuống biển đâu,] Fel nói. Nhưng ông ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi, mắt vẫn dán chặt vào trận chiến giữa Gon và leviathan.

[Hay quá! Lão Gon, cố lên!] Dora-chan reo lên.

[Lão Gon mạnh quáaa~!] Sui cũng hào hứng cổ vũ.

Hai người này cứ như đang xem một trận đấu biểu diễn vậy...

Còn tôi thì sao à? Tôi gần như đã phát điên mất rồi! Trước mắt tôi là một cảnh tượng chẳng khác nào bước ra từ phim kaiju, và tôi hoàn toàn không biết phải làm gì với nó.

Lúc này, leviathan đã dựng người lên một lần nữa và gầm lên đầy giận dữ với Gon.

[Hmph! Ngươi có thể là chúa tể của biển cả, nhưng ta thống trị cả ba cõi-đất, biển và trời!] Gon gầm lên.

Gon vươn tay ra trong một động tác nhanh gọn nhưng đầy uy lực, tóm lấy phần thân leviathan ngay dưới đầu, rồi cúi xuống cắn mạnh. Lão giữ chặt trong chốc lát trước khi giật đầu về sau, xé toạc một mảng thịt khổng lồ khỏi cơ thể con quái.

Leviathan lại cất lên một tiếng rít chói tai, lần này hòa lẫn giữa giận dữ, kinh hoàng và đau đớn. Máu xanh tuôn trào dọc theo thân hình dài ngoằn ngoèo của nó, và trông có vẻ như nó chỉ còn cách bị chặt đầu một sợi da mỏng manh… theo nghĩa đen.

[Thịt ngươi quả thực rất ngon… nhưng chắc hẳn sẽ còn ngon hơn nếu được nấu chín,] Gon thản nhiên nhận xét trong lúc nhai phần thịt leviathan vừa xé được, máu chảy xuống cằm.

[Hmph,] Fel hừ lạnh. [Ta cũng có thể hạ gục nó dễ dàng như thế. Mà ai mới là kẻ thống trị mọi cõi cơ chứ? Nói câu đó khi nào ngươi đánh bại được ta đi!]

[Wooo! Lão Gon bá quá!] Dora-chan reo lên.

[Lão Gon thật là tuỵệt vời~!] Sui cũng hào hứng phụ họa.

Trong khi Fel, Dora-chan và Sui đều đang ăn mừng hoặc bình phẩm trận chiến của Gon, tôi thì bận rộn tìm cách thoát ly thực tại hoàn toàn.

[Ha ha ha! Đây chỉ là mơ thôi! Phải rồi! Chắc chắn là đang mơ mà!] Tôi lảm nhảm như kẻ mất trí.

Phần rất nhỏ trong tâm trí tôi vẫn còn giữ được chút lý trí thì chỉ tập trung vào hai điều: một là dù máu leviathan có màu xanh, nó vẫn có cái mùi đặc trưng y hệt như máu đỏ thông thường của con người, và hai là tôi thực sự vô cùng ganh tị với các thành viên của Ark, những người đã trải qua toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng này trong trạng thái bất tỉnh sung sướng.

................