Trong số những quý tộc học năm cuối ở học viện ma thuật, có một tiểu thư trẻ từ một gia đình tử tước nào đó.
Cha cô là một tên hám gái lâu năm, còn mẹ cô là một nữ ca sĩ xinh đẹp và nổi tiếng trong thị trấn. Cô khi sinh ra là một thường dân. Nhưng sau khi nhị hoàng tử Joel được sinh ra và cô làm quen được với cậu ta tại học viện, cô bị đưa đi khỏi mẹ và chính thức bước vào gia đình tử tước với hi vọng trong tương lai cô sẽ trở thành người vợ được sủng ái của hoàng tử.
Vợ của tử tước thì không chấp nhận cô, còn mẹ ruột thì bán cô vì tiền.
Nhưng bất chấp cuộc sống gia đình như vậy, tiểu thư trẻ này vẫn mạnh mẽ, vẫn ngẩng cao đầu ngay cả khi gia đình đối xử ác cảm với cô như vậy. Cô lớn lên để trở thành một cô gái tốt bụng
*
Trong căn phòng ký túc xá nữ tại học viện ma thuật, ánh sáng ấm áp và kỳ ảo lạ thường từ chiếc đèn lồng đang soi sáng bàn cờ.
Cạch
Những ngón tay thanh mảnh di chuyển một quân cờ
Ánh mắt lạnh lẽo của cô gái dán chặt vào bàn cờ, nhưng cô ấy đang thờ ơ suy nghĩ về một trò chơi rộng lớn hơn rất rất nhiều
“...t-tiểu thư, đ-đồ ăn đã s-sẵn sàng…”
Từ góc phòng, một cô hầu gái trẻ với khuôn mặt vẫn còn tàn nhang sợ hãi nói.
“...”
“T-Tiểu thư…?”
Ánh mắt lạnh lẽo của cô tiểu thư trẻ khẽ rời khỏi bàn cờ một khắc và lạnh lùng trả lời
“Ta sẽ ăn sau. Cô có thể nghỉ cả ngày hôm nay”.
“V-Vâng, thưa tiểu thư”
Rùng mình. Cô hầu gái vội vàng cúi đầu và trở về phòng cho người hầu, như thể cô đang chạy trốn khỏi gì đó vậy.
Với suy nghĩ bị gian đoạn, cô tiểu thư trẻ khẽ thở dài, dựa tấm mảnh khảnh của mình lên ghế. Cô sắp sếp vài quân lên bàn cờ
“Sẽ còn lại bao nhiêu người đây, ta tự hỏi…”
***
“Tiểu thư Sharon, xin chờ”
“... ngài Andy”
“Thật may mắn khi cô vẫn chưa rời khỏi đây… tiểu thư Sharon, tôi xin lỗi vì những rắc rối mà Karl đã gây ra…”
“K-Không, không có gì để ngài phải xin lỗi cả….nếu phải có, thì tôi mới nên là người bị vậy…”
“...Xin lỗi?”
“Không có gì. Dù gì thì bọn tôi cũng là bạn cũng lớp. Tôi chỉ làm những gì mà được mong đợi ở tôi”
“.…tuyệt vời. Cùng là một quý tộc, tôi thực sự mong em trai mình có thể có được một nửa sự danh dự như vậy”
“À….nó thực sự không là gì cả…”
“ Tôi sẽ đảm bảo nhà Mercia sẽ gửi lời biết ơn chính thức tới nhà của cô vào hôm sau. Và thêm nữa… tiểu thư Sharon, nếu có thể…”
“V-vâng!”
“.…không, xin đừng để tâm đến nó. Bây giờ tôi phải trở về với hoàng tử, vậy nên xin thứ lỗi cho tôi…”
“...vâng”
Cả hai người họ nên tự tin lên chứ.
