Vào một ngày nọ, Emi đột nhiên xuất hiện ở trong ta. Khi đó ta vẫn còn là chính mình, một đứa trẻ đang mắc phải cơn cảm lạnh và nó đang ngày càng trở nặng hơn. Và chẳng có lấy một lời cảnh báo ,khi ta… tỉnh dậy, ta đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể của mình,
Với sự hiểu biết của Emi thì sự kiện đó có thể gọi là quá trình chuyển giao quyền kiểm soát cơ thể..
Ban đầu, trong ta tràn đầy sự tức giận đến mức vì cơ thể của mình bị tước đoạt và một kẻ hoàn toàn xa lạ đang điều khiển cơ thể và mang theo giọng nói của ta. Nếu không như vậy thì ta hẳn là một kẻ ngu ngốc hoặc là một vị thánh khi không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Bởi vì phẩm giá của ta, thứ đáng lẽ phải thuộc về ta. Nhưng nó đã bị tước đoạt và ta không thể nói, nhìn hay di chuyển như kẻ đã chiếm lấy cơ thể này. Nguyền rủa một cách trẻ con và khóc lóc mặc dù bản thân biết rằng sẽ chẳng có ai nghe thấy. Khi đó ta vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn và than khóc trong thâm tâm.
Sau vài ngày, ta bình tĩnh hơn và có thêm thời gian để quan sát sinh vật đã chiếm lấy cơ thể của mình. Đây cũng nguyên nhân dẫn đến quyết định ta sẽ chiếm lại nó.
Người đã nhập vào cơ thể ta có vẻ như vẫn còn mê man trong vài ngày, rên rỉ do cơn sốt cao, nhưng lúc mà ta bình tĩnh hơn cũng là lúc mà cô ấy tỉnh táo hơn một chút. Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được một dòng chảy tiềm thức của một người khác trong mình. Người kia trông cũng có vẻ bối rối, và đã có nhiều thứ vượt khỏi khả năng của một đứa trẻ như ta.
Tuy còn mơ hồ nhưng qua những thứ ta xâu chuỗi được, ta biết được rằng linh hồn đang điều khiển cơ thể ta tên là một phụ nữ lớn hơn ta và đến từ một thế giới khác tên là Emi, người đã chết ở thế giới của mình và đến với thế giới này trong thân thể của ta.
Emi trông có vẻ như vẫn còn luyến tiếc rất nhiều với kiếp trước, và cơn giận của ta đã tan biến ngay khi nghe được những suy nghĩ u sầu của cô ấy: [mình muốn về nhà], [cha mẹ ơi, chị ơi], [ở một mình tại thế giới xa lạ này con sợ lắm] và nhiều hơn thế nữa. Nhưng có lẽ nguyên nhân chính đó là do cô ấy lo rằng: [mình thấy thật tệ cho remilia-chan, chủ nhân của cơ thể này… không biết ngay từ ban đầu remilia-chan như thế nào rồi.] Đây như là lần đầu ta nhận được một cái ôm vậy vì đây là lần đầu tiên bản thân trải qua thứ cảm giác dễ chịu này.
Ta nguyền rủa Chúa trời vì sự bất công này, nhưng sự tức giận đối với Emi đã không còn.
Ngay sau đó, ta phát hiện ra ta có thể khám phá <ký ức của Emi> như thể là đây là ký ức của chính mình vậy.
Ký ức của cô ấy vô cùng êm đềm, tràn đầy sự hạnh phúc và ấm áp mà một thiếu nữ trẻ như ta chưa từng trải qua. Chỉ trong một khoảnh khắc, số lần Emi mong ước [được gặp] lại gia đình là không thể đong đếm được. Khi mà người hầu đang nói về gia đình của cô ấy, khi mà ta phải gọi [phụ thân ơi, mẫu thân ơi] khi ta ngủ một mình trong căn phòng lớn hơn nhiều căn phòng trong ký ức của Emi. Ta không biết tình yêu như thế nào, và cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương. Đôi khi phụ thân và mẫu thân đi vắng mà không đoái hoài đến ta. Ta không nhớ nhiều về các cuộc đối thoại của hai người họ khi cả gia đình ở riêng với nhau.
Khi Emi bắt đầu di chuyển, ta đã rất tức giận vì cơ thể bị tước đoạt. Nhưng lạ thay, không như Emi, ta không hề cảm thấy [đau buồn]. Mặc dù ở trong này chỉ có thể nhìn và nghe, nếu có một phương án khác, nếu ta ở trong… cơ thể của Emi, người vô cùng yêu gia đình của mình, sẽ rất buồn khi chỉ có thể quan sát và không thể nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Ta biết được tình yêu là gì khi xâm nhập vào ký ức của Emi. Trong đó, ta thấy được các vật dụng mới lạ và cả trang phục lẫn nền văn hóa bản thân chưa từng biết, nhưng ta vẫn có thể hiểu được chúng thông qua các tháng ngày trẻ thơ của Emi bằng cách đi sâu vào ký ức của cô ấy… sự hiểu biết của cô ấy. Như thể ta đang tự mình trải nghiệm chúng từ góc nhìn của Emi. Từng khoảnh khắc của từng ký ức thật đáng quý, sâu sắc và tràn đầy tình thương khiến ta cảm tưởng bản thân mình như được lớn lên trong sự yêu thương.
