Akuyaku Reijo Ni Koi Wo Shite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

ARC 1 : IN THE GAME - PHẦN HỌC VIỆN - Chương 09: Bị cô gái kì lạ bám đuôi

Trans: MinhMoc

Edit: caubegiangho

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Không chỉ những quý tộc trẻ mới phải chịu sự phân biệt đối xử dựa trên địa vị và tước hiệu của mình, người hầu của họ cũng nhận được sự đối xử khác nhau.

Dù người hầu thì phải đợi ở phòng chờ trong khi chủ nhân đáng kính của họ đang học, ngay cả các phòng chờ này cũng khác nhau dựa theo việc họ phục vụ gia tộc nào.

Năm nay, căn phòng đẹp nhất được chuẩn bị cho người hầu của hoàng tộc và tam đại tộc. Mỗi người đều có một chiếc bàn cùng với nhu yếu phẩm là giấy mực để họ thực hiện nghĩa vụ của mình. Ở bên cạnh cũng có một phòng nghỉ, đây là một nơi thực sự sang trọng.

Ngay cả đồ ăn nhẹ và bánh kẹo cũng thuộc loại hảo hạng. Mặc dù chúng không phải để dành cho người hầu mà chúng được chuẩn bị để họ mang đến cho chủ nhân của mình.

Còn về việc người hầu làm gì trong phòng chờ thì, thục tế, gần như chẳng ai làm gì liên quan đến công việc của họ cả.

Ngay cả những người phục vụ Thái tử và ba tiểu quý tộc cũng chẳng làm gì ngoài học. Những công việc phục vụ của họ cũng không quá nặng nhọc.

Họ còn không cần phải làm công việc thường ngày là chuẩn bị các buổi tiệc trà vì cuộc sống ở học viện có mục đích là để tăng thêm các sự tương tác xã hội nên cũng chẳng cần tổ chức làm gì. Những người hầu giờ có thêm thời gian rảnh hơn là khi còn ở dinh thự của chủ nhân mình.

Nhưng tất nhiên, làm việc gì thì phụ thuộc vào bản thân người hầu đó, một số người giống Rion, lấy đây làm cơ hội để học tập nghiêm túc.

Tất cả người hầu của Gia tộc Aqusmea cũng làm như vậy, đó là lý do tại sao họ đang nhiệt tình ghi chép vào quyển vở trên bàn. Tất cả bọn họ đều có lý do để làm thế.

Người hầu riêng của người thừa kế trở thành quản gia trong tương lai là con đường nghề nghiệp thông thường trong Gia tộc Aqusmea. Nhưng lượng người hầu phục vụ Lancelot thì không chỉ có một mà là ba người.

Tất nhiên, không phải vì việc trông nom Lancelot khó khăn đến thế. Họ là những ứng cử viên trở thành quản gia tương lai, họ được chọn để cạnh tranh chức quản gia với nhau.

Tiếp theo là người hầu của Gia tộc Fatillas Charlotte. Họ, tất cả đều là hầu gái, gần như không có khả năng thăng tiến nào cả. Ngoại lệ duy nhất là vị trí hầu gái trưởng, nhưng như thế đồng nghĩa với việc không được kết hôn.

Vì thế, những cô gái ấy đều không mong muốn sự thăng tiến, mà muốn tìm được một tấm chồng ưng ý và nghỉ việc.

Và những thứ mà các hầu gái ấy làm lúc này…

「Này, sao cậu lại đeo miếng che mắt thế?」(Cô hầu gái)

Họ đang cố tiếp cận Rion, người nổi bật nhất trong phòng chờ.

Với họ, vì họ không biết hoàn cảnh của cậu, Rion là một đối tượng rất phù hợp. Nếu cậu trở thành quản gia của Gia tộc Hầu tước, cậu có thể có một cuộc sống thượng lưu, thậm chí còn hơn cả những quý tộc cấp thấp, và hơn thế nữa, cậu có thể nắm được quyền lực to lớn.

「Đó là một vết thương, con mắt đó không thể nhìn tốt được nữa. Bác sĩ bảo tôi nên để nó nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.」(Rion)

「Bị thương ư? Có ảnh hưởng gì đến cậu không?」(Cô hầu gái)

「Dù tôi không thể nói được qua bề ngoài, nhưng chắc là như vậy.」(Rion)

「Sẽ chẳng ai nhận ra nếu chỉ nhìn qua bề ngoài nhỉ?」(Cô hầu gái)

Nhận được câu trả lời của Rion, một nụ cười nở trên khuôn mặt các cô gái. Đối với họ, việc ngoại hình và thị lực không bị ảnh hưởng là rất quan trọng.

