Chẳng bao lâu sau có 1 người đàn ông ăn vận chỉnh tề đang cưỡi trên 1 con ngựa lại gần Kurats. Anh ta có lẽ là 1 kỵ sĩ hoàng cung.
"Cậu ta to quá..."
Người kỵ sĩ chắc lưỡi nói thế khi anh ta trông thấy thân hình to lớn của Kurats.
Anh ta đang định cho Kurats lên ngựa rồi ngồi sau lưng mình và về thẳng cung điện, nhưng anh ta hiểu rằng nếu làm như thế thì chắc chắn con ngựa sẽ bị quá tải và bị thương dưới trọng lượng của Kurats.
Không có những chuyện như 1 người kỵ sĩ sẽ không hề lo lắng về con ngựa của bản thân. Nhất là khi anh ta biết rằng nếu như con ngựa được trả lại trở nên vô dụng do bị thương thì anh ta sẽ không còn cách nào khác ngoài giết nó đi.
"Nếu không có vấn đề gì thì tôi muốn theo anh đến cung điện..."
"Vậy thì ta sẽ làm theo lời của ngươi, chúng ta phải xuất phát càng nhanh càng tốt!"
Kurats chuẩn bị tâm lý bản thân khi có vẻ như cậu sẽ được giới thiệu với 1 người địa vị khá cao.
"Tôi đã hiểu. Nhưng tôi thà chạy bộ còn hơn là cưỡi ngựa, bởi cách này sẽ nhanh hơn."
(--Hắn ta vừa nói gì vậy?) Những từ đó lởn vởn trong đầu của người kỵ sĩ. Tuy nhiên Kurats không có thời gian để quan tâm tới cảm xúc của anh ta. Nó là vô nghĩa để bắt đầu giải thích với anh ta.
"Nhanh lên nào. Chẳng phải anh sẽ làm cấp trên tức giận nếu như anh tốn quá nhiều thời gian sao?"
"C-chỉ cần biết rằng nếu ngươi mà nói dối về khả năng của mình thì ngươi sẽ không thể thoát tội được đâu!"
Người kỵ sĩ nhảy lên ngựa trong khi vẫn còn ngờ vực.
Anh ta bắt đầu phi nước đại với 1 nhịp điệu đều đều, thế nhưng khi ngoái lại ra sau thì Kurats đã ở ngay sát anh ta, theo sau con ngựa với 1 biểu hiện hờ hững trên mặt.
"Ổn thôi, hãy phi nhanh nhất có thể đi, anh không cần phải hãm ngựa vì tôi đâu."
"T-ta biết rồi."
Người kỵ sĩ vội vàng phi thậm chí còn nhanh hơn lúc nãy, nhưng ngay cả vậy thì Kurats vẫn chạy nước rút ngay sau anh ta mà không hề chuyển sắc.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, Martin người hùng, vốn đã trong 1 góc của hội, sửng sốt thì thầm.
"Bộ pháp sư ngày nay có thể chạy nhanh hơn cả ngựa sao ...?"
(--Trông như nó đang tự dùng ma thuật cường hóa cơ thể lên mình mà bản thân mà lại không hề biết vậy.)
Bernst đã phân tích đúng về sức chịu đựng bất thường của Kurats.
Kurats có lẽ đã vô thức sử dụng ma thuật cường hóa cơ thể trong lúc rèn luyện cơ thể qua nhiều năm, do vậy mà khả năng thể chất của cậu được cho là đã vượt xa người bình thường rồi.
Có lẽ tài năng ma thuật cao cấp của cậu đã đáp lại mong muốn của bản thân và đã ảnh hưởng đến cơ thể của cậu, dù là nó không hoàn hảo.
(Thật sự, và nó lại quá tệ với những loại ma thuật khác. Mà, loại về năng lực thể chất cũng không phải là vô dụng, nhưng chúng không phải là phong cách của 1 vị vua ma thuật, hay đúng hơn là chúng không đủ thanh lịch.) Bernst không bằng lòng nghĩ.
Không nhận thấy những điều mà Bernst đang suy nghĩ, Kurats vẫn vui vẻ chạy cùng tốc độ với con ngựa đang phi hết tốc lực.
1 thời gian sau sự kiện này, đã có những tin đồn ở thủ đô hoàng gia về việc trông thấy 1 bóng ma chạy cùng tốc độ với 1 con ngựa.
