Trans: Shiraishi Yuuki + Shikiyami Kuroi
Edit: Shiraishi Yuuki
__________________________________________________
“Cô sẽ giao cho em một nhiệm vụ ngoài giờ.”
Trong căn phòng giáo viên lạnh lẽo,
“Haizzz…”
Tôi, Negoro Gakudo, ngồi đối diện với giáo viên chủ nhiệm, Kumada Satomi, người đang nói với một nụ cười niềm nở.
“Cô biết em đã quá lớn cho mấy cái việc lặt vặt kiểu đấy rồi mà đúng không…”
Tôi rên rỉ, nhưng Kumada-sensei không hề đánh mất đi nụ cười dịu dàng ấy. Ngược lại, nó thậm chí còn gây ra một áp lực kì lạ.
“Đối với giáo viên, mấy đứa vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi.”
“Huh…”
“Nè Negoro-kun, trả lời cho đàng hoàng vào! Nè, cô chưa già đến thế đâu? Chả có gì lạ khi em gọi cô là ‘chị’ cả! Cô vẫn còn rất trẻ, đúng không?
“Khoan, khoan, câu này khó quá rồi…”
Bắt một đứa vụng về như tôi trả lời cái câu hỏi đấy chẳng phải quá đáng lắm sao? Tới những diễn viên hài còn gặp khó ấy chứ.
Thực ra, tôi nghe nói Kumada-sensei chỉ mới qua ba mốt mùa khoai sọ thôi, điều này biến cô ấy thành một trong những giáo viên trẻ nhất trường tôi. Thêm nữa, cô ấy luôn thể hiện sự quý phái đặc trưng cùng với đôi mắt xếch và khuôn mặt trẻ trung. Kết hợp với dáng người thấp bé, cô ấy được gọi trìu mến là “Satokuma-chan” bởi những học sinh nữ và rất được lòng mọi người.
“Em vẫn còn phải học nhiều lắm, Negoro-kun. Em cần một khóa học ứng xử với phụ nữ đấy.”
Dù là giáo viên chủ nhiệm lớp 1-3 của tôi, song tôi chưa bao giờ gặp riêng cổ như này. Có thể nói cổ là “một bà chị kỳ quặc”.
“Vậy, nhiệm vụ là gì? Triệu tập em vào một ngày như này…”
Tôi hỏi, cố gắng lái cuộc nói chuyện về đúng quỹ đạo. Tôi muốn tránh bất cứ những sự lòng vòng không cần thiết nào. Bị gọi sau tiết học, khiến việc về nhà của tôi bị trì hoãn. Mặt khác, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối của học kì I, chuẩn bị bắt đầu kì nghỉ hè.
Chà, dù sao thì đây cũng là lịch của các lớp học hè và trường luyện thi mà.
“À, phải rồi. Negoro-kun, em có biết ‘lớp học bổ túc’ không?”
“Lớp học bổ túc?”
“Ừ, không giống như các lớp học hè thông thường mà em tham gia, đây là lớp học dành riêng cho những học sinh ko đạt đủ tiêu chí trong học kỳ đầu tiên.”
Ra vậy. Có vẻ đó là một khái niệm khá xa lạ với tôi, nhưng tôi nghĩ là tôi hiểu.
“Nó là một hình phạt cho những đứa điểm kém, đúng không?”
“Thay vì bảo là hình phạt, nó kiểu như một biện pháp giúp các em ấy tiếp cận với học kỳ II thì đúng hơn.”
“Em hiểu rồi. Nhà trường tử tế phết nhỉ.”
“Bọn cô không dễ bỏ rơi những học sinh yêu quý với mỗi câu ‘Xin lỗi, em bị đuổi.’ đâu.”
Kumada-sensei tiếp tục với một nụ cười nhẹ.