「Tên cậu là gì?」(Cô hầu gái)

「Là Rion.」(Rion)

「Vậy sao, tôi là Mila.」(Mila)

「À, cậu thấy đấy, tôi là Margaret.」(Margaret)

「Còn tôi là Sylvia.」(Sylvia)

「Cô Mila, cô Margaret và cô Sylvia, xin hãy đối xử tốt với tôi.」(Rion)

「「「.............」」」

Ba cô hầu lập tức bị mê hoặc bởi Rion, người đang nói với một nụ cười trên mặt. Dù họ lớn tuổi hơn so với Rion nhưng cậu đã từng quyến rũ những người phụ nữ còn lớn tuổi hơn họ nữa kia.

Dù mục đích ban đầu chỉ là giới thiệu bản thân với nhau, cậu đã đánh cắp trái tim họ mất rồi.

「N-này! Cậu có biết….」(Mila)

「Biết gì cơ?」(Rion)

「Rion có biết cửa hàng nào phục vụ đồ ngọt hảo hạng không?」(Mila)

「Tôi không thực sự sành về những vấn đề ấy.」(Rion)

「Vậy sao...」(Mila)

Ý định của các cô gái trong việc hỏi về các cửa hàng để lấy cớ cho một buổi hẹn đã thất bại nhưng…

「Nhưng tôi cũng muốn tìm những cửa hàng như thế vì Vincent-sama rất thích đồ ngọt. Vấn đề là đi ăn một mình tôi thấy rất ngại...」(Rion)

「Vậy thì tôi sẽ dẫn cậu đi mấy cửa hàng ấy!」(Mila)

「Cô chắc chứ?」(Rion)

「Vâng. Tôi biết một cửa hàng rất tuyệt. Vì đấy là cửa hàng tốt nhất, tôi chắc là chủ nhân của cậu sẽ hài lòng thôi. Lần này, tôi sẽ dẫn cậu đi nên cậu đồng ý đi chứ.」(Mila)

「...Liệu việc đó có làm phiền cô không?」(Rion)

「Đừng lo! Chúng ta phải giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn chứ.」(Mila)

「Vậy thì, tôi chấp nhận lời đề nghị của cô.」(Rion)

「Tôi cũng biết nhiều cửa hàng!!」(Mila)

Chứng kiến sự thành công của Mila, Margaret lên tiếng mà không chờ đợi thêm nữa.

「Eh?」(Mila)

「Tôi cũng biết nhiều về những nơi đó nên hãy để tôi dẫn cậu đi nữa.」(Margaret)

「Được thôi, cảm ơn cô rất nhiều.」(Rion)

「Vậy thì, khi nào chúng ta sẽ đi?」(Margaret)

「Khoan đã! Tôi mới là người đề nghị trước mà!」(Mila)

「Cô chưa chọn ngày hẹn đúng không? Tôi sẽ chọn ngày trước cô!」(Margaret)

「Cô nói gì cơ!?」(Mila)

「Im lặng hết đi!」(Người hầu nam)

Người vừa hét lên vào mặt các cô hầu gái là người hầu của Aqusmea. Tuy nhiên, ba cô gái không hề tỏ ra lúng túng gì cả.

「Nếu cậu muốn một nơi yên tĩnh, sao không đến thư viện mà học?」(Margaret)

「Cô nói gì cơ!?」(Người hầu nam)

「Chúng ta đang dùng chung phòng chờ này. Bọn tôi không có ý định xuống giọng chỉ vì cậu đâu nhé.」(Margaret)

「Tôi đang nghiêm túc học tập ở đây! Rõ ràng, mấy người mới là kẻ sai khi ve vãn nhau ở đây!」(Người hầu nam)

「Đây không phải là ve vãn gì hết. Xây dựng mối quan hệ tốt bằng cách tương tác với những gia nhân khác là một việc rất quan trọng nhé.」(Margaret)

「Tương tác? Vậy vui vẻ khi được vây quanh bởi phụ nữ được gọi là “tương tác”?」(Người hầu nam)

「Ha?」(Rion)

Đột nhiên bị lôi vào cuộc tranh luận, Rion giật mình. Dù không thể làm gì được vì cậu là nguyên nhân khiến anh chàng kia tức giận, nhưng thế vẫn là quá đột ngột.

