Trans: Angharad
-----------------------------------------------------
Như đã đề cập, nhà Montchat là một nhánh tách ra từ gia đình hoàng gia của Sonnenlicht.
Vài trăm năm trước, anh em của Đức vua lúc bấy giờ đã bắt đầu khai phá lãnh địa Mohnton. Ông cho khai hoang và canh tác trên những vùng đầm lầy nhớp nháp của Mohnton, xây dựng các thị trấn, bắt đầu khai thác và xuất khẩu đá Mana. Nói cách khác là tổ tiên của gia tộc Montchat.
Và người sáng lập đã được góp sức bởi 4 phụ tá chính. Bốn con người ấy, xuất phát từ Thủ đô đi theo trợ giúp người sáng lập chế ngự vùng biên cương hoang dã này đã được phong tước lẫn cấp quyền lực, con cháu của họ sẽ đời đời phụng sự cho nhà Montchat.
Một trong số đó là nhà Ende. Vốn dĩ là dòng dõi có ưu thế năng lực ma thuật, gia tộc bọn họ đã cho ra đời nhiều Ma pháp sư mạnh mẽ suốt nhiều năm qua.
Tiếp theo là nhà Brandt. Là những kẻ khéo tay nức tiếng và có trình độ thủ công cao. Nghe đồn họ là gia tộc đã đóng vai trò quan trọng nhất trong việc cải tiến hiệu suất khai khoáng đá Mana và những kỹ thuật ấy còn được áp dụng tới ngày nay.....
Kế tiếp, nhà Lörrich. Tập hợp các nhà ngoại giao trời sinh và là quân sư cho gia tộc Montchat.
Cuối cùng là nhà Meyerheim. Kể từ lúc thành lập thì gia tộc này đã nổi danh nhờ tài năng võ thuật của mình và đây cũng là gia tộc cầm đầu trong số 4 gia tộc phụ tá.
“......Brandt?”
Giờ đang là buổi chiều. Camilla và Alois đang ngồi trong phòng riêng của anh ta. Trên chiếc bàn vốn luôn có bánh ngọt dùng trong buổi trà chiều thì hôm nay lại chất đầy những cuốn sách cũ bụi bặm và một cây bút lông. Camilla chẳng mảy may có tí cơ hội nào để bàn tới làn da xù xì của Ngài Công tước, và lẳng lặng ngồi nghe Alois đang hăng say thuyết giảng.
Song vừa nghe tới một cái tên quen thuộc, cô lập tức hỏi lại.
“Như Günter Brandt hả? Ông đầu bếp ấy? Ông ta là một quý tộc á?”
Không thể nào, cô gái tự nhủ. Y là một kẻ quá sức thô lỗ và quê mùa, không thể nào lại có tước hiệu được. Hình ảnh Günter quát tháo trong bếp còn hợp hơn là đi tham gia vũ hội.
Alois, ngồi đối diện Camilla, gật đầu. Anh trải rộng một tấm bản đồ ra kế bên một quyển sách ghi chép gia phả các nhà quý tộc của Mohnton.
“Phải. Gia tộc đó truyền thừa tước hiệu qua các thế hệ. Dòng họ Brandt đã lụi tàn vậy nên tước hiệu kia cũng bị thu lại. Tất cả những chuyện này xảy ra trước khi Günter chào đời nên ông ta trông không giống một quý tộc cũng dễ hiểu thôi.”
“À....Hừmmm....”
“Ông cố của anh ta là nguyên nhân khiến dòng họ sụp đổ. Bọn họ đã thua trong một cuộc xung đột với gia tộc khác. Kết quả là cả gia tộc Brandt dần bị lãng quên. Ở vùng đất này thì huyết thống gia đình có ý nghĩa lớn hơn rất chi là nhiều so với ở Kinh đô.”
Nhìn con người Günter là biết ngay, gia tộc Brandt nổi tiếng là những kẻ ồn ào và tốt bụng. Trong lãnh địa Mohnton chỉ có bọn họ là dám công khai chối bỏ xiềng xích mang tên truyền thống đang ràng buộc các thế hệ gia đình nơi đây. Đáng tiếc do hiểu biết ít ỏi về chính trị cộng thêm ngoại giao thiếu khôn khéo đã trở thành lí do khiến nhà Brandt tàn lụi.