“Vì vậy, trong những lớp phụ đạo này, cô cần em giao bài tập cho một đứa lười nào đó, người thậm chí còn không thèm đi học. Em có thể mang chúng trên đường về nhà từ lớp học hè được không? Cô sẽ đưa em địa chỉ. Hãy giao đống bài tập đó và chắc rằng nó phải được hoàn thành bằng bất cứ giá nào.”
“Nhiệm vụ đấy, Nagoro-kun.” (Sensei)
“Tại sao lại là em?!”
Hơn hết, tôi có một linh cảm khá tệ về chuyện này…
Kumanda-sensei cười nhếch mép trước sự phản đối của tôi. Hiếm khi tôi thấy cô ấy như vậy, thường thì cổ khá dịu dàng và thoải mái. Nó có… hơi đáng sợ.
“Như cô đã nói trước đó, Negoro-kun, em nhớ em nợ cô cái gì không?”
Hết sức thẳng thắn.
Đúng vậy. Tôi đã bị triệu tập đến đây âu cũng vì một ân tình.
Sai số con người. Nó là một thứ gì đó có khả năng và sẽ xảy ra. Ví dụ đơn giản là để lộ thông tin, kê nhầm đơn thuốc, sai sót trong xây dựng, và thậm chí những sai lầm đơn giản như vào nhầm vị trí được yêu cầu tại chỗ làm hoặc lỗi đánh máy. Ở đâu đó trong quốc gia này, một vài sai lầm có thể đang xảy ra ngay bây giờ, và danh sách cứ tiếp tục tăng không ngừng. Mấy vụ kiểu đó xảy ra âu cũng bởi chúng ta là con người.
Nhưng tại sao tôi có thể mắc một sai lầm bất cẩn vậy chứ?
“Negoro-kun, cô là người đã giúp em vớt điểm đó.” Cô ấy đã nói vậy.
Tôi đã quên điền tên vào bài làm của môn phụ vào kì thi cuối kì. Đêm trước hôm thi, tôi đã tập trung làm những đề thi vào đại học đến tối muộn thay vì chuẩn bị cho bài kiểm tra. Tôi biết là tôi có chút thiếu ngủ, nhưng tôi đã nghĩ rằng mình có thể dễ dàng vượt qua bài thi trong tình trạng đó.
Có lẽ là do bất cẩn? Do căng thẳng? Hoặc có thể là bị phân tâm do thiếu ngủ?
Chắc là tất cả những lý do ấy gộp lại. Tờ bài làm, thứ đáng lý được điểm tuyệt đối, lại chỉ có một dấu O tròn trĩnh được điền vào, còn ô trường tên bị đánh số 0.
Tất nhiên, việc quên viết tên chắc chắn sẽ dẫn tới 0 điểm. Đó là chuyện thường tình. Nếu tôi mắc lỗi tương tự vào bài kiểm tra đầu vào, tôi sẽ ân hận cả đời mất.
Nhưng nó chỉ là một bài kiểm tra bình thường, tôi đã nghĩ là mình sẽ được khoan hồng.
Tuy nhiên, môn mà tôi quên điền tên, xui xẻo thay lại là bài kiểm tra tiếng Nhật được dạy bởi Kumada-sensei.
“Đó là việc khó tránh khỏi, Negoro-kun. Cô sẽ bỏ qua cho em lần này. Coi như em nợ cô một mạng nhé.”
Nhờ ơn sự rộng lượng của Kumada-sensei, tôi được tha cho một con 0 trong học bạ nhưng hoá ra đó đều là âm mưu từ trước của cổ.
Tôi đã định đến trường luyện thi sau cuộc nói chuyện này…
“...Nếu như em phớt lờ và về nhà thì sao?”
“Đó không phải một lựa chọn hay đâu.”
“Nếu em tự hoàn thành đống bài tập này và nộp chúng?”
“Vậy thì em sẽ được gọi tới lớp học bổ túc với lý do trượt bài kiểm tra cuối kì tiếng Nhật.”
“...Cô vẫn làm được việc đó sao?”
