Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Cain tìm thấy Ilvalino tại sân sau của dinh thự Elgrandark.
Những vết cắt và bầm tím đã hồi phục đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng chiếc chân gãy của cậu ta vẫn còn phải nẹp gáng, vậy nên cậu không thể di chuyển tự do được. Ilvalino ngồi trên chiếc sofa đã thành thân quen trong phòng Cain, thẫn thờ.
Cain hiện đang tham gia tiết học tại phòng piano.
Ilvalino từng nghĩ rằng những đứa trẻ quý tộc được nuông chiều – rằng chúng sẽ ăn đồ vặt, chơi đùa và ngủ nướng cả ngày, nhưng trông thấy Cain luôn luôn bận rộn khiến cho định kiến của Ilvalino hoàn toàn bị đảo ngược.
Cain dậy từ sớm để tập chạy tại sân trong dinh thự, rồi sau khi thưởng thức bữa sáng, cậu sẽ học toán, lịch sử, ngoại ngữ và nhiều môn học khác. Sau đó cậu ăn trưa, tiếp theo là tiết học nhảy và tập nhạc cụ như violin hay piano. Kế tiếp đó là tiệc trà, và rồi là khóa nền tảng cho việc sử dụng ma thuật. Cậu cuối cùng sẽ chạy thêm một lần nữa trước bữa tối.
Mỗi khi xuất hiện một khoảng trốn giữa những thứ được viết ra trong thời gian biểu của mình, cậu ta lại đến chơi đùa với người em gái hoặc kiểm tra sức khỏe của Ilvalino và nói chuyện với cậu trong lúc cậu không thể di chuyển.
Tên này bị cái quái gì vậy?
Cain luôn luôn bận rộn đến mức Ilvalino không thể tìm được cơ hội để điều tra về việc làm thế nào mà Cain biết tên cậu và rằng cậu được nuôi nấng để trở thành một sát thủ.
Cậu chỉ biết được rằng Cain hiện tại đang sáu tuổi giống như cậu, và trong khi Ilvalino có thể một phần giải thích cho tính cách bất thường của cậu ta bằng lý do môi trường nuôi dạy đặc thù, thì Cain chỉ đơn giản là con trai của một quý tộc. Ilvalino không khỏi kinh ngạc khi những cử chỉ và lối suy nghĩ của Cain quá đỗi trưởng thành so với tuổi thật của cậu ta.
Cain có thời gian rảnh để làm những gì mình muốn sau bữa tối. Ilvalino nghĩ rằng cậu ta cần phải ép Cain phải nôn ra bằng được câu trả lời ngày hôm nay. Cậu sắp xếp lại một kế hoạch trong đầu mình về những gì mà cậu sẽ hỏi Cain và cùng lúc đó, cánh cửa phòng nơi cậu đang yên vị bị mở cái rầm.
“Anh chai Ilu! Em sẽ đọc một quyển sách cho anh nghe!”
Như thường lệ, Diana lại lao vào phòng, không thèm gõ cửa. Cô bé bước nhanh đến chiếc sofa và khẽ vỗ lên một bên đùi của Ilvalino, như thể bảo với cậu ta hãy dịch sang một bên để cô ngồi.
Đây là một chiếc ghế sofa rộng rãi dành cho người lớn, nhưng dù gì thì nó cũng chỉ để thiết kế cho một người ngồi, và khi hai người ngồi trên đó (thực chất, hai đứa trẻ), việc cảm thấy chật chội là khó tránh khỏi.
Mặc dù cậu đã bảo với cô bé rằng hãy ngồi lên chiếc sofa còn lại trong phòng, cô bé vẫn tiếp tục vỗ vào đùi cậu cho đến khi cậu bỏ cuộc. Ilvalino thở dài và dịch mông về phía thành ghế.
Sau khi trèo lên chiếc sofa, cô bé khẽ lắc mông sao cho vừa với khoảng không gian ít ỏi mở ra trước mình và đặt một cuốn sách cô đã mang theo khi tới đây lên đùi.
“Anh chai đang bận học piano, và anh chai Ilu thì đang rảnh, phải chứ? Di sẽ đọc to cuốn sách này,” Diana nói.
Có lẽ việc phát âm “Ilvalino” là quá khó với cô bé. Vậy nên cô cứ gọi cậu là “Anh chai Ilu” không lâu sau khi gặp. Lần đầu tiên cô bé gọi cậu như vậy, Cain nhìn cậu với biểu cảm như thể thế giới vừa bị phá hủy khoảng một triệu lần liên tục và nói, “Nhưng mình mới là anh trai của Diana mà…” Cậu bảo Diana hãy gọi Ilvalino bằng cái tên nào khác, nhưng vào tai này thì lọt tai kia, vậy nên cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc bỏ cuộc.
Cain luôn luôn khen Diana đáng yêu mọi lúc mọi nơi, nhưng theo quan điểm của Ilvalino, Cain và Diana gần như giống hệt nhau. Ilvalino thường tự nghĩ với bản thân mỗi khi ngắm nhìn Cain, “Cậu bị tự luyến à?”