「Có vẻ người hầu của nhà Winhill rất dễ dãi và mãn nguyện chỉ với việc nói chuyện với hầu gái nhỉ.」(Người hầu nam)

「...Sau cùng thì đây là lời dạy của Vincent-sama.」(Rion)

「Nói chuyện với hầu gái? Thật đúng như mong đợi từ nhà Winhill...」(Người hầu nam)

「Rằng tôi bằng mọi giá phải lịch thiệp với phụ nữ. Vincent-sama luôn nhắc tôi điều đó.」(Rion)

Rion ngay lập tức nói mà không đợi người kia nói hết câu.

「...Tên Vincent đó sao? Bảo ngươi nói chuyện lịch thiệp với phụ nữ á?」(Người hầu nam)

「Cách nói của cậu có hơi quá xấc xược không? Nếu đó là cách hành xử bình thường của Gia tộc Aqusmea thì tôi sẽ đáp lại phù hợp.」(Rion)

「...Không phải. Tuy nhiên, để mà Vincent-dono nói được một điều như thế... Nếu đúng là như vậy, sao ngài ấy lại phải xin lỗi thường dân đó?」(Người hầu nam)

Người hầu của Lancelot đang nói về vụ nữ học viên kia. Chính xác là điều mà Rion đang muốn nói tới.

「Tôi tự hỏi cậu đang nói đến điều gì? Đó là vì ngài ấy muốn đối xử lịch sự với những người phụ nữ nên ngài ấy xin lỗi, cho dù đó không phải là lỗi của ngài đi nữa.」(Rion)

「Nhưng mà...」(Người hầu nam)

「Tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi không?」(Rion)

「Hỏi cái gì?」(Người hầu nam)

「Vì cậu là người hầu của Gia tộc Aqusmea nên cậu đã có mặt vào lúc đó và chứng kiến mọi thứ đúng không?」(Rion)

「...Đúng vậy, tôi đã thấy mọi thứ.」(Người hầu nam)

Sau khi nghĩ một lúc lâu, người hầu thừa nhận điều đó.

「Cậu có nhớ những lời cảnh báo của của Vincent-sama tới nữ học viên đó không?」(Rion)

「Lời cảnh báo? Tôi chỉ nhớ là ngài ấy hét lên...」(Người hầu nam)

Cậu người hầu không nhớ được chi tiết của vụ việc gây ấn tượng đến thế. Rion nghi ngờ điều đó, nhưng thay vì bắt ép cậu ta, cậu quyết định để người hầu đó tự nói ra sự thật.

「Vì nữ học viên đó đặt đống hành lý lớn đó trên đường, nghĩ rằng như thế rất nguy hiểm, Vincent-sama đã cảnh báo cô gái đó nên để chúng sang một bên.」(Rion)

「...Oh, hành lý của cô ấy, huh? Đúng vậy, rất nhiều.」(Người hầu nam)

「Cậu nhớ rõ đúng không.」(Rion)

「Ừm, vì bọn tôi đã mang chúng lên xe mà.」(Người hầu nam)

「Có một điều nữa tôi muốn hỏi cậu về vụ việc đó.」(Rion)

「Điều gì?」(Người hầu nam)

「Cô ấy là một thường dân. Và mặc kệ điều đó, cô ta để Lancelot-dono mang hành lý cho mình. Điều đó không đáng trách sao?」(Rion)

「...Đúng vậy. Tại sao nhỉ?」(Người hầu nam)

Một người hầu khác có dòng chữ “lạ thật…” viết trên mặt và nhìn vào đồng nghiệp của mình. Phản ứng của họ khá bối rối. Nghiêng đầu, họ băn khoăn về điều đó.

「Nữ học viên đó đã gây rắc rối cho người khác. Tôi không biết tại sao Vincent-sama, chỉ cảnh báo cô ta về điều đó, lại là người phải nhận thành kiến. Để cô ta hiểu ra, Vincent-sama phải hét lên với cô ta. Và cô ta lại làm thế với Lancelot-dono, một việc theo tôi nghĩ là còn vô phép hơn nữa.」(Rion)

「Tôi đồng ý….」(Người hầu nam)

Vì quan hệ giữa các giai cấp ở thế giới này là rất hà khắc, một thường dân hét vào mặt một quý tộc là điều không thể chấp nhận được. Thậm chí nếu quý tộc đó có lỗi, vì có địa vị xã hội cao hơn, mọi việc sẽ được giải quyết với kết quả lỗi là của thường dân đó. Đây là việc khá bình thường ở thế giới này.

