“Ta, Sharon de Michel, cáo buộc Camilla và Chieri vì đã tấn công ta trong hầm ngục!”
Bị chính nữ phản diện Sharon buộc tội, Chieri loạng choàng lùi lại, mắt mở to. Những hiệp sĩ gần đó lặng lẽ bao vây lại cô.
“Tôi.....”
Chieri cố thanh minh, những trước khi cô có thể làm thế, nữ phản diện khác, Camilla hét lớn.
“Sharon, em mất trí rồi à?! Dám buộc tội cô, con gái của một công tước?! “
“Chuyện này đã được thông báo cho công tước Reese,” Joel cắt lời, còn Andy bước lên phía trước như để bảo vệ Sharon. “Chính ngài ấy cũng muốn cô nhận tội, Camilla à.”
“Không....Cha...chắc chắn cha sẽ không làm thế! Nói dối! Các người đang gài bẫy ta!”
Với Chieri, tiếng gào của Camilla như vang xa vạn dặm.
Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại là mình? Chỗ của mình đáng ra phải là nơi Sharon đang đứng chứ!
Trước khi kịp nhận ra, Chieri đã trừng mắt lườm Sharon với Fleurety. Joel thấy thế liền cau có.
“Chieri...cô là một ứng cử viên vị trí Đối Tác được triệu hồi từ dị giới. Ta lại không nghĩ cô dám hành động hồ đồ như vậy. Ta biết cô vẫn chưa làm quen hoàn toàn với thế giới này, nhưng nó chẳng thể bào chữa cho hành động của cô đâu.”
“Không....”
Chieri ngã khuỵu. Những hiệp sĩ ở hai bên tóm lấy rồi đưa cô về phía trước. Giờ họ vẫn còn nhẹ nhàng chứ, nhưng nếu Chieri cố phản kháng dù chỉ chút ý thôi, họ cũng chẳng ngần ngại mà động thủ.”
Là một nữ sinh sơ trung chưa từng nếm trải vị đắng của cuộc sống, Chieri chẳng thể quen nổi cái bầu không khí ngột ngạt của buổi luận tội này. Cô run rẩy trong sợ hãi.
Camilla nhìn cô rồi nhếch mép.
“Tiện đây, hình như vị tiểu thư kia từng phàn nàn với tôi về chuyện Sharon cùng với hầu gái cứ bám lấy Eric - sama và Elias -sama mọi lúc mọi nơi. Chắc chắn nó là thủ phạm. Vì ghen tuông mù quáng mà nó đã ra lệnh tấn công!”
Chieri hổn hển. Camliia đang cố đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.
Nhưng cô ta đâu có sai - Chieri đã nói với cô ta rằng mình có chút ghen tỵ, cốt chỉ để kích động Camilla.
Cho tới tận lúc này, Chieri vẫn hướng sự thù ghét đến người khác - đó là Kamishiro, hay tự xưng là Fleurety ở thế giới này. Nhưng hiện tại, khi kế hoạch đã thất bại ê chề, cô phải đứng vào vị trí của kẻ bị bắt nạt, bị mọi người phán xét và coi thường. Chieri chỉ biết nghiến chặt răng, rơm rớm nước mắt.
“Thấy nó không cãi lại không? Chắc chắn là đúng rồi nên mới im như hến vậ-”
Camilla hân hoan tiếp tục để rồi lại bị cắt lời, lần này là Elias.
“Điện hạ, cho thần nói vài lời được chứ?”
“Ta cho phép.” Joel chấp thuận.
“Elias - sama...”
Chieri thầm thì, tin rằng Elias sẽ cứu cô, nữ chính của trò chơi. Dĩ nhiên là thế rồi. Thế giới này là trò chơi cơ mà. Khi nữ chính gặp rắc rối, chắc chắn phải có ai đó tới cứu chứ.
Cô đã nhầm.
“Thần cực kỳ xấu hổ khi phải nói một vài người thuộc [Nhà Thờ] cũng dính dáng đến vụ việc. Theo những gì thần có được qua buổi thẩm vấn, thì Chieri, Thánh Nữ tiếp theo, đã không ít lần buông lời lẽ cay độc về những hành động của Sharon-sama và hầu gái. Những linh mục trẻ bị cô ta thao túng cũng vì thế mà tiến hành vụ tấn công.”
Những lời Eilas càng dồn Chieri thêm gần tới bờ vực thẳm. Cô chẳng thể nói nó sai. Ngay cả khi cô không trực tiếp ra lệnh, nhưng chỉ việc buông ra những lời lẽ như vậy trong khi không để ý vị trí của mình đã gây nên chuyện. Trách nhiệm của Chieri không phải là không có.
“Thấy chưa?! Rõ ràng là nó làm. Thêm nữa, hành vi của Sharon cũng phải có một phần trách nhiệm trong chuyện này chứ!”. Camilla được nước lấn tới.
“Không. Sharon-kun với hầu gái của mình chẳng làm gì sai cả.”
Giáo sư phản bác lại lời của Camilla. Hoàng tử Joel gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu tiếp tục.
