~ Translator : Masa
~ Edit : All For Love
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
__________________________________________________________________.
[Etto…….Mà sao cô ở đây vậy?]
[Đây.]
Sau đó cô gái thỏ (Bunny Girl) lấy củ cà rốt ra và dúi nó vào tay tôi.
[Cà rốt? Sao lại là cà rốt?]
[Nó là cà rốt của Yoda-san~]
Giọng nói của Emily vọng lên từ phía sau.
Cà rốt của tôi?
Tôi nhìn lại củ cà rốt vừa được đưa cho tôi.
Nói mới nhớ, không phải nó giống với một trong những củ cà rốt mà tôi kiếm được ở tầng hai của Teruru mà đã bán cho Elza sao?
Sau khi nhìn nó, tôi vẫn không chắc lắm. Dù Emily đã nhắc rằng nó chắc chắn là của tôi.
[Là sao?]
[Mùi hương và màu sắc của nó đã được xác nhận. Nó là cà rốt của Yada-san nanodesu~]
[Cà rốt Yoda] Cô gái thỏ tự lẩm bẩm một mình.
[Sao nó nghe như một cái tên thương hiệu thế?]
(TLN: GET YOUR YODA CARROT FOR THE PRICE OF $0.99~)
[Cũng có vài thứ như thế.]
[Ý của em là sao?]
[Có những người chỉ săn duy nhất một loại quái. Những người đó không sản xuất ra sản phẩm của riêng họ mà sẽ gắn tên của họ vào thứ kiếm được và bán chúng cho những người khác.]
Aah, thế thì tôi hiểu rồi.
Tôi đã nhìn thấy những người đặt tên của họ vào sản phẩm của họ.
Mặc dù tôi hiểu——Tôi nhìn sang cô gái thỏ.
Mang theo củ cà rốt mà tôi đã đem về bán, nó có nghĩa là gì?
[Tôi lo~ve~ cà rốt.] (Eng: Cô ấy nói bằng tiếng lóng daisyuki~)
[Lo~ve~?]
[Thỏ, lo~ves cà rốt.] (Masa: chắc ai cũng biết từ Love mà nhỉ)
Như thể cô hài lòng với lời nói của mình, cô ấy gật đầu nhiều lần.
Sau đó, tôi nhận ra vài thứ.
Đầu của cô ta có đôi tai thỏ nằm ở đó, nó trông như thật.
Khi cô ấy nói [Tôi lo~ve cà rốt] tai của cô ấy giật mạnh.
Cô ấy hành động cứ như một đứa trẻ được nhận món đồ chơi yêu thích của mình vậy, vì đôi tai thỏ của cô đang chuyển động một cách ăn ý.
Cô gái mà đã đang trang phục Bunny Girl hóa ra là thỏ thật eh…..
Tôi vẫn còn nhiều thứ để học ở thế giới này.
☆
Tại nơi ở của chúng tôi, cô gái thỏ tự xưng là Eve đang đứng cạnh Emily vừa nhìn chằm chằm cô ấy đang bắt đầu nấu ăn.
[Đầu tiên, lột vỏ củ cà rốt như vầy. Sau khi lột vỏ, ta cắt mỏng nó.]
[Mì…..?]
[Đúng vậy desu~ Nó sẽ trở thành mì cà rốt~ Sau đó, cậu lấy nó và đun sôi trong 10 giây vừa điều chỉnh ngọn lửa.]
[Oh–…….]
[Giờ chúng ta lấy lá cà rốt và xào chúng cùng với thịt một lúc. Nếu mùi vị vẫn chưa được, chúng ta sẽ bỏ thêm chút bột khoai tây để làm hương vị đậm đà.]
[Nước sốt……?]
