Trans: caubegiangho
Edit: Xuân Khiêm
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mặc dù cậu đã trở thành một lãnh chúa, lịch trình hàng ngày của Rion không thực sự thay đổi quá nhiều. Cậu chỉ đơn giản là điều chỉnh lại khoảng thời gian làm việc trước đây như một người hầu tận tâm với nghĩa vụ của mình thành việc thực hiện các yêu cầu được đòi hỏi như một vị lãnh chúa. (Đoạn này bên eng hơi khó hiểu)
Cậu cũng không bao giờ bỏ quên các buổi tập luyện trước bình minh và, thực tế, điều này vẫn tiếp tục ngay cả sau khi cậu đến Bandeaux. Người ta có thể nói rằng cậu thậm chí còn tăng cường độ luyện tập nhiều hơn trước.
Quay lại thời điểm khi cậu có được kinh nghiệm thực chiến, bằng cách chiến đấu chống lại một con quỷ trong sự kiện đó, cậu nghĩ rằng mình đã trở nên mạnh mẽ đáng kể. Tuy nhiên về sau, khi cậu xông vào địa điểm hành quyết để giải cứu Vincent, cậu thực sự không thể làm gì để chống lại được viên chỉ huy hiệp sĩ.
Phép thuật phòng thủ của Diane, mà cậu coi là con át chủ bài của mình, thậm chí không thể phản ứng lại với kiếm thuật của kẻ thù. Phép thuật tấn công của Sarah thậm chí không có thời gian để bắt đầu.
Mỗi lần nhớ lại cuộc chiến đó, cậu cảm thấy xấu hổ vì sự tự phụ của mình.
Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Cậu phải rèn luyện bản thân để có được sức mạnh cần thiết để đánh bại viên chỉ huy hiệp sĩ. Được thúc đẩy bởi quyết tâm đó, cậu đã rất cố gắng tập luyện. Nhưng kết quả không tốt.
Rion đạt đến giới hạn của việc tự học và tự mài sắc kiếm thuật của mình. Vấn đề mà cậu xác định được khi còn ở thủ đô vẫn chưa được giải quyết. Nó khiến cậu tự hỏi liệu có phương pháp nào khác để theo đuổi không. Trước khi cậu biết cậu đã ngừng vung kiếm và đắm mình trong suy nghĩ.
「Thưa lãnh chúa.」
Một giọng nói đột nhiên đánh thức cậu dậy từ trong những suy ngẫm. Cậu biết được ngay đó là ai từ giọng nói.
「Cassius hả?」
「Đúng là tôi, thưa ngài.」
Cassius, cựu quản lý thành phố, hiện giữ chức chỉ huy quân đội của lãnh thổ. Một người mà cá nhân Rion không muốn thấy, một sự xuất hiện ngoài ý muốn. Cậu vẫn không tin tưởng người đàn ông đó, hay về vấn đề đó, hoặc bất cứ ai khác cậu đã gặp kể từ khi cậu đến đây.
「Ông có cần gì không?」
「Không, thưa ngài, tôi chỉ đơn giản là đi ngang qua. Thấy ngài ở đây khiến tôi tò mò.」
「Vậy sao.」
Nếu ông ta không có việc gì thì cuộc trò chuyện đã kết thúc. Rion tập trung vào việc luyện tập và chuẩn bị thanh kiếm. Cuối cùng, điều duy nhất cậu có thể làm là tập vung kiếm nhiều hơn. Vì vậy, cậu quyết định rằng bây giờ cậu nên gạt suy nghĩ của mình sang một bên và chỉ cần thực hiện điều này một cách siêng năng nhưng...
「Nếu ngài không phiền, liệu tôi có thể phục vụ ngài như một đối tác luyện tập không?」
「Eh?」
Cassius đưa ra một đề nghị bất ngờ.
「Luyện tập vung kiếm sẽ giúp ngài xây dựng nền tảng tốt, nhưng theo ý kiến khiêm tốn của tôi, nó không mang lại lợi ích gì thêm.」
「…Ông có mạnh không?」
「Cái đó tôi không biết. Nhưng tôi đã được học cách dùng kiếm từ khi còn nhỏ. 」
「Vậy ư... Được thôi, tập với tôi.」
Vì Cassius đã tự đề nghị, Rion vui lòng sử dụng ông. Rốt cuộc, đó chính xác là những gì Rion muốn.
「Tuân lệnh, thưa ngài.」
Rion đợi trong khi Cassius tiến tới vị trí trước mặt cậu. Ngay khi họ giơ kiếm lên, cậu lập tức hiểu rằng người cựu quản lý thực sự chỉ khiêm tốn.