*****
Khi 2 người đến cổng của cung điện thì Kurats đã được giao cho 1 kỵ sĩ khác, người đã hướng dẫn cậu ta đến thẳng trung tâm của cung điện hoàng gia mà không hề cho cậu ta thời gian nghỉ ngơi.
"...Đức vua bệ hạ sẽ là người hỏi ngươi. Thế nên ngươi không được phép nói những lời vô lễ đâu đấy."
"Tôi xin khắc ghi."
Kurats chưa bao giờ ngờ được rằng chính nhà vua là người đang chờ cậu, nhưng dù sao thì cuối cùng cậu ta cũng phải gặp ông ta để đạt được mục đích của mình thôi.
Kurats hít 1 hơi thật sâu và mở cánh cửa to lớn ở phía trước cậu.
"Thảo dân, Kurats Hans Almadianos, rất vinh hạnh được diện kiến đức vua bệ hạ, và thậm chí còn vinh hạnh hơn khi được đức vua triệu tập ạ."
"Tốt, ngươi đã đến."
Vua Christopher Heinz Von Jormungand nhìn xuống Kurats với 1 vết nhăn sâu trên trán.
"Ngươi là pháp sư đến đây để chữa trị cho Lunaria sao?"
Khi ông nhìn chằm chằm vào Kurats để đánh giá cậu thì đôi mắt của nhà vua trông đầy đau đớn vốn không phù hợp với người lãnh đạo của 1 đất nước.
Ông có thể là 1 vị vua, nhưng khi liên quan đến con gái của mình thì ông chẳng hơn gì 1 người cha cả.
Biểu cảm của nhà vua chia thành 2 phần bằng nhau, hy vọng và nỗi đau đớn sâu sắc, và sau khi dừng mắt trên Kurats 1 lúc thì có vẻ như nỗi thất vọng và tuyệt vọng của ông vơi bớt đi phần nào.
"Nhà ngươi mấy tuổi?"
"Thảo dân 18 tuổi ạ."
"Ngươi đã học tập dưới sự chỉ dạy của ai?"
"Thảo dân được mẫu thân dạy cho mọi thứ ạ..."
"Thân mẫu ngươi tên gì?"
"Là Frigg Hans Almadianos thưa bệ hạ."
"--Ta chưa bao giờ nghe về cô ta cả."
Tuần này, tình trạng của Lunaria chuyển xấu nhanh chóng.
Các thái y đã chẩn đoán rằng cô ấy sẽ không qua khỏi hơn 1 tháng nữa.
Tuy là vậy nhưng nhà vua vẫn tự hỏi rằng liệu có thật sự ổn khi giao phó cô con gái của mình cho 1 đứa trẻ 18 tuổi không rõ lai lịch hay không?
"Ngươi đã chuẩn bị cho hậu quả trong trường hợp Lunaria chết do tay ngươi chưa?"
(Hắn sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng nếu như hắn nghĩ rằng hắn sẽ có thể ra về mà không phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra. Không cần biết hắn dùng phương cách nào nhưng ta sẽ không để hắn sống sót mà ra khỏi đây đâu.) Nhà vua nghĩ.
Tuy Christopher biết rằng điều này là sự vô lý của mình nhưng ông vẫn quyết tâm làm thế.
Những người có sức mạnh hoàn toàn có thể làm những điều vô lý. Đó là những quy tắc đang chi phối cái thế giới độc ác này.
"Tất nhiên rồi ạ, thưa đức vua bệ hạ... Tuy nhiên, nếu thảo dân thành công chữa cho cô ấy, thì dù biết trơ trẽn nhưng thảo dân có 1 thỉnh cầu ạ."
Nhà vua chậm rãi ra dấu chấp thuận những lời của Kurats, người tỏ ta nhiều chững chạc và tự tin hơn ông nghĩ.
Có vẻ như những lời nói của cậu ta không phải là vô căn cứ hay chỉ để trưng.
(Ta có nên đánh cược vào người này không đây...?) Nhà vua tự hỏi.
"Ta chấp nhận, ta sẽ lắng nghe yêu cầu của ngươi. Tuy nhiên, chúng ta sẽ nói về nó chỉ sau khi ngươi hoàn thành chữa trị cho Lunaria, nếu ngươi có thể làm được điều đó."
"...Thảo dân muôn vàn cảm kích ạ."
*****
["--Mặc dù tôi đã đi và nói như thế, nhưng ông có chắc là chuyện này sẽ ổn không vậy?"]