Vậy tại sao tin đồn lan rộng mặc kệ thực tế đó? Sau khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt những người hầu của Lancelot, Rion càng thấy bối rối về tình hình này.

「Là người phụ nữ đó...」(Mila)

「Ừ?」(Rion)

Người cắt ngang cuộc trò chuyện là Mila. Cô thậm chí còn chẳng giấu đi sự thù hằn trên khuôn mặt mình.

「Hành động trơ trẽn của cô ta phá bỏ mọi thường thức. Dù cô ta chỉ là một thường dân, cô ta lại dám cả gan kết bạn với Charlotte-sama, cậu biết không?」(Mila)

「...Thật vậy sao? Sao cô không ngăn cản cô ta lại?」(Rion)

「Tôi đã nói rồi. Nhưng mà, Charlotte-sama ngăn tôi lại, và quyết định nói dối với cô ta rằng không phải lo về điều đó.」(Mila)

「...Charlotte-sama tự mình nói thế sao?」(Rion)

「Vì tiểu thư là người rất tốt bụng, cô ấy bề ngoài nói thế thôi, nhưng trong thâm tâm chắc chắn….」(Mila)

「Vậy sao?」(Rion)

Rõ ràng trong lời nói ấy có pha trộn chính kiến của Mila, nhưng không cần thiết phải chỉ ra điều đó. Rion quay trở lại với người hầu mà cậu đang thấm vấn khi nãy.

「...Erm, vậy Lancelot-dono nghĩ như thế nào?」(Rion)

「Ừ... Rõ ràng cậu ấy là người khoan dung… Không, không phải là như vậy. Tôi nghĩ rằng vì một lý do nào đó cậu ấy hứng thú với cô gái thường dân này.」(Người hầu nam)

「...Là vậy sao.」(Rion)

Rion ngày càng bối rối. Dù Vincent và Ariel rất khoan dung với Rion, một thường dân, cậu biết mối quan hệ giữa họ khiến những người hầu khác phải khó chịu.

Nhưng mối quan hệ đó chỉ giới hạn ở mối quan hệ chủ-tớ. Nếu Rion tỏ ra quá thân thiết, cả Vincent và Ariel sẽ trách mắng cậu không thương tiếc.

Dù Rion đã từng nghĩ rằng với mỗi gia tộc thì điều này là khác nhau, nhưng qua thái độ của hầu gái và người hầu kia, cậu hiểu được là không phải như vậy.

Vậy tại sao nữ học viên kia lại được đối xử đặc biệt như vậy? Dù cậu có nghĩ thế nào thì cậu cũng không hiểu được.

Không thể hiểu được nghĩa là cậu không có đủ thông tin. Rion bắt đầu hành động để mở rộng mạng lưới thông tin của mình.

◇◇◇

Hoạt động của Rion mang đến một kết quả khác với mong đợi. Dù cậu gặp rắc rối với điều đó, mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi.

Sau khi có được mối quan hệ sâu sắc với các hầu gái của Gia tộc Fatillas, cậu đã thu thập được một số thông tin từ các tin tồn họ chia sẻ với nhau. Cậu biết được qua kinh nghiệm, rằng bằng cách đặt nguồn thông tin đúng chỗ, cậu sẽ nắm được thông tin mình cần.

Hầu gái có chức vụ càng cao thì càng có ít khả năng tin đồn đến được tai cô. Đó là lý do tại sao những đối tượng mà Rion tiếp cận là những mục tiêu tốt nhất trong Học viện. Có thể nói bây giờ không có tin đồn nào qua mặt được họ và không đến được tai cậu cả.

Sau đó, cậu quyết định tạo ra một mạng lưới thông tin kiểu khác. Đối tượng mà Rion đang hướng tới lần này là những thường dân. Dù việc tạo mối quan hệ với những quý tộc có thể khó khăn với cậu cũng là một lý do, nhưng nếu nói về sự lan truyền thông tin, cậu nghĩ rằng thông tin sẽ lan truyền nhanh hơn giữa những thường dân hơn là những quý tộc luôn kín tiếng.