Luồng hào quang của khí đang tuôn trào từ cơ thể của Cassius. Ông đang định áp đảo Rion hoàn toàn.
「…Tôi đến đây.」
Cassius dường như chỉ bước vài bước chậm, nhưng đột nhiên, ngay trước mặt cậu, Rion thấy mình đang ở trong tầm của một thanh kiếm đang vung xuống. Cậu ngay lập tức giơ ngang thanh kiếm của mình để phòng vệ nhưng lực của cú chém rất lớn. Cậu cảm thấy mình sẽ bị nghiền nát ngay tại chỗ nếu vẫn ở đó.
Cậu đã né tránh được vào giây phút cuối cùng bằng cách cố tình ngã về phía sau và sử dụng khoảng cách đạt được với động lượng đó để đứng lên.
「Hoh...」
Cassius lên tiếng ngưỡng mộ.
「Cái biểu cảm kinh ngạc đấy là sao, ông là một con sói đội lốt cừu mọi lúc, phải không.」
「Tôi chưa bao giờ thực sự giả vờ yếu đuối. Tôi chỉ đơn giản là một người đàn ông không biết gì ngoài thanh kiếm, không thể ngừng lo lắng khi được bảo phải quản lý lâu đài.」
「...Và cái cách ông nói cũng khác biệt. Vậy đây mới là con người thật của ông hả?」
「À thì... Đến cuối cùng, trước khi mọi chuyện diễn ra thì tôi cũng là một người lính.」
Cách nói chuyện khiêm tốn trước đây của ông ta không còn có thể thấy được, Rion có thể cảm thấy niềm tự hào từ Cassius mới này hiện trông và cư xử như một quân nhân.
「...Vậy thì, bơi vào đây. Rốt cuộc, nếu đối thủ của tôi không có ít nhất từng này sức mạnh để luyện tập cùng, thì tôi sẽ không thể đánh bại viên chỉ huy hiệp sĩ trong tương lai.」
「Cái gì?」
「Lần này, tôi sẽ tấn công. Tôi đến đây!」
Hét lên câu nói Cassius đã sử dụng một lúc trước, Rion cố gắng rút ngắn khoảng cách. Tuy nhiên, đối thủ của cậu sẽ không để cậu tiếp cận và vung kiếm từ trên cao với một lực đáng kinh ngạc.
Rion bằng cách nào đó có thể tránh được cú đánh này nhưng không thể tránh được đòn tấn công kế tiếp theo chiều ngang của Cassius. Không thể đỡ được cú đánh đó, Rion cảm thấy tư thế của mình sụp đổ.
「...Mhm.」
Một lần nữa, Cassius lẩm bẩm với chính mình.
「Điều này cứ khó chịu thế nào ý. Được rồi, lần này tôi sẽ nghiêm túc.」
Hoặc đó là điều Rion nghĩ khi cậu tấn công Cassius lần nữa nhưng lần này cậu đã bị đánh bại một cách hoàn toàn. Thậm chí không thể phòng thủ lại các đường kiếm một cách chính xác, cậu nhận phải một cú đánh trực tiếp và ngã xuống thành một đống trên mặt đất.
Và kể từ thời điểm đó, điều này đã được đưa vào danh sách các việc cần làm hàng ngày của Rion.
◇◇◇
◇◇◇
「…Mấy tên khốn đó. Chúng chỉ đang trút giận .」
Rion đang nằm trên giường và phàn nàn không ngừng. Ariel thích thú khi đây là cô lần đầu tiên nhìn thấy mặt đó của anh trong khi chăm sóc cho cánh tay của cậu, cả hai đều bị bầm tím nặng và phủ đầy dược liệu.
Việc luyện tập buổi sáng của Rion đã thực sự mang lại một chút cải thiện nào đó. Nếu bị che phủ bởi những vết bầm tím mới mỗi ngày có thể được gọi là một sự cải thiện, thì tất nhiên là Rion đang được cải thiện rồi.
Cậu cũng có được nhiều đối tác luyện tập cùng hơn là Cassius. Có bốn người đã đến thăm nơi tập luyện của cậu cho đến nay và thay phiên nhau giúp cậu luyện tập.
Tất cả bọn họ đều là những người đứng đầu thuộc Sáu Đại Gia Tộc của Bandeaux.
Ngoài Cassius, người đứng đầu gia tộc Red(1), còn có Kiel Blau của gia tộc Blue, Mohit Grün của gia tộc Green và Apollo Gelb của gia tộc Yellow.
Họ sử dụng các phong cách chiến đấu khác nhau nhưng mỗi người trong số họ đều rất mạnh. Mặc dù mức độ khả năng của Rion vẫn chưa được biết, nhưng dù cho cậu có cố gắng bao nhiêu thì cậu cũng chưa thể đánh trúng họ lần nào cả.