Sự thật là Kurats không hề bình tĩnh như người ta trông thấy.
Mặc dù cậu đã trả lời bằng 1 giọng điệu lịch sự nhưng cậu được Bernst bảo làm như vậy, Kurats cảm thấy rùng mình khi chỉ nghĩ đến việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cậu ta 1 mình đối mặt với nhà vua.
Và mặc cho Kurats bằng cách nào đó đã được nhà vua cho phép để cậu kiểm tra công chúa, thế nhưng cậu thực sự có thể điều trị căn bệnh của cô ấy không?
Suy cho cùng, có vẻ như nó giống như nhà vua đã ngầm nói với cậu ta rằng cậu sẽ lĩnh án tử ngay lập tức nếu công chúa qua đời, và chuyện này đã khiến Kurats khá lo lắng.
Bernst có thể dễ dàng biến 1 vương quốc như thế này thành 1 vùng đất hoang chỉ với 1 tay, nhưng Kurats chỉ là 1 cậu bé bình thường được thừa hưởng hầu hết những tri thức căn bản về ma thuật từ Bernst mà thôi.
Ma thuật của Kurats yếu hơn 1000 lần so với Bernst. Trên hết, cậu chỉ có thể dùng khả năng thể chất của mình và thậm chí cậu còn không hề có bất kỳ kỹ năng phòng thủ nào cả.
'Nếu không thể làm bất cứ điều gì về tình trạng của cô ta thì chúng ta chỉ cần dịch chuyển khỏi chỗ này thôi, thế nhưng... ngươi dám nghi ngờ về khả năng của 1 vị vua ma thuật sao?! Thật không thể chấp nhận!'
Bernst không ngờ rằng khả năng của 1 vị vua ma thuật như ông lại đang bị coi thường.
'Ngươi thực sự nghĩ rằng ta thậm chí không thể chữa trị được 1 căn bệnh nhỏ nhoi ư? Ta là Bernst George Von Almadianos, 1 kẻ giống như 1 vị thần và đã vượt qua cái chết đấy.'
*****
Mặc dù nửa năm đã trôi qua kể từ khi nhị công chúa Lunaria đổ bệnh, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp không lay chuyển mà cô được thừa hưởng từ mẫu hậu của mình hầu như vẫn không bị ảnh hưởng.
Đây là lý do tại sao căn bệnh của cô đã được coi là 1 căn bệnh lạ.
Nhìn qua thì có vẻ như tình trạng cơ thể của cô không có vấn đề gì cả, thế nhưng cô lại đang phải chịu đau đớn từ những cơn sốt nhẹ và hôn mê cứ lặp đi lặp lại khiến sức sống của cô giảm dần theo thời gian.
Vào lúc đầu, cô ấy đã được kiểm tra để liệu xem rằng cô có bị ai đó nguyền rủa hay không, nhưng không có ma thuật kỳ lạ nào được tìm thấy ở quanh cơ thể cô cả.
Thế nhưng, gần đây, công chúa đã hôn mê phần lớn thời gian và sức sống của cô đã thấp đến mức nguy hiểm.
'...Đây là 1 trò hề.'
Bernst lẩm bẩm thích thú sau khi liếc sơ qua Lunaria.
["Ông đã tìm ra nó rồi sao?"]
'Nhưng bộ thật sự là những tên pháp sự của vương quốc này không thể nhìn thấu thứ này ư? Không thể chấp nhận được!'
Bernst nói đầy chế nhạo khi ông nhận ra được bản chất thực về căn bệnh hiểm ác của công chúa.
Nhưng ông có thể xem rằng đây quả thực không phải là thứ mà 1 lang y đơn thuần, người không phải là 1 pháp sư, có thể chữa nó.
Công chúa có dáng người yêu kiều với 1 làn da trắng như sứ, đôi môi đầy đặn, bờ mi dài và mái tóc cô tựa như 1 dòng suối hoàng kim, thế nhưng khi ông nhìn vào vẻ đẹp vô song của cô thì Bernst chỉ nở nụ cười tự mãn trên mặt mình.
'Có vẻ như chuyện này có nhiều vấn đề hơn ta dự tính...'
Bernst đã nhận thấy 1 thứ mà mình đã không cảm nhận được 1 thời gian dài và ông đã không thể kìm được cơn vui sướng của mình.
Vấn đề này được bao quanh bởi 1 mùi hương rất ngọt ngào và dày đặc, mùi hương của âm mưu.