Không chỉ thu thập thông tin, mà mục tiêu của cậu còn là lan truyền thông tin có lợi cho cậu nữa.

「Ừm. Để đây có được không?」(Rion)

「V-Vâng.」(Cô gái)

Rion đưa lại chồng giấy cho cô gái ở trước cửa lớp học.

「Lần sau đừng để chúng bay lung tung nữa nhé. Được không?」(Rion)

「Ah, vâng. Tôi sẽ cẩn thận hơn.」(Cô gái)

Khuôn mặt cô gái đỏ ửng khi cậu nói chuyện với cô một cách lịch sự.

「Nếu vậy thì tôi đi đây.」(Rion)

「Erm!」(Cô gái)

「Vâng?」(Rion)

「Cảm ơn cậu rất nhiều, Rion-sama.」(Cô gái)

「Không, có gì đâu mà. Nhưng mà về tên của tôi…」(Rion)

「Cậu được biết đến là một người rất tốt bụng….」(Cô gái)

「Cậu nói thế thì ngại quá. Bên cạnh đó, chủ nhân của tôi đã dặn là phải luôn lịch thiệp mà.」(Rion)

「Chủ nhân của cậu?」(Cô gái)

「Đó là Vincent-sama của Gia tộc Hầu tước Windhill.」(Rion)

「Eh?」(Cô gái)

Nghe thấy tên của Vincent, nữ học viên lên giọng bất ngờ. Dù cậu cảm thấy hơi thất vọng khi thấy biểu cảm đó, Rion tiếp tục nói trong khi nhìn thẳng vào mắt cô gái kia.

「Vì ngài ấy khá vụng về nên thường bị hiểu lầm. Mong cậu hãy thấu hiểu được bản chất thật của ngài ấy.」(Rion)

「...Vâng... Dù sao thì cũng là lời đề nghị của cậu mà.」(Cô gái)

「Mà tên cậu là gì? Tôi thấy thật không tốt nếu không biết điều đó.」(Rion)

「...Là Anne.」(Anne)

「Anne-san. Vậy thì tạm biệt, hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau.」(Rion)

「Vâng. Ưm...」(Anne)

「Còn gì sao ?」(Rion)

「Nếu tôi vô tình gặp Rion-san thì tôi có thể chào hỏi được không?」(Anne)

「Tất nhiên. Chúng ta đã biết nhau rồi mà.」(Rion)

Chỉ cần như thế, nếu có nữ học viên nào gặp rắc rối, cậu sẽ giúp một tay và nói rằng dù sao đó cũng là lời dạy của Vincent.

Dù cậu làm thế để lan rộng ấn tượng rằng Vicnent không bao giờ làm gì thô lỗ với các cô gái, tin đồn được truyền đi thì hoàn toàn khac.

Lời đồn lan truyền giữa các nữ học viên là có một người hầu rất đẹp trai dù nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất lịch thiệp.

Hầu hết nữ học viên Rion gặp đều nói với những người khác rằng họ không thể hiểu được tại sao một người dễ thương như vậy mà lại phục vụ Vincent dưới tư cách một người hầu.

Chỉ có tiếng tăm của Rion là tăng lên còn của Vincent thì vẫn không thay đổi.

Tuy vậy, có một người khác cũng vì thế mà mất đi danh tiếng của mình.

Người nữ sinh đó là-

「Rion-san!」(Maria)

「...Maria-sama.」(Rion)

「Bỏ kính ngữ đi, tôi là thường dân mà?」(Maria)

Nếu cô biết điều đó thì cô phải cẩn trọng với lời nói hơn chứ. Sau cùng thì tôi cũng là thường dân, nhưng tôi vẫn là thuộc hạ của Gia tộc Hầu tước cơ mà. Đó là những suy nghĩ của Rion lúc này, nhưng không nói ra. Dù sao đi nữa, cậu không muốn phải liên quan đến nữ học viên này, cậu quyết định điều đó ngay từ cuộc gặp đầu tiên của họ.

「Cô có yêu cầu gì sao?」(Rion)

「Không gì đặc biệt cả, nhưng vì tôi bỗng dưng thấy cậu… Tôi không thể sao?」(Maria)

Cô nhìn Rion với đôi mắt của đứa trẻ đang hậm hực, nhưng cậu không phải người có thể bị lay chuyển bởi những thứ như thế.

