Trong khi Cain bị cấm túc, những bữa ăn được mang đến phòng cậu.
Mỗi ngày, một nhân viên nhà bếp sẽ đẩy chiếc xe đồ ăn đến phòng cậu, gõ cửa, và trở về nhà bếp, để lại chiếc xe ở đó.
Cain không bao giờ đứng lên mở cửa, và chiếc xe bị bỏ lại trước cửa phòng, không được động tới trong một khoảng thời gian, vậy nên Ilvalino phải mang nó vào trong phòng Cain và cho cậu ta biết rằng đồ ăn đã sẵn sàng. Cậu rời đi và trở lại một vài lần, mỗi lần đều gọi lớn và báo cho Cain về bữa ăn.
“Này, thế cậu có định ăn hay không?” Ilvalino hỏi, cuối cùng cũng cảm thấy mất bình tĩnh sau lần thứ tư.
Cậu nhìn quanh căn phòng và trông thấy chiếc khăn trải bàn vẫn bao trùm lấy xe đồ ăn.
“Tôi sẽ ăn… Dù có tuyệt vọng đến mấy, thì tôi vẫn thấy đói,” Cain nói, cúi gục đầu xuống thêm nữa, như thể cảm thấy thất vọng với bản thân.
Ilvalino đứng dậy, bước đến chiếc xe, và lật chiếc khăn trải bàn lên. Cậu có thể thấy rõ một vài vết cắn trên chiếc bánh mỳ cũng như dấu hiệu những miếng cà chua bị bới lên trong tô salad. Cậu thở dài thườn thượt và đẩy chiếc xe về phía giường Cain.
“Trước tiên, hốc hết đống đồ ăn chết tiệt này đi. Cậu không phải một con chim trong nhà chim. Đây còn không được tính là ăn,” Ilvalino lên tiếng.
Cain đã làm một cái nhà chim vài tháng trước và đặt nó tại một khu vườn bên trong dinh thự. Nó sẽ thu hút chim đến khi vụn bánh mỳ được bỏ vào trong. Những chú chim tụ họp tại đó thường có kích cỡ nhỏ, vậy nên, lông của chúng không đủ lớn để làm một cây bút.
Ilvalino đang liên hệ đến những chú chim nhỏ bé này khi nói về Cain.
Sau khi đẩy chiếc xe hàng đến nơi, Ilvalino ngồi xuống thành giường của Cain, nắm lấy hàm của cậu ta, và bắt cậu nhìn về hướng mình.
“Mở miệng ra. Và hốc đi,” Ilvalino nói, đẩy mạnh một thìa súp to ự vào trong miệng của Cain, người vẫn còn đang ngơ ngác.
Cain bắt đầu ho khù khụ vì sặc, nhưng Ilvalino tiếp tục đẩy thêm từng thìa thức ăn vào trong miệng cậu. Lần này, đó là đậu từ tô salad.
“Cảm thấy cô độc và cảm thấy đói là hai thứ không thể chấp nhận được. Chẳng phải bà Sakae hay ai đó đã nói như vậy sao?”
Không phải là Cain không còn khả năng ăn, vậy nên cậu miễn cưỡng nhai đống thức ăn trong miệng mình.
Ngay sau khi thấy Cain đã nuốt phần thức ăn trong miệng mình, Ilvalino ngay lập tức xúc thêm một thìa đầy và tốc thẳng vào miệng cậu.
“Lòng thương hại không phải món quà dành cho người khác. Cậu đã nói như vậy phải chứ?” Ilvalino nói tiếp.
“Cậu có trí nhớ tốt đấy…” Cain trả lời.
Có những câu châm ngôn mà Cain đã nói với Ilvalino ngay sau khi nhặt được cậu ta ở sân sau. Chúng là những câu châm ngôn nổi tiếng trong các bộ phim ở thế giới tiền kiếp của Cain.
Lúc ấy, Ilvalino bị thương đầy mình, và thêm vào đó, bị đập cho tơi tả bởi Cain. Có vẻ như cậu chỉ còn tỉnh táo được một phần, vậy nên Cain ngạc nhiên khi biết rằng Ilvalino vẫn còn nhớ những lời đó.
“Cậu đã gửi cho tôi sự thương hại lúc ấy, vậy nên tôi gửi lại sự thương hai đó cho cậu,” Ilvalino nói. Cậu ngừng xúc thức ăn cho Cain và bắt cậu ta tự cầm lấy cây thìa.
“Hốc hết đống thức ăn chết tiệt của cậu đi. Nếu cậu cứ ngồi đó mà suy nghĩ linh tinh, tôi sẽ ngồi ngay bên cạnh cậu. Tôi sẽ ngủ cùng cậu, nếu cần thiết. Tôi còn có thể đọc truyện cho cậu để ru cậu ngủ nếu muốn.”
