Akuyaku Reijo Nanode Rasubosu o Katte Mimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1304

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 05

「Quyến rũ-……」

Tôi chắc là mình đang ngượng chín mặt. Chỉ vì tôi không có miễn nhiễm với đàn ông đẹp trai thôi. Ở thế giới cũ, tôi chỉ có otome game làm bạn. Trong khi ở đây, mặc dù đã đính hôn, tôi vẫn được nuôi dưỡng trong môi trường nghiêm khắc. Vì thế, tôi vẫn chưa làm gì với Cedric cả.

Nhưng tôi không thể bối rối rồi lỡ để lộ điểm yếu được. Tôi nhẹ rướn người lên trước, tôi cố nặn ra nụ cười giả lả trả lời cho khuôn mặt vô cảm của người đàn ông tuyệt đẹp này.

「Ph, phải. Chuy-chuyện chính là thế đấy」

「……。Do ta tưởng tượng hay là cô vừa nói vấp nhỉ」

「Là, là do ngài đấy」

「Trông cô chẳng có kinh nghiệm mấy trong chuyện dụ dỗ đàn ông」

「Ngài nghĩ tôi là ai? Nếu là dụ dỗ thì tôi đây kinh nghiệm đầy mình đấy nhé!!」

Mặc dù tôi đã tuyên bố hết sức dõng dạc, Claude vẫn vô cảm. Nhưng tôi có thể thấy ánh mắt dò xét của anh ta.

Lớp trang điểm và váy áo của tôi vẫn hoàn hảo như thường. Tất nhiên tôi mặc trang phục thoải mái vì tôi lặn lội đến lâu đài Quỷ Vương để thách thức ngài, nhưng tôi vẫn nên đủ kín đáo để không làm xấu danh con gái công tước. Cơ mà tại sao tôi lại thấy ngại cơ chứ, Irene suy nghĩ.

(Tất, tất nhiên là phải thấy xấu hổ nếu có người đẹp đứng trước mặt rồi, nhưng……. À, tóc của mình! Rối tung cả lên rồi (゚ω゚;))

Tôi mới chợt nhận ra, ngoại hình tôi trông tả tơi đến đáng thương. Có vết bùn bẩn trên giày, dây đăng ten trên váy bị vướng vào cái gì đó nên giờ đang xỏa lòng thòng. Nhưng tôi cũng chẳng tránh được chuyện đó, tôi phải băng qua rừng cơ mà. Mặc dù nghĩ thế, đây vẫn là một tình thế đáng xấu hổ.

Ở thời đại này, vẻ ngoài chỉn chu là lá chắn bảo vệ của mọi quý cô; là tấm khiên bộ giáp của một người phụ nữ.

「Tôi……Mặc dù tôi đến đây để cầu hôn ngài, xin hãy thứ lỗi cho bộ dạng lếch thếch này. Tôi sẽ quay lại hôm khác」

「Không cần đâu」

Claude búng tay. Ngay khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị để hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà vua, nhưng Irene đột nhiên cảm nhận một làn gió dịu nhẹ thổi quanh cô, dường như đang nhảy múa. Vết bùn trên giày biến mất, dây đăng ten bị nới lỏng đã được buộc chắc chắn, và mớ vải bị mắc vào cành cây dại được phục hồi. Cái váy cô đang mặc trở nên đẹp hơn hẳn.

(……Là phép thuật)

Claude nói với Irene, người vẫn còn ngây ra trong kinh ngạc,

「Thế này thì cô không cần quay lại nữa. Đi về đi」

「……。Tôi sẽ trân trọng bộ cánh này」

「Hả?」

「Không phải đây là bộ váy làm từ phép thuật sao? Thật tuyệt vời!」

Khi tôi quay lại với gương mặt sáng rỡ, nếp váy xoay dài trông đẹp như cánh bướm sải.

Cùng lúc, hoa trong bình nở rộ. Đó cũng là phép thuật nhỉ? Bằng đôi mắt sáng rực, tôi nhìn chăm chú vào bình hoa trên giá sách, nhưng chỉ có một bông hoa nở, không có gì thay đổi mấy ở những bông hoa khác.

Được chứng kiến sự kỳ diệu này, Irene hỏi một Claude vô cảm.

「Vừa nãy, hoa nở cũng là do ma pháp à?」

「……Không」

Claude không trả lời thêm nữa.