(Đây là 1 tiến triển tuyệt vời! Sẽ cực kỳ thỏa mãn khi nghiền nát những loại cặn bã đã làm điều này đây!) Trong lúc Bernst đang nghĩ như thế, Kurats đã chịu hết nổi và hỏi ông.
["...Thế thì... Bernst... Cuối cùng cái gì đã khiến công chúa đau đớn vậy?"]
Với Kurats, thất bại trong việc chữa trị cho cô ấy sẽ có nghĩa là mất đi mạng sống của mình. Vì vậy nên hiển nhiên là Kurats trở nên lo lắng.
Bị cắt ngang khỏi tâm trạng tốt, Bernst cảm thấy khá khó chịu và ông đã khịt mũi trả lời Kurats.
'Thật đáng hổ thẹn mà. Ngươi không thể nhận thấy rằng có 1 điều kỳ lạ về ma năng của cô ta sao?'
["Phải, và làm cách nào để tôi biết được cái gì đã gây ra điều này đây?"]
'Nếu ngươi thậm chí không thể nhìn thấu được những thứ ở mức độ này thì ta thậm chí không muốn nghĩ về việc làm thế nào ngươi sẽ tự giải quyết trong tương lai đâu.'
Có lẽ việc các pháp sư ở thế giới này khó nhận thấy ma thuật khác thường này cũng là điều hợp lý bởi nó được ngụy trang khá tốt.
Thế nhưng, với Bernst thì ngụy trang ở cấp độ này không hơn gì trò trẻ con cả, ông ta dễ dàng nhận ra rằng có 1 dạng sống hữu cơ bên trong tử cung của công chúa.
Vấn đề là Kurats quá thiếu kinh nghiệm để đạt đến kết luận đó.
["T-trong tử cung của cô ấy ư?!"]
Khi Bernst thẳng thắn nói với cậu về tình hình, Kurats tự nhiên đỏ mặt giống như 1 đứa trẻ đang dậy thì.
Cậu ta cảm thấy những từ đó quá thô thiển khi nói về thân thể của công chúa.
'Dĩ nhiên, ý ta không phải là công chúa có thai. Nó chỉ là có 1 con quái vật bên trong cô ta mà thôi.'
["--1 con quái vật ư?"]
Quái vật là kẻ thù tự nhiên của nhân loại.
Con xích nhãn hùng mà Kurats đã chiến đấu chỉ là 1 trong những loại của loài sinh vật này mà thôi, nhưng bên ngoài những khu vực do con người cai trị thì thật sự quái vật là những kẻ kiểm soát nó.
Tuy nhiên, ngay cả ở ngôi làng của Kurats thì cũng không có nhiều hơn 1 nạn nhân từ bọn quái vật trong mỗi vài năm.
Nhưng, dù sao thì chỉ có những người sinh sống ở những khu vực xa xôi hẻo lánh, nơi mà nhà nước không thể chăm sóc bọn quái vật thì mới lo lắng thôi, còn về công chúa, cô ấy hiếm khi ra khỏi thủ đô hoàng gia, và lại còn 1 con quái vật lại bằng cách nào đó đã vào xâm nhập vào trong cơ thể của cô nữa, điều đó có nghĩa là...
["Có kẻ nào đó muốn loại công chúa ra khỏi bàn cờ sao?"]
'Đúng vậy. Nếu không thì làm thế nào mà 1 con quái vật yếu đuối như thế này lại mắc kẹt trong cô ta được chứ?'
Khả năng ẩn giấu bản thân của quái vật ký sinh là hạng nhất thế nhưng ngay từ đầu thì nó quá yếu tới nỗi ngay cả 1 đứa trẻ cũng có thể giết nó nữa là. Không còn nghi ngờ gì về việc có kẻ nào đó đã đem nó tới công chúa ở 1 nơi khác nào đó.
Ngay cả thái y cũng e sợ khi kiểm tra cơ quan sinh dục của công chúa đến tuổi kết hôn mà không chuẩn bị trước bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào. Đó như là 1 trong những lý do tại sao bọn họ thất bại trong việc tìm ra nguyên nhân đằng sau căn bệnh của cô ấy.
Con quái vật này là 1 sinh vật khá khó chịu.
'Mà thôi, chúng ta sẽ tìm chuyện đó sau. Còn giờ thì ngươi phải cứu cô gái này cái đã.'