Gửi Diana,
Mùa hè sắp đến rồi, nhưng anh nghĩ những ngày lạnh giá vẫn sẽ còn tiếp diễn đó.
Em vẫn còn cảm thấy lạnh chứ?
Chiếc giường nơi em nằm có đem lại cảm giác ấm ấp cũng như những giấc ngủ ngon không?
Em vẫn còn đeo chiếc găng len anh đã đan năm ngoái chứ?
Nếu mà cảm thấy chật quá, thì anh sẽ đan cho em cái mới, vậy nên đừng cảm thấy ngần ngại gì nhé.
~
Gửi Diana,
Em có nói rằng em đang cố gắng hết sức để làm thân với Sascha.
Diana đúng là tuyệt vời mà.
Việc hiểu rõ đối phương là điều tiên quyết nếu muốn kết thân với họ.
Anh biết Diana là một quý cô hiều dịu và niềm nở người luôn có thể đọc bầu không khí và xử trí trong mọi tình huống.
Sở thích của Sascha là gì? Anh mong rằng trong số đó có một sở thích mà Diana có thể chia sẻ cùng.
Mà kể cả khi những sở thích của Sascha không phải điều mà Diana có thể chia sẻ được, thì cũng đừng nên chối bỏ nó.
Em không cần ép buộc mình phải thích, nhưng việc thấu hiểu và chấp nhận được chúng là vô cùng quan trọng.
Anh mong rằng em sẽ tìm thấy thời điểm thích hợp để bày tỏ suy nghĩ của mình.
Và cho đến một ngày, hy vọng chúng ta có thể giãi bày cho cô ấy về khuôn mặt thật của mình.
~
Gửi Diana,
Ở nơi này có một lễ hội gọi là Lễ hội hoa đấy. Dù mới nhập học được không lâu, nhưng anh đã được nghỉ lễ rồi.
Thật không may, anh không thể về nhà lần này bởi vì thời gian đi đường không cho phép, nhưng anh vẫn muốn kể cho em nghe về lễ hội ấy trong lá thư này.
Diana rất thích hoa, vậy nên có lẽ em cũng sẽ thích lễ hội này.
Mọi gia đình quý tộc đều chuẩn bị để tiếp đãi những món đồ ngọt hảo hạng cho khách tham quan, và anh tự hỏi sẽ vui thế nào nếu mình có thể dạo chơi xung quanh thành phố và thưởng thức đồ ngọt cùng với Diana.
Và khắp mọi ngóc ngách của từng con phố đều trải dài những cánh hoa giả bằng vải lụa. Anh chắc rằng Diana sẽ trở nên đáng yêu hơn bội phần khi nhảy múa trên thủ đô đầy hoa ấy.
Khi trở về, anh chắc chắn sẽ tạo ra hàng tá những cánh hoa và rải nó xung quanh Diana, vậy nên hãy nhảy cùng nhau nhé.
~
Gửi Diana,
Ngày hôm trước, anh đã gửi cho em cuốn sách tranh được bán tại Siriyuum, em đã nhận được chưa? Anh có nghe nói rằng thư và bưu kiện phải gửi tách nhau, vậy nên anh chẳng tài nào biết được cái nào sẽ đến trước.
Cuốn sách yêu thích của Diana, “Tại sao thỏ lại có tai dài?” được xuất bản tại Yuum đó.
Diana đã đọc cuốn sách này nhiều đến mức thuộc lòng luôn rồi, vậy nên dù cho nó có được viết bằng tiếng Rium, thì anh chắc rằng em vẫn sẽ hiểu được thôi.
Diana dù sao cũng sở hữu một trí nhớ siêu phàm mà, vậy nên em sẽ học được tiếng Rium chỉ trong chớp mắt thôi.
Và đến một ngày nào đó, em sẽ còn có thể nói được lưu loát hơn cả anh. Và, biết đâu đó trong tương lai sẽ xuất hiện một nhà ngoại giao xinh đẹp du hành từ vương quốc này đến vương quốc khác.
~
Gửi Diana,
Mỗi khi thức dậy vào buổi sáng và tập chạy, anh luôn có cảm giác một mái tóc dài màu vàng đang phấp phới bên cạnh mình.
Mỗi khi cánh cửa phòng ký túc xá được gõ nhẹ, anh lại ngợ rằng cánh cửa đó sẽ mở ra và Diana sẽ bước vào.
Mỗi khi đi dạo trên đường phố và nghe thấy tiếng gọi anh trai, anh lại vô thức nhìn lại.
Đến cuối ngày, ngồi học một mình trong phòng luôn khiến anh cảm thấy buồn, tự hỏi mình đang làm cái quái gì tại nơi này.
Diana, em dạo này thế nào rồi?
Anh sắp chết vì thiếu Diana rồi đây.
Mãi yêu em
Cain
(T/N: Có khác đ gì viết thư tình không?)
***
“Cain-sama thế nào rồi, Diana-sama?”
“Sắp chết rồi.”
Diana chật vật đặt đống thư chất đầy như núi lên chiếc tủ đầu giường của mình như thể cô bé sẽ đánh rơi chúng bất cứ lúc nào nếu không giữ chặt bằng hai tay, trước khi mở từng chiếc phong thư ra trong sự chân quý.
Sau khi đọc xong, cô cẩn thận cất từng lá thư vào phong thư của chúng để có thể đọc lại trước khi đi ngủ. Đó là lý do cô để những lá thư trong ngăn kéo tủ đầu giường thay vì ngăn kéo bàn học.
“Ilu-kun, anh trai em được nghỉ, nhưng anh ấy không thể trở về.”
“Thật đáng tiếc làm sao?”