[Và cuối cùng, lấy cà rốt đã đun sôi trước đó và trộn chúng lại với nhau–Ta-da! Cà rốt soba ba màu phủ sốt dính đã hoàn thành~] (Eng:Nếu bạn vẫn chưa hiểu, xem hình để rõ hơnhttp://blog-imgs-91.fc2.com/d/t/1/dt125kazuo/20161216213122ec2.jpg~)
[Fuoooo!]
Mắt của cô gái thỏ đang lấp lánh.
Nó sáng rực rỡ đến nổi dường như mắt cô ấy biến thành ngôi sao.
Dĩ nhiên tôi hiểu cảm giác ấy. Kỹ năng nấu ăn của Emily cứ như cách làm của một nhà ảo thuật.
Sau đó, cả ba chúng tôi ăn cùng nhau.
Dù lúc đầu nhìn cà rốt soba nhìn chẳng ngon chút nào nhưng khi tôi nuốt thử, tôi ngay lập tức xơi hết cả bát trong chớp mắt.
Không có mùi hôi nào từ cà rốt, và nó còn để lại dư vị khi tôi nhai nó.
Kể cả khi ngọn lửa đã tàn, cảm giác tỏa sáng vẫn còn đó. Món soba làm tôi nhớ đến tô mì ly mà tôi đã từng ăn gọi là Barikata Ramen (Eng: Gần giống thế này~ http://blogimg.goo.ne.jp/user_image/62/4b/09ae99651dc3d588b2e37881955ce8b2.jpg) nó có cấu tạo đàn hồi và mềm.
Có lẽ bởi vì do nước sốt bột khoai tây được trộn cùng với cà rốt, pha trộn rất tốt với mì. Một cảm giác hoàn toàn nhẹ nhàng đã kích thích vị giác của tôi đang lan rộng đến toàn cơ thể.
Hạnh phúc~
Vui vẻ tận hưởng nó, cơ thể tôi cảm giác như bị quấn quanh người bởi nó(sợi mì).
[Nó thật sự rất ngon !]
[Em vui vì nó hợp khẩu vị của anh~]
[Nó không chỉ ở mức hợp khẩu vị của anh, nó ngon, rất ngon! Nó thậm chí còn có thể bán ở nhà hàng!]
[980 Piro một bát.]
[Tính toán kinh doanh như vậy! Khoan đã, không, từ ngữ không thể diễn tả cái mùi vị tuyệt vời này.]
Như Eve và tôi đã phân tích nó, chúng tôi khen ngợi thức ăn như vậy.
Có lẽ bởi vì chúng tôi đã khen cô ấy hơi quá, khuôn mặt của Emily trông cực kỳ xấu hổ đến mức cô ấy không thể ăn.
Eve đang nhìn phần ăn đó và như muốn ăn nó.
[Growl~] (Masa: tiếng gầm gừ, mà ai chơi pokemon rồi chắc biết :)) )
[Ah, cô muốn ăn nó à?]
[Muốn ăn~] (Eng: Một từ tiếng lóng khác của cô ấy taberyu~)
Emily đưa phần của mình cho cô ấy.
Eve lộ ra một khuôn mặt dễ thương khi ăn trong hạnh phúc.
[Nó ổn chứ?]
[Được mà, nhìn cô ấy tận hưởng nó, khiến cho em rất vui~]
[Hiểu rồi]
Trong khi nhìn Eve đang tận hưởng bữa ăn của cô ấy.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cô ấy trong dungeon, rồi đột nhiên cô ta đến gặp chúng tôi.
Mặc dù tôi đã nghĩ cô ấy là một đứa trẻ kỳ lạ nhưng không ngờ cô ấy có một mặt dễ thương đến như vậy.
Khi nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt Eve dần chuyển sang đỏ.
[Cấp thấp, ghét nó.]
[Đừng có tự nhiên nói thế và không chặt vào đầu okay.]
Như tôi đã cảnh báo cô ấy, dù Eve tỏ ra không hài lòng trên mặt nhưng cô vẫn hoàn tất dọn dẹp món ăn của Emily. Cuối cùng, cô đặt tay lên cầu nguyện vừa nói [Cảm ơn vì thức ăn].
