Trong game ‘Doki Doki Love Gakuen ~ Koisuru Otome to Omoide no Ouji’, gọi tắt là ‘Dora-gaku’. Nhà Albert là thế lực lớn thứ hai chỉ đứng sau Hoàng Tộc.
Mary Albert luôn khoác lên mình những bộ váy đắt tiền, bộ đồng phục của cô cũng không phải là ngoại lệ.
Với sự giàu có trong tay, cô sống như một như một bà hoàng.
Cô ta luôn châm chọc nữ chính Alicia vì địa vị và sự nghèo hèn của cô. Vì những màn khoe của khó chịu đó nên Mary luôn bị xem là một ‘Kẻ nhà giàu hợm hĩnh’.
“Heh, Tiểu thư trong game là loại người coi tiền như rác, huh?”
“Đúng vậy. Sau khi khoác lác chán chê về sự giàu có của mình, cô ta bắn ra câu ‘Ôi trời, hình như ta vừa ngửi thấy mùi của lũ dân đen’ khi nhìn những món đồ của Alicica.”
“Lại là kiểu điển hình nữa hả…”
Không ngoài dự đoán của mình-
Mary gật đầu đồng ý trước lời nói móc của Addie. Mặc dù cả hai đều là quý tộc, dù cùng mang danh là lệnh nữ nhà Albert, thế nhưng chỉ số IQ của Mary ‘kia’ hơi bị lùn.
Nhưng than ôi, bọn quý tộc ở thế giới này đều là lũ mắt cao quá trán.
Là một nàng công chúa sống nhung lụa, Mary dùng sự giàu có của cha mẹ để đạt được tất cả những gì cô muốn. Ví dụ như một cỗ xe nhiều ngựa kéo hay một ngôi biệt thự mới trong ngày sinh nhật. Món khoái khẩu của cô là gan ngỗng và trứng cá muối, cô ta thường xuyên mời những đầu bếp hàng đầu làm chúng trong những bữa tiệc xa hoa của mình...
Mary trong game là người thích tiêu pha vô tội vạ. Sở thích của cô cũng khó ưa như cách cô ta chứng tỏ sự ảnh hưởng của mình bằng cách luôn mồm luyên thuyên ‘Ta vượt xa các ngươi’. Cô ta luôn lải nhãi cả ngày về việc nhà Albert quyền lực như thế nào hay cô ta siêu việt hơn kẻ khác ra sao, những kẻ xui xẻo bị cô ta chụp được luôn phải ngoan ngoãn cam chịu cho cô ta hành hạ nhiều giờ.
Tuy nhiên, Mary ‘này’ thì chỉ hơi ‘chảnh cún’ một chút, những thứ mới cứng luôn làm cô không muốn có thêm cái nữa. Xe ngựa một cái là quá đủ, một ngôi biệt thự cổ kính bình thường không quá nát cũng đủ để cô hài lòng….
“Từ nay về sau ta sẽ học tỏ ra ngạo mạn.”
“Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa thấy tiểu thư khoe mẽ bao giờ. Còn nữa tiểu thư cũng chưa bao giờ mua món gì đắt tiền. Tại sao vậy ạ?”
“Dù ngươi có hỏi tại sao thì ta cũng chịu, ta chỉ mua những gì ta muốn thôi.”
“Tiện thể thì bây giờ cô đang muốn có gì nhất?”
“Thằng nào bỏ bị đuổi việc.”
“...........Vậy món ăn yêu thích của tiểu thư là gì?”
“Đơn đuổi việc khó kiếm lắm đó, tuy ta kiếm được vài tờ nhưng chúng lại tự nhiên không cánh mà bay giữa chừng. Nè Addie, ngươi có biết mớ đơn sa thải ngươi biến đâu mất không?”
“Không, tôi hoàn toàn kkhông biết gì hết á. Có lẽ bọn người lùn đã đột nhập vào phòng cô và trộm mất nó.”
“Trả lời hay đấy.”
“Tôi thề không phải do tôi làm, mà kệ cái ‘đơn đuổi việc không hề liên quan tới tôi’ đi, món ăn yêu thích của tiểu thư là gì vậy?”
Addie giả vờ ho để đánh trống lảng, Mary lẩm nhẩm “Món ăn yêu thích” và mặt cô sáng lên.
“Là Corquette!”
“..........Tiểu thư, chừng đó thì không đáng tự hào đâu.”
Addie thở dài rồi nhìn vào menu.
Hiện tại, họ đang ở phòng ăn tại tòa nhà số 3. Vì đang trong giờ nghỉ trưa nên nơi này đông nghịt người.