Xin chào mọi người. Tôi là Fleurety, hầu gái của cô chủ Sharon, và tôi đang bảo vệ cô chủ từ trong bóng tối
Hôm nay, tôi đang ở bên trong một cửa hàng gần Hầm Ngục Thứ Ba
Cô chủ đang đứng yên như tượng ngay giữa đường, chìm trong u sầu sâu đến nỗi cô chủ không hề chú ý rằng mình đang bị vây quanh bởi mấy đứa oắt con còn đang thò lò mũi xanh . Tôi tự hỏi cô chủ có thể đang nghĩ gì, nhưng tôi có việc phải làm trước
“Thưa ngài chủ tiệm, giá như này thì như thế nào?
“Cô hẳn đang đùa, cô hầu trẻ. Thành phố này không thiếu muối. Chúng ta có cả một hầm ngục đầy muối
Chủ tiệm này đã ở độ tuổi 40 và da đầu ông ta đã mất đi nhiều sự bảo vệ khỏi mặt trời, nhưng ông ta vẫn là một đối thủ khá đáng gờm
Có một chi nhánh của Hội Thám Hiểm Giả gần hầm ngục và họ cũng mua muối, nhưng tôi gần như có thể có giá tốt hơn bằng cách bán trực tiếp cho các thương nhân. Đó là lý do tại sao tôi ở đây
“Thậm chí với cả chất lượng như vậy, thưa ngài? Muối của tôi vừa được khai thác từ hầm ngục. Nó chưa hề bị Oxy hóa.
“Thôi nào cô gái, không phải tôi đã nói là tôi không có nhiều nhu cầu đến vậy à? Xem xét đến số lượng mà cửa hàng tôi thường xử lý, mua nhiều một loại muối như vậy sẽ chỉ làm giảm chất lượng nhãn hàng tôi thôi”
Nhấn mạnh chữ ‘gần như’ nha. Nếu một người không có các kỹ năng cần thiết để thương lượng với các thương nhân, họ có thể bị ép giá xuống thấp hơn cả giá cố định mà Hội sẽ mua
“Ôi…Ôi…ý ngài là giống như những sản phẩm đằng kia đúng không?
“...Cô hầu, cô đang ám chỉ điều gì?”
Chủ tiệm nheo mắt lại và trừng mắt nhìn tôi. Tôi chỉ đơn giản đáp lại với một nụ cười tươi trong khi tôi liếc nhìn những hũ muối trên kệ mà ông ta có
“ Ngài thực sự cần tôi nói ra hết ư...? Tôi nghe rằng đôi khi muối có thể được trộn chung với một thứ nhất định nào đó để tạo nên sự khác biệt cho nhãn hàng và cũng làm chúng có vị ngon hơn…”
“...10 phần trăm. Đó là giá tốt nhất mà tôi có thể trả. Nếu cô không thích, mời cô đến cửa hàng khác”
“20 phần trăm. Tôi đã xem giá bán muối quanh đây, thưa ngài. Ngài vẫn có thừa tiền lời khi bán lại muối của tôi”
“Nào, nào, cô hầu nhỏ dễ thương… cô không nghĩ rằng mình đã đi hơiiiiii quá xa rồi à”
“Ôi, tôi sẽ phải ngủ với con dao găm dưới gối tối nay ư?”
“Hah, tôi đang làm công việc buôn bán lương thiện ở đây, bỏ những lời buộc tội sai đi. Cửa hàng của tôi thậm chí còn giao dịch với một công ty thương mại cung cấp thực phẩm cho hoàng tộc. Hãy tưởng tượng nếu danh sách đen của họ có thêm tên của một hầu gái lên trên đó...”
“ Ngài nói sao, công ty thương mại à? Có phải là công ty cung cấp thực phẩm cho cung điện trong tháng này?… Tôi chắc chắn chỗ muối kia không đủ để giao cho họ đâu nhỉ?”
“...”
Chủ tiệm nhăn mặt. Nụ cười của tôi tươi hơn
“Đừng quá cau có như vậy chứ thưa ngài. Tôi có thứ này cho ngài”
“... gì nữa?”
Tôi mở túi của mình ra và để cho ông ta thấy thứ ở bên trong
“ Trông có vẻ là đồ sấy khô… cái gì đây?”