☆
Ngày tiếp theo, tôi đi đến Nihonium Dungeon.
Xét cho cùng tôi đã hoàn thành tầng một và HP của tôi đạt được S, trong khi dự đoán tầng tiếp theo thì tôi đã đi lên tầng hai.
Đi chưa được một dặm quanh tầng hai, tôi đã chạm trán một con quái vật.
Quái vật ở tầng hai là một bộ xương có hình dạng như con người.
Quần áo trong xương(Clothed in bones), trong khi giữ một cây xương trông như dùi cui trên tay nó.(Eng: Bộ xương đang cầm một cái đùi theo tác giả, nhưng sau tất cả tôi chỉ có thể nghĩ nó là một cây dùi cui XD)
[Như thông tin của tôi, nó là eh.]
Khi Nihonium Dungeon đã được con người khám phá, tôi đã đi thu nhập một chút thông tin về nó.
Tên và đặc điểm của quái vật đã được chia sẽ và công bố cũng như nội dung thứ rớt ra bởi Mạo hiểm giả đầu tiên đã gặp phải nó.
Như thông tin tôi nhận được của quái vật xương, tôi đã gặp một con Skeleton.
Thật tốt khi tôi đã gặp phải nó…. nhưng
[Nhìn chằm chằm—]
Tôi có cảm giác rằng mình đang bị theo dõi.
Từ đằng sau, tôi có cảm thấy như có ai đó đang nhìn tôi ghê gớm.
Khi quay lại nhìn, có thể nhìn thấy thứ lộ ra khỏi bóng tối là một cặp tai.
Cái cặp tai thỏ đang giật giật. Đó là Eve.
[Này, cô đang làm gì ở đây thế.]
[………….]
Không đáp lại, chỉ có cặp tai thỏ đang lộ ra.
Tôi không biết cô ấy thật sự muốn trốn tôi hay cô ấy chỉ muốn giỡn với tôi. Thật khó đoán.
Trong khi đang nghĩ về nó, con skeleton đột kích tôi.
Nó vung cái xương xuống tạo nên tiếng “Buoon!” như xé toạt cả không khí.
Chợ nhận ra chuyện vừa xảy ra, tôi chẳng kịp né nó.
Bởi vậy, tôi lấy ra cây giáo tre và chặn đòn đó.
Bakii, Meki~meki!
Cây giáo tre mà tôi đã nhận từ Emily bị gãy làm đôi.
[Chết tiệt, vũ khí của mình đã—-]
[Ei~]
Đang không biết phải làm gì nữa thì Eve đột nhiên xuất hiện đằng trước mặt tôi.
Mặc dù mới lúc nãy cô ấy đang trốn đằng sau tôi, giờ cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Trong khi cô ấy vừa chen vào giữa tôi và skeleton, thì cô ấy chặt tay xuống ngay đầu của con skeleton.
Con skeleton biến thành bụi.
[Sao cú chặt của cô lại có thể biến nó thàn bụi được?!]
Tôi vặn lại.
Chỉ với một cú chặt thẳng đứng từ Eve, nó đã không bị tách làm đôi nhưng mà thay vào đó chỉ biến thành bụi.
Con quái vật biến thành một cục bụi trắng, và biến mất ngay tại đó.
[Cô đã làm gì vậy?]
[Tôi đã chặt nó một trăm lần trong một giây.] (Masa: Report hack)
[Thế thì làm thế nào nó không đứt thành từng mảnh!]
[Tôi đã làm như thế với người dân cà rốt.]
[Cô cũng đánh 100 lần à!?]
[Nói chính xác là 101 lần.]
[Chẳng có khác biệt gì mấy! Nó chỉ là thêm một con số thôi !]
Trong khi đáp lại, Eve đến gần và nhìn vào tôi.