“Cô đang phụ trách môn tiếng Nhật và đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của em. Thậm chí nếu cô không thể thay đổi kết quả bài kiểm tra cuối kì thì cô vẫn có thể phản ánh thẳng vào điểm tổng. Dù cô cũng chẳng tàn nhẫn tới mức bắt em đi học bổ túc đâu! Nhưng em thật sự quên đi lòng tốt của vị giáo viên này rồi à?”
Đúng là Sensei đã giúp tôi rất nhiều, nhưng…
“Em không ngờ cô sẽ dùng món nợ đó để bắt em làm mấy chuyện như này nhỉ?”
“Hmmm, em nghĩ…”
Cô ấy lờ đi và tiếp tục nói, “Cô làm việc này âu cũng là vì em thôi, Negoro-kun”
Kumada-sensei nói thế với một nụ cười nhẹ.
Liệu cổ có làm như này nếu trước mặt là một người khác không? Mà trước mắt, tại sao lại là tôi…?
“...Sao lại là em…?”
“...Việc này chẳng khó đến vậy đâu. À, tiện thể em kiểm tra tình hình các em ấy rồi báo lại cho cô nhé.”
“Sao cô không tự làm đi, Sensei?”
“Cô bận lắm. Cô còn là cố vấn của mấy câu lạc bộ nữa nên hè này chẳng rảnh được tý nào. Việc không khó như em nghĩ đâu. Em biết đấy, kiểu giống mấy trường tiểu học có học sinh nghỉ thì giáo viên sẽ kiểu: ‘Em mang bài tập về cho bạn nhé’ ấy.”
“Không, đó hoàn toàn là một phạm trù khác rồi. Rõ ràng cái đứa lười biếng mà cô nói đã khiến chuyện này khó hơn nhiều đấy.”
Chính miệng Kumada-sensei đã bảo rằng học sinh này đã trốn học rất nhiều. Giao bài tập cho một người như thế… Rồi còn bắt cậu ta hoàn thành… Có vẻ là bất khả thi.
“Nếu cậu ấy không chịu làm thì sao?”
“Đó là việc của em, Negoro-kun.”
Sensei chính thức đặt hết trách nhiệm lên vai tôi, tôi phải nén lắm mới không thở dài đấy.
“Hè này em bận gì à, Negoro-kun?”
“Vâng, với mấy cái lớp học hè và luyện thi.”
“Học nữa à? Không ngoài dự đoán với một người như em nhỉ, Negoro-kun, em chăm quá đó… Em có thích học không?”
Kumada-sensei hỏi trong khi tròn mắt nhìn tôi. Sự thản nhiên của cổ khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.
“Không quá thích…” Tôi trả lời
“...Vậy em có sở thích gì khác không? Hôm khai giảng, lúc giới thiệu bản thân hình như em bảo mình không bao giờ xem TV hay đọc mấy thứ tạp chí nhỉ? Cô luôn tò mò đó giờ. Kurodo-kun, em có bao giờ đọc truyện, xem phim hay là fan ngầm của nữ Idol nào không?”
“Không, không có, em chỉ học và học thôi.”
Kumada-sensei mỉm cười chán nản nhìn tôi
“Nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ có ích cho em.”
“...Ý cô là sao?”
Ngó lơ câu hỏi của tôi, Kumada-sensei mở hộc bàn và lôi ra một tờ giấy nhớ.
“Chốt lại, cô có tin vui cho em đây, Negoro-kun.”
“Nè, đừng có mà ‘chốt lại’... Cơ mà tin vui á?”
Có thể là gì đây, chẳng biết có đủ để bù đắp cho cái việc rắc rối này không nhỉ? Tốt nhất nó nên là cái gì đó có ích như trúng số độc đắc chẳng hạn.
“Đây, địa chỉ nhà.”
Kumada-sensei dùng những ngón tay thon thả đưa mảnh giấy cho tôi. Có vẻ như cổ đã chuẩn bị từ trước. Trên đó có ghi rõ cả địa chỉ nhà lẫn việc phải làm.