Mỗi lần họ luyện tập, nó sẽ kết thúc với việc cậu bị đánh gục sau trận chiến một chiều, kiếm cho mình thêm một vết bầm tím khác vào bộ sưu tập. Những vết thương tệ nhất, là những vết thương khá đặc biệt, được chữa lành bởi phép thuật của Ariel. Nhưng kết quả cuối cùng là một làn da không bị tổn thương nhưng bị đánh đập và bao phủ bởi những vết bầm đỏ và xanh, những chỗ đó trông thực sự khác với phần cơ thể còn lại. Nó trông thực sự khá buồn cười.
Và nó khiến cho Ariel phải cười.
「Nếu anh phàn nàn nhiều như thế, vậy sao không dừng lại?」
Dù cô hỏi nhưng cô cũng đã biết được câu trả lời của Rion.
「Đừng hòng. Nếu anh thậm chí còn không thể đánh bại họ, thì anh sẽ không thể nào đánh bại được viên chỉ huy hiệp sĩ.」
「Anh ta có mạnh hơn bọn họ nhiều không?」
「Anh không biết. Anh có không đủ kinh nghiệm để biết được. Tuy nhiên, một ngày nào đó, anh sẽ đủ mạnh để tìm hiểu. Không, anh sẽ còn mạnh hơn cả thế... 」
Nhìn chằm chằm vào không trung, Rion đặt quyết tâm của mình vào lời nói. Ariel có thể cảm thấy cơn khát máu tỏa ra từ anh khi anh nói điều đó.
「Ôi trời, thật đáng sợ. Rion nào hiện đang điều khiển cơ thể này vậy? Đoán theo sự nguy hiểm đang phát ra từ anh... Có phải là người lớn lên trong khu ổ chuột không?」
「...Oh, không, không phải là bọn anh cứ thay phiên nhau đâu.」
Cơn khát máu của Rion tan đi trước câu bông đùa của Ariel.
Khi họ vẫn còn ở thủ đô, Rion đã nói với Ariel mọi thứ. Cậu đã nghĩ rằng sẽ thật không công bằng khi cậu kết hôn với cô mà lại giữ bí mật.
Cậu cảm thấy lo lắng về phản ứng của cô, nhưng cuối cùng, nỗi sợ hãi của cậu là điều thừa thãi. Đó là bởi vì Ariel đã nghi ngờ rằng Rion không chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường từ khu ổ chuột. Không phải do sức mạnh ma thuật của cậu mà là vì lời nói và hành vi của cậu.
Kiến thức của cậu khác lạ với so với Ariel, cái cách suy nghĩ khác thường của cậu và đáng chú ý nhất đối với cô, thói quen thỉnh thoảng sử dụng những từ ngữ kỳ dị chưa từng được biết đến ở đất nước này.
Ý tưởng của cậu về tinh linh chính là một ví dụ rất lớn về điều này. Mặc dù tinh linh có tồn tại, tuy nhiên các khái niệm về Salamander, Undine và Sylph thì chưa từng được biết đến ở đất nước này và có lẽ trên toàn thế giới. Điều đó đã đặt ra một câu hỏi rõ ràng về việc Rion đã học được điều đó ở đâu. Và mặc dù cô không cân nhắc rằng việc câu trả lời có thể nằm ở một thế giới khác, cô cũng không thực sự ngạc nhiên khi Rion nói với cô điều đó. Và cô cũng không đòi hỏi nhiều sức thuyết phục.
Trong trường hợp này, cô sẽ chỉ chấp nhận lời nói của Rion là sự thật. Ariel thực sự không quan tâm đến việc anh thực sự là ai, hay cái gì. Điều đó cho thấy rằng Ariel, một nữ quý tộc từ gia tộc hầu tước, đã yêu Rion, một đứa trẻ mồ côi từ khu ổ chuột say đắm đến thế nào.
「...Nhưng Rion à.」
Khuôn mặt của Ariel sát lại gần Rion trong khi nhìn chằm chằm vào mắt anh.
「...Gì vậy Ari?」
「Mắt trái của anh đang tỏa sáng đấy.」
「Eh? Nó thực sự sáng hơn bên phải ư?」
「Vâng…. Một màu đỏ thẫm lộng lẫy... Tuyệt đẹp.」
「...Ari.」
Rion đặt tay lên má cô và hôn cô nhẹ nhàng. Tay kia của cậu đã ở trên eo của Ariel. Cậu kéo cơ thể mỏng manh của cô lại gần. Đột nhiên, cứ như vậy, họ đổi chỗ và cậu đang ở phía trên cô.
