Dẫn đầu mọi người chạy tới đây là Rick và Noel...à không, là ba Thánh Kỵ Sĩ-san.
Tập luyện ở một nơi gọi là Thần Điện, có thể sử dụng được Thần Thánh ma pháp hệ phòng ngự, một kiểu xe tăng hạng nặng đi bộ được.
Vì lẽ đó nên hình như họ cũng có tri thức về Ác Ma thì phải, nên khi nhìn thấy “anh ta”, dường như họ cũng đoán được thân phận thật của anh ta và vô ý thức dừng chân lại làm cho Rick và Noel chạy vượt qua.
“Yurushia, không sao chứ!?”
“Rushia, lùi lại!”
Rick thì (lại) nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi lùi lại còn Noel thì giơ kiếm bước ra phía trước như để bảo vệ tôi.
“...Gì đây, thứ đó là...”
Giọng nói của Rick lộ ra vẻ thều thào, sắc mặt của Noel cũng xấu đi thấy rõ và bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng.
Chúng tôi thì gần như là đã cắt đứt được rồi, nhưng mà sự tồn tại của “anh ta”...cái khí tức đó, không có sinh vật sống nào trong thế giới này có thể sánh được về cái khí tức hung ác đó.
[......]
“Anh ta” nhìn chằm chằm vào chúng tôi...à không, vào mình “tôi” mà thôi.
Không biết lúc này “anh ta” đang nghĩ gì nữa ta...Mặc dù không nói thành lời được nhưng tôi cũng có hơi vui khi biết được cái ý nghĩ dù cho có phải “phá hủy” tôi thì anh ta cũng muốn bắt tôi về nhưng mà, tôi không thể đáp lại cái ý muốn ích kỉ đơn phương đó được.
“Luderick-sama, Yurushia-sama, xin hai người hãy lui xuống”
Có hơi chậm nhưng mà mấy kỵ sĩ cũng đã tới được chỗ chúng tôi. Gồm có ba Thánh Kỵ Sĩ và tám vương cung kỵ sĩ. Bảy hộ vệ kỵ sĩ gồm có Brit-chan và Sara-chan.... Đúng là họ bỏ lại mấy người Vio rồi tới đây nha.
Một Thánh Kỵ Sĩ...một oji-sama có mái tóc bạc khá quyến rũ vừa đưa tấm thuẫn về phía “anh ta” bằng một vẻ mặt căng thẳng vừa lên tiếng cảnh báo chúng tôi.
“...Thứ đó, có khả năng là một Ác Ma đẳng cấp cao. Tuy tôi nghĩ nó có thể là Ma Thú nhưng mà..., nó đã bị khống chế với thực lực của Yurushia-sama thực sao?”
“Ư, ưm,...maa,”
Rồi...giờ thì sao? Cho dù bị yếu đi biết bao lần đi nữa thì thỏ không đời nào đánh bại được sư tử hết. Dù có là tồn tại như nhau nhưng “tư cách” thì lại khác nhau nên cho dù có bao nhiêu nhân loại kỵ sĩ đi nữa thì cũng không làm gì được.
“Cứ để kỵ sĩ chúng tôi lo việc ở đây. Mọi người hãy chạy...”
Một người Thánh Kỵ Sĩ nữa cũng đã giác ngộ và mỉm cười với chúng tôi một cách đầy bi tráng. Và mặc cho các vẻ mặt đang cực kì nhăn nhó của mình thì đến tận mấy người Brit-chan cũng không có ý định lui lại nữa thì phải.
[......]
Nhìn thấy cảnh tôi được con người “bảo vệ” ở giữa có vẻ làm cho “anh ta” trưng ra một vẻ khó chịu, và cùng với nó thì tôi cũng cảm thấy ma lực của anh ta đang tăng lên.
Thành thật mà nói thì cả tôi và “anh ta” đều không còn nhiều ma lực.
Để có thể dẫn theo tôi về được thì “anh ta” đang tính ăn sạch linh hồn của những con người đang cản trở ở đây để bổ sung ma lực có đúng không.
Khác với việc cưỡng chế làm cho một linh hồn chín tới, “anh ta” cũng biết là nếu chỉ giết xong rồi ăn thì gần như là không thể nào phục hồi được nhưng mà “anh ta” sẽ làm điều đó.
...Khi nào tinh thần còn chưa tan vỡ thì “anh ta” còn không bỏ qua tôi.
“.........”
Hết cách ha...Cho dù cuốn mọi người vô thì cũng không hay ho gì nhưng mà tôi phải bẻ gãy “anh ta” ở đây thôi.
“...[Ánh sáng bảo hộ, hiện lên]...”