Mary và Albert đang đứng trong hàng nhìn menu và chờ tới lượt mình.
Nếu đây là Mary ‘kia’ thì cô đã ngồi xuống đâu đó và hối ‘Nhanh lên Addie!’. Tuy nhiên Mary hiện tại sẽ không làm những việc kém sang như vậy.
Ngược lại cô sẽ ngoan ngoãn xếp hàng và liên tục nhắc “chúng ta nên tìm chỗ ngồi trước”. Không như ‘con kia’, Mary không bao giờ ép người khác nhường chỗ cho mình.
“Giá thức ăn ở đây đắt thật.”
“Dù gì thì cũng là học viện cho quý tộc mà.”
“Gan ngỗng và trứng cá muối, không ngờ ở đây cũng có những món này.”
Trái với vẻ ngạc nhiên của cô chủ, Addie lại gật đầu kiểu ‘anh đây biết tuốt’.
Như Mary đã nói, giá thức ăn ở học viện St. Karelia đắt đến nực cười, chỉ riêng món tráng miệng thôi cũng tốn nhiều hơn cả phí sinh hoạt của một gia đình bình thường trong một tháng.
Với thiết kế tráng lệ, nơi này có đẳng cấp ngang với những nhà hàng hạng nhất.
Hơn nữa, nhà trường còn mời những đầu bếp nổi tiếng khắp thế giới về đây, rõ ràng là nó vượt quá xa so với định nghĩa ‘nhà ăn’.
Tuy nhiên, phần dịch vụ thì vẫn chưa được trơn tru lắm, bằng chứng là cái hàng người dài dằng dặc này. Có vẻ nguyên nhân là do họ quá quan tâm đến độ hoàn hảo của từng món ăn.
Đây rõ ràng là một hệ thống thiều hoàn hảo, tuy nhiên cũng không có ai phàn nàn vì lý do : Thức ăn ‘nhanh, rẻ, ngon’ chỉ dành cho thường dân, còn bọn lắm tiền thừa thời gian thường có xu hướng chọn những món ‘Tinh tế, giá cao, ngon và quý’.
“Nhưng có vẻ họ vẫn do dự. Chẳng phải họ nên xây thêm cái nữa sao?”
“Tiểu thư, cái nhận xét trái khoáy đó là sao...đó là cái giá để có thể thưởng thức những món ăn tuyệt vời, nên làm ơn hãy cư xử chín chắn và kiên nhẫn đứng đợi đi ạ.”
“Geez, ta là Mary Albert đấy biết không? Tất cả những món ở đây, ta có thể ăn bất kỳ lúc nào ta muốn ở nhà. Nếu ngươi không tới đây thì ai lại muốn đến cái bãi chiến trường này chứ?”
“Vâng, nhưng nếu không chuyển vào đây thì tôi cũng chẳng được ăn những món đắt đỏ như thế này.”
Mary thở dài khi cô thấy vẻ hớn hở của Addie khi anh cầm một chiếc khay lên.
“Trên thế giới này làm gì có một vị tiểu thư nào chịu xếp hàng mua bữa trưa cùng người hầu chứ….Khoan, đây có nà.”
Đột nhiên Addie vỗ vai Mary, có vẻ anh đã thấy ai đó.
“Tiểu thư, xin hãy nhìn đằng kia. Chẳng phải đó là Alicia sao?”
“Eh, đâu cơ!?”
Chỗ Addie chỉ tay là nơi Alicia đang ngồi.
Cô rúc vào góc nhà ăn như muốn tự giấu mình.
Alicica đang lo lắng để ý xung quanh.
Trên tay cô là một hộp cơm nhỏ, có lẽ là hộp cơm trưa, và cạnh đó là một túi bánh tự làm.
Đánh giá kỹ toàn bộ tình hình, Mary cười.
“Addie, cơ hội tới rồi.”
“Cơ hội?”
“Trong game, cô ấy không có đủ tiền nên phải mang theo hộp cơm trưa. Và người xuất hiện trước mặt cô ấy là…”
“Hiểu rồi, Mary-sama xấu xa chắc chắn sẽ cười nhạo cô ấy.”
“Đúng. Cô ta sẽ khoe bữa trưa sang trọng của mình và khinh thường bữa trưa đạm bạc của Alicia. Nào Addie, hãy cho cô ta thấy sự khác biệt giữa quý tộc và thường dân đi! Bằng một bát cơm hải sản cao cấp!”
“............”
“.............................”
“Tiểu thư, cái đó không ổn đâu ạ.”
“Ah, thật á?”
‘Cơm hải sản cao cấp không dùng được huh….’ Mary bỏ tấm vé xuống.