[Remilia, là Remilia đây sao? Phản diện Remilia Rose Graupner sao trời?! Không đùa đấy chứ?! Thật khó tin, mình chuyển sinh thành Remilia thật sao?!]
Trong khoảng thời gian vài tháng Emi dành ra để làm quen với cuộc sống mới, ta dần bị ám ảnh với việc quan sát và học thêm nhiều thứ từ ký ức của cô ấy. Ta thường sẽ đắm chìm vào góc nhìn cá nhân của cô ấy bởi vì những ký ức đó khiến một đứa trẻ như ta cảm thấy vô cùng thích thú, và những khung cảnh về gia đình và bạn bè của cô ấy là thứ ta hằng mong ước trong một khoảng thời gian dài.
Ta biết rằng Emi đã theo chân mẫu thân đến dự một buổi tiệc trà tại cung điện hoàng gia, và có vẻ như nơi đó là nơi bà đã nói về hôn ước của tôi với Vị Thái tử không chính thức, Nhị Hoàng tử Williard.
Ở nơi đó, Emi cảm thấy một sự trùng hợp kỳ lạ với một mảnh ký ức của mình. Trên đường về, cô ấy hỏi mẫu thân một vài câu hỏi sao cho không bị quở trách. Tên của Đại Hoàng tử, con trai Đội trưởng Đội Kỵ binh Dominici và Đội trưởng đội Pháp sư Leyva của Cung điện Hoàng gia. Mẫu thân mỉm cười khoái chí khi nghe con gái của mình liệt kê ra các cái tên danh giá của giới quý tộc và cả con của họ mặc dù chưa được dạy bảo. Nhưng thực tế là Emi đã rất sợ hãi đến mức tay chân cô ấy lạnh ngắt đi.
Được đưa vào phòng trong sự mê man, Emi bước đến chiếc gương, không nói một lời mà lấy tay chạm vào hình ảnh phản chiếu của mình.
[Remilia sao? Ôi trời, đây chắc chắn là hình ảnh phản chiếu của cô ấy rồi, hay đúng hơn là nếu có bản Live Action thì cô ấy sẽ trông như thế này…]
Thứ ngôn ngữ lạ lùng này chỉ diễn ra trong đầu cô ấy nhằm tránh người hầu đang đợi bên ngoài phát hiện ra. Ánh nhìn của cô ấy dần trở nên kỳ quặc khi liếc nhìn Remilia Rose Graupner, người đang nhìn chăm chú hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Dường như thế giới của ta giống một câu truyện mà Emi biết. Nó là một trò chơi trong thứ được gọi là [Điện thoại thông minh], một dụng cụ cô ấy dùng để giải trí, và đó là lý do vì sao khiến Emi kinh ngạc đến vậy. Bởi vì ta chưa xem qua mảnh ký ức về câu truyện đó, ta tìm kiếm nội dung của nó trong Dải ký ức nhưng dường như nó kể về một người khác. Ta cảm thấy rằng các ký ức thường ngày của Emi gần gũi với ta nhiều hơn so với một tác phẩm dường như có bản thân ta trong đó.
Những gì ta đã khám phá được trong câu truyện từ ký ức của Emi, bản thân mình trong câu truyện đó là một nhân vật vô cùng [đáng thương và tội nghiệp]. Remilia, người bị mẫu thân phụ thân đối xử như là một con tốt sử dụng trong trò chơi hôn nhân chính trị và chưa bao giờ nhận được tình thương, xuất trúng nhất trong thế hệ của mình, và có được sức mạnh phép thuật mạnh vô biên. Quan hệ giữa các thành viên gia đình lạnh nhạt, và các gia sư cũng không khá khẩm gì hơn. Remilia dần trở nên mê muội và phụ thuộc vào Williard, người đầu tiên mà cô ấy có thể trò chuyện.
Remilia, người đã sống một cuộc đời gắn liền với sự chối bỏ của phụ mẫu, đã vô thức hình thành một tình cảm sâu nặng với vị hôn phu của mình. Remilia đã tìm kiếm lại thứ tình cảm mà đáng lẽ cô phải nhận được từ phụ mẫu của mình ở nơi Williard. Tất cả tình thương vô điều kiện và sự gắn bó mà một đứa trẻ dành cho đấng sinh thành của mình… đều dành cho Williard.
Ngay từ ban đầu, Williard đã không hài lòng với Remilia. Anh ta chỉ hoàn thành nghĩa vụ của một quý tộc và một hôn phu. Trong vài năm sau đó, Williard dành cho Remilia một cảm xúc nào ngoài mối quan hệ đối tác trong cuộc hôn nhân chính trị. Hôn ước, thứ giống như chăn nuôi gia súc, không có mục đích nào khác ngoài pha trộn hoàng tộc với dòng máu anh hùng hoặc với một người có sức mạnh pháp thuật hùng mạnh.
Mọi chuyện bắt đầu khi Remilia trở nên phụ thuộc và bị ám ảnh bởi Williard. Chương đầu tiên của câu truyện là về học viện phép thuật thu nhận học viên có khả năng ma thuật, và là nơi mà [NHÂN VẬT CHÍNH], [THÁNH NỮ], được coi là một người mới sở hữu một sức mạnh phi thường, và được nhập học với tư cách là một học sinh đặc biệt.