Tay cậu rời khỏi mặt cô và từ từ lang thang xuống dưới ngực cô. Cái tay còn lại cũng bắt đầu từ từ đưa xuống.
「...Ah.」
Và rồi, Rion lấy lại được lý trí, thả lỏng cơ thể ra và nằm xuống bên cạnh cô.
「Muu...」
Ariel phồng má tỏ vẻ bất mãn. Nỗ lực quyến rũ cũng kết thúc trong thất bại.
「Chà, nguy hiểm thật. Anh gần như không thể kiềm chế được.」
「Và như thế thì có gì sai? Chúng ta là vợ chồng cơ mà.」
「Ừ, nhưng mà...」
「Anh không có cảm giác gì với em à?」
「Em biết là không phải thế mà. Chỉ vừa xong đây thôi, anh đã định... Ah?」
Rion cuối cùng nhận thấy rằng cậu đã lo lắng về một điều rất ngu ngốc suốt thời gian qua.
「Rion?」
「Đừng bận tâm. Em thấy đấy, anh luôn cảm thấy ghê tởm trước cơ thể của một người phụ nữ. Anh cảm thấy rất... Bẩn thỉu. Một cái gì đó phải miễn cưỡng chịu đựng mỗi khi anh phải ngủ với những người phụ nữ khác trước đây.」
「...Em không hiểu lắm?」
Một câu chuyện về các vấn đề trong quá khứ, bất kể nội dung của nó, chưa bao giờ là dễ chịu cả.
「Trong suốt khoảng thời gian qua anh đã lo lắng rằng có thể anh cũng sẽ cảm thấy như vậy về em.」
Việc kiềm chế cho đến khi Ariel đủ tuổi chỉ là một cái cớ. Rion luôn ghét những lần cậu phải lên giường với phụ nữ. Nhìn thấy họ chìm đắm trong dục vọng của chính họ chỉ khiến cậu ghê tởm họ đến tận cùng.
Và tất cả những khoảng thời gian qua cậu đã lo lắng rằng cậu có thể cảm thấy như vậy về Ariel, người mà cậu yêu sâu đậm.
「...Đó là lý do sao?」
「Ừ. Đó là lý do tại sao anh luôn lảnh tránh khỏi vấn đề này suốt.」
「Em hiểu rồi. Vậy bây giờ thì sao?」
「Cho đến bây giờ, anh còn không dám thử ôm người phụ nữ mà anh yêu. Nhưng có vẻ như cơ thể của anh dường như không còn sợ hãi nữa và nó đã tự ý hành động.」
「Nghĩa là?」
Ariel hiểu Rion đang cố nói gì. Nhưng ngay cả như vậy, cô muốn nghe nó từ miệng anh.
「...Anh nghĩ chúng ta không phải đợi đến khi em đủ tuổi nữa?」
「Đồ ngốc.」
Với một nụ cười trên khuôn mặt, Ariel trao lại cơ thể của mình cho Rion. Cuối cùng cũng đã đến lúc hai người hoàn thành nhiệm vụ của cuộc hôn nhân...
「...Đau.」
…Hoặc không.
「Ơ?」
「Toàn bộ cơ thể anh đang đau nhức.」
Cơ thể của Rion sẽ không chịu đựng được.
「...Vậy thì chúng ta không thể làm điều này trước khi anh hồi phục hoàn toàn.」
「Eeeh? Nhưng anh phải luyện tập hàng ngày... 」
Nếu không thể trở nên mạnh mẽ hơn, cậu sẽ ngày càng bị vùi dập bởi các buổi luyện tập mỗi sáng. Cậu chỉ có thể hồi phục hoàn toàn sau khi cậu bắt kịp được kiếm thuật của Cassius và những người khác. Và điều đó sẽ mất rất...
「Muu... Em không biết đâu.」
Thời điểm họ chờ đợi cuối cùng cũng đã đến nhưng với tình huống như thế này, ngay cả Ariel cũng sẽ trở nên cáu kỉnh.
Cuối cùng, cô lại quở trách anh lần nữa bằng cách đánh vào các vết bầm tím bị đau nhiều nhất.
◇◇◇
◇◇◇
Cuối ngày hôm đó, trong khoảng thời gian chỉ định lúc mà cậu làm việc như là một lãnh chúa, Rion hiện đang ở trong tâm trạng xấu hơn lúc bình thường.
Cuối cùng cậu đã vượt qua được chấn thương tinh thần ngăn cậu làm tình với Ariel, nhưng rồi cậu vẫn không được làm chuyện đó. Cậu định sẽ sử dụng những kẻ đã khiến cơ thể cậu bị tổn thương để trút bỏ sự khó chịu.