“Tại sao chúng ta không đến thăm anh ấy vào kỳ nghỉ tiếp theo? Nếu ảnh không thể về nhà, thì em sẽ là người chủ động.”
“Trừ khi ông chủ và bà chủ cho phép, chứ tôi không nghĩ việc đi đến một vương quốc khác dễ đến thế đâu.”
Ilvalino đặt chiếc dao rọc giấy lên bàn học của Diana với một nụ cười cay đắng.
Diana, sau khi đọc những lá thư trên bờ giường, đang chuẩn bị trở lại bàn học của mình, thì tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
“Ai đó?”
“Là Sascha đây. Tôi vừa nhận được một bưu kiện từ Cain-sama gửi đến cô chủ.”
Ilvalino bước đến cánh cửa phòng và mở nó ra. Hình bóng Sascha cầm một chiếc hộp trước ngực xuất hiện. Sau khi Ilvalino lùi ra một bên để mở đường, Sascha bước vào và đặt bưu kiện xuống trước Diana.
“Có vẻ đây là cuốn sách được nói đến trong bức thư. Ilvalino, liệu anh có thể mở nó ra cho tôi không?”
“Đã hiểu.”
Một cuộc đối thoại cứng nhắc giữa cô chủ và người hầu như thường lệ. Sau khi nhận lệnh của Diana, Ilvalino cầm lấy chiếc dao rọc giấy mình vừa đặt xuống bàn và dùng nó để mở chiếc bưu kiện. Bên trong là một cuốn sách tranh.
Mặc dù tiêu đề được viết bằng những ký tự ngoại quốc, nhưng hình ảnh trên tấm bìa đã trở nên quá đỗi quen thuộc đến nỗi không thể nhầm đi đâu được.
“‘Tại sao thỏ lại có tai dài?’ sao?”
Đó là cuốn sách tranh được xuất bản tại Siriyuum, thứ được nhắc đến trong lá thư từ Cain.
“Đó là tiếng Rium, phải chứ?”
“Sascha có thể hiểu được tiếng Rium sao?”
Diana, trong lúc ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào đôi ngươi của Sascha, người đang đứng bên cạnh cô, và hỏi, trong lúc nghiêng đầu sang bên đôi chút.
Khi Sascha bắt gặp ánh mắt của Diana, bờ má cô nàng trở nên đỏ bừng và cô nhanh chóng đảo mắt về phía cuốn sách tranh.
“Tôi có học ở trên trường, vậy nên tôi nghĩ nếu là những từ ngữ cơ bản thì cũng có thể gọi là tạm ổn… Với cả tôi cũng chưa từng đọc được cuốn sách bằng tiếng Rium nào ngoài sách giáo khoa cả, vậy nên không thể coi là tôi hiểu rõ được…”
Sascha để lộ một khuôn mặt bối rối thấy rõ, trong lúc ánh mắt cô đảo liên hồi giữa bờ vai của Diana và bìa của cuốn sách tranh.
“Vậy thì, tôi sẽ cho Sascha mượn cuốn sách này. Đó là món quà mà anh trai đã tặng cho tôi, vậy nên hãy trân trọng nó nhé.”
Nói xong, Diana giơ cuốn sách tranh lên trước Sascha.
Sascha nhìn về phía Diana với đôi mắt mở to. Diana đáp lại bằng một nụ cười.
“Tôi vẫn còn đang học tiếng Rium, vậy nên khá chắc là tôi chưa thể đọc hết nó được. Sau khi Sascha đọc xong và kể lại cho tôi. Nếu nội dung bên trong giống hệt với cuốn sách ‘Tại sao thỏ lại có tai dài?’ mà mọi người đều biết, thì chẳng phải đó là cuốn sách bằng tiếng Rium đầu tiên mà Sascha có thể đọc được sau sách giáo khoa sao?”
Với đầu ngón tay trỏ đặt lên bờ má, ánh nhìn hướng thẳng vào khuôn mặt của Sascha ở một góc 45 độ kèm theo là đôi mắt to tròn lấp lánh. Bí thuật chết người của Diana.
Sascha vốn là một người thích đọc sách. Và nếu Sascha đọc xong cuốn sách này, họ sẽ có một chủ đề chung để bàn luận, đó là tại sao thỏ lại có tai dài.
“Anou… Etou… tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm hiểu xem nội dung bên trong cuốn sách tranh này và phiên bản của nó tại vương quốc của chúng ta có giống nhau không. Nếu là lời đề nghị của cô chủ thì không còn cách nào khác.”
Sascha nói vậy và nhận lấy cuốn sách tranh từ Diana.
Ngoài ra, bên trong chiếc hộp bưu kiện còn có những món phụ trang cùng với một hũ lá trà.
“Ilvalino. Trong thư, anh trai có nói rằng trà này rất ngon. Hãy dùng nó trong bữa tiệc trà vào buổi chiều.”
“Nếu cô chủ muốn. Ngoài ra, trong thư cậu chủ có nhắc gì về việc làm thế nào để pha nó không?”
“Anh ấy có viết rằng chỉ cần nước nóng là đủ, với cả quan trọng là phải pha luôn trong tách.”
“Đã hiểu. Vậy thì tôi sẽ pha theo kiểu đó.”
“Đến lúc đó, Sascha hãy cùng ngồi thưởng trà với tôi luôn. Tôi muốn nghe về những gì cô đã đọc được trong cuốn sách.”
Sascha gật đầu cái nhẹ và lặng lẽ rời khỏi phòng để không làm phiền cô chủ của mình thêm nữa. Những bước chân của cô khẽ vang lên từng bước trên dãy hành lang.