Thánh nữ làm bạn với một số con trai trong học việc, trong đó bao gồm Williard, David – con thứ của Chỉ huy đội Kỵ sĩ, Stefan – đích tôn của Đại Pháp sư Hoàng gia, và Claude – người em họ của ta. 4 người đó là [những nhân vật phụ chủ chốt]
Từ chương 2 trở đi, ngươi sẽ có thể truyền cảm hứng và chiến đấu cùng bạn bè trong vai Thánh nữ ngăn chặn sự hủy diệt của Thế giới.
Remilia đóng vai nhân vật ở phe đối diện xuyên suốt cả truyện, Phải, là một phản diện.
Về phần Thánh nữ, cô ta có một khả năng hỗ trợ hiếm thấy có thể nâng cao khả năng của người khác và khi nhận được sự bảo hộ của Vương quốc, cô ấy bắt đầu làm quen với Williard, và hai người đều bị đối phương cuốn hút. Trong chương đầu của truyện, Remilia đã phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng đó trước cả bản thân Williard nhận thức được cảm xúc của bản thân mình và Remilia bắt đầu quấy rối Pina bằng nhiều cách khác nhau. Cuối cùng, cô ấy bị buộc tội “cố gắng cướp lấy cuộc sống của Thánh nữ”, và hôn ước hiện tại bị hủy bỏ và đánh mất vị thế quý tộc của mình. Tuy vậy, cô ấy không bị đày ải, thứ nhẹ nhàng hơn tử hình rất nhiều, bởi vì do dòng máu quý tộc đang chảy trong huyết quản. Tội ác âm mưu hãm hại đã được ngăn lại, và Remilia nhận được ự công bố chính thức về hủy bỏ hôn ước, sau đó bị giam giữ tại gia tại một ngôi nhà ở một vùng đất mà Bá tước Graupner quản lý.
Nhưng ở đó, sau khi đã mất đi Williard, người đã từng là tất cả đối với cô ấy… Remilia trở nên tuyệt vọng. Với sức mạnh phép thuật mạnh mẽ và to lớn của mình, cô ấy tự mình khám phá các lăng mộ và các tài liệu cổ và đã thành công triệu hồi quỷ.
Remilia đã trao đổi cả vương quốc để có được linh hồn của Williard với con quỷ mà cô mới triệu hồi được. Chúa quỷ, một chủng tộc thần tiên có thể tồn tại đến ngày tàn của địa giới, đã phản hồi lại.
Đây là bước ngoặt khiến thế giới rẽ sang con đường bị hủy diệt hay được biết đến là “Thời kỳ thảm họa” và đó là những gì đã xảy ra trong chương đầu. Nó kể về Thánh nữ và đồng đội cùng nhau chống lại Chúa quỷ. Sau đó, Remilia nhiều lần đối đầu với các nhân vật chính.
Emi gọi câu truyện này là “một trò chơi RPG nói về sự phát triển của Thánh nữ”. Để khám phá thêm cốt truyện trong trò chơi, người chơi phải hoàn thành các sự kiện để “giải phóng” các “cốt truyện” cùng với dàn nhân vật… Williard và các người khác, để thu thập kinh nghiệm và thu thập các vật phẩm tu luyện để phát triển chúng. Có vẻ như người chơi có thể lựa chọn dàn nhân vật nam tùy ý ngoài các nhân vật bắt buộc, và ta nhớ rằng Emi đắn đó cô ấy có nên chi tiền cho “gacha” để có được các nhân vật đó hay không. Chà, cái này thì không liên quan cho lắm.
Ta xem câu truyện mà ta sẽ phải trải qua, và cùng với các cảm xúc khi Emi trải nghiệm nó. Cô ấy liên tục nói rằng “Remilia-tan đáng yêu quá đi”, “mình muốn cho cô ấy được nếm các món ăn ngon và tấm futon ấm cúng nữa”, “Thật sự không có cách nào để cô ây hạnh phúc được sao? Mình thật sự cảm thấy bản thân là bạn của cô ấy khi đọc truyện”, “Nếu như cô ấy là em gái mình, mình sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu sự bất hạnh đến như vậy”
Remilia vô cùng yêu nhân vật này, Remilia Rosa Graupner. Ban đầu là cô ấy bị thu hút bởi ngoại hình của nhân vật đó, nhưng khi cố truyện dần được hé lộ, Emi trở nên quan tâm Remilia hơn tất thảy, và ước ta được hạnh phúc nhiều hơn bất kỳ ai khác. Điều đó khiến ta cảm thấy vui. Emi thực sự yêu quý ta. Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn vậy, cho dù có bận bịu với nhiều việc, nhưng vẫn luôn cầu mong ta được hạnh phúc. Gia đình thực sự của emi chỉ còn đọng lại trong kí ức của cô ấy, và cô ấy không quan tâm rằng cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với phụ mẫu ta.
Vì vậy, “Remilia Rosa Graupner, một cô gái tội nghiệp, cô đơn, không được một ai yêu thương lấy” không còn tồn tại nữa.