Rion biết rằng, thật ra, cậu chỉ đang hờn dỗi, nên cậu sẽ không đi xa đến mức như bắt lỗi với mọi người và mọi việc. Thay vào đó cậu cố tình lờ đi sự tồn tại của họ.
Biết được tâm trạng của lãnh chúa, Cassius và những người khác có mặt trong văn phòng cảm thấy không thoải mái. Nhưng nó không giống như họ có thể cứ thế rời khỏi phòng vì điều đó. Ngay cả khi đó có lẽ là điều Rion muốn, họ chắc chắn điều đó sẽ không giúp họ có được lòng tin của anh.
Và do đó, âm thanh duy nhất trong bầu không khí ngột ngạt của căn phòng là cây bút của Rion đang viết trên tờ giấy.
「Tôi mang tới một thông điệp cho lãnh chúa!」
Cuối cùng, cũng có ai đó xuất hiện phá vỡ tình huống khó xử. Đó là một trong những người lính làm nhiệm vụ canh gác ở cổng.
「Nói đi.」
「Có ai đó yêu cầu một cuộc gặp với ngài, thưa lãnh chúa.」
「Gặp tôi? Đó là ai?」
Kể từ khi Rion tiếp quản lãnh thổ, cậu đã nắm bắt được toàn bộ tình hình của vùng đất này và hầu như không có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài. Do đó, có hạn chế về số lượng người có thể gặp được cậu.
Mặc cho thực tế, Rion vẫn quyết định hỏi.
「Đó là một thương gia từ thủ đô, thưa ngài. Anh ta dường như đang nghĩ đến việc mở một doanh nghiệp ở đây.」
「Vậy sao. Tôi đoán vẫn còn những người dám nghĩ dám làm. Được rồi, tôi sẽ gặp anh ta. Dẫn anh ta đến đây ngay đi.」
「Tuân lệnh, thưa ngài!」
Nhận được mệnh lệnh của Rion, người lính rời đi để truyền đạt ý muốn của anh cho vị khách.
「Có vẻ như tôi có khách rồi, các người có thể rời đi được rồi đấy.」
「Như người muốn, thưa lãnh chúa.」
Mọi người trong văn phòng rời đi như đã nói. Ngoại trừ Cassius.
「...Không phải tôi đã bảo ông rời đi sao?」
「Nhiệm vụ của tôi là hộ vệ cho lãnh chúa.」
「Vị khách này chỉ là một thương gia. Không cần phải lo lắng.」
「Đó là anh ta nói thế. Chúng ta không thể chắc chắn được.」
「...Tôi không cần hộ vệ.」
「Có rất nhiều người mạnh hơn ngài, thưa lãnh chúa. Bao gồm cả tôi.」
「Kuh...」
Đối với một người lính thuần túy, Cassius đã có được một vị trí tốt để chọn. Sức mạnh chiến đấu là điều duy nhất Rion thừa nhận ở ông và những người còn lại. Và với trường hợp đó, cậu không thể cãi lại với ông ta về vấn đề này.
Không nói gì thêm, Rion đảo mắt nhìn lại các tài liệu trên bàn. Đây là một sự đồng ý ngầm cho Cassius ở lại trong phòng.
Một lúc sau, người lính trước đó quay lại cùng với một người lạ mặt. Rion, thấy thế, đứng dậy từ phía sau bàn của mình và di chuyển sang bên cạnh ghế sofa phía trước cái bàn.
「Xin mời ngồi.」
「D-Dĩ nhiên rồi.」
Được Rion khích lệ, người đàn ông ngồi xuống. Rion sau đó cũng ngồi xuống trước mặt anh ta.
「Chào mừng đến với lãnh địa của tôi. Anh có gặp khó khăn gì trong suốt chuyến hành trình không?」
「Chuyến hành trình?」
「...Trên đường anh đến đây...」
「Ah! Không, mọi thứ đều ổn. Và tôi cũng đã thấy rất nhiều điều thú vị nữa.」
「Vậy hả, tốt đấy. Bây giờ, tôi nghe nói anh đang có kế hoạch tiến hành một số doanh nghiệp ở đây?」
「Sếp? Cái kiểu nói đấy là thế nào? Đó có phải là cách nói phổ biến ở đây hay không?」
「Đừng gọi tôi là sếp, đồ ngu! Ở đây không chỉ có mỗi chúng ta!」
「A-Ah. ...Vậy thì ngài, errr... Không phải sếp... Tôi nên gọi ngài như thế nào đây, sếp?」
Cuối cùng nhận thấy sự hiện diện của Cassius, người đàn ông đã cố gắng diễn vai của mình nhưng anh ta không giỏi lắm, cố gắng sửa lại sai lầm. Chà, cũng chẳng ngạc nhiên về điều này. Không có cách nào một kẻ vô lại từ khu ổ chuột có thể tự hành xử hoàn hảo như một thương gia.
