Đã qua vài ngày kể từ khi tôi tròn năm tuổi.
Đó là một buổi sáng trong những ngày cuối cùng của đầu xuân. Vẫn chưa đến lúc để bà Galton gọi tôi dậy, nhưng tôi đã bị đánh thức bởi vì cảm nhận được điều gì đó. Có vài tiếng động ồn ào trong dinh thự, tôi có thể nghe thấy tiếng người lớn đang nhỏ giọng thảo luận.
Tôi nhanh chóng thay đồ ngủ sang thường phục, và rời khỏi căn phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Hành lang vẫn hơi tối và lạnh lẽo.
Ở đất nước này….. hay đúng hơn, khu vực này, thường phục thường là áo lót tay ngắn (tunics) và áo thụng xẻ tà (dalmatics), chúng hơi quá nặng so với tôi. Thật là một nỗi đau khi cứ phải nhấc cái áo dài này lên để chúng không tạo ra âm thanh nào khi quệt xuống mặt đất.
Từ đầu lẽ ra tôi phải ở trong phòng một cách ngoan ngoãn cho đến khi bà Galton đến đánh thức tôi, nhưng hôm nay có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra. Chắc sẽ ổn thôi nếu như tôi chỉ ngó xem chuyện gì đang xảy ra mà không làm phiền ai cả.
Dinh thự này được gọi là dinh thự của Đồi Golden, nhưng so với với sự xa hoa cực điểm của nhà Kalida, nơi này có vẻ khá nhỏ. Cái tên được lấy từ cánh đồng lúa mì bao quanh dinh thự thuộc sự cai quản trực tiếp của gia đình tôi. Ở vùng đất này, khu vực cai quản trực tiếp này chủ yếu thu hoạch lúa mì với giá cao, trong khi thường dân phải tự trồng lấy lúa mạch đen. Nhưng ba năm trước, cánh đồng lúa mì này đã trở thành một vùng đất hoang tàn do dịch hạch.
Có vẻ như ở Arxia, nơi sống của lãnh chúa thường là dạng lâu đài nhỏ, nhưng bởi lãnh địa của gia đình Kalida vẫn luôn nhỏ và nghèo trong suốt nhiều thế hệ, họ không thể xây dựng một cái gì đó như lâu đài. Và vì cha tôi chưa từng sửa chữa nơi này… Ông ta chắc đã sợ sẽ thu hút sự chú ý nếu xây cái gì đó quá hào nhoáng. Sở thích của ông thực ra là mở rộng các ngục ngầm (dungeon) sâu nhất có thể - thực sự, ông ta còn tệ hơn cả tệ. Ông thậm chí còn không thèm cân nhắc hành động của mình sẽ gia tăng sự căm thù từ người dân, dẫn đến cái vòng tròn luẩn quẩn mà ông cứ tống nhiều và nhiều người hơn vào tù. Bởi vậy, dinh thự của Đồi Golden được coi là một trong những dinh thự nhỏ nhất trong giới quý tộc, chia ra để tầng hai và tầng ba có nhiều phòng ngủ và vô số phòng trống, còn tầng một có nhiều phòng như phòng khách và phòng bếp. Phòng ngủ của tôi nằm ở phần trong cùng của tầng hai, và cho dù sàn nhà cũng khá dày, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ở tầng dưới, vậy nên để tránh không bị bắt, tôi phải di chuyển thật lặng lẽ cho đến khi âm thanh to dần và tôi đến được cầu thang. Sau cùng, đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi giết gia đình, nơi này lại huyên náo như vậy.
Ẩn mình sau bóng của những cây cột, tôi liếc từ vịn cầu thang đến phía lối vào. Cả hai cánh cửa vào đều mở toang, và một vài người lớn bận rộn đang di chuyển liên tục. Họ chủ yếu là những người đàn ông vũ trang đầy đủ, và những người mặc đồ da trông vô cùng lộn xộn, họ có lẽ là binh lính riêng của Tử Tước Kalida. Những người lính đang mặc áo giáp bằng kim loại, hẳn là được cử đến bởi Bá Tước Terejia vì vài lí do nào đó, hoặc có thể họ đã được gửi đến từ Thượng nghị viện để làm gì đó…
Biết được rằng binh lính từ các vùng lãnh thổ khác thường đeo áo giáp xích, tôi cảm thấy trình độ kỹ thuật của lãnh địa này có lẽ đã bị thụt lùi hơn một trăm năm so với các lãnh địa khác. Bởi vì Thượng nghị viện, các quý tộc không hoàn toàn bị tách biệt khỏi nhau, nên một trình độ kỹ thuật tiêu chuẩn đã đạt được ở Arxia, khiến cho binh lính của Kalida nổi bật một cách không bình thường. Một lần nữa, điều này thật kinh khủng.
Hiện tại, dinh thự này có mười một người đang sinh sống, trong đó bao gồm cả tôi và Bá Tước Terejia. Ngoài ra còn có vú em của tôi- bà Galton, cô giáo của tôi- cô Marshan, thư ký của bá tước- Bellway, đầu bếp Nathan và người làm bánh Olga, hầu gái Isadora và Phoebe, người làm vườn Boriswarf, và hầu gái Mary.
Những người mà thường ngủ vào thời điểm này chỉ có tôi, bà Galton và cô Marshan, khi mà những người khác đã phải bắt đầu làm việc.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng tức giận của ai đó từ phòng khách. Mặc dù tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra và thậm chí đã trốn khỏi phòng để đến đấy, cho dù tôi có tập trung đến thế nào, tôi cũng không thể nghe rõ bất cứ điều gì.