Đột nhiên nghe thấy tôi xướng lên chú văn mà họ chưa từng nghe thấy làm cho Rick và Noel quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên.
“[Huy Thánh Thuẫn]...!]
“““!?”””
“Ánh sáng hoàng kim” bao bọc lấy toàn bộ thân thể của những con người đang có mặt tại đây, với những Thánh Kỵ Sĩ có thể sử dụng được Thần Thánh ma pháp thì họ mở to mắt ra khi nhận được thứ “Tối Thượng Cấp Gia Hộ” cường đại tới mức phi lý.
Và rồi,
[Gugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
Nhìn thấy tôi bảo vệ cho “con người” làm cho anh ta gầm lên tức giận.
Đó là một tiếng gầm hung ác đầy uy áp mang theo uy lực có thể khiến một người bình thường chết ngay lập tức nhưng nhờ được tôi gia hộ “Huy Thánh Thuẫn” nên sức phòng vệ và cả sức mạnh của những con người ở đây cũng tăng cao lên.
“Các ngươi, hãy cho ta thấy sự tự hào của kỵ sĩ Thánh Vương Quốc!”
“““Rõ!”””
Được tiếng hô của Rick cổ vũ, chiến ý của những kỵ sĩ vừa làm khuôn mặt bi tráng lúc nãy sục sôi và họ giơ cao thanh kiếm của mình.
“...A, ”
Tôi lại lỡ làm nữa rồi....
Để đối kháng lại uy áp của Ác Ma tôi có thêm “Tăng Cường Chiến Ý” vô trong “Huy Thánh Thuẫn” nhưng mà nó có hiệu quả hơi quá rồi thì phải...
“Chúng tôi cũng đi giúp họ”
“A, ừm..., nhờ các ngươi”
Mấy tùy tùng của tôi đọc bầu không khí rồi nói vậy nên tôi cũng lên tiếng nhờ họ, còn tôi thì lén lút vừa ăn linh hồn là lương thực dự trữ vừa ra một chỉ thị cho Fanny.
[Guaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
“Anh ta” gầm lên rồi bắt đầu chạy trên mặt đất, có điều tốc độ thì không nhanh như lúc trước. Nhưng chỉ cần nhiêu đó là đã đủ để phanh thây xé xác mấy kỵ sĩ con người rồi.
“Để đó cho tôi”
Nia nói bằng một giọng nói không chút căng thẳng rồi chạy ra phía trước bằng tốc độ còn nhanh hơn Thánh Kỵ Sĩ và giơ thanh Hoàng Kim Ma Kiếm (meo meo kiếm) ra để cản thế tiến công của “anh ta”.
Ma lực của mấy tùy tùng cũng đã tới đáy nhưng với người có đặc tính “hấp thu” như Nia thì cô ấy có thể chặn được “anh ta” lúc này.
“““Ô ô ô ô ô ô ô ô ô”””
Mấy kỵ sĩ vang lên âm thanh ngạc nhiên khi nhìn thấy một thiếu nữ kỵ sĩ mới chừng mười hai tuổi mà lại có thể cản được con Ma Thú.
Tuy nói là để cho mọi người không bị hại gì nên cũng không còn cách nào khác nhưng mà nổi bật quá thì lồi ra hết nên phải nhanh chóng mà làm cho xong thôi.
“Noel, lại đây!”
“Rushia?”
Nhìn thấy Noel đang định lên tiền tuyến nên tôi gọi ngăn cậu ta lại, mặc dù có hơi khó hiểu nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn mà quay lại.
“Rushia, có chuyện gì sao...?”
“Ừm, chờ tí đã nha. ...Fanny”
Nghe tôi gọi, Fanny đưa cho cậu ta thanh Hoàng Kim Ma Kiếm mà tôi đã làm ra để sơ cua một cách kính cẩn.
“Ta trao cho cậu thanh “Thánh kiếm” này dưới danh nghĩa của Yurushia La Verusenia. Hãy nhận lấy nó đi, Noel”
“...Dạ”
Tuy có sửng sốt trong khoảnh khắc nhưng Noel đã quỳ một chân xuống đất và nhận lấy “Thánh kiếm” (giả) như một kỵ sĩ vậy.
Không hiểu sao Rick, đang đứng kế bên, có hơi nhăn nhó nhưng tôi lờ cậu ta luôn.
Mấy kỵ sĩ thiện chiến hơn tôi nghĩ.
Tuy có nhờ vào tôi đã gia hộ “Huy Thánh Thuẫn”, nhưng mà Nia thì chặn lấy công kích của “anh ta” còn Noa với Tina thì phối hợp nhịp nhàng dùng ma pháp phổ thông để chi viện cho bọn họ, nên cho dù nói là tất nhiên đi nữa thì chuyện tất nhiên này cũng sẽ được triển khai.