Keith, đứng sau Claude từ đầu đến giờ, quay đầu và nhẹ cười ẩn ý.

「Đúng như thần nghĩ, nếu có phụ nữ hiện diện thì căn phòng này ấm cúng lên hẳn. Thần rất lo lắng vì Claude-sama toàn bị quái vật vây quanh, làm ngài mất hết mọi sắc cảm hay lí lẽ thường tình」

「Đúng thế, tôi nhớ ra rồi! Lũ quạ tôi gặp trên đường đến đây」

「……Ta bảo cô đi về, cô không thèm nghe à?」

「Tôi có nghe chứ, nhưng làm theo hay không là chuyện của tôi. Thế đám quạ đó là thuộc cấp của ngài à, ngài Claude?」

Irene đứng sừng sững như vua trước mặt Claude.

「Tôi nghĩ giữ chúng ở đó là ý hay để ngăn những kẻ tò mò đi vào khu rừng, nhưng lũ quạ đã rất vô lễ khi xúc phạm những người đấy như cách chúng đã làm với tôi. Dù sao thì thái độ của thuộc hạ cũng ảnh hưởng đến danh dự của ngài đấy. Thế nên tôi muốn dạy dỗ chúng để chúng ngừng những việc soi mói người khác dựa trên những tin đồn thất thiệt đi 」

「Sao cô lại cần phải làm như thế?」

「Vì tôi sẽ xấu mặt lắn nếu hôn phu của tôi là một người không có danh dự」

「Nhưng ta có nhớ là đã đồng ý làm hôn phu của cô đâu」

「À còn nữa, có vài điều tôi cũng thấy khó chịu. Trước tiên, diện mạo của Beelzebuth-sama thật đáng xấu hổ. Tôi thấy mọi thứ rõ mồn một đây này」

Beelzebuth trưng bộ mặt bất ngờ sau khi nghe lời bình phẩm của Irene trong khi Keith phá lên cười.

Thân trên của Beelzebuth chỉ được che bằng một cái áo vest và để lồ lộ lớp da bên dưới. Lúc nhìn thấy cái phong cách được cho là theo phương Đông của ngài ấy trong otome game, tôi chả nghĩ nhiều lắm; nhưng để lộ da thịt không phải là quy chuẩn thường thấy ở Vương Quốc này. Hơn nữa, đang là giữa mùa đông. Cứ nhìn thôi tôi cũng thấy lạnh rồi.

「Đi may cho anh một bộ đồ nào. Lần tới ta cũng phải dạy lễ nghĩa cho anh nữa」

「Ê con nhỏ loài người. Mắc mớ gì ta phải làm thế?」

「Ngài là cánh tay phải đắc lực của Claude-sama đúng chứ? Ngài là người hay quái gì cũng được, nhưng nếu ngài không hiểu lễ nghĩa cơ bản thì sẽ phiền phức cho Claude-sama ở nơi công cộng lắm」

「……。Cánh tay phải đắc lực」

Beelzebuth trông có vẻ thích thú khi nghe thấy điều đó. Ngài ấy có vẻ là loại người dễ điều khiển.

「Cả Keith-sama nữa…. Tôi có cảm giác ngài mặc bộ đồ này đã rất lâu rồi. Mặc thứ gì đó chất lượng cao hơn khiến một người trông dễ nhìn hơn hẳn, nhưng bộ y phục cũ mà ngài đang mặc trông rất xấu hổ. Ngài còn bộ nào khác không?」

「Ahー、Tôi có vài bộ được may cho vài năm trước. Thế là được rồi chứ nhỉ? Irene-sama à, hãy nghe tôi nói nhé. Tôi đáng ra phải là công chức cấp cao phục vụ và canh chừng Claude-sama, nhưng có lẽ do tôi ủng hộ ngài quá, tôi không có lấy một đồng lương! Thậm chí nó còn được viết rõ ràng trên phiếu lương của tôi ấy, cô không thấy vậy là lạ lắm sao?」

「Ôi trời」

Có lẽ do ngạc nhiên. Irene cau mày.

「……Tôi hiểu. Thế ý ngài là thậm chí Claude-sama cũng không có tiền, đúng chứ?」

Đột nhiên, tất cả hoa trong bình đều héo rũ; cánh hoa rơi lả tả quanh phòng. Cả hai tên hầu cận đều phản ứng ngay khi họ thấy viễn cảnh đấy.