「...Bỏ đi, đã quá muộn rồi.」
「Tôi xin lỗi, sếp.」
Và thế là Rion đã từ bỏ trò chơi đố chữ.
「Vậy, cuối cùng ai đó cũng đã xuất hiện. Tuy nhiên, nói thẳng ra, tôi không ngờ đó sẽ là anh đấy, Folz.」
Trong hàng ngũ thuộc hạ của Rion, Folz không nằm ở vị trí cao. Kể cả khi không phải do trường hợp đó, thì anh ta cũng không giỏi trong các công việc đòi hỏi phải che dấu danh tính, do đó anh ta không thể đóng vai hoàn hảo như một thương gia.
「À thì, có vài chuyện đã xảy ra. Không có vấn đề gì khi tôi rời đi, nên tôi đã được chọn.」
「Vài chuyện?」
「Anh cả Gordon nói anh ấy sẽ đi. Điều đó thật tệ, vì vậy những người khác đã ngăn anh ấy lại.」
「Ừ thì, anh ta và Ain cần phải ở lại thủ đô để giữ cho tổ chức hoạt động.」
Hai người đó đã phát hiện ra những mặt tốt của việc không đứng đầu tổ chức mà thay vào đó phục vụ dưới trướng một người như Rion. Rion, mặc dù là lý do cho việc đó, vẫn không nắm bắt được thực tế.
「Vâng, đúng vậy. Khá dễ dàng để giải thích cho anh cả Ain hiểu nhưng Gordon là một tên khốn thâm hiểm. Anh ấy bất ngờ nói rằng vì anh ta ở vị trí thấp hơn trong tình huynh đệ và cũng như hàng ngũ cấp dưới, anh sẽ đi thay cho anh cả Ain.」
「...Anh ta, một cấp dưới ư? Anh ta từng là trùm của một băng đảng trước đây và anh ta cũng lớn tuổi hơn nữa.」
「Vâng. Vì vậy, mọi người đã tìm một cái cớ để ngăn anh ấy đi và cuối cùng kết thúc với việc tôi được cử đi, vì tôi không phải là một người nổi bật cũng như không phải là một thành viên cấp cao.」
「Tôi hiểu. Tôi nghĩ là tôi hiểu tình hình rồi.」
Folz được chọn bởi anh hoàn toàn không phải là nhân vật chủ chốt như hai người kia, lý do anh được chọn là để thuyết phục họ ở lại.
「Vậy đó là mọi chuyện thưa sếp, mọi thứ từ giờ sẽ trở nên vất vả hơn một chút, vì vậy làm ơn hãy đối xử tốt với tôi.」
「Ừ rồi. Anh sẽ ở đây bao lâu?」
「Tôi?」
「Huh? Chẳng phải cuối cùng thì anh cũng sẽ quay trở lại thủ đô sao? Có vài thứ mà tôi muốn gửi đến đó.」
「Ah, những người khác sẽ làm việc đó. Công việc của tôi ở đây là thiết lập một nhà thổ.」
「Ở đây ư, trong thành phố này?」
Đây không phải là một phần trong kế hoạch của Rion.
「Vâng. Sẽ thật kỳ lạ nếu chúng ta không có căn cứ nào trên lãnh địa của sếp nên chúng tôi quyết định xây dựng một nhà thổ.」
「...Nếu thế chẳng phải sẽ thua lỗ sao?」
Không có ai ở nơi này sẽ đi đến một nhà thổ. Không chỉ bởi dân số thấp, mà ở đây còn rất nghèo.
「Đúng là thế khi nhìn vào thành phố này. Nhưng có lý do cho việc này.」
「Lý do?」
「Cái mà-gọi-là-gì-ấy-nhỉ? Không phải là một điểm liên lạc mà là... Trạm chuyển tiếp? Phải rồi, nó sẽ là cái đó.」
「Vậy, nó không chỉ là một điểm liên lạc mà còn là một trạm chuyển tiếp, phải không?」
Kế hoạch mà Rion để lại cho tổ chức là dự định là sẽ thành lập một căn cứ ở mỗi thành phố trên đường cao tốc từ thủ đô đến Camargue. Thành phố này được cho là điểm đến cuối cùng của mạng lưới. Rion đột nhiên phải đánh giá tầm quan trọng của việc có một căn cứ hoạt động như một trạm chuyển tiếp ở nơi này.