[Uwoahhhhh, vậy như thế là ăn gian hợp pháp rồi! Nếu chỉ nói về chỉ số thì mình chỉ đứng sau quỷ vương và hắc thần…]
[Remilia-tan à, tôi sẽ khiến cậu trở thành một cô gái hạnh phúc]
Những cảm xúc đó luôn tràn đầy sự ấm áp và êm đềm. Ta có thể thấy Emi yêu quý ta, thứ ta chưa hề được nhận.
[Niềm hạnh phúc của Remilia Rose Graupner] một lời thề đanh thép những cũng là một lời cầu nguyện âm thầm phát triển ta của Emi, dành thời gian cho ta và nuôi dưỡng.
[Mình vui vì Claude vì phụ thân của cậu ấy được cứu, nhưng vẫn không thể tránh khỏi kết cục như trong trò chơi. Nhưng cũng không thể kết luận được đây là thế giới trong trò chơi đó hay chỉ là thế giới rất giống với nó… mình không được mất cảnh giác.]
Nhờ những kiến thức về trò chời, Emi [luyện tập] và [lên cấp] khả năng của bản thân.
Emi cũng khám phá ra được trong một số tình huống, nếu sử dụng ma thuật sau khi uống một thứ không thể coi là thuốc phép, là hỗn hợp của các nguyên liệu sử dụng trong thuật giả kim, giúp cho khả năng sử dụng phép thuật tăng đột biến. Để làm nó, Emi tốn rất nhiều thời gian để nghiền các nguyên liệu mà cô ấy đã chuẩn bị và rắc lên bản thân, phân tán nó ra xung quanh hay bôi lên tay khi thi triển phép thuật. Khi các phương pháp đều không thành, cô ấy trở nên bất lực, hay lúc khi thất bại , cô hấy hay nói [Gieee!!!] tiếng hét của Emi vô cùng dễ thương.
Trong câu truyện, khi thu thập đủ nguyên liệu, bạn có thể tăng chỉ số bằng một cú chạm. Ta cũng đã không nghĩ rằng cô ấy phải uống nó.
Họ cũng thăng cấp nhanh chóng bằng viên đá ma thuật.
Đá quỷ có thể được lấy từ thân thể của quỳ, và [đá ma thuật] được làm ra từ các viên đá quỷ này. Trong ký ức của Emi, nó là một vật thể giống như viên ngọc màu tím xanh nhận được thông qua tiền thưởng và phí đăng nhập. (eng: bluish-purple jewel-like object obtained through log-in bonuses and charges, hình như là kiểu quà đang nhập chăng) Khi sử dụng để gacha, nhân vật sẽ nhận được theo phương thức [nếu bạn nắm chặt nó khi đang cầu nguyện trong đền thờ, viên đá ma thuật sẽ biến mất sau khi ánh sáng vụt tắt và bạn sẽ nhận được lời khuyên của bạn đồng hành mới.] Trong trường hợp khác, nó là [nâng cấp] tại chỗ được gọi là bảng thông báo, sử dụng nó sẽ cho phép thực hiện lại hành động, hay còn là thể lực, đến mức tối đa.
Thực tế thì trong thế giới này, nó được dùng để [hồi phục ma pháp và thể chất khi cơ thể gặp chấn thương] Nó chưa được sử dụng tối đa như trong truyện, và lượng hồi phục tùy thuộc vào kích thước của nó, nhưng nó vô cùng phổ biến. Nó cũng dễ dàng nắm và cầu nguyên thần thánh. Việc nhận lời chỉ dẫn là vô cùng hiếm gặp.
Emi tiêu hết số tiền của mình cho đá ma thuật và nguyên liệu tập luyện, và hết mình rèn luyện ma pháp để phát triển bản thân. Emi đã chứng tỏ tài năng ma thuật của mình đã được phụ mẫu lắng nghe hơn như là [con tốt hữu dụng] hơn như trong truyện, và điều này đã ngăn chặn được cái chết phụ thân của Claude, tử tước, trong một cuộc phục kích của lũ cướp trong chuyến điều tra vùng đất của mình, chúng đã lấy đi mạng sống của ông cùng với đoàn hộ tống.
Mặc dù vậy, ông ấy vẫn từ trần do đại dịch xảy ra 1 năm sau, và Claude, người đã mất đi người mẹ khi sinh ra cậu, đã trở thành người em của ta như trong câu chuyện.
Emi e rằng cốt truyện khó có thể thay đổi, nhưng tương lai đã khác đi đôi chút. Sự căm ghét giữa Claude và cha đã được xử lý. Theo chính truyện, thánh nữ mới là người giảng hòa. Tử tước giải quyết một chuỗi vấn đề tồn đọng trong vài năm qua vừa kịp thời, như là các vụ thất thu trong lãnh thổ của ông ấy, các vụ thiệt mạng do lũ lụt gây ra, và sự xuất hiện các toán cướp vùng hoang dã, nếu không có vợ của mình thì ông gần như đã bỏ mặc Claude. Trong chính truyện, thánh nữ tìm ra được lá thư của Claude tại văn phòng trong chuyến thăm dinh thự tại lãnh thổ tử tước, nơi là quê nha của Claude, sau khi họ trở thành bạn tại học viện, và rồi sự hiểu nhầm đã được sáng tỏ.