“Có lẽ ngài không có nhiều cơ hội được nhìn thấy thứ này, bởi vì đất nước ta cách khá xa biển vả lại còn không nhập khẩu muối. Đây là Wakame thưa ngài”
“Wakame …?”
Tôi nhìn da đầu của ông ấy
“Nó rất tốt cho nơi đó của ông, ngài chủ tiệm ạ”
“...”
Chuyến mua sắm của tôi kết thúc mà không có chút vấn đề nào cả.
Muối tôi bán được với giá 7 đồng vàng và 4 đồng bạc. Cộng với việc bán các nguyên liệu từ quái vật, chúng tôi giờ đây có khá nhiều tiền. Không chỉ thế, chủ tiệm thậm chí còn tặng kèm cho chúng tôi thêm một số loại gia vị. Quả là một người tốt.
Tôi bước về phía cô chủ, người vẫn đang nghiền ngẫm, và đưa mấy đứa nhóc con đang thô lỗ nhìn cô chủ vài viên kẹo cứng để đuổi chúng đi.
“Cô chủ Sharon, thứ lỗi cho em vì để người chờ”. Tôi gọi cô chủ.
“Eh? Ah” Cô chủ quay về với thực tại. Cô ấy quay về phía tôi với một nụ cười u ám. “ Mừng trở lại, Letty”
“ Em đã xoay xở để có được một thương vụ tốt, nên em cũng mua thêm một vài bánh ngọt mà cô chủ thích. Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc.
“Cảm ơn Letty. Tuy nhiên, không thịt quái vật nhé”
“ Tất nhiên ạ”
Cô chủ quả hơi cầu kì nhỉ? Tôi nở một nụ cười thật tươi
Tôi hiểu cảm giác của cô chủ
“Em sẽ không mắc sai lầm khi tiết lộ nguồn gốc của nguyên liệu nữa đâu ạ”
“Không, đó không phải là ý của ta!”
***
Nhân tiện, sau khi tôi thực hiện việc kiểm tra tâm thần với Hina-san với một chút sự giúp đỡ từ thuốc, kết luận của tôi là không có gì bất thường trong tâm trí cô ta
Kỳ lạ thực. Một người khôn ngoan như cô ấy đáng lý sẽ không bao giờ nói những thứ như vậy
Và tôi cũng không nghĩ mình đã chẩn đoán sai. Toàn thân Hina đang co giật, mắt cô ấy thì như con cá chết và không tập trung gì cả, và cô ấy đang chảy nước dãi với nụ cười mơ màng suốt cả buổi, nên chắc chắn từng đó thuốc là đủ
Ồ phải, đừng lo lắng, tôi chỉ sử dụng độc nhện yếu. Nó hoàn toàn hữu cơ. Hina sẽ không bị dính bất kỳ ảnh hưởng lâu dài nào cả. Sau cùng độc cũng có thể là thuốc nếu dùng đúng liều lượng
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ học về ngành dược cả
Vậy, Hina đã nói thế giới này là một Otome game, nhưng cô ấy lại không thể nhớ được danh tính của người đã thì thầm cho cô những điều quá nực cười như vậy
Thực sự, tôi nửa mong rằng tôi có thể lắc cái đầu của cô ấy và nghe được tiếng lạch cạch của tế bào não duy nhất mà cô ấy có trong đầu.
Song, tôi sẽ không gạt bỏ nó đi ngay lập tức chỉ bởi nó nghe lố bịch. Một hầu gái mẫu mực là người có thể chuẩn bị cho bất cứ điều gì diễn ra
Thế giới này không thể nào là một otome game được, nhưng nó có khả năng nó là một thế giới hộp cát được quản lý cẩn thận để trông giống như một trò chơi. Tôi không chắc thế giới hộp cát này rộng tới mức nào bởi mỗi thế giới hộp cát lại có một mức độ khác nhau, nhưng xét đến việc có một số người nhất định ở thế giới này không thể chết, thì khả năng có một Người Quản Lý tại đây thực sự rất cao
Thực sự, quá rắc rối
Tôi nghĩ tôi nên tiếp tục che giấu bản thân cho đến khi điều tra hoàn tất
***
“Letty, cô đã sửa soạn xong chưa?”