“Ilvalino…” Cain thốt lên.
“Các anh chị em của tôi nói rằng họ muốn gặp lại cậu một lần nữa. Serenosta đã tìm thấy một viên đá mạnh cho Diana và đang đánh bóng nó. Họ có thể không giàu hay quyền lực, nhưng những đứa trẻ trong cô nhi viện vẫn sẽ luôn luôn hỗ trợ cậu nếu cần. Đó là thứ mà cậu nhắc đến khi nói rằng sự thương hại không phải món quà dành cho người khác, phải chứ? Giờ đây cậu có nghĩ rằng tất cả những thứ đó chỉ là nhảm nhí không? Nếu cậu cảm thấy mình yếu đuối, tôi sẽ giúp cậu rèn luyện và đứng dậy bằng đôi chân của mình. Nếu cậu cần một cánh tay, tôi sẽ cho cậu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nếu cậu cảm thấy sợ hãi điều gì, chúng ta có thể đối mặt với nó cùng nhau. Đừng có cố tỏ ra bất lực nữa, chết tiệt!”
Ilvalino mới bảy tuổi và sở hữu ngoại hình của một đứa trẻ, nhưng Cain trông thấy hình ảnh của một cậu thiếu niên trước mặt mình.
Cain rất giỏi trong việc ghi nhớ mặt người khác. Đó là mặt của Ilvalino lúc mười bảy tuổi.
“Anh sẽ mãi mãi ở bên em. Anh sẽ bảo vệ em khỏi bất cứ mối nguy hại nào. Anh sẽ loại bỏ bất cứ ai dám khinh thường em. Anh sẽ lấy mạng bất cứ ai dám làm em buồn. Bất cứ ai khiến em tổn thương sẽ phải chịu đau đớn tột cúng. Vậy nên làm ơn, đừng có ủ rũ như vậy nữa…”
Đó là những gì mà Ilvalino đã nói trong Học viện phép thuật tối cao. Chúng xuất hiện trên màn hình trong phân cảnh cuối cùng của Route Sát Thủ.
Trong phân cảnh đó, đứng giữa một biển máu, với tất cả các Mục Tiêu khác và nữ phản diện, đều đã chết.
Ilvalino đã nói những lời này như một cách để thổ lộ tình yêu dành cho nữ chính. Việc đó xảy ra ngay sau khi cậu ấy cuồng sát để trả thù cho việc nữ chính bị đối xử tệ hại và bị tổn thương tâm lý nặng nề.
Khuôn mặt của Ilvalino lúc này, khi cậu đang động viên Cain, giống hệt với khuôn mặt của cậu ấy lúc đó.
“Cùng là một thứ, nhưng thay đổi… Những từ ngữ thật tương đồng, nhưng…” Cain lẩm bẩm.
Trong trò chơi, Ilvalino cảm thấy rằng để bảo vệ nữ chính, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu diệt tất cả những ai đã làm tổn thương cô.
Tuy nhiên, lần này lại khác. Ilvalino vốn đã là đồng minh của Cain, và cậu đang nói rằng cậu sẽ chiến đấu bên cạnh Cain.
Muốn tránh khỏi một tương lai nơi Ilvalino đồ sát tất cả mọi người, Cain đã gặm nhấm bóng tối trong trái tim của cậu và lấp đầy cậu bằng lòng tốt. Cain đã chấp nhận Ilvalino, đồng cảm với cậu, và coi cậu là một người bạn.
Đó đều là những hành động để cậu tự cứu lấy Diana và bản thân, nhưng Cain không thể phủ nhận rằng cậu đã cảm thấy rất vui với những ngày có Ilvalino ở bên, cùng nhau học tập và cùng nhau dõi theo Diana.
Cain nghĩ rằng dù chuyện gì có xảy ra trong mười năm tiếp theo, sẽ không bao giờ có chuyện Ilvalino có thể giết cậu hay Diana.
Điều đó dẫn đến một kết luận.
“Những hành động của tôi đang đem lại kết quả… Tôi có thể tạo nên sự khác biệt…” Cain lẩm bẩm, với niềm tin trong lời nói của mình.
Sau cùng thì, cuộc sống này không hề vô vọng. Cain cảm thấy rằng cậu đã tìm được lối đi cho riêng mình, dù nhỏ bé, nhưng nó tồn tại. Và nó đang trải dài trước mắt cậu, đến với một tương lai hạnh phúc.
Minh chứng đang nằm ngay trước mắt cậu đây.
Cậu nhảy về phía trước và ôm chầm lấy Ilvalino, trước khi hét lớn, và bắt đầu òa khóc.