Đó là món quà do chính tay Tử tước chuẩn bị dành tặng cho Claude nhân dịp sinh nhật của cậu ấy, nhằm xóa bỏ đi hiểu lầm. Claude khóc nức nở khi đọc thư tay tạ lỗi của cha dành tặng cho đứa con của mình, dành tặng cho đứa con bị bỏ lại cùng với người phụ nữ ông yêu, điều hiếm khi xảy ra trong giới quý tộc, rằng đã không dành nhiều thời gian hơn cho gia đình vì tính chất công việc của mình.
Trong thế giới này, Tử tước đã đích thân trao tận tay lá thư đó cho Claude thay vì bị toán cướp sát hại, còn với Claude sau khi đã trở nên rất thân thiết với cha mình sau đó rơi vào nỗi buồn đau khi ông ấy chết trong đại dịch, nhưng dần hồi phục dưới sự chăm sóc tận tình của người chị kế đã nhận nuôi mình.
Giờ cũng vậy, chúng ta đã chọn một lối khác so với chính truyện. Trong chính truyện, cả đời Claude cậu sống vô cùng u ám, tin rằng không ai sẽ dành tình thương cho cậu. Kể cả sau khi thánh nữ làm sáng tỏ hiểu lầm với cha, cậu vẫn giữ hình tượng một cậu trai u ám.
Thực tế là sau khi Claude và Emi thành người một nhà, cậu ấy dần lấy lại được bản chất trẻ con và ngây thơ của mình, trở thành một cậu trai rất đỗi yêu chị gái. Emi rất dễ thương trong vai trò chị gái và đọc sách tranh cho cậu, và với chất giọng thơ của cô ấy ta cũng đã ngủ quên nhiều lần. Họ cùng vui đùa quanh sân, mình dính đầy bùn đất, thậm chí còn leo cả cây nữa. Mặc dù có đôi lần xích mích, họ vẫn là một đôi chị em vô cùng thân thiết, và ta rất thích chiêm ngưỡng khung cảnh họ cười đùa cùng nhau như thể đối phương là gia đình cuối cùng của mình, mặc cho cha mẹ không thèm đoái hoài.
Emi thì không nhận ra điều đó, nhưng là người quan sát tổng quan, ta thấy được Claude có một chút cảm xúc thầm kín dành cho cô ấy. Vào ngày Claude đến dinh thự, Emi… Remilia là hôn phu của Williard, mặc dù cậu ta chưa lần nào thể hiện cảm xúc của mình nhưng có một điều ta chắc chắn, Claude quan tâm Emi hơn cả mức… người thân trong gia đình.
Emi cũng xua tan đi những khúc mắc trong trái tim của những [Nhân vật chính] khác.
Sinh ra trong gia tộc hiệp sĩ, David cảm thấy bản thân bị lép vế trước tài năng của người anh trai. Cậu ấy chưa có một lần chiến thắng, không chỉ vì sự khác biệt về độ tuổi, mà còn vì bị đem đi so sánh với những lời khen mà người anh nhận được khi ở độ tuổi đó. David cũng là một trong những người tinh túy nhất ở thế hệ cậu ấy, nhưng người anh Silvester thậm chí còn xuất sắc hơn đến mức được mệnh danh là [Thiên tài].
Trong chính truyện, David đứng đầu trong lớp kiếm sĩ, nhưng cậu ấy trầm cảm đến mức cho rằng bản thân [không ngang được với anh trai trong bất cứ khía cạnh nào]. Thánh nữ đã động viên rằng [David có cách chiến đấu riêng của mình] và nhìn ra được tài năng của cậu ấy trong vai trò kiếm sĩ ma pháp. Silvester, khi này đã trở thành thánh kiếm sĩ, thực sự kinh ngạc trước tài năng ma pháp của David và khả năng trong chính trường chính trị, không như bản thân chỉ là một thánh kiếm sĩ, tuyên bố rằng [Vì chúng ta là anh em nên sẽ giúp nhau trong việc hỗ trợ vương quốc] và thánh nữ đã giúp hai người gần gũi với nhau và vấn đề được giải quyết.
Trong thế giới này, David cũng cảm thấy bản thân thấp kém hơn trước Emi, Tài năng của cô ấy trong vai trò ma pháp sư xuất chúng đến nỗi vang danh trong giới quý tộc, và không hề kém cạnh với một pháp sư trưởng thành. Khi David biết được điều này, cậu ấy đã quyết định học kiếm thuật, thay vì bám theo lựa chọn trước đó, và dần gây dựng được danh tiếng với tư cách kiếm sĩ sát cánh cùng Emi, nhưng… cậu ấy cảm thấy ghen tị và phẫn nộ với Remilia, hôn phu của Williard. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta cũng phải thú nhận rằng [cả ta] cũng thấy không vui vì điều đó, nhưng đã phát hiện ra Emi sử dụng viên đá ma thuật để lên Level.