Có vẻ như cấp dưới của cậu đã âm mưu thứ gì đó lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều. Điều này khiến cậu cảm thấy hạnh phúc một chút.
「Vâng. Đó là lý do tại sao thưa sếp, lợi nhuận không thành vấn đề...」
「Được. Giấy phép cho nhà thổ có đủ không?」
「Ah, phải rồi. Cuối cùng thì chúng tôi cũng muốn làm cho nó giống như ở thủ đô.」
「Vậy thì nhà thổ, nhà tắm công cộng, quán bar và sòng bạc. Được rồi. Với cái giấy phép này, anh giờ đã được phép mở tất cả các chỗ đó.」
「Sếp?」
「Tôi là lãnh chúa của vùng đất này. Mở sòng bạc cũng cần phải có giấy phép nữa.」
「...Ah, phải rồi.」
Với điều này, tổ chức tội phạm của Rion đã lần đầu tiên, trong thời điểm hiện tại, cố gắng hợp pháp hóa các hoạt động của nó. Cậu không thể nào biết rằng đây sẽ là bước tiến lớn đầu tiên để hồi sinh nền kinh tế của Camargue.
「Được rồi, bây giờ tôi cần anh làm vài việc cho tôi.」
「Vâng, thưa sếp?」
「Tôi có một vài thứ tôi muốn gửi lại về thủ đô. Đây là cái quan trọng nhất.」
Rion chỉ vào một loạt các tài liệu, hồ sơ tài chính mà cậu thu thập được.
「Cái gì vậy, sếp?」
「Đừng có để tâm về nội dung. Nói với Ain mấy cái này cần phải đến được tay của Charlotte Lanchester và anh ta sẽ phải xử lý việc đó.」
「Chắc chắn rồi, thưa sếp.」
「Nói với anh ta giữ lại những phần khác trong một thời gian đề phòng trường hợp cô ta từ chối hành động theo những gì chúng ta yêu cầu. Thông tin chi tiết và kế hoạch dự phòng cũng đã được viết ở bên dưới.」
「Tôi hiểu rồi.」
Họ sẽ hành động theo như những gì Rion chỉ thị. Đó là cách làm của tất cả cấp dưới của Rion nói chung. Tuy nhiên, trái ngược với nhóm của Cassius, những người sống trong khu ổ chuột thực sự có khả năng thực hiện được theo những chỉ dẫn của cậu.
Tuy nhiên, lý do chính cho điều đó là sự tự tin mà họ có được khi chứng kiến những cải thiện trong khu ổ chuột do chính những nỗ lực của họ. Bất kể, sự khác biệt về khả năng đó đã khiến Rion chỉ tin tưởng Ain và băng đảng của anh, điều này khá là đáng tiếc cho nhóm của Cassius.
Dù sao đi nữa, sự cải cách quản trị không thể thực hiện trước đây cuối cùng cũng được tiến hành. Giờ đây khi mà Rion đã quyết định được nên làm gì, cuối cùng đã đến lúc hành động.
◇◇◇
◇◇◇
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Folz đến lãnh địa của Rion. Đúng như Rion dự đoán, một điều gì đó đang bắt đầu khuấy động trong thủ đô.
「Thưa ngài, một thông tin tình báo hình sự mới đã được đưa đến.」
Tại Chi nhánh điều tra thuộc Lực Lượng Vệ Binh Hoàng gia, một trong những nhân viên điều tra đã trình bày một báo cáo mới cho người đứng đầu chi nhánh.
「...Đây là ...Có sự bất thường trong lãnh thổ thuộc chư hầu của Hoàng gia? Cái này nằm ngoài phạm vi quyền hạn của chúng ta.」
Người đứng đầu chi nhánh từ chối lá đơn sau khi kiểm tra nội dung. Ông ta ném cho cấp dưới của mình một cái nhìn trách móc vì đã chấp nhận một cái gì đó mà họ không nên giải quyết.
Tuy nhiên, người nhân viên vốn đã biết rằng điều này không nằm trong thẩm quyền của họ, tuy nhiên anh ta thấy rằng mình có lý do chính đáng để chấp nhận lá đơn đó.
「Lá đơn này được gửi tới bởi Charlotte Lanchester của Gia tộc Fatillas.」
「Quyền hạn của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi ngay cả khi đó là yêu cầu từ con gái của một trong ba nhà hầu tước.」
「Lãnh thổ trong yêu cầu thuộc về Nam tước Frey, thưa ngài. Nam tước Rion Frey.」
「…Gì cơ?」
Nghe thấy cái tên của người đó, biểu hiện của người đứng đầu chi nhánh lập tức thay đổi.