「Tôi đang nói chuyện với Anne-san.」(Rion)

Nói cách khác, không, đây không phải thời điểm phù hợp.

「...Erm, hai người vẫn chưa xong sao?」(Maria)

「Chúng tôi sắp xong rồi, nhưng tôi thấy rằng kết thúc một cuộc nói chuyện như vậy thì thật bất lịch sự. Xin thứ lỗi, Anne-san.」(Rion)

「Không, tôi không phiền đâu. Bên cạnh đó, người có lỗi là...」(Anne)

Ánh mắt của Anne chuyển hướng sang Maria. Khác hoàn toàn cái nhìn của cô với Rion, nó lạnh như băng ý. Như vậy, một lần nữa, Maria nhận phải sự thù hận của một nữ học viên khác.

Dù không phải là không có cơ hội nào khác để làm thân với cậu, Maria vẫn tiếp tục tiếp cận Rion bằng cách này hay cách khác.

Cuộc nói chuyện đầu tiên là lời xin lỗi của cô vì đã để Rion phải xin lỗi. Dù sẽ tốt hơn nếu cô kết thúc mọi thứ như thế, Maria bắt đầu nói xấu Vincent. Phải chịu khổ như vậy thật khó khăn phải không? Dù cô ta nói với giọng thông cảm, Rion coi nó là lời bôi nhọ chủ nhân của mình.

Dù điều đó ngay lập tức khiến cậu khó chịu, nghĩ tới khả năng một lời đồn kỳ lạ khác lại xuất hiện, cậu kiềm chế cảm xúc của mình lại. Tuy nhiên, những cô hầu gái của Gia tộc Fatillas nhìn thấy điều đó vô cùng tức giận.

Cái cảnh mà họ thấy là Maria đang dồn ép Rion đầy miễn cưỡng, và vì nó thực sự là như thế, cậu trở nên đáng thương hơn trong mắt họ.

Ba cô hầu gái lập tức hét lên với Maria. Tuy nhiên, việc đó lập tức bị khiển trách bởi chủ nhân của họ, Charlotte. Vì thế, sự thù hằn của họ còn tăng lên cao hơn nữa.

Tình cảm của những cô hầu gái rất có lợi cho Rion và điều đó đã lan tới những hầu gái khác trong Học viện. Maria trở thành một người đàn bà tồi tệ với bất cứ ai nghe thấy tin đồn đó.

Và chưa rút ra bài học, Maria vẫn không ngừng việc cố nói chuyện với Rion. Bằng cách đó, sự thù hằn về phía Maria lan ra giữa những nữ học viên. Không chỉ vì họ bị thu hút bởi Rion.

Mà còn bởi sự ghen tị về sự thân thiết của Maria với các quý tộc từ những gia tộc lớn, dù cô chỉ là một thường dân giống họ.

「Vậy thì, tôi xin phép.」(Rion)

「Vâng.」(Anne)

「Đợi đã!」(Maria)

Rion, người vừa tách khỏi Anne và đang chuẩn bị rời đi, đã bị Maria ngăn lại.

「Cô vẫn cần gì nữa sao?」(Rion)

「Thay vì “vẫn” thì cuộc nói chuyện còn chưa bắt đầu mà.」(Maria)

「...Nhưng mà.」(Rion)

「Sao?」(Maria)

「Có ổn không nếu cô nói chuyện với tôi mà quên đi sự tồn tại của Lancelot-sama?」(Rion)

Maria không đi một mình. Lancelot và Charlotte đang đi cùng với cô.

Vì việc này luôn xảy ra, nó khiến Rion nghĩ rằng Maria thực sự rắc rối, nhưng hôm nay cậu quyết định lợi dụng thực tế này.

「Không sao đâu.」(Maria)

「Tôi không nghĩ Maria có quyền quyết định.」(Rion)

「Nhưng...」(Maria)

「Họ sẽ rất phiền đúng không?」(Rion)

「...Không, không sao đâu. Maria muốn nói chuyện với ngươi, ta sẽ không quấy rầy.」(Lancelot)

「Nhưng tôi chỉ là một người hầu thôi.」(Rion)

「Ta biết. Ngươi nghĩ chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi?」(Lancelot)

「...」(Rion)

Có ổn không nếu nói như vậy, Rion tự hỏi mình. Địa vị của một quý tộc và thường dân rất khác nhau, đây lại còn là một quý tộc quan trọng đến từ Gia tộc Hầu tước, cậu ta phải được ưu tiên hơn chứ.