Dù cho Emi có đồng đội sát cánh trong trận thực đầu tiên, nhưng pháp sư rất thất thế trong cận chiến, bù lại lại vô cùng mạnh mẽ trong thế cuộc đối đầu với nhiều đối thủ có nhiều khả năng khác nhau, trái ngược hoàn toàn với David. Cậu ấy chỉ có kinh nghiệm đấu 1 chọi 1, sẽ gặp bất lợi nếu bị bao vây bởi đám slime và goblin. Nhận thấy được hành động liều lĩnh của David, Emi liền đuổi theo và tìm cậu ta, dù không bị thương nặng tới mức không thể phục hồi, nhưng cậu vẫn bị đánh tả tơi.
David khi được cứu bởi Emi sau khi bị đánh tả tơi, đã khóc trong phẫn nộ, uất hận đối chất cô ấy rằng [Tại sao lại cứu tôi hả?] và [Cô đến đây để cười nhạo tôi hay sap?]. Emi đã tát cậu ta để chặn họng cậu ta và cho rằng [Nếu thấy bạn của mình sắp làm gì đó nguy hiểm thì hiển nhiên là phải ngăn lại rồi chứ sao!!] Cô ấy bắt đầu khóc còn dữ hơn khi mắng mỏ David.
David, khi này đang đứng hình, không hề để tâm nhưng Emi đã nắm tay kéo cậu về nhà. Emi nói chuyện với cậu ấy khi đến nhà hàng, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng chân thành nắm tay không buông, không rời mắt. Emi thực tâm lo lắng cậu ta sẽ lại làm gì đó nguy hiểm nếu mọi chuyện tiếp diễn.
[Này David, Tại sao cậu lại làm cái chuyện nông nổi liều lĩnh như vậy chứ?"
[Tôi không muốn phải chịu thua trước anh trai của mình, phân bua thắng thua với anh ấy thì có sao chứ?]
[Cậu vẫn chẳng hiểu gì cả. Mình biết cậu ghét việc thua kém, ngay cả chính bản thân mình cũng vậy. Thế nhưng không thể cứ coi việc chiến thắng đó như là mục tiêu của mình được, việc trở thành một kiếm sĩ tài ba không thua kém gì anh trai mình... David à cậu thử nghĩ lại xem bản thân cậu đang mong muốn điều gì xem nào? Trở thành một kiếm sĩ mạnh nhất thế gian? Hay là muốn có sức mạnh để có thể đánh bại những ma thú mạnh mẽ ngoài kia?]
[Ừm, đến bây giờ mình nghĩ cậu chưa cần thiết phải hiểu rõ điều ấy cũng được... Còn về phần mình á? Lý do mà mình lại liều lĩnh đến vậy á? Đấy là bởi... mình muốn được ở cạnh bên Will-sama đó... Và vẫn còn đó ước mơ đang dở đang chờ mình biến chúng thành sự thật kia mà... thế nên, việc cố gắng rèn rũa thứ sức mạnh này là vì để hiện thực hóa cho cái mục tiêu ấy]
Ngay trong lúc thốt ra những lời đó, trái tim Emi ngập tràn những cảm xúc xúc động. [Mình muốn trở thành một người phụ nữ có thể hỗ trở Will-sama trên con đường trở thành quốc vương] và [mình muốn khiến phản diện Remilia hạnh phúc]. Emy đã dốc hết sức mình để đạt được cả hai điều này. Việc hoàn thành việc học hành để trở thành Vương phi tương lai trong khi trau dồi kỹ năng ma thuật không phải là một nỗ lực dễ dàng có thể diễn tả bằng lời. Sự thật là Emi mong cầu hạnh phúc cho [Remilia] khiến ta vui hơn cả.
Khi David trở về dinh thự, cậu ấy bị những người lớn xung mắng nhiếc và không được đến lâu đài trong một khoảng thời gian như là một hình phạt, và buộc phải trải qua buổi tập luyện khắc nghiệt nhất trong dàn tân binh. Nhưng khi mãn hạn hình phạt, cậu ấy trông sảng khoái hơn rất nhiều. Cậu ấy nói rằng bản thân đã học được việc gia tăng sức mạnh một cách mù quáng vô nghĩa đến nhường nào, nhưng khi ta nhìn sâu vào trong thâm tâm cậu ấy, Emi chính là người mà David nói tới vì [cậu ta đã tìm được một người muốn quan tâm đến độ đáng để dốc sức hỗ trợ và bảo vệ dưới tư cách là một hiệp sĩ]. Ta để ý tới điều đó, nhưng Emi thì lại chỉ vui mừng đơn thuần trước sự thay đổi trong tâm hồn của David, dẫu vậy cô vẫn hướng về Williard mà không nhận ra lý do, và David cũng không bao giờ để lộ cho cô ấy biết những suy nghĩ trong lòng. Người đàn ông này dành sự trung thành cho Emi trong thầm lặng, và ta tin rằng cậu ấy vô cùng yêu quý cô ấy.
Emi cũng đã xử lý những khúc mắc của một người bạn thơ ấu khác, Stefan. Trong chính truyện, thánh nữ mới là người đảm nhận nó. Nhưng đối với emi, người với tâm hồn bao dung và không bằng lòng đứng nhìn, sẽ dốc hết sức có thể cứu lấy người khác, như cách cô đã cứu lấy cha của Claude.