…Vậy, tin tốt là gì?
Tôi nhìn vào tờ giấy và vô thức thốt lên “...Hả?”
“...Con gái?”
Tên người nhận, Makura Koiro, được viết nắn nót ở cuối tờ giấy.
“Ừ, đúng rồi đấy.”
Kumada-sensei gật đầu với vẻ mặt tự tin.
“...Để em làm có ổn không vậy?”
“Trời ạ, em không vui sao? Đây là cơ hội tốt để hai đứa kết bạn đó.”
Sensei nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Nếu là một thằng khác thì chắc nó vui như mở hội luôn ấy chứ. Nhưng với tôi, một thằng gần như không tiếp xúc với phái nữ, nó lại trở thành một vấn đề cần cân nhắc. Tin này ứ hề tốt xíu nào, nó là một tin xấu, rất xấu. Ước gì đó chỉ là nhầm lẫn của Kumada-sensei thôi.
Mình phải nói gì với một đứa con gái?
Không không, tệ quá rồi. Mình phải từ chối… Lúc đang nghĩ vẩn vơ thì…
“Negoro-kun, việc này chỉ có em mới làm được thôi. Làm ơn, muôn sự nhờ em.”
Đột nhiên, Kumada-sensei cúi đầu.
Một giáo viên cúi đầu trước học sinh-Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao…lại là tôi?
Những câu hỏi liên tục xuất hiện, nhưng khi Kumada-sensei cúi đầu sâu hơn nữa, tôi chỉ biết nín thở nhìn đỉnh đầu được rẽ ngôi một cách gọn gàng của cô ấy.
Mình nợ Kumada-sensei một ân tình. Nếu từ chối và cổ phản ánh với nhà trường về một thằng mờ nhạt trong lớp thì không ổn xíu nào. Hơn nữa, sao mà từ chối khi cổ đã đi xa tới mức này cơ chứ
Mình không cần nói gì cả. Chỉ giao bài tập và tìm cách thuyết phục sao cho mấy thứ đó được nộp. Thế là xong!
Đúng vậy, chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ chính thôi.
Nhận thấy phản ứng im ắng của tôi, Kumada-sensei ngẩng mặt một chút nói: “Còn một tin vui nữa, Koiro-chan sống một mình. Kể cả có bắt em ấy làm bài tập dù bất kể giá nào đi nữa thì cô cũng không cho em ở lại quá lâu vào ban đêm đâu.”
Oi, Sensei! Đó không phải mấy lời nên nói với học sinh đâu!
Mặc dù vẻ bề ngoài có vẻ trẻ trung, song bên trong cổ cứ như mấy bà cụ non ấy. Tôi nghĩ mình đã khám phá ra một mặt khác của vị giáo viên chủ nhiệm này. Một mặt mà tôi chẳng hề muốn biết…
Thấy được sự khó chịu của tôi, Kumada-sensei giả vờ ho lớn.
“Vậy, ngày mai triển luôn nhé, Negoro-kun!”
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng gật đầu rồi rời khỏi phòng giáo viên.
◇ ◇ ◇
Ngày tiếp theo, sau lớp học hè, như đã hứa (đúng hơn là bị bắt), tôi bị gọi tới phòng giáo viên thêm lần nữa để nhận đống bài tập phụ đạo cần giao. Xác nhận địa chỉ của Koiro Makura xong, tôi nhận ra rằng nó nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại với trường luyện thi …
Tôi lắc đầu để gạt tóc mái ra khỏi mắt rồi kiểm tra giờ trên điện thoại di động.
Lúc này là 10 giờ rưỡi sáng, dưới ánh nắng gay gắt, tôi cất bước đi.
Cho tới lễ hội Obon, các lớp học hè được tổ chức vào các ngày trong tuần bao gồm cả tiết đầu lẫn tiết thứ hai của lớp học thông thường. Việc học lớp này là tự nguyện, và gần như chỉ có những học sinh nghiêm túc mới tham gia. Tuy nhiên, nội dung bài giảng chỉ là mấy phần ôn tập lại của học kỳ I khiến tôi khá khó chịu.