Tôi tự hỏi liệu có tốt hơn nếu tôi từ bỏ và quay về phòng mình. Có lẽ đã gần đến giờ mà bà Galton đến phòng tôi để đánh thức tôi dậy. Những đám mây ngoài cửa sổ đã bắt đầu tản ra, để chỗ cho một vài tia nắng mặt trời xuyên qua bóng tối mờ ảo.
Suy nghĩ trong khi đang đặt tay sờ lên mái tóc của mình, tôi chậm rãi quay trở về. Chỉ trong lúc này, ai đó bỗng chạy đến phòng khách.
Có lẽ anh ta không đóng cửa vì quá vội vã, hoặc anh ta cảm thấy điều đó là không cần thiết. Giờ thì cánh cửa phòng khách đã không còn đóng kín, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói to và rõ ràng từ nơi tôi đang đứng.
“Báo cáo, Agil Irishettsu, tại làng Cyril, một con sói rồng – draconis - đã được phát hiện.”
-Draconis? Khi nghe thấy một thuật ngữ kì lạ, tôi vô tình bước lên một bước. Đó là cái tên tôi nghe thấy trong truyện cổ tích ở đây, nên tôi cảm thấy khá căng thẳng. Cái tên lạ thu hút hoàn toàn sự chú ý của tôi và gợi cho tôi sự tò mò, khiến tôi đã hoàn toàn quên mất việc phải trở về phòng mình.
Trong số những câu chuyện kể trước khi đi ngủ mà bà Galton đã kể cho tôi, có một vài trong số chúng có thể được tính là sử thi anh hùng. Nếu có điều gì không thay đổi từ thế giới này qua thế giới khác, thì chính là mấy bài câu chuyện về việc tiêu diệt mấy con quái vật luôn luôn được yêu thích. Ví dụ như truyền thuyết của nữ tư tế nhà thờ Ar Xia, người hầu của Xia Fema đã đánh bại con sói rồng khổng lồ độc ác để cứu lấy vợ và con gái mình, rất nổi tiếng trong khắp Arxia. Thực sự, nó giống với một huyền thoại hơn là cổ tích, nhưng…
Còn có một câu chuyện khác về cách một con khỉ khôn ngoan và một con sói rồng cổ đại đã sống được hàng ngàn năm, nhưng đây cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích khác thường được kể.
Theo như được kể lại, draconis là một con sói khổng lồ với nhiều vảy, một cái đuôi rắn và hai cánh đằng sau như cánh dơi giúp nó có thể bay được.
Tôi đã tưởng đó chỉ là sự hợp nhất của một vài con thú được tạo ra từ trí tưởng tượng, nhưng có vẻ như nó không phải.
Draconis thực sự tồn tại. Nghĩ lại thì, thế giới này không chỉ là một thế giới hoàn toàn khác, cuối cùng tôi cũng nhớ ra nó là một thế giới giả tưởng. Nếu tôi nhớ không lầm thì trong cái thông tin về trò chơi, từ “quái vật” dường như cũng được xuất hiện vài lần.
Tất nhiên, trong dãy núi Amon Nor, nó được coi là nơi xa nhất, trong cùng của Cao nguyên Bandishia, draconis sống và ăn rắn tuyết ở đó, nhưng vì tôi chưa từng nhìn thấy nó, tôi đã không tin cho đến tận bây giờ.
“Dù thế nào đi chăng nữa, một thứ như draconis lại đột ngột xuất hiện. Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?”
“…..Bằng cách nào đó nó đã xảy ra.”
Kể từ lúc tôi trốn khỏi phòng để nghe chuyện về draconis, bà Galton nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, nhưng vì tôi bằng cách nào đó đã tìm được một cái cớ tốt, mặc dù tôi nói khá mờ hồ và không rõ ràng. Xét cho cùng, tôi không thể nói cho bà ấy biết về việc trốn ra ngoài và những gì tôi nghe được.
Ngay cả vào buổi chiều, cuộc tranh luận trong dinh thự vẫn chưa kết thúc. Không có vẻ như Bá Tước muốn giấu tôi thông tin về con draconis. Ông ấy có bảo bà Galton không để tôi loanh quanh quá gần phòng khách, nhưng tôi ở ngay phòng ăn cạnh phòng khách và vẫn có thể nghe thấy rõ toàn bộ cuộc nói chuyện.
Con draconis được phát hiện khá lớn. Theo như những câu chuyện tôi được nghe, draconis giống như chó sói, thích sống theo bầy đàn. Đó là lí do tại sao con draconis được tìm thấy trong làng được gọi là một con sói đơn độc.
Tôi tự hỏi chính xác vì cái gì một con draconis lại đơn độc di chuyển, từ dãy núi Amon Nor, đến nơi mà con người sống. Bởi ngọn núi đó không phải là một địa điểm thích hợp cho loài người sống, nên thực sự chẳng có lí do gì cả. Vì họ nói nó là một cá thể to lớn, tôi đoán nó đã bị thua trong một cuộc chiến tranh lãnh thổ với chính đồng loại của mình.
“Eliza-sama, đã đến giờ dùng bữa!”
“…Xin lỗi.”
Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ khiến tôi quên mất môi trường xung quanh. Sau một vài lời khiển trách gay gắt của bà Galton từ vụ bỏ ăn của tôi, tôi nhanh chóng dừng suy nghĩ về draconis trong thời gian này.
lúa mạch đen (rye) là một loại lúa mạch có thể sống trong điều kiện khắc nghiệt (đất kém, nhiệt độ thấp)