Tất nhiên, không thể nào Rion có thể nói điều đó. Nếu Rion là người hầu của Lancelot, cậu sẽ bị khiển trách, nhưng Rion là người hầu của một gia tộc khác.

Im lặng là cách phản kháng duy nhất được cho phép.

「Nếu ngươi thấy phiền thì ta sẽ ra lệnh cho ngươi. Hãy lắng nghe Maria. Ngươi có thể là người hầu của một gia tộc khác, nhưng ngươi không thể không nghe lệnh của ta đúng không?」(Lancelot)

「Với lòng kính trọng nhất thưa ngài, tôi sẽ làm thế nếu nó đi ngược lại với yêu cầu của Vincent-sama.」(Rion)

「...Vậy à. Thế trong trường hợp này thì sao ?」(Lancelot)

「...Thật không may, tôi được dạy là phải lịch thiệp với phụ nữ.」(Rion)

「Vậy hãy nói chuyện với cô ấy đi.」(Lancelot)

「...Tôi hiểu rồi. Vậy thì vấn đề của cô là gì? (Rion)」

「Lần này, chúng ta sẽ đi ăn đồ ngọt với nhau. Cậu sẽ đi với tôi chứ.」(Maria)

Gọi Rion mà không có kính ngữ khiến cậu phải cau mày. Không ai nhận ra điều đó vì chúng nằm dưới miếng che mắt.

「...Đây có phải lời mời với Vincent-sama?」(Rion)

「Không. Tôi đang mời Rion cơ.」(Maria)

Lại không có kính ngữ nữa. Cậu thanh niên Ryou đã trưởng thành đang cố xoa dịu Rion người đang sắp mất kiềm chế. Tất nhiên, xung quanh cậu chẳng ai biết điều đó cả.

「Dù cô đang tự gây rắc rối cho mình bằng cách mời tôi, tôi phải từ chối thôi.」(Rion)

「Tại sao?」(Maria)

「Một người hầu không thể ăn cùng với một nhân vật quan trọng mà không có sự xuất hiện của chủ nhân. Và ngay cả trường hợp đó xảy ra, tôi cũng không có thời gian cho những việc vui chơi như thế.」(Rion)

「Họ không phiền với sự hiện diện của cậu đâu. Bên cạnh đó, cậu nói dối khi nói không có thời gian để làm việc đó.」(Maria)

Cái tính bám dai này khiến Rion ngày càng khó chịu. Người duy nhất mà cậu cho phép có cái thái độ đó với mình là Ariel. Phản ứng này là do cảm xúc của Rion chứ chẳng liên quan gì đến sự sự ương ngạnh này cả.

「Tại sao cô nói vậy?」(Rion)

「Vì cậu đang hẹn hò với hầu gái của Charlotte.」(Maria)

「...Tôi cũng đang định thông báo với Charlotte-sama điều đó đây.」(Rion)

「Charlotte nói rằng cô ấy không phiền.」(Maria)

「...Đó không phải là buổi hẹn hò. Tôi chỉ nhờ họ chỉ những cửa hàng đồ ngọt thôi. Những thứ đó nằm trong công việc của một người hầu.」(Rion)

「Chúng có ngon không?」(Maria)

「...Có. Họ giới thiệu với tôi những cửa hàng thực sự tốt.」(Rion)

Rion đã biết trước câu trả lời trước cả khi nghe thấy.

「Vậy thì hãy đến đó nào.」(Maria)

「Nếu cô muốn thì hãy làm thế. Như tôi nói trước rồi, tôi không có thời gian.」(Rion)

「Nhưng...」(Maria)

「Tôi phải đến bên cạnh Vincent-sama ngay lập tức. Việc này quan trọng hơn tất cả, nên xin đừng cản trở tôi nữa. Tôi phải rời khỏi đây ngay.」(Rion)

Từ chối trước khi Maria kịp nói gì, Rion rời đi nhanh chóng.

「...Đúng như mong đợi từ một nhân vật ẩn, việc chinh phục có vẻ khó khăn.」(Maria)

Vì thế, Rion không thể nghe thấy lời thì thầm.