Chữ ghi trên tờ giấy là [Cơm hải sản cao cấp], đó chắc chắn không phải là món ăn đáng để khoe mẽ với một tiểu thư.
“Ờ thì nó cũng ngon đấy nhưng…”
Trong khi Mary còn mãi suy tư, Addie nhanh chóng tráo tấm vé của anh và cô.
“Addie?”
“Tôi đột nhiên muốn ăn cơm hải sản. Tiểu thư, cô không phiền chứ?”
Không cho Mary có cơ hội nói thêm, anh dẫn Mary về phía trước. Cô vô ý cười mỉm.
“Geez, đúng là một tên hầu rắc rối. Nhưng nếu mình chỉ ra thì chắc chắn anh ta sẽ nói ‘Tôi chỉ làm theo những gì ngài muốn thôi.”
“Không sao. Ta sẽ miễn cưỡng ăn nó…..”
Mary đọc dòng chữ được viết trên tấm vé.
Tương tự như ‘cơm hải sản cao cấp’ của cô, dòng chữ được viết trên đó là….
[Bít tết cừu và gan ngỗng]
“......Addie, ngươi biết cách tận dụng sự giàu có của nhà Albert nhỉ.”
“Tôi chỉ không muốn lãng phí phước lành trời ban thôi.”
“Tốt, hôm nay chúng ta sẽ cho Alicia biết sự khác biệt về đẳng cấp.”
Mary lấy một cái khay rồi tiếp tục xếp hàng.
Không ai muốn ngồi cạnh Alicia, một thường dân cả. Họ cố ý tránh xa cô và ngồi vào những ghế con trống.
“Mình không muốn ngồi cạnh một thường dân.” Là những gì mà lũ tự cho mình là cao quý kia nghĩ.
Một số người tò mò chiếm lấy những chỗ đó, chúng khó chịu nhìn cô và một số còn nói xấu cô.
Tất nhiên, Alicia cũng đã nhận ra. Cô thu người lại, nét buồn bã hiện lên trên mặt cô.
Với Addie, một người có cùng địa vị với cô, anh không thể nào xem đó là chuyện không lên quan đến mình.
Tuy nhiên Mary thì khác, cô bước tới và ngồi đối diện Alicia như thể cô là trùm khu này vậy.
Cộng thêm,
“Chỗ này còn trống à?”
Lời hỏi thăm với vẻ đe dọa.
Cả Alicia và Addie đều ngơ ngác.
“.....Vâng.”
Nói rồi Alicia kéo ghế mời Mary trong khi Addie còn ngu ngơ nhìn cô chủ.
“Ôi trời, ngươi mang theo hộp cơm trưa huh? Sao còn không ăn đi?”
Nhìn vào chiếc đĩa cạnh Alicia, Mary thắc mắc.
Alicia xấu hổ cúi mặt lí nhí “Em không biết….”
“E-em chưa từng được học cách ăn uống chuẩn mực...em sợ em sẽ làm sai.”
Tự nhận thức được mình là một cô gái quê mùa, cô tự lủi vào trong góc. Lúc này Mary không hề cảm nhận được vẻ vui tươi thường ngày của cô.
Như mong đợi từ một ngôi trường quý tộc, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ quy tắc ăn uống. Ngay cả lũ con gái cũng tỏ ra cực kỳ tao nhã dù vừa ăn vừa nói chuyện.
Họ không dạy lễ nghi ăn uống ở đây nhưng đó lại điều buộc phải biết. Vì thế một cô gái thôn quê như Alicia chỉ đành bất động ngồi im một chỗ.
“Humph, việc một đứa con gái thường dân không được học lễ nghi là chuyện bình thường.”
Bắn ra một câu không khác gì chế giễu, Mary nâng dao và nĩa lên. Sau đó cô cắt rồi đưa một miếng thịt lên miệng một cách duyên dáng, mọi người đều tỏ ra thán phục trước sự tinh tế và lịch lãm của cô. Với cô, một thành viên nhà Albert, việc này dễ như trở bàn tay.
Bị quyến rũ vẻ thanh lịch của Mary, Alicia thoát khỏi bức tường vô hình do chính mình tạo ra, cô vội nâng dao và nĩa.
Im lặng quan sát Mary, cô tự sửa cách dùng dao và nĩa của mình. Sau đó cô bắt chước Mary cặt một miếng thịt và hạnh phúc thưởng thức nó.
“................Tiểu thư, quên việc trở thành kẻ phản diện đi, cô đã trở thành hình mẫu lý tưởng của Alicia rồi.”
Từ tốn ăn bát cơm hải sản trước mặt hai cô gái, Addie thầm nhủ.