Thật ra không cần nhất thiết phải tham gia, nhưng… mấy lớp luyện thi chỉ mở lúc 10 giờ sáng. Tôi phải tìm cách giết thời gian, và vì có thể tự nghiên cứu mấy cuốn sách tham khảo nên tôi đã đăng ký vào cái lớp học hè ấy. Buổi sáng mà ở nhà đồng nghĩa với việc tôi phải chịu đủ loại tiếng ồn mất.
Nhưng rồi, sau khi học xong cái lớp đấy, tôi cũng chẳng được đến thẳng lớp luyện thi.
“Thôi thì, giải quyết chuyện này sớm nào.”
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục thẳng tiến tới nhà cô gái ấy.
Tôi đi ngang qua một số học sinh tiểu học đang nô đùa rồi rẽ trái ở góc của tiệm giặt là. Tiếng ve sầu vang vọng khắp nơi như sóng siêu âm.
Trời nóng như đổ lửa, cuối cùng tôi cũng đến được căn hộ của cô gái lười biếng ấy.
Đó là một căn hộ cũ với bốn phòng xếp liền nhau theo chiều ngang. Trước cổng là một tấm biển đá cao đến đầu gối ghi “Chung cư Michikusa”. Có cả một khu vực để xe đạp có mái che, nơi có một chiếc xe đạp đỏ sáng chói đang để ngay cạnh một chiếc xe đạp cũ bị gỉ mà có vẻ không thể di chuyển được nữa, nằm ngược lại với tường. Ngay bên dưới trụ chống mái là một cái gạt tàn thuốc lá hình trụ.
Dựa theo số phòng ghi trên tờ giấy nhớ của Sensei, phòng của cô gái ấy có vẻ nằm ở trong góc sau cầu thang. Tôi đứng bên ngoài căn hộ, khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Được rồi, mình nên làm gì giờ?
Mình cần nói gì đầu tiên?
Vì một lý do nào đó, bụng dạ tôi thấy khó chịu kì lạ.
“Tất nhiên, cảm thấy lo lắng khi phải gặp một người lạ là điều bình thường mà.” Tôi lẩm bẩm với bản thân và gật đầu.
Hình như Makura học lớp 1-2, có nghĩa là ngay cạnh lớp tôi. Tuy nhiên tôi nghe rằng cô ấy không hay đến trường. Vậy nên, chúng tôi chắc chắn chưa bao giờ đi ngang qua nhau ở hành lang hoặc thậm chí là chưa từng thấy mặt.
Nếu cô ấy không đến lớp, có thể là cổ mắc một chứng bệnh nan y nào đó…?
Tôi đang chuẩn bị gặp ai đó mà mình không biết mặt. Cảm thấy lo lắng là điều hiển nhiên.
…Chắc chắn không phải vì đối phương là con gái, chắc chắn là vậy.
Tôi hạ bàn tay đang vô thức sửa tóc mái xuống rồi thở dài.
Dù sao đi nữa, làm cho xong việc rồi đi tới phòng học thôi.
Tôi quyết định bước lên chiếc cầu thang thép mỏng của căn hộ một cách nhanh chóng.
Đứng trước phòng của Makura. Phòng không có bảng tên. Chẳng hề do dự Không tý chần chừ, tôi đưa tay lên và ấn vào nút hệ thống liên lạc nội bộ.
“...Xin chào?”
“Hả…”
Sau khi đợi một lúc, một giọng nữ cẩn trọng phát ra từ chiếc máy.
“Ờm… tôi tới đây để giao bài tập hè. Tôi là Gakudo Negoro từ lớp 1-3.”
Tôi xoay xở nói được và chờ đợi phản hồi.
“Làm ơn để chúng ở trước cửa đi ạ.”