[Điều quan trọng ở đây là, đến đây là phí thời gian…] (Eng: Bạn đoán đi! )
[Eh? Tại, tại sao…..]
[Ở đây, không hề có cà rốt rớt ra.]
[Ra là về việc đó huh!]
Trong khoảnh khắc tôi đã tưởng rằng vài tin xấu sẽ đến nhưng nó chẳng liên quan gì đến tầng hai của Nihonium.
Thay vào đó Eve đã thật sự nghĩ về cà rốt.
[Có phải cô đang muốn nói rằng ở đây chả có gì hết và muốn tôi quay trở lại tầng hai Teruru?]
[Hãy trở lại làm người dân cà rốt để kiếm cà rốt.]
[Cách nói của cô thật kì lạ!]
[Tôi muốn ăn cà rốt~]
[Thông thường người ta chỉ cần mua nó tại của hàng.]
[Tôi muốn ăn cà rốt của cậu.]
Với đôi mắt đẫm nước mắt, cô ấy nhìn lên từ phía dưới tôi.
Biểu lộ của khuôn mặt cô ấy trông như [Uu~].
Hành vi đó khá là đáng yêu nhưng [Tôi muốn ăn cà rốt của cậu] nghe có vẻ biến thái như tôi tự nói với bản thân.
Làm cho biểu lộ [Uu~] đó có gấp đôi ý nghĩa. (Eng: NSFW ( ͡° ͜ʖ ͡°) http://i.imgur.com/UImnfiF.gif )
Tôi không muốn biết về hai thứ đó, đặc biệt là cái trước.
Để không hiểu lầm.
[Tôi, Tôi biết rồi. Tôi sẽ tới đó sau.]
[Tới sau?]
[Đúng vậy, tới sau.]
[……Được thôi]
Có vẻ thuyết phục, Eve miễn cưỡng chấp nhận lời nói của tôi và bỏ đi. Là những gì tôi nghĩ nhưng cô ấy đứng đó, và đi về phía tôi.
[Sao, cô cần gì nữa à—Ouch.]
Tôi bị một cú chặt karate vào đầu.
[Cấp thấp, ghét nó.]
[Cô cố tình đi lại chỉ để đánh tôi!]
[Tôi thật sự ghét nó.]
[Cô nghiêm tục về việc ghét nó huh!]
Như thể tinh thần cô ấy xuống sắc sau khi chặt tôi, lần này, Eve cuối cùng đã bỏ đi.
Sau đó, tôi tìm thấy cây giáo tre đã gãy của tôi.
Dù tôi mất đi vũ khí nhưng tôi vẫn muốn quay lại và đánh bại một skeleton.
Kể từ khi HP của tôi là S, tôi sẽ ổn thôi.
Tôi dạo quanh dungeon.
Sau khi một phút trôi qua, một con skeleton xuất hiện.
Trong khi chuẩn bị tinh thần, tôi hướng đến skeleton.
Sau đấy tôi đấm nó bằng tay không.
Mặc dù tôi đã đấm vào bộ xương đó nhiều lần, nó có vẻ như chả đau tí nào. Khi tôi nghĩ nó ổn thôi, tôi sẽ né và tấn công và đấm nó.
Có chúa mới biết tôi đã đấm nó bao nhiêu cái, con skeleton bị đánh khá nặng.
Sau khi đánh nó đến mức nát ra, nó ngã xuống, biến mất—- và một hạt giống rơi ra.
Chỉ có hình dạng là giống như ở tầng trước, lần này thì màu sắc của nó thì khác.
Như vậy tôi nhặt nó lên..
—Sức mạnh tăng thêm 1.
Đó là những gì tôi nghe từ một giọng nói bí ẩn.
[Fuooooo!?]
Có vẻ như vừa nghe thấy tiếng của cô gái thỏ.
Không phải cô ấy đã rời đi rồi sao?