“Tôi còn dám khẳng định không có học viên nào nghiêm túc và hoàn hảo hơn Sharon cả. Hơn thế nữa, một số nam sinh đã nói với tôi rằng mình bị Camilla thao túng, họ bị buộc phải tấn công Sharon và Fleurety.”
“Không thể nào!”. Camilla la hét đầy tức giận.
“Ta có thể chứng thực điều đó. Những linh mục thuộc [Nhà Thờ] gây nên vụ tấn công đều tin rằng hành động của mình là công lý, họ nói chính Camilla-sama đã đề xuất họ nên làm thế.” Elias tiếp lời.
Camilla hoảng loạn rồi tuyệt vọng hét lớn.
“Những lời khai vô nghĩa! Ngài nói rằng lời của tôi còn không bằng lời của những linh mục và học viên hạ đẳng đó ư?! Bằng chứng đâu?!”
“Cô muốn bằng chứng chứ gì...”
Joel cầm lấy một tờ giấy trên tay tùy tùng đang đứng cạnh mình. Vẻ mặt cậu hiện rõ vẻ chán ghét.
“Đây là biên lai từ một hiệu thuốc mờ ám nằm sâu trong con hẻm ở khu ổ chuột, nó đề tên nhà công tước Reese. Thứ đồ được mua ... có thể nói nó rất không đứng đắn. Vài nam sinh trong học viện đã có những biểu hiện đặc biệt. Cuộc điều tra cũng đã chỉ ra hầu cận của Camilla thường xuyên đến đặt hàng.”
Loại chất được xác định là hỗn hợp gồm thứ thuốc Camilla thường xuyên mua với thuốc Fleurety đã đưa cô ta trước đây.
Không như Trái Đất hiện đại, phương pháp xác định hóa chất còn sót lại trong cơ thể con người của thế giới này không chính xác lắm. Nhưng xui cho Camilla, cô ta lại sử dụng thứ thuốc Fleurety tạo ra. Nó mạnh đến nỗi để lại ảnh hưởng rất lâu cho người uống. Chính lượng dư của thuốc này là thứ được xác định.
Camilla chẳng thể tin được tay dược sĩ dám phản bội cô. Không phải cô đã đưa rất nhiều tiền giữ miệng rồi sao?
Không ai chú ý tới nụ cười ác ma của Fleurety.
Làm gì đây....nên làm gì đây?!
Chieri hoảng loạn. Cứ đà này, Camilla sẽ bị khép tội mất, điều đó cũng có nghĩa là cô cũng phải nhận tội luôn.
Tội của cô có thể không nặng bằng Camilla, nhưng con đường thành Thánh nữ của cô sẽ đóng lại. Dù [Nhà Thờ] có tha thứ cho cô, thì Chieri không nghĩ vương quốc sẽ dễ dàng như thế.
Mọi người rồi sẽ bỏ mặc cô. Và cô sẽ không thể hoàn thành trò chơi được nữa.
Mình phải làm gì đây.....ai đó....Nữ thần ơi, cứu con!
Lần đầu tiên trong đời, Chieri cầu nguyện. Chieri, con gái của một gia đình quản lý ngôi đền, một người chưa từng tin vào thần thánh hay chúa trời, một người nghĩ Nữ Thần đơn giản chỉ là một phần của trò chơi, lại đang hết lòng cầu nguyện khi phải đối mặt với tình huống nguy cấp.
Cô thở dốc.
Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nữ thần.
“Điện Hạ...”
Một hiệp sĩ trẻ cầm theo thứ gì đó trông giống như ma cụ giao tiếp chạy về phía Joel rồi thì thầm. Mặt cậu ta tái lại.
Elias nhìn lên trần nhà rồi lẩm bẩm, như đang nói chuyện với ai đó mà chỉ có anh mới thấy được.
“Quái vật đang tràn ra từ hầm ngục...”
Đây là một sự kiện rất quan trọng với những người chơi chọn route Thánh Nữ. Một sự kiện mà họ sẽ sử dụng sức mạnh thần thánh cùng với những mục tiêu chinh phục chống lại lũ quái vật. Một sự kiện giúp họ trở thành Thánh Nữ thực sự.
Không báo trước lời nào, Sự kiện đột ngột diễn ra.
***
“....Chà, cái này là cố ý chắc luôn.” Tôi lẩm bẩm.
Buổi luận tội tự dưng bị gián đoạn bởi một số lượng lớn quái vật tràn ra từ hầm ngục.
Ngay trước khi phán quyết cuối cùng được đưa ra luôn. Camilla lập tức nhân cơ hội này bỏ trốn cùng với tùy tùng của mình, đã thế lại còn nói “Với tư cách là một quý tộc cũng như giáo viên của học viện, ta sẽ ngăn chặn lũ quái vật”. Hoàng tử Joel chưa kịp hoàn hồn thì cô ta đã biến mất, sau đó cậu ta nhanh chóng ra lệnh bắt cô ta lại.
Tôi không biết Camilla thực sự có ý định chiến đấu hay chỉ đơn giản muốn trốn chạy. Chà, dù sao thì tôi có nhiều vấn đề khác để lo lắng hơn.