Trong một khoảnh khắc, tôi chẳng hiểu cô ấy vừa nói gì.
Không, không, cậu không thể làm như thể nó là cái đơn hàng được…
Đống bài tập này hoàn toàn là giấy. Nếu tôi cứ để chúng ở đây, chúng sẽ bị gió thổi bay đi mất và thậm chí nếu tôi để chúng vào hòm thư, cô ấy có lẽ sẽ không thèm lấy chúng ra. Yêu cầu Kumada-sensei là giao bài tập và chắc chắn rằng cô ấy phải hoàn thành chúng bằng bất cứ giá nào.
“Xin lỗi, tôi phải giao chúng tận tay cậu. Còn phải giải thích vài thứ nữa.” Tôi trả lời.
“X-Xin vui lòng đợi một lát.”
Một giọng nói bối rối vang lên và cuộc gọi bị ngắt. Có vẻ như cổ sắp ra ngoài.
Tốt lắm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lùi lại một bước và lặng lẽ chờ.
…Mười phút đã trôi qua.
“Ugh.”
“Hả?”
Tôi nhìn vào cánh cửa bị đóng kín và thốt lên một tiếng khó tả đi kèm với sự bất ngờ, tức giận và bối rối.
Cái gì vậy trời? Đây là trò đùa à? Đáng tiếc, tôi đã không bao dung tới độ gọi nó là một phần thưởng. Tôi không hề có đống cảm xúc đó.
Mình thậm chí có thể ghi nhớ 30 từ tiếng Anh ngay bây giờ.
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa cuối cùng cũng chậm rãi mở ra với âm thanh cọt kẹt của cái bản lề bị gỉ.
Người thốt lên tiếng bất ngờ là tôi.
Tóc của cô ấy, bắt lấy những ánh nắng, lấp lánh các hạt nhỏ, tóc mái của cô ấy lộ ra hai mí mắt lớn và một chiếc áo khoác trắng tinh cùng với bông hoa hướng dương nhỏ được thêu trước ngực.
Người con gái vừa xuất hiện đẹp một cách hoàn mỹ, khác xa với tưởng tượng mà tôi đã nghĩ là một về cô gái ảm đạm bị bệnh.
“Xin vì bắt cậu đợi. Cảm ơn cậu vì đã giao bài tập.”
Trong khi tôi còn đang ngớ người, cô ấy nghiêng đầu.
“Ưm… bài tập đâu vậy ạ?”
“À, ừ…”
Nghe tiếng gọi của cô ấy, tôi vội vã lôi đống tài liệu cùng bài tập ra khỏi cặp.
“K-Koiroi Makura-san?”
“Vâng, chính là tớ. Cậu quen tớ à?”
Nghiêng đầu, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“K-không, cậu ở lớp bên nhưng đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Khi tôi trả lời, Makura cười dịu dàng, “Ra vậy, đúng ha.” Cô ấy nói và lấy tài liệu từ tay tôi.
“Cảm ơn cậu, Gakudo Negoro-kun!”
Cô ấy cười tươi, cúi đầu rồi lùi vào trong phòng.
Nụ cười của cô ấy để lại một ấn tượng sâu sắc.
Cánh cửa đóng lại trước mắt tôi.
Mình thậm chí còn không thể giải thích về đống bài tập.
Và cô ấy hoàn toàn không kiểm tra nội dung bên trong…
Ít nhất thì tôi đã xác nhận tên của cô ấy, Koiro Makura. Nhưng cô ấy thật ra là ai…?
Tất cả những gì còn lại trong tâm trí tôi là sự bí ẩn và nụ cười tuyệt hảo của cô ấy.
Nó tựa như một bông hoa hướng dương nở trong thoáng chốc vậy.
“... Mình phải đến trường luyện thi thôi.”
Sau một lúc đứng bên ngoài nhà của ai đó như một kẻ đáng ngờ, tôi cuối cùng cũng hoàn hồn rồi rời đi.
Human Error Intercom button