“Yurushia-sama, tôi cũng đi sao?”
“Vẫn còn được mà. Mà quan trọng hơn, ta khát rồi nên pha trà đi. À, bỏ linh hồn nhiều vô đó”
“D~ạ”
Rick cũng ra phía trước bắt đầu ra chỉ thị nên tôi cũng chuyển sang quan chiến mode, giờ thì chỉ còn chờ cho mọi thứ chuẩn bị xong thôi.
Mấy Thánh Kỵ Sĩ vừa chiến đấu vừa sử dụng Thần Thánh ma pháp “Trị liệu” để chữa trị cho đồng đội, còn mấy tùy tùng thì vừa chi viện cho họ vừa làm hao tổn ma lực của “anh ta”. Tôi thì cũng lo chữa trị tức thời cho những người bị thương nặng vừa tính toán thời gian, và rốt cuộc thì thời khắc đó cũng đã tới rồi.
“…【μυα】…”
Noel sử dụng “Tinh Linh Ngữ có nghĩa là ánh sáng” mà trước đó cậu ta từng sử dụng, có thêm sức mạnh của ánh sáng trú trong Hoàng Kim Ma Kiếm, để vung kiếm nhằm vào một sơ hở nhỏ tí ti của “anh ta”.
“[Ánh sáng cắt phá, hiện lên, Huy Thánh Kiếm]...”
Nhắm tới thời khắc đó, tôi tăng cường thêm lên Hoàng Kim Ma Kiếm của Noel ma pháp “Huy Thánh Kiếm”.
Trong Thần Thánh ma pháp cũng có “Thánh Kiếm” nhưng vì ma pháp của tôi cao cấp hơn nên uy lực của chúng cũng cách nhau một trời một vực.
“Chết đi, Ác Ma!”
[Gàoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!]
Ánh sáng phát ra mạnh mẽ từ thanh kiếm mà Noel đang vung xuống, nó trở thành một thanh Hoàng Kim Kiếm khổng lồ và ngay cả “anh ta” mà cũng bị đẩy lùi đi vài chục mét.
...Ngay cả cái công kích đó mà cũng gần như không nhận chút tổn thương nào sao, đúng là không phải loại thường nha.
[...Gừ...]
Cho dù là vậy nhưng cũng nhận áp lực vượt trên tưởng tượng hay sao đó nên lần đầu tiên “anh ta” cảnh giác với con người và để Noel đang cầm Hoàng Kim Ma Kiếm vào trong tầm mắt của mình.
“...Tên đó, vẫn chưa...”
“Noel, có hiệu quả rồi, tiếp nữa được không?”
“Được...”
Rick lên tiếng với Noel rồi đứng ngang hàng với cậu ta và cũng đưa thanh kiếm của mình ra.
“.........”
Cũng vừa đúng lúc mới uống trà xong nên tôi thoải mái bước lại gần hai người họ, có lùi về sau một chút giữa hai người để làm như họ đang bảo vệ tôi, và khi không ai nhận thấy thì tôi kéo mí mắt dưới xuống và lè lưỡi với “anh ta”.
[......Gừ gừ...]
Nhìn thấy tôi làm như vậy, “anh ta” lộ ra tiếng gầm gừ như muốn nhe nanh rồi có vẻ cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở thế bất lợi, anh ta bay thẳng lên không trung giữ khoảng cách rồi lườm tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang tức giận nhưng không cảm thấy chiến ý từ phía “anh ta”.
Bại một lần khi bị tôi (thú nuôi) cự tuyệt, và tuy nói là có tôi thủ hộ và còn được mấy tùy tùng chi viện nhưng lại còn không đánh bại được dù chỉ một con người, lại còn nhìn thấy bộ dạng tôi đang giả bộ làm “con người” giữa họ thì rốt cuộc anh ta cũng tan vỡ rồi.
Còn kiệt sức theo nhiều nghĩa nữa...
Cứ vầy mà ngoan ngoãn quay về Ma Giới thì tốt biết bao ha nhưng mà...
Khi tôi đang nghĩ vậy và nhìn “anh ta” thì anh ta quay lưng lại, và với lần cuối này thì không phải là “Kim Sắc Thú” nữa mà lần đầu tiên, anh ta đã gọi “tên” của tôi.
[Yurushiaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Lần sau, chắn chắn là tôi sẽ lôi cô về Ma Giới!] (TN:thay đổi cách xưng hô vì anh báo bắt đầu kêu Yuru bằng tên, bản gốc không có thay đổi)
...Vẫn còn chưa tan vỡ hoàn toàn sao ta.
____________________________________________
Tiếp theo, chương cuối của chương ba.
________________________________________