Alice Mare

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Tạm ngưng)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

160 1343

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Tạm ngưng)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

12 47

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

7 32

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 849

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Ác Mộng Alice - Chương 01: Chúc Ngủ Ngon (phần 2)

***

“....Sốt nhẹ rồi. Chắc do chuyển mùa nhỉ? Anh nghĩ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.”

“...Em xin lỗi, Thầy Giáo.”

Tôi không chắc bao lâu đã trôi qua, nhưng Thầy Giáo đã lay gọi tôi dậy. Sau đó, anh ấy mang sữa nóng tới và tôi nhấp một ngụm. Nóng bỏng lưỡi.

“Không sốt quá cao, nhưng mà kiệt sức đến mức không đi nổi thế này thì anh sẽ làm ít xúp cho em. Em còn cần them gì khác không?”, Thầy Giáo hỏi tôi với một nụ cười dịu dàng.

Nếu tôi nói là muốn đọc sách, anh ấy chắc sẽ hơi thất vọng... Nhưng trước khi tôi có thể nghĩ ra cách trả lời hợp lý, một từ không ngờ tới buột ra khỏi miệng tôi.

“...XXXX.”

Phải mất vài giây để tôi nhận ra từ mình vừa nói. Tôi nhìn Thầy Giáo, và anh ấy nhìn lại tôi với khuôn mặt ngỡ ngàng như thể bị giội một gáo nước lạnh.

Ôi không. Vì nó bị rè đối với tôi, nên tôi đã không mảy may suy nghĩ gì, nhưng nó có thể mang một ý nghĩa không hay với người khác. Tôi lập tức cúi đầu xấu hổ.

“...Ôi trời. Cái đó, anh không thể đưa cho em được. Và nó cũng không phải là thứ mà em có thể mua. ...Xin lỗi, anh sẽ suy nghĩ về nó sau.”

Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi thấy Thầy Giáo đang cười, một nụ cười có lẫn chút buồn bã. Tôi đã có cảm tưởng y hệt thế này khi lần đầu tiên gặp mặt, nhưng anh ấy thực sự có những biểu cảm hết sức trẻ con.

“Chà... Có thể anh sẽ lại mua thêm mấy cuốn sách mới cho em. Anh cũng đang có kế hoạch đến thị trấn chiều nay.”

Cụm từ “sách mới” khiến tim tôi rộn lên một chút. Tôi có nhớ mang máng tất cả những cuốn sách trong thư viện, và không có cái nào hợp ý tôi cả. Cho nên có thêm sách mới sẽ giúp tôi thấy vui lắm.

“Em thích đọc nhỉ, Allen? Anh thực sự ấn tượng với số từ khó mà em biết đến giờ đấy.” Thầy Giáo khen tôi với sự ngưỡng mộ.

“...Anh cũng đọc những quyển sách khó nhằn mà. Có nhiều cuốn như vậy trong phòng của anh.”

“Ahaha... Thầy Giáo không thông minh vậy đâu. Nên anh phải đọc them rất nhiều cái khác phụ vào chỉ để hiểu được một thứ.”

Anh ấy hạ thấp đầu xuống với một vẻ mặt cô đơn. Rồi đột nhiên anh ấy đặt tay lên miệng, và im lặng.

“Thầy Giáo?”

Không có phản hồi. Tôi vẫy tay trước mặt anh ấy, vẫn vậy. ...Chắc lại tập trung suy nghĩ rồi, tôi đoán thầm. Phải mất một lúc mỗi khi anh ấy trở lại.

Thầy Giáo đột nhiên im lặng thế này không phải lần đầu và không chỉ khi anh ấy một mình, mà còn cả khi đang nói chuyện với chúng tôi nữa. Anh ấy thức rất khuya để nghiên cứu, và tôi luôn tò mò nghiên cứu đó là gì. Anh ấy là một người tốt... nhưng tôi cũng không biết them gì nữa.

“Allen, nếu anh nói với em rằng có một Thế Giới khác với thế giới của chúng ta...

Em sẽ tin chứ?”

Thầy Giáo bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hơ? ...Ý anh là sao?” Tôi hỏi lại, bối rối bởi câu hỏi bất chợt đó. “Thế Giới” mà anh ấy nói là sao?

“...Không, chỉ là chuyện cổ tích thôi. Xin lỗi vì đã tự nhiên nhắc đến nó,” anh ấy mau chóng đáp lại.

“Nhưng... nếu em được mời gọi mở cánh cửa đó. Anh thật long khuyên em đừng mở.”

Với câu nói khó hiểu đó, anh ấy kiểm tra lại nhiệt độ lần cuối, rồi rời khỏi phòng. Ngay khi Thầy Giáo đóng cửa phòng, tôi nghĩ rằng mình đã nghe giọng anh ấy vọng lại, “Chỉ một chút nữa thôi.”

***