Stefan vốn có tài năng ma thuật nhưng nó khiến cậu chật vật vì những người xung quanh kỳ vọng cậu sẽ trở nên giỏi giang như cha của cậu, đội trưởng ma pháp sư hoàng gia, để thế chỗ của ông ấy như một lẽ thường tình. Suốt quãng thời gian thuở ấu thơ của mình, bản thân Stefan chưa bao giờ muốn thổ lộ với bất cứ ai về… niềm ao ước được dấn thân vào thế giới hội họa và âm nhạc.
Trong chính truyện, cậu ấy đã trở thành một người nhìn những ai khen tài năng ma thuật mà chính cậu không muốn có bằng ánh nhìn lạnh nhạt. Khi thánh nữ nói rằng [một số người lợi dụng nó để làm hại người khác] và còn khiển trách là [nó như là một con dao mà mọi người đôi khi dùng trong việc nấu nướng, chế tác, cứu lấy người khác. Nó là một thứ sức mạnh tuyệt vời] và những lời nói đó đã khiến cậu ta rung động đến mức cậu ta đã thay đổi rũ bỏ hoàn toàn những suy nghĩ trước đó của mình. Cậu ấy quyết rằng sẽ sử dụng sức mạnh của bản thân để trở thành triệu hồi sư nhằm cứu lấy thế giới khỏi tay Chúa Quỷ và đem lại hòa bình, rồi sẽ lại đắm mình trong ước nguyện theo đuổi hội họa và ca hát.
Stefan ở thực tại gần như đã tan nát trái tim bởi Emi trước khi phải chịu dày vò giữa kỳ vọng của mọi người xung quanh và ước mơ của bản thân. Emi đã khóe léo phá vỡ bức tường rào cản giữa Stefan và cha cậu ấy, vốn là kiểu người ủng hộ, nói rằng [Stefan nên theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, cậu nên trao đổi với cha của mình về điều đó, mình chắc chắn ông ấy sẽ không từ chối đâu], còn trong chính truyện sẽ là [mình cũng y vậy, làm những thứ mình cảm thấy yêu quý].
Nhưng rồi sự cảnh giác của Stefan tan biến ngay khi cậu chứng kiến Emi tập múa đơn đọc trong khu vườn hoàng gia, ngân nga giai điệu của một bài hát cổ điển nổi tiếng…được rất nhiều người biết đến ở kiếp trước của Emi.
Ta nhớ rằng bản thân đang trong tâm trạng khiêu vũ với Emi giữa bao bông hoa đua nhau nở rộ, nhưng dần trở nên khó chịu khi cậu ta chen ngang.
Dù sao thì, là một nhạc sĩ, Stefan cảm thấy hứng thú với âm điệu của Emi và muốn biết chi tiết về nó. Nhưng, làm sao cô ấy nói rằng nó thuộc về kiếp trước được, nên Emi, trước giờ vẫn luôn lảng tránh sự thật, đã đánh bài chuồn.
Sau nhiều ngày miệt mài ghi chép lại những giai điệu mà Emi đã ngâm nga thành bản nhạc, cộng thêm việc nghiên cứu các bản nhạc cổ kim và tham khảo ý kiến của các nhạc sĩ cung đình, Stefan đi đến kết luận rằng [Tiểu thư Remilia rất có thể đã sáng tác ra những giai điệu đó]. Cô ấy không chỉ là một ma pháp sư tài năng được mọi người công nhận đã thế lại còn sở hữu cho mình một tài năng sáng tác âm nhạc. Điều này khiến Stefan suy sụp hoàn toàn và gần như từ bỏ con đường âm nhạc của mình.
Và cũng chính Emi đã kịch liệt ngăn cản cậu ấy. Cô ấy nói rằng [Mình yêu tiếng Violin của Stefan lắm] và [Mình nghĩ rằng cậu rất có tài, chân thành, và những bài hát tươi vui đó khiến mình muốn khiêu vũ và những bài buồn khiến mình thực sự muốn rơi lệ. Nên cậu không thể nào từ bỏ âm nhạc được.] Đó là những lời khen không hề do dự, Stefan ngơ ngác nhìn cô ấy và đỏ mặt khi hiểu ra những lời đó.
Còn về bài hát mà Emi ngân nga [nếu không nhầm thì mình đã nghe thấy nó trong mơ, đại loại thế, sẽ thật là xúc phạm nếu mình nhận bản thân sáng tác bài hát ấy!] Ngay khi cô ấy phủ nhận nó thì sự hiểu nhầm nhanh chóng được gỡ bỏ. Chỉ có mình ta nghe thấy Stefan lẩm bẩm rằng [Có lẽ vì Remilia có một trái tim thật nhân hậu nên cô ấy nghe được lời ca của những vị tiên]
Nhờ có Emi, Stefan cũng đã nhìn nhận tài năng ma pháp của bản thân một cách tích cực hơn. Cậu ta trông có vẻ ngạc nhiên trước lời gợi ý [một ma pháp nhạc sĩ sẽ tạo nên một nét rất riêng, mình nghĩ tốt nhất là cậu nên gây được tiếng vang trước, rồi sẽ càng có nhiều người nghe nhạc của Stefan hơn]. Nhiều nghệ sĩ tận dụng triệt để tài năng của bản thân, nên có lẽ tài năng ma thuật cũng nên được chấp nhận là một phần của họ.