Tước hiệu quý tộc của họ là thấp nhất trong 4 gia tộc phụ tá. Và chẳng cần nói cũng biết quan hệ giữa họ với các gia tộc còn lại không thân thiết lắm. Vì thế cái kết bị hủy diệt là không thể tránh khỏi.
Ở Mohnton, trừ dòng họ Brandt đã sụp đổ ra thì không thể xem thường sự chi phối đến từ các gia tộc khởi nguyên kia. Các thành viên nhà Brandt cảm thấy đi theo con đường sống chính trực sau khi gia tộc sụp đổ là bất khả thi. Họ thu mình lại và cố gắng sống một cuộc đời lặng lẽ.
Nhờ thế Alois mới gặp Günter. Hồi Alois còn đang được dạy dỗ để trở thành Lãnh chúa tương lai, theo quy cũ anh đã làm một chuyến đi khảo sát lãnh địa và thật tình cờ làm sao, thiếu chủ lúc dùng bữa tại một nhà hàng đã gặp Günter đang làm đầu bếp ở đấy.
“Ở vùng này nàng có thể phỏng đoán quyền lực của một dòng họ bằng cách dựa theo màu tóc. Ví dụ với nhà Brandt thì mái tóc hung đỏ của họ là nổi bật nhất.”
Alois ngưỡng mộ khả năng nấu nướng của vị đầu bếp đã làm ra món ăn anh vừa thưởng thức và yêu cầu được gặp người đó ngay. Kẻ đi lên từ dưới bếp là một người đàn ông tướng mạo cộc cằn với mái tóc đỏ rực, mang dấu hiệu của nhà Brandt.
Y là con trai trưởng của người thừa kế chính cống dòng dõi nhà Brandt. Tên y là Günter Brandt.
“Thật sự rất đáng tiếc nếu để mặc anh ta bị dòng đời lãng quên. Vì dù sao nhà Brandt vốn nức tiếng về khoản khéo tay. Ta tin ngoài nấu ăn ra Günter sẽ hỗ trợ ta được rất nhiều việc.”
Tuy nhiên mọi chuyện không suôn sẻ như vậy. Từ khi bị sụp đổ toàn bộ gia tộc Brandt đều lao đầu vào rèn giũa kỹ năng nấu nướng của họ. Những thành viên không thuộc trực hệ của gia tộc sống ẩn mình trong thành phố, nhưng khi Alois biết chuyện thì anh đã cho phép họ tự do mở nhà hàng của riêng mình. Kế hoạch tận dụng tay nghề khéo léo của họ vào những công việc khác có thể đã thất bại, song dòng họ Brandt vẫn coi ngài Lãnh chúa là cứu tinh của họ.
–––––Thì ra đây là lí do ông ta bảo mình chịu ơn.
Nghe Alois thuật lại, Camilla hồi tưởng những gì Günter đã kể. Nghĩa là lúc y bảo “có thể làm những nhà hàng xung quanh rung chuyển” không phải là nói khoác sao? Nếu toàn bộ người trong bếp đều là những kẻ to mồm của gia tộc Brandt như Günter thì có thể lắm chứ.
Hứ! Camilla chống tay lên má, thở hắt ra một hơi. Nhận thấy đã thành công thu hút sự chú ý của người đối diện, nét mặt Alois pha trộn một chút cảm xúc hài lòng cùng nhẹ nhõm.
“Nhà Brandt chỉ có tước hiệu Tòng nam tước, các nhà còn lại đều có tước hiệu cao hơn. Nhà Ende và Lörrich đều là Nam tước. Trưởng gia tộc Meyerheim luôn luôn là Tử tước. Bởi vì các gia tộc đều không muốn dòng máu của họ bị pha tạp nên con cháu trong nhà đều mang những đặc điểm ngoại hình riêng biệt của mỗi gia tộc. Nhà Brandt có tóc đỏ. Nhà Ende là tóc màu vàng. Lörrich là màu nâu nhạt. Còn lại Meyerheim là màu nâu hạt dẻ. Dĩ nhiên cũng có trường hợp cá biệt.”