“Hay… hay… lúc đó… là… là.”
Diana đọc cuốn sách cho Ilvalino nghe, nhưng cô bé vẫn chưa học hết những từ căn bản, vậy nên cô sẽ bỏ qua những từ mà mình không hiểu, và kết quả là chẳng ra đâu vào đâu.
Tuy vậy, khi trông thấy cô bé cố gắng với từng câu chữ, dùng ngón tay để lần theo từng từ, Ilvalino không khỏi cảm thấy cô bé thật ngọt ngào và ngây thơ.
“Đưa đây,” Ilvalino nói, “Anh sẽ đọc nó cho.”
“Rất, rất lâu trước đây, thỏ có tai ngắn, rắn có thân ngắn, và ngựa có cổ ngắn. Một ngày, thỏ bước đến một cái hồ…”
Diana vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách, và khi Ilvalino nói, “Thỏ”, cô bé chỉ vào bức hình thỏ trong sách, và khi cậu nói, “Rắn”, cô chỉ vào con rắn.
Mỗi khi cô bé chỉ vào hoa và động vật, Ilvalino nhận ra rằng cô luôn luôn liếc về phía cậu. Cậu không khỏi thở dài.
Mỗi khi Cain đọc sách cho Diana nghe và cô bé chỉ trở vào những bức hình theo từng từ mà cậu nói ra, Cain sẽ ngay lập tức khen lấy khen để cô bé. “Đúng rồi đó! Đó là Ngài Thỏ đó! Diana, em thông minh quá. Em biết đâu là Ngài Thỏ cơ mà? Thật là tài giỏi quá đi!” Cậu ta sẽ khen ngợi cô bé không ngừng nghỉ.
Khi Ilvalino ngắm nhìn cảnh Cain đọc sách cho Diana, cậu chán nản bởi bởi việc cốt truyện diễn biến chậm rãi đến mức nào.
Ilvalino biết rằng cô bé đang mong mỏi cậu khen mình, và cứ liên tục ngó xem phản ứng của cậu ra sao, nhưng Ilvalino không có ý định dừng câu truyện mình đang đọc lại để khen cô bé.
“…Và rồi, đó là cách mà tai thỏ, thân rắn, và cổ ngựa dài ra. Kết thúc.”
Ilvalino đọc quyển sách cái rầm.
Diana cảm thấy đôi chút không thỏa mãn.
Đó là lỗi của cậu ta vì đã khen cô bé quá nhiều.
Ilvalino đã cứng nhắc đọc hết cuốn sách trong một lượt, mà không thèm dừng lại nói chuyện với Diana một lần nào. Cậu cảm thấy hơi tệ vì điều đó, nhưng rồi cậu tự huyễn hoặc bản thân rằng mọi tội lỗi nên đổ lên đầu của Cain.
“Uhh… Đây là một câu hỏi cho em. Vậy tại sao thỏ lại có tai dài?”
“Huh?”
Ilvalino vặn hỏi nội dung của cuốn sách để vực dậy tinh thần của cô bé.
“Thỏ có tai ngắn ở đầu câu truyện, nhưng khi kết thúc, tai thỏ đã dài ra, phải chứ? Tại sao lại thế?”
“Tại sao?”
“Đừng có lặp lại câu hỏi chứ.”
Đúng như mình nghĩ, cô bé quá tập trung vào ngữ pháp mà chẳng thèm nghe chút nào cả…
Ilvalino nhăn mặt, còn Diana thì để lộ ra một khuôn mặt lo lắng. Cô bé bắt đầu nâng rồi hạ cánh tay xuống, trong sự bối rối.
Ilvalino thở dài và nói, “Anh sẽ đọc lại một lần nữa từ đầu, vậy nên lần này, cố gắng nghe cho kỹ nhé.” Diana ngơ người ra trước khi gật đầu lên xuống một cách thái quá.
Cậu mở lại cuốn sách mà mình vừa đóng lại không lâu trước đây và bắt đầu đọc lại lần nữa, từ đầu.
“Rất, rất lâu trước đây, thỏ có tai ngắn…”
Diana nhận ra rằng những bức hình trong sách có nội dung của riêng chúng, và sau sự việc này, cô bé không nhờ Cain, mà Ilvalino đọc sách cho mình. Khi Cain nhận ra mọi chuyện, cậu nhìn Ilvalino với biểu cảm như thể một nhà tiên tri vừa trông thấy kết thúc của thế giới. Cậu dỗi và đi ngủ sớm, còn Ilvalino thì bỏ lỡ cơ hội để tra khảo cậu ta.
Diana cố gắng hiểu ra nội dung thay vì định nghĩa từng từ một, và cô bé bắt đầu có những bước tiến triển trong học tập. Bà đỡ và mẹ của Diana hết lời cảm ơn Ilvalino, và mặc cho cậu là một đứa nhóc bí ẩn không có lai lịch, họ vẫn đề nghị cậu một công việc trong dinh thự này.