「A, Claude-sama à, ngài không cần phải buồn đâu. Tôi thấy ở đây là đủ vui rồi mà」

「Thưa Đức Vua, nếu ngài cần tiền đến thế, ta cứ đi cướp thôi」

「Cả hai im ngay.――Giờ cô thấy rồi đấy, cưới ta chẳng có lợi gì cả」

「Ôi trời, tôi đâu quan tâm cái chuyện cỏn con đó, tôi dư tiền để nuôi Claude-sama mà. Tôi đủ tốt để chăm sóc ngài cả đời」(Trans: chăm sóc em nữa nè chị)

Ngay lập tức, một cột sấm đánh xuống ngoài cửa sổ. Không còn lạ lẫm gì với hiện tượng đó, Irene cứ tiếp tục cười.

Claude, không một cảm xúc, lớn giọng.

「……Làm thế nào mà cô còn suy diễn ra được đến đấy? Cô không phải đến đây để quyến rũ ta à?」

「Thay vì quyến rũ ngài, tôi nghĩ phong cách này hợp với tôi hơn」

Tôi sẽ giữ Trùm Cuối. Irene, sau khi nghĩ rằng chuyện này bắt đầu trở nên thú vị hơn, cười khúc khích.

Claude nhìn cô cạn lời.

「Cô cơ bản là không biết gì về người cô đang cố quyến rũ ngay đây. Đúng là gu hài hước kỳ lạ」

「Tôi sẽ xem đó là lời khen ngợi. Vậy cùng làm một bản hợp đồng kết hôn nào. Cứ chấp nhận lời cầu hôn này đi, tôi sẽ chắc chắn chu cấp cho anh một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc về sau」

「Uwaa, kiểu gạ này mới à nha」

「Claude-sama. Ngài không cần làm gì cả, tình yêu của ngài là quá đủ đối với tôi rồi. Tôi biết ngài đã phải chịu khổ thế nào, nhờ vào một thằng khốn nào đó」

Claude ngẩng mặt. Tôi có cảm giác hình như ngài ấy vừa để lộ chút cảm xúc.

Để khiến Claude nhận lời, Irene tiến đến gần hơn.

「Ngài là một người tốt. Ngài hiểu rõ quái vật sống giữa con người đau khổ thế nào, nhưng dù có thế, ngài vẫn không thể ghét loài người. Không phải đó là lí do khiến ngài dằn vặt mãi ư?」

「……」

「Cá nhân tôi nghĩ con người chết hết đi cũng được. Đúng vậy đấy, tôi nghĩ nếu tất cả bọn chúng bị nuốt sống từ đầu tới chân bởi quái vật, đặc biệt là cái đám đã xúc phạm tôi, thì tốt quá; nhưng ngài thì khác, nếu ngài muốn tiêu diệt nhân loại, ngài đã làm rồi. Tôi không biết trách nhiệm và nỗi đau ngài phải gánh vác lớn đến thế nào. Tôi tôn trọng khả năng kiềm chế ham muốn đó của ngài」

Lần đầu tiên, nỗi buồn của Claude thể hiện qua đôi mắt vô cảm của anh.

Hình dáng của Irene phản chiếu trên đôi mắt ấy đang nở một nụ cười ranh mãnh.

「Nếu ngài đồng ý cưới tôi, tôi sẽ bảo vệ ngài và những con quái vật quý giá của ngài. Ngài không cần chịu đựng gánh nặng này một mình đâu. Tôi hoàn toàn sẵn sàng rồi, vì tôi cũng từng là ứng cử viên cho vị trí Nữ Hoàng mà, thưa Quỷ Vương」(trans: Irene giống hoàng tử đi hỏi cưới thiếu nữ Claude tsundere vcl =)))) I ship)

Tới đấy, Claude trở lại với gương mặt vô cảm.

Hình như cô đã sai ở đâu đó; và trong nháy mắt, gương mặt hoàn mỹ của Claude hiện trước mắt cô.

「Đi về giùm cái」

---------------------------------------

Trans: ước gì có ai vừa giàu vừa đẹp tới hỏi cưới bao nuôi =))))) Nhất Claude rồi nhé