Còn về Chieri, cô ta bị buộc phải lên tiền tuyến với tư cách một [Thánh Nữ] bởi lời thỉnh cầu từ phía [Nhà Thờ]. Chăm chỉ ghê chưa.
Toàn bộ tình hình hiện tại thực sự rất có lợi cho họ.
Và ngoài ra, tôi nghĩ Elias vừa nhận được một lời sấm từ [Nữ Thần].
“Letty...không phải chúng ta nên làm gì đó sao?”
Vì buổi luận tội bị tạm hoãn cho đến khi có thông báo mới, tôi đã đưa cô chủ về phòng để nghỉ ngơi.
Bữa nhẹ hôm nay là bánh phô mai nướng. Cá nhân tôi thích bánh phô mai truyền thống hơn cô, nhưng cô chủ hẳn đã mệt trước những gì xảy ra hôm nay rồi. Tôi nghĩ cô chủ sẽ thích bánh phô mai với nhiều.....calo hơn bình thường một chút.
“Người vẫn còn là học sinh, cô chủ ạ. Chưa đến lúc người phải lo lắng mấy chuyện như này. Hãy cứ giao cho những người lớn thực sự ấy ạ.” Tôi nói trong khi rót một ly trà đen thơm phức.
“....Ta đoán cô nói đúng, nhưng....”
Cô chủ trông vẫn chưa bị thuyết phục lắm trong khi nhấp ngụm trà. Chắc hẳn đang lo lắng cho Andy đây mà.
Ở thế giới này, 15 là tuổi trưởng thành. Dù sinh nhật lần thứ 15 của cô chủ đã qua nhưng để được coi là một người trưởng thành thực sự thì cô chủ phải tốt nghiệp học viện cái đã.
Tôi cười nhằm trấn an cô chủ.
“Thế nên, xin người cứ để các quý ông ngoài kia xử lý mối nguy hiểm. Cô chủ chỉ cần thư giãn và tận hưởng đồ ăn nhiều calo mà cô chủ yêu thích.”
“Ta nói rồi, ta không thích calo!!!”
Dù vậy, tôi chắc cô chủ đang nghĩ mình nên ra ngoài kia chiến đấu bảo vệ dân thường, bởi đó là nghĩa vụ của giai cấp quý tộc. Đúng là quý tộc điển hình. Nhưng là hầu gái của cô chủ, trách nhiệm của tôi là giữ cho người an toàn.
Tôi chỉ có thể bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc nhất với Chieri, khi cô ấy bị buộc phải lên tiền tuyến. Không biết có ổn không ta....cô ấy hình như chưa được đào tạo cách để tồn tại trên chiến trường.
Mà chắc không sao đâu, ở đó có đầy hiệp sĩ. Chắc chắn cô ấy sẽ ổn thôi.
“Phải để những binh lính với hiệp sĩ làm việc mà còn được nhận lương chứ, cô chủ mà xuất hiện thì tranh hết công việc của họ rồi.”
“Khó khăn quá nhỉ. A, nhưng Joel Điện Hạ cũng phải chiến đấu...ta không thể cứ ngồi đây mà thảnh thơi uống trà như này...”
Là hoàng tộc, hoàng tử phải đi đến Hầm Ngục Thứ Ba, nơi quái vật đang tràn ra. Andy cũng phải đi cùng để bảo vệ, đó là lý do tại sao cô chủ lo lắng đến thế.
.....hết cách rồi nhỉ. Để cô chủ an lòng, tôi sẽ đảm bảo Andy bình an vô sự trở về.
“Ối, em ngớ ngẩn quá đi. Sao em lại có thể để nguyên liệu làm đồ ngọt hết được cơ chứ.”
“...Letty.”
Có vẻ như diễn xuất không hợp với tôi rồi.
“Vậy ta cũng đi cù...”
“Không cần đâu cô chủ ạ. Em chỉ đơn giản ghé thăm một cửa hàng gần Hầm Ngục Thứ Ba thôi. Em quay về ngay ấy mà.”
“..Được.”
Tôi sẽ không nói cô chủ như một quả tạ nếu đi cùng tôi đâu, .... mà nếu cô chủ đi cùng thì sẽ rất khó để tôi sử dụng hết sức mạnh. Thêm nữa...tôi cần phải trừng phạt vài người nào đó.
“Hứa với ta rằng cô sẽ ổn, Letty. Cả Andy - sama với Điện Hạ nữ...”. Cô chủ nói trong khi nắm chặt lấy bàn tay tôi.
“Cứ giao cho em, cô chủ ạ.”
Tôi nắm tay lại và cười.
“Em chắc chắn những cửa hàng bị tấn công lúc này đang giảm giá 100% tất cả mặt hàng.”
“Không, ta không lo lắng về chuyện đó!”
Em đùa thôi mà. Em chỉ định ép giá họ thôi chứ không định làm gì đâu. Dù gì em cũng đâu phải phường trộm cướp.
A/N: Liệu có một ngày mai tươi sáng cho những thương gia khi phải đối mặt với Cô Hầu Gái Trùm Mặc Cả không?