Để trở thành một nhạc sĩ kiêm ma pháp sư thì cần phải nỗ lực rất nhiều, nhưng vì Emi cũng phấn đấu không ngừng với tư cách là người hỗ trợ Williard, cậu ấy, trên danh nghĩa một người bạn, không thể kém cạnh được. Hơn hết, cô ấy nói rằng ma thuật và âm nhạc là vũ khí có thể khiến những người bạn thân thiết vui vẻ, khiến cho cậu ấy nhận ra họ đáng quý nhường nào.
Vấn đề không thuộc chính truyện nảy sinh khi Williard trở nên ghen tị với Emi… hoặc là Remilia, người tận dụng sự kiến thức về câu chuyện để cải thiện và phát triển các tài năng của bản thân. Cho đến khi sự rạn nứt được giải quyết, nhận thấy bản thân ghen tị với tài năng của Emi, Williard dần cảm thấy tự ghê tởm chính mình và thái độ đối với Emi dần trở nên lạnh nhạt hơn, và ta, kẻ quan sát từ bên trong tâm trí Emi, không vui một chút nào.
Cuối cùng thì những người lớn xung quanh khi nhận ra bầu không khí gượng gạo và quyết định đưa ra một quyết định lạ: tạo điều kiện để hai người họ được riêng tư, dù cho trước khi hai người cưới nhau, họ vẫn nói rằng [Nói chuyện cho rõ ràng vào]. Có thể nói hai người được tin tưởng, dù cho các người hầu và cận vệ đứng ở phía sau khu vườn nhưng không đủ gần để nghe được. Đó là sự yêu quý mà những người xung quanh dành cho hai người họ.
Williard thú nhận rằng cậu ta ghen tị và khao khát tài năng ma thuật của Emi, khả năng phát triển bản thân và học nhiều lĩnh vực khác chứ không ngủ quên trên chiến thắng, hơn hết là kỹ năng xử lý vấn đề với sự linh động ý tưởng mà cậu ta không có được. Emi rơi lệ cho rằng…cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức phát triển ma thuật, học hành, và học cách trở thành nữ hoàng là vì cô ấy muốn kề vai sát cánh mà không khiến cậu phải xấu hổ. Williard, trong lần đầu nghe những lời từ tận đáy lòng của Emi, đã đỏ mặt khi nhận ra [Remilia], người mà cậu tưởng là một người con gái tài trí vẹn toàn có thể làm bất cứ thứ gì, trước giờ toàn bộ công sức của cô ấy là vì cậu, lẩm bẩm rằng [không ngờ cô ấy cố đến thế là vì mình]. Thực chất là Williard có sự hiểu biết hơn trong lĩnh vực lịch sử, kinh tế, và chính trị, còn Emi phát triển thế mạnh riêng để bù lại.
[Em mới là người mới phải cố gắng để xứng đáng với Will, thậm chí là bây giờ em vẫn chưa đủ giỏi…]
Với những lời nói đó, Williard đã nhìn nhận hôn phu của mình, người mà cậu chỉ coi là [cô bạn thuở nhỏ cực kỳ tài năng] trước đó, là một người phụ nữ. Ta thực sự hạnh phúc khi quan sát tình yêu của họ đến mức trái tim ta nóng bừng trong lồng ngực. Cậu ta cười và nói rằng [Remi đúng là một người quá phóng khoáng, nên vì thế ta, hôn phu của nàng, nên nghiêm khắc một chút.]
Nhìn Emi tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc của đời mình, trong lòng ta cũng không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Chỉ cần như vậy thôi với ta cũng là quá đỗi hạnh phúc rồi. Emi từng nói rằng, cô ấy muốn trông thấy Remilia được hạnh phúc. Có vẻ giờ đây ta cũng đã thấu hiểu cái cảm giác đó rồi. Được trông thấy người ta vẫn luôn yêu mến nhận được yêu thương và trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc, ta nào mà không khỏi giấu đi niềm vui sướng trong thâm tâm mình. Ta hy vọng mọi chuyện vẫn sẽ mãi tiếp tục theo chiều hướng này, ta muốn được thấy cảnh Emi có một hôn lễ hạnh phúc với người mà cô ấy vẫn luôn dành trọn cả trái tim mình mà sẽ không còn phải hủy bỏ hôn ước - Williard.
Dẫu vậy trong lòng của Emi dường như lại có chút tội lỗi, bỡi lẽ "Williard-sama là hôn phu của Remilia" nhưng thực lòng ta lại chẳng có bất kỳ cảm xúc nào với Hoàng tử Williard. Kể cả nếu cứ giữ nguyên hiện trạng thì cảm xúc trong ta cũng vẫn sẽ không thay đổi và tất nhiên điện hạ cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng đến ta. Ta muốn nói với Emi rằng không có việc chi phải lo lắng cả nhưng có vẻ đây là lần đầu tiên mà ta đối mặt với tình trạng tức giận này, song ở khía cạnh nào đó thì nó vẫn theo hướng rất tích cực. Dù bản thân có chút bực bội vì chẳng thể nào tìm cách giao tiếp.
Có lẽ, chỉ cần được nhìn thấy niềm hạnh phúc sâu thẳm bên trong Emi, với ta như vậy có lẽ là đủ rồi.