“Dạ rồi, thưa cô chủ”
Hiện tại tôi đang giúp cô chủ tắm buổi sáng
Nó là nhiệm vụ đòi hỏi sự tập trung tối đa của tôi. Hôm nay chính là ngày mà Dự Án Làm Đẹp cho Cô Chủ Sharon do tôi bắt đầu từ vài ngày trước bước vào giai đoạn cuối cùng.
Tôi cẩn thận tỉ mỉ gội và xoa kem ủ tóc lên mái tóc ngân sắc của cô chủ. Tôi vuốt ve làn da cô chủ và tẩy tế bào chết cho nó với một cái khăn lau được làm từ tơ nhện tốt nhất của tôi. Và cô chủ đã ngủ gật mất rồi, tôi tiếp tục mát - xa từng phần trên cơ thể cô chủ bằng một loại dầu thơm đặc chế mà tôi lấy trực tiếp từ Trưởng Hầu Gái
Thậm chí dù tôi phải làm tất cả những việc đó, tôi không thể làm quá lâu. Một hầu gái thấp hèn không thể làm tốn quá nhiều thời gian buổi sáng quý giá của chủ nhân cô ấy, và nếu phải dùng toàn bộ ma thuật của mình để bẻ cong thời gian chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, thì hãy làm vậy
“Cô chủ, đã xong rồi”
“.…Wah?”
Cô chủ tỉnh dậy và trông có vẻ đầy ngạc nhiên khi thấy mái tóc mình đã được tạo kiểu, đồng phục thì đã sẵn sàng trên người
“Từ khi nào?!”
“Cô chủ ngủ khá là ngon ạ”
“...”
Trong khi cô chủ nhấm nháp bữa sáng mà tôi làm — cafe au lait, nước cam tươi, và sandwich bagel — cô chủ nhìn tôi với đôi má ửng đỏ, ánh mắt cô trông vẫn không hài lòng với câu trả lời của tôi
Ngay cả đến bây giờ, cô chủ vẫn tiếp tục xấu hổ mỗi khi nào tôi giúp cô thay đồ lót. Tôi cho rằng điều đó có lẽ là thứ khiến cô chủ không hài lòng
“Nó đơn giản là nghĩa vụ của một hầu gái thôi cô chủ”
“Ta biết là cô đã chọn ta để phục vụ nhưng Letty, cô cũng là, umm…”
Cô chủ quay mặt đi và tiếp tục câu nói, giọng cô chủ gần như đang nói thầm vậy
“.…cô cũng…là….bạn của tôi….nên…cô biết đó….”
“Cô chủ…”
Quá dễ thương
“Cảm ơn cô chủ về bữa tiệc ạ”
“Bữa tiệc nào?! Cô đang nói gì vậy?!”
Bữa tiệc cho đôi mắt này cô chủ ạ, bữa tiệc cho đôi mắt. Ví dụ như thời gian cô chủ thay đồ này, và nhiều thứ khác nữa….
Nhân tiện, "việc sửa soạn" của tôi mà cô chủ nói đến chính là việc chuẩn bị cho tôi trở thành ‘ bạn cùng lớp’ của cô chủ
Và lý do thì bởi Vương Quốc đã quyết định, như một phần của quá trình chọn Đối Tác, tất cả các học sinh sơ trung được triệu hồi từ Trái Đất sẽ được chuyển vào lớp của các học sinh quý tộc, lớp của cô chủ, để giúp họ thích nghi với thế giới mới này
“Letty… còn đồng phục của cô thì sao? Tôi tưởng họ cho cô một cái rồi chứ”
Đúng vậy, vương quốc đã cung cấp cho tôi cả đồng phục. Cô chủ hỏi vậy bởi vì tôi vẫn đang mặc bộ đồng phục hầu gái
“Một hầu gái chỉ cần duy nhất một bộ đồng phục, cô chủ ạ”
“...như thế ổn không?”
Ổn chứ, Ổn chứ
Và thành thật, đồng phục hầu gái tôi làm với tơ của mình có chất lượng tốt hơn, bất luận như thế nào. Tất nhiên tôi cũng bí mật làm lại bộ đồng phục của cô chủ bằng tơ của tôi luôn. Cô chủ giờ đây đã có thể chịu được những cú đâm… miễn nó là do một con dao.
“Umm…trông ta kì lạ lắm à?”
Hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi cùng cô chủ đến lớp, cô ấy trông khá lo lắng. Cô chủ hành động cứ như một người mẹ lần đầu đi thăm trường học với con mình vậy, dù thật sự thì, tôi sẽ nói cô chủ mới là đứa trẻ, không phải là tôi
Tuy nhiên thì tôi sẽ không nói với cô chủ điều đó đâu. Im lặng là vàng mà
“Không.thưa cô chủ. Nếu được nói thì hôm nay cô chủ lộng lẫy hơn bao giờ hết”
“G-geez, dừng lại đi, cô lúc nào cũng nói như vậy. Thôi nào, đi thôi”
“Vâng, thưa cô chủ”
Tất nhiên rồi, cô chủ ‘hoàn hảo’. Tôi đã mất nhiều ngày để đảm bảo cho điều đó
Cạch, Cạch
Con gái của Hầu Tước, tiểu thư Sharon, sải bước qua hành lang học viện với những bước chân vang vọng. Thường dân và các quý tộc bậc thấp vội vàng nhường đường cho cô
Cô chủ là một quý tộc hoàn hảo, từ cử chỉ cho đến phong thái, và cô thường hay đưa ra những lời khuyên cho đàn em của mình theo cách khá là gay gắt. Đó là lý do tại sao cô chủ có được một chút danh tiếng.
Nhưng hôm nay, có gì đó đã thay đổi.
Khoảng khắc những học sinh quý tộc cấp thấp sợ hãi nhường đường cho cô chủ, họ nhìn vào cô chủ và thực sự thấy cô ấy, tất cả bọn họ, cả nam lẫn nữ, đều lập tức đỏ mặt
“...Letty, cô có chắc là trông ta không kỳ lạ chứ?”
Nhận thấy những ánh mắt khác thường của bọn họ, cô chủ quay sang tôi với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt và hỏi. Tôi cười một cách ngọt ngào
“Em chắc, thưa cô chủ”
Khi chúng tôi tới lớp. Tôi lặng lẽ mở cửa và ngay lúc cô chủ bước vào lớp, tất cả những ai nhìn thấy cô ấy lập tức im lặng. Một lúc sau, căn phòng bùng nổ trong sự hỗn loạn
“.…Sharon, là cô à?”
Joel điện hạ là người đầu tiên tiếp cận cô chủ.
“Vâng, umm. Hoàng tử Joel. Là Sharon đây ạ”
Cô chủ dù đang bối rối, nhưng vẫn đáp lại với vẻ yêu kiều thường ngày của mình
Tốt, tốt. Mọi thứ vẫn đang diễn ra như kế hoạch
Khi mà từ bé cô chủ đã bị đối xử lạnh lùng bởi thứ rác rưởi tự gọi mình là gia đình. Làn da và mái tóc cô chủ không hề được hưởng sự chăm sóc mà nó đáng được nhận
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chủ xấu, cô chủ vẫn xinh đẹp. Tôi chỉ đơn giản giúp nhan sắc của cô chủ lấy lại vẻ rực rỡ thực sự của nó bằng cách quản lý chế độ ăn uống, cải thiện hàm lượng dinh dưỡng, chăm sóc mái tóc và làn da của cô chủ. Khi mà cô chủ phải tự mình thực hiện những việc đó mà thực sự không biết phải làm như thế nào. Cô chủ giờ đây là một người phụ nữ mới
Và nó hiệu quả như nào. Chỉ cần nhìn vào phản ứng của tất cả mọi người trong lớp học
Bắt đầu nào, cô chủ. Sân khấu đã được chuẩn bị cho cuộc phản công của chúng ta