Ừmmm.... Camilla thầm kiểm lại màu tóc của những người hầu trong dinh thự, vừa gật gù theo lời Alois.
Đúng là có thể phân biệt các người hầu trong nhà thông qua tóc như Alois đã nói. Chính xác hơn là giữa các người hầu thâm niên. Trong nhóm này thì chiếm số đông nhất là từ gia tộc Ende. Kế tiếp là Meyerheim. Thiếu nữ chưa nghĩ ra có người nào mang màu tóc nâu nhạt không.
Trừ phi.....
Cái kẻ luôn đứng thẳng tắp như cây tùng đó. Kẻ luôn trừng trộ với Camilla. Đôi mắt chưa từng che giấu khinh miệt. Tóc nâu hoa râm thắt đuôi sam gọn gàng sau đầu. Hình ảnh một người phụ nữ luôn thường trực vẻ cau có trên mặt hiện lên trong đầu cô.
“.......Vậy, Gerda là người thuộc gia tộc Lörrich đúng chứ?”
“Phải. Bà là chị gái của trưởng gia tộc Lörrich đương nhiệm. Xứng với danh tiếng của gia tộc, Gerda rất am hiểu chính trị và không ngần ngại nêu lên quan điểm của mình. Tuy phải nói thêm là bà ấy rất ngoan cố và không biết nhân nhượng.”
Bảo người phụ nữ đó có chính kiến và hay chống cự Camilla là nói quá rồi. Gerda quả nhiên là một con người gắn bó cực kỳ mật thiết với truyền thống lâu đời của gia tộc ở vùng này.
Sự lạnh nhạt hướng về Camilla bắt nguồn từ sự tôn trọng sâu sắc dành cho những truyền thống được truyền qua bao thế hệ. Và kết quả là họ luôn dè chừng người ngoài. Đây là những gia tộc đã gìn giữ huyết thống nhà họ như thần giữ của, bằng cách kết hôn với người trong gia tộc đó. Cho dù đám người này xuất thân từ đâu và thừa hưởng tước hiệu cao thế nào chăng nữa thì họ cũng không thèm đếm xỉa gì đến những kẻ ngoại lai ngoài lãnh địa.
––––––Thật quá quắt mà.
Đám người hầu chỉ thậm thụt bàn tán về Camilla sau lưng cô. Song Gerda thì không thèm che giấu địch ý của mình và thẳng thừng huỵch toẹt những gì bà ta nghĩ về cô gái. Như thế chẳng phải là hơi quá so với miêu tả “ngoan cố” sao?
“Nàng thấy hứng thú rồi sao?”
Thấy khuôn mặt Camilla nhíu lại vì nghi hoặc, Alois lật sang trang quyển sách gia phả. Trên trang sách anh chìa ra cho cô xem là hồ sơ chi tiết về tất cả những trưởng gia tộc Lörrich, thời gian tại vị của họ và danh sách những thành tựu đạt được. Đây là một quyển sách lịch sử được ghi chép hết sức nắn nót từ bìa sách đầu đến bìa sách cuối bằng loại mực tốt nhất. Chìa quyển sách về hướng cô gái, Alois mỉm cười với Camilla như thể anh đã từng tập luyện hành động này trước gương vậy.
“Chúng ta có thể nghiên cứu đến tối cũng được. Lịch sử vùng đất này rất lâu đời nên hai ta sẽ có rất nhiều thứ để bàn luận.”
Nhìn cặp mắt long lanh đang ngó mình chăm chăm và nước da xù xì như cóc kia, Camilla lắc đầu.
Thứ lỗi cho, nhưng tôi xin kiếu.
---------------------0----------------------
Tôi xin lỗi, là những gì Camilla đã nói.
Song lời khước từ của thiếu nữ đã vô hiệu, vì từ đó về sau giờ trà chiều của cô với Alois đã biến thành giờ học.