「...Người mà đã kết hôn với Ariel ư? Là Ariel đó ư?」
「Vâng, thưa ngài. Nam tước Rion Frey và vợ của anh ta Ariel. Trước đây là người hầu Rion và Ariel Woodville của Gia tộc Windhill.」
「Vậy đó chính là họ.」
「Chúng ta sẽ tiến hành như thế nào, thưa ngài?」
「Khởi động một cuộc điều tra cấp tốc. Mọi kết quả điều tra sẽ được bàn giao cho Sở Nội Vụ không chút chậm trễ.」
「Vâng, thưa ngài!」
Người đứng đầu chi nhánh và cấp dưới của ông được đồn là vô tâm nhưng họ vẫn là con người. Họ tin rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của họ để thể hiện bộ mặt nghiêm khắc của họ đối với bọn tội phạm.
Đối với Chi nhánh, trường hợp của Vincent và Ariel là một thất bại lớn. Đó không phải là do những lời buộc tội là sai, điều đó chưa bao giờ ngăn họ lại chừng nào vụ án đó còn vì lợi ích của vương quốc. Nhưng lần này thì không phải như lần trước.
Hiện tại, các nghệ sĩ lang thang đã cất lên các bài hát về số phận bi thảm của Vincent và Ariel. Tất cả những câu chuyện đó đã khiến cho người dân có cái nhìn về Chi nhánh hoàn toàn khác so với bình thường làm cho nó có vẻ xấu xa, tàn nhẫn và vô nhân đạo. Và khi những bài hát đó lan rộng ra, thì người dân cũng có ác cảm với Hoàng gia do họ đã xúi giục vụ việc.
Về phía Hoàng gia, tất nhiên, đã cố gắng kiểm soát điều này, đúng như dự đoán, việc đó chỉ khiến các bài hát lan rộng hơn nữa. Cuộc chiến giằng co giữa những nỗ lực đàn áp của chính phủ và cấp dưới của Rion đang thổi lên ngọn lửa dẫn đến sự phát triển bùng nổ của sự bất mãn.
Nhận thấy tình hình hiện tại là không thể cứu vãn, các nhân vật hàng đầu của vương quốc đã hướng sự giận dữ của họ về phía Chi nhánh điều tra. Chủ yếu là vì nếu họ hướng sự giận dữ của mình đến nhóm của Arnold thì chẳng khác gì tự sát cả.
Chi nhánh điều tra, không hoàn toàn vô tội trong việc này, khao khát một cơ hội để có thể chuộc lại lỗi lầm của chính họ.
Và bây giờ, Rion, nhận thức được tất cả những điều đó, đang tận dụng các thông tin này. Cậu đang sử dụng bọn họ mặc dù họ là kẻ thù của cậu, hay đúng hơn, cậu đang lợi dụng họ chính xác bởi vì họ là kẻ thù của cậu. Bởi vì đó là cách làm của cậu. (Tóm tắt đoạn trên thì đây là đòn trả đũa đầu tiên của Rion với Hoàng gia và chính phủ)
Chi nhánh hiện đang điều tra tất cả các quan chức hiện tại và gần đây được bổ nhiệm tới Bandeaux trong một cuộc đột kích, bất kể họ đã nghỉ hưu, đã chết hay đang lẩn trốn. Nếu toàn bộ vụ việc đã được báo cáo cho Bộ Nội vụ ngay từ đầu, với các thẩm quyền có hạn, các bên có tội sẽ có thể biện hộ cho toàn bộ sự việc. Nhưng do Chi nhánh điều tra thuộc Lực lượng Vệ Binh Hoàng gia mới là người đứng đầu vụ việc, các quan chức tham nhũng không thể làm gì. Sau khi những hành vi sai trái của họ được đưa ra ánh sáng, một số lượng lớn người đã bị bắt giữ.
Vụ án tham ô lớn nhất trong lịch sử vương quốc - đó là cách các nhân vật cấp cao của chính phủ gọi nó.
.
.
.
.
.
Chú thích :
- (1) : Ở chương 36 thì bên Eng để là gia tộc Rott nhưng thực ra đấy là tên họ của Cassius còn tên gia tộc là Red, cái này không biết do bên Eng nhầm lẫn hay sao nhưng tui thấy thế nào thì dịch vậy thôi.
.
.
.
Đôi lời của thằng nào thì anh em biết rồi đấy:
- Con m* nó chứ! ch*ch thì ch*ch m* đi! T dịch bộ này không phải chỉ để nhìn thấy cái cảnh thức ăn đến mồm rồi còn rớt!
- Và như mọi khi mọi ý kiến đóng góp luôn được hoan nghênh ở phần comment. Vì những chương truyện với chất lượng dịch thuật tốt hơn